Thiên thần bóng tối - Chương 40
Chương 40:
12 giờ đêm.
Phong đưa tay tắt vòi nước đang chảy xối xả xuống người mình. Phong chỉ cố tìm cảm giác dễ chịu hơn, nhưng đầu cậu vẫn một mớ những suy nghĩ rối mù, tất cả đều về Băng.
Cạch! Cửa phòng tắm mở. Chi chậm rãi bước vào, đôi chân thon dài bước trên sàn ướt, để trần. Nhỏ chỉ mặc duy nhất một chiếc sơ mi khá dài, tóc xõa xuống. Nhỏ đã nghĩ rất nhiều, và chỉ còn một cách để có thể níu giữ trái tim Phong.
- Em yêu anh!
Phong im lặng, nhắm nghiền mắt, chẳng quan tâm Chi nói gì.
- Em chỉ muốn anh biết tình yêu của em lớn thế nào. Em cần anh còn cô ta thì không! Em yêu anh, cô ta cũng không! Tại sao người được lựa chọn không phải em? Em là vợ anh kia mà.
Phong từ từ quay lại, nhìn Chi:
- Nhưng cô... không phải cô ấy!
- Em có thể làm tất cả vì anh! Em có thể hiến dâng tất cả cho anh. Cuộc sống của em, trái tim em và cả... thân thể em nữa.
Chi đang tháo từng chiếc khuy trên chiếc sơ mi... rất nhanh, rồi kéo tuột nó xuống. Chiếc sơ mi rơi nhẹ xuống sàn.
Chi bước từng bước thật chậm về phía Phong. Người con gái trước mặt đang muốn dâng hiến tất cả những gì quý giá nhất cho cậu, nhẽ ra dục vọng của một thằng đàn ông sẽ phải trỗi dậy, nhưng Phong lại nhìn Chi và vô cảm
Đôi tay đưa lên ôm lấy Phong, cơ thể đẹp và ấm áp của Chi áp sát vào Phong. Chi biết dù không có tình cảm nhưng một thằng đàn ông cũng không thể từ chối một người con gái muốn tự nguyện hiến dâng... Nhưng!
Phong từ từ đẩy nhỏ ra. Chi vẫn sững sờ chưa hiểu.
- Tôi đã từng ghét cô. Còn giờ, tất cả những gì tôi nghĩ về cô chỉ có hai chữ: Ghê tởm!
Phong vẫn nhìn trân trân vào Chi, giọng cậu hạ xuống rồi rít lên hai chữ cuối cùng. Cậu bước sang và đi thẳng ra cửa.
- Sao anh làm thế với em? - Chi bỗng bật khóc - Sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy?
Cửa phòng tắm mở ra rồi khép lại. Chi ngã phịch xuống sàn, người nhỏ run lên, nước mắt chỉ trực trào ra như mưa.
- Tại sao cứ phải là cô ta? Tại sao không phải là em? Tại sao lại tàn nhẫn với em như vậy? Tại sao...
Phong đi rất nhanh đến thẳng phòng thí nghiệm. Cậu vừa chợt nhớ ramột điều quan trọng, thứ chất cuối cùng điều chết thuốc kháng Smith-agen: Angtronskalista. Phong cảm giác đã từng thấy chất ấy ở đâu rồi. Nhưng không lẽ, Chấn Nam đã biết về thứ ấy mà lại chưa thể bắt đầu điều chế thuốc, còn chưa liệt nó vào danh sách chất điều chế? Lý do là gì...
Trong phòng thí nghiệm, Phong lục tung những xấp tài liệu ở một góc bàn, những tài liệu ghi chép chi tiết về những thuốc độc, những chất Nam từng điều chế hoặc từng dùng đến. Phong lôi ra một xấp được ghim cẩn thận. Ngay dòng đầu tiên có một list dài những chất hóa học. Phong lướt nhanh qua từng dòng và dừng lại tại một gạch đầu dòng: “Angtronskalista”.
Phong đã không nhớ nhầm! Thứ chất cuối cùng ấy là một loại chất có (duy nhất) trong... nọc độc của loài rắn độc nhất thế giới - rắn Runi! Đó là lý do Nam chưa thể sử dụng nó vào điều chế thuốc. Quá khó để lọc chất đó ra khỏi thứ nọc độc nguy hiểm ấy mà không lẫn tạp chất. Nếu cứ làm liều thì có khi sau khi điều chế thuốc, dùng thuốc chưa chữa được bệnh thì đã chết vì chất độc của nọc rắn rồi. Làm sao để sử dụng Angtronskalista mà không bị nguy hiểm bởi nọc rắn? Bế tắc! Lại bế tắc! Vài tháng trước, Chấn Nam cũng dừng lại và bế tắc ở đây, và cậu ra đi khi chưa tìm được hướng giải quyết.
...
Một ngày nữa qua đi, khi Phong vẫn đau đầu với việc điều chế thuốc kháng bệnh thì Khang lại đang cố trân trọng từng giây phút qua đi để ở bên Băng. Nhỏ vẫn mệt và chẳng ăn được gì.
- Không tính! Em hay chơi còn ta mới chơi lần đầu! Em xếp nhanh hơn là đúng rồi!
Khang có vẻ hậm hực tháo hết bộ xếp hình mini ra.
- Chơi lại! Phải chơi lại mới được!
Băng đẩy bộ xếp hình của mình lại phía Khang, rồi nằm kềnh xuống gối.
- Vẫn thua cho coi!
- Ta bảo không mà! Vì ta chưa quen! Không được! Phải chơi lại!
Khang kéo Băng dậy nhưng nhỏ lại nằm phịch xuống, dài giọng
- Khônggggggggggg... Mệt quá...
Khang cúi xuống gần Băng:
- Không thì cho ta hôn một cái.
- Không thích!
- Có cho không?
- Không thích!
- Ta cứ hôn! - Khang cúi xuống định đặt môi lên trán Băng, nhưng giọng nói của tay quản lý ngoài cửa phòng làm cậu dừng lại.
- Cậu chủ, chúng ta có khách!
- Mẹ kiếp! Nói ta đi vắng rồi.
- Một vị khách quan trọng ạ. Vừa về thành phố sau một tháng phải trị liệu tâm lý. Là Davinci Uyliam!
Khang sững người khi nghe đến cái tên ấy. Cậu lập tức bước xuống giường.
- Không biết hắn lại làm gì. Em cứ ở yên đây nhé, ta sẽ quay về nhanh.
...
- Mời hắn vào phòng khách.
- Nhưng ngài Davinci nói muốn gặp riêng ở một nơi yên tĩnh ạ.
- Vậy đưa đến phòng 22, gọi người mang trà tới.
- Vâng!
... Khang bước vào phòng 22, căn phòng khá rộng vì đồ đạc đơn giản, chỉ cómột bộ bàn ghế tiếp khách.
- Để ngài Uyliam đến tìm thế này, thật thất lễ quá!
Khang bắt đầu bằng giọng lịch sự và cung kính. Davinci quay người, sau một tháng điều trị tâm lý, hắn thoát khỏi nỗi ám ảnh về một thiên thần mắt nâu và rõ ràng bây giờ, hắn muốn Lâm Chấn Khang phải trả giá vì những gì hắn đã phải chịu đựng.
Ủy viên Black Uyliam sẽ ra tranh cử tổng thống, % trúng cử là không nhỏ nên Khang phải cố gắng giữ quan hệ với gia đình Uyliam nếu muốn sống yên.
- Thời gian qua, cậu vẫn sống tốt chứ? - Davinci lên giọng vẻ mỉa mai.
- Vẫn ổn, thưa ngài!
- Còn tôi thì vì cậu mà chẳng được sống yên ngày nào!
- Đâu dám thất lễ như vậy. Nhưng tôi cũng sẽ theo lời ngài nhận một phần trách nhiệm về mình. Nhẽ ra ngày đó tôi không nên để ngài gặp người con gái của tôi. Để rồi cô ấy biến mất không dấu tích và thật khó khăn cho ngài Davinci rồi.
- Cậu vẫn biết mạnh miệng như vậy, Lâm Chấn Khang! Cậu đã đoán được tôi đến đây với mục đích gì?
- Có lẽ ngài định trách phạt tôi, nếu không muốn nói là “trả thù”. - Khang chợt cười nhạt - Tôi sẵn sàng nhận bất cứ hình phạt nào.
- Bất cứ hình phạt nào sao?
- Phải!
- Không nặng lắm đâu. Tôi cũng chỉ muốn thửmột chút thứ chính tay cậu đã chế tạo ra thôi.
Khang sững lại... khi thấy Davinci đang rút ra một khẩu súng. Đúng như hắn nói: do Khang chế tạo ra! Là khẩu K300! Khang đang cố dò xem khẩu súng có phải hàng nhái không, nhưng nó giống y một chiếc thật.
- Ngạc nhiên lắm không? Cha cậu nói thứ này chỉ có đúng hai cái, và ông đã tặng lại một cái cho cha tôi!
Phải, K300 Khang chỉ chế tạo hai chiếc, vì chưa thể mặc cả một cái giá xứng đáng với Liên Bang. một cái Khang giữ, còn một cái, rõ ràng là Lâm Chấn Đông đã tặng ngài Ủy viên để lấy lòng.
- Xem nào, Lâm Chấn Đông nói thứ này có khả năng cảm ứng tuyệt vời, đã lên đạn thì mục tiêu không còn cơ hội sống. Tôi chưa có dịp để thử kia. Không biết cậu có vui lòng giúp không?
Khang nuốt khan, tên Davinci đúng là định trả thù thực sự.
- Nó không phải thứ để chơi đâu, ngài Uyliam!
- Vậy sao? Còn tôi thì thấy nó là một trò chơi thú vị đấy.
Davinci giơ họng súng lên, nheo mắt lại, như đang tìm mục tiêu.
- Thú vị đến cỡ nào, anh Davinci?
- Ồ, đây chẳng phải tiểu thư nhà Hoàng Bá Nguyên sao? - Yến Chi vừa bước vào, Davinci tở vẻ thích thú nhưng chưa chịu hạ súng.
- Lâu quá không gặp. Em nghe nói anh đến khu biệt thự nên em đến chào hỏi. Nhưng giờ em không còn là tiểu thư của cha em nữa mà trở thành cô chủ nhà Lâm Chấn rồi, anh quên nhanh vậy. Mà anh không thể hạ thứ đó xuống được sao?
- Anh nghe nói nó thú vị lắm! - Họng súng vẫn tiếp tục đưa đi cho đến khi hướng thẳng vào Khang thì dừng lại. - Chỉ cần lên đạn thì nó đã tự động nhận dạng mục tiêu và đến lúc bóp cò, dù họng súng chĩa về phía nào, mục tiêu chạy bao xa thì đạn vẫn bay tới ghim đúng chỗ.
Chi thấy bất ổn khi họng súng trên tay Davinci vẫn chĩa về phía Khang và hắn đang nhìn Khang đầy thích thú... Chi đã biết Davinci đến để trả thù Chấn Khang
- Có gì thì nên nói chuyện giải quyết. Anh Davinci, em không thích súng ống gì đâu, anh không thể cất thứ đó đi được sao?
- Phải đấy ngài Uyliam. - Tay quản lý của Khang bước vào khi nhận ra tình hình có vẻ căng thẳng. - Ngài đang ở khu biệt thự nhà Lâm Chấn, ít ra nên nể mặt ông chủ tôimột chút!
- Thì ra các người kéo đến đây vì lo cho Lâm Chấn Khang sao - Davinci chợt cười - Vui lắm, càng nhiều người thì trò chơi càng vui!
Xạch xạch!
Cả Khang, Chi và tay quản lý cùng sững sờ, khi... Davinci vừa lên đạn và khẩu K300 vẫn hướng thẳng vào Khang!
Lập tức, đàn em của Khang lao vào, những họng súng chĩa vào người Davinci, nhiệm vụ của chúng chỉ có một: bảo vệ Chấn Khang!
Davinci lại cười:
- Thêm nhiều chó canh càng vui nữa! Chúng mày dám bắn tao?
- Bỏ súng xuống! - Khang ra lệnh, đám đàn em nhìn nhau
- Tao bảo bỏ xuống, lũ khốn! - Khang dằn giọng tiếp, chúng đành phải hạ súng. Khang hiểu làm hại Davinci sẽ có hậu quả gì. Quan trọng bây giờ là tay hắn đang cầm K300, ngón tay chỉ việc kéo nhẹ thì Khang sẽ chết chỉ sau ba mươi giây.
- Ngài Uyliam. - Giọng Khang hạ xuống lịch sự hơn. - Thế này thì hơi quá đáng rồi!
- Anh Davinci, bình tĩnh có gì nói chuyện đã, em xin anh đấy.
Yến Chi cố nài nỉ nhưng Davinci chẳng có vẻ gì là sẽ bỏ quanh cả, tay hắn từ từ hạ xuống nhưng ngón tay vẫn ghì lấy cò súng.
- Gì mà nghiêm trọng thế - GIọng hắn giễu cợt - Tôi chỉ định thử dùng món quà cha cậu tặng tôi thôi. Có thể không nhỉ? Dù họng súng chĩa về phía nào thì con mồi cũng sẽ chết?
Mọi người trong căn phòng gần như nghẹt thở khi hắn giơ khẩu súng lên trước mặt, ngón tay mân mê trên cò súng.
- Thử nhé! - Ngón tay hắn bỗng ghì chặt hơn lấy cò và bắt đầu kéo... Cơ thể Chấn Khang căng cứng!
- Đếm cùng nào... một...
- Anh Davinci!
- Ngày Uyliam! - Giọng Chi và tay quản lý cùng cất lên thảng thốt.
- Hai... Hai rưỡi... - Davinci nhếch mép cười - Ba!
Và...
- Khoan đã! - Phá vỡ bầu không khí tưởng như ngạt thở là một giọng nói nhẹ như sương. Ngón tay Davinci khựng lại! Đôi chân trần đang tiến vào... Đám đàn em của Khang tản ra nhường đường, chúng cũng đang mở căng mắt nhìn...
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về... phía Băng! Còn tên Davinci, khi võng mạc vừa đủ thời gian in lên hình ảnh một cô gái tóc thật dài, cơ thể mảnh mai trong chiếc váy lụa trắng... còn khuôn mặt với đôi mắt trong veo ấy thì...
Là Thiên Thần mắt nâu!
Toàn bộ thần kinh của Davinci dường như tê liệt hoàn toàn. Hắn đứng yên như bất động, như chết sững! Mắt hắn không chớp mà chỉ trân trân nhìn cô gái ấy đang tiến lại gần hắn, gần hơn...
Căn phòng im phăng phắc. Băng giờ đã đứng ngay trước mặt Davinci! Hắn vẫn chưa thể nhúc nhích, chưa thể chớp mắt, và còn chưa dám thở. Tim và tứ chi đang cương cứng lại của Davinci bỗng mềm nhũn và như tan thành nước khi giọng nói trong trẻo ấy lại cất lên.
- Không phải trò chơi đâu... nguy hiểm đấy!
Một bàn tay Băng giơ lên và ngửa ra trước mặt Davinci. Như bị thôi miên, hắn từ từ đặt khẩu súng lên tay Băng không suy nghĩ dù mắt vẫn không dời khỏi khuôn mặt ấy. Ngón tay Băng lần lên mình khẩu súng.
- Đã lên đạn... thì mục tiêu sẽ chết? - Băng khẽ lắc đầu, tự trả lời cho câu hỏi của mình. Ngón tay nhỏ nhấn nhẹ lên một thanh kim loại mỏng trên mình khẩu K300, nó lập tức bật ra như một cánh cửa. Nhỏ tiếp tục thò tay vào, lôi lên một bảng điện tử nhỏ xíu bằng ngón tay, rồi giật mạnh ra cho sợi dây nối với nó bị đứt. Băng buông tay, cả khẩu súng và bảng điện từ rơi xuống sàn.
Khang giờ mới thở phào, dù không hiểu tại sao Băng biết rõ thiết kế của K300 đến vậy. Nhỏ vừa phá hỏng bộ phận cảm ứng trên bảng điện tử, tức là việc định dạng mục tiêu đã được xóa bỏ.
Davinci vẫn hồn bay phách lạc, không cách nào để bình thường lại.
- Khi tỉnh dậy... quên hết đi nhé! - Giọng Băng vừa dứt, tay quản lý của Khang đã ở sau Davinci và cho hắn một nhát vào sau gáy. Chưa kịp hiểu gì hắn đã ngã xuống và ngất đi. Không biết sau khi tỉnh lại, hắn sẽ phải điều trị tâm lý thêm mấy tháng nữa. Vài tên đàn em của Khang lại khiêng hắn đi.
Khang đã đến been cạnh Băng, ôm lấy nhỏ từ đằng sau.
- Em giỏi lắm... em đã cứu mạng ta đấy.
Băng xoay người, dựa vào Khang, trở lại trạng thái mỏi mệt.
- Sáng giờ vẫn chưa chịu ăn gì mà, sẽ phải truyền nữa đấy!
Băng khẽ lắm đầu.
- Chỉ muốn ngủ thôi... Chấn Khang!
Khang nhìn ra ngoài cửa:
- Ta biết rồi, chờ ta dặn quản lý vài điều rồi sẽ đưa em về phòng nhé. - Khang kéo Băng ra, quệt nhẹ tay lên má nhỏ.
- Một phút thôi, đứng yên đây chờ ta!
Khang rời khỏi, Băng cố đứng vững lại vì hơi choáng. Nhưng chỉ một phút thôi mà, nhỏ chịu được. Nhỏ cũng chẳng để ý Thụy An và vài cô giúp việc nữa vừa vào dọn bàn nước, chẳng thấy ánh mắt khó chịu của Yến Chi dành cho nhỏ.
Chi nhìn Băng, không thể kìm nén nổi sự ghen tuông và giận dữ trong lòng... “Cô đã có anh Khang, sao còn khiến anh Phong đau khổ? Anh Phong ngay từ đầu đã là của tôi! Vì cô mà tôi mới bị anh ấy ruồng bỏ... Phải! Vì cô!” Trong một giây, lòng Chi bùng lên nỗi phẫn uất tột cùng. Nhỏ nghĩ đến Phong, người đàn ông nhỏ yêu rất nhiều, đã thuộc về nhỏ và cuối cùng nhỏ vẫn chẳng thể giữ được. Tất cả chỉ bởi sự tồn tại của Băng! Khoảng khắc không lý trí ấy, Chi chợt thấy... khẩu K300 nằm yên vị dưới sàn! Và rõ ràng là nó còn đạn!
Chi cúi người định nhặt khẩu súng lên, nhưng một bàn tay khác nhanh hơn đã túm lấy trước. Chi ngước lên, là Thụy An!
- Cô chủ không phiền... nếu tự tay tôi làm?
- Nhưng cô...
- Chỉ cần cô chủ giúp tôi thoát tội!
Một giao kèo chớp nhoáng được thiết lập sau cái gật đầu nhẹ của Yến Chi. An đứng thẳng người, giơ khẩu súng chĩa về phía Băng! K300 mất đi khả năng cảm ứng nhưng vẫn có thể sử dụng như một khẩu thường, với đạn là chất kịch độc M1xx. Phải ra tay trước khi mấy cô giúp việc kia để ý, trước khi Chấn Khang quay lại. Đạn đã lên rồi, ngón tay An đang ghì lấy cò súng. Và Băng bất giác quay người lại, nhỏ nhận ra một họng súng đang hướng về phía mình. Mắt nhỏ nhìn được thẳng vào họng súng! Và nhỏ cũng vừa kịp nhận ra người cầm K300 định gọi Thần Chết đến là An thì... thì...
Từ họng K300, một mảnh kim lao ra... xé không khí... bay tới...
Dĩ nhiên chỉ trong một phần nghìn của giây...
Ngoài cửa phòng 22
- Rồi cho hắn một liều kích thích, lúc tỉnh hắn sẽ nghĩ mình mơ đấy! (hì) tên Davinci này...
- Á... á... á á... á...
Tiếng thét lên đau đớn chắn ngang giọng Khang. Đôi đồng từ của cậu giãn rộng, cậu đã nhận ra là tiếng ai!
Khang quay người, lao vào trong...
Khựng lại ở cửa, Khang nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng...
Người con gái của cậu ngã phịch xuống sàn... Hai cánh tay run lẩy bẩy ôm chặt lấy khuôn mặt. Chân Khang bước tới gần, ngày càng gần hơn... Và cậu càng nghe rõ những tiếng rên và tiếng nấc xé lòng từ cổ họng Băng. Cậu nhận ra trên hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt đang lắc quầy quậy ấy... máu rỉ ra từ những kẻ ngón tay...
Nhanh như chớp, Khang đã ngồi xuống bên Băng, lo lắng và hoảng hốt...
- Em... em làm sao... - Bàn tay Khang chạm nhẹ vào Băng mà cứ cứng đơ lại, cậu thấy ngạt thở khi nghe tiếng khóc nấc lên của người con gái ấy. Nhỏ đã cố chịu đựng nhưng không thể vì quá đau đớn...
- Xin... xin em... đừng vậy nữa! - Giọng Khang lạc hẳn đi. Cậu quá mất bình tĩnh để nghĩ ra hướng giải quyết. Máu đang chảy nhầy nhụa hai bàn tay Băng. Tay quản lý đứng ngay cạnh Khang, hắn đang gọi bác sĩ.
- Cậu chủ! Bế cô ấy về phòng, không được mất bình tĩnh!
Nhưng Khang cảm thấy như chính mình đang đau tột cùng vậy, cậu vẫn không thể giữ cho tay khỏi run lên khi bế Băng dậy.
Trước khi rời đi, tay quản lý nhìn đám người có mặt trong phòng. Quản gia, Yến Chi và đám giúp việc đứng bàng hoàng một góc, không ai có vẻ gì là vừa gây ra tội tày đình.
Phòng 101
Băng vừa chìm vào vô thức do thuốc gây mê, thuốc giảm đau đã ngấm nên nhỏ không còn kêu rên nữa.
Vị bác sĩ và người cộng sự bắt đầu vào việc. Ở một chỗ gần chiếc giường, Khang đứng lặng đi, khó thở khi nhìn người con gái của cậu trên giường. Khắp người, váy, tay, mặt, cổ, tóc của nhỏ đều dính máu. Máu rỉ ra từ vết thương duy nhất: trong mắt trái của Băng! Đôi mắt đã thâm quầng đi...
Tay quản lý tiến lại đưa cho Khang liều thuốc giảm căng thẳng. Khang vẫn như kẻ mất hồn chỉ chú mục vào Băng.
Mười lăm phút sau...
- Cô bé bị một mảnh kim (bằng cách nào đó) ghim vào mắt trái. Mảnh kim có độc!
Tim Khang siết lại.
- Phải cứu cô ấy! Bằng mọi giá! Tôi xin bà!
- Tôi đã dùng thuốc ngăn cho chất độc lan đi, không đủ thời gian đến bệnh viện đâu, tôi sẽ phẫu thuật lấy chiếc kim ra. Nhưng tôi không chắc về mức độ nguy hiểm của ca phẫu thuật.
- Chỉ cần cứu được cô ấy thôi!
- Giờ cậu cần phải ra ngoài.
Tay quản lý kéo Khang đi, mắt cậu vẫn không rời khỏi chiếc giường cho đến khi ra được phòng ngoài
- Cậu chủ, phải bình tĩnh vào lúc này!
- Mảnh kim sao? - Khang lẩm bẩm - Không lẽ... là K300?
- Không thể! Nếu là K300 với chất độc M1xx thì cô ấy đã chết từ lâu rồi!
- Nhưng khẩu ta làm cho cha, sau cái chết của Chấn Nam, ta đã thay đạn khẩu súng đó, tuýp đạn chỉ được ngâm vào chất độc thường!
Liều thuốc giảm căng thẳng phát huy tác dụng, Khang bắt đầu tỉnh táo hơn
- Kẻ khốn kiếp nào... là kẻ khốn kiếp nào đã làm chuyện đó...
Khang lại nổi khùng lên định lao đi nhưng tay quản lý kịp ngăn lại
- Cậu chủ! Việc quan trọng giờ là cô gái ấy!
Khang quỳ phịch xuống sàn.
- Không! Là tại ta! Ta đã hại em. – Cậu ôm chặt lấy đầu. - Ta đã hại em... nhẽ ra không nên để em ở đó một mình. Nhẽ ra không nên xích mích với Davinci! Không! Nhẽ ra không nên chế tạo thứ vũ khí ngu xuẩn ấy... Là ta hại em!
Khuôn mặt Khang vô cùng đau đơn. Cậu thấy hận bản thân mình, cậu không biết sẽ phải sống sao nếu Băng không được cứu...
1 giờ sau
- Cậu chủ! Họ ra rồi!
Khang lao đến.
- Cô ấy sao rồi? Sao rồi?
- Câu phải bình tĩnh nghe tôi nói, hết sức bình tĩnh! Tôi đã lấy được mảnh kim ra. Nhưng chất độc đã hủy hoại mắt trái cô bé! Bên mắt sẽ không thể thấy gì nữa!
Tay chân Khang như rụng rời...
- Khi tỉnh dậy, thuốc giảm đau hết, cô bé sẽ đau đớn trở lại. Chất độc vẫn còn trong khoang mắt, xin lỗi, chúng tôi cố hết sức rồi.
Vị bác sĩ đã đi. Chấn Khang vẫn cảm thấy ngạt thở... Người con gái của cậu... một bên mắt sẽ không nhìn thấy gì nữa sao? Làm sao cậu chấp nhận nổi chuyện này...
...
- Không! Không! Chấn Khang! Chấn Khang!...
Khang lao tới, giữ chặt lấy bàn tay đang quờ quạng xung quanh của Băng
- Ta ở đây, em ổn rồi!
Băng lắc đầu quầy quậy, thuốc giảm đau chưa hết nhưng nhỏ đã nhận ra điều gì xảy đến với mình.
- Không! Không thấy gì hết... Chấn Khang!
Một tay nhỏ ôm lấy nửa khuôn mặt mà đôi mắt đã bị băng lại.
- Không thấy gì hết... không thấy... - Những tiếng nấc lên từ trong cổ họng Băng làm tim Khang nhói đau.
- Đừng! Em đừng khóc, sẽ ảnh hưởng tới vết thương...
- Đau... đau lắm... Chấn Khang. Sẽ không thấy gì nữa... Không bao giờ phải không? Chấn Khang? Không bao giờ...
- Đừng khóc nữa, xin em...
Băng đẩy Khang ra, cả hai tay ôm lấy mặt, người run lên.
- Không muốn! không muốn! Không thấy nữa... không thấy gì nữa...
Bên mắt còn lại nước mắt giàn giụa. Khang không cách nào dỗ dành nhỏ được, vì chính cậu cũng đang quá đau đớn.
Tay quản lý tiêm cho Băng một liều thuốc ngủ, nhỏ thiếp đi trong phút chốc
- Đêm qua cậu chủ mất ngủ rồi, đi ngủ một lát đi!
- Ta phải làm sao đây... ta không chịu nổi nữa...
- Em đang liên lạc với các bệnh viện lớn tìm cách, vẫn còn hi vọng!
- Cô ấy như vậy mà ta không thể làm gì... thật vô dụng!
- Cậu chủ! Em buộc phải nói điều này. Ông chủ cho người báo, cậu chủ phải ra đầu thú trong ba ngày tới!
Khang gục đầu xuống, làm sao cậu bỏ đi khi Băng đang thế này? Làm sao cậu để nhỏ ở lại được?
...
Khang gục xuống giường ngủ thiếp đi vì quá mệt... không hề hay biết một đôi chân đang bước vào...
Phong nhanh chóng thoát khỏi sự mất bình tĩnh, thay vì ngồi một chỗ than rằng mình vô dụng. Phong muốn cứu người con gái ấy hơn! Cậu nhẹ nhàng bế Băng lên khi nhỏ vẫn còn chìm trong vô thức...
Đi xuyên qua rất nhiều dãy hành lang, chân Phong dừng lại ở một cánh cửa. Nơi người quản lý của cậu đang đứng đợi, là phòng bệnh của Chấn Nam.
- Cậu chủ! Suy nghĩ lại đi!
Đôi mắt sẫm màu café như hằn xuống
- Im đi! Nếu ngươi hiểu nỗi đau trong tim ta!
- Cậu chủ có thể hi sinh tất cả vì cô gái này sao?
- Tất cả!
- Em không đủ sức ngăn cản cậu nữa rồi...
- Không còn thời gian đâu! Vào đi!