Bí Mật Của Jane - Rachel Gibson - Chương 7.1
Chương 7
Mưu mẹo: Đánh lừa đối thủ
Luc nhìn xuống đôi mắt màu xanh lục của Jane, và anh
biết rằng món quà của anh đã có tác dụng. Anh đã làm cô dịu lại, dẫn dắt cô đến
đúng nơi anh muốn. Nhưng chỉ ngay trước khi anh có cô hoàn toàn và cô sẽ rơi
vào tay anh như một quả bóng từ thiên đường, ánh mắt cô trở nên đề phòng. Cô
bước lùi lại một bước và hoài nghi làm lông mày cô chau lại.
“Có phải Darby đã bảo anh bợ đỡ tôi bằng cái này không?” cô hỏi và giơ quyển
sách lên.
Chết tiệt thật. “Không.” Tên khờ đó đã gợi ý rằng anh mang hoa cho cô, nhưng
quyển sách là ý của Luc. “Đó là ý của tôi, nhưng mọi người đều muốn cô quay lại
và viết về trận đấu.”
“Tôi thấy khó mà tin được rằng mọi người đều muốn tôi quay lại. Đặc biệt là ban
huấn luyện.”
Cô nói đúng. Không phải tất cả mọi người đều muốn cô quay lại, đặc biệt là ban
quản lí. Sau thất bại ô nhục ở San Jose, đội tuyển đã đi tìm thứ gì đó để đổ
lỗi. Thứ gì đó trong không khí hay đường đi của các ngôi sao. Thứ gì đó ngoài
màn trình diễn thảm bại của họ. Thứ gì đó là Jane. Họ càu nhàu và chửi rủa
trong phòng thay đồ, nhưng không ai lại nghĩ rằng cô sẽ bị đuổi việc. Đặc biệt
là Luc. Sau khi cô bảo anh rằng cô cần công việc này, anh chẳng nghĩ được gì
nhiều ngoài việc Jane sẽ sống ngoài đường vì một điều gì đó mà anh sẽ nói ra.
Và nhìn vào kích cỡ căn hộ của cô, cô chắc hẳn là cần tiền. Nó sạch sẽ và đáng
ngạc nhiên là không phải tất cả mọi thứ đều màu đen, nhưng toàn bộ chỗ này có
thể dễ dàng nhồi vừa phòng khách của anh. Anh mừng là mình đã đến.
“Tôi đã bảo ban quản lí rằng cô là bùa may mắn của chúng tôi,” anh nói, điều đó
là sự thực. Sau khi cô gọi anh là tên đầu đất to xác, và trên tất cả, anh đã
chơi một trong những trận đấu xuất sắc nhất đời anh. Và Bressler ghi được cú
hat trick đầu tiên của anh ta trong mùa giải này sau khi cô bắt tay anh ta.
Khóe môi cô nhăn lại. “Anh có thực sự tin điều đó không?”
Luc không bao giờ đặt câu hỏi về nguồn gốc của may mắn. “Tất nhiên, nhưng chủ
yếu tôi ở đây bởi vì tôi biết cảm giác khi cần một công việc và bị giằng lấy
mất cơ hội từ trên tay.”
Jane nhìn xuống đôi chân trần của cô và Luc thì chăm chú nhìn mái tóc ướt của
cô. Đuôi tóc đã bắt đầu cong lại quanh vai như thể cô vừa xoắn nó quanh ngón
tay. Anh tự hỏi cảm giác như thế nào khi nó quấn quanh ngón tay anh. Đứng quá
gần nhau, anh mới nhớ lại là cô thấp như thế nào. Vai cô nhỏ nhắn và cô trông
cũng thật trẻ trung trong chiếc áo phông đại học Washington. Không phải lần đầu
tiên anh chú ý thấy đầu ngực cô cứ đâm vào ngực áo phông, và một lúc nữa anh
lại tự hỏi cô lạnh hay bị khuấy động. Hơi nóng tràn ngập huyết quản và tập
trung lại ở háng anh. Anh cảm thấy mình trở nên hơi cương lên và sốc nặng trước
phản ứng của anh với Jane Alcott. Cô thấp bé, ngực phẳng, và quá thông minh.
Bất chấp tất cả những điều đó, anh vẫn nghe thấy bản thân mình nói. “Có lẽ
chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Hãy quên cái lần đầu tiên chúng ta gặp nhau
mà tôi đã đề nghị tiểu vào cốc và phê của cô đi.”
Cô lại ngước lên. Da cô mềm mại, không tì vết còn môi cô đầy đặn và hồng mọng.
Anh tự hỏi má cô có mềm như khi nhìn vào không và anh hạ mắt xuống miệng cô.
Không, cô không phải tuýp đàn bà của anh nhưng có gì đó ở cô làm anh tò mò. Có
lẽ là óc hài hước và sự can đảm của cô. Có lẽ cũng chẳng có gì hơn là hai đầu
ngực cứ dựng lên của cô và sự thích thú đột ngột của anh với những lọn xoăn mềm
mại của cô.
“Thật ra thì, đó không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau,” cô nói.
Anh nâng ánh mắt lên nhìn mắt cô. Cứt thật, có vài tháng trong cuộc đời chỉ là
những bóng mờ đối với anh. Khi ấy anh làm những việc mà anh chỉ nghe hoặc đọc
đến sau đó. Anh không sống ở Seattle quãng thời gian đó, nhưng anh chắc chắn đã
đi du đấu đến đây cùng đội Detroit. Anh gần như sợ câu trả lời, nhưng anh phải
hỏi. “Chúng ta đã gặp nhau lúc nào vậy?”
“Mùa hè năm ngoái ở một bữa tiệc báo chí.”
Cảm giác nhẹ nhõm tràn qua anh và anh suýt bật cười. Anh hẳn phải nhớ nếu có
ngủ với Jane mùa hè năm ngoái. Mùa hè năm trước nữa tri nhớ của anh mới đáng
ngại. “Bữa tiệc báo chí ở nhà hàng Bốn Mùa sao?”
“Không, ở Key Arena.”
Anh ngửa đầu ra sau và nhìn cô. “Đêm ấy có rất nhiều người ở đó, nhưng tôi ngạc
nhiên là tôi không nhớ cô,” anh nói, dù cho anh cũng không ngạc nhiên lắm. Jane
không phải kiểu phụ nữ anh sẽ nhớ trong lần gặp đầu tiên. Và phải rồi, anh biết
những điều nói về anh, và anh vẫn không thực sự quan tâm. Anh sống đời mình
theo một cách riêng, và nhìn mọi thứ theo một góc nhìn riêng. Anh đã sống như
thế quá lâu rồi và anh vẫn thoải mái với bản thân mình. “Nhưng có lẽ cũng không
ngạc nhiên lắm, vì cô hẳn là mặc đồ màu đen,” anh đùa.
“Tôi nhớ chính xác bộ đồ anh mặc,” cô nói và băng qua phòng đến chỗ bếp. “Vét
sẫm màu, cà vạt đỏ, đồng hồ vàng, và một cô nàng tóc vàng.”
Anh để mắt mình lướt từ lưng xuống cái mông tròn lẳn của cô. Mọi thứ về Jane
đều nhỏ nhắn ngoại trừ thái độ của cô. “Cô đã ghen đấy à?”
Cô liếc qua vai. “Về cái đồng hồ sao?”
“Cả cái đó nữa.”
Thay vì trả lời, cô đi vào bếp và hỏi, “Anh có muốn một cốc cà phê không?”
“Không, cảm ơn. Tôi khong uống caffeine.” Anh đi theo nhưng dừng lại ở ngưỡng
cửa của cái bếp nhỏ hẹp. “Cô có nhận lại công việc của mình không?”
Cô đặt quyển sách anh tặng cô lên kệ bếp và rót cà phê vào một cái cốc
Starbucks cao. “Tôi có thể.” Cô mở tủ lạnh và rút một bình sữa ra. Cánh cửa
dính đầy Post-Its với các ghi chú nhắc cô mua đủ các thể loại từ dưa chua, bánh
quy giòn cho đến kem hộp. “Nó đáng giá bao nhiêu?” cô hỏi khi cô bỏ sữa ra và
đóng tủ lại.
“Đối với riêng cá nhân tôi, hay với cả đội?”
Cô nâng cốc lên môi và nhìn thẳng vào anh. “Riêng cá nhân anh.”
Cô sắp sửa lợi dụng hoàn cảnh đảo ngược đây. Vắt kiệt đến tận cùng. Anh không
thể nói mình sẽ không làm điều tương tự nếu tình thế ngược lại. “Tôi đã trao
cho cô một tặng phẩm hòa bình.”
“Tôi biết, và tôi rất trân trọng cử chỉ đó.”
Cô rất giỏi. Có lẽ anh sẽ sa thải Howie và thuê Jane thương thảo hợp đồng kế
tiếp của anh. “Cô muốn gì?”
“Một cuộc phỏng vấn.”
Anh khoanh tay trước ngực. “Với tôi sao?”
“Phải.”
“Khi nào?”
“Sau khi tôi có thời gian nghiên cứu chút ít và tập hợp được các câu hỏi lại.”
“Cô biết tôi ghét phỏng vấn.”
“Tôi biết, nhưng tôi sẽ khiến nó vô hại.”
Anh đứng thẳng người lên và nhìn xuống trước áo cô. “Vô hại như thế nào cơ?”
“Tôi sẽ không hỏi anh những câu cá nhân.”
Cô vẫn lạnh và đáng lẽ nên mặc một cái áo len hay gì đó vào. “Định nghĩa cá
nhân đi.”
“Đừng có lo, tôi sẽ không hỏi anh chuyện phụ nữ của anh đâu.”
Anh lướt mắt xuống cái hõm thanh nhã ở bụng cô, qua đôi môi lên mắt cô. “Một
vài thứ vớ vẩn mà cô hẳn là đã đọc về tôi không phải sự thật đâu,” anh nói và
cũng không hiểu tại sao anh lại phải biện hộ cho mình trước cô.
Cô thổi cốc cà phê. “Vài à?”
Anh thả tay xuống hai bên người và nhún vai. “Tôi sẽ nói ít nhất năm mươi phần
trăm là được dựng lên để bán sách hoặc báo.”
Từ sau cốc cà phê, khóe miệng cô cong lên. “Vậy năm mươi phần trăm nào là sự
thật thế?”
Cô nhìn cực kỳ dễ thương khi ngước nhìn anh như thế, mỉm cười, và anh gần như
bị xúi giục nói cho cô hết. “Không thu âm chứ?”
“Tất nhiên.”
Suýt nữa thôi. “Không phải việc của cô. Tôi không nói chuyện về phụ nữ trong
quá khứ hoặc quãng thời gian tôi phục hồi.”
Cô hạ cốc xuống. “Công bằng đấy. Tôi sẽ không hỏi anh bất kỳ chuyện gì về thời
gian phục hồi hay đời sống tình dục của anh. Có quá đủ thứ viết về nó rồi, và
điều đó thật là nhạt nhẽo.”
Nhạt nhẽo à? Đời sống tình dục của anh không hề nhạt nhẽo. Dạo gần đây
anh không hoạt động nhiều lắm, nhưng những gì anh có cũng không hề nhạt nhẽo.
Chà … có lẽ là đôi chút. Không, nhạt nhẽo là từ sai rồi. Quá mạnh. Có
cái gì đó thiếu vắng trong đời sống tình dục của anh dạo gần đây. Ngoài tình
dục ra. Anh không biết cái gì đó là gì, nhưng một khi anh giải quyết xong
chuyện của Marie, anh sẽ có nhiều thời gian hơn để tìm ra.
“Và bên cạnh đó,” cô thêm vào. “Tôi không muốn bất kỳ chuyện gì anh kể cho tôi
lại thổi tan những ảo tưởng của tôi về anh.”
“Ảo tưởng nào thế?” Anh tựa một vai vào khung cửa. “Rằng tôi quan hệ tình dục
tay ba mỗi đêm ư?”
“Không phải à?”
“Không.” Anh nhìn cô đứng đó nói với anh rằng đời sống tình dục của anh thật
nhạt nhẽo và anh quyết định phải làm cô choáng váng chút đỉnh. Chỉ một chút với
vài thứ mà đằng nào thì cô cũng đọc rồi thôi. “Tôi đã từng thử làm chuyện đó
một lần, nhưng các cô gái có hứng thú với nhau hơn là với tôi. Không tốt lắm
cho lòng tự trọng của tôi.”
Cô bắt đầu cười và anh không thể nhớ được lần cuối cùng anh ở riêng với một
người phụ nữ trong căn hộ của cô ta, cười đùa và trò chuyện với cô ta, mà không
cố dụ dỗ cô ta về hướng phòng ngủ. Cũng khá là vui đấy chứ.
Đêm sau khi Luc đến, Jane ngồi cạnh Darby trong khu vực báo chí dành cho trận
đấu với Vancouver của đội Chinooks. Một bảng điểm tám mặt với bốn màn hình treo
trên chính giữa mái nhà hình kim tự tháp. Ánh đèn phản chiếu xuống biểu tượng
Chinooks màu xanh lá cây to đùng ở chính giữa mặt băng, và màn trình diễn ánh
sáng laser trước trận đấu vẫn chưa bắt đầu. Vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến lúc
bóng rơi theo lịch trình, nhưng Jane đã sẵn sàng với một tập giấy và máy ghi âm
trong cặp. Cô đã quay lại và hào hứng hơn nhiều so với những gì cô giả bộ.
Ngoại trừ Darby, ban quản lí vẫn chưa có ai đến, và cô tự hỏi họ có đối xử lạnh
lùng với cô hay không.