Phong Kiếm quyển 1 - Chương 21

Chương 21. Nhân tâm

Mồ hôi, cái thứ dịch lỏng cơ thể thoát ra thật tài tình. Người ta nói chức năng của nó là để điều hòa thân nhiệt. Nhưng ít ai biết được nó còn tác dụng tâm lí nữa.

Khi nóng người đổ mồ hôi, chúng bay hơi đem theo nhiệt lượng làm cho cơ thể dịu mát từ đó chúng ta cảm thấy thoải mái hơn. Vậy khi sợ hãi liệu có đổ mồ hôi hay không? Có chứ, mồ hôi túa ra không phải vì nóng, ta chỉ thấy lạnh, cái lạnh thấu xương.

Đó là cảm giác của Mã Quang lúc này, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Dù định lực có vững đến mấy cũng không thể không sợ hãi, cũng may kết cục không quá tàn khốc như hắn đã nghĩ.

Nhưng rồi Mã Quang sẽ lại kinh tâm động phách mà thôi.

Buổi tối hôm ấy, Lư Trường đã triệu Mã Quang đến gặp. Tám chín phần là hắn sẽ bị trừng phạt.

“Vào đi!” Tiếng Lư Trường vang lên. Ngay lúc này đây, Mã Quang đã mồ hôi ướt đẫm.

“Thuộc hạ biết tội! Xin chủ tử trách phạt!”

“Ngươi thì có tội gì? Mau đứng lên, đứng lên!”

Lư Trường vẫy tay, Mã Quang đang quỳ sụp dưới đất liền đứng dậy. Ông ta… không trách phạt hắn ta ư? Quả thực kỳ lạ!

“Ta đang có chuyện muốn thương nghị với ngươi.”

“Chẳng hay ngài có chuyện gì sai bảo?”

“Không gấp! Cho hắn vào!”

Lư Trường hắng giọng ra cửa, một kẻ thần bí được đưa vào. Hắn, một trong ba Huyết Đồ đi cùng Phụng Dương. Tên này từ đầu chí cuối luôn nhìn Phụng Dương với ánh mắt đằng đằng sát khí. Rốt cục hắn là ai?

“Chủ nhân phái tôi ra mắt hai vị!”

Chủ nhân của hắn lại là ai nữa? Sẽ sớm biết ngay mà thôi!

Hai vị? Hắn dám đánh đồng ta với chủ nhân của hắn sao? Làm gì có chuyện đó.

“Ta không biết chủ nhân ngươi là ai, nhưng có một điều ngươi nên biết trước…” Lư Trường đứng dậy tiến lại gần người áo đen: “Nói chuyện với người lớn thì phải lễ phép!”

Lập tức Lư Trường dùng một chưởng lực đánh thẳng vào mặt nạ của tên Huyết Đồ. Hắn ngã dúi dụi mặt nạ cũng vỡ nát, từng mảnh rơi xuống đất kêu leng keng.

“Ngươi…”

Thì ra khuôn mặt của hắn là như vậy, trẻ tuổi nhưng toát lên muôn phần tà ác. Hắn, khi không còn phải đi cùng Thiệu Bình thì đã là chính hắn, đã bộc lộ bản chất. Hắn chính là Vũ Lâm!

“Cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi đấy! Ranh con!” Lư Trường lên tiếng cảnh báo Vũ Lâm.

“Chủ nhân gửi ngài một bức thư.”

Mã Quang nhận lấy rồi chuyển cho Lư Trường. Một cuộn vải được bọc rất kĩ. Vừa mới đọc đã thất kinh, hai mắt Lư Trường sáng lên, sáng quắc như mãnh thú gặp mồi.

Lư Trường đưa cho Mã Quang, dù là chuyện cơ mật hắn cũng chẳng bao giờ giấu giếm.

“Ý ngài thế nào?”

Vũ Lâm lên tiếng hỏi nhưng Lư Trường vẫn trầm ngâm. Ông ta đang đợi điều gì? Lư Trường vẫn đang đợi Mã Quang.

Người đó lúc này vẫn đăm chiêu, hắn vẫn chăm chú nhìn vào con chữ mà không nói. Tựa hồ không có chuyện gì xảy ra! Không? Tinh thần của Mã Quang còn chấn động hơn cả Lư Trường.

Vũ Lâm không ngờ kế hoạch lại bị cản trở bởi con người này. Hắn nóng lòng thúc giục:

“Không biết ý ngài thế nào? Ngài đã quyết định chưa?”

Mã Quang lúc này mới đặt cuộn vải xuống bàn, nhưng hắn vẫn không nói. Chỉ khẽ gật một cái, Lư Trường lập tức hiểu ý và trả lời Vũ Lâm.

“Việc này ta còn suy xét. Ngươi cứ về trước đi.”

Không thể được! Lư Trường chưa đưa ra quyết định thì Vũ Lâm không thể ra về. Một câu mập mờ không phải là kết quả viên mãn.

“Nhưng… chủ nhân tôi muốn có kết quả rõ ràng. Ngài như thế này là đang làm khó cho tôi.”

“Ta còn đang thắc mắc, việc hệ trọng mà hắn có thể giao lại cho ngươi, xem ra chẳng còn kẻ nào khá khẩm hơn nữa. Hừ!”

Lư Trường nói rồi phất tay, Vũ Lâm lập tức bị đưa ra ngoài không chút do dự.

“Ngươi thấy… thế nào?

Lư Trường quay lại hỏi Mã Quang khi Vũ Lâm được đưa đi khỏi. Chờ một lúc, vẫn không thấy động tĩnh gì, ông ta lại lên tiếng:

“Mã Quang?”

Bình thường hắn là kẻ suy nghĩ thấu đáo, nhưng cũng không nhất thiết phải lâu đến thế. Lư Trường có phần thắc mắc nhưng ông ta cũng không muốn hỏi thêm nữa. Lư Trường tự nhiên lại kiên nhẫn hơn, dù sao vấn đề này cũng là không hề dễ dàng cho thuộc hạ của mình.

Mây mù che khuất đỉnh trăng, thời gian thấm thoắt đã đến lúc gần nửa đêm. Ánh lửa trong nhà vẫn lập lòe trên mặt hai người. Khuôn mặt định thần chờ đợi của Lư Trường, ông ta nghiêm nghị hổ nhãn vẫn đăm đăm. Lư Trường không hề liếc nhìn người bên cạnh, không hề mảy may.

Mã Quang cũng vậy. Hắn như một pho tượng đứng đó. Không! Kỳ thực trong não bộ của hắn có bao nhiêu sự chuyển động không ngừng. Mã Quang đã suy nghĩ cả buổi tối, nghĩ mãi không thôi. Nhưng hắn có gì mà phải băn khoăn như thế? Chắc hẳn là liên quan đến bức thư Vũ Lâm đưa cho Lư Trường. Trong ấy có những nội dung gì chỉ ba người biết được. Lư Trường, Mã Quang và người đặt bút viết lên phong thư ấy. Nó hẳn là một đại sự nếu không Lư Trường việc gì phải kiên nhẫn chờ đợi Mã Quang lâu đến như vậy. Từ chập tối đến gần nửa đêm, vẫn chờ. Rốt cuộc thì Mã Quang băn khoăn điều gì? Chưa chắc hắn đã băn khoăn.

Một tiếng thở dài! Hơi thở xóa tan đi mây mù che phủ vầng trăng. Xóa đi không gian im ắng trong phòng.

“Ngươi… có đáp án rồi?” Lư Trường đã đợi ba canh giờ để hỏi câu này.

“Thuộc hạ đã có đáp án. Có điều…”

“Ồ?”

Lư Trường không ngạc nhiên mà chỉ ‘‘ồ’’ một tiếng. Ông ta tất cũng không biến sắc nếu Mã Quang nói câu tiếp theo.

“Tộc trưởng! Đáp án đã có nhưng thuộc hạ cần xác minh một số chuyện trước đã.”

“Vậy nên…”

Lư Trường tiếp tục hỏi. Đôi khi ông ta cũng cảm thấy khó chịu với cách nói chuyện của Mã Quang. Hắn luôn ngưng lại ở nơi câu chữ quan trọng. Hắn luôn khiến đối phương phải hỏi lại ba đến bốn lần. Tuy nhiên… Lư Trường hiểu rõ đôi khi ông phải kiên nhẫn chờ đợi.

“Thời cơ chưa đến, đáp án chưa chắc đã chuẩn xác. Xin tộc trưởng hãy đợi thêm thời gian!”

Ví dụ như câu nói trên của Mã Quang chẳng hạn, hắn lại một lần nữa khiến đối phương chờ đợi. Lư Trường chẳng bèn để tâm, tên này chưa nói tất có nguyên ủy sâu xa. Không cần thúc ép cứ để Mã Quang suy nghĩ, khi thời cơ đến hắn sẽ tự động nói cho Lư Trường được biết.

“Được rồi! Ngươi có thể lui xuống.”

Lư Trường phất tay cho Mã Quang ra về. Lúc này đã qua giờ tý. Cái phất tay không chỉ như mệnh lệnh ban xuống mà nó còn tạo ra một luồng gió, gió thổi tới làm tắt ngấm ánh sáng trong phòng. Có lẽ đã muộn, Lư Trường cũng muốn đi ngủ?

“Ngươi… có thể ra mặt được rồi!”

Ai? Lại còn kẻ nào xuất hiện vào lúc này nữa? Lư Trường kì thực vẫn còn khách đến?

“Chúc mừng đại nhân! Ngài cuối cùng đã có được Tam Ly châu!”

“Hừ! Ngươi… bớp lẻo mép đi!”

Có phải là một thuộc hạ khác của Lư Trường? Thuộc hạ tại sao phải tắt ánh lửa mới được xuất hiện. Không lẽ là một thế lực bí mật? Vị tất như thế.

“Có điều ngươi nói đúng lắm!” Lư Trường tiếp tục.

“Liệu có phải ngài muốn hỏi vấn đề gì chăng? Nếu không… làm sao ta lại hiện thân ở đây cơ chứ?”

Cách nói này hình như quen quen. Vấn đề cần hỏi ư? A! Hắn là…

“Ám Dạ, hãy nói cho ta biết…”

Không sai, kẻ đến chính là Ám Dạ, nhưng giọng hắn sao mà cao vút thế này?

“Ngài muốn biết điều gì? Phải chăng…”

Ám Dạ ngập ngừng tựa hồ như đoán được. Nhưng hắn vẫn muốn đích thân Lư Trường nói ra thì hơn. Như thế mới đúng quy cách, như thế mới hợp một cuộc giao dịch. Phải! Ám Dạ luôn đi theo một cuộc giao dịch.

“Ta muốn biết Tam Ly châu phục dụng thế nào?”

Quả không ngoài dự đoán, Lư Trường có được bảo vật nhưng không biết cách sử dụng. Mà mỗi khi không biết thì tất nghĩ ngay đến Ám Dạ.

“Cái này…”

Ám Dạ vẫn chần chừ trong khi Lư Trường lại chúa ghét kiểu này.

“Nói mau!”

“Ngài hàng ngày có thể hấp thụ linh khí của nó tỏa ra nhưng tuyệt đối không được uống!”

“Không được uống?”

“Chính xác! Tam Ly là bảo vật của Tiên tộc, cũng không biết nó đã có bao nhiêu năm rồi, không biết đã hấp thụ bao nhiêu linh khí trời đất. Nếu nuốt Tam Ly e rằng lợi bất cập hại.”

Lư Trường tựa hồ cũng đồng ý với kiếm giải của Ám Dạ.

“Nếu ngươi dám lừa ta…”

“Ngài yên tâm, cách này vạn phần là thật. Ta đâu có gánh được hậu quả nếu dám lừa ngài. Cái mạng này của ta còn muốn sống thêm vài năm nữa.”

“Hừ! Xem như ngươi biết điều!”

Vậy là Lư Trường đã đạt được mục đích, còn Ám Dạ?

“Nói, ngươi muốn cái gì?”

Lư Trường cũng rất hiểu quy tắc của Ám Dạ. Giờ là lúc ông ta hoàn thành cuộc giao dịch với hắn.

“Đáng tiếc! Điều ta muốn biết về quý tộc thì thời cơ chưa đến. Tuy nhiên vẫn phải hỏi ngài một câu, coi như lấy lệ vậy.”

“Câu gì? Ngươi đừng vòng vo.”

Giọng Lư Trường có vẻ bực tức, vậy nên Ám Dạ cũng chẳng muốn dài dòng:

“Trong đoàn sứ giả Tiên tộc, có phải có một tên bịp mặt?”

“Có bốn tên!”

Đích thị là có bốn người, những kẻ đi theo Phụng Dương đều bắt chước Huyết Đồ mà bịt mặt cả. Đó là Khắc Minh, Phùng Ngạn, Vũ Lâm, và…

“Vậy có một tên khác với ba tên còn lại?”

Lư Trường thầm nghĩ, đúng là có một tên như thế. Là thằng nhóc suýt mất mạng dưới tay ông ta. Chỉ có điều, Ám Dạ lại đi quan tâm tới tên này sao? Chắc hẳn y phải có điểm gì đó đặc biệt.

“Câu này…. đã là câu hỏi thứ hai của ngươi rồi!”

Hả? Ám Dạ có đôi chút ngẩn người. Đúng là vậy, hắn nói là hỏi một câu nhưng cuối cùng lại hỏi đến câu thứ hai. Quả thật sơ ý.

“Nếu ngươi muốn, chúng ta có thể làm thêm một cuộc trao đổi?”

Lư Trường đưa ra gợi ý làm cho Ám Dạ khẽ động tâm phách. Giao dịch lần hai ư? Đáng tiếc Ám Dạ ta mỗi lần chỉ thực hiện một cuộc giao dịch. Đó là nguyên tắc cả đời của ta, mà đã là nguyên tắc thì chẳng dễ gì phá vỡ. Huống chi là đổi thông tin cơ mật chỉ để lấy câu trả lời thứ hai của ngươi? Lư Trường, ngươi coi thường ta quá rồi sao? Dù ngươi có trong bóng đêm ta cũng nhận ra vẻ mặt của ngươi, suy nghĩ của ngươi về bốn tên bịt mặt. Chỉ cần vậy thôi ta cũng biết y có ở đây hay không. Chẳng cần ngươi có hồi đáp hay không hồi đáp.

Ám Dạ thầm nghĩ trong lòng chứ không hề nói. Đã đến lúc hắn hoàn thành nhiệm vụ.

“Ồ! Nếu vậy thì hẹn ngày tái ngộ!”

Ám Dạ chưa nói hết câu, thân ảnh của hắn đã tan biến vào không gian tối tăm.

Lư Trường cũng theo thế mà đi ngủ. Nhưng trong đầu hắn vẫn luôn văng vẳng nghĩ đến kẻ bịt mặt kia. Rốt cục là thần thánh phương nào?

….

“Đã hoàn thành chưa?”

“Chủ nhân!”

Hai bóng đen đối đáp trên ngọn cây cao. Một người có giọng nói cao vút, thì ra hắn là Ám Dạ. Nhưng sao lại gọi người khác là chủ nhân? Có tới hai Ám Dạ? Đừng quên chủ nhân Ám Dạ có một tên khác, cái bọn lâu la bên dưới đều gọi bằng Ám Dạ đấy thôi.

“Chủ nhân đã có…”

Tên thuộc hạ định nói đã có thông tin chính xác. Nhưng đột nhiên chủ nhân của hắn lại giơ tay ra hiệu. Phải chăng có người hay thứ gì đó đang tới. Ngay liền kề ấy, hắn nhận ra một ánh mắt sáng chói đi trong đêm trăng. Giờ này mà vẫn có kẻ đi lang thang ư? Không phải Ám Dạ cũng đang lén lút hay sao, cớ gì còn hỏi người dưới trăng.

“Đi…”

Chủ nhân ra lệnh, cả hai tan biến vào trong đêm đen, không gian chỉ còn một kẻ vẫn đang bước đi, hắn tựa như không biết thứ gì diễn ra xung quanh. Hoặc giả, hắn không cần biết. Hắn chính là Mã Quang.

Mã Quang cứ thế bước đi đều đều, cái bóng áo xám không tài nào nổi bật lên khỏi màn đêm đen tối. Mã Quang đi về nhà ư? Không phải, nơi hắn đi là một nơi hoang vu lạnh lẽo. Vậy là hắn không sợ cầm thú của Man tộc. Nơi hoang sơn cùng cốc, dã thú quả thực đáng sợ. Nhưng có điều còn đáng sợ hơn thế.

Mã Quang chợt dừng lại, hắn nghe tiếng suối róc rách bên tai. Không gian tĩnh mịch khiến cho tiếng nước chảy nghe rõ mồn một. Nhưng nó vẫn không đủ để che đi một tiếng thở dài. Mã Quang trong lòng nặng trĩu. Một trưởng lão như Mã Quang tất có nhiều việc lưu tâm, nhưng chưa có việc nào khiến hắn rối bời như thế này.

Hắn đang sợ, sợ đến toát mồ hôi lạnh, nhưng hắn cũng xen kẽ một nỗi buồn mang mác. Điều gì khiến cho một kẻ thông minh như Mã Quang vừa sợ lại vừa buồn?

Nhân tâm! Kỳ thực nhân tâm hay lòng người tựu trung đều cùng chỉ một ý nghĩa. Đã là nhân tâm, tất có chữ nhân. Một chữ nhân đơn giản nhưng khó ai mà nắm bắt hế được. Bởi vậy nhân tâm, tâm tư con người cũng bao la như vậy. Người ta nói cái tâm, tức chỉ những điều tốt đẹp giữa con người với con người. Nhưng nhân tâm đâu chỉ có những điều tốt đẹp? Ai dám vỗ ngực ta luôn làm điều thiện lương? Bởi nhân tâm cũng gần với nhẫn tâm lắm chứ!

Vì tiền bạc, danh vọng, vì ái tình, người ta luôn luôn mưu cầu quyền lực, rồi vì nó mà dấn thân đi tìm sức mạnh. Có sức mạnh là có quyền lực, rồi lại nảy sinh cái sự khống chế sinh mạng người khác. Cái này chẳng phải đã nói rồi sao? Bởi thế người ta sẵn sàng vứt bỏ nhân tâm để trở thành nhẫn tâm, sẵn sàng làm trái luân thường đạo lý. Luân thường đạo lý? Đó chẳng phải quy tắc ứng xử giữa con người với con người? Đáng tiếc luân thường đạo lý cũng do con người tạo ra, vì thế, nó cũng dễ dàng bị con người đạp đổ.

Lòng người vẫn luôn hỗn tạp, thế sự vẫn cứ đa đoan!

Cổ nhân có câu cái bằng lớn nhất trong cuộc đời con người là bằng lòng. Nhưng cổ nhân không dạy đến khi nào thì có thể bằng lòng. Con người mấy ai có thể buông tay chấp nhận những gì đang có? Tham, sâm, si, mấy ai cưỡng lại được? Cổ nhân lại nói người tuy dáng người, nhưng lòng lại thú. Đâu ai ngờ được, biết đâu mà lường? Câu ấy mới thật chí lý, lòng người nông sâu đến đâu đều thâm bất khả trắc. [1]

Thật chua chát làm sao? Nhân tâm, dã tâm, nhẫn tâm… Nghĩ đến đây Mã Quang chợt thấy cổ họng khô rát, đắng cay ngọt bùi ư? Một thể vị giác cứ thế xộc lên tâm trí. Đây liệu có phải cảm giác vừa sợ hãi vừa buồn bã bao trùm?

Bang giao? Khó khăn lắm mới có một cuộc bang giao giữa hai đại tộc. Ấy vậy cũng đã bị hủy? Hủy ư? Sao lại hủy được? Bị hủy trong chốc lát, tiêu tan chỉ bởi một phong thư nhỏ bé. Không, phong thư ấy bao gồm cả nhân tâm và dã tâm. Điều đó mới làm Mã Quang vừa buồn, vừa sợ. Hắn, cảm thấy khí lạnh bao quanh, một trường gió tanh mưa máu sắp sửa xảy ra? Không, nó nhất định xảy ra, Mã Quang đã không còn cách nào ngăn cản. Ngọn lửa chiến tranh sẽ bùng lên trong thoáng chốc.

Đã không thể ngăn cản chiến tranh xảy ra, Mã Quang chỉ còn biết thở dài. Rồi hắn bất giác nhớ đến một người. Giá mà cứ như hắn, sống một cuộc sống bất cần, không quan tâm đến ai, chẳng lo lắng điều gì. Phiêu diêu tự tại mặc kệ ngày này qua ngày khác. Kẻ như vậy mới có được niềm vui khoái lạc chân chân chính chính. Kẻ đó chính là Đàm Vân Thắng. Nhớ đến người bạn nối khố, Mã Quang lại khẽ bật cười. Có lẽ Mã Quang sẽ đến gặp hắn một phen, gặp hắn để quên đi nỗi buồn trong lòng. Đôi mắt Mã Quang lại trầm xuống, phải chăng hắn không quên được nỗi niềm phiền muộn? Hay chăng là hắn không quên được một người? Ai mà biết!

Thế gian mấy ai được như Mã Quang. Một bên vì Man tộc, một bên vì thương sinh. Hắn đã sớm quên đi bản thân mình. Thật đáng trân trọng! Nhưng… hắn vẫn không quên được… người đó!

Buổi sáng sớm, hai gã đang rảo bước trên đại lộ. Con đường bao la nối từ Hổ Khẩu đến vách núi bên kia.

“Mới sáng sớm mày gọi tao có chuyện gì thế?”

Một người cao lớn đang bước đi thì dừng lại, hắn càu nhàu. Không ai khác, chính là Đàm Vân Thắng.

“Không có gì?”

Giọng nói thâm trầm vang lên, người mắc áo xám dừng bước giữa lưng chừng đại lộ. Hắn quay sang ngắm nhìn thác nước như thiên ngọc giáng trần.

“Không có gì? Hôm nay mặt trời không mọc hay sao mà Mã Quang tìm người để nói chuyện chơi?”

Người mặc áo xám quả nhiên là Mã Quang. Hắn giữ đúng ý định từ đêm hôm trước, đi tìm gặp Đàm Vân Thắng. Mã Quang nhìn thác nước mà không nhìn người kia khiến hắn không khỏi khó chịu.

“Con mẹ! Mày gọi tao ra đây chỉ để ngắm bức tượng này hả?”

Bức tượng? Quả thật lúc này nhìn Mã Quang rất giống một pho tượng giữa đại lộ bao la.

“Mày thế nào?” Mã Quang không quay đầu chỉ hỏi ngược lại Đàm Vân Thắng.

“Tao á? Ăn được, ngủ được, chưa chết được. Nói đi, có phải có chuyện gì cần tao giúp không?”

Câu trả lời của Đàm Vân Thắng khiến Mã Quang phì cười. Đây chính là mục đích của Mã Quang, nói chuyện với Đàm Vân Thắng khiến hắn vui vẻ được hơn đôi chút.

“Chỉ là… thấy nhớ nhớ mày nên đến tìm thôi!”

“Hả? Không phải mày bị… mà thôi. Từ nhỏ đến lớn, cứ lúc nào mày gặp chuyện khó đều tìm đến tao giúp đỡ còn gì?”

“Mày… giải quyết được sao? Bản lĩnh lớn quá nhỉ?”

“Chứ còn gì nữa? Cứ vào tay tao cái gì cũng sẽ bùng cháy hết cả. Ha ha ha!”

Cả hai đang cười oang oang thì Mã Quang bỗng nghiêm nghị. Hai người chợt phát hiện có một thân ảnh cách đó không xa. Y đứng sát mé đại lộ để xem thác nước. Thật kỳ lạ!

“Kia chẳng phải là… bùng cháy!”

Đàm Vân Thắng nói với Mã Quang rồi hắn hướng đến hắc y nhân mà cao giọng.

“Này! Thằng không phải người giời!”

Hóa ra thân ảnh đó chính là Đằng Long.

“Thì ra là Tiên tộc Đằng Long. Tại hạ Mã Quang xin được tiếp đón.”

Mã Quang tiến lại gần rồi giơ song thủ lên chào. Lúc này Đằng Long mới biết có người vừa đến, y quay lại nhưng không nói.

“Ha ha. Con lợn nướng của tao này!” Đàm Vân Thắng nói trong đắc chí.

“Đằng Long!”

Đối phương chỉ nói tên mình ra, tựa hồ như lời giới thiệu. Mã Quang lấy làm kì quái.

“Cái thằng hôm trước đâu rồi? Cái thằng lắm mồm ấy?”

Đàm Vân Thắng lại hỏi nhưng Đằng Long không đáp. Tựa như y có điều gì lo lắng trong lòng.

“Đàm Vân Thắng xưa nay ăn nói bậy bạ, xin đừng để bụng!”

Mã Quang lên tiếng vì sợ câu nói của Đàm Vân Thắng mà hai người trở nên bất hòa.

“Không có gì!” Đằng Long lạnh lùng đáp.

“Vừa hay tại hạ cũng có chuyện cần thương nghị, không biết Đằng Long sứ giả có nhã hứng đến hàn xá hay không?”

Sứ giả Đằng Long có chút ngẩn người. Kỳ thực Mã Quang không thể gọi y là mày, cũng chẳng phải bằng hữu thân tình nên mới gọi bằng sứ giả.

“Không biết… trưởng lão có gì dặn dò?”

“Hả?”

Đàm Vân Thắng chợt thốt lên một câu, cái tên kia ăn nói khách sáo như vậy từ bao giờ?

“Con mẹ nó! Chúng mày bỏ ngay ba cái câu nhảm nhí ấy đi!”

Đàm Vân Thắng lên tiếng, hắn cất bước đi trước một bước. Mã Quang và Đằng Long theo sau. Cả ba dần đi về hàn xá của Mã Quang.

 

[1] Thâm bất khả trắc: thâm sâu khó lường

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3