Bộ sưu tập tội ác - Chương 59 + 60

Chương 59

Annabelle và Stone gọi điện thoại cho Caleb từ dịch vụ công cộng. Ông ta vẫn chưa hoàn hồn sau vụ phát hiện ra xác chết của ông lão Norman Janklow nhưng vẫn muốn kể lại những chuyện đã xảy ra. Sau đó, Stone gọi Reuben, và họ hẹn nhau gặp mặt tại ngôi nhà an toàn của Stone. Một tiếng sau đó, mọi người đã đông đủ, lắng nghe chuyện của Stone và Annabelle.
“Mẹ nó”, Reuben chửi đổng, “Cũng may anh nhớ đến cái bình ôxy”.
Caleb và Milton kể tiếp chuyện của họ.
Caleb thêm vào, “Chúng tôi gọi cho cảnh sát bằng thẻ điện thoại, chỉ mất có một tiếng để tìm ra một trạm thôi à, mà ôi trời, tôi nhớ ra là mình đã cầm cái đồ cắm nến, thế nào dấu vân tay cũng còn trên đó”.
Stone hỏi thêm, “Thế anh còn chạm thứ gì khác không?”
Caleb lo lắng, “Cả thanh vịn của cầu thang bên ngoài”, đoạn nhìn sang Milton, “Bởi vì anh bạn yêu quý của tôi góp phần làm tôi giật thót tim. Tôi cũng chạm vào vài thứ trong nhà, nhưng mà không nhớ rõ lắm, thật tình tôi chỉ muốn xóa hết mọi thứ trong đầu”.
“Anh cũng có dấu vân tay tại cơ sở dữ liệu của liên bang chứ?”, Stone tiếp tục.
“Dĩ nhiền rồi”, Caleb thở dài, “Đây không phải là lần đầu cảnh sát mò đến tôi, nhưng tôi tự hỏi liệu có là lần cuối”.
Reuben chen ngang, “Ông lão Norman Janklow có liên quan gì chuyện này nhỉ?”
Stone trả lời, “Janklow cũng có thể là gián điệp, giống bà English. Suy ra sách ông ta hay đọc cũng có mật mã trên đó”.
Caleb suy luận, “Vậy họ chỉ giả vờ ghét nhau để ngụy trang thôi sao”.
Reuben vẫn tiếp tục, “Nhưng sao lại giết Janklow?”
“Nếu ông ta cũng là gián điệp, khi chúng ta tìm ra sự thật về bà Jewell thì chắc chắn sự việc sẽ bại lộ, cho nên chúng phải tìm cách giải quyết êm đẹp chuyện này”, Annabelle lên tiếng, “Có thể chúng đã đưa bà ta đi nơi khác, còn để lại xác Janklow để làm rối tung sự việc”.
“Vậy thì đúng là chúng đã thành công”, Caleb chỉ rõ.
“Chúng ta phải báo cảnh sát thôi”, Milton hồ hởi.
“Và nói gì với họ?” Stone cảnh tỉnh ông ta, “Dấu vết trong quyển sách cũng mất đi rồi, nếu chúng ta báo tối nay xém bị giết khác gì tự nhận đã đột nhập vào nhà Trent. Tôi nghĩ có lẽ hắn đã báo cảnh sát về vụ đột nhập rồi đấy”.
Ông nhìn Annabelle. “Mà cho dù cô có nhìn thấy hắn đi nữa, chỉ là việc cô chống lại hắn. Tôi không gọi cho cảnh sát báo về việc xảy ra tại Công ty Cứu hỏa bởi vì tôi chắc chắn rằng khi họ đến đó, xác hai tên kia đã biến mất”. Quay sang Caleb, Stone tiếp tục, “Caleb đến nhà bà Jewell nên chắc chắn dấu vân tay anh ta còn đó, nếu giờ báo cảnh sát, anh ta sẽ bị tình nghi ngay lập tức, thêm vào chuyện, chính quyền từng nhìn thấy Caleb và Reuben trong hồ sơ của mình, chắc gì đám cảnh sát sẽ tin”.
“Quỷ quái thật”, đó là câu nhận xét duy nhất của Reuben cho cả câu chuyện.
Annabelle lên tiếng, “Thế giờ chúng ta làm gì, ngồi đợi chúng đến à?”
Stone lắc đầu, “Không phải vậy, ngày mai Caleb vẫn đi làm bình thường như không có gì xảy ra. Chắc chắn thư viện sẽ xáo trộn vì chỉ trong một thời gian ngắn mất đi cả giám đốc lẫn độc giả. Anh cứ cố gắng tìm thêm thông tin nếu có thể nhé, Caleb. Tin tức sẽ giúp chúng ta liệu cảnh sát đang nghĩ gì. Nếu chúng có giết Jewell rồi, xác chết sẽ sớm bị phát hiện thôi”.
Milton chen ngang, “Tôi sẽ dán chặt mắt vào màn hình tìm thông tin trên internet. Mấy thông tin đó luôn được cập nhật trên mạng”.
Stone tiếp tục nói, “Bob Bradley, Jonathan DeHaven, Cornelius Behan và giờ là Norman Janklow đều bị sát hại. Tôi tin rằng Bradley bị giết vì ông ta ép buộc Albert Trent rời khỏi cái ghế làm nhân viên tình báo. Nếu tôi không lầm, thì Trent không thể thực hiện điều đó vì hắn đang sử dụng công việc tình báo để trao đổi thông tin mật. DeHaven bị giết vì ông hoạt động tại phòng đọc nơi trao đổi thông tin mật hay có liên quan đến kế hoạch nào đấy và buộc phải im lặng. Tương tự với ông lão Norman Janklow, nói cách khác cũng là tay gián điệp. Behan bị sát hại bởi vì hắn phát giác ra một trong số thiết bị của mình là công cụ giết DeHaven và phải tiến hành điều tra. Trent có tay trong ở công ty này, và có lẽ đã được báo cáo về sự nghi ngờ này cho nên ra tay thủ tiêu Behan trước”.
Caleb thắc mắc, “Nhưng tại sao Jonathan, Jewell English và cả Norman Janklow lại vướng vào tổ chức gián điệp nhỉ? Ai mà lại nghĩ ra chuyện lấy phòng Sách Quý Hiếm làm nơi trao đổi thông tin mật với nhau chứ?”
Stone giải thích, “Bởi vì người ta hay suy luận điều đó không thể là kế hoạch hay ho được. Và anh nên nhớ rằng, thường mấy tay gián điệp hay bị bắt bởi vì trong suốt quá trình bị điều tra theo dõi, họ hay trao đổi thông in ở những nơi công cộng. Còn ở đây, chúng ta có thông tin trong phòng Sách Quý Hiếm, khó có thể theo dõi được, ai mà lại nghi ngờ chuyện ông lão bà lão đến đọc sách rồi đi về chứ”.
Caleb vẫn không buông tha, “Nhưng anh cũng cần phải tìm hiểu các thông tin mà Trent đang tìm cách mua bán được chuyển tải ra sao trong thư viện. Rõ ràng hắn không phải là người đánh dấu những chữ đó, và Jonathan càng không thể dùng quyển sách của tác giả Beadle vì ông ta đã chết trước đó”.
“Tôi đồng ý, và đó cũng là phần chúng ta cần tìm ra lời giải. Phần quan trọng nhất bởi vì đó là cứu cánh cho cả câu chuyện. Nếu Janklow, English và DeHaven là gián điệp, chắc chắn phải có bằng chứng đâu đó”.
Milton tiếp lời, “Chúng tôi đã lục soát nhà DeHaven mà không tìm được gì cả”.
“Tôi thì tìm đến nhà bà Jewell, chỉ thấy mỗi xác chết”. Caleb rùng mình nhớ lại.
Stone gật đầu, “Có thể nhà Norman Janklow có gì đó”.
Reuben phản đối, “Vấn đề duy nhất là đám cảnh sát đang dày đặc ở đó, cũng như chỗ bà English vậy”.
Stone tổng kết, “Tình hình ngày càng trở nên nguy hiểm, và chúng ta phải rất cẩn thận. Tôi yêu cầu chúng ta phải hành động đôi. Caleb, anh có thể ở lại nhà Milton, ở đó có hệ thống an ninh khá tốt. Reuben, tôi sẽ đến chỗ anh vì cũng có vài kẻ biết chỗ của tôi rồi”. Ông nhìn sang Annabelle, “Cô có thể ở chung với chúng tôi”.
Reuben có vẻ hào hứng, “Nhà tôi cũng chẳng có gì đẹp đẽ cả, nhưng có nhiều bia, khoai tây, và cả một cái tivi plasma màn hình rộng, tôi còn biết nấu món ớt cay nồng nữa đấy. Về phía canh gác bảo vệ, thì tôi có một nàng chó bull1 gọi là Delta Dawn, trung thành, sẵn sàng lăn xả vào kẻ thù”.
“Tôi nghĩ tôi sẽ ở lại khách sạn của mình, và tự biết lo liệu, đừng lo cho tôi”.
Stone hỏi lại lần nữa, “Cô chắc chứ?”
“Tôi chắc mà, cám ơn vì lời mời, tôi thuộc tuýp người thích một mình mà”, cô ta tránh ánh mắt của Stone.
Khi cuộc họp kết thúc, Stone chặn cô ta lại lúc cô ta chuẩn bị đi và hỏi, “Cô có sao không?”
“Tôi bình thường, sao lại không nhỉ? Chỉ là một ngày như mọi ngày”.
“Nhưng gần cái chết không phải là thứ thường ngày”.
“Có thể vậy mà cũng có thể không”.
“Được rồi, thế cô có muốn tiếp tục vụ Albert Trent không?” Thấy cô ta ngần ngừ, ông giải thích, “Ý tôi không phải là đột nhập vào nhà hắn mà là theo dõi hắn”.
“Ông nghĩ hắn vẫn lảng vảng đâu đó à?”, cô ta hỏi.
Stone gật đầu, “Chúng chẳng biết chúng ta biết hay không biết gì. Tôi đoán chúng sẽ án binh bất động đợi thời cơ. Nếu bây giờ hắn ra khỏi thành phố, sự việc sẽ chấm dứt. Nếu đây là một đường dây gián điệp, chúng sẽ tìm cách gỡ gạc, rõ ràng chúng đã phải gây dựng rất lâu để được như vậy”.
“Bọn này không phải chỉ biết chơi đùa nhỉ?”
“Tôi cũng không”, Stone trả lời cộc lốc.
Roger Seagraves nổi cáu hoàn toàn. Trong lúc ông lão Janklow đã phải hy sinh để che dấu sự việc và giúp ngăn chặn một nhân chứng thì bà lão English đang yên ổn tại một nơi nào đó cách xa D.C. Tuy nhiên, vì bà ta đã mất mắt kính và làm bại lộ mọi chuyện cho nên hắn cũng chẳng để cho bà ta tồn tại quá lâu. Đó là tin tốt. Tin xấu là gã Oliver Stone và mụ đàn bà đã trốn thoát, làm thiệt hại thêm hai người về phía hắn. Gã 666 đó đã may mắn thoát khỏi cửa tử thần, mà còn hạ gục hai gã kia. Điều đó quả là ấn tượng, đặc biệt là đối với một tay gần sáu mươi tuổi như gã. Seagraves cảm thấy giận bản thân vì đã không giết gã khi có cơ hội. Hắn đã thu dọn xác chết tại Công ty Cứu hỏa nhưng hiện tại đám cảnh sát đang lúc nhúc trong nhà Jewell. Cũng may, bà ta chẳng để gì ở nhà, cả chỗ Janklow cũng thế. Tuy vậy, kế hoạch hoàn hảo của Seagraves hoàn toàn bị phá sản.
Bây giờ hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là tìm ra đầu mối sự việc và kết liễu nó. Hắn cầm lấy cái áo sơ mi cũ của Stone lên khỏi bàn, cả đồng hồ lấy của Annabelle. Hắn tự hứa với lòng rằng chúng vẫn thuộc về bộ sưu tập của hắn.
Chú thích
1. Bulldog là loài chó có nguồn gốc từ loài chó bull chọi, có tên là Bulldog 1630, chính bản thân bulldog cũng là một loài chó chọi.

Chương 60

Gã thức dậy, vươn vai, nằm lăn sang một bên và liếc nhìn về hướng cửa sổ. Trời vẫn trong vắt như ngày hôm qua, vẫn là một ngày nắng đẹp, với gió biển thoảng nhẹ tạo cảm giác thư thái cho mọi sự vật. Gã ngồi dậy, lấy khăn quấn quanh người rồi bước đến bên cửa sổ. Ngôi biệt thự tọa lạc tại một mảnh đất rộng vài mẫu bao gồm bãi biển cát trắng chạy dài và bao bọc bởi đại dương xanh biếc kia là của gã, theo hợp đồng thuê một năm, nhưng gã đang có ý định mua đứt nó luôn. Khu nhà nghỉ riêng biệt này có nhiều tiện ích như hồ bơi, hầm rượu, sân quần vợt và cả ngôi nhà nhỏ và ghế nằm, hữu ích hơn mức cần thiết nếu chỉ dành cho phơi khô sau khi tắm vì gã ít khi nào tắm một mình mà cũng ít khi mặc đồ tắm. Trong ga-ra rộng, đang đậu hai chiếc Maserati hai chỗ và một chiếc Ducati mà gã hay dùng để lái dạo chơi. Gã thuê một đầu bếp, một người giúp việc và cả người làm vườn với chi phí rẻ hơn cả cái căn hộ ở Los Angeles mà gã từng sống. Gã hít một hơi dài, gã muốn sống trọn cuộc đời còn lại ở nơi này.
Gã đã không nghe theo lời của Annabelle về việc vung tiền, nhưng những nơi như thế này chỉ thích hợp cho kẻ có tiền. Gã đã xem qua danh sách về một loạt những ngôi nhà hay ho trên mạng chỉ sau khi Annabelle bảo đó là số tiền triệu đôla trước khi bắt tay vào cú lừa. Khi có nhà rồi phải có “đồ chơi” đi chung với nó. Gã chẳng sợ chuyện Bagger sẽ tìm ra vì tên đó có bao giờ biết hắn là ai, vả lại trên thế giới này thiếu gì những tay nhà giàu còn trẻ trung như gã. Tóm lại, gã thật cừ, thật tuyệt.
Tony nghe tiếng bước chân cô gái đang lên cầu thang và quay vào giường, cởi khăn ra. Khi cô ta mở cửa, gã thấy cô ta mang theo một phần ăn sáng chỉ dành riêng cho gã. Cũng thật lạ, cô ta đã ở với gã ngày thứ hai rồi mà vẫn không dùng chung bữa sáng, có thể vì cô ta biết phận sự làm hầu gái của mình.
“Bữa sáng có trứng ốp-la, nước cam, tostada1 và cà phê sữa nhé, thưa ngài”, Cô ta cất giọng Tây Ban Nha ngọt ngào.
“Và cả em nữa”, gã mỉm cười, kéo cô ả về phía mình sau khi đặt khay xuống bàn kế giường. Cô ta hôn gã rồi để gã hôn lại tới tấp. Gã sờ soạng khắp vùng thân thể của cô ả, từ bên trên rồi xuống đến vòng eo thon gọn, tiếp xuống nữa, xuống nữa.
“Ngài có đói không?”, giọng cô ả bỡn cợt.
“Ôi đói mà”, gã thì thào nói vào tai ả.
Gã xoay người, đùa cợt với cô ta. “Camrmela, em làm anh phát điên đấy”, gã bật thốt lên.
Cô ả vùng dậy, kéo vai hắn, thân hình hắn đè lên người ả.
Thình lình cánh cửa bật mở, đập vào tường làm cho cặp nam nữ giật mình trong lúc tự tình. Bốn tên to cao lực lưỡng bước vào tiếp theo sau là một tên khác cũng với bờ vai rộng trong trang phục lịch sự, áo sơ mi có cổ và ánh mắt đắc thắng có vẻ tinh quái.
Jerry Bagger cất tiếng trước, “Chào Tony, chú mày có căn nhà đẹp quá nhỉ, tao thích lắm. Rõ ràng chú mày biết tiêu xài ra phết khi sử dụng tiền của người khác đấy”.
Hắn ngồi xuống giường trong lúc cô ả Carmela sợ chết khiếp phải lấy chăn trùm người lại.
“Này em yêu, em đừng làm thế ”, Bagger vẫn tiếp tục nói, “Em đẹp lắm, tiếng Tây Ban Nha nói thế nào nhỉ, à, là bonita! Đúng rồi, cô em xinh đẹp, quỷ cái”. Hắn ra hiệu cho một tên vệ sĩ, tên này nhấc bổng Carmela, khiêng ả đến gần cửa sổ rồi ném ả ra ngoài. Họ cùng lắng nghe tiếng hét dài và rồi một âm thanh “thịch” thật to vọng từ dưới cửa sổ.
Bagger cầm ly nước cam trên bàn và một hơi uống sạch. Hắn lau miệng bằng khăn rồi tiếp tục, “Tao uống nước cam mỗi ngày. Mày biết tại sao không? Vì có nhiều can-xi. Giờ tao sáu mươi sáu tuổi rồi mà mày thấy tao ra sao? Nhìn này, cơ bắp này, mày thử sờ vào xem”. Hắn gồng tay lên, nhưng Tony gần như không nói được lời nào.
Bagger giả bộ ngạc nhiên, “Sao chú mày có vẻ buồn thế ? À, vì cô nàng xinh đẹp bay ra khỏi cửa sổ sao? Đừng lo mà”. Hắn nhìn tên vệ sĩ đã quăng cô nàng kia, “Này, Mike, mày nhắm vào hồ bơi phải không, giống như bộ phim về điệp viên James Bond phải không? Mà phim nào nhỉ?”
“Kim cương vĩnh cửu, thưa ngài Bagger”, Mike lập tức trả lời.
Bagger mỉm cười, “Đúng thế, Kim cương vĩnh cửu. Mẹ kiếp, tao thích mấy cái bộ phim chết tiệt đó ghê. Đó là bộ phim với cái con mụ gì đó, trong bộ áo tắm bé xíu đó mày. Stephanie Powers à?”
“Dạ, Jill St.John, thưa ngài Bagger”, Mike nhã nhặn sửa lời.
“Đúng thế, tao luôn bị nhầm hai ả đó với nhau, mà mấy ả đấy giống nhau khi trên người không mặc gì. Cũng hay nhỉ”.
“Tôi đã không thành công khi ném vào hồ lần này, thưa ngài Bagger”, Mike thành thật.
“Nhưng mày cố gắng, đó mới là điều quan trọng”. Hắn quay lại Tony, “ Đúng không Tony?”
Tony rõ ràng là không đủ sức để nói gì cả.
“Hơn nữa, cách này vẫn còn đỡ hơn, vì mày biết chuyện gì xảy ra với hai lão khốn dưới nhà không? Mày không thể tin được đâu chúng chỉ có đổ nhào mà chết thôi, cho nên rõ ràng con ả xinh đẹp này chẳng thể một mình tận hưởng cái nơi xinh đẹp như vậy. Tao cứ xem như là cứu vớt đời nó, Tony nhỉ?”
Tony gật đầu một cách khó khăn.
“Bây giờ hãy thử xem cơ bắp của tao nào. Tao muốn mày biết sức mạnh tao có được”.
Chẳng thèm đợi Tony làm theo, Bagger nắm và đưa tay gã chạm vào những thớ thịt cuồn cuộn trên cánh tay. “Mày thấy nó có cứng cáp không, Tony? Mày có biết tao mạnh thế nào không Tony? Mày rõ chưa?”
Tony van nài, “Xin đừng giết tôi, thưa ngài Bagger. Xin đừng, tôi xin lỗi ngài”.
Bagger bóp chặt tay của Tony rồi buông ra, “Thôi nào, đừng thế, việc van xin làm mày yếu hèn lắm, mà cái cú lừa đó quả là tuyệt hảo. Tất cả những tay trong thế giới cờ bạc đều biết bọn bay đã thực hiện thành công phi vụ với con số bốn mươi triệu đôla”. Bagger nhìn về hướng khác, hít một hơi dài lấy bình tĩnh, rõ ràng là đang nén lòng không chặt gã trai trẻ này thành từng mảnh, ít nhất là trong vài phút.
“Nhưng trước tiên, chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé, tao muốn mày hỏi tao xem làm cách nào mà tao tìm ra mày nhỉ. Tao muốn mày biết tao là kẻ thông minh thế nào, và mày ngu ngốc ra sao. Hỏi tao xem nào, Tony, sao tao kiếm ra mày, tất cả những chỗ chết tiệt mày từng đến sau khi đã cho tao một cú?”. Bagger tóm lấy cổ Tony, kéo hắn lại gần, “Hỏi tao xem nào, thằng chết tiệt”. Đường gân xanh ở thái dương hắn hiện rõ trong cơn tức giận.
Tony lập tức ngập ngừng, “Làm sao ngài tìm được tôi vậy thưa ngài Bagger?”
Bagger dùng tay đẩy vào ngực Tony khiến gã lảo đảo ngồi phịch xuống giường, và rồi tên chủ sòng bài đứng dậy, đi tới đi lui. “Tao rất vui mày đã hỏi, việc là thế này, con quỷ cái đã soạn ra kế hoạch lừa tao vào tròng đã theo dõi tao đêm đầu tiên và làm ra vẻ tao đang bị giám sát. Cách duy nhất để nhìn vào văn phòng tao là thuê một phòng nào đấy trong cái khách sạn hai mươi ba tầng đối diện mà thôi. Thế là tao vào đấy, hỏi thăm tin tức những kẻ đã ở tại ngay tầng đấy, tao kiểm tra từng tên trong danh sách một”.
Hắn dừng lại, và cười tươi nhìn Tony, “Tao tìm ra mày, mày cũng khôn ngoan khi dùng tên giả tại khách sạn, nhưng mày cũng có sai sót trong khi con quỷ kia và thằng đồng bọn của nó thì không. Đó là lý do tao không tìm ra được bất cứ thông tin gì về chúng, vì chúng chẳng để lại quái gì cả”. Bagger chỉ thẳng tay vào Tony, “Nhưng mày thì có, tao tìm ra thông tin về mày qua cô ả mát-xa yêu kiều, người bạn tình của mày, nhưng mày chui vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo. Trong lúc đó, con mụ kia mò mẫm ví của mày, kiếm thêm vài đồng thay cho cái tờ tiền ít ỏi mày đưa cho ả. Đó cũng là lý do ả tìm thấy bằng lái xe với tên thật của mày, mày cũng hơi ngu khi cất đồ trong đó đấy Tony”.
“Vậy là trong khi mày nghĩ ả điếm đó chỉ tốn mất một trăm đôla thì hóa ra cái giá thật phải trả cao hơn nhỉ, thậm chí ả nói cho tao biết mọi thứ mà chỉ nhận được phần cũng chẳng đáng kể lắm. Này Tony, bài học cho mày nhé, đừng bao giờ tin những ả điếm, chúng lừa mày thôi”.
Hắn ngồi xuống cạnh Tony, lúc này đang thút thít khóc, “Mày cũng tài lắm, Tony, người giỏi giang có thể làm mọi thứ với cái máy tính quỷ quái, nào là phần mềm gián điệp lên hệ thống điện chuyển tiền của tao, cướp đi bốn mươi triệu. Thật đại tài, tao phải tiêu tốn rất nhiều, mua chuộc, kiểm tra bạn bè mày, gia đình mày, theo dấu vài cú điện thoại mày gọi về nhà, giết vài tên bất hợp tác, và giờ tao và mày đang ngồi đây với nhau trên một bãi biển đầy nắng của Tây Ban Nha, hay cái nước Bồ Đào Nha quỷ quái hay là nơi chết tiệt nào đó”. Hắn vỗ chân Tony.
“Rồi, tao thấy thoải mái hơn rồi, chúng ta tiếp tục thôi”. Hắn ra hiệu cho một tên cận vệ rút một khẩu súng lục ra khỏi vỏ, gắn nòng giảm thanh vào, nhét đạn vào ổ rồi đưa cho Bagger.
“Xin đừng, xin đừng”, Tony lắp bắp trước khi Bagger buộc gã ngưng bặt bằng cách tống mạnh khẩu súng vào miệng gã, làm gãy hai cái răng cửa.
Hắn chặn tay ngang khí quản của Tony, đè gã xuống giường và tay chạm vào cò súng, “Rồi, chú em, đây là thương lượng, mày vẫn còn một cơ hội. Một cơ hội duy nhất”, hắn chậm rãi nhắc lại, “Và chỉ vì tao cảm thấy phải rộng lượng, tao cũng chẳng biết tại sao, có lẽ tính tao đằm thắm hơn khi tuổi về già”. Hắn ngừng lại, liếm môi và tiếp, “Con quỷ cái đó, tao muốn biết tên nó và tất cả những thứ mày biết về nó, nếu mày nói ra, mày có thể sống sót”. Hắn nhìn xung quanh căn phòng ngủ rộng, “Không phải ở đây, không phải bằng tiền của tao, nhưng mày sẽ sống, còn nếu không nói?”. Bagger đột ngột rút súng ra khỏi miệng Tony, lúc này đã dính máu me và cả một ít răng, “Mày nghĩ tao sẽ bắn mày à?”. Bagger cười lớn, “Không đâu, chẳng ai làm thế cả, nhanh quá”. Hắn đưa súng cho thuộc hạ, trong lúc Mike trao cho hắn một con dao nhỏ.
“Chúng tao làm mấy chuyện này từ từ thôi, cũng luyện tập lâu rồi”, Rồi hắn giơ tay còn lại ra nhận một bao tay bằng nhựa từ tên thuộc hạ khác.
Bagger tiếp tục, “Mày chẳng phải dùng nhiều mấy cái loại bao tay này trừ phi mày không muốn để lại vân tay nhỉ. Nhưng thời buổi bây giờ, mấy cái bệnh lây nhiễm nhan nhản nên phải thận trọng, ngay cả với con ả xinh đẹp lúc nãy, làm sao mày biết ả thế nào trước khi mày tình tự với ả? Tao mong mày có chút tỉnh táo”.
Bagger với tay xuống hạ bộ của Tony và kéo mạnh.
Tony thét lên vì đau đớn, nhưng tay chân của Bagger giữ chặt hắn. Bagger nhìn Tony một lát rồi nhận xét, “Thật tình tao chẳng biết con mụ kia thích mày vì điểm gì”. Hắn giơ dao lên, “Rồi, tên con quỷ cái đó, tiền của tao ở đâu, và mọi thứ. Rồi mày được sống, nếu không tao xử cái này của mày trước, đau lắm đấy. Sẽ ra sao Tony nhỉ? Mày có năm giây, nhớ là tao mà cắt rồi là chẳng dừng lại đâu”.
Tony mấp máy môi.
“Cái gì? Tao không nghe rõ”.
“Anna...”
“Nói lớn lên, thằng ngu kia, tao chẳng nghe rõ”.
Gã gào lên, “Annabelle!”
“Annabelle? Annabelle gì?”, Bagger cũng gào lại, văng cả nước miếng ra ngoài.
“Annabelle... Conroy. Con gái của Paddy Conroy”.
Bagger từ từ hạ dao xuống, buông tay. Hắn đưa dao cho thuộc hạ, rồi tháo bao tay ra, đoạn hắn đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Hắn còn chẳng thèm nhìn xác cô ả Carmela, thân thể nát nhừ trên một con sư tử đá cạnh cửa sau. Hắn đang nhìn thẳng ra biển.
Annabelle Conroy? Hắn không bao giờ nghĩ rằng Paddy lại có con, nhưng rõ ràng mọi chuyện có lý hơn. Con gái của Paddy Conroy đã ở trong sòng bạc của hắn, trong văn phòng của hắn, chơi đùa hắn và cho hắn một vố còn đau hơn cả cha của ả.
Được rồi Annabelle, tao đã xử mẹ mày, rồi sẽ đến lượt mày.
Hắn bẻ tay, quay lại, nhìn thấy Tony lúc này mồm miệng vẫn đầy máu, nằm phục trên sàn, tay ôm hạ bộ. “Còn gì nữa?”. Hắn gằn giọng, “Nói ra mọi thứ, và mày phải thở đấy nhé”.
Tony kể cho hắn nghe, kết thúc bằng chuyện Annabelle căn dặn hắn nên giữ kẽ và không phung phí tiền bạc bất kỳ nơi nào.
Bagger nhận xét, “Mày phải nghe lời con mụ đó”. Hắn búng tay, “Rồi, bọn bây, làm việc nào, chúng ta chẳng có cả ngày ở đây đâu”.
Một trong những tên thuộc hạ mở va-ly hắn mang theo và lôi ra bốn cây vợt bóng dã chày. Hắn đưa cho ba gã kia. Khi chúng bắt đầu giơ cao gậy, Tony hoảng hốt, “Nhưng ngài nói nếu tôi kể cho ngài nghe, ngài sẽ cho tôi sống mà, ngài đã nói thế mà”.
Bagger nhún vai, “Đúng rồi, sau khi đám đàn em tao xong việc, thì mày vẫn sống đấy. Tao là Jerry Bagger, tao giữ lời lắm”.
Khi hắn bước ra ngoài, hắn nghe tiếng chày nện đầu tiên làm gãy chân phải của Tony. Bagger huýt sáo, khép cửa lại, và xuống dưới nhà tìm một cốc cà phê nóng.