Người lạ quen mặt - Phần III - Chương 09
Chương 9: Bóng dáng cô đơn
“Gặp lại người cũ luôn là một kiểu hoàn cảnh kỳ lạ.
Dù ngày trước ra sao, tốt đẹp hay tồi tệ thế nào, chỉ cần sau một thời gian gặp lại, đều có cảm giác đau lòng mãi không thôi.”
Kim đồng hồ chỉ đúng 23:59, dòng người hò reo, huýt còi đếm ngược sáu mươi giây cuối cùng của năm cũ, quả cầu pha lê được thả xuống, hàng ngàn chiếc hoa giấy đủ màu sắc tung bay khắp nơi. 0 giờ, bầu trời Manhattan trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Những tia pháo hoa nở rộ trên bầu trời, lấp lánh đủ sắc màu khiến không gian như rộng ra thêm. Tiếng nhạc phát ra từ sân khấu càng thêm rộn ràng, mọi người cùng nhau hô to câu Happy New Year. Những đôi tình nhân không ngần ngại trao nhau những cử chỉ ngọt ngào, họ hôn nhau, say đắm với nhau.
Tôi nghe nói ở phương Tây, vào thời khắc chuyển giao năm mới, những cặp tình nhân sẽ hôn nhau để lấy may mắn. Xung quanh tôi đều là những cặp đôi từ già đến trẻ hôn nhau ngọt ngào, ngay cả Bella và Nick cũng đang ôm lấy nhau và hôn nhau trong niềm hạnh phúc của tình yêu và của cả năm mới. Khi Dim đang nhìn lên bầu trời, vui sướng với không khí đón năm mới, tôi nhón chân lên, đưa tay xoay mặt anh ấy lại và hôn nhẹ. Tôi mỉm cười, nhìn Dim trìu mến, khẽ nói.
- Happy New Year, Dim!
Dim nhìn tôi thích thú.
- Chúc mừng năm mới, An! Nhưng đã hôn là phải như thế này.
Dứt lời, Dim ôm chặt lấy tôi, đặt lên môi tôi một nụ hôn rất sâu. Một nụ hôn kiểu Pháp, rất đặc biệt và “gợi cảm”. Phải, nó rất gợi cảm. Gợi rất nhiều cảm giác kỳ lạ và thích thú. Cho tới khi tôi không thể tiếp tục khung cảnh lãng mạn này và hơi thở trở nên gấp gáp, Dim mới chịu buông tôi ra.
- Anh muốn em ngạt thở à?
Tôi vuốt ngực tìm lại hơi thở ổn định, lườm Dim. Ngay lúc ấy, tôi nhìn thấy một người đàn ông ở phía xa xa sau Dim. Người đàn ông mặc một chiếc măng tô dạ màu đen với áo sơ mi đen bên trong và chiếc quần jeans cùng màu. Giữa biển người vui vẻ hòa với nhau, trông người đàn ông đó có chút cô đơn, lạnh lẽo, ngước nhìn bầu trời với ánh mắt cố định. Khi ánh mắt tôi bắt gặp bóng dáng cô đơn của người đàn ông đó, tôi đã nhận ra sự thân thuộc lạ lùng. Từ lúc nhìn thấy anh ta, tôi không thể ngừng nhìn về phía đó, chăm chú nhìn ngắm anh ta như một người kỳ lạ. Bóng dáng đơn côi của anh ta thu hút tôi. Tôi chưa từng thấy người nào có nỗi cô đơn nào như vậy. Một sự cô đơn thầm lặng, lan dần ra xung quanh. Anh ta đứng trơ trọi ở một góc phố, chỉ nhìn lên bầu trời.
- Đợi em một chút!
Tôi vỗ vào tay Dim, nói nhỏ rồi len qua đám đông người đi về phía người đàn ông ấy. Từng bước chân của tôi trở nên gấp gáp hơn khi đến gần anh ta. Dù phong thái hay kiểu tóc, đường nét đã thay đổi, trưởng thành hơn, tôi cũng đã nhận ra người đàn ông này là ai.
Khi chỉ còn cách anh ta một bước chân, tôi dừng lại, hít thở thật sâu, khẽ gọi.
- Đầu nấm.
Quãng chừng một vài giây, người đàn ông ấy khựng lại, ngay cả mắt cũng không chớp, như thể đang giật mình. Khi anh ta xoay đầu lại nhìn tôi, tôi chợt bật khóc. Tôi không biết mình vì lẽ gì mà càng ngày càng yếu đuối và nhạy cảm như vậy. Một chút xao động cũng khiến lòng tôi yếu mềm hơn. Nhạc jazz ở đâu đó vang lên, ngay bên tai tôi, trong giây phút này.
“Look into my eyes – you will see
What you means to me
Search your heart- search your soul
And when you find me there you’ll search no more
Don’t tell me it’s not worth tryin’ for
You can’t tell me not worth dyin’ for
You know it’s true
Everything I do – I do it for you”
Làm sao tôi có thể tưởng tượng người đàn ông cô đơn đó lại chính là Đầu nấm nghịch ngợm vui vẻ thuở nào chứ? Dù cậu ấy có trưởng thành như thế nào, tôi vẫn không bao giờ quên được cái cảm giác về Đầu nấm.
Nhưng người đàn ông ấy nhìn tôi, chầm chậm lắc đầu.
Không thể, tôi tin vào giác quan của bản thân.
- Không, cậu là Đầu nấm.
Tôi đưa tay ra, đến gần người đàn ông, nắm lấy cổ tay anh ta. Tôi sợ anh ta sẽ bỏ đi, sợ cái cảnh ngay trước mắt tôi mà tôi không thể giữ lại.
Người đàn ông ấy để mặc tôi nắm cổ tay, lại một lần nữa lắc đầu chậm rãi. Ánh mắt anh ta nhìn tôi, quen thuộc tới mức tôi có thể cảm nhận được.
- An, em đang ở đâu?
Từ đằng xa có tiếng Dim vọng lại, anh ấy đang tìm tôi. Tôi đã đi quá lâu cho hai chữ “một chút”. Tôi không đành lòng bỏ tay đang nắm lấy tay người đàn ông ấy ra, buồn bã nhìn anh ta. Anh ta chỉnh lại cổ tay áo rồi để tay vào bên trong túi áo măng tô, hững hờ nhìn tôi và bước qua.
- Khoan đã.
Tôi không quay người, lên tiếng. Tôi không biết anh ta có dừng lại nghe tôi nói không, nhưng tôi vẫn tiếp tục nói.
- Tôi mặc kệ lý do cậu bỏ đi là gì, lý do cậu giả vờ là không phải cậu, tôi chỉ muốn biết, mấy năm qua, cậu có khỏe không?
Giọng tôi dần bé đi, chìm dần vào tiếng người nói, tiếng nhạc ồn ã nơi xung quanh.
Vào lúc ấy, Dim chạy tới, vẻ mặt anh ấy khá lo lắng, ôm chầm lấy tôi, xuýt xoa.
- Em lạnh không? Đi đâu vậy? Anh tưởng em bị lạc.
Dim nói với tôi rất nhiều nhưng tôi lại chẳng để lấy một câu lọt vào tai mình. Tôi ở trong lòng Dim nhưng vẫn cố nghe người đàn ông ấy nói với tôi. Anh ta nói rất nhỏ: “I’m fine.”
Dim thấy vài giọt nước mắt vẫn đọng trên má tôi, vội vã lau đi, hỏi han.
- Lạnh quá à? Đi thôi, chúng ta về nhà. Anh không muốn em ốm.
Nói rồi Dim nắm lấy bàn tay tôi, dắt đi qua đám đông. Tôi không buồn để ý mọi việc, xoay đầu lại, nhìn về phía bóng dáng cô đơn ấy. Tôi còn muốn hỏi anh ta nhiều điều nữa, muốn hỏi nữa, rằng anh ta còn nhớ tôi không…
(*) Đây là bài hát Everything I do – I do it for you do Bryan Adams trình bày, là một bản ballad vừa nhẹ nhàng vừa mãnh liệt, vừa vô tư nhưng cũng đầy da diết. Ca khúc bất tử này được Adams sáng tác cùng với hai nhạc sĩ khác là Michael Kamen và Robert John Lange theo đơn đặt hàng để làm nhạc nền cho phim điện ảnh Robin Hood: Prince of Thieves (Robin Hood: Hoàng tử lục lâm) sản xuất năm 1991.
Lời dịch của hai đoạn trên: “Hãy nhìn vào mắt anh – em sẽ thấy
Em có ý nghĩa thế nào với anh
Hãy lần tìm trong trái tim em – trong tâm hồn em
Và khi em tìm thấy anh thì em không phải tìm nữa
Đừng bảo anh rằng điều đó không đáng để cố gắng
Em không thể bảo anh điều đó không đáng để hy sinh
Em biết đó là sự thật
Mọi điều anh làm – anh làm là vì em”
(Trích bài dịch của Wet Grass trên loidich.com)