Thiên thần bóng tối - Chương 55

Chương 55:

Hành lang trắng toát, tĩnh lặng. Chỉ nghe tiếng bước chân đều đều...

Băng đi theo Phong, siết chặt tay cậu. Nơi này rất lạnh, nhưng Băng có thể thích ứng được, có lẽ bởi Smith-agen đã thực sự được chữa khỏi và bởi... bàn tay người con trai ấy thật ấm.

- Em lạnh không? - Phong nhìn về phía Băng, ánh nhìn đầy yêu thương.

- Một chút...

Tay Băng nằm gọn trong tay Phong, cậu khẽ nâng lên và đặt môi lên mu bàn tay nhỏ. Hơi thở của cậu làm Băng thấy ấm áp kì lạ. Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói, mỗi ánh nhìn của Phong luôn cho Băng cảm giác chăm sóc và an toàn. Nhỏ muốn, thật sự muốn... được ở bên người con trai này mãi...

Phong đưa Băng đi gặp người phụ nữ ấy, người phụ nữ đã làm tim cậu đau suốt thời thơ ấu, nhưng cũng là người phụ nữ mà trước khi gặp Băng, bà là người cậu yêu nhất... Có lẽ cậu sẽ không bao giờ biết lý do người sinh ra cậu ruồng bỏ cậu, nhưng cậu cũng chưa bao giờ oán hận bà.

...

Phòng làm việc của Lâm Chấn Đông.

Ông trùm mafia đang chăm chú đọc sách, chỉ là thư giãn một chút trước khi thự hiện kế hoạch quan trọng. Ông chợt ngẩng đầu.

- Có chuyện gì sao?

Thụy An đang bước vào, không cúi đầu. Điều đó làm Lâm Chấn Đông chú ý.

- Em muốn hỏi một việc?

- Cứ nói đi!

- Ông chủ đã đưa em về đây từ cô nhi viện thật sao?

Lâm Chấn Đông gấp sách, từ từ đứng dậy...

- Nếu hỏi câu đó, thì ta nghĩ trong lòng cô đã có câu trả lời.

Hai bàn tay nắm chặt, An đang cố gắng bình tĩnh.

- Tôi không biết, hơn mười năm qua, tôi đã làm gì nữa! Thật điên rồ! Thật đáng khinh bỉ! - Giọng An gằn lên.

- Phải rồi. Cô nên tự nghĩ mình như thế. một kẻ đã hận cha mẹ mình suốt hơn mười năm và cũng chính thời gian đó đã phục vụ tận tình kẻ đã sát hại cha mẹ mình thì...

- Im đi! - Họng súng trên tay An chĩa thẳng về phía Lâm Chấn Đông. - Tên ác quỷ! Ông sẽ không được sống yên! Tôi sẽ đưa ông xuống Địa Ngục cùng tôi! Ngay bây giờ!

An lên đạn, mắt nhìn Lâm Chấn Đông, cái nhìn căm phẫn và hận thù. Nhỏ đang kéo cò...

Phặc!... Rầm!

Nhưng! Khẩu súng trên tay nhỏ bị hất văng đi và bằng một lực rất mạnh, một cú đá làm An đã rầm xuống sàn.

Tên cận vệ lôi áo nhỏ lên, và chĩa súng vào đầu nhỏ.

- Ông chủ! Tôi xử nhé!

Lâm Chấn Đông, vẫn một điệu bộ ung dung và thản nhiên, ông cầm theo khẩu súng trên bàn, bước lại phía An...

- Khoan đã! Ta rất có hứng thú với cô gái này!

Ánh nhìn muốn tóe lửa hướng vào Lâm Chấn Đông, An cố vùng ra để xông tới đâm cho kẻ đó hàng ngàn lưỡi dao, nhưng nhỏ bất lực.

- Cảm giác thế nào? Khi hơn mười năm qua coi kẻ đã giết cha mẹ mình như một ân nhân? Có lẽ Hunter... Hunter sẽ phẫn nộ lắm đây! Giá mà cô nhìn thấy cảnh ấy, khi tên điệp viên đầy trách nhiệm của CIA đang chạy như một con thú để tránh những viên đạn, nhẽ ra với khả năng đó, hắn đã chạy thoát rồi. Nhưng ta đã hỏi hắn một câu... “Ngươi... có muốn gặp đứa con gái bị thất lạc của mình không?”... Và một giây lơ đãng, viên đạn... đã xuyên vào bộ não hắn. Thật thú vị, vì viên đạn bay ra từ khẩu súng trên tay ta!

- Tên quỷ dữ! Tên quái thú! - An vẫn cố vùng vẫy, nhỏ gào lên trong đau đớn, trong căm phẫn. Nhưng nhỏ muốn phát điên lên vì bất lực.

- Nhẽ ra cô phải đoán được sự thật khi ra đưa cho cô chiếc nhẫn ấy, còn đến giờ thì quá muộn rồi. So với Hunter, cô quá tầm thường!

Lâm Chấn Đông giơ khẩu súng lên, và nở một nụ cười nửa miệng...

...

- Chuyến bay sẽ khởi hành sau hai tiếng nữa, chúng ta sẽ đi trướcmột tiếng, ra tới du thuyền mất khoảng hai mươi phút.

- Có thiết bị định vị không?

Phong gật đầu, cậu kéo laptop và mở bản đồ thành phố.

- Tốt nhất là đóng băng có thời hạn - Băng nói tiếp.

- Lâm Chấn Khang sẽ nhanh chóng nhận ra, với khả năng của hắn thì có thể rã băng. Chúng ta sẽ đi tàu điện ngầm tới cảng để tránh việc nhận dạng của thiết bị.

Băng đứng dậy, bê luôn khay thức ăn trên giường.

- Trốn chạy thì nên mang theo vali và thật nhiều tiền - Nhỏ bước lại phía bàn kính.

- Với kẻ khác, đó là những thứ quan trọng. Với tôi, mình em là đủ rồi.

Băng nhìn về phía Phong trong khoảnh khắc. Nhỏ nhận ra tình yêu làm con người thay đổi thật nhiều...

Từ phía cửa, Wind đang bước vào...

- Cậu chủ, có một thông tin vô cùng thú vị. Quản gia của khu biệt thự bây giờ. - Thụy An, là con gái điệp viên Hunter!

Băng khựng lại, hai bàn tay siết chặt lấy khay đồ ăn. Phong liếc lên nhìn Băng, rồi đưa ánh mắt nhìn Wind, khẽ nhíu mày, như ra hiệu.

- Những chuyện đó... giờ ta không quan tâm nữa!

Nhưng Wind dường như không thấy ám hiệu của Phong, hoặc chú ý nhưng tảng lờ.

- Sao cậu chủ lại không quan tâm? Ai mà ngờ một kẻ đã theo ông chủ lâu vậy lại chính là con gái một tên điệp viên.

- Wind! - Phong khẽ gằn giọng.

- Nhưng cô ta thật điên rồ. - Wind vẫn nói, mắt hắn liếc nhìn về phía Băng... - khi một mình đến gặp ông chủ như vậy...

Choang...

Khay thức ăn trên tay Băng rơi xuống, cốc sữa vỡ tan...

Phong đứng bật dậy, lao tới... Cậu vươn tay định túm lấy tay Băng. Nhưng chỉ còn một tích tắc nữa thôi, tay cậu lại bắt trượt. Băng đã guồng chân chạy đi...

Tay Phong vẫn để buông giữa không trung, cậu vừa tuột mất bàn tay người con gái ấy. Chỉ cần một tích tắc nữa... Bàn tay cậu khẽ nắm lại. Cảm giác bất an. Có phải... cậu vừa tuột mất người con gái ấy... mãi mãi không...

...

Băng vẫn guồng chân chạy. Nhỏ không còn tâm trí nghĩ về thứ gọi là tình yêu, là hạnh phúc, là bản thân. Nhỏ chỉ có một suy nghĩ duy nhất làm sống lưng ớn lạnh, là cảm giác ấy có thể sẽ trở về... Cảm giác đau đớn, mất mát. Cảm giác như xé toạc quả tim và cắt từng khúc ruột. Cảm giác đã trải qua hai lần trong đời. Dù không muốn nhưng kí ức vẫn in sâu những hình ảnh đó, dù không muốn nhưng nó vẫn ám ảnh nhỏ hơn mười năm qua...

“- Băng à, con không được thế. Đây là que kem của chị mà!

- Không sao đâu mẹ, để em ăn đi!

- Con thích Ruby! Ruby! Vào ngôi nhà ma trận!

- Là công viên Ruby, bé ngốc ạ. Siêu thị Palazi có kem ngon vậy mà...

- Không! Thích Ruby cơ!... A, chiếc váy đỏ đẹp chưa kìa, chị An!”

Băng sợ cảm giác ấy, cảm giác như mình lạc lõng giữa thế gian, không còn ai quen biết, không còn ai thân thích... Lo lắng! Sợ hãi! Bất an!

- Không được! Cô không thể vào! Chờ bên ngoài đã.

- Chuyện gì vậy? - Lâm Chấn Đông nhìn ra phía cửa.

- Ông chủ! Tôi xin lỗi! Cô gái này...

- Được rồi, để con bé vào. Ngươi ra đi!

- Vâng!

Lâm Chấn Đông nhìn Băng đang tiến vào, ông khẽ cười.

- Thật chỉ có cháu mới làm đám cận vệ của ta không thể mạnh tay thôi! Sao nào, tìm ta có chuyện gì? - Vừa nói, ông vừa chỉ tay ra hiệu cho đám cận vệ phía bên phải ra ngoài, không cần làm tiếp công việc nữa.

Băng đang tiến vào, nhỏ nhìn Lâm Chấn Đông bằng một ánh nhìn không mấy thiện cảm và có chút xấc xược. Bỗng, nhỏ dừng chân, hơi nhíu mày... rồi từ từ quay sang, nhìn nơi cận vệ vừa rời khỏi...

Tim nhỏ sững lại, như ngưng đập. Hai bàn tay buông thõng. Chân như muốn trùng xuống.

Đôi đồng tử giãn rộng, và như có màng nước mắt... Bàng hoàng! Đau nhói! Không thể tin vào đôi mắt chính mình! Băng thấy... Thụy An nằm đó, một dòng máu đỏ chảy xuống... loang ra... An đã chết!

Băng cảm giác trời đang sụp xuống dưới chân nhỏ, cảm giác cơ thể rã rời và không còn là một... Tim bắt đầu đập, hai bàn tay nhỏ khẽ run lên, cả người lạnh toát. Nước mắt nhỏ đang rơi, rơi lã chã. Nhưng là rơi trong tim! Nhỏ đang gào thét, đang nấc lên. Nhưng là đau trong tim... Tất cả là tại nhỏ! Ích kỉ! Vì ích kỉ nên mới định ra đi... mà quên mất còn người quan trọng ở lại... Băng đã mất hết! Mất tất cả! Nhỏ cô độc giữa thế gian, lạc lõng giữa thế gian...

- Một kẻ phản bội và bị trừng phạt thôi. Khu biệt thự này không khoan dung với kẻ phản bội!

Lâm Chấn Đông xé tan nỗi đau trong Băng, nỗi đau vỡ vụn, biến thành trăm mảnh hận thù. Hận thù ngấm vào máu thịt...

Băng quay lại nhìn ông trùm, ánh mắt băng lãnh và lạnh tanh.

- Sự sống con người, với ông là rơm rác?

- Kẻ phản bội không bao giờ có lựa chọn cho mạng sống!

- Bao nhiêu? Bao nhiêu người vô tội đã chết dưới tay ông? Nhìn đi! Tay ông chỉ toàn máu!

- Sao nào? Cháu đến để nói với ta những điều đó ư?

- Không! Tôi đến để dùng máu ông cầu nguyện cho linh hồn họ!

Cạch!

Trên tay Băng, súng đang chĩa về phía Lâm Chấn Đông! Khẩu... K300! Lâm Chấn Đông hơi mỉm cười nơi khóe miệng.

- Hôm nay thật nhiều người muốn lấy mạng ta. Nhưng ta không nghĩ cháu lại tầm thường đến vậy!

Cạch! Cạch! K300 vừa lên đạn, và họng súng vẫn chĩa thẳng vào Lâm Chấn Đông!

- Xuống mồ rồi nói tiếp!

Tay Băng ghì chặt lấy cò súng. Ánh mắt nhỏ nhìn ông trùm mafia, đằng sau vẻ lạnh tanh ấy là hận thù, là căm phẫn, là cuồng nộ! Chỉ cần bóp cò, Lâm Chấn Đông sẽ chết!

Nhưng nhìn họng súng K300, ông ta vẫn một vẻ thản nhiên và mỉm cười...

Ngón tay Băng kéo cò và...

Năm giây sau, Lâm Chấn Đông vẫn đứng yên nơi bàn làm việc! Không có một tuýp đạn nào bay ra! Băng sững người, ngón tay kéo cò lia lịa... nhưng sự thực súng không hề có đạn! K300 nhỏ lấy từ phòng Chấn Khang!

Cạch!

Một họng súng chĩa vào đầu Băng. Nhỏ từ từ hạ tay và từ từ quay người... Nhỏ bất giác sững lại. Kẻ cầm súng là Chấn Khang!

- Chấn Khang! Ta đã nói với con thế nào. Con bé tới đây có mục đích!

Tay Khang đang cầm khẩu súng và mắt cậu dán vào Băng. Khang không ngờ có ngày mình có thể chĩa súng vào người con gái ấy. Cậu không thể chịu đựng nổi việc Băng không thuần khiết như cậu nghỉ...

- Em... là gián điệp thật sao?

- Tôi trả lời anh câu này rồi!

- Không! Chuyện này không phải đùa! Em đừng có tùy tiện như thế!

- Anh đang hi vọng điều gì?

- Em đừng vậy. Tự thanh minh cho mình đi! Hãy nói em không phải gián điệp! Em vào đây không có mục đích, phải không?

- Mục đích tôi đến đây?... một phần trong đó... là để giết anh đấy!

Giọng nói lạnh tanh của Băng làm Khang ớn lạnh. Cậu không muốn tin người con gái ấy là gián điệp và ở bên cậu có mục đích! Nhưng sự thực luôn phũ phàng...

- Con còn chờ gì nữa, Chấn Khang? Giết con bé đi!

Khang nhìn khẩu súng trên tay mình. Liệu cậu có thể bóp cò? Nỗi giận dữ dâng lên, tự trọng dâng lên. Cậu đã bị lừa! Lừa bởi một người con gái!

Tay Khang siết lấy khẩu súng. Ngón tay ghì lấy cò.

Và...

- Bỏ khẩu súng ra khỏi người cô ấy! - Giọng nói trầm và đầy quyền lực vang lên. Phong muốn giận điên khi có kẻ chĩa súng vào người Băng!

- Tôi bảo bỏ xuống! - Giọng Phong tức giận hơn.

- Chấn Khang! Giết con bé đi! - Và Lâm Chấn Đông thì coi như không có mặt Chấn Phong.

- Bỏ xuống! Tôi sẽ thiêu sống anh ngay đấy!

- Giết con bé! Chấn Khang!

Khang bấn loạn. Không phải vì sợ Chấn Phong hay sợ cha. Suy nghĩ của cậu mâu thuẫn và rối loạn. Khang không thể và chưa bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội, nhưng cậu chưa đủ dũng khí để bóp cò!

Cảm giác mất người con gái ấy quá tồi tệ.

Cảm giác biết chính tay mình lấy đi mạnh sống của người con gái ấy còn tồi tệ hơn! Còn khó đối diện hơn!

Cạch... khẩu súng rơi xuống... Khang không thể ra tay!

Cạch cạch!

- Nếu cả hai không thể, thì ta sẽ làm! - Trên tay Lâm Chấn Đông, một họng súng nữa chĩa về phía Băng!

- Cha! - Chấn Khang bất giác thất thần.

Và Chấn Phong thì... định ba tích tắc nữa, ngọn lửa sẽ thiêu rụi khẩu súng ấy! Nhưng cậu bỗng ngừng lại.

- Bắn đi! - Giọng nói nhẹ và cao vút cất lên.

- Cháu đang đùa với mạng sống của mình đấy à?

- Bắn đi! Để tôi biết loài ác thú như ông máu lạnh đến thế nào...

- Đó... không nên là giọng của một kẻ điệp viên! Là CIA sao?

- Đến giờ ông vẫn chưa nhận ra? Hay ông đã nghi ngờ rồi lại tự phủ nhận? Tôi là con gái Hunter! Và tôi đến để trả mối thù cho gia đình!

Lâm Chấn Đông sững người...

- Cháu nói gì?

- Chẳng phải đêm mưa ấy, điều thật sự khiến ông đưa tôi về khu biệt thự này... là bởi khuôn mặt của tôi sao? Khuôn mặt giống một ai đó rất quen...

- Cháu...

- Là thật sự ông không nhận ra, hay bởi... ông đã tin vàomột điều khác, chắc chắn hơn! Lý do là gì vậy? Là thứ này sao...

Băng cúi đầu, bàn tay đưa lên mắt, như muốn lột chiếc mặt nạ giấu kín ba năm nay, như muốn phô bày sự thật...

Nhỏ ngẩng lên và... Cả Lâm Chấn Đông cùng Chấn Khang đều bất ngờ! Con mắt màu nâu khói chuyển thành đen sẫm! Đôi mắt Băng đen sẫm màu café và tay nhỏ đang giơ lên... một miếng kính áp tròng!

Lâm Chấn Đông bàng hoàng... Gương mặt ấy! Sao ông có thể tự phủ nhận! Chính là gương mặt người phụ nữ ông đã từng yêu!

- Không... không thể nào...

- Bắn đi! Bóp cò đi! Làm như ông từng làm với Lâm Chấn Nam!

Chấn Khang như nuốt từng lời nói, cậu bất ngờ vì Băng là con gái Hunter, vậy là ở bên nhỏ lâu vậy cậu không hề nhận ra, cũng không hề nghi ngờ. một chiếc mặt nạ hoàn hảo của người đẹp. Nhưng lúc này, cậu không hiểu nổi thái độ của cha...

- Làm như ông từng làm với con trai ông vậy! Tôi cũng không muốn sống đâu! Khi tự ghê tởm chính mình! Khi nhận ra dòng máu chảy trong cơ thể này bẩn thiểu thế nào...

Tròng mắt của Lâm Chấn Đông giãn ra... Và bàn tay cầm khẩu súng ngắn buông xuống...

- Con đã biết việc... con là con gái ta...

Sửng sốt! Chấn Khang không tin nổi vào tai mình! Cậu vừa nghe thấy gì? Cậu đang hi vọng mình chỉ nghe nhầm, hoặc có sự nhầm lẫn nào đó...

- Đừng có gọi tôi như thế! Ông không xứng!

- Xin lỗi, ta có lỗi với mẹ con!

- Im đi, đừng có nhắc tới mẹ tôi ở đây!

- Ta có lỗi với Hân Đồng, ta biết... Ta sẽ làm bất cứ điều gì để bù đắp cho con!

- Bù đắp?

Ông nói là bù đắp sao?

- Chỉ cần không phải mạng sống của ta. Bất cứ thứ gì... ta cũng có thể cho con!

Lân đầu tiên! Từ khóe môi Băng vẽ lên một nụ cười, nhưng là một nụ cười khinh bỉ.

- Bất cứ thứ gì, thật sao?

- Phải, bất cứ thứ gì!

- Được! Thứ tôi muốn là... vị trí thừa kế!

Một lần nữa, Chấn Khang bàng hoàng. Liên tiếp như có những cú giáng đau xuống đầu cậu. Cậu chưa tin nổi vào những gì tai mình vừa nghe! Chưa dám tin!

Còn Chấn Phong, nãy giờ cậu vẫn đứng đó. Đôi mắt rất buồn...

- Nhưng tôi sẽ nhận vị trí ấy bằng cách thể hiện khả năng. Trước mắt, khu biệt thự này muốn tồn tại, phải trừ khử sạch những tên gián điệp!

Wind từ ngoài cửa đang bước vào, hắn cúi đầu nhưng không lên tiếng. Hắn đã đoán ra phần nào câu chuyện. Trong khoảnh khắc, hắn liếc về phía cô quản gia, tim khẽ nhói, nhưng nét mặt vẫn không chút biến đổi.

- Và kẻ nên trừ khử đầu tiên là... - Băng liếc mắt đi, và chợt nhận ra ánh nhìn của Wind từ phía đằng sau - Là quản lý của Lâm Chấn Khang - Sheeply!

Lâm Chấn Đông nhíu mày, rồi nở một nụ cười... thật nhẹ.

...

- Wind! Ngươi cho người xử lý vụ của quản gia đi, và tìm một quản gia tạm thời thay thế trong đám giúp việc.

- Vâng!

- Ngươi... không có tình cảm gì với con bé đó chứ?

- Không! Thưa ông chủ!

...

Băng bước chậm rãi từng bước trên hành lang...

Cô độc...

Lạc lõng...

Nước mắt trên má nhỏ lăn dài...

Nhỏ đã không khóc khi mẹ mất, không khóc khi Hunter ra đi... Nhưng nỗi đau trong nhỏ quá lớn, nước mắt trong tim quá nhiều. Nước mắt đóng thành băng! Và giờ băng đã tan... vì một kẻ! Con trai gã ác nhân dã lấy đi tất cả của nhỏ! Vì một kẻ! một kẻ nhỏ yêu... Yêu nhiều và hận cũng nhiều...

Phặc!

Một bàn tay siết lấy tay Băng kéo nhỏ chạy đi...

Rầm!

Cửa phòng 102 đóng mạnh lại.

Giữa bóng tối, Băng vẫn nhận ra bàn tay ấm áp ấy... Nhưng nhỏ giật phăng nó ra.

- Đủ rồi, dừng lại đi... Băng!

- Anh lấy tư cách gì mà muốn tôi thế này thế kia?

- Tôi hiểu em đang nghĩ gì. Tôi hiểu cảm giác của em lúc này...

Phong vươn tay kéo Băng lại phía mình, cậu muốn vòng tay cậu sưởi ấm trái tim đang phẫn nộ ấy...

Nhưng Băng dùng cả hai tay xô mạnh Phong ra.

- Tránh xa tôi ra! Anh thì hiểu gì về tôi? Đừng có nghĩ mình cái gì cũng biết!

- Có thể tôi không biết tất cả. Nhưng tôi cảm nhận được... trái tim tim đang đau đớn thế nào.

- Anh không thấy nực cười sao? - Trong bóng tối, hai ánh mắt như giao nhau, tim Băng đập lệch một nhịp. Nhỏ siết chặt hai bàn tay, nhỏ cần can đảm... - Vì đã... yêu tôi, anh trai?

Quả tim Phong như bị ai bóp nghẹt.

- Không phải trò đùa đâu!

- Đùa? Thì ra anh nghĩ là đùa... Vậy tôi nói cho anh biết. Ngay từ đầu tôi đã biết quan hệ của tôi và anh nhưng tôi vẫn để anh yêu tôi! Tôi muốn anh đau đớn khi nhận ra mình đã yêu một người không thể yêu!

- Đừng nói nữa...

- Ngay từ đầu, khi tôi bước chân vào khu biệt thự, khi tôi ở bên Lâm Chấn Nam, rồi Lâm Chấn Khang, và cuối cùng là anh! Tất cả... đều nằm trong kế hoạch!

- Đủ rồi! - Có lẽ Phong đã biết điều đó, nhưng nghe từ miệng người con gái ấy nói ra, cậu vẫn thấy đau hơn.

- Anh sợ phải biết những điều đó sao? Hay anh sợ phải nhìn thấy bộ mặt thật của tôi?... Có một chuyện anh còn chưa biết... Suốt thời gian ở bên anh, tôi đã lấy Lâm Chấn Nam làm cái cớ để đưa anh vào tròng!

Tim Phong sững lại, rồi đau thắt lên.

- Em đang muốn làm tôi căm giận em? Hay tuyệt vọng vì sai lầm của mình?... Dù em có là con người thế nào... em vẫn là người tôi yêu!

- Còn anh có muốn biết cảm giác mỗi lần tôi nhìn thấy anh? Căm phẫn! Khinh khi! Và ghê tởm!

- Vậy lời... em nói yêu tôi...

Băng nuốt khan, ánh mắt người con trai ấy vẫn chũ mục vào nhỏ. Cổ họng nhỏ như nghẹn ắng lại, nhưng đã đi tới đường cùng rồi, quay đầu là vực sâu! Băng đưa ánh mắt chệch đi, tránh ánh nhìn ấy.

- Sao anh ngây thơ vậy? Bộ óc thiên tài của Lâm Chấn Phong đâu rồi? Anh nghĩ tôi có thể yêu anh? Con trai kẻ đã giết cả gia đình hạnh phúc của tôi, đã đẩy cuộc đời tôi xuống vực thẳm... Làm sao anh biết được cảm giác của một đứa bé bốn tuổi, khi mà máu của mẹ nó nhuộm thẫm áo nó, khi mẹ nó chết trước mặt nó... Làm sao anh biết được cảm giác của một đứa bé tám tuổi, lúc nào cũng sống chui lủi như một kẻ trộm cướp vì sợ bị sát hại. một tuần vài lần gặp cha, người thân duy nhất còn bên cạnh... Và rồi, ông cũng theo mẹ nó ra đi, bước ra khỏi cuộc đời nó... Làm sao anh hiểu được? Tôi hỏi làm sao anh hiểu được hả? Khi chỉ còn một mình lạc lõng giữa thế gian? Tám tuổi, tôi nhìn đời bằng đôi mắt cay nghiệt! Tôi muốn quên hết! Quên hết! Nhưng kí ức ngày nào cũng hiện về! Chạy trong tâm trí tôi hệt như một đoạn phim! Yêu ư? Anh nói là yêu sao? Tôi có thể yêu anh sao...

Một khoảng lặng. Hai trái tim đang đau nhói, đang run rẩy. Băng chậm rãi bước đi... lướt qua người Phong...

- Tại sao lúc ấy... em không đâm chết tôi đi...

Băng khựng lại.

- Bởi... tôi muốn anh chết dưới tay Lâm Chấn Đông! Mục đích cuối cùng của tôi là... làm chính tay Lâm Chấn Đông giết ba người các anh, và chính tay tôi giết ông ta!

Phong không đứng vững nổi. Cậu quỳ phịch xuống sàn. Như có ai đó đang xuyên từng lưỡi dao vào tim cậu, như có ai đó bóp nghẹt khí quản cậu. Đau! Chưa bao giờ đau như lúc này!

...

Băng guồng chân chạy đi. Nhỏ cứ chạy, chạy khắp các dãy hành lang, chạy không suy nghĩ... Và rồi nhỏ cũng phải dừng lại, mồ hôi túa ra ướt mặt. Băng ngồi phịch xuống, thở dốc. Và lần nữa, nước mắt nhỏ tràn mi...

“Con đã đúng phải không? Cha mẹ nói là con đã đúng đi! Nhưng sao con thấy đau lòng thế này... con đau lắm...”

...

Phong bỗng thấy tim nhói lên từng đợt, dữ dội và đau đớn hơn mọi lần. một tay cậu giữ lấy ngực trái... Từ miệng Phong... máu tràn ra. Mỗi lần tim nhói lên, máu lại xộc lên miệng, lại tràn ra... Máu đỏ thẫm, rớt dọc áo sơ mi, chảy loang thành một vũng dưới sàn...

Sinh ra ở hai thế giới. Định mệnh khiến họ gặp nhau. Định mệnh oan nghiệt! Và họ đã đi quá xa... Liệu tình yêu có đủ sức phá tan khoảng cách? Hủy diệt bức tường ngăn giữanh hai thế giới? Xóa bỏ mọi hận thù và toan tính? Liệu tình yêu có thể? Hay tất cả... đã là định mệnh...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3