Thiên thần bóng tối - Chương 20
Chương 20:
Sáng!
- Party hả?
- Ừm! Chị Như bảo là một party quan trọng, hầu hết đều là bạn của cậu cả, toàn những thiếu gia công tử quyền thế.
- Vậy thì lại bận rồi...
- Quản lý của cậu cả dặn dò cẩn thận lắm. Nếu trong bữa tiệc, ai sai sót gì thì sẽ bị phạt nặng đó.
- Dọa thế thì vừa phục vụ vừa run lên mất... Mà không biết quản lý của cậu hai có việc gì mà phải gấp vậy nhỉ?
- Ừm. Bình thường có bao giờ cho vào dọn dẹp phòng cậu hai đâu chứ... Nghĩ thôi đã thấy khiếp!
- Tốt nhất tí nữa vào cả hai im như sên luôn nhá?
- Ok! Vậy đi.
- Nhưng... lần đầu vào phòng cậu hai lâu lâu... tao thấy cũng hồi hộp thiệt...
- Ừ ha...
Hai cô giúp việc đang đứng trước của phòng 102. Phải lấy dũng khí mấy lần, mới dám đẩy cửa vào...
- Quản lý dặn dọn dẹp phòng ngủ, vào luôn đi!
- Ừ!
Hai cô giúp việc cùng vào trong. Những đám cháy giờ đã tắt rụi, phòng không có một cái cửa sổ nên tối đen như mực.
- Phòng này cho người sống sao trời? Tao chả thấy gì cả...
- Đã bảo im như sên mà! Bật cái đèn đi!
Tách.
Ánh sáng từ đèn xách tay chiếu được nửa căn phòng, hai cô giúp việc cùng đứng như trời trồng...
- Oh my god!
Cảnh tượng khó có thể sửng sốt hơn!
- Như một cuộc hỗn chiến vừa xảy ra.
- Chiến cái đầu mày, cậu hai đánh chiến với quân xâm lược chắc? Tao đoán lũ chuột gây ra...
- Chuột cái đầu mày... cái gì kia cháy đen thui rồi kìa. Bảng điện hư luôn rồi... - Hai cô giúp việc loanh quanh xem xét tình hình
- Thôi đi! Dọn nhanh mà ra, ở đây chết lúc nào không biết đâu.
- Nhưng chắc chắn đã có điều gì kinh khủng lắm xảy ra ở đây... Mà cậu hai ở đâu nhỉ? Trời!
- Cái gì mà mày rú lên thế?
- Nhìn... nhìn này... mày ơi...
Cô giúp việc kia tiến lại... Ánh đèn xách tay chiếu thẳng vào một góc tường... Nơi... Một chiếc áo sơ mi của Phong đang nằm yên vị... nước gần như đã khô đi... nhưng những vệt máu vẫn loang lổ...
Một cô giúp việc chậm rãi cúi xuống... hết sức cẩn trọng nâng chiếc áo lên.
- Áo! Áo của cậu hai mày ơi...
- Máu này... máu nữa... máu của cậu hai?
Cô kia bỗng lao tới chộp lấy cái áo sơ mi... kéo ra:
- Của tao! Tao thấy trước!
- Không! Tao đã nhặt nó... trả đây...
- Không! Không! Của tao! Là của tao!
- Tao sẽ giữ nó... Mày muốn chết phải không... bỏ ra...
Hai cô đang tranh giành nhau... thì chợt cả hai khựng lại, quay sang...
Một dáng người cao, rất cao... tiến vào... Là Chấn Phong! Cả hai cô giúp việc luống cuống cùng cúi xuống:
- Cậu chủ...
Lúc này... Phong đang nhìn chằm chằm vào... chiếc áo trên tay một cô người làm...
- Bọn em... à... quản lý bảo bọn em vào dọn dẹp...
- Phòng bừa bộn quá... cậu chủ... bọn em...
Một cô người làm khẽ liếc lên nhìn Chấn Phong, lập tức cô ta cứng đờ người... khi thấy cơ thể cao lớn trước mặt gần như lút đi trong bóng tối mờ nhạt... hiện lên... Hai đôi mắt đỏ rực!
Cô ta quay sang nhìn cô bạn đứng gần với chiếc áo sơ mi khư khư trong tay... Cô bạn ấy... như bất động... chiếc áo tuột ra... rơi xuống sàn. Cô ta bỗng thấy không khí xung quanh nóng lên đột ngột... đến mức chắc có thể sôi lên được nếu có nước... Và từ miệng cô ta... máu hộc lên... túa ra ngoài... Một... rồi hai đợt... máu hộc lên tràn qua miệng.
Cô giúp việc còn lại đứng như trời trồng.
Trong phút chốc... cô giúp việc tưởng mình may mắn giựt được chiếc áo sơ mi... đã ngã vật xuống... toàn thân khô cứng lại... vì máu cứ trào ra từng đợt liên tiếp thành vũng lớn dưới sàn... Mắt cô ra trợn ngược lên... cơ thể bỗng co giật từng hồi... cô ta chết mà chưa kịp hiểu lý do là gì...
Cô giúp việc kia vẫn đứng im re... mặt tái mét và thực sự không dám nhìn lại cậu hai lần nữa...
Bàn chân Phong đang tiến lại... cô giúp việc run lên vì sợ hãi... Nhưng may cho cô ta... Phong chỉ nâng chiếc áo của mình lên và quay người bước đi luôn...
- Biến đi!
Một giọng nói chứa đựng sức mạnh và vô cùng đáng sợ dằn xuống... nó thấu vào tận tim gan cô giúp việc vẫn đứng như trời trồng...
Cô giúp việc xấu số đã phạm một sai lầm không thể ngu xuẩn hơn... Khi chiếc áo ấy không chỉ đơn thuần là sở hữu của Phong... đã ướt máu Phong... mà còn... có vị mặn... trong nước mắt của Hải Băng!
...
- Ôi mẹ ơi...
- Chắc nó làm gì khiến cậu hai giận.
- Tội nghiệp quá, tao không muốn nhìn xác nó đâu.
- Tháng này làm quái gì mà đen thế chứ... Hết con Yến giờ đến con Vy...
- Hix... đừng có nói nữa... tao khóc rồi đây này...
- Đừng có khóc, tao khóc theo bây giờ...
- Nhưng tụi nó đáng thương mà... ai biểt rồi mình có thế không?
- Nhi kìa... nó chưa hoàn hồn chắc... có khi suýt nữa nó cũng không toàn mạng.
- Nhi!Mày không sao chứ?
- Chắc mày chứng kiến con Vy chết thế nào... nói bọn tao nghe đi...
- Mày nghe bọn tao hỏi không vậy?
- Này! mày điếc à? Đừng có dọa bọn tao...
- Tao...
- Nó nói! Nó nói rồi! Sao? Sao con Vy chết? Chúng mày đã làm gì hả?
- Cậu... cậu hai...
- Cậu hai làm sao? Cậu hai đã giết con Vy? Thế hả?
- Cậu hai...
- Trời ơi... đừng có lắp bắp nữa... nói đi coi nào...
Cô giúp việc bỗng đứng phắt dậy... gào lên:
- Là cậu hai nói chuyện với tao!
- Á... á á á á...
...
Chấn Khang ngồi trên ghế, gác chân lên bàn, tay giở giở lật lật đọc cuốn tạp chí. Nói là đọc nhưng cậu không thể tập trung nổi... Hai ngày rồi Yến Chi không trở lại, cũng không liên lạc... Khang nghĩ là do cậu đã nặng lời đêm hôm đó. Lại thêm nỗi khó chịu không tả hết vì người tình không coi ai ra gì...
- Cậu chủ! - Tay quản lý đang bước vào phòng - Sáng nay cậu hai đã sát hại một người giúp việc, nguyên nhân ban đầu em tìm hiểu là do cô ta chạm vào đồ cậu hai
- Chuyện thế thôi mà mày cũng báo cáo à? Đau đầu... Nó giết ai mặc nó, cho đỡ chật nhà. Báo cáo chuyện party tối mai đi!
- Em đã gửi giấy mời đến tất cả những người cậu chủ yêu cầu. Nhưng em vẫn thấy tổ chức một party ngay trong khu biệt thự thật nguy hiểm, khi chúng ta luôn phải tăng cường an ninh để bảo vệ bí mật khu biệt thự!
- Vấn đề đó là của thằng hai. Chẳng phải cha bảo nó là thiên tài sao?
- Nhưng nếu xảy ra...
- Đừng quá lo xa. Tất cả đều là bạn tao, hầu hết vừa đi du học về nên muốn tổ chức gặp mặt. Chúng sẽ chỉ đem theo người tình thôi.
- Thế này có phải chơi bời quá không? Ông chủ rất không thích...
- Mày nhầm rồi... Party này không hẳn là cuộc hội tụ bạn bè. Mày biết rồi đấy... thằng con quý tử của ngài Uỷ Viên Black - Uyliam cũng vừa về nước sau chuyến du học dài bên Pháp... Nếu hắn có mặt trong bữa tiệc này... và thiết lập một mối quan hệ tốt với tao...
- Em đã biết phải làm gì!
- Kiếm cho tao một bộ váy dạ hội... nhẹ nhàng thôi... không trang điểm và ăn vận lộng lẫy... thì “nàng” cũng quá đủ để làm... say người rồi...
Tay quản lý cúi đầu, rồi quay người bước...
Khang quăng cuốn tạp chí lên bàn...
- Nói thật ra thì... ta chỉ muốn “nàng”là của ta thôi... “Say” là một cảm giác tuyệt vời... và ta, không cho phép kẻ nào, ngoài ta, có cai quyền được “say” ấy cả...
Phòng 102.
- Cậu chủ!
...
- Cậu Chấn Khang vẫn độc đoán như vậy. Tự ý quyết định mọi việc mà không biết đến khó khăn của người khác. Một buổi party sẽ phục vụ việc chơi bời của cậu cả nhưng việc bảo vệ cho khu biệt thự lại là cậu chủ lo, và nếu có sai sót gì thì chính cậu là người phải chịu trách nhiệm...
- Quản lý của cậu Khang cũng gửi giấy mời cậu chủ đến dự... Em nghĩ nếu cậu không muốn phản đối cậu cả thì nên dự buổi tiệc... sẽ có nhiều mối quan hệ cần thiết cho cậu. Nhất là... với con gái Hoàng Bá Nguyên!
...
- Việc quản lý bên ngoài party tối mai em sẽ lo. Party tổ chức ngoài công viên nên em sẽ cho người canh giữ tất cả các lối vào các dãy hành lang. Có khả năng sẽ có kẻ theo chân đám thiếu gia quyền thế đột nhập vào khu biệt thự... Thật mày vì “lũ chó hoang” đã được cậu cả dẹp yên và bớt miệng đi được rồi... Nhưng em đoán là không lâu dài...
Thường thì quản lý của Chấn Phong sẽ báo cáo kế hoạch của mình và cứ theo đó mà làm, bởi Phong không tham gia vào những chuyện không cần thiết.
- Còn... cậu chủ... em nghĩ em nên nói ra suy nghĩ của mình... Một cô gái cướp trái tim cậu ba, lấy mạng sống của cậu ba... rồi trở thành người tình của cậu cả... rồi thực hiện những điều không ai đoán trước nổi... thì thật... không đơn giản đâu!
...
Khang nằm kềnh xuống giường...
- Việc chuẩn bị đến đâu rồi?
- Vẫn tốt ạ! Sẽ nhưmột buổi tiệc đứng trong khách sạn năm sao... Vì tổ chức ngoài khuôn viên nên bên cậu hai cho báo là sẽ canh gác tất cả lối vào căn biệt thự.
- Khách thế nào?
- Hầu hết là đồng ý lời mời. Và quan trọng là... Davinci Uyliam - con trai ngài Ủy viên đồng ý tới dự tiệc ạ!
- Vậy tốt!
- Đây là bộ vest cậu chủ đặt may ở Paris. Đây là bộ váy dạ tiệc cậu chủ yêu cầu!
Tay quản lý đặt hai hộp giấy to lên bàn.
- Không còn việc gì nừa thì ra ngoài đi.
- Vâng!
Khang vẫn thả mình trên giường... thấy thoải mái và đầu óc trống rỗng. Chợt, cậu từ từ mở mắt... Có tiếng bước chân thật khẽ.
- Cả ngày nay... em đã làm gì vậy?
...
- Vì không muốn chạm mặt ta sao?
...
- Em nên nghĩ phải chịu ơn ta thế nào. Nếu không có ta, em đã bị hành hạ cho đến chết trong tay “lũ chó hoang điên dại” đó... trông em yếu ớt và mỏng manh, tại sao có thể ngang ngược, lì lợm và... chịu đựng được tất cả?... Em là người con gái đầu tiên... cho ta cảm giác cả ngọt ngào... cả bức bối... cả khó chịu vô cùng... Nếu muốn chiếm đoạt thể xác em... thì thật dễ dàng... Nhưng hãy nói cho ta biết... làm sao để có được... trái tim em?
...
- Em chưa trả lời ngay cũng được... Nhưng trước mắt, ta muốn em tham dựmột bữa tiệc quan trọng vào tối mai. Nếu còn không coi lời ta ra gì nữa... em sẽ phải hối hận đấy...
...
- Alo?
- Em ở đâu mà ồn thế?
- Pady (vũ trường). Có chuyện gì không?
- Chỉ là muốn mời em dự một party tối mai.
- Quản lý của anh đã gửi giấy mời rồi!
- Anh muốn trực tiếp mời lại để chắc chắn em đồng ý. Coi như thay lời xin lỗi vì đã làm phật ý người đẹp...
- Thiếu gia à, em không nhỏ nhen đến vậy đâu. Thôi được rồi, em sẽ dự tiệc,một việc vui thế làm sao không có mặt được chứ? Nghe nói khách mời có Davinci Uyliam?
- Thông tin của em nhanh nhỉ?
- Em với anh ta cũng có quen biết, lâu rồi không gặp mà. À... em trai anh dự tiệc không?
- Sao em quan tâm chuyện đó?
- Anh biết làm gì? Lo mà chỉnh đốn người tình của anh đi! Em cúp máy đây!
- Bye.
...
8 giờ tối mai.
Máy tính của Phong đang thu hình ảnh từ party linh đình ở khuôn viện hơn 60 mét vuông... Phong ngồi trên cửa sổ, mắt không nhìn vào màn hình máy, nhưng thực chất một phần bộ não đang xử lý mọi tình hình mà tai nghe được.
Tay quản lý của Phong bước vào...
- Cậu chủ! Ông chủ cho người báo đang bắt chuyến bay về nước... Ông đã biết về party cậu cả tổ chức.
- Có lẽ ông chủ tán thành vì một số mối quan hệ tốt đẹp với các thiếu gia quyền thế sẽ có ích sau này. Còn cậu? Cậu không định dự tiệc sao? Bữa tiệc bắt đầu rồi?
Im lặng...
- Ông chủ còn ra chỉ thị... cậu chủ phải có mặt trong buổi party này...
Vài giây im lặng tiếp... Phong bước xuống khỏi khung cửa sổ... và bước về phía cửa, không suy nghĩ thêm, cũng không sửa sang quần áo làm gì.
- Thực ra thì... điều gì đã làm một kẻ không- cần-gì như cậu... phục tùng ông chủ vô điều kiện? Rốt cuộc... trong giao kèo giữa cậu và ông chủ... gần mười năm trước... Cậu đã đổi sự tự do và chất xám của mình... để lấy thứ gì?