Định mệnh anh yêu em - Chương 07

Chương 7

Sự bắt đầu mới mẻ

Thầy giáo nhớ gọi đến tên tôi. Có người đón sinh nhật cùng với tôi.

Có người nhớ ngày sinh nhật của tôi.

Chơi trốn tìm sẽ có người tìm thấy tôi, không được lần nào cũng quên tôi...

Trời mưa rồi.

Hân Di ngước mặt nhìn bầu trời mưa xối xả, ánh mắt vô hồn, vô vọng.

Mưa, hơi lạnh, nếu bây giờ được ở trong nhà uống một cốc trà nóng hôi hổi, hoặc được ăn bánh sandwich ai đó làm cho dù không ngon lắm, thật hạnh phúc biết bao.

Thế nhưng cô lại bước đi một mình trên con phố mưa rơi lạnh lẽo, tầm nhìn mù mờ, tiền đồ cũng mù mờ.

Hạnh phúc luôn ở rất xa cô, tình yêu đối với cô chỉ như một câu chuyện cổ tích trong giấc mơ.

“Gặp một người yêu tôi, tôi sẽ yêu anh ấy”.

Phải đến lúc nào thì ước nguyện ấy mới thành hiện thực được chứ? Hoặc là, cô mãi mãi đi tìm trong giấc mơ, mãi mãi đi tìm chàng hoàng tử chẳng bao giờ dừng lại vì cô!

“Tôi chọn Anna, cô ấy mới là người tôi yêu”.

Đương nhiên là Anna rồi, có điều gì đáng ngạc nhiên đâu chứ? Không phải cô đã biết ngay từ đầu rồi sao? Anna mới là công chúa thực sự, cô chỉ là... một mớ rắc rối, là một củ khoai lang nóng bỏng tay mà anh không thể không nhặt lấy.

Anh không hận gì cô như thế là đã tốt lắm rồi, cô không nên mơ ước xa xỉ quá!

Chỉ là... cô chỉ hy vọng giấc mơ ấy dài một chút, thức tỉnh muộn hơn một chút. Cô chỉ cần có mấy tháng, lẽ nào như vậy cũng không được sao?

“Lẽ nào mình không đáng được ai đó yêu?”. Cô tự hỏi mình, hỏi trời, hỏi mưa, hỏi đêm đen lạnh lẽo.

Lẽ nào không được sao? Cô chỉ cần có người yêu cô, có người thương cô, có người nhớ để đi tìm cô, đừng bỏ rơi cô. Cô chỉ muốn khi cô yêu thật lòng một ai đó thì người đó cũng sẽ yêu cô.

Ước vọng nhỏ nhoi như vậy liệu có quá đáng quá không?

Cô thu mình lại dưới lầu, dùng đôi tay ôm chặt lấy bản thân mình. Đêm lạnh, rất lạnh, thế nhưng không lạnh bằng tim cô.

“Tồn Hy, anh đang làm gì thế? Có phải anh đang vui vẻ khiêu vũ với Anna không?”...

*

* *

Anh đang đi tìm cô.

Sau khi đưa Anna về nhà Tồn Hy bắt đầu phóng xe đi tìm cô. Con phố nhỏ ngập nước, đêm càng sâu, anh càng tìm càng bực mình.

“Hân Di ngốc nghếch, cô trốn ở đâu thế?”. Anh bực mình hét lên, anh bực vì cô không nói không rằng gì mà lặng lẽ ra đi, điện thoại thì không bật, cũng không liên lạc gì với anh cả. “Cô có biết không, bà nội rất lo lắng cho cô”.

Thực ra anh cũng rất lo lắng cho cô thế nhưng anh không dám thừa nhận. Anh tự nói với bản thân mình đó là do anh không muốn bà nội lo lắng nên anh mới đi tìm cô mà thôi.

Anh không phải là người dịu dàng như cô từng nói, đối với những người không liên quan đến mình anh rất lạnh lùng, nếu như không muốn nói là vô tình.

Đối với cô, chỉ là anh tốt hơn một chút, thế mà cô lại coi anh là một người tốt, thật buồn cười.

Lẽ nào đảo Khương Mẫu sinh ra toàn người ngốc nghếch đến vậy sao? Anh tức giận mím chặt môi, nghĩ đến việc mình lái xe khắp nơi tìm cô cũng ngốc đâu kém.

“Shit”. Anh chửi một câu, anh bực mình đập tay xuống xe như muốn trút hết nỗi bực dọc trong người.

Trên đường đột nhiên xuất hiện một chiếc xe khác, anh thấy không yên tâm, suýt nữa thì không kịp thắng xe, may mà cuối cùng vẫn tránh được.

Đối phương xuống xe mắng mỏ, anh mệt mỏi chau mày, anh không chú ý đến một bóng người vật vờ như linh hồn lướt qua, đó là Hân Di.

Anh vứt cho đối phương tấm danh thiếp và nói: “Xe có vấn đề gì thì tìm tôi”. Nói xong anh tiếp tục lái xe.

Đêm nay, thực ra anh với Hân Di đã đi qua nhau mấy lần thế nhưng hai người đều không biết. Cho đến khi trời sáng, mưa cũng tạnh rồi, anh mới tìm thấy cô ở một công viên nhỏ cạnh nhà họ Kỷ.

Cô đang quỳ xuống nặn đất, cô nặn búp bê, một con trai, một con gái, một đôi vợ chồng hạnh phúc.

Đây là em bé đáng yêu của mình, cô nghĩ thế rồi nặn. Không có em bé, hai người họ không thành vợ chồng.

“Cuối cùng thì tôi cũng tìm được cô rồi”. Giọng anh vang lên sau lưng cô.

Cô ngạc nhiên quay lại nhìn, cô không dám tin.

Anh đi tìm cô! Cô nghĩ rằng không có ai đi tìm cô...

Anh đỡ cô dậy, giọng anh chán nản pha lẫn buồn rầu nói: “Cô nghĩ cô đang làm cái gì hả? Tại sao không nói lời nào đã đi rồi, điện thoại cũng tắt máy? Cô không biết là tôi... bà nội lo cho cô thế nào đâu”.

Là anh sao? Thật sự là anh đi tìm cô sao? Anh thực sự tìm thấy cô sao?

“Tồn Hy...” Cô nấc nghẹn khi gọi tên anh, cô run rẩy đưa tay chạm vào anh như muốn kiểm tra xem có đúng là anh không, như muốn xem mình có phải đang mơ không.

“Người cô lạnh quá, cô bị ngấm nước mưa à?”. Tồn Hy nắm chặt lấy cánh tay lạnh toát của cô: “Tại sao cô không biết cách chăm sóc bản thân mình thế hả? Cô quên trong bụng cô còn em bé nữa sao?”.

Cô giật mình, ánh mắt rũ xuống, cô mềm giọng nói câu xin lỗi: “Xin lỗi”. Cô không nên bỏ mặc em bé.

“Đừng nói xin lỗi tôi”. Anh nói, anh muốn mắng cô thế nhưng nhìn nước mắt chực lăn trong mắt cô anh lại không nỡ: “Cô đợi tôi ở đây nhé, tôi đi mua cho cô một cốc café nóng ở cạnh đây thôi”.

“Ờ”. Cô ngoan ngoãn gật đầu, cả hai đi tới cửa công viên rồi cô đứng bên đường đợi anh.

Anh không nên để cô lại một mình, có thể lúc đó nếu anh không buông tay cô ra, không để cô cô độc một mình thì bi kịch sẽ không xảy ra.

Nhưng anh không biết nên anh đã buông tay cô ra. Khi anh bước ra từ cửa hàng café, anh chỉ còn cách trợn mắt lên nhìn chiếc xe lướt nhanh qua và đâm vào một người tinh thần không ổn định là cô.

“Hân Di”. Anh gào lên rồi lao đến bên cạnh cô, máu từ người cô bắt đầu chảy lan ra...

Tất cả giống như một giấc mộng vừa bắt đầu.

*

* *

Sau khi xe cấp cứu đưa cô vào bệnh viện anh thấp thỏm đứng đợi bên ngoài phòng phẫu thuật. Bác sĩ nói em bé không còn nữa, còn cô thì bị thương nặng. Lúc này anh không cần biết em bé thế nào nữa, chỉ cần cô không sao là được rồi. Mấy tiếng sau phẫu thuật kết thúc, cô được đưa đến phòng hồi sức. Anh ở bên phòng bệnh của cô một ngày một đêm, cuối cùng cô cũng đã tỉnh, biết mình đã sảy thai, cô lặng người đi một hồi, lâu lâu không nói gì cả. Thấy cô ngây người không nói gì, anh biết cô rất đau lòng, anh vội an ủi cô: “Cô đừng quá buồn, em bé mất rồi thì sao chứ? Không sao đâu, chỉ cần cô...”. “Anh nói cái gì? Em bé mất rồi mà không sao ư?” Cô run rẩy nói, ánh mắt nhìn anh đầy oán hận.

Anh giật mình: “Ý tôi là...”.

“Ý anh là em bé vốn chỉ mang lại rắc rối cho anh phải không, nếu không phải vì em bé thì anh sẽ không phải kết hôn với tôi, tôi cũng không quấn lấy anh, có phải không?”.

“Hân Di, tôi không phải...”.

“Anh không cần nói nữa”. Cô gào lên không cho anh cơ hội giải thích. Tim cô đau thắt, đau như mất đi một miếng thịt, nó đang không ngừng chảy máu. Cô mất em bé rồi, coi như không còn mối quan hệ gì với anh nữa, anh cũng không phải quan tâm gì nữa, chỉ có cô lo lắng mà thôi: “Đừng nói gì nữa, anh đi đi, ra ngoài đi”.

“Hân Di...”.

“Tôi cầu xin anh ra ngoài đi, đừng lo cho tôi nữa, hãy để tôi một mình”. Cô gục mặt khóc.

Anh nhìn cô, anh hoàn toàn không biết phải làm thế nào cả, anh im lặng rời khỏi phòng bệnh, thế nhưng anh không đi đâu cả, anh đứng bên ngoài phòng bệnh, anh sợ cô làm liều.

Anna nghe nói anh vì chăm sóc Hân Di mà không đến công ty, không về nhà nên vội vàng vào bệnh viện, thấy anh tiều tụy, hồn bay phách lạc, tim cô chùng xuống.

Anna khuyên anh về nhà nghỉ ngơi nhưng anh không đồng ý, anh vẫn muốn ở lại đợi Hân Di ở ngoài phòng bệnh.

Anh thay đổi rồi. Bây giờ anh không coi Anna ở vị trí đầu tiên nữa, trong lòng anh đã có một cô gái khác bước vào.

Anna rất buồn và tức giận: “Tại sao anh chỉ nghĩ đến cô ấy thế? Tại sao anh không nghĩ cho em, em thấy anh trong bộ dạng thế này em đau lòng thế nào không, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ làm em lo đến thế... anh nói thật đi, có phải anh đã yêu Trần Hân Di rồi không?”.

Tồn Hy gắt lên: “Anh không có”. Anh phủ nhận.

“Vậy anh nói đi, đối với anh cô ấy là gì?”.

“Cô ấy...” Tồn Hy chán nản nói: “Cô ấy giống như một tờ giấy nhớ tiện lợi”.

“Giấy nhớ tiện lợi?”. Anna không hiểu.

Khi bạn cần thì cô ấy sẽ ở bên bạn mãi, bạn không hề để tâm đến sự tồn tại của cô ấy. Thế nhưng đến một ngày mất đi cô ấy bạn mới phát hiện ra cô ấy rất quan trọng, rất, rất quan trọng với bạn.

Tồn Hy thở dài đang định giải thích cho Anna thì cánh cửa bật mở, cô giật mình rồi vòng tay ôm cánh tay anh: “Em hiểu ý anh muốn nói gì, Trần Hân Di giống như một tờ giấy nhớ tiện lợi, chẳng quan trọng gì cả, đúng không? Sao anh không nói sớm chứ, em sẽ không nghi ngờ anh yêu nữa. À, anh có đói không, ít nhất cũng phải đi ăn tối với em, được chứ?”.

Tồn Hy không gỡ tay Anna ra được, nên đành đi theo cô ấy xuống cầu thang, anh không để ý đến Hân Di đang nhìn theo hai người bước đi, nước mắt lăn dài trên má.

Hôm sau, Tồn Hy họp vội họp vàng rồi nhanh chân đến phòng bệnh, nhưng Hân Di đã lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, cô chỉ để lại nhẫn cưới và hợp đồng hôn nhân.

Tồn Hy run rẩy cầm chiếc nhẫn lên tay, ngây người đứng đó, hình như anh còn nghe thấy tiếng Hân Di vang lên bên tai anh, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng.

Chúc anh hạnh phúc!

*

* *

Sợ cha mẹ lo lắng nên cô không dám quay về đảo Khương Mẫu, lúc này chẳng biết đi đâu cô đành kéo hành lý đến nhà thờ của cha xứ Johns.

Cô buồn rầu đứng trước cửa nhà thờ, đang nghĩ xem mình nên thuyết phục thế nào để cha xứ đồng ý cho cô ở đây, để cô có thời gian suy nghĩ xem mình nên đi đâu.

“Hân Di, sao cô lại đến đây?”. Dylan vui vẻ khi thấy cô: “Cô đến tìm lũ trẻ à? Hay là...”.

Giọng anh đứng lại khi thấy va li hành lý sau lưng cô, anh nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì à?”.

Cô buồn rầu trả lời: “Tôi rời khỏi nhà họ Kỷ rồi”.

“Cô rời khỏi đó rồi? Tại sao?”.

“Bởi vì tôi không còn lý do gì để ở đó cả”. Hân Di kể lại chuyện về Anna và chuyện về em bé cho Dylan nghe.

Anh giật mình: “Từ trước đến giờ tôi không hề biết là có Anna nữa”.

“Cô ấy vẫn ở đó, thực ra ngay từ đầu tôi và Tồn Hy đã ký một hợp đồng, chỉ đợi em bé sinh ra là chúng tôi sẽ ly hôn”.

Dylan không biết nói gì cả, lâu sau anh mới nói: “Bây giờ thì sao? Cô định tính thế nào?”.

“Tôi không biết” Cô lắc đầu buồn bã: “Tôi nghĩ, tôi có thể sẽ đi miền Nam tìm một công việc...”.

“Cô có muốn đi Thượng Hải không?”. Anh đột nhiên ngắt quãng cô.

Cô ngạc nhiên.

“Tôi định mở một phòng trưng bày nghệ thuật ở Thượng Hải, mấy hôm tới tôi phải bay sang đó, cô có muốn đi cùng tôi không?”.

“Tôi? Cùng anh đi Thượng Hải?”. Cô không dám tin vào điều đó. Thượng Hải, chỉ nghe tên thôi mà có cảm giác đó như là một thế giới rất xa xôi.

“Nghệ nhân Trung Sơn Long cũng ở đó, lần trước tôi gửi cho ông ấy bức ảnh tác phẩm của cô, ông ấy rất thích, cô có thể nhận ông ấy làm thầy để học làm gốm đấy”.

Cô? Nhận nghệ nhân Trung Sơn Long làm thầy? “Sao mà được chứ?”.

“Sao lại không được? Cô không thử làm sao biết ông ấy không nhận cô chứ?”.

“Thế nhưng...”. Cô hoài nghi chính bản thân mình.

“Đây là cơ hội cho cô xây dựng lại cuộc sống mới, cô không muốn thay đổi sao?”. Dylan nói: “Hân Di, sao cô không thử xem bản thân mình còn khả năng nào khác nữa hay không?”.

Cô có thể sao? Hân Di dao động. Một người luôn coi thường chính bản thân mình thì liệu có ngày lột xác thành người mới không?

*

* *

“Tồn Hy”.

Một tiếng gọi như vọng lại từ thế giới khác vậy, Tồn Hy ngồi im không động tĩnh gì, coi như

không nghe thấy.

“Tồn Hy”. Lại một tiếng nữa vang lên.

Anh sực tỉnh, thu lại ánh mắt và nhìn lên màn hình điện thoại, anh chậm chạp quay người: “Anna, em đến rồi à?”.

Anna chau mày, cô bước tới trước mặt anh, nhìn thấy tay anh nắm chặt chiếc điện thoại, ánh mắt cô sầm lại: “Dạo này sao anh cứ để ý đi đâu ấy? Trần Hân Di ra đi, có ảnh hưởng lớn với anh thế sao?”.

Tồn Hy không nói gì, anh cố gắng tỏ ra vô tình: “Anh không sao, Anna em yên tâm”.

Anna không tin, chỉ là cô không muốn hỏi tiếp mà thôi, bất chợt ánh mắt cô chạm phải chiếc khăn len trên chiếc bàn màu café.

“Đây là cái gì?”. Anna hiếu kỳ cầm lên xem, chiếc khăn được đan không đẹp lắm, cô lắc đầu: “Tồn Hy, đây là do anh mua à?”.

“Chiếc khăn này em không biết sao?”. Anh ngạc nhiên hỏi lại.

“Em không biết”. Anna cũng ngạc nhiên.

Tồn Hy cầm chiếc khăn lên rồi nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “Đây không phải là do em tặng sao?”.

“Em tặng? Em không có mà”.

Tồn Hy nhíu mày. Nếu chiếc khăn này không phải do Anna tặng thì tại sao khi người nhà đưa nó cho anh họ lại nói là do cô ấy tặng chứ? Lẽ nào... anh giật mình, anh vội mở ngăn kéo rồi lấy tấm thiệp chúc mừng ra xem, anh so nét chữ với nét chữ Hân Di ký trong hợp đồng, anh mới giật mình khi phát hiện cùng một người ký.

Tại sao Hân Di lại giả mạo Anna tặng quà cho anh chứ? Là do cô sợ Anna quên mất sinh nhật của anh và sợ anh buồn vì điều đó sao? Vì muốn an ủi anh mà cô giẫm đạp lên cả tấm lòng của mình sao?

Đồ ngốc! Trên đời này lại có người ngốc như thế sao? Tồn Hy lại giật mình khi phát hiện thấy phần tài khoản tiền trong hợp đồng cũng đã bị Hân Di xóa đi.

Hợp đồng này là do hai người ký ngay hôm kết hôn, trên hợp đồng ghi rõ sau khi sinh em bé xong sẽ ly hôn. Anh sẽ chuyển cho cô một khoản tiền, mỗi tháng còn chi trả tiền sinh hoạt phí cho cô nữa, thế nhưng cô không cần gì cả.

Cô không cần tiền, không cầu xin tình yêu của anh... sao mà cô ngốc thế!

“Dạo này công việc nhiều quá em quên mất không tặng quà sinh nhật cho anh”. Anna ngồi kề vai anh rồi dịu dàng hỏi: “Anh yêu, anh muốn cái gì?”.

Anh quay sang nhìn nụ cười xinh tươi của Anna, nhưng anh chỉ nhìn thấy ánh mắt vô hồn của Hân Di khi biết mình sẩy thai: “Anh chẳng muốn gì cả”. Anh chỉ muốn Hân Di, anh chỉ muốn tìm cô...

Thấy gương mặt anh không cảm xúc, Anna trong lòng cũng đã hiểu chuyện thế nào, cô quay sang nhìn anh: “Tồn Hy, không phải anh đã hối hận rồi đấy chứ?”.

Anh giật mình: “Em nói cái gì?”.

“Anh hối hận vì tối hôm đó anh đã chọn em chứ không phải chọn cô ấy?”.

“Anh”... Tồn Hy cứng họng, anh nên phủ nhận chứ, đúng không? Tạo sao anh lại không thốt lên câu đó được?

Sự im lặng của anh càng làm cho Anna đau lòng: “Có phải tình yêu mấy năm nay của chúng ta không thể so được với tình yêu mấy tháng ngắn ngủi với cô ấy? Anh đã từng nói anh muốn lấy em, anh quên rồi sao?”.

Tồn Hy khó chịu trong lồng ngực: “Anh không quên”.

“Vậy thì anh đừng nghĩ đến cô ấy nữa, được không?” Cô nhéo má anh rồi làm nũng: “Từ hôm nay trở đi, anh chỉ được phép nhớ em. Tồn Hy, em mới là người anh yêu thực sự”.

Cô ấy mới là người anh yêu thực sự, là như thế có đúng không?

Tồn Hy nhìn cô, ánh mắt cô sáng lên, cô giật ngay điện thoại của anh rồi vội vàng ấn mấy nút.

“Em làm gì thế?” Anh giật ngay điện thoại lại, kiểm tra một hồi sắc mặt anh liền thay đổi: “Em xóa ảnh rồi?”.

“Đừng giận mà”. Cô lay lay vai anh làm nũng: “Nếu anh đã quyết định ở bên em thì anh nên quên Trần Hân Di đi, đúng không? Anh không được giữ lại ảnh của cô ấy”.

Tồn Hy không nói gì cả, sắc mặt anh thay đổi rõ rệt.

Anna biết anh thực sự rất giận nên thở dài nói: “Tồn Hy, em yêu anh, em không thể không có anh”. Ngập ngừng một hồi cô nói tiếp: “Anh không được bỏ rơi em, ngoài anh ra em không còn gì nữa”.

“Ý gì thế?” Anh không hiểu: “Lẽ nào em không quay lại New York biểu diễn nữa sao?”.

“Em không thể quay lại, em không thể múa ba lê được nữa rồi, chân của em bị thương, thực ra lần này em trở về là để chữa thương, em cũng không biết là nó có thể khỏi được không nữa”...

“Sao em không nói sớm? Tại sao đến bây giờ mới nói với anh?” Anh lo lắng.

“Bởi vì em còn có sự kiêu hãnh của em chứ. Tồn Hy, em không muốn anh nghĩ em đang cầu xin sự thương hại của anh, em... em hy vọng”. Cô nói, giọng ầng ậc nước.

“Anh biết, em không cần nói nữa”. Lẽ nào anh lại không biết chứ? Mất đi vũ đài đối với Anna mà nói đau đớn và hoang mang đến nhường nào chứ. “Yên tâm đi, em nhất định sẽ múa ba lê trở lại mà, anh sẽ ở bên em”.

“Tồn Hy”. Anna cảm động sà vào lòng anh.

Anh ôm lấy Anna rồi vỗ về bờ vai cô, thế nhưng thần sắc dường như đang để ở một nơi khác.

Anh không nỡ bỏ rơi Anna nên chỉ còn cách làm đau lòng Hân Di, hôm sinh nhật anh đã lựa chọn rồi, bây giờ không còn cơ hội mà hối hận nữa.

Không còn cơ hội nữa...

*

* *

Được sự giúp đỡ của Dylan, Hân Di đã thuê được một căn hộ ở Thượng Hải và sống ở đó. Khi mới bắt đầu cuộc sống mới cô vẫn đắm chìm trong nỗi đau, cả ngày thần sắc không ổn định. Dylan cũng không muốn ép cô nên thỉnh thoảng có thời gian anh lại đến thăm cô, cùng cô đi dạo cho khuây khỏa, tiện thể thăm quan đường phố Thượng Hải.

Dần dần Hân Di lấy lại tinh thần và cảm thấy có chút ngại ngùng với Dylan, cô chủ động đề nghị đến phòng trưng bày nghệ thuật giúp Dylan, Dylan giao cho cô một số công việc tạp vụ rồi cũng nhân cơ hội này giới thiệu cô với nghệ nhân nổi tiếng Trung Sơn Long.

Trung Sơn Long cố ý thử cô: “Cháu nhìn tác phẩm này đi, cháu thấy được điều gì?”.

“Cháu không biết, bởi vì đó không phải do cháu làm, nếu là do cháu làm cháu sẽ nói cho ông”. Câu trả lời của Hân Di khiến ông Trung Sơn Long rất ngạc nhiên, thêm sự giới thiệu của Dylan nữa nên ông đã nhận Hân Di làm học trò. Hân Di không dám tin bản thân mình lại có cơ hội làm học trò của một nghệ nhân nổi tiếng. Cô chăm chỉ học tập, nhưng yêu cầu của nghệ nhân rất cao nên sau mấy lần thất bại cô đã có ý định rời bỏ.

Cô nhẹ nhàng thu xếp hành lý, đang định về Đài Loan thì Dylan chặn cô lại và nói:

“Cô muốn đi đâu?”.

Hân Di xấu hổ cúi đầu không trả lời.

“Cô muốn quay lại Đài Loan sao? Không phải cô đã nói trở thành nghệ nhân gốm là giấc mơ của cô sao? Chỉ mới thất bại có mấy lần là đã muốn từ bỏ rồi sao?”.

“Tôi cảm thấy... tôi không làm được”. Hân Di lí nhí nói. Từ nhỏ đến giờ chưa có việc gì cô làm thực sự tốt cả, cô chỉ luôn khiến cho người khác thất vọng mà thôi.

“Cô vốn chưa bao giờ cố gắng sao đã nói bản thân mình không làm được?”. Dylan nghiêm giọng trách mắng: “Không sai, bây giờ cô rất tầm thường giống như một miếng đất, chẳng là cái hình thù gì, nhưng sau khi qua bàn tay người thợ thì sẽ trở thành một tác phẩm tuyệt đẹp. Đương nhiên, quá trình ấy rất gian khổ, giống như nung gốm sứ vậy, phải qua lửa nung nóng, sẽ rất đau, rất đau, thế nhưng mỗi một tác phẩm sáng chói, mỗi một người thành công đều phải vượt qua nỗi đau ấy. Cô nghĩ Anna vì sao lại trở thành một vũ công ba lê thành công như thế?”.

Anna! Nhắc đến tên Anna - người mà Tồn Hy yêu thương nhất Hân Di thấy giật mình một cái.

“Cô ấy có thể xinh đẹp lộng lẫy trên sân khấu như thế nhưng đằng sau sự lộng lẫy ấy không biết cô ấy đã trượt ngã bao nhiêu lần. Cô nghĩ rằng bản thân mình không phải chịu những nỗi đau ấy mà có thể từ con nhộng biến ngay thành con bướm xinh đẹp được sao?”.

“Tôi”...

“Cô muốn thua Anna sao? Không chỉ thua cô ấy về tình yêu mà ngay cả ý chí cô cũng muốn thua cô ấy sao?”.

Hân Di giật mình, nhớ lại lời Tồn Hy đã từng nói với cô - cuộc đời mỗi người giống như một canh bạc, không phải ván nào cũng thắng, nhưng có đồng xu may mắn trong tay thì luôn luôn có hy vọng.

Anh nói, vận mệnh nằm trong tay mình, sau này đừng bao giờ cô coi thường bản thân nữa.

“Tôi không muốn thua”. Hân Di đột nhiên hét lên, cô nhìn Dylan với ánh mắt sáng hơn bao giờ hết: “Tôi muốn thử xem, tôi sẽ cố gắng, tôi muốn chứng minh bản thân mình... không chỉ có như thế này”.

Cô không muốn thua người anh yêu, cô muốn chứng minh cho anh thấy cô không phải là “cô gái giấy nhớ tiện lợi”, cô cũng có thể tỏa sáng và đi một con đường mới.

Sau khi hạ quyết tâm, Hân Di ngay lập tức bước vào phòng luyện tập, tập nặn, tập nung, ngày đêm không nghỉ, cô muốn phá vỡ vỏ bọc của chính mình.

Nhưng cô biết, đây chỉ là cửa khó đầu tiên, trong tương lai còn rất nhiều cửa khó khăn khác nữa, cô nhất định phải dùng hết sức dũng cảm của mình để vượt qua từng cửa đó.

Một hôm cô đang chăm chú thiết kế mẫu sản phẩm trong phòng thì Dylan mang pizza đến thăm cô.

“Cô đừng nói là cô vẫn chưa ăn gì đấy nhé!” Dylan cười rồi nói: “Tôi mang pizza đến đây, chúng ta cùng ăn nhé!”.

“Cảm ơn” Hân Di dừng tay rồi pha café cho cô và Dylan rồi vừa nhâm nhi pizza vừa nói chuyện.

Dylan nói với cô anh sẽ xây dựng sự nghiệp ở ngayThượng Hải, sau này sẽ không phải bay qua bay lại như trước nữa.

“Anh muốn ổn định rồi à?” Hân Di ngạc nhiên: “Tôi nhớ là anh đã từng nói anh thích cảm giác đi lung tung, không thích ở lại một nơi quá lâu còn gì?”.

Dylan mồ côi cha mẹ từ nhỏ và lớn lên ở cô nhi viện, anh đều dựa vào đôi tay của mình để tự gây dựng lên, trở thành người quản lý tác phẩm nghệ thuật cho nghệ nhân gốm nổi tiếng, giúp các nhà sưu tập gốm nổi tiếng mua bán và thẩm định tác phẩm, anh còn đi thám hiểm rừng rậm Amazon, anh là một chàng trai rất năng động.

Không ngờ một chàng trai như vậy lại có ý định ổn định lâu dài tại Thượng Hải.

“Bây giờ nghĩ lại rồi, ổn định cũng được”. Dylan quay sang nhìn Hân Di đầy ẩn ý: “Hơn nữa tôi thấy cuộc sống ở Thượng Hải cũng khá thú vị”.

“Thế à?”. Hân Di không nhìn thấu được điều anh nói đằng sau ánh mắt, cô tiện miệng hỏi: “Hay là anh muốn kết hôn rồi?”.

“Nếu có người muốn lấy tôi thì kết hôn cũng được!”.

“Chỉ cần anh muốn kết hôn thì cô gái nào lại không gật đầu chứ?”.

“Vậy cô đồng ý không?”.

“Tôi?” Hân Di giật mình: “Anh đang đùa à?”

“Nếu tôi không đùa thì sao?”. Dylan nửa đùa nửa thật.

Hân Di lắc đầu: “Nhất định là anh đang đùa rồi, hơn nữa tôi thấy không hợp với anh, hiện tại tôi hoàn toàn không muốn kết hôn”.

“Không phải cô sợ rồi đấy chứ?” Dylan hỏi vu vơ.

Hân Di lo lắng, cô không nói gì cả.

Dylan nhìn cô rồi nói: “Lần trước tôi về Đài Loan nghe nói Anna đã mở một phòng học dạy khiêu vũ”.

“Thế à? Anna ở lại Đài Loan rồi?” Cô ngừng lại một hồi rồi cười nhạt: “Vậy bọn họ chắc sắp kết hôn rồi, hay quá, Tồn Hy chắc chắn sẽ rất vui”.

Dylan chau mày: “Hân Di...”.

“Không sao mà”. Hân Di hiểu Dylan đang lo lắng cho cô, cô xua tay nói: “Tôi nghĩ thông hết rồi mà, hơn nữa tôi cũng hy vọng anh ấy hạnh phúc. Anh ấy có hạnh phúc của riêng mình, tôi cũng nên tìm hạnh phúc của mình thôi”.

“Không sai”. Dylan rất vui khi cô nói như thế: “Hạnh phúc của mình phải tự mình nắm lấy, không nên dựa vào bất cứ ai cả”.

Trước đây cô luôn chờ đợi chàng hoàng tử của mình đến cứu mình nên cô mới bị mấy gã bạn trai lợi dụng. Hân Di đau đớn cười và lắc đầu, cô không bao giờ ngốc nghếch như thế nữa, từ nay về sau Trần Hân Di sẽ không phải là “cô gái giấy nhớ tiện lợi” không được ai coi trọng như trước nữa.

“Dylan, tôi mới phác thảo được tác phẩm mới, anh xem rồi cho ý kiến đi”.