Nhị vương phi hai mặt - Chương 15 - Phần 1

Chương 15: Yến tiệc trong cung

Tôi thoải mái ở Vương phủ mỗi ngày chỉ luyện võ và huấn luyện đệ tử Liễu Nhi của mình. Tề Nhan dạo này không biết có bệnh gì, cứ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn tôi. Anh ta chắc không phải tới tháng đấy chứ? Hay là có “nhu cầu” mà không được đáp ứng, nên trong người khó chịu? Tôi cảm thấy lo lắng, không phải lo cho “em trai” anh ta, mà lo cho mình. Nhỡ anh ta đói bụng ăn quàng, chẳng phải là tôi bị thiệt thòi. Hôm nay, nhân lúc vừa đấu một trận xong, thấy tâm trạng anh chàng có vẻ không tệ, tôi thử mở miệng đề nghị:

“Ta thấy trong phủ vắng vẻ, lại sắp năm mới rồi. Hay là anh đón thêm người vào phủ cho có không khí?”.

Tề Nhan chưa rõ ý tôi, hỏi lại:

“Đón ai?”.

Tôi vui vẻ nói:

“Trông khí sắc anh không được tốt lắm, hay là nạp thêm vài người vào phủ. Nếu thấy nạp thiếp phiền phức quá thì chọn thông phòng cũng được. Linh Nhi được không? Ta thấy nha đầu đó cũng được, mặt mũi xinh xắn, vóc dáng không tệ, nhất định khả năng sinh con tốt lắm”.

Mặt anh ta đen như đít nồi. Không thích Linh Nhi? Tôi liền đánh chủ ý lên nha đầu khác:

“Anh không thích à? Vậy Thanh Nhi hay Tình Nhi thì thế nào? Dù sao cũng là chọn cho anh, phải chọn người hợp ý mới vui vẻ được. Nhưng mà Liễu Nhi thì không được đâu nhé, bé con của tôi còn chưa có lớn…”.

Tề Nhan bỗng dưng nổi điên, cầm kiếm trên tay xông về phía tôi. Tôi chặc lưỡi, cái người này đúng là có bệnh thật rồi. Hơn nữa còn không nhẹ đâu. Tôi nhẹ nhàng né khỏi đường kiếm. Hiện tại dù chưa đánh thắng được Tề Nhan, nhưng anh ta cũng không có cửa thắng được tôi đâu. Tôi chộp tay anh ta, muốn quật Tề Nhan xuống nền. Không ngờ anh ta lại buông kiếm, một tay tự do thuận thế khóa chặt tôi, ép lưng tôi dán chặt vào lồng ngực anh ta. Môi Tề Nhan kề sát tai tôi, tư thế thân mật, giọng nói trầm khàn ám muội, nhưng lời nói ra lại cực kỳ lạnh lùng:

“Nàng còn dám nhắc lại những lời vừa rồi, ta lập tức giết nha hoàn của nàng”.

Cái gì? Kẻ này sao cứ thích chơi trò dùng con tin để uy hiếp vậy? Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ khôi phục lại khả năng của mình. Đợi ngày đó tới, trước khi dắt Liễu Nhi bỏ đi, tôi sẽ đốt Vương phủ nhà anh thành tro! Tôi nhấc chân định âm thầm đạp cho anh ta một phát thì Tề Nhan đột nhiên buông tay, quay người rời khỏi tầng hầm. Trước khi đi còn không thèm nhìn tôi, nói:

“Ta không ép buộc nàng, nhưng nàng cũng đừng thử sự nhẫn nại của ta”.

Ra vẻ cái gì chứ? Tôi bĩu môi, thấy anh ta định rời đi, vội vàng hỏi:

“Này, đêm mai giao thừa, ta có thể không vào cung không? Ta không thích dự mấy thứ tiệc tùng, nhức đầu lắm”.

Tề Nhan vứt lại một câu: “Không đi… không được”. Rồi ung dung bỏ đi.

Đúng là khó ưa! Tôi vốn định giao thừa trở về Tướng phủ cùng người thân dùng cơm, uống rượu. Như vậy thoải mái vui vẻ biết bao nhiêu. Vào cung vừa phải ăn mặc lôi thôi rườm rà, lại còn diễn vở “vợ chồng đầm ấm” cho Tề hoàng đế kia xem. Nhưng anh ta đã nói vậy thì muốn trốn e là không thể rồi.

Đêm giao thừa tôi được Liễu Nhi trang điểm, chải tóc cẩn thận theo đúng lễ nghi cung đình, y phục tầng tầng lớp lớp, Tề Nhan còn tàn nhẫn ép tôi mặc thêm một cái áo lông chồn vừa dày vừa nặng. Cả buổi từ lúc rời phủ, leo lên xe ngựa đến lúc vào tới hoàng cung, mặt tôi đều lộ vẻ cau có.

Đứng ở cửa cung, Tề Nhan ngồi trên xe lăn, nhìn tôi chờ đợi. Tôi khép chặt áo choàng, giấu kín cả hai tay, mặt ngoảnh sang bên giả vờ ngắm cảnh. Khóe mắt liếc thấy Tề Nhan lắc đầu thở dài rồi tự mình đẩy xe tới cạnh tôi. Tề Nhan đưa tay tới trước ngực tôi… thò vào trong áo choàng, nắm tay kéo tôi ngồi xuống trước mặt anh ta. Tôi lại quay đầu đi, không thèm để ý. Bàn tay người nào đó khẽ vỗ vỗ lên má tôi, trong giọng nói có sự bất lực:

“Đừng bướng nữa”.

Tôi quay mặt lại định đấu khẩu với Tề Nhan, đột nhiên sững người. Đèn lồng treo ở cửa cung phủ một tầng ánh sáng dìu dịu lên người anh ta. Bình thường Tề Nhan đều chỉ để một búi tóc nhỏ sau đầu, phần còn lại thả xuống tự nhiên. Đêm nay có lẽ vì yến tiệc trang trọng, toàn bộ tóc đen như mực đều được chải gọn, vấn cao thành búi, cố định bằng một dải lụa đỏ đính ngọc. Vầng trán trở nên cao hơn khiến hai hàng mày kiếm kéo dài đến tận tóc mai. Đôi mắt đen nhìn tôi không chớp. Tôi bỗng nghĩ đến câu nói: “dung mạo tựa Phan An”. Ánh đèn nhu hòa khiến tôi có cảm giác ánh nhìn của Tề Nhan có vẻ “dịu dàng” kì lạ. Tôi có chút lúng túng rút tay lại, đi đến đằng sau mượn việc đẩy xe cho anh ta để che lấp ngượng ngập. Bàn tay Tề Nhan đặt trên đầu gối thả lỏng, có lẽ tâm trạng anh ta đang tốt, dường như rất hài lòng với sự tự giác của tôi.

Hai tiểu thái giám đi trước dẫn đường, tôi lơ đãng ngắm nhìn hoàng cung. Xung quanh tường cao nhà cũng xây cao, khắp nơi đều có thị vệ đứng gác trông rất sâm nghiêm, con đường dưới chân lát một loại đá đen cứng chắc, giữa các viên đá không có dù chỉ một kẽ hở nhỏ. Tôi thở dài, cho dù là đêm giao thừa, khắp nơi đèn thắp sáng, mùi thức ăn và rượu ngon thơm nồng lại không khiến nơi này có nổi cảm giác ấm áp chân thực. Tiếng đàn ở đâu vẳng lại, tôi để ý lắng nghe, người đánh đàn có lẽ là nhạc sư được mời vào cung biểu diễn, âm sắc nghe rất chuyên nghiệp, không hề có tạp âm, từ mỗi thanh mỗi nốt có thể đoán ra đôi tay đang lướt trên dây đàn hẳn là có cầm kỹ rất tốt. Đáng tiếc… hơi thiếu tình cảm. Cũng chẳng trách được, nơi này đâu phải non nước hữu tình, lại là phục vụ thiên tử, tâm trạng lo lắng là điều có thể hiểu được. Tôi hơi cúi người, khe khẽ hỏi:

“Nếu hoàng thượng hay ai đó bảo ta phục vụ văn nghệ, liệu có thể từ chối hay không?”.

Dù sao tôi cũng có tiếng là không biết chữ, chẳng học nổi cầm, kỳ, thi, họa. Có lẽ sẽ không có người nào rỗi hơi gây khó dễ cho tôi đâu. Trương Oánh trước kia đều không ra khỏi cửa viện, tính tình lại nhút nhát, khẳng định chưa từng đắc tội với ai. Chỉ là tôi muốn hỏi rõ, dù sao đây cũng không phải bữa tiệc bình thường.

Tề Nhan quay đầu sang, hơi cau mày liếc tôi:

“Đã bảo nàng sửa lại ngôn hành, thật chẳng hiểu ai dạy nàng nói chuyện như vậy”.

Tôi chặc lưỡi, “cu cậu” này đúng là lắm chuyện! Tôi cũng đâu có nói bừa trước mặt Tề hoàng đế, anh ta quản làm gì? Tề Nhan lại thẳng lưng, nhìn thẳng trước mặt, giọng nói có chút dửng dưng:

“Nàng là vương phi của ta, sao phải gảy đàn hiến vũ cho kẻ khác được hời?”.

Rất tốt! Chỉ cần anh không sợ mất mặt, tôi còn phải lo cái quái gì nữa? Tôi vui vẻ đẩy anh ta đến Ngự hoa viên. Khách mời đêm nay ngoài gia đình hoàng tộc còn có quan lại và thân quyến. Nghe Tề Nhan nói còn có sứ thần nước ngoài đến chúc mừng năm mới và dâng lễ vật. Mấy trăm người nếu bày tiệc ở trong phòng nhất định sẽ gò bó. Có vẻ Tề hoàng đế cũng bỏ ra chút tâm tư, hoa viên góc nào cũng sáng rực, bên mỗi khóm hoa đều có đèn lồng đỏ. Hương hoa nồng đậm trong đêm hơi lạnh không gây khó chịu, mà khiến nơi này có thêm sức sống.

Bàn ghế được bố trí thành hai dãy dài, ở giữa trải thảm lông xa hoa. Tôi theo chân thái giám, đưa Tề Nhan đến vị trí dành cho tông thất. Dãy bên phải, bàn đầu tiên là của bọn tôi. Bên bàn chỉ có một ghế, hẳn người sắp xếp bữa tiệc cũng đã quen thuộc với việc Tề Nhan mông không rời khỏi xe lăn. Chiếc ghế kia đương nhiên là dành cho “tân vương phi” của anh ta. Ngoài hai người bọn tôi đã an vị, những vị trí khác cũng đều đã có người ngồi.

Phía bên trái, có một cô gái cứ nhìn về nơi này với ánh mắt… quyết liệt. Ngưỡng mộ? Si mê? Phẫn nộ? Khinh miệt? Chậc, đúng là tình cảm tràn đầy sắc thái. Ngưỡng mộ và si mê đương nhiên là dành cho Tề Nhan huynh đệ. Phẫn nộ và khinh miệt là dành cho người bên cạnh anh ta. Mà người xui xẻo đó không ai khác chính là bản cô nương tôi đây! Tôi kéo kéo chéo áo Tề Nhan, hất hất cằm hỏi:

“Cái cô áo vàng ngồi đằng kia là bạn gái cũ của anh hả? Cô ta có vẻ còn lưu luyến anh lắm! Ánh mắt đắm đuối như vậy chắc cô ta không ngại làm thiếp cho anh đâu…”.

Xem tuổi tác và kiểu tóc hẳn là chưa có gả cho ai. Tôi còn đang suy nghĩ xem có nên đi hỏi vợ cho Tề Nhan hay không, vừa quay đầu đã chạm phải ánh mắt lạnh lùng của người bên cạnh.

Tề Nhan thu hồi vẻ mặt, nhếch môi cười:

“Oánh nhi hiền thục như vậy? Gần đây rất sốt ruột muốn thay bản vương nạp thiếp?”.

Mỗi lần anh ta xưng hô thế này tôi liền biết anh chàng đang giận dỗi. Thôi thôi, tôi vẫn nên bớt quản chuyện của anh ta thì hơn. Dù sao Tề Nhan đã nói sẽ không ép buộc tôi cái gì. Tôi cũng không cần thúc ép anh ta cái gì mới công bằng. Còn đang định nói mấy câu giảng hòa thì thái giám cao giọng hô hoàng thượng, hoàng hậu đến. Tề Nhan lăn xe lui lại hai bước, quay đầu xe để hướng về phía hoàng đế hành lễ.

Ngoài Tề Nhan cúi người trên xe, những người khác đều quỳ rạp dưới đất rất cung kính. Tôi cũng quỳ dập đầu nhưng trong lòng liên tục chửi rủa Tề Quán. Tốt nhất nên rời xa kinh thành càng sớm càng tốt, cái trò quỳ lạy này đúng là không dành cho con người!

Giọng Tề Quán uy nghiêm, lại vì không khí bữa tiệc nên có thêm chút hòa nhã:

“Bình thân cả đi. Đêm nay mọi người cùng trẫm đón giao thừa, không cần giữ khoảng cách”.

Tôi đứng dậy, trong bụng cười nhạt, sao trước khi bọn tôi quỳ anh ta không nói, chẳng phải anh cũng rất vui vẻ hưởng thụ kẻ khác quỳ lạy tôn kính anh hay sao? Còn vờ vịt thân thiện cái nỗi gì.

Tề Quán không mặc long bào, chỉ mặc thường phục giống hôm trước, bên trong áo gấm thêu hoa văn rồng bay, bên ngoài khoác áo lông cừu. Tóc búi cao giống Tề Nhan, dưới chân mang giày đen thêu chỉ vàng. Khuôn mặt anh ta hao hao Tề Nhan, cũng rất thu hút ong bướm, chỉ có điều so với Tề Nhan còn đáng ghét hơn! Bên cạnh Tề hoàng đế là một cô gái hơn hai mươi tuổi, có vẻ đẹp dịu dàng trầm tĩnh. Hoàng hậu cài trâm vàng, mặc tầng tầng lớp lớp y phục đắt tiền, trông rất quý khí, môi nở nụ cười hiền hòa.

Mỗi lần trông thấy Tề hoàng đế, tôi lại có cảm giác thân thiết với Tề Nhan thêm một chút. Địch nhân của kẻ địch chính là bạn, hoàn cảnh của Tề Nhan lại gợi tôi nhớ đến quá khứ phải sống theo sự sắp đặt của người khác. Tôi hiểu sự bất đắc dĩ của Tề Nhan, trong lòng có sự đồng cảm, liền bài xích kẻ tội đồ là Tề Quán. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi, Tề hoàng đế quay sang, tươi cười nói:

“Đây là lần đầu tiên nhị vương phi vào cung. Nhị vương phi thấy hoa viên của trẫm thế nào?”.

Tôi nhún người cung kính nói:

“Nhờ hoàng thượng ban phúc. Ngự hoa viên cho dù mùa đông vẫn có trăm hoa đua nở, không nơi nào bì kịp, khiến thần thiếp hết sức ngưỡng mộ”.

Tề Quán nheo mắt nhìn tôi:

“Hoa có đẹp, sao sánh được với dung mạo của nhị vương phi”.

Tôi ngẩng đầu, bày ra bộ dạng khiêm tốn:

“Thần thiếp chỉ là hoa đồng cỏ nội. Hoàng hậu nương nương mẫu đơn cao quý, các vị nương nương mỗi người mỗi vẻ, sắc nước hương trời. “Ngự hoa viên” của hoàng thượng khiến thần thiếp ngắm nhìn mà hổ thẹn không thôi!”.

Tề hoàng đế bật cười ha hả, mới khoát tay cho mọi người ngồi xuống. Lại nâng ly rượu hướng quan khách nói mấy câu văn vẻ, khách sáo. Mọi người nhất tề cung kính nâng cao ly rượu trong tay, đợi hoàng thượng uống xong mới uống cạn rượu của mình. Tề hoàng đế liếc mắt lại, trông thấy ly của Tề Nhan không giống người khác thì lạnh nhạt nói:

“Nhị đệ, rượu trong cung không hợp ý sao?”.

Tề Nhan đưa tay lên che miệng ho mấy tiếng. Tôi lại đứng dậy, lo lắng nhìn Tề hoàng đế:

“Bẩm hoàng thượng, vương gia hôm nay thân thể không khỏe. Trước khi tiến cung vừa mới uống thuốc, thái y dặn không thể uống rượu. Rượu này thần thiếp xin phép thay vương gia uống, có được không ạ?”.

Tề Quán nhếch môi gật đầu. Tôi lại kính anh ta, uống xong dốc ngược ly rỗng, nhoẻn miệng cười. Hoàng hậu lại nói mấy lời tốt đẹp:

“Nhị vương phi đối với hoàng đệ thật tốt”.

Tề Nhan phối hợp đưa tay ra, tôi “cảm động” nắm lấy tay anh ta, ngồi xuống. Vừa đặt mông lên ghế liền rút tay về, chẳng ngờ kẻ kia vô lại siết chặt bàn tay. Tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ta. Tề Nhan lại thản nhiên đón nhận ánh mắt tôi, môi cong cong. Tề hoàng đế liếc mắt nhìn một màn “vợ chồng ngọt ngào” bên này, lạnh giọng hô ca vũ.

Tôi định âm thầm lật tay thì Tề Nhan lại nhẹ nhàng buông ra, ung dung gắp thức ăn đặt vào đĩa của tôi. Giọng đầy vẻ quan tâm:

“Nàng bụng đói uống rượu sẽ hại thân thể, ăn chút đồ đi”.

Tôi cũng không phản đối, định gắp thức ăn lên miệng thì thấy Tề Quán cứ đánh mắt nhìn lại, đành hướng đũa đến món cá trên bàn, gắp vào đĩa Tề Nhan. Môi hai anh chàng đồng thời giật giật. Tôi ngược lại trở nên vui vẻ, thản nhiên ăn uống. Vừa đặt đũa xuống bàn, chưa kịp uống thêm ly rượu thì một giọng nói trong trẻo cất lên đúng lúc ca vũ vừa biểu diễn xong một bài lui xuống:

“Hoàng thượng, ca vũ thế này thật không mới mẻ. Tiểu nữ nghe nói nhị vương phi sau khi rơi xuống nước, lúc khỏi bệnh lại trở nên thông minh khác thường. Bữa tiệc này để nàng ấy trổ tài góp vui mới có ý nghĩa”.

Chuyện tôi thay đổi tính tình, chỉ có nội bộ trong Tướng phủ mới biết. Cô ta lại nắm rõ như vậy, hẳn là phí không ít công sức. Tôi cảm thấy làm lạ. Tề Nhan quả thật rất anh tuấn, lại là vương gia tôn quý. Nhưng hai chân anh ta “tàn tật”, lại bị bệnh quanh năm quấn thân. Cô gái áo vàng này sao lại coi trọng anh ta như thế? Ánh mắt cô ta nhìn tôi không chút giấu giếm ý xem thường, tỏ rõ tôi không xứng với Tề Nhan. Tôi thấp giọng hỏi:

“Bạn gái của anh có thân phận gì đặc biệt à?”.

Nếu chỉ là một tiểu thư con quan lại thông thường, không thể lớn mật như vậy. Tề Nhan nghe từ “bạn gái” thì cau mày nhưng vẫn giải thích cho tôi:

“Nàng ta là muội muội của Hương phi, Tô Tiểu Thanh”.

Anh ta hướng mắt về cô gái áo hồng ngồi hàng đầu chỗ đám phi tần. Ăn mặc hoa lệ, lại ngồi ở vị trí đó, hẳn là sủng phi của Tề hoàng đế. Em gái cô ta đúng là dựa hơi cô ta, đến “nhị vương phi” cũng chẳng để vào mắt. Tôi cười nhạt, im lặng uống rượu. Tề Quán dùng ánh mắt đánh giá tôi, tay nghịch nghịch ly rượu:

“Có thật vậy không, nhị vương phi?”.

Tôi chẳng hoảng hốt, vô tội cười:

“Chẳng biết Tô tiểu thư nghe ở đâu lời nói đùa vui như vậy. Thần thiếp nếu có thể múa đẹp hát hay, thì lợn nái cũng có thể trèo cây hái quả rồi”.

Mọi người nghe tôi tự chê thì ngạc nhiên nhìn tôi rồi xì xầm. Tôi cũng chả ngại, Tề Nhan đã cho phép rồi. Tôi cứ việc đóng vai vương phi vô năng là được. Hương phi lại lên tiếng muốn giúp muội muội của cô ta:

“Hoàng thượng, thần thiếp thấy nhị vương phi nhất định là xấu hổ nên mới khiêm tốn như vậy. Nàng ấy là nữ nhi của tể tướng đại nhân, sao có thể không có tài nghệ. Nhị vương phi tùy tiện hát một bài vẫn hay hơn ca vũ bình thường chứ. Thần thiếp nói có phải hay không, hoàng thượng?”.

Cô ta quăng cho Tề hoàng đế một ánh mắt tình tứ, cười rất ngọt ngào. Tề hoàng đế liền như gấu thấy mật ong, híp mắt vui vẻ. Hoàng hậu im lặng cười, chỉ có tôi chú ý quan sát mới thấy vai hoàng hậu hơi cứng lại. Rõ ràng là không vui.

Tề Quán nhìn tôi thản nhiên nói:

“Nhị vương phi cứ tùy tiện hát một bài là được. Hay sẽ có thưởng, dở trẫm cũng không trách tội”.

Anh ta là đang ra lệnh, không phải hỏi ý. Tôi cười lạnh trong bụng, được lắm, Tề ôn dịch, khi nào rời đi, tôi không đốt Vương phủ nữa mà sẽ đốt trụi hoàng cung nhà anh! Tôi đứng dậy giả bộ thở dài, tủi thân nhìn anh ta:

“Thần thiếp quả thực không giỏi ca hát. Hoàng thượng đã muốn thần thiếp góp vui, thần thiếp chỉ đành hành hạ lỗ tai mọi người thôi. Nếu khiến mọi người mất hứng, mong hoàng thượng đừng trách phạt thần thiếp”.

Tề Quán gật mạnh đầu:

“Không phạt!”.

Tôi hắng giọng, quay sang nhìn Tề Nhan, vui vẻ hát:

“Chàng trai đối diện ơi nhìn qua đây

Hãy nhìn qua đây

Nhìn qua đây

Hãy xem em biểu diễn nè, có đỉnh không?

Xin đừng rời mắt đi anh nhé

Chàng trai đối diện ơi nhìn qua đây

Hãy nhìn qua đây đi

Đừng thấy em như thế mà sợ nhé

Trông vậy thôi nhưng thật ra em rất đáng yêu

Cô bé cô đơn ngồi trông thật buồn

Có nói ra cũng không ai hiểu

Vì thế hãy nhìn em một cái đi

Lại đây và chọc cười em đi nào,

Nói chuyện với em thú vị lắm

Em nhìn bên trái, bên phải, nhìn lên, nhìn xuống

Sao nam nhân lại phức tạp vậy nhỉ?

Em cứ suy nghĩ rồi lại đoán mò

Sao nam nhân kỳ quái vậy chứ!

Cô bé cô đơn ngồi đập ruồi

Đập bên trái, rồi đập bên phải

Sao chẳng có ai thèm quan tâm mình thế này?

Không ai ngó ngàng, thiệt là chán quá nha

Chàng trai đối diện à, nhìn qua đây

Nhìn qua đây đi nè

Cô bé cô đơn với mối tình đầu

Xin hãy trao cho cô một chút tình yêu

Em nhìn bên trái, bên phải, nhìn lên, nhìn xuống

Sao nam nhân cứ phức tạp vậy nhỉ?

Em cứ suy nghĩ rồi lại đoán mò

Nam nhân thật đúng là kỳ quái!

Em nhìn bên trái, bên phải, nhìn lên, nhìn xuống

Sao nam nhân cứ phức tạp vậy nhỉ?

Em cứ suy nghĩ rồi lại đoán mò

Nam nhân thật đúng là kỳ quái!

Hứ, thật là kì lạ quá đi mà!”.

Tôi hát hết bài xoay người lại, Tề hoàng đế nhướn cao chân mày, hoàng hậu mở to mắt, quan lại xung quanh có người tay nâng ly rượu hồi lâu còn chưa đặt xuống…

Tề Nhan lại gật gù khen:

“Rất hay! Bản vương thích nghe”.

Tôi nghiêng đầu cười thật dịu dàng, chân dưới bàn đạp đạp chân anh ta.

Cuối cùng Tề hoàng đế mới hít vào một hơi, nhưng lại không biết mở miệng khen chê thế nào. Tô áo vàng lại tức giận nói:

“Hoàng thượng, nàng rõ ràng là bất kính với người. Sao có thể hát một bài hát như thế…”.

Tôi thầm cười nhạt, trên mặt lại ra vẻ bị oan:

“Tô tiểu thư, vừa rồi ta đã nói ta hát rất dở, tội danh bất kính này thật khiến ta sợ hãi!”. Tôi quay sang nhìn Tề hoàng đế giả vờ đưa tay chấm chấm khóe mắt: “Hoàng thượng, vừa rồi người đã nói không trách phạt thần thiếp…”.

Tề hoàng đế gãi gãi lông mày. Tô áo vàng kia vẫn không chịu từ bỏ:

“Hoàng thượng, nếu nàng đã tự nhận bất tài, sao có thể xứng đáng với vị trí nhị vương phi của Đại Tề?”.

Tề hoàng đế lạnh giọng:

“To gan!”.

Tôi thấy Tô Tiểu Thanh này cũng nóng đầu quá mức rồi. Hôn sự này là Tề hoàng đế ban chỉ, nói thế khác nào tát vào mặt anh ta? Hương phi lên tiếng xoa dịu:

“Hoàng thượng đừng giận, Tiểu Thanh ăn nói vụng về chứ không có ý mạo phạm nhị vương phi. Thần thiếp thấy phủ nhị vương gia vắng vẻ, chi bằng hoàng thượng thay ngài ấy chọn thêm một vị trắc phi thông minh, tháo vát”.

Chà, cô nàng này lại cùng chung chí hướng với tôi, muốn giúp Tề Nhan huynh đệ nạp thêm thiếp thất. Tôi không ngại Vương phủ có thêm người, nhưng cái cô Tô Tiểu Thanh đối với tôi như đối với kẻ thù giết cha này thì rước cô ta là rước thêm rắc rối. Tôi hỏi Tề Nhan:

“Anh muốn thu nạp Tô tiểu thư đó không?”.

Tề Nhan liếc mắt nhìn tôi, lại thản nhiên gắp một đũa thức ăn cho tôi, giọng biếng nhác:

“Nàng cảm thấy có thể khiến nàng ta ngoan ngoãn thì mang về để nàng ta hầu hạ nàng cũng được. Chỉ có điều… ta không nuôi được nhiều người. Liễu Nhi của nàng bị chiếm chỗ, có lẽ phải ra đường ở thôi”.

Liễu Nhi có chỗ nào đắc tội anh hả? Lần nào anh ta không vui cũng mang bé con của tôi ra đặt lên thớt. Tôi ngậm miệng, dù sao anh ta lấy ai hay không lấy ai, chẳng can hệ đến tôi. Tề hoàng đế đã nguôi giận, lại hỏi Hương phi:

“Ái phi thấy ai thì thích hợp làm trắc phi của nhị đệ?”.

Tôi buồn cười. Cô ta đương nhiên là tiến cử người nhà của mình “tranh cử” rồi. Quả nhiên, Hương phi cười ngọt ngào nói:

“Tiểu Thanh từ nhỏ đã ái mộ nhị vương gia. Muội muội tuy không xinh đẹp như nhị vương phi, nhưng cầm kỳ thi họa đều biết, có thể khiến nhị vương gia vui vẻ”.

Tôi ngắm nghía Tô áo vàng, xem ra cũng là một mỹ nữ, gương mặt, vóc dáng, da dẻ đều không tệ chút nào. Hương phi lại nói mát như vậy, là muốn nói móc tôi ngoài cái mẽ bên ngoài thì chỉ là cái bình hoa di động? Đúng là sủng phi của hoàng đế, miệng lưỡi thật sắc bén. Tề hoàng đế có vẻ cảm thấy ứng cử viên Tô Tiểu Thanh rất sáng giá, đang định mở miệng thì hoàng hậu bên cạnh lại cười hiền lành:

“Hoàng thượng, thần thiếp thấy đại tiểu thư của Ngô thị lang đại nhân cũng đã đến tuổi cập kê. Nghe nói Ngô tiểu thư không chỉ xinh đẹp hiểu chuyện mà còn thông minh, cầm kỳ thi họa, nữ công đều rất tốt”.

Tôi cười thầm trong bụng. Lại thêm một ứng cử viên nữa rồi? Hoàng hậu có lẽ rất không thích Hương phi, nên muốn khiến cô ta mất mặt đây mà. Tề hoàng đế lộ vẻ khó xử. Anh ta đúng là rất “quan tâm” đến em trai. Không chỉ tứ hôn chính phi còn muốn nhúng tay quản cả việc cưới trắc phi, thứ phi cho Tề Nhan. Tôi thở dài, mặc dù chẳng yêu thích gì Tề Nhan, nhưng nhìn thấy những kẻ kia đem vận mệnh một vương gia ra mà chơi đùa, còn chơi vui như vậy, kẻ tung người hứng náo nhiệt đến thế; tôi lại thấy tức giận! Mẹ kiếp, quyền lực quả nhiên là thứ thối không ngửi được! Tôi cầm ly rượu lên uống một hơi, nghiêng đầu hỏi:

“Anh muốn lấy bọn họ không? Nếu hoàng thượng lại tứ hôn thì thế nào?”.

Tề Nhan mỉm cười:

“Chẳng phải nàng không thích ở cạnh ta? Hoàng thượng ban trắc phi cho ta, Oánh nhi hẳn là nên vui vẻ mới đúng”.

Anh ta còn có thời gian nói giỡn. Tôi nghiêm túc nói:

“Ta đang hỏi anh mà, nếu thật sự phải lấy hết người này đến người khác, không thể chọn vợ theo ý anh, anh có vui không?”.

Tề Nhan bỗng dưng đưa tay vuốt tóc tôi, giọng rất nhẹ:

“Ta chỉ có một vương phi. Những kẻ khác nếu đến, cứ xem như hoàng huynh tặng nha hoàn cho nàng”.

Lời nói rất thản nhiên. Sắc mặt rất bình thản. Giống như chẳng hề bận tâm. Nhưng nụ cười kia lại như kim châm vào mắt tôi. Tề Nhan chẳng qua cũng chỉ là đứa trẻ đáng thương. Tôi cầm lấy bàn tay anh ta, vỗ vỗ ra chiều an ủi:

“Yên tâm, tỷ tỷ thay cậu đuổi sâu bọ”.

Nghe hai tiếng “tỷ tỷ”, Tề Nhan đanh mặt. Anh ta còn chưa kịp giáo huấn tôi, Tề hoàng đế đã nghĩ xong, lên tiếng quyết định:

“Nếu đã như vậy, các vị tiểu thư trổ tài một chút, ai thắng trẫm sẽ chọn người đó làm trắc phi cho nhị đệ. Nhị vương phi không có ý kiến gì chứ?”.

Anh ta còn chẳng thèm hỏi ý Tề Nhan? Nhớ đến anh trai hồ ly của mình, tôi cảm thấy Tề Nhan thật xui xẻo mới có ca ca khốn nạn đang cười kia. Tôi đứng dậy, mỉm cười:

“Thần thiếp có ý kiến”.

(Bài hát nữ chính hát có trên youtube ấy, he he).