Tuổi thanh xuân - Chương 05
- Mong là thế, bà ở đây nhìn lại giúp tôi, tôi quay lại lớp tìm xem!
Vy vừa chạy về vừa bần thần nhớ lại xem lần cuối nhìn thấy thẻ xe buýt là lúc nào. Thực ra mất cũng không tổn hại gì lớn nhưng cô vừa mới làm thẻ, chưa đi được bao nhiêu nên rất phí. Vào lớp mình tìm một lượt vẫn không thấy đâu, cô đắn đo mãi mới mở cửa phòng học của lớp Hà. Lớp không có ai, Vy cẩn thận cúi xuống tìm dưới sàn nhà, hi vọng may mắn sẽ mỉm cười với cô. Đến lúc sắp bỏ cuộc, có người đẩy cửa lớp bước vào. Cô nghĩ rằng đó là cô lao công, có lẽ cô ấy có thể giúp cô tìm thẻ xe buýt, Vy mừng rỡ ngẩng lên. Không ngờ, người bước vào lại là một bạn nam. Cô tiu nghỉu, cúi xuống tìm tiếp, trong lòng lại thầm mắng bản thân hấp tấp rồi lại bị hố.
- Cậu tìm cái này phải không? – Bước chân vừa bước vào lớp dừng trước mặt cô, người đó cúi xuống chìa tấm thẻ ra.
- Ừ! Đúng rồi! Cảm ơn cậu nhiều lắm, cảm ơn! – Vừa nhìn thấy thứ mình tìm, mắt cô sáng lên như đèn pha. Giọng nói trở nên kích động, chỉ thiếu chút nữa là hét lên. – Cậu tìm thấy nó ở đâu vậy?
- Mình thấy trên đường đi xuống nhà xe. Mình nghĩ là cậu sẽ quay về tìm nên đi đến lớp xem sao, không ngờ đúng thật.
- Cảm ơn cậu nhiều lắm nhé! – Bấy giờ, Vy mới nhận ra cậu bạn vừa giúp mình cũng chính là người đưa cho cô tờ bài giải trong giờ học. Theo như Hà nói, cậu ấy là Khánh rồi. – Trong giờ học cũng cảm ơn cậu. Chắc hôm nay cậu là phúc tinh của mình rồi.
- Phúc tinh? Ha ha ha, cậu không cần phải nói quá lên vậy đâu. Cậu là bạn của Hà đúng không?
- Đúng rồi.
- Mình thường thấy Hà với cậu và một bạn nữa hay đi với nhau, có vẻ rất thân thiết. – Hai người đi cùng nhau xuống nhà xe, Khánh quay sang Vy gợi chuyện.
- Ừ, bọn tớ là bạn thân từ cấp hai, sau đó tuy không học cùng trường nhưng vẫn chơi với nhau, đến đại học thì lại cùng trường.
- Ồ, vậy sao? Tính ra cũng hơn bốn năm rồi nhỉ?
- Chính xác là sáu năm rồi!
Chẳng biết có phải là sau khi tìm lại được đồ nên tâm trạng cực kì kích động hay không mà Vy cứ líu la líu lo bên cạnh Khánh mặc dù không quen thân gì với cậu ấy. Nhưng phải công nhận rằng, Khánh rất giỏi gợi chuyện, cậu ấy cứ hỏi một câu rồi cô cứ thể mà thành thật khai báo hết cả. Sau đó, cô mới nhận ra dường như mình nói hơi nhiều nên vội vàng im bặt, không nói thêm gì nữa. Cũng may đến trước cửa nhà xe, cô chào tạm biệt Khánh và chạy vào trước. Hà mà nhìn thấy cảnh này, thể nào cũng trêu chọc cô cho mà xem. Cũng vì thế, Khánh vô tình bị liệt vào danh sách nguy hiểm cần tránh xa của Vy. Vừa mới đi với cậu ấy chưa đầy mười phút, cô đã khai ra nhiều thứ, nên trách cô lắm mồm hay là cậu ta nham hiểm đây? Bỗng chốc trong mắt Vy, xung quanh người Khánh dính đầy chữ “đối tượng nguy hiểm cần tránh xa”.
Trước cửa nhà để xe của trường Vy, có một chiếc ghế đá do các học sinh khóa trước tặng, được nhà trường để ngay ngắn ở đó. Thông thường, đây là chỗ ngồi quen thuộc của bác bảo vệ, thế nhưng hôm nay chiếc ghế đá lại bị một cậu thanh niên chiếm chỗ từ sớm. Việt đến trường Vy lấy xe, cậu cố ý đến sớm hơn giờ tan trường. Rất muốn được ở bên cô mỗi ngày và vô tình gặp gỡ luôn là một cái cớ hoàn hảo nhất mà cậu có thể tạo ra. Bác bảo vệ ngồi bên cạnh, mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu trai tần ngần trông ngóng. Bộ dạng thấp thỏm này có lẽ là chờ người nhưng cậu ấy đã ngồi lâu rồi mà vẫn chẳng thấy người đó đâu. Bác cũng sốt ruột thay cho cậu, thật mong người kia sớm xuất hiện để bác nhìn mặt một cái. Cũng phải hai tiếng rồi ấy nhỉ, ngày xưa bác theo đuổi con gái cũng chưa kiên nhẫn như thế đâu.
- Cháu ngồi chờ ai à? Là bạn gái hay em gái? – Bác bảo vệ mở lời bắt truyện, khẳng định chỉ có con gái mới khiến một thằng con trai ngồi chờ bất chấp thời gian.
- Dạ, là bạn thôi ạ!
- Bạn thôi hả? Vậy cháu còn cần cố gắng nhiều. Chàng trai, bác thấy cháu có triển vọng đấy. Theo đuổi con gái là phải như thế. Cơ hội là phải do mình tạo ra, biết chưa?
Cơ hội? Việt nghĩ thầm, cậu tự nhận thấy mình cũng đã đủ mặt dày, tìm mọi cớ để gặp được cô. Mỗi lần gặp gỡ, những lời trong lòng cứ như muốn nứt vỡ ra nhưng lại bị đè nén thật chặt. Mối quan hệ của cậu với Vy như bị ngăn cách bởi một tầng sa mỏng. Chỉ cần nhìn sang là có thể thấy đối phương nhưng nếu chọc thủng nó, Việt sợ sẽ chẳng còn thấy cô ấy đâu nữa. Cậu hiểu tính cô, nếu chơi trò mưa lâu thấm dần, làm cho cô quen thuộc với sự có mặt của mình mới mong có thể vinh quang mà ôm người ta về nhà. Có nhiều lúc cậu tự đẩy bản thân vào bế tắc rồi lại chán nản, từng nghĩ đến bỏ cuộc nhưng rốt cuộc chẳng thể buông tay. Giờ phút này, cậu lại có phần sợ hãi, sợ những gì mà thời gian qua vất vả vun đắp bị đổ xuống sông xuống biển. Chẳng biết cô ấy có cảm thấy ghét cậu không, chẳng biết hình ảnh của cậu trong lòng cô bị xấu đi đến nhường nào rồi? Tự bao giờ mà Việt trở nên lo được lo mất, có lẽ bởi vì đặc biệt coi trọng nên càng cẩn thận, bởi vì kì vọng nhiều nên sợ hãi nhiều hơn. Đúng là khôn ba năm dại một giờ, uống say rồi hại cái thân!
Bác bảo vệ đang định bụng cảm thán thêm mấy câu nữa, cậu đột ngột đứng dậy. Theo ánh nhìn của cậu, bác thấy có hai cô gái đang dắt xe từ bên trong ra. Không biết cô gái nào mới là người cậu chờ đây?
- Ơ, Việt? Cậu lại đến đây có việc gì hả?
- Mình đến lấy xe. – Việt giải thích.
- Ai thế? – Hà kéo tay Vy.
- À, bạn cùng lớp cấp ba của tôi, tên là Việt. – Cô lườm Hà, cảnh cáo nó không được suy diễn linh tinh. Cô quay sang giới thiệu hai người với nhau. – Còn đây là Hà, bạn thân của mình.
- Chào cậu! – Việt mở lời chào, Hà cũng gật đầu đáp lại, trên môi nở nụ cười đầy thích thú.
- Vy cũng đi về hả? Tiện đường mình đưa cậu về nhé?
- Không cần đâu, mình đi với Hà là được rồi! Làm phiền cậu quá mình cũng ngại!
- Tôi chợt nhớ là phải đi có chuyện. Nhờ cậu đưa nó về nhé, nhớ đưa về tận nhà đó! Nếu hôm sau nó có sứt mẻ gì, mình nhất định tìm đến trường cậu… à, cậu học trường nào ấy nhỉ?
- Mình học Bách khoa. Cậu cứ yên tâm, mình sẽ hộ tống cậu ấy về tận nhà nguyên lành. – Việt cũng nhát mắt đầy nghịch ngợm.
- Dân Bách khoa cơ à? Duyệt! Thế nhé, hai người cứ nói chuyện. Mình đi đây!
Hà quay sang giao phó cho Việt, bất chấp trên mặt có bị thủng mấy cái lỗ vì bị Vy lườm. Bạn bè là để làm gì? Là để bán đứng nhau trong trường hợp như thế này! Xem ra, hoa đào của Vy cũng đã đến mùa nở rồi. Hà phóng xe máy cái vèo, để lại hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Vy giậm chân tức giận, đành đi theo Việt một cách đầy bất đắc dĩ.
Chiều muộn, khí nóng của mùa hè bắt đầu dịu đi nhờ những cơn gió nhẹ. Vy ngửa mặt nhìn bầu trời hoàng hôn đỏ rực, trong miệng ngâm nga khe khẽ một bài hát nào đó. Gió mát làm cho tâm hồn con người cảm thấy dễ chịu hơn.
- Cậu… giận mình hả? – Việt bỗng nhiên lên tiếng.
- Không có! Sao cậu hỏi vậy?
- Mình xin lỗi về chuyện hôm trước.
- Chuyện đó hả? Không có gì đâu, lần sau cậu đừng lái xe sau khi uống bia là được rồi. Nguy hiểm lắm đấy!
- Mình biết rồi! À, Vy này, cuối tuần sau cậu có rỗi không? Đi tiễn Linh với mình được không?
- Linh bay sớm thế sao?
- Ừ, cậu ấy sang sớm để thích nghi trước khi nhập học. Cậu đi với mình nhé?
- Như vậy có tiện không? – Vy đắn đo, người ta chia tay nhau, cô đi theo làm bóng đèn thì không được hay lắm thì phải.
- Không sao mà, cậu cũng quen Linh mà, xem như là cậu trả lời hứa mời mình đi ăn cơm, được không?
- Vậy… được rồi!
Việt về đến nhà, nằm dài trên giường. Mẹ cậu đi ngang qua phòng, từ khe cửa khép hờ, thấy cậu nhắm mắt dường như là đã ngủ. Nghe tiếng đóng cửa, cậu giật mình tỉnh dậy. Điện thoại trong túi rung lên báo tin nhắn.
“Việt ơi, hôm mình bay nhớ đến nhé! Mình có thứ muốn đưa cho cậu.”
- Cảm ơn chị, em sẽ cố gắng làm việc ạ!
Được chính thức nhận vào làm việc, Vy vui vẻ cảm ơn chị chủ quán. Trái với tưởng tượng của cô, chị Phương là một người con gái rất cá tính. Mái tóc chị cắt ngắn, dáng người không được cao cho lắm nhưng chính sự gần gũi và thân thiện của chị làm cô càng cảm thấy gắn bó với công việc mình sắp làm hơn. Tất cả mọi thứ ban đầu đều rất thuận lợi thậm chí còn vượt qua những gì cô đã kì vọng. Buổi chiều, quán cà phê vắng khách, chị giữ cô lại trò chuyện và cũng để làm quen với hoàn cảnh. Hai chị em nói chuyện rất ăn ý, Vy nhận ra chị Phương chính là một trong năm cái tên trong truyền thuyết ở trường cô mà bất cứ sinh viên nào nhắc đến đều vô cùng ngưỡng mộ.
- Ôi nghe em kể cứ như là kể chuyện của người khác vậy. Chị có “thần kì” được như thế đâu. Chị cũng là người giống em thôi mà.
- Ngay cả thầy cô cũng thỉnh thoảng nhắc đến chị đấy!
Chị Phương ôm bụng cười nắc nẻ và tiết lộ cho Vy biết những “mánh khóe” chị đã từng dùng khi còn đi học. Thì ra cuộc sống đại học cũng có thể thú vị như thế, vậy mà từ lúc bước chân vào đến giờ, cô chưa được một lần cảm nhận. Cô cứ ao ước mãi mình có thể được như chị, quả không hổ là thần tượng của mọi sinh viên trong trường. Nhân lúc chị đứng dậy nghe điện thoại, Vy đưa mắt ngắm khuôn viên nhỏ của quán. Cách bày trí trong quán được chủ nhân của nó sắp đặt một cách đầy tinh tế, tạo cho người ta cảm giác thoải mái tựa như đang ở nhà. Chiếc đàn dương cầm màu trắng đặt ở góc bên trái thu hút ánh mắt của cô. Ngày còn học tiểu học, bố mẹ từng cho Vy đi học đánh đàn nhưng sau khi lớn lên vì bận rộn việc học, cô cũng bỏ quên sở thích của mình, bỏ quên ước mơ ngồi bên chiếc đàn màu trắng say sưa đàn lên những nốt nhạc bay bổng. Chiếc đàn mơ ước xuất hiện ở trước mặt, cô thật rất muốn chạm vào nó một lần.
- Em biết đánh đàn không? – Chị Phương bước ra thấy cô đang chạm vào cây đàn một cách đầy thích thú.
- Em biết một chút thôi ạ. Bỏ lâu quá rồi nên cũng không nhớ rõ lắm!
- Em giỏi thế! Chị rất thích những người biết đánh đàn đấy nhưng bản thân thì lại không có tí năng khiếu nào cả. Chị thích em rồi đấy!
- Hì hì… - Cô ngượng ngùng trước lời khen của chị.
- Đàn một bản cho chị nghe đi! – Chị đẩy cô ngồi xuống cái ghế trước cây đàn.
Vy cẩn thận nâng nắp đàn lên, ngón tay cô khẽ chạm vào phím đàn đầy nâng niu. Cô bắt đầu đàn bài hát mà mình yêu thích “Big big world”. Khúc nhạc ban đầu còn có phần rụt rè nhưng sau đó tâm hồn của người đàn bắt đầu hòa quyện vào những nốt nhạc nên càng ngày càng trôi chảy. Chị Phương gõ gõ tay theo tiếng nhạc, miệng khe khẽ hát theo. Những người đi trên đường dường như bị tiếng nhạc mời gọi nên ghé mắt lại nhìn khung cảnh hài hòa trong quán. Tiếng nhạc kết thúc, chị vỗ tay khen ngợi:
- Em đàn hay quá! Sau này nhất định phải thường xuyên đàn cho chị nghe nhé! À đúng rồi, để hôm nào chị sẽ giới thiệu em họ của chị với em, bọn em bằng tuổi nhau đấy! Nó cũng hay đàn cho chị nghe. Sau này quán của chúng ta sẽ vui vẻ lắm đây!
- Chị nói như vậy làm em ngượng, trình độ em còn gà lắm!
- Hôm nay là thứ năm đúng không? Thằng em họ của chị chắc là sẽ đến đấy, bình thường đều là vậy, không biết có chuyện gì mà vẫn chưa thấy đến. Chị muốn giới thiệu hai đứa cho nhau quá.
- Để lần sau cũng được chị ạ, bây giờ em có việc phải về nhà. Thứ hai em sẽ đi làm đúng giờ.
Chào tạm biệt chị chủ quán, Vy đi về nhà mà tâm hồn vẫn lâng lâng. Lâu lắm rồi cô mới có lại cảm giác ngón tay được chạm vào phím đàn. Trên quãng đường về nhà, bước chân Vy nhẹ bẫng tựa như đang bay. Xe buýt đi khuất sau cuối con đường, quán cà phê Gió đón một vị khách đến muộn. Cửa đẩy ra kèm theo tiếng chuông leng keng vui tai, chàng trai cởi mũ bảo hiểm bước vào.
- Ơ cái thằng này sao bây giờ mới đến?
- Hôm nay ở lại trường học nhóm nên em đến muộn một chút. Mà quán cũng có ai đâu! Chị làm gì mà trông phấn khích thế?
- Vừa rồi chị mới tuyển được chân chạy bàn mới, định giới thiệu hai đứa với nhau. Con bé cũng vừa mới đi. Tiếc thật đấy, tuần sau nhớ đến sớm đấy! Mày mà không đến là chị khủng bố điện thoại nhá!
Hà công chúa: Ê, con kia, tau báo cho mi một tin trọng đại!
Thỏ Ngọc: Có gì hót?
Hà công chúa: Hôm nay cái Vy nó được một thằng con trai đưa về tận nhà nhá. Tên là Việt, mặt mũi cũng được lắm chớ!
Thỏ Ngọc: Thật á? Hay à nhà, có lẽ nào…
Hà công chúa: Theo con mắt tinh tường của tôi, hai chúng nó có mùi gian tình.
Thỏ Ngọc: Uầy! Em Vy nhà ta đã lớn thật rồi.
Thỏ Ngọc: Ơ thế bạn Khánh thì vứt đi đâu? Hôm nay bà chả bảo chúng nó mặn nồng rồi à?
Hà công chúa: Thế mới giống phim chứ! Kệ, tôi vẫn xúc tiến kế hoạch, giả dụ thằng kia không được còn có thằng Khánh. Chờ tin của tôi nhá!
Hết chương 5.