Võ Lâm Tĩnh Hải - Chương 008

Hồi 8: Đại Kinh ngoại truyện
Mùa thu năm Giáp Thìn 944 Ngô vương năm thứ sáu, Ngô Quyền mất, Dương Tam Kha là em vợ lập kế đoạt ngôi. Tự xưng Dương Bình Vương, nhận ba người con của Ngô Quyền, cháu gọi Dương Tam Kha bằng cậu là: Xương Văn, Nam Hưng và Càn Hưng làm con nuôi. Dương Tam Kha không có con đẻ. Ngô Xương Ngập con cả Ngô Quyền bị truy sát, được Phạm Lệnh Công đem về che chở ở Nam Sách. Bách gia Tĩnh Hải vô cùng bất bình, nhiều gia tộc lớn tự tách khỏi chính quyền trung ương, giang hồ hỗn loạn, nạn đói cướp bóc ở nhiều nơi nhân dân lầm than...
Đại kinh thành Cổ Loa…
Sáng nay, điện Chính Thiên bố cáo thiên hạ việc Dương Tam Kha xưng Bình Vương Tĩnh Hải, bầu trời Tĩnh Hải vẫn một màu xanh ảm đạm, trong điện Chính Thiên, mặc dù có vài lời xì xào nhưng không ai dám ra mặt phản đối, thực ra cũng chẳng ai dám đối đầu với Tam Kha lúc này.
Ngay sau khi trở về từ chiến thắng Bạch Đằng Giang, Dương Tam Kha với cương vị là em rể đã được Ngô Quyền vô cùng sủng ái, trong ngoài việc quân tình đều do Tam Kha quản trác, dù có lời can gián xong Ngô Quyền cũng không chút bận tâm về điều này. Cũng không khó hiểu, bởi trước khi thống nhất giang sơn Tĩnh Hải, Ngô tiên chúa đã từng là rể họ Dương, được Dương Đình Nghệ hậu ái, nay đem ơn đó trả cho Dương Tam Kha cũng là giữ lấy đạo nhân của bậc đế vương, có chăng chỉ trách Dương Tam Kha bội lời thệ ước, tạo lên hỗn cảnh đao binh.
Hậu điện Cổ Loa thành, trong mật phòng Dương Tam Kha đang tĩnh tâm luyện công, trận chiến hôm trước với Vân Phong tuy đã khiến Tam Kha thụ thương rất nặng, toàn bộ chân khí đều bị tổn thương mất đến cả mười phần, nhưng cũng vô tình vì thế mà khiến Tam Kha dung nạp được tầng thứ sáu của Cửu Âm Thần Công vào trong Hỏa Huyền Pháp. Sở dĩ từ tầng một đến năm của Cửu Âm Thần Công dư lực chí âm còn quá ít, nên khi dung nạp vào Hỏa Long Huyền Pháp không hề có trắc trở, nhưng suốt năm năm qua Tam Kha không vượt qua tầng thứ sáu, bởi vì một lẽ khi dung nạp tầng này bắt buộc phải dốc cạn Nguyên Khí Hỏa Long ra ngoài sau đó hấp thụ lại khi hai nguồn thần lực đã cân bằng.
Một luồng sáng lục sắc phát quang trong tịnh thất, Dương Tam Kha đã bế quan tu luyện thành công tầng thứ sáu của Băng Hỏa Thiên Di Chưởng. Ngoài mật phòng một thái giám tuổi đã ngoại ngũ tuần, khẽ bước vào phục xuống trước long tọa thưa lên:
- Chúc mừng Đại vương đã luyện thành thần công!
Tam Kha chỉ nở một nụ cười thoáng qua, khuôn mặt lại trở lại vẻ sát khí hỏi:
- Chuyện ở Nam Sách sao rồi?
Thái giám cúi đầu thưa:
- Bẩm Đại vương theo tín sứ báo về, quân của hai tướng Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc đã đến cách Nam Sách năm mươi dặm.
- Ngươi chuẩn bị xe ngựa, đêm nay ta sẽ đích thân đến Nam Sách một chuyến.
Thái giám có chút lưỡng lự, can gián:
- Đại vương chính kinh mới có biến lớn, nay người rời cung việc trong ngoài e rằng…
Dương Tam Kha đỏ mặt quát:
- Ta đã có chủ ý ngươi cứ theo đó mà làm!
Vị Thái giám già không dám nói thêm lời nào liền phục mệnh lui ra.
Ngự hoa viên hậu cung…
Dương Phương Lan từ khi Ngô vương mất vẫn nhốt mình trong hậu cung, ngoài ba vị hoàng tử và mấy cung nữ thân cận theo hầu đều không gặp bất cứ ai.
Ngoài hoa viên những loài hoa mùa thu vẫn đua sắc mặc cho chủ nhân của chúng đang u sầu. Cẩm Tú Cầu sắc tím hồng đua nở bên ban công, những đóa Cát Tường đỏ thắm bên hồ thượng uyển.
Trên con đường lát đá hoa cương bên ngự hoa viên, có hai đứa trẻ đang mải mê chơi đùa, đứa con gái chừng mười sáu tuổi, khuôn mặt trong sáng bầu bĩnh như hoa, làn môi thắm đỏ, dáng vẻ thanh tú đang chạy trước, đuổi theo sau là một cậu bé chừng mười ba tuổi đôi mắt sáng long lanh, vẻ mặt ngây thơ trong sáng.
Cô bé vừa chạy vừa cười, giọng nói trong trẻo ghẹo lại:
- Văn đệ! Đệ chạy chậm quá!
Cậu bé kia mồ hôi đã ướt đẫm trên mặt, thở hồng hộc đứng lại chống tay vào gối nói với theo:
- Vân Nga tỷ tỷ...! Tỷ ăn gian...! Tỷ lớn hơn đệ… nếu không đừng hòng thắng được đệ!
Cô gái bị đổ ăn gian liền dừng lại hứ một cái nói:
- Đệ dám nói ta ăn gian, ta không chơi trò này nữa.
Nói xong hai má đã ửng đỏ thoáng chút hờn dỗi, Xương Văn giờ cũng đã theo kịp đến nơi, nở nụ cười hồn nhiên bảo:
- Tỷ thật chóng dỗi, có Quận chúa nào chóng dỗi như tỷ không?
- Ai thèm dỗi với đệ! Chúng ta chơi trò khác đi.
Xương Văn đưa tay lên gãi đầu ngây ngô cười bảo:
- Tỷ bảo chơi trò gì bây giờ? Từ sáng tới giờ chơi với Tỷ có trò gì hay đệ cũng nghĩ ra hết rồi.
Dương Vân Nga ra vẻ đăm chiêu nói:
- Thôi được để ta nghĩ xem…
Có tiếng người ho nhẹ từ phía sau, Vân Nga quay lại mặt chợt đỏ bừng, có vẻ sợ sệt liền lui lại, thì ra Dương Bình Vương cùng Thái giám hầu cận đi qua, thấy hai kẻ vô phép đang mải chơi mới ho nhẹ một tiếng để đánh động, Xương Văn diện kiến cũng lập tức quỳ xuống vấn an:
- Văn nhi thỉnh an nghĩa phụ! Nghĩa phụ vạn tuế, vạn vạn tuế!
Dương Tam Kha ôn tồn nói:
- Con đứng lên đi không cần phải đa lễ!
Bình Vương đưa mắt nhìn Vân Nga vẻ nghiêm nghị nói:
- Quận chúa không ở trong thư phòng đọc sách thánh hiền, lại trốn ra đây chơi đùa mấy trò quê mùa làm tổn hại đến long thể của Thái tử, tội này phải xử phạt sao đây!
Vân Nga có chút sợ hãi vội thưa:
- Tiểu nữ biết tội, mong Đại vương lượng tình!
Xương Văn liền chen vào nói:
- Là do nhi thần đòi quận chúa tỷ tỷ tới! Xin nghĩa phụ trách phạt.
- Hai ngươi kẻ tung người hứng, thôi đứng hết lên đi! - Nói xong liền phẩy tay áo đi về phía hậu điện của Dương Phương Lan.
Đợi bóng của Bình Vương khuất sau ngự hoa viên, Vân Nga quay sang nhìn vẻ mặt vẫn còn đỏ bừng của Xương Văn cười hì hì một cái.
Xương Văn quay ánh mắt ngây ngô nhìn lại hỏi:
- Tỷ cười cái gì? Nhìn đệ đáng cười lắm sao?
Vân Nga lấy tay che miệng đôi mắt vẫn còn chút hàm tiếu nói:
- Đệ đó, trong lòng không thích Tam Thúc mà vẫn nói mấy lời sáo rỗng. chẳng phải nực cười sao?
Xương Văn đỏ mặt giận chỉ tay ấm ớ:
- Tỷ… tỷ…
Vân Nga ranh mãnh nói:
- Ta nghĩ ra trò chơi mới rồi, chúng ta về phủ của đệ vẽ tranh.
- Được…! - Xương Văn tán thành, vẻ mặt ửng đỏ ban nãy lập tức lại trắng ra nhìn vô cùng là ngốc nghếch.
Hai đứa trẻ líu lo rời khỏi Ngự hoa viên,
Dương Bình Vương và Thái giám thân cận dừng trước hậu cung Dương Phương Lan, xung quanh hậu điện là một quang cảnh đìu hiu khiến lòng Bình Vương có chút se lại, hai thị tì thấy Bình Vương đến vội phục xuống hành lễ nhưng Bình Vương ra hiệu im lặng.
Bình Vương toan bước vào thì thị nữ kia lên tiếng:
- Bẩm Đại Vương! Quý nhân dặn dò thân thể bất an không muốn gặp ai!
Bình Vương chưa nghe hết câu đã bỏ ngoài tai đẩy cửa xông vào, thị nữ kia hoảng sợ cũng vội theo sau không dám can gián, rồi vội vàng quỳ xuống trước mặt chủ nhân vẻ mặt vừa hốt hoảng vừa kinh sợ lắp bắp nói:
- Bẩm quý nhân...! Nô tỳ đã nói quý nhân …
Dương Phương Lan thở dài một cái, ngắt lời nói:
- Thôi được rồi ngươi lui ra đi!
Bình Vương khuôn mặt thoáng vẻ buồn rầu nói:
- Ngay cả đệ mà tỷ cũng không muốn gặp, chẳng phải đệ đệ này sống trên đời chẳng còn ý nghĩa gì nữa sao?
Dương Phương Lan mặt không có chút biểu thị gì, tùy tiện lại hỏi một câu:
- Đại vương ghé thăm tệ phủ này không biết có điều gì dạy bảo?
Bình Vương quay mặt đi nói:
- Tỷ đã nói vậy người đệ đệ như ta còn biết nói gì, đệ xin cáo lui!
Nói xong toan đi thì Phương Lan đã tiếp lời:
- Đệ đã tự ý xông vào đây, không lẽ cũng tự ý bỏ đi như vậy!
Bình Vương thoáng một nụ cười quay mặt lại nói:
- Tiểu đệ quả không dám!
- Ngươi cần gì thì nói ra đi? – Phương Lan quay mặt đi vẻ vẫn như còn giận lắm.
Bình Vương lúc này mới rời đến bên ghế phượng tọa xuống đối diện với Phương Lan thận trọng hỏi:
- Chuyện ở Đại La đệ thật lòng xin lỗi tỷ, đệ cũng chỉ vì nghĩ cho xã tắc họ Dương đành mạo phạm tỷ! Mong tỷ đại xá cho!
- Chuyện này ta không còn để bụng! - Phương Lan nói giọng ân cần - Có điều này ta muốn khẩn cầu đệ, Xương Tỷ là đứa trẻ ngoan, nay nó cũng trút bỏ hồng trần nhập thân cửa Phật. Đệ hãy vì ta, vì công đức của Xương Văn sau này mà tha cho nó một con đường sống.
Bình Vương nghe lời tha thiết cũng có chút mủi lòng nói:
- Đệ xin nghe theo đại tỷ.
Dương Phương Lan lúc này mới nở một nụ cười nhẹ nhõm, nàng nhìn Tam Kha một khắc rồi hỏi:
- Đệ còn điều gì muốn nói thì nói nốt đi!
Bình Vương dè dặt đáp:
- Quả không giấu được tỷ điều gì, năm xưa đại tỷ đã từng cho đệ mượn Lục Đại Kỳ Thư Cửu Âm Thần Công, không biết ba quyển kỳ thư còn lại có thể cho đệ mượn xem không?
- Ngươi đến mượn kỳ thư chứ không phải thăm ta! – Phương Lan hỏi.
Bình Vương bối rối giãi bày:
- Trước là thăm tỷ, sau mượn kỳ thư!
Phương Lan bật cười nói:
- Ngươi trước mặt thiên hạ lạnh lùng như băng, sao gặp ta lại như gà mắc tóc thế.
- Đệ… đệ.
Bình Vương nói được hai câu đệ đệ rồi cũng im lặng, chỉ nghe Phương Lan thở dài một câu rồi tiếp:
- Không phải ta không muốn cho đệ mượn mà thật ta không có ba cuốn kỳ thư đó. Năm xưa khi sư nương bị kẻ gian hãm hại, lúc đó ta mới chỉ luyện đến tầng thứ sáu của Cửu Âm Thần Công, sau này sư phụ vì không muốn tuyệt kỹ này rơi vào tay kẻ xấu đã đem ba cuốn kỳ thư này giao lại cho nhị sư huynh đem táng ở cao sơn.
Bình Vương vẻ mặt khẩn trương hỏi:
- Vị nhị sư huynh ấy hiện giờ ở đâu?
Phương Lan vẻ mặt âu sầu nói:
- Hai mươi năm sau ngày chia tay trên Tuyết Sơn ta chưa từng gặp lại huynh ấy!
Trong đầu nàng ký ức của hai mươi năm về trước lại tràn về, ngày ấy sư phụ nàng bị đại sư huynh vì muốn đoạt lấy Cửu Đại Kỳ Thư của Cửu Âm Thần Công mà ra tay ám hại. Sư công nàng cũng vì đau lòng mà bỏ ăn bỏ uống, cuối cùng cũng thác theo sư mẫu, nhị sư huynh bỏ đi biệt tăm, nàng buồn bã trở về Giao Châu thì Dương gia cũng vừa bị kẻ gian hãm hại, trong đêm giông bão chỉ còn kịp cứu tiểu đệ đã ngất đi trong đám đổ nát… may thay nhị đệ của nàng đang theo học trên Đại La mà thoát nạn vong nhân. Trong phút tuyệt vọng vô bờ nàng gặp Ngô huynh, người đã vì nàng trả mối thâm huyết sát gia. Ngày tháng vụt trôi trong ký ức, nước mắt lại nhòa trên hai hàng lệ.
Bình Vương thấy nước mắt đại tỷ rơi, không đành lòng nán lại bèn nói cắt ngang vào:
- Thôi đại tỷ nghỉ đi…! Đệ xin cáo lui.
Nàng trở về với thực tại, lau dòng lệ trên khóe mắt khẽ gật đầu một cái, Bình Vương lùi bước ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Dương Phương Lan, nàng vẫn lặng im trong suy tưởng. Thực ra có một điều mà nàng chưa nói với Tam Kha, vào cái đêm nàng trở về từ Đại La. Sau khi về đến Cổ Loa chợt phát hiện có người đột nhập cung Chính Thiên, nàng đuổi theo bóng người đó đến ngoài thành thì phát hiện đó chính là nhị sư huynh Yên Nam Tử. Đêm đó Yên Nam đột nhập vào điện Chính Thiên để lấy lại Hỏa Long Huyền Thương bảo vật trấn phái năm xưa đã cho Ngô vương mượn. Nàng có hỏi vài lời nhưng Yên Nam Tử không nói đã bỏ đi…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3