Người lạ quen mặt - Phần IV - Chương 16
Chương 16: Rất lâu của những ngày rất lâu sau đó…
“Để làm một cô gái thực tế, đôi khi em phải chấp nhận, mất đi thứ này rồi tìm cách có lại bằng một thứ khác.”
Đồ đạc của Dim chuyển đi ngay vào ngày hôm sau. Chúng tôi quyết định làm như vậy trước khi Dim lên máy bay sang Mỹ cùng mẹ con Lan. Tôi không tiễn anh ấy, cũng không nói thêm điều gì. Đêm hôm trước là lần cuối chúng tôi ở bên nhau, Dim đưa tôi chiếc sim điện thoại của anh ấy và cả chìa khóa nhà. Coi như, giữa chúng tôi đã chẳng còn gì để tiếc nuối.
- Thế nào? Định kết hôn rồi chứ?
Tôi ném cho Minh một lon bia lạnh, ngồi khoanh chân trên ghế, bật nắp một lon bia khác.
- Thằng Bia nhà tao bị bố nó dạy hư, ngày nào cũng hỏi tao: “Ngày mai cưới bố được không mẹ?”
Minh ngán ngẩm, tu liền một hơi rồi ném vỏ lon vào trúng mông con Bột Béo. Bột Béo gầm lên một tiếng, trừng mắt nhìn Minh khoảng nửa giây rồi cáu kỉnh quay đi. Riêng con Bột Béo là tôi còn giữ lại trong số những thứ tôi và Dim có chung kỷ niệm. Bố nó đi rồi nhưng mẹ nó còn ở lại, nó cũng phải ở lại dù chấp nhận hay không. Đây là quy luật cuộc sống, nó nên biết ở với ai thì nó được nuông chiều và lười nhác hơn. Cũng sẽ không còn ai bắt nó chạy bộ trên máy tập vào mỗi cuối tuần. Trong thực đơn của nó cũng luôn sẵn sàng có những đồ ăn béo ngậy và dễ ngấy. Tôi theo chủ nghĩa tự do mà. Nó cũng có quyền đó vì tôi là chủ nó. À, là mẹ nó.
- Giờ bố Bia cũng có việc làm ổn định rồi. Lại yêu mày hơn cả. Mấy năm qua mày chưa nghĩ xong mối quan hệ này à? Còn nữa, tao nghe bảo bố mẹ cậu ta còn đến tận nhà bố mẹ mày chào hỏi.
Tôi thương tình Quân mỗi khi nghe cậu ta than phiền, mủi lòng khuyên bảo Minh sớm chấp nhận cậu ta. Dù sao cậu ta cũng là người đàn ông bên cô ấy rất nhiều năm, lại là bố của con cô ấy, không thích đến mấy cũng nên nghĩ cho bản thân và cho thằng bé.
- Cậu ta lại gặp mày hả? Chết tiệt! Tao đã không cho kể lể than phiền với mày rồi mà vẫn dám trái lệnh tao. Lần này tao cấm cửa, không có thề thốt van xin gì. Tối nay không có gặp Bia gặp Bọt gì cả.
Minh đưa cánh tay lên quệt vết bọt trên môi, hậm hực chống tay lên eo, tuyên bố rất rõ ràng.
Tôi luống cuống, nuốt ực ngụm bia xuống, cười kiểu mèo mun, hi hi man trá vài tiếng.
- Đâu có, đâu có! Hãy áp dụng lệnh đó với tao, đừng áp dụng lên cậu ta. Tao hứa tối nay tao không gặp cu Bia nhà mày.
- Tao việc gì phải cấm một đứa tỉ năm mới gặp con tao một lần chứ?
Minh bĩu môi, hờn trách việc tôi ít tới nhà cô ấy.
- Thế giờ mày thế nào?
Tôi không thèm cầu cạnh van xin hộ Quân, uống bia tiếp.
- Ừm thì… mấy ngày nữa bọn tao cưới thì tối nay cậu ta phải về nhà cậu ta chứ về nhà tao làm gì?
Minh ậm ừ, đổi giọng nhỏ nhẹ, thỏ thẻ nói ra. Nhưng trái ngược với Minh, giọng tôi đã chuyển hẳn sang tông của mấy bà chị hát opera, hét thẳng vào màng nhĩ của cô ấy.
- Mày còn nhớ tao là bạn mày không hả?
Cuối cùng thì cả ngày hôm đó chúng tôi chỉ nói chuyện về váy cưới, về những bông hoa và niềm hạnh phúc khi sắp lấy chồng. Tôi chia sẻ với Minh về mọi thứ, về cảm giác háo hức hay hồi hộp ra sao mà tôi đã từng có ngày trước. Chúng tôi đều cùng chọn lựa kết hôn với những người ở bên chúng tôi lâu năm, đủ để hiểu chúng tôi muốn gì để có thể tiếp tục bên cạnh nhau. Nhưng thật ra, tôi chưa từng mặc váy cưới. Tôi và Dim cưới nhau, hệt như một trò chơi mới nghĩ ra vào buổi tối và hẹn nhau sáng mai cùng chơi. Tôi mặc một chiếc váy hai dây màu trắng dài đến gót chân và đi sandal. Còn Dim vận một chiếc áo phông màu trắng cùng với chiếc quần jeans ngố cùng màu, lại còn đeo một chiếc nơ kỳ lạ trên cổ. Và, anh ấy đeo tông lào, màu trắng, kiểu đặc biệt mua ở chợ với giá năm mươi nghìn, khá đắt đỏ.
Hôm ấy, Dim đã đội lên đầu tôi một chiếc khăn voan dài - cái mà anh ấy nói rằng khi đi mua khăn trải bàn, thấy đẹp nên không nỡ dùng, mua rồi cất đi, hóa ra lại có cơ hội phù hợp để sử dụng. Khi chúng tôi chạy đến nhà thờ, chỉ có một vị mục sư mà Dim nhờ giúp cho lễ cưới nho nhỏ của chúng tôi, ngoài ra chẳng có thêm một ai khác.
Hôn nhân thực sự nằm ở cảm giác - thứ cảm giác khiến cho người này muốn ở bên người kia thật lâu. Cũng vì suy nghĩ đó, tôi đã từng tiếc và cảm giác hối tiếc này đã thi thoảng chạm vào trái tim tôi. Đôi lúc đi ngang qua tiệm váy cưới, bước chân tôi đã dừng lại, ánh mắt tôi đã lướt qua những bộ váy lộng lẫy thướt tha màu trắng trên người những manocanh rồi tôi tự nghĩ, có thể mình sẽ mặc nó lên người, cũng có thể rất đẹp. Nghĩ xong, tôi lại bước đi tiếp, ánh mắt lại tiếp tục hướng về một nơi khác. Hương vị của tiếc nuối, rất nóng và không ngon, tôi nói thật.
“Ting”
“Bạn có một tin nhắn.”
Minh giật lấy điện thoại của tôi ngay trước khi tôi mở tin nhắn rồi đọc to.
“Anh đến rồi.”
Minh nhíu mày nhìn tôi, nghiêng đầu đợi chờ lời giải thích cho tin nhắn này. Tôi mím môi cười. Hóa ra giữa bạn bè thân thiết, có chút bí mật lại hay ho đến thế này.
Tôi lật tấm chăn trên người ra, ngồi dậy xỏ dép vào, lấy lại điện thoại từ tay Minh.
- Mày ngủ trước đi. Giờ là thời gian của anh ấy, thời gian của mày hết rồi. Tao thuộc về người khác. Ha ha…
Tôi ra vẻ bí mật. Nhìn bộ mặt tò mò đến cau có của Minh, tôi lại càng trở nên thích thú, bồi thêm một câu.
- Tao đi nhai cỏ đây!
Cho tới tận khi tôi ra khỏi phòng ngủ, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng Minh lẩm bẩm một mình: “Nhai cỏ? Cái đó con người ăn được sao? Thật không nhỉ?”
Ăn được chứ!
Con người có thể ăn tất cả mọi thứ mà họ muốn, bao gồm cả thứ mà họ đã từng bỏ đi. Ví dụ như việc tôi đang gặp gỡ một người đàn ông cũ. Cứ cho là thế đi…