Công chúa cầu thân - Chương 25 - Phần 1
Chương 25
Tôi
nghe anh ta nói thế, tức đến muốn ngất luôn!
Nhưng
tóm lại tôi phải giúp Nam Cung Việt chạy thoát, chính là không biết lão hoàng
đế có coi trọng cái mạng này của tôi không nữa, thậm chí suy nghĩ, tôi nên làm
như thế nào diễn mới chân thật, phải làm anh hùng rơm “Mặc kệ ta, cứ ra tay đi!”
Thôi vẫn là làm cẩu hùng khóc lóc “Đừng tới đây, thả hắn đi” vẫn hơn.
Thừa
Đức đã dẫn thị vệ phong tỏa xung quanh, đứng ở ngoài vòng, nhếch miệng cười
lạnh. Tôi có chút lo lắng, chẳng lẽ Thừa Đức cũng nhận ra Nam Cung Việt?
Vòng
tay Nam Cung Việt ôm thắt lưng của tôi thật chặt, tôi không chịu nổi nghiêng
đầu thấp giọng nói: “Anh siết mạnh quá, một hồi đầu không rơi, lưng cũng sẽ gãy
lìa!”
Nam
Cung Việt ôm tôi từ từ lùi xuống, bọn thị vệ bao vây chúng tôi cũng chập chạp
từ từ tiến tới.
“Cứu
em với! Hoàng Thượng.” Tôi lớn tiếng khóc than, làm ra bộ dạng muốn giãy dụa
nhưng không dám giãy ụa, cảm thấy người Nam Cung Việt ở phía sau như chấn động,
chợt nghe thấy anh ta thấp giọng hỏi nói: “Cô thực lưu luyến không muốn rời nơi
này?”
Ta
đổ nghẹn, chẳng lẽ hắn không nhìn ra là tôi đang diễn kịch? Tôi thật sự rất
muốn quay lại lườm hắn một cái, lại ngại thanh kiếm bén ngót đang kề trên cổ, chỉ
đành trừng mắt lên trời, nghiến răng rít lên: “Lưu luyến cái đít! Tôi là đang
bị anh bắt cóc! Chẳng lẽ lại nhăn răng cười như khỉ, có làm bộ thì cũng phải
diễn cho giống một chút chứ!”
Nam
Cung Việt nghe tôi nói như thế, thì im lặng, tôi lại có cảm giác cái eo của tôi
càng bị anh ta siết chặt hơn nữa! Thật sự là gần gãy lìa mất rồi!
“Anh
vì sao lại đến hành thích lão hoàng đế?” Ta cúi đầu hỏi nhỏ.
“Như
vậy mới mang được cô đi mà không làm liên lụy những cung nữ bên cạnh!” Anh ta
trả lời.
Tôi
thiếu chút ngất thêm lần nữa, đúng là suy nghĩ chu đáo! Như tôi bị “Thích khách”
cướp đi, những cung nữ bên cạnh không có liên quan gì, bất quá chỉ liên lụy tới
bọn thị vệ trong cung.
Còn
đang muốn hỏi thêm Nam Cung Việt chút, nhưng lời nói chưa tới cửa miệng, đã
trôi đi mất tiêu, bởi vì tôi trông thấy thêm một toán cấm vệ quân tràn vào trong
cung, mỗi người cầm theo cung tiễn, hơn nữa đã kéo cung cài tên, vây quanh hai
người chúng tôi, lần này muốn chạy, coi bộ không dễ dàng gì rồi!
Tôi
hoảng sợ nhìn phía trên đài, vẻ mặt lão hoàng đế vẫn bình thản, tôi bắt đầu
toát mồ hôi lạnh, tình thế này, đừng nói Nam Cung Việt còn muốn mang theo cả
tôi, một mình anh ta chỉ sợ cũng thoát không được, bốn phía đều là tên, sợ chim
cũng không bay lọt được!
Nam
Cung Việt, tôi không thể để anh ta chết ở chỗ này! Cái ý nghĩ không thể để anh
ta bị tôi báo hại mà chết, đôi tay theo bản năng vòng ra sau ôm lấy người Nam
Cung Việt như để che chắn cho anh ta.
Thừa
Đức đứng đầu bọn thị vệ, không xa, chính là tôi nhìn sắc mặt hắn có chút mơ hồ,
không biết là do nước mắt hay tại thị giác suy yếu, tất cả đều nhìn thấy hết
sức mơ hồ.
Cánh
tay Thừa Đức dần dần giơ lên, chậm rãi hạ xuống, tuyệt tình như vậy, hắn quay
đầu lại nhìn lão hoàng đế, rồi phẩy tay một cái, tôi nghĩ không đến, cũng muốn
không ra, chẳng lẽ đây là kết cục sao?
“Bắn”
một tiếng hô phát ra từ phía sau, tiếp đó những âm thanh đầy sức lực xé gió bay
vút tới, trong đầu tôi trống rỗng, chỉ phải tuyệt vọng nhắm mắt lại...
Theo
tiếng vang càng ngày càng gần, như một cơn cuồng phong từ phía sau thổi tới,
thôi xong rồi, tôi nghĩ.
Một
cái gì đó xé gió bay vụt từ bên cạnh bay ra, sau đó chợt nghe một tiếng hét
thảm thiết, tôi mở bừng mắt ra, trông thấy gã thị vệ bên cạnh lão hoàng đế bị một
mũi tên bắn ngập trong người, những thị vệ khác sợ tái cả mặt.
Mọi
người kinh hãi quay nhìn về hướng đã bắn ra mũi tên, tôi cũng theo ánh mắt bọn
họ nhìn tới, phía sau trên nóc đại điện đã đứng sừng sững một bóng người, hình
như không có che mặt, nhưng vì người đó đứng ngay hướng ánh sáng phía mặt trời
mọc, nên không nhìn rõ được gương mặt, chỉ thấy tà áo trắng ẩn ẩn hiện hiện, trông
cứ như là thiên thần í!
Hắn
ta chậm rãi lắp tên vào cung, lần này nhắm thẳng mũi tên vào lão hoàng đế.
Hành
động này khiến cho bọn thị vệ đứng dưới được một phen kinh hoàng, mũi tên bắn
ra vừa rồi rõ ràng chỉ là cảnh cáo, nếu ngay từ đầu mục đích của người đó là
lão hoàng đế, thì tên thị vệ kia đã không bị ăn một mũi tên lãng xẹt như thế.
Lão
hoàng đế kia cũng đã tái mặt, cung tên của bọn cấm y vệ cũng đã đổi hướng nhắm
về phía người đang đứng trên nóc điện kia.
“Thả
bọn họ đi.” Người đó chậm rãi mở miệng, như là thuận miệng mà nói, nhưng trong
âm thanh có lẫn sự đe dọa
Phó
tướng cẩm y vệ nhìn về phía lão hoàng đế xin chỉ thị, lão hoàng đế sắc mặt thật
không tốt, nhìn về phía người đứng trên nóc đại điện kia, thở dài một cái, rồi
phất phất tay.
Thấy
đám cấm y vệ buông cung tên xuống, Nam Cung Việt một tay bế thốc tôi lên, tay
kia thu kiếm lại, nhún chân một cái, mượn lực xoay người lên, tức thì bọn tôi
đã ở trên nóc đại điện rồi.
Lúc
nam nhân kia còn giương cung với lão hoàng đế, Nam Cung Việt ôm tôi chạy xoẹt
qua người đó, hướng ra ngoài cung mà chạy như bay, cảnh những phòng ốc trong
cung chỉ kịp loé lên lùi lại đằng sau, chớp mắt một cái là đã tới cổng thành
hoàng cung (hâm mộ quá, hix, ước gì banhbaochieu có trình độ như vậy, đi cướp ngân
hàng khỏi sợ bị ai đuổi kịp, hehe)
“Có
người đuổi theo kìa!” Tôi hoảng thốt nói, lời nói còn chưa dứt, một người từ
phía sau lưng đã chạy vụt lên song song với Nam Cung Việt, đúng là cái người
mặc áo trắng đứng trên nóc đại điện.
Người
kia thấy tôi nhìn hắn, liền nhe hàm răng trắng bóng ra nhìn tôi cười cười.
Lúc
này tôi mới nhìn thấy rõ dung mạo người này, hắn ta cũng thuộc loại khá tuấn tú
đẹp trai, chỉ tiếc là không còn trẻ nữa, hình như có đến bốn mươi mấy tuổi,
nhưng phong thái thì khá hoạt bát như thiếu niên.
“Bé
Việt Việt à, công phu của ngươi bị thối lui rồi à! Nếu đại ca biết ngươi kém
cỏi như vậy, thế nào cũng đét vài phát vào mông ngươi cho mà coi.” Người kia
cười nói.
Bé
Việt Việt? Nickname của Nam Cung Việt? Ha ha, thiếu chút nữa là tôi cười phá
lên rồi, không thể tưởng tượng người to lớn thô kệch như Nam Cung Việt mà lại
có biệt danh đáng yêu như vậy!
“Tới
đây làm gì?” giọng Nam Cung Việt lạnh tanh hỏi, nhưng chân thì không hề dừng
lại
Người
kia vẫn vừa chạy vừa cười hồ hồ, tốc độ chạy không hề chậm hơn Nam Cung Việt tí
nào, nghe Nam Cung Việt hỏi thế, hắn cứ cười hề hề, nói:” Ngươi đánh lộn giỏi
lắm, nên ta tới coi cho vui.”
Ngất
trên cành quất luôn, mém chút nữa là bọn tôi trở thành con nhím, hắn xem còn
khen náo nhiệt?
“Ngươi
vì sao không bịt mặt lại?” Tôi hỏi.
“Tại
sao phải che mặt lại? Ta đẹp trai ngời ngời như thế này, bịt mặt lại thì làm
sao người khác nhìn thấy được? “Hắn nghiêm trang nói.
Tôi
á khẩu luôn, trên đời sao lại có người tự kỷ đến vậy!
Đột
nhiên ông ta quay đầu nhìn lại đằng sau, nói: “Bé Việt Việt, ngươi chạy chậm
quá, đã có người rượt tới rồi kìa, hay là để ta bồng cô ấy cho?”
Nam
Cung Việt đưa mắt liếc người đó một cái, không thèm trả lời, vẫn tiếp tục ôm
tôi mà chạy, tốc độ bắt đầu nhanh hơn trước.
Cũng
may nơi này không phải chợ nên khá vắng vẻ, bọn tôi ít bị phiền toái gì.
Nam
Cung Việt đột nhiên rẽ vào một ngõ tắt bên hông đường cái, tôi còn chưa hiểu
chuyện gì, thì đã có thêm hai người nữa từ một ngõ tắt khác chạy tới, chạy
hướng về bọn tôi, một nam một nữ, cách ăn mặc của người nam khá giống với Nam
Cung Việt, còn người nữ kia thì ăn mặc khá giống với tôi.
Cả
hai người chạy ra khỏi ngỏ hẻm, cái người nam ăn mặc giống Nam Cung Việt kia bế
người nữ ăn mặc giống tôi lên, điệu bộ như Nam Cung đang bế tôi vậy, khi thoát
ra khỏi ngõ hẽm, họ hướng về phía ngược lại tiếp tục chạy, bọn truy binh từ sau
đuổi tới, không biết chuyện đã xảy ra, cứ tiếp tục đuổi theo cặp nam nữ kia, cả
một lúc lâu sau, tiếng ồn ào hỗn loạn mới từ từ lắng dịu.
Có
cả người tiếp ứng nữa chứ? Tôi bực bội ngước lên nhìn Nam Cung Việt, hắn cố
tình lẩn tránh ánh mắt tôi, buông tôi xuống rồi một mình đi vào trong nhà.
Nam
nhân mặc đồ trắng từ phía sau đuổi kịp tới, thấy tôi đứng đần người ở đây, ông
ta cười cười nói: “Làm sao thế? Còn không đi, phía trước còn có rất nhiều người
chờ ngươi đó.”
Tôi
tuy còn đang ngỡ ngàng với thái độ thay đổi thất thường của Nam Cung Việt, nhưng
cũng đi theo nam nhân này vào trong nhà.
“Nên
gọi ngươi là công chúa hay gọi là quí phi?”
“Gọi
thẳng tên là tốt nhất “Tôi nói.
Ông
ta mỉm cười, nói tiếp: “Vậy gọi ngươi là Vinh nha đầu đi, dù sao thì Thẩm Triệu
Thiên vẫn hay gọi ngươi như thế.”
Thẩm
lão đầu? Bọn họ đều biết cả? Xem ra hôm nay việc này cũng không hề đơn giản như
tôi nghĩ, cặp nam nữ đã dẫn dụ bọn truy binh rời đi vừa rồi là ai? Hy vọng bọn
họ không bị binh lính bắt được. Hôm nay nhiều chuyện lộn xộn không rõ ràng, đầu
tôi có chút loạn, không để ý được chuyện gì cả.
Vừa
rồi chúng tôi rõ ràng là đi từ cửa nhỏ của một nhà lớn, đi thêm một lúc nữa là
đi tới cửa lớn của một căn nhà nhỏ. (^_^)
“Ta
họ Mãnh, ngươi có thể gọi ta là Mãnh Tiêu Nhiên, hay cứ gọi theo Việt nhi, gọi
là Mãnh thúc thúc.”
Mãnh
Tiêu Nhiên? Cha của Mãnh An Dương? Tôi há hốc mồm kinh ngạc.
Một
loạt âm thanh bát nháo vang tới, rồi đột nhiên có một nhóm người túa ra chạy
tới chỗ tôi, cả nam lẫn nữ, tôi càng trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Vinh
nha đầu!” Thẩm lão đầu kêu lên.
Tôi
thật không ngờ ông ta lại ở chỗ này.
Một
cô nương khoảng ngoài ba mươi tuổi vạch đám đông bước tới chụp lấy vai tôi lắc
lắc, kích động hỏi: “Cô thật là từ tương lai quay về?”
Tôi
ngẩn người ra, gật gật đầu.
Cô
ta lập tức mừng như điên, ôm ghì lấy tôi, sau đó quay đầu lại nói lớn với một
cô nương đang đeo khăn che mặt đứng đằng sau: “Huyên nhi, cô ấy từ tương lại
quay về, cô ấy đúng là từ tương lai quay về!”
Huyên
nhi? Thật là Đường Huyên Nhi? Lần này, đến phiên tôi mừng như điên, không thể
tưởng được thật sự có thể gặp được “tiền bối” từ tương lai quay về hai mươi năm
trước.
Chỉ
hai bước nhún, nữ nhân đó đã đứng sát bên tôi, nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu,
rồi run giọng hỏi: “Ngươi từ năm nào tới vậy?”
“Cô
chính là Đường Huyên Nhi? Tôi tới từ thời điểm năm 2007, còn cô?”
“Năm
2006.” Đường Huyên Nhi vội vàng nói, sau đó kéo vị cô nương hồi nãy đến sát bên
cạnh rồi nói: “Cô ấy cũng từ tương lai quay về, bọn mình tới cùng với nhau!”
Ba
người chúng tôi nhìn nhau, ba giây tĩnh lặng, rồi ôm chầm lấy nhau, mừng mừng
tủi tủi, vừa khóc vừa cười, đánh chết cũng không thể tưởng tượng là gặp được
đồng hương ở chỗ này.
Những
người khác thấy thì choáng váng cả, nói không ra lời.
Cả
một hồi lâu, bọn chúng tôi mới bình tĩnh trở lại.
“Làm
thế nào lại có nhiều người quay về được vậy?” Tôi vui vẻ hỏi, “Nam Cung Việt có
nói mẹ anh ấy cũng từ tương lai quay về đó!”
Huyên
nhi cỏ vẻ ngượng ngùng, liếc nhìn hai người bọn tôi, vị cô nương đứng bên cạnh
tôi che miệng ho khụ khụ hai tiếng, sau đó nói: “Tôi chính là mẹ của Việt nhi,
tên là Trương Tĩnh Chi.”
Tôi
há hốc mồm nhìn cô ta, cô ta cùng lắm là ngoài ba mươi tuổi thôi, nhưng lại là
mẹ của Nam Cung Việt, thật có chút phi lý. Hoặc giả người từ tương lai quay về
không bị già đi?
Trương
Tĩnh Chi thấy mặt tôi thộn ra ngốc nghếch, cười cười, kéo một người đàn ông tới
bên cạnh, nói luôn: “Đây là ông xã tôi, cha của Việt nhi, tên Nam Cung Vân.”
Tôi
vừa nhìn thấy thì càng đần cả người ra, trời ạ, sao mà khéo thể, đây chẳng phải
là Nam Cung Việt mười mấy năm sau sao!
“Đây
là con gái của tôi Nam Cung Như.” Trương Tĩnh Chi kéo qua một cô bé chừng mười
ba, mười bốn tuổi, cô bé đó mỉm cười ngọt ngào nhìn tôi.
“Đây
là chồng của Huyên nhi, Thiệu Dương, đây là hai con trai Thiệu Tiệp cùng Thiệu
Huy, người này thì cô đã gặp qua, đây là Mãnh Tiêu Nhiên, và vợ của ông ấy, tên
là Xảo Ngọc,...”
Trương
Tĩnh Chi bắt đầu giới thiệu cho tôi từng người một, nhìn thấy nhiều người như
vậy, tôi có chút hơi khớp.
“Còn
có ta! Sở Dương tỷ!” Trong phòng trong truyền đến giọng nói của tiểu tử Mãnh An
Dương.
“Kêu
la cái gì! Khôn hồn thì ở yên trong đó thằng ngốc!” Mãnh Tiêu Nhiên hướng về
phía phòng đó quát lên, quay lại thấy Xảo Ngọc nhíu mày một cái, thì vội vã xoa
xoa tay cười trừ, cái khí khái anh hùng trên nóc đại điện vừa nãy hoàn toàn
biến mất tiêu.
Không
biết Mãnh Tiêu Nhiên đã làm gì đắc tội với bà vợ nữa, Xảo Ngọc lạnh giọng hừ
một tiếng, ông ta đánh trống lảng giả vờ như không nghe thấy.
“Còn
có Văn Hinh cùng Lôi Hồng, cô đã gặp qua bọn họ rồi, chính là hai người đã dụ
bọn truy binh đi nơi khác, có lẽ sắp trở về rồi,” Trương Tĩnh Chi nói tiếp,”
Văn Hinh rất muốn gặp cô.
Đột
nhiên lòi ra nhiều người như vậy, tôi có chút loạn, liếc nhìn qua Thẩm lão
nhân, ông ta nãy giờ vẫn đứng bên cạnh không nói năng gì, vẻ mặt phảng phất nỗi
cô đơn.
Ông
ta đã biết tôi là Vinh nhi giả, tôi từ đầu đã không phải là Vinh nhi của ông
ấy, hiện tại, đối với ông ấy mà nói, vinh nhi đã trở thành người xa lạ.
“Thẩm
tiền bối, tiểu nữ...” tôi đột nhiên muốn an ủi ông ta.
Thẩm
lão đầu khoát tay, ngăn không cho tôi nói tiếp, thở dài nói: “Mệnh số, đây đều
là mệnh số.”
Rồi
đột nhiên, có hai bóng người từ bên ngoài phóng vào, là cặp nam nữ hồi nãy dẫn
đi truy binh, cô gái kia có khuôn mặt rất đẹp, lại rất quen thuộc, tôi có cảm
giác như đã gặp qua ở đâu?
Là
mẹ quí phi! Tôi đột nhiên nhớ ra, cô ta so với bức họa mẹ quí phi giống nhau
như đúc, chỉ thiếu chút khí chất.
“Vinh
nhi!” Mỹ nữ kia run run giọng gọi, nhảy tới ôm chầm lấy tôi.
“Hê
hê, cô là...?” Tôi cười gượng, hỏi.
“Vinh
nhi, ta là dì của con nè!” Mỹ nữ nói xong, nước mắt ào ào chảy xuống.
Tôi
hoàn toàn đơ cả người luôn, thật là, mỗi ngày đều có chuyện lạ, vấn đề là hôm
nay đặc biệt hơi nhiều á! Ở đâu đột nhiên mà lòi ra nhiều “Chuyện lạ có thật “quá
vậy?
Nam
Cung Việt đâu? Tại sao từ lúc vào nhà đến giờ không thấy hắn? Hắn trốn đi sao?
Người
đẹp kia ôm ta khóc khóc cười cười um sùm cả buổi, nam nhân đi chung với cô ta
một hồi sau mới ôn tồn lên tiếng, “Văn Hinh, công chúa cũng đã mệt mỏi, hãy cho
cô ấy nghĩ ngơi trước đi, sau này còn thiếu gì thời giờ cơ chứ.”
Thì
ra cô ấy là Văn Hinh mà Trương Tĩnh Chi đã nói, khó tránh cô ta và mẹ quí phi
của ta giống nhau đến như thế, thì ra là hai chị em.
Văn
Hinh bị ông chồng Lôi Hồng kéo qua một bên, còn có chút lưu luyến nhìn tôi, đôi
mắt đẫm lệ tràn ngập tình yêu thương mẫu tử, làm tôi hơi khớp chút. Thật là,
người xưa nói: “Đàn bà, được chế tạo ra từ nước.” quả không sai tí nào.
“Thôi
được, mọi người cuối cùng cũng gặp nhau rồi, hãy để cho Vinh nhi muội muội nghỉ
ngơi một chút, tất cả đi ra ngoài thôi.” Trương Tĩnh Chi bắt đầu đuổi người,
ngay cả Văn Hinh cũng bị kéo ra luôn.
Cuối
cùng, trong nhà chỉ còn lại có tôi, Trương Tĩnh Chi và Đường Huyên Nhi.
Chả
là vì ba người ba chúng tôi đều là từ tuơng lai trở về, vốn không hề thuộc thế
giới này, không ngờ có dịp gặp gỡ nhau ở đây, dù đã cố kiềm nén trong lòng, nhưng
vẫn không khỏi lộ ra sự kích động! Ngồi xuống nhìn nhau cả buổi rồi mà vẫn
không biết nên mở miệng như thế nào.
Vẫn
là Đường Huyên Nhi mở miệng trước, hỏi: “Làm sao cô quay về đây đượ?”
“Chuyện
nói ra thì hơi dông dài, em là trong lúc vô tình cứu người, không ngờ người này
có một ông ca ca cực kỳ lợi hại, vì để trả ơn đó, ông ấy đưa em về đây du ngoạn
vài ngày.”
“Được
người đưa về?” Trương Tĩnh Chi kinh ngạc hỏi.
Tôi
gật đầu, hỏng biết sao khi nói chuyện với cô ta, tôi không được tự nhiên cho
lắm, nhất là tưởng tượng đến cô ta là mẹ của Nam Cung Việt, tôi càng thấy quái.
“Nói
như vậy cô còn có thể trở về?” Đường Huyên Nhi ngạc nhiên hỏi.
Tôi
gật đầu.” Đúng vậy, chỉ là bất quả xảy ra một vài vấn đề, cho nên em phải ở lại
đây lâu hơn, chỉ sợ phải chờ tới sang năm mới có thể trở về.”
Đường
Huyên Nhi vẻ mặt vừa mừng vừa lo hỏi tiếp,” Thế thì tốt quá, cô cũng có thể trở
về được, khi nào gặp lại nhân vật lợi hại kia, cô có thể nhờ hắn đưa giúp chúng
tôi trở về luôn không?”