Thiên thần bóng tối - Chương 22
Chương 22:
...
Lúc này, đằng sau bữa tiệc, nơi con gái Hoàng Bá Nguyên đang cố gắng gây sự chú ý...
- Vì ba... nên em đã cố gắng rất nhiều, ba có mỗi mình đứa con là em mà... Ừ... thực ra thì... nãy giờ anh có nghe được em nói gì không?
Phong vẫn không một cử động, nét mặt hoàn toàn không thay đổi... Yến Chi lập tức ngồi xuống, sát cạnh Phong, cố đẩy người về phía Phong càng gần càng tốt.
- Anh thật sự... không nghe thấy sao? Hay cố tình không nghe? Anh ghét em à? - Ở cự li rất gần, Chi cố ngắm kĩ từng đường nét trên khuôn mặt Phong, nhìn không chớp mắt.
Bỗng, Phong từ từ mở mắt và hơi quay đầu.
Hai đôi mắt chạm nhau trong vài giây...
Một đôi màu cafe đặc lạnh lùng nhìn...
Một đôi mắt long lanh to tròn chớp chớp rồi bối rối cúi xuống... Chi biết ở khoảng cách quá gần thế này, quá đủ để người đối diện thấy hết sức hấp dẫn của mình...
Đương nhiên, là bất kì thằng đàn ông nào, trừ Chấn Phong!
Cậu đẩy người đứng dậy và chân bước đi... ở đây không thể yên tĩnh được.
- Ơ... ơ anh...
Phong trở lại bữa tiệc, định nhanh chóng ra cửa và trở về phòng, nhưng cũng như tẩt cả khách tham dự, Phong phải dừng lại và mắt nhìn về hướng... một thiên thần đang xuất hiện...
Tiếng xôn xao vẫn không ngớt... Hải Băng sắp bước xuống sàn, những bước chân thật nhẹ từ đôi bàn chân trần.
Một phép lịch sự, một thiếu gia bước đến, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt bí ẩn ấy... còn tay đang đưa lên như muốn thành hoàng tử của của bữa tiệc, khi bàn tay mình may mắn được đỡ lấy bàn tay công chúa.
Mọi người đang nín thở để chờ giây phút thật đẹp diễn ra. Nhưng vị thiếu gia liều lĩnh ấy đã mừng hụt... khi Băng bước xuống lướt qua người hắn, không một ánh nhìn liếc đến, gương mặt lạnh băng và kiêu kì...
Xôn xao. Xôn xao...
Băng đứng trước mấy chục con mắt tò mò... Và không để một thiếu gia nào có cơ hội thêm nữa, Khang đã chen qua đám đông bước lại gần người đẹp. Đương nhiên Khang đủ thông minh để hiểu với Băng, không nên đưa tay để chờ đợi bàn tay nhỏ đặt vào. Khang cúi xuống nắm lấy bàn tay đang núp sau những lọn vải mềm.
- Thứ lỗi vì đã để mọi người chờ lâu... đây... là người tình của tôi!
- Ồ...
Tiếng bàn tán lại nổi lên, các thiếu gia bạn Khang đang cố nhớ xem cô người tình của Khang lần này có thể là tiểu thư quyền quí nhà ai... Dù chưa thấy rõ mặt nhưng ai cũng đoán được đó là một cô gái đẹp, còn đẹp cỡ nào thì...
- Thật may vì thiếu gia nhà Lâm Chấn không phải kẻ nói suông như tôi đã nghĩ... - Davinci Uyliam đang bước đến, mắt hắn không dời khỏi khuôn mặt đầy bí ẩn của Băng.
- Kìa ngài Uyliam? Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ấy là sao?
- Là sao à? Lâm Chấn Khang này, cậu nói coi trước một cô gái đẹp... cậu muốn gì?
Davinci đã tiến sát Hải Băng, mắt hắn vẫn nhìn nhỏ không chớp... hắn nâng một bàn tay Băng lên và hôn nhẹ.
- Lần đầu tiên được biết người đẹp, rất hân hạnh. Nói cho anh được không? Em là ai và đến từ đâu?
Bàn tay Davinci đang đưa lên... vuốt nhẹ trên mái tóc dài... những ngón tay tiếp tục đưa lên nhưng chưa thực hiện được ý định tiếp theo thì Khang đã kéo Băng về sau mình, làm tay Davinci bỗng trở nên hụt hẫng giữa không trung...
- Quá rồi đấy, ngài Uyliam!
- Cậu làm tôi mất hứng quá... Chí ít, cũng nên để mọi người ở đây chiêm ngưỡng toàn bộ khuôn mặt của “nàng”!
- Tôi chắc chỉ đôi mắt nâu sau chiếc mặt nạ này đã đủ làm ngài và đám bạn rôi... quá phiêu rồi... Chiếc mặt nạ này được mở ra nữa, ở đây sẽ xảy ra... hỗn chiến mất...
- Ồ... cậu nói vậy làm tôi nảy sinh một ham muốn tột cùng lúc này... “nàng” sẽ trở thành của tôi!
Khang nhếch mép cười:
- Ngài nghĩ tôi dễ dàng để điều đó xảy ra? Vậy ngài... đang mơ đấy à?
Cả căn phòng cười rộ lên...
Davinci khẽ mỉm cười, mắt vẫn chưa chịu dời khỏi khuôn mặt đầy bí ẩn của Băng.
- Nhiều lúc thay đổi sẽ cho cảm giác thú vị. Thế nào? Cậu với tôi hoán đổi... người tình một đêm?
- Ngài Uyliam, tôi không thích những vụ làm ăn mà đối phương hời hơn mình... Tôi từ chối! Cô gái này là bí mật của tôi và chỉ của tôi thôi! - Khang chợt siết lấy bàn tay Băng hơn.
- Ngài càng làm tôi tò mò đấy, khiến thiếu gia nhà Lâm Chấn muốn giữ làm của riêng, chắc hẳn không phải cô gái tầm thường. Nhưng... trước giờ tôi đã nghe khá nhiều người về cậu con đầu của ông trùm Lâm Chấn Đông, một kẻ tham vọng và bất chấp thủ đoạn để có được quyền lực...
- Ngài đang có ý gì?
- Tôi chỉ muốn biết... cậu - một thằng đàn ông trưởng thành đầy tham vọng, tiền, quyền và đàn bà... cậu chọn gì?
- Cả ba, thưa ngài!
- Đôi lúc vẫn phải lựa chọn đấy... Ra giá đi, một đêm thôi, vì cô gái bí ẩn kia, tôi chấp nhận một cái giá không dễ dàng.
- Có vẻ tiền của ngài quá dư thừa. Nhưng chắc phải xin lỗi tiếp vì tiền tôi cũng không thiếu. Để báo chí biết tôi đem người tình ra đổi lấy tiền, chắc tôi sẽ thành kẻ buôn người mất.
- Thật may vì cậu chưa nói rằng, cô gái ấy... là vô giá. Được rồi. Tôi sẽ kiên nhẫn cho cậu sự lựa chọn thứ hai: Hoặc là mất cô gái đó một đêm, hoặc là giấy thông hành cho tất cả các vụ làm ăn của cậu khi đi qua bất kì một trạm hải quan nào trong nước, cộng thêm sự giúp đỡ của ba tôi trong giao dịch sắp tới của ba cậu với Liên Bang. Đây sẽ là cơ hội lựa chọn cuối cùng của cậu... nếu làm tôi không vừa ý lần nữa... tôi là kẻ thù dai đấy...
Tiếng xôn xao lại nổi lên... các thiếu gia có mặt đều hiểu trong cuộc trao đổi này, Lâm Chấn Khang quá hời. Khang muốn kết giao với Davinci thực chất cũng chỉ muốn đạt được mục đích ấy thôi. Giờ chẳng cần nịnh nọt, phát triển quan hệ gì nữa mà miếng thịt béo bở đã ở ngay trước mắt...
- Sao nào?Tôi đang chờ câu trả lời. Và tôi chờ để đánh giá luôn về con người cậu đấy, Lâm Chấn Khang...
- Tôi đồng ý!
Cả căn phòng đổ dồn mắt về phía Khang... dẫu phần đông cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Nếu lần này còn từ chối, đó mới là điều làm kẻ khác sửng sốt... Còn đồng ý thì, Lâm Chấn Khang vẫn là Lâm Chấn Khang thôi...
Khang đã thả bàn tay người con gái của cậu ra tự lúc nào...
Davinci bật cười khanh khách...
- Quả đúng là Lâm Chấn Khang. Tôi đã không nhìn nhầm người.
Băng từ từ ngước mắt lên nhìn Khang, cái ánh nhìn không ngạc nhiên hay giận dữ, nhưng có vẻ như muốn xác nhận lại. Cùng lúc, Khang cũng liếc xuống nhìn...
- Nàng có thể làm tôi phát điên lên, khiến tôi muốn giữ nàng làm của riêng mình, khiến tôi muốn bảo vệ nàng... Nàng hấp dẫn... nhưng so với mục tiêu và sự nghiệp của tôi... nàng... chẳng là gì cả.
Khang nhìn thẳng vào Davinci.
- Như đã nói, tiền - quyền - và đàn bà đều quan trọng. Nhưng có một điểm khác, là đàn bà là thứ để tiêu khiển sau khi đã có tiền và quyền. Mong ngài sẽ giữ lời hứa ngài Uyliam.
- Đương nhiên.
- Còn nữa, một đêm hay hai thì tùy... Tôi không nhận lại hàng đã qua sử dụng. Và tôi cũng không thích đứng giương mắt nhìn người con gái của mình thuộc về tay kẻ khác đâu...
Khang quay người... lướt qua mặt Băng không một cái liếc nhìn lại... Trong đầu cậu đang có những lợi nhuận dễ dàng kiếm được mà không tốn công sức...
Bỗng... Khang khựng lại.
Bàn tay Băng đưa ra đã túm nhẹ lấy tay Khang... Cậu hơi quay đầu...
- Không thích...
- Em nghĩ là em có quyền chọn lựa à? Em là sở hữu của ta, cũng như một món hàng “có giá trị”, không hơn!
Khang giật tay mình ra và bước tiếp...
Đám đông bắt đầu tản ra trở lại hoạt động như lúc chưa có mặt Davinci... Với thiên thần vừa lộ diện, khi đã vào tay Davinci thì chẳng còn thiếu gia nào dám suy tính thêm gì... Họ biết lúc này nên tảng lờ đi là khôn ngoan nhất...
Davinci đang tiến lại gần Hải Băng... nhỏ quay người định chạy đi, không biết sẽ sao nhưng trước mắt phải tránh xa người đàn ông kia đã. Nhưng Davinci đã kịp túm lấy cổ tay nhỏ kéo lại...
- Định đi đâu vậy? Người đẹp?
Băng cố giật tay mình ra nhưng Davinci quá khỏe, nhỏ ngước mắt nhìn thẳng vào hắn với một chút thách thức. Khuôn mặt bị che đi một nửa nhưng lúc này ở cự li gần, Davinci nhìn rõ được đôi mắt nâu trong veo và bí ẩn.
- Em làm anh tò mò quá đấy... Một khuôn mặt đẹp nên phô bày để người khác chiêm ngưỡng...
Tay hắn vuốt nhẹ trên cánh tay Băng...
Khang bước ra gần cửa vào... Tay quản lý của cậu ta đứng ngáng đường.
- Cậu chủ... xin hãy rút lại quyết định!
- Khi nào cha về đến nơi thì báo lại là ta đã hoàn thành nhiệm vụ.
- Thật sự cậu không có cảm giác gì sao? Khi ném cô ấy đi như một món hàng?
- Ngươi nhầm rồi... Cô ta... rất có giá.
Khang hơi mỉm cười đi lướt qua người tay quản lý... Hắn vẫn đứng đó, mắt nhìn về phía Băng, bàn tay siết chặt.
... Băng đang cố giằng ra khỏi bàn tay của Davinci nhưng càng cố lại càng bị hắn túm chặt và kéo lại gần hắn hơn.
- Thái độ gì thế này? Người đẹp không nhớ là vừa bị bán cho anh à? Cái giá sẽ không rẻ đâu... nhưng yên tâm rằng, người đẹp đã thuộc sở hữu của anh rồi thì anh sẽ đối xử tử tế và ít nhất sẽ không bao giờ đem bán đi như Lâm Chấn Khang...
Hắn kéo mạnh Băng sát vào người, rồi cúi xuống.
- Cảm giác thế nào nhỉ, khi bị đem bán như một món đồ không hơn... anh cũng thấy thương người đẹp đấy... nhưng em có hận Lâm Chấn Khang không anh không quan tâm... điều anh muốn bây giờ là... em phục tùng anh... ngoan nhé...
Hắn cuối xuống gần hơn, mắt nhìn như mê đắm một làn môi mềm. Băng quay đầu tránh hắn... hắn đưa bàn tay lên đẩy nhỏ quay mặt lại...
- Đừng chống cự... vô ích thôi... em chỉ càng kích thích anh hơn... - Rất nhiều con mắt đang chú ý đến Davinci... Nhưng lúc này, hắn chỉ cómột mối quan tâm là ham muốn đang trỗi dậy... Hắn tiếp tục cúi xuống... gần hơn... Băng không thể phản kháng... Và.
- Á...
Bất chợt, Davinci đẩy Băng ra... mọi con mắt đổ dồn về phía hắn. Trong một giây, hắn cảm thấy có gì đó nóng lên ở ngực, nóng đến mức bỏng rát. Hắn nhìn xuống và thấy một vệt áo vest bị cháy xém, mắt hơn trợn tròn... Sau một hồi trấn tĩnh lại, hắn nhìn Băng. Nhỏ cũng chưa hiểu có chuyện gì, chỉ thấy Davinci lúc này đang cười khẩy.
- Em đã dùng bật lửa đấy à?... À, hoa hồng có gai... thú vị lắm, anh sẽ bẻ từng cái gai một, từng cái...
Davinci vẫy tay ra hiệu cho một tên vệ sĩ đứng gần bước đến:
- Đặt phòng khách sạn cho ta.
Rồi hắn tiến đến nhanh lại phía Băng... Nhỏ bị kéo đi, nhỏ cố chống cự nhưng Davinci quá khỏe... Rồi sẽ ra sao? Nhỏ vừa bị bán và sẽ trở thành sở hữu của cậu ấm nhà Uyliam?Tức là rời khỏi khu biệt thự... Không! Không được! Nhỏ không thể rời khỏi đây... Băng cố kéo người lại để không phải bước đi cùng Davinci nhưng bàn tay thô bạo ấy cứ siết chặt cổ tay Băng và lôi đi...
- Không! Không thích!
Davinci dừng chân, quay người lại.
- Tiếp đi! Em phản đối tiếp đi... anh muốn nghe tiếp...
Băng nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Thân thể là của tôi! Lâm Chấn Khang đồng ý trao đổi, tôi thì không!
- Không? Ừ... không ổn rồi... anh “say” em thật rồi... Không! Không thể chịu thêm nữa, không chờ để đến khách sạn được nữa...
Davinci túm lấy cánh tay Băng đẩy mạnh lại phía chiếc bàn lớn, mắt hắn lộ rõ thèm muốn điên cuồng. Hắn gạt mạnh tay cho ly cốc trên bàn hất văng xuống kêu loảng xoảng. Và chưa kịp để Băng chống cự lần hai thì hắn đã xô ầm nhỏ xuống bàn... Hắn như một con thú khát máu, hôn lên khắp cổ Băng... nhỏ giãy giụa nhưng bị tay Davinci ghì chặt xuống bàn...
Hàng chục con mắt đang nhìn, một số thấy hưng phấn, một số khó chịu... nhưng rốt cuộc không ai muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân. Thay vào họ còn muốn được như Davinci...
Hắn lúc này đang hưng phấn tột cùng... mặc cho Băng vẫn cố giãy giụa... nhưng bất lực... Nhỏ quay mặt đi và thấy bao nhiêu con mắt đang nhìn mình... Cố dàn lòng để bình tĩnh, để chịu đựng rồi đến đâu thì đến... nhưng anh đèn phía trên chiều thẳng vào khiến đôi mắt nâu thấy cay cay... Băng không chống cự nữa... Hai tay thả buông... mắt nhắm nghiền...
Và... khi từ khóe mắt... Một giọt nước trong veo... lăn ra...
Xỏangggggg!
- Á á á á...
Tiếng hét thất thanh vang lên...
Đèn treo cứ lần lượt vỡ choang và rơi xuống... bốc cháy. Người chạy tán loạn hốt hoảng...
Davinci buộc phải ngẩng lên... Hắn lau miệng và nhìn cảnh tượng hỗn loạn xung quanh... Cốc chén vỡ loảng xoảng dưới sàn... những đám cháy ngày một lớn...
Davinci chưa hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra. Hắn chỉ nghe trên đầu mình có gì kêu răng rắc... Hắn ngước lên...
- Cậu chủ! Tránh ra aaaaa...
Chiếc đèn trùm lớn đang rơi xuống... Davinci phản ứng rất nhanh và đã nhào ra... chỉ va chạm nhẹ với những mảnh vỡ...
Hải Băng lúc này đã đứng dậy... mắt mở căng nhìn chiếc đèn chùm rơi ngay sát chân mình, thủy tinh văng tung tóe... Mọi người đang tìm cách chạy thoát ra ngoài
Vệ sĩ của Davinci chạy lại đỡ hắn dậy.
- Cậu chủ, ra ngoài đã, nguy hiểm lắm...
- Chuyện quái gì đây hả?
- Em không biết... nhưng ra khỏi đây đã...
Khách dự tiệc đã xô đẩy chạy hết được ra ngoài... Mấy cô giúp việc cũng hoảng hồn ríu chân lại... Chỉ có Thụy An đang tiến nhanh lại phía Băng và... Phựt!
Tay An giật phăng chiếc mặt nạ trên mặt Băng ra.
- Đừng cố tỏ ra bí ẩn. Ngứa mắt!
Băng không nói gì, quay đi (là quản lý của Khang bắt đeo mặt nạ đấy chứ) An chạy đi... Cùng lúc Davinci quay lại...
- Còn người đẹp của...
Mắt hắn trợn tròn... cơ thể cứng đờ 100%... hắn đang nhìn thấy khuôn mặt mộc của thiên thần sau chiếc mặt nạ.
Choang...
Hệ thống đèn đã hoàn toàn bị phá hủy... Chỉ còn ánh sáng mập mờ đâu đó và những đám cháy nghi ngút ngày càng lan nhanh. Một ai đó lao ra trùm chiếc áo vest lên đầu Băng và kéo tay nhỏ đi không một câu giải thích...
- Cậu chủ. Ra khỏi đây thôi. Nguy hiểm!
- Người... người đẹp!
Davinci thấy Băng biến mất trong tích tắc trước mắt hắn khi hắn bị hai tên vệ sĩ kéo đi...
Trong chốc lát, cảnh vệ của khu biệt thự đã được điều đến xử lý vụ hỗn loạn cùng những đám cháy... những chiếc đèn tự động được bật lên...
Ở một góc trong bữa tiệc... nơi những chiếc đèn được treo chỉ bị chấp mà không vỡ tan tành... Yến Chi vẫn đứng đó, như chôn chân xuống đất. Nhỏ là người duy nhất quan sát toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối... Không tin nổi vào mắt mình, đầy Chi căng ra và suy nghĩ rối tung nhưmột mớ bòng bong. Chi từ từ quay đầu... mắt nhìn về phía một người...
Chấn Phong đang đứng dựa vào một cây cột, tai vẫn đeo Mp3, cuối mặt xuống và mắt nhắm nghiền, như không hề nhận ra vụ hỗn loạn ngay trước mắt... Và... Phong chợt ngẩng đầu... đôi mắt từ từ mở ra...
Yến Chi sửng sốt hơn bao giờ hết... Khi thấy... trong đôi mắt màu cafe đang sợ ấy... hằn những tia đỏ ngầù...
... Cảnh vệ khu biệt thự được huy động hết mức để xử lý sự cố và đưa khách ra ngoài cổng an toàn. Chẳng có ai hiểu chuyện gì đã xảy ra, vẻ như vừa có động đất nhưng chỉ thấy mọi thứ vỡ choang và bốc cháy chứ chẳng thấy mặt đất rung chuyển, tóm lại là thật kinh khủng!
Phía trong khu biệt thự vẫn hoàn toàn yên tĩnh... Khang vừa vào trong phòng không hề biết có sự cố xảy ra...
Trên dãy hành lang, một tên cảnh vệ cúi đầu.
- Đừng thông báo gì cho cậu cả. Tôi sẽ tự lo liệu.
Quản lý của Khang kéo tay Hải Băng đi, nhỏ không chống cự và ngoan ngoãn đi theo... Tên cảnh vệ mặt đằng đằng sát khí hơi quay đầu nhìn the mái tóc Băng, người đứng im như phỗng trong một chốc... hắn nhận ra nước miếng đang rớt xuống.
Hành lang khu giữa, vắng lặng. Chỉ nghe tiếng bước chân chậm và đều đều... Phong đang đi về phía phòng 102. Đằng sau cách vài mét... Yến Chi cũng đang đi thep... Nhỏ định thăm dò và thắc mắc vài điều, nhưng nhìn cán vẻ thản nhiên không chút quan tâm như chẳng xảy ra chuyện gì của Phong, Chi lại thôi...
- Từ đó đến giờ... anh chẳng nói với em câu nào... có phải em là người thừa không?
Như mọi lần, Chấn Phong vẫn bước và không có câu trả lời.
- Anh... ghét em à?... Vì lần trước em tự ý chạm vào đồ của anh? Em xin lỗi rồi còn gì...
Phong vẫn như chẳng nghe thấy gì... Chi bỗng chạy nhanh lên phía trước, đứng ngay trước Phong ngáng đường.
- Em đang nói chuyện với anh đấy!
Đôi mắt vô hồn nhìn thẳng vào Chi... rồi từ từ liếc đi chỗ khác.
- Hoàng Yến Chi từ bé tới giờ chưa bao giờ không có được thứ mình muốn. Anh cứ tảng lờ em đi... sẽ nhanh thôi, em sẽ làm anh phải chú ý tới sự có mặt của em. Nhìn em đây này! Nhìn em!
Cái cách ra lệnh như trẻ con của Chi không làm Phong mảy may. Cậu bước sang và tiếp tục đi, lướt qua người Chi... Chi quay phắt lại:
- Em nói rồi đấy. Em sẽ làm anh thuộc về em!
Phong đưa tay chỉnh lại tai phone, chân vẫn bước...
Phòng 101
Khang ném phăng cuốn tạp chí xuống đất, dựa vào thành đầu giường, có vẻ khó chịu.
- Phải rồi! Phải vui chứ... Sẽ không phải lo bọn hải quan trong nước nữa. Còn được cha khen vì mối quan hệ tốt đẹp với nhà Uyliam... Mọi chuyện thật thuận lợi như vàng từ trên trời rơi xuống còn gì... Mày đâu có mất mát gì nhiều... Chỉ là một đứa con gái bỏ công sức bèo bọt nuôi năm năm nay... quá hời... thật quá hời...
Miệng thì nói to như thế nhưng trong đầu Khang lúc này không chỉ có những suy nghĩ ấy... Hình ảnh chợt ùa về trong tâm trí cậu, là khuôn mặt Băng lúc nhỏ kéo nhẹ tay Khang ở bữa tiệc, ánh mắt như muốn Khang đừng đi, đừng bỏ nhỏ lại... Khang giơ bàn tay mình lên... Nhớ ra rằng đó là lần đầu tiên Băng chủ động túm lấy tay Khang... Vậy mà cậu đã giật ra và bước đi vô tình... Khang ôm đầu... Bỗng cậu quay người, rướn lên đập uỳnh vào cái loa đang phát nhạc ầm ĩ cho nó tắt ngấm luôn...
- Lâm Chấn Khang! Mày điên rồi, điên thật rồi. Đối với mày đàn bà không là gì hết... mày sống vì điều gì chứ... cô ta không là gì hết... chỉ vì mày khó chịu khi chưa một lần chiếm đoạt thôi...
Trong đầu Khang, những hình ảnh cứ hiện lên tua đi rõ nét như một cuốn băng... lúc Băng ngủ, lúc Băng ăn... lúc băng bó vết thương cho cậu... lúc...
- Delete! Delete! Thế gian không thiếu đàn bà... chỉ là một trò tiêu khiển thú vị... delete!...
- Anh!
Khang mở mắt, nhìn ra. Một cô gái với chiếc sơ mi nhẹ nhàng bung vài khuy ngực và chiếc váy ngắn ngang đùi.
- Anh gọi phục vụ của Pady phải không ạ? Người ngoài cổng cho em vào.
Khang nhìn chằm chằm cô gái, khi ham muốn trỗi dậy... cậu sẽ quên được những điều khó chịu.
- 90-62-86. Không tệ. Tên?
- Hanna Quyên ạ.
- Tuổi?
- Mười chín ạ.
- Cởi hết ra!
- Dạ?
- Tôi bảo cởi hết ra. Hoặc là trên người không mặc gì và lại đây hoặc là cút về.
Như một cái máy, cô ta tháo khuy áo và lần lượt trút bỏ y phục... Khang vẫn nhìn chằm chằm, như đã nói, đó là cách Khang quên đi chuyện khó chịu.