Vợ bé nhỏ! Anh yêu em - Chương 14

Chương 14: Như một thói quen

Những ngày tiếp theo của Yến Nhi cứ trôi qua bình lặng hệt như hiện tượng thủy triều lên rồi xuống, ban ngày đi làm, tối về đi dạo hoặc đi café với mấy người bạn, đêm về nằm đọc sách một lát là liền thiu thiu chìm vào giấc ngủ. Thế là hết ngày. Chị Lưu Uyển luôn nói rằng cuộc sống của cô bình lặng và nhàm chán quá! Ngày nào cũng như ngày nào, chẳng có gì thay đổi. Nhưng cô lại không cho là vậy, cô yêu cuộc sống này, cảm thấy rất hài lòng với những gì mình đang đắp xây, vì sự bình lặng mà cô đang nắm được trong lòng bàn tay… đã được dựng xây bởi những tổn thương không thể đong đếm.

Sống hơn hai mươi lăm năm trên đời, cũng chưa phải là đủ nhiều để một người phụ nữ có thể thực sự nếm trải được hết chông gai, gập gềnh, biến cố. Thế nhưng, với những nỗi đau mà cô đã từng trải qua, ít nhiều cũng mang lại cho cô được một sự kiên nhẫn, bền bỉ hiếm có, khiến cô trở nên vô cùng bình thản trước bất kỳ sóng gió nào mà cuộc sống mang lại. Dần dà, chính cô lại trở thành điểm tựa duy nhất cho mẹ và em gái.

À! Còn chuyện của Hà Trang, cô cũng đã giúp nó giải quyết cái thai. Đây thật sự không phải là một quyết định dễ dàng, kể từ khi tận tay đưa con bé đến bệnh viện, rồi tới khi nghe vị bác sĩ trung niên bước ra và nói rằng: “Mọi chuyện đã xong cả rồi!” cô đã nghe tiếng Trang khóc như xé lòng vang lên ở bên trong, ruột gan cô cũng tự dưng vì thế mà nặng trĩu. Việc từ bỏ một thai nhi, dù vì bất cứ lý do gì cũng là điều sai trái, bản thân thai nhi khi được sinh ra trong hoàn cảnh như vậy là do cái nghiệp của thai nhi cộng hưởng với cái nghiệp của chính cha mẹ chúng mà thành. Cô biết rõ điều đó, nhưng với hoàn cảnh của Hà Trang hiện tại, nếu không từ bỏ cái thai này, tương lai của cô bé chắc chắn sẽ rất mờ mịt. Người đàn ông đó không yêu nó, chỉ vì nhan sắc của nó mà lợi dụng con bé để trao đổi chút tình cảm, nào ngờ Hà Trang lại mang nặng nỗi lòng, nguyện vì hắn mà hi sinh nhiều đến vậy. Người làm chị như cô quả thực rất đau lòng, vì thế, sau khi giúp em gái phá thai, cô cũng tìm đến một vị hòa thượng có tiếng, nhờ ông hóa giải oán thù, cầu giúp cho thai nhi trả nghiệp của nó. Nếu không, với cái nghiệp này, cả đời Hà Trang sẽ bị đeo bám, ám ảnh, đày đọa, không thể ngóc đầu lên được.

Buổi lễ sám hối diễn ra trong sự vắng vẻ với sự hiện diện của duy nhất ba người: Yến Nhi, Hà Trang và vị hòa thượng nọ. Đầu tiên, vị hòa thường nói cô hãy đến bàn thờ, thắp nhang rồi khấn vái và đặt tên cho đứa bé. Nghe xong, Hà Trang liền thẫn thờ bước đến, lẩy bẩy ngồi gục xuống, lắp bắp khấn vái cái gì đó Yến Nhi nghe không rõ, chỉ thấy khi Hà Trang nhắm mắt lại đặt tên cho đứa con không thể sinh ra của mình, cô đã khóc rất nhiều, vừa khóc vừa khấn vái. Tên đứa bé là Phong Linh, tựa như tiếng chuông vang lên trong gió…

Sự hiện diện của đứa bé đó ngay từ đầu đã không phải là mong muốn của cha mẹ nó, nhưng khi buộc phải biến mất khỏi cõi đời này khi chưa thành hình thành dạng, lại đều khiến người khác phải đau lòng.

Sau khi buổi lễ sám hối kết thúc, Hà Trang hệt như một người mất hồn, vừa trở về nhà, cô lập tức đóng chặt cửa phòng rồi chui vào một góc, cúi gục mặt xuống, cắn chặt môi khóc nấc lên đến độ bật cả máu… Yến Nhi không gọi cửa, cũng không phải là không quan tâm, cô chỉ muốn để Hà Trang có chút không gian riêng tư để tự suy nghĩ lại những hành động của mình. Sau tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay, có lẽ cô bé mười chín tuổi ấy sẽ trở nên trưởng thành và chín chắn hơn với những quyết định trên đường đời sau này.

Sang thu rồi…

Tháng chín thật đẹp, những đợt gió đầu thu khẽ lướt qua khiến mái tóc mai lâu ngày không cắt tỉa của anh ngày càng trở nên lòa xòa, ngay đến râu anh cũng để hẳn vài ngày chứ chẳng thèm cạo nữa. Thế nhưng Thiên Lý lại nói rằng dáng vẻ này của anh trông rất phong trần, cô rất thích. Thật ra Thiên Lý thích hay không anh cũng chẳng quan tâm, chẳng qua là anh lười không muốn đụng tới. Kể từ khi Yến Nhi ra đi, căn nhà này bỗng trở nên trống trải, li dị với Yến Nhi không có nghĩa là anh sẽ đón Thiên Lý về ở. Cô ấy vẫn chỉ là tình nhân, mãi mãi chỉ là tình nhân, cho dù cô có nguyện mang cái thai trong bụng giùm anh đi chăng nữa.

Bản thân anh cũng phải tự công nhận mình là người ích kỉ, vô tâm, nhưng khi nghĩ đến những gì mà Yến Nhi đã phải chịu đựng, anh lại thật không đành lòng để cô phải chứng kiến thêm bất kỳ một chuyện đau lòng nào nữa. Bởi vậy mà cho đến tận bây giờ, căn nhà này vẫn chỉ có một mình anh ở. Khi anh ở một mình, công việc bận rộn, ăn uống qua loa, có khi bát đĩa chất đống lên cả tuần anh cũng chẳng thèm dọn dẹp. Hải Thiên thật ra rất lười, may mắn cho anh lấy được cô vợ đảm, bởi vậy mà nhà cửa mới trở nên sạch sẽ, còn bây giờ, nhìn xem, rời bàn tay cô ra chưa được bao lâu mà căn hộ đã trông có khác gì cái ổ chuột đâu?

Nghĩ đến Yến Nhi, anh lại bất giác nhìn quanh nhà một lượt, thấy đâu đâu cũng ám ảnh bóng hình của cô, khi cô đang rửa bát, lúc cô ngồi nhặt rau, khi cô thái thịt bò, rồi cô lại ra ban công tưới hoa, tiện tay thì treo mắc quần áo, sau đó cô sẽ vào nhà, dọn cơm ra cho anh ăn, ăn cơm xong, họ sẽ cùng nhau xem tivi rồi dọn dẹp nhà cửa. Yến Nhi ra đi với hai bàn tay trắng, mặc dù anh rất muốn tình nguyện chia nửa tài sản cho cô, nhưng cô lại tuyệt đối không thèm nhận. Cô vẫn cứ tuyệt tình như vậy, những thứ cô nghĩ là có dính dáng đến anh, cô nhất định không động vào.

Vào một buổi chiều khi Hải Thiên chuẩn bị đi ra ngoài chơi bóng rổ với cậu em Hải Long, anh đã phải đánh vật rất khổ sở mà vẫn không thể tìm ra nổi bộ đồng phục thể thao của mình lẫn trong đống lộn xộn được vứt ngổn ngang thành từng chồng chất cao như núi xung quanh nhà mình. Choáng quá! Anh bất giác như sực tỉnh giữa giấc mộng ban chiều, rồi sau một cái vuốt mặt thở dài, Hải Thiên quyết định bắt tay vào dọn dẹp.

Hừm! Phải bắt đầu từ đâu bây giờ nhỉ? À… Phòng làm việc, đó là nơi cất giữ rất nhiều tài liệu quan trọng của anh, cũng đã nhiều lần đống bừa bộn ấy khiến anh như phát điên khi phải tìm kiếm thứ mình cần mà không thấy, anh phải bắt đầu dọn dẹp từ đây thôi.

Khi dọn phòng, anh thường bật bài “Birthday Cake” của nữ ca sĩ da màu nổi tiếng - Rihanna. Bài hát này có giai điệu cực kỳ vui nhộn và bắt tai, anh vừa nghe, lại vừa lắc lư lau nhà, chẳng mấy mà đã xong. Có động lực vào làm việc quả nhiên tích cực thật!

Sau khi đã đem hết quần áo vứt vào máy giặt và lau sàn nhà sạch sẽ, Hải Thiên mới bắt đầu tiến đến dọn dẹp bàn làm việc và tủ sách. Tủ sách này là do chính tay anh tự đóng lấy, mặc dù đã được tròn một năm tuổi rồi mà nó vẫn còn rất chắc chắn và vững chãi. Cảm tưởng như dù có đạp mạnh vài cái thì cũng không thể nào sập được. Khả năng làm đồ mộc của Hải Thiên luôn khiến bản thân anh tự - tự hào.

Anh vẫn còn nhớ, trước kia khi anh đóng tủ sách, cô thường ngồi lặng im ngắm nhìn anh chăm chú, đuôi mắt thỉnh thoảng lại cong lên theo khóe miệng, mỉm cười rất thích thú. Có đôi lần, cô còn mang cả giấy bút ra để vẽ lại hình ảnh lúc làm việc của anh nữa. Những bức tranh mà cô vẽ, đôi khi cô cũng đem lên mạng để rao bán, thỉnh thoảng cũng kiếm được một khoản tiền nho nhỏ, nhưng chỉ cần biết có người cũng quan tâm đến tranh của mình là cô đã vui lắm rồi! Niềm vui đối với Yến Nhi luôn xuất phát từ những thứ nhỏ nhặt và đơn giản, cô không phải loại con gái ưa cầu kỳ, hay đòi hỏi này họ, bởi vậy mà ngày trước, khi được anh bất ngờ tặng quà nhân dịp những ngày lễ tết, Yến Nhi thường tỏ ra rất xúc động và ngạc nhiên, giống như là rất lâu… rất lâu rồi cô chẳng được ai tặng cái gì vậy. Thật ra lúc đó, Hải Thiên đang tán tỉnh cô khi cô đã có người yêu, người yêu của cô là Trương Hàm, nhưng chẳng khi nào cô nhắc về anh ta, dù anh có tán tỉnh cô cả tháng trời rồi thì Trương Hàm cũng không hề mảy may phát giác. Thật không thể hiểu nổi sao cô có thể từng yêu một người vô tâm đến vậy!

Hải Thiên vừa nghĩ ngợi, vừa tiện tay lôi hết những cuốn sách đã từng bị anh sắp xếp một cách hổ lốn lung tung ra, quyết tâm xếp lại theo thứ tự mà Yến Nhi thường phân loại. Tủ sách này phần lớn là sách học nấu ăn, từ khi lấy nhau về, cô đã rất chịu khó tìm hỏi học hỏi, hôm nào cũng thử làm thêm một vài món mới, vừa là để anh có thêm hứng thú với bữa ăn, cũng vừa là để tích thêm kinh nghiệm bếp núc cho mình. Khi Hải Thiên rờ đến một cuốn sách nấu ăn có bìa màu xanh, phía ngoài còn in hình một rổ rau củ rất bắt mắt, bỗng, anh thấy nó như bị cộm lên ở phần giữa, Hải Thiên bất giác sững người… Linh tính cảm thấy có điều gì đó là lạ, anh lập tức rút hẳn cuốn sách ra rồi xóc lấy xóc để, cuối cùng cũng thấy một tấm thiệp màu hồng đột ngột văng ra khỏi những trang sách ương bướng.

Khi tấm thiệp màu hồng nhỏ nhắn xinh xắn bất ngờ trượt ra khỏi cuốn sách rồi rơi tuột xuống mặt đất, Hải Thiên như bị đóng băng trong giây lát, anh ngớ người, rồi thẫn thờ cúi xuống nhặt lên xem. Mồ hôi trên tay anh bỗng nhiên trở nên lạnh toát. Đây chẳng phải chính là kiểu thư tay đặc trưng mà Yến Nhi hay giấu xung quanh nhà rồi bất ngờ bảo anh đi kiếm hay sao?

Yến Nhi có một thói quen rất đặc biệt, nhưng cũng chính sự đặc biệt này đã góp thêm sắc màu tươi mới cho bức tranh cuộc sống hôn nhân suốt một năm nay của họ. Thường thì, mỗi khi anh mệt mỏi, hay giận dữ lạnh nhạt với cô vì một lý do nào đó, khi cảm thấy không thể giải quyết được bằng lời, cô sẽ lẳng lặng lánh đi rồi bất ngờ nhắn tin cho anh, chỉ điểm cho anh chỗ mà cô cất giấu “món quà bí mật”. Những món quà bí mật này dần dần cũng chẳng còn là bí mật, bởi mỗi khi cô nói thế, anh lập tức hiểu ngay đó chính là những bức thư tay. Mặc dù vậy, mỗi khi đang giận nhau mà bất ngờ tìm ra những bức thư tay của cô, anh thật lòng chẳng thể kiềm nổi cảm xúc mà phải lao ngay sang phòng cô để ồm trầm lấy… Cô thật biết cách khiến người ta mềm lòng.

Đã hơn nửa tháng trôi qua rồi, kể từ ngày “hôm đó” cho đến giờ, anh vẫn chưa gặp lại Yến Nhi thêm một lần nào nữa, vậy mà bây giờ, anh lại bất ngờ tìm thấy những kỉ vật của cô vương vãi trong căn phòng này. Mặc dù rất tò mò, nhưng Hải Thiên vẫn quyết định gấp tấm thiệp nhỏ lại và cất vào trong một chiếc hộp gỗ, để sau khi hoàn thành công việc thì mới giở ra đọc thử. Hải Thiên trước nay vốn không phải một người nóng vội, anh luôn điềm tĩnh ung dung xử lý mọi việc, vì thế nên việc gì đang làm dở thì chắc chắn anh sẽ không rẽ ngang để xàm sang chuyện khác, đối với bức thư này dĩ nhiên cũng vậy thôi. Nhưng không ngờ, quyết định lần này của anh quả nhiên rất sáng suốt. Trong suốt một buổi chiều thu dọn nhà cửa, Hải Thiên lại “may mắn” tìm thấy thêm được hai bức thư tay nữa mà Yến Nhi đã giấu ở trong ghế sa-lông và dưới những cuộn băng video hoạt hình.

Cô thật là khéo chọn chỗ giấu đấy! Toàn là những nơi mà anh chẳng bao giờ thèm mò tới. Vậy là cuối cùng sau khi kết thúc công việc, niềm vui của Hải Thiên vốn dĩ chỉ có một, nay lại được nhân lên gấp ba, quả thực là một thành quả xứng đáng đối với những gì anh đã bỏ ra.

Sau khi xếp lại ba bức thư với lần lượt ba màu mà cô yêu thích: Hồng, trắng, tím. Hải Thiên bắt đầu mở bức thư thứ nhất ra, và đọc.

“Ngày mai vợ lại phải xa chồng rồi!

Hai tuần sẽ là một quãng thời gian khá dài đấy. Đi công tác xa như vậy, chồng cố gắng giữ gìn sức khỏe, cũng bớt uống rượu đi nhé! Dạ dày của chồng vốn không tốt mà, đừng ăn uống linh tinh, cái gì kiêng được thì hãy cố mà kiêng nhé. Bây giờ vợ không thể ở bên chồng được nữa, sẽ không có ai để chăm sóc cho chồng những lúc ốm đau được đâu, thế nên chồng đừng có mà để mình bị ốm, một mình bố ốm thôi cũng đã đủ khiến mẹ đau lòng rồi.

Chồng đừng có mà làm gì để khiến mẹ bận tâm hơn nữa đấy! Dạo này vợ thấy mẹ cũng mệt mỏi lắm!

Chồng nhớ đi rồi về sớm nhé! Lúc nào cũng phải cầm theo điện thoại đấy, không được để điện thoại hết pin đâu, bố đang ốm mà, nhớ mang theo điện thoại để vợ có thể cập nhật tình hình ở nhà cho chồng đấy nhé!

Yêu chồng!”

Hải Thiên gấp bức thư lại, mu bàn tay khẽ run run của anh cũng không biết từ lúc nào đã đón lã chã những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài phía sau mái tóc vốn rất lòa xòa ấy rồi. Anh cắn môi mình thầm tự trách móc bản thân, thì ra những ngày đó khi ở nhà, cô đã lo lắng cho anh lẫn bệnh tình của bố anh đến vậy, trong khi đó thì anh làm được gì? Phản bội lại sự quan tâm của cô, nhẫn tâm đâm lén đằng sau lưng cô bằng những vết dao ứa máu, anh không cầm máu được, vì anh chỉ là kẻ biết gây án rồi bỏ chạy.

Con người anh thật trơ tráo, thật vô dụng, thật bị ổi, đối với cả hai người con gái ấy, anh đều vô tâm như vậy. Nhưng ít ra, lúc này khi vẫn còn Thiên Lý ở bên cạnh, anh cũng không muốn mình trở thành kẻ nhẫn tâm lần nữa vứt bỏ đứa con của mình, vì thế, anh quyết định sẽ chăm sóc cho cô, bao bọc lấy cô như tình nhân, nhưng không phải như vợ mình. Vợ của anh trước nay vốn dĩ chỉ có một, không ai có thể thay thế.

Đã lâu lắm rồi mới đến ngày giỗ của bố anh, hôm nay anh quyết định đưa Thiên Lý đến ra mắt gia đình mình, không ngờ khi vừa đến nơi lại bắt gặp Yến Nhi đã ở đó. Khi cô nhìn thấy anh và Thiên Lý , cô chỉ bình lặng lướt qua họ như hai người vô hình. Phải! Họ vô hình trong mắt cô mà. Những người khiến cô tổn thương đều không thể hiện hữu. Bởi cô có thể học cách quên đi nỗi đau, coi như nó chưa từng tồn tại, những người từng cố tình làm cô đau đớn, phần nào đó ở trong thâm tâm cô cũng coi như họ chưa từng xuất hiện.

Trước sự thờ ơ lạnh nhạt của Yến Nhi, Hải Thiên cảm thấy vô cùng đau lòng. Dư âm của bức thư tay hôm trước cho đến nay vẫn còn khiến anh vô cùng day dứt, vậy mà bây giờ khi đối mặt, cô lại coi như không nhìn thấy anh như thế này. Khi anh định bước lên, cất tiếng gọi cô, Thiên Lý lập tức chau mày nắm chặt lấy cánh tay anh, một mực níu lại. Lúc đó anh mới sực tỉnh ra, xung quanh vẫn còn rất nhiều người nữa, anh chính là người dẫn Thiên Lý đến đây nên lại càng không thể hành động khinh suất khiến cô mất mặt.

Thật ra lý do mà Yến Nhi có mặt ở đây ngày hôm nay đã được dự báo từ rất lâu về trước, có lẽ Hải Thiên ngạc nhiên là bởi vì một mình anh không biết Yến Nhi đã từng nói với bà Minh Tuệ rằng: “Dù có li dị Hải Thiên thì cô cũng vẫn sẽ là con dâu của bà, vẫn sẽ có trách nhiệm với gia đình bà.” Chính vì điều đó mà bà vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai ý định mong hai đứa có ngày tái hợp, cứ tưởng ngày hôm nay sẽ là một cơ hội tốt, nào ngờ con trai bà lại nỡ lòng nào đem ả đàn bà lăng loàn kia về đây.

Vậy là trong suốt cả một buổi chiều ngày hôm ấy, bữa cơm diễn ra giữa những người thân trong gia đình bị bao trùm bởi một không khí vô cùng u ám và ngột ngạt. Vì thế nên bữa cơm cũng kết thúc một cách chóng vánh rất nhanh sau đó, bản thân tất cả mọi người trong nhà, ngoại trừ ông anh rể Hoàng Giang ra thì chẳng ai thèm nhìn Thiên Lý với ánh mặt thiện cảm cả.

Sau khi ăn cơm xong, Yến Nhi lại xung phong đi rửa bát, thấy vậy, Thiên Lý cũng định tình nguyện đi theo cho phải phép, nhưng sau khi nhận được sự từ chối khách sáo của cả gia đình, cô lại đành trơ tráo ngồi ung dung ăn hoa quả cùng các bậc cha chú trong nhà.

Ngay sau khi Yến Nhi vừa mới đi khuất, Hải Thiên cũng lập tức lặng lẽ lẻn theo cô, cho đến khi cô dừng lại ở một khoảnh sân nhỏ phía sau nhà và chuẩn bị xả nước ra để rửa bát, Hải Thiên mới bất ngờ xuất hiện. Sự xuất hiện của anh không khiến cô ngạc nhiên, mà có ngạc nhiên thì cô cũng chẳng tỏ ra bận tâm, nét mặt của cô lúc nào chỉ cũng bình lặng như thế, khiến anh vô cùng khó chịu nhưng vẫn phải kiềm chế. Thấy cô đã phát hiện ra mình ở phía sau, nhưng lại nhất quyết không quay lại chào, anh đành dằn lòng cất tiếng hỏi.

- Dạo này em vẫn ổn chứ?

- Tôi chưa chết.

Câu trả lời cụt lủn của cô thật sự khiến anh tức đến nổ họng, thế nhưng, có thể khiến cô vẫn còn giữ chút lịch sự mà trả lời đã là may mắn lắm rồi. Sau đó, anh lại tiếp tục liều mình mạnh dạn ngồi sụp xuống nói.

- Những bức thư tay mà em đã viết… tại sao em không nói…

Lời nói của anh vừa mới cất lên liền khiến cô khựng lại vài giây, chuyện những bức thư tay đã là quá khứ, nhưng khi biết anh lại vô tình tìm ra chúng, trong lòng cô thật sự có chút khó xử. Vậy là biết bao tâm tư, phiền muộn mà cô chôn giấu, cuối cùng anh cũng có thể đào lên hết rồi đấy ư? Nhưng bây giờ nói ra những điều đó thì còn có ý nghĩa gì nữa, khi cô viết, vốn không phải mong tâm trạng mà anh đọc được sẽ rơi vào hoàn cảnh này.

Thấy Yến Nhi im bặt, Hải Thiên lại định tiến gần hơn một bước nữa, thế nhưng, tiếng giọng nói gay gắt bất ngờ cất lên ở phía sau khiến Hải Thiên bỗng giật bắn cả mình. Đột ngột quay mặt lại, thì ra đó là Thiên Lý. Thấy anh tự dưng biến mất khỏi phòng ăn, Thiên Lý đã bắt đầu sinh nghi, may mà cô còn đủ tỉnh táo để bám theo xem anh định làm cái trò mèo gì. Không ngờ vẫn lại là vì cô ta! Rút cục thì trước sau kẻ làm cô phải bận tâm vẫn cứ là cô ta! Tại sao cô ta không chết luôn đi! Tại sao cô ta vẫn sống bình lặng như hồn ma ám ảnh Hải Thiên của cô lâu đến thế.

Cô càng nghĩ, lại càng tức giận, vậy là không kiềm chế nổi, Thiên Lý liền quát lên om sòm. Cô mắng Yến Nhi là đồ dâm phụ, đồ mặt dày, đã li dị thì đừng hòng quay lại, còn bày đặt dụ dỗ người yêu cô. Mỗi lời mà Thiên Lý nói ra đều rất ngoa ngoắt và độc địa, nhưng khi nghe qua, nếu là người hiểu chuyện, chẳng biết người ta sẽ nghĩ ai mới là đồ mặt dày, dụ dỗ tình yêu của kẻ khác.

Đứng trước tình huống tiến thoái nưỡng lan này, Yến Nhi quả thật cũng rất khó xử, thế nhưng, giải pháp duy nhất của cô chọn lựa lại là ngồi yên rửa bát, coi như không nghe không thấy. Bản thân cô cũng thấy những gì Thiên Lý nói quả thực rất nực cười. Thế nào gọi là dâm phụ? Thế nào gọi là mặt dày? Cũng không ngờ có ngày Yến Nhi lại bị mắng là kẻ dụ dỗ người yêu của người khác, càng ngạc nhiên hơn - “anh người yêu” đó lại chính là chồng cũ của cô. Kẻ cướp chồng nay lại ngang nhiên chửi người phụ nữ mất chồng là đồ cướp giật. Cuộc đời này phi lý thật!

Yến Nhi cố gắng kiên nhẫn ngồi im nghe chửi trước sự can ngăn của Hải Thiên, mặc dù Thiên Lý thì vẫn ngoạc mồm lên xa xả chửi rủa, thế nhưng, ngay sau khi hoàn thành công việc của mình, cô liền thản nhiên đứng dậy, ung dung lau tay vào chiếc tạp dề đang đeo trên mình rồi lãnh đạm nói với cả hai một câu xanh rờn: “Hai người hãy thôi diễn xiếc đi! Trò hề rẻ tiền này thực tình tôi coi không nổi. Thật mắc ói!”

Nói xong, Yến Nhi liền thẳng tay đẩy cả Hải Thiên lẫn Thiên Lý đang chết sững như bị dội cả gáo nước lạnh vào mặt ra, đường đường chính chính quay trở lại phòng khách với bà Minh Tuệ, để lại hai con người đang hóa đá phía sau mình, giận dữ nhìn nhau không nói thêm nổi một lời. Bởi Yến Nhi đã nói quá đúng! Những gì họ làm, chẳng khác gì một vở kịch ba xu, có cho không cũng chẳng ai thèm ngồi nán lại nhìn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3