Bí Mật Của Jane - Rachel Gibson - Chương 17.1
Chương 17
Ủ rũ: Bị tổn thương
Cô đúng là đồ ngốc. Tất cả những lần ấy. Đầu tiên là
yêu Luc, dù cho cô vẫn biết anh sẽ làm tan nát trái tim cô. Rồi thì nhìn vào
mặt anh và bảo anh rằng cô là Honey Pie. Anh đã không biết. Có nhiều khả
năng là anh sẽ không bao giờ biết.
Cô thì biết, và chúng bẫn cứ luôn thiêu đốt như than hồng ở ngay dưới xương ức
cô. Cuối cùng cô đã nói cho anh để làm tâm trí anh nhẹ nhõm. Anh quá khiếp đảm
khi nghĩ rằng có ai đó đang lẩn lút trong bóng tối… và cô đoán là cũng có ai đó
thật. Cô. Và cô nói cho anh cũng để làm lương tâm cô nhẹ nhõm nữa. Vậy thì tại
sao cô lại không cảm thấy khá lên chút nào thế này?
Jane ném vali xuống sàn và oà khóc. Cô đã mạnh mẽ dành bảy giờ trên taxi, sân
bay, hoặc máy bay cố về được đến nhà. Cố kìm nén. Cô không thể thêm nữa. Nỗi
đau đánh mất Luc tra tấn cơ thể cô và những tiếng nức nở ầm ĩ xé toang phổi cô
ra. Cô đã biết đánh mất anh sẽ rất đau đớn, nhưng cô không bao giờ tưởng tượng
được từng này đau đớn cũng là có thể.
Ánh trăng rót xuống qua cửa sổ căn phòng ngủ bé nhỏ trong căn hộ của cô, và cô
kéo rèm lại. Đóng mình trong bóng tối. Cô đã lấy ngay chuyến bay đầu tiên có
thể rời khỏi Phoenix chiều hôm nay. Cô đã dành hai giờ chuyển tiếp ở San
Francisco trước khi tiếp tục đi tới Seattle. Cô kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh
thần. Cô phải rời đi. Cô chẳng có lựa chọn nào. Cô hẳn là không thể đi vào
phòng thay đồ đêm hôm sau và nhìn mặt Luc. Cô hẳn sẽ vỡ nát. Ngay tại đó trước
mặt tất cả mọi người.
Trước khi rời đi, cô đã gọi Darby và bảo anh ta rằng cô có chuyện gia đình khẩn
cấp. Cô cần phải ở nhà, và cô sẽ quay trở lại với đội tuyển khi họ đã về
Seattle. Dù chẳng có lợi lộc gì cho Darby, anh ta vẫn giúp cô sắp xếp chuyến
bay, và cô nhận ra rằng anh ta không chỉ là một con buôn tự mãn. Có một trái
tim bên dưới những bộ vét hàng nghìn đô la và đống cà vạt xấu xí đó. Và chắc có
lẽ anh ta cũng tốt cho Caroline.
Cô cũng đã gọi cho cả Kirk Thornton. Anh ta không được thấu hiểu như Darby. Anh
ta đã hỏi gốc rễ của việc khẩn cấp và cô buộc phải nói dối. Cô đã bảo anh ta
rằng bố cô bị đau tim. Khi mà thực sự chính cô mới là người có trái tim tan
nát,
Cô đổ sập xuống giường và nhắm mắt lại. Cô không thể ngừng nghĩ về Luc hay nhớ
lại khuôn mặt anh lúc cô đi vào quán bar thể thao đó. Anh trông sững sờ, như
thể có ai đó vừa dùng gạch tấn công anh vậy. Cô có thể nhớ lại từng chi tiết
đau khổ ấy. Tệ nhất vẫn là sự quan tâm anh dành cho cô. Và khi cuối cùng anh
cũng chấp nhận cô là Honey Pie, quan tâm trở thành khinh miệt. Trong khoảnh
khắc ấy, cô biết mình đã mất anh mãi mãi.
Jane lăn người nằm nghiêng và chạm vào cái gối bên cạnh. Luc là người cuối cùng
đặt đầu lên cái gối ấy. Cô rê tay khắp bề mặt cotton mềm mại, rồi ôm lấy nó sát
vào mũi. Cô gần như có thể ngửi thấy anh.
Hối hận và tức giận trộn lẫn với nỗi đau trong tâm hồn cô, và cô ước gì cô
không bảo anh rằng cô yêu anh. Cô ước gì anh không biết. Chủ yếu là, cô ước gì
anh quan tâm. Nhưng anh không thèm.
Vậy anh sẽ ghét phải nhìn thấy những gì em làm với những người mà em không
yêu lắm đấy, anh đã nói thế.
Ném cái gối sang bên, cô ngồi dậy trên giường và gạt nước mắt ra khỏi má. Cô thay
một chiếc áo phông cỡ lớn, rồi đi qua căn hộ tối om tới phòng bếp. Cô mở tủ
lạnh và nhìn vào trong. Đã lâu lắm rồi cô không dọn dẹp nó. Cô túm lấy một cái
lọ cũ có một miếng dưa chuột dầm trôi nổi bên trong và đặt lên mặt quầy. Cô với
tay lấy một chai mù tạc trống không và nửa chai sữa đã quá hạn một tuần và đặt
chúng cạnh lọ dưa chuột dầm. Ngực cô nhức nhối và đầu cô cảm giác như nhồi đầy
bông. Cô sẽ rất vui được ngủ cho đến khi nỗi đau trôi đi, nhưng dù cho điều đó
là có thể, khi cô thức giấc, cô sẽ lại phải đối mặt với nỗi đau ấy mà thôi.
Điện thoại rung lên, và khi nó dừng lại, cô bỏ tai nghe ra khỏi máy. Cô cầm lấy
thùng rác và một chai nước tẩy rửa từ dưới chậu rửa bát và đặt chúng cạnh cô
trong ánh sáng từ tủ lạnh. Cô dọn dẹp để giữ mình bận rộn. Để tránh không hoàn
toàn phát điên. Cũng chẳng có tác dụng gì bởi vì cô cứ hồi tưởng lại mọi khoảnh
khắc tuyệt vời, hồi hộp, và khủng khiếp cô trải qua cùng Luc Martineau. Cô nhớ
cái cách anh ném phi tiêu như thể đấm gục bò tót. Cái cách anh lái xe mô tô và
cảm giác khi được ngồi phía sau anh. Cô nhớ lại màu sắc chính xác của mắt và
tóc anh. Âm thanh giọng nói và mùi hương làn da anh. Mùi vị của anh trong miệng
cô. Cách anh nhìn cô khi làm tình.
Cô yêu mọi thứ về Luc. Nhưng anh không yêu cô. Cô đã biết chuyện này sẽ kết
thúc. Rốt cục. Bài báo Honey Pie chỉ đẩy nhanh điều không thể tránh được mà
thôi. Thạm chí nếu cô có không bao giờ gửi nó đi, thậm chí nếu cô không bao giờ
viết nó ra, một mối quan hệ tình cảm giữa cô và Luc cũng sẽ không thể tiến
triển, bất chấp hy vọng ngược lại của cô. Ken gặp gỡ Barbie. Mick hẹn hò với
siêu mẫu, và Brad cưới…. Chuyện thường kỳ. Đó là cuộc sống. Chia tay không phải
lỗi của cô. Anh cũng sẽ bỏ đi mà thôi. Anh bỏ đi ngay lúc này có khi còn là một
chuyện tốt, cô tự bảo mình, thay vì vài tháng nữa khi cô càng khám phá ra nhiều
tình yêu với anh hơn. Khi đó sẽ càng đau đớn hơn. Mặc dù cô không thể tưởng
tượng nổi còn có thể đau đớn hơn được nữa. Cô cảm thấy như thể một phần trong
cô đã chết.
Cô đặt chai thuốc tẩy rửa lên mặt quầy và nhìn vào cặp táp của cô ở bên kia
phòng, bị ném trên bàn uống nước.
Có vài thứ trong cái câu chuyện Honey Pie nhảm nhí đó quá gần gũi để có thể
là trùng hợp ngẫu nhiên, anh đã nói thế.
Cô luôn cho rằng anh sẽ nhận ra mình trong câu chuyện đó, nhưng không hề nghĩ
rằng anh sẽ nhận ra cả cô nữa. Cô đi tới tràng kỷ và ngồi xuống. Những thứ
viết về anh và em đã thực sự xảy ra. Cô lôi laptop ra và bật nó lên. Cô lôi
thư mục Honey Pie của cô lên và kích vào tư liệu tháng Ba. Cho đến giờ,
cô vẫn do dự để đọc lại. Sợ rằng nó quá khủng khiếp, không hề tâng bốc, và
không tốt như cô vẫn hay dự tính. Khi cô đọc, cô thấy choáng váng trước việc cô
làm cho nó rõ ràng chỉ ra rằng đó là cô đến mức nào. Việc anh không nghi
ngờ gì mới càng ngạc nhiên hơn. Càng đọc, cô càng tự hỏi có phải mình cố tình
bỏ lại dấu hiệu hay không. Gần như thể cô nhảy lên nhảy xuống trên trang báo,
vẫy vẫy tay và hét toáng lên, là em đây, Luc, Jane đây. Em viết cái này đấy.
Có phải cô đã muốn anh sẽ đoán ra rằng cô viết chuyên mục này không? Không. Tất
nhiên rồi. Thế là ngu ngốc. Thế có nghĩa là cô cố tình phá hoại mối quan hệ
này.
Cô ngồi lùi lại và nhìn vào lò sưởi bên kia căn phòng. Nhìn vào bức ảnh của cô
và Caroline. Nhìn vào con cá mập pha lê Luc đã tặng cô. Khi nào thì cô yêu anh
nhỉ? Có phải cái đêm tiệc không? Đêm đầu tiên anh hôn cô? Hay cái ngày anh mang
đến cho cô quyển sách về khúc côn cầu thắt nơ hồng? Có lẽ mỗi lần ấy cô lại yêu
anh thêm một ít.
Cô đoán là thời gian nào cũng không quan trọng bằng câu hỏi lớn hơn. Có phải
những gì Caroline luôn nói về cô là sự thật không? Có phải cô bước vào mối quan
hệ với chân thụt chân thò không? Với một con mắt luôn hướng về lối ra? Có phải
cô cố tình viết câu chuyện đó theo một cách cực kỳ rõ ràng để thoát khỏi mối
quan hệ của cô với Luc trước khi cô lún quá sâu không? Nếu là trường hợp đó, cô
đã thoát ra quá muộn mất rồi. Cô đã lún quá sâu và mạnh hơn trước kia nhiều. Cô
thậm chí còn không biết có thể lún mạnh đến thế nữa kìa,
Chuông cửa nhà cô reo lên và cô nhỏm dậy khỏi tràng kỷ. Bây giờ là hơn hai giờ
sáng, và không thể tưởng tượng ra ai lại đang đứng trước hiên nhà cô. Tim cô
thắt lại thậm chí khi cô tự bảo mình đó không phải là Luc, băng qua cả đất nước
để đuổi theo cô như Dustin Hoffman trong The Granduate.
Đó là Caroline.
“Tớ đã gọi đến tất cả các bệnh viện,” bạn cô nói khi ôm lấy Jane thật chặt vào
ngực. “Chẳng ai cho tớ một thông tin nào hết.”
“Về cái gì?” Jane thoát khỏ còng ôm của Caroline và lùi lại một bước.
“Bố của cậu.” Caroline hạ cằm xuống và nhìn vào mắt Jane. “Bệnh tim của ông ấy.”
Jane lắc đầu và xoa cánh tay lạnh giá vào chiếc áo phông dài. “Bố tớ có bị bệnh
tim đâu.”
“Darby đã gọi cho tớ và bảo tớ rằng ông bị thế mà!”
Ôi không. “Đó là những gì tớ bảo toà soạn, nhưng tớ chỉ cần đi về nhà và cần
một lời bào chữa hợp lý thôi.”
“Bác Alcott không phải đang chết hả?”
“Không.”
“Tất nhiên là tớ mừng khi nghe điều đó.” Caroline ngồi phịch xuống sofa. “Nhưng
tớ đã đặt hoa mất rồi.”
Jane ngồi xuống cạnh cô. “Xin lỗi. Cậu có thể huỷ chúng không?”
“Tớ không biết.” Caroline quay người và nhìn cô. “Lời nói dối đó là vì sao vậy?
Sao cậu lại phải về nhà? Và sao cậu lại khóc thế?”
“Cậu đã đọc Honey Pie tháng này chưa?”
Caroline thường đọc hết các câu chuyện ấy. “Tất nhiên rồi.”
“Đó là Luc.”
“Tớ cũng đoán ra rồi. Anh ta có thấy phổng mũi không?”
“Không hề,” Jane trả lời, và rồi cô kể lại cho cô ấy lý do. Qua làn nước mắt
không thể ngừng lại, cô kể cho bạn cô tất cả mọi thứ. Khi cô kể xong, hàng lông
mày của Caroline cau lại.
“Cậu đã biết những gì tớ sắp nói rồi đấy.”
Phải, Jane biết. Và lần đầu tiên cô thực sự lắng nghe. Jane vẫn luôn là người
thông minh. Còn Caroline là người xinh xắn. Tối nay Caroline vừa là người thông
minh vừa là người xinh xắn.
“Cậu có thể cứu chữa không?” Caroline hỏi.
Jane nhớ lại ánh mắt của Luc và cách anh bảo cô hãy tránh xa cả anh lần Marie
ra. Anh thực sự có ý đó. “Không. Bây giờ anh ấy sẽ không bao giờ lắng nghe tớ
nữa.” Cô tựa lưng vào sofa và nhìn lên trần nhà. “Đàn ông dở hơi.” Jane xoay
đầu và nhìn bạn cô. “Hãy làm một bản hiệp ước thề sẽ bỏ đàn ông trong một
khoảng thời gian đi.”
Caroline cắn môi. “Tớ không thể. Hiện giờ tớ gần như đang hẹn hò với Darby rồi.”
Jane ngồi thẳng dậy. “Thật sao? Tớ không biết là mọi chuyện lại trở nên nghiêm
túc thế đấy.”
“Chậc, anh ấy không phải tuýp thông thường của tớ. Nhưng anh ấy tử tế với tớ và
tớ thích anh ấy. Tớ thích nói chuyện với anh ấy và tớ thích cái cách anh ấy
nhìn tớ. Và, chậc, hãy đối mặt với điều này, anh ấy cần tớ.”
Phải, chắc chắn là thế. Jane đoán Darby hẳn sẽ lấp đầy cả đời Caroline với cái
sự cần ấy chứ.
Sáng hôm sau, Jane nhận hoa từ Chinooks biểu lộ sự chia buồn của họ. Vào buổi
trưa, hoa từ Times, và lúc một giờ, Darby gửi đến món quà của anh. Lúc
ba giờ, hoa của Caroline được chuyển đến. Chúng đều lộng lẫy, thơm ngát, và
khiến cô tràn đầy cắn rứt. Đây thuần tuý là nghiệp chướng phát sinh, và cô hứa
với Chúa rằng cô sẽ không bao giờ nói dối nữa nếu Ngài làm chuỗi hoa này dừng
lại.
Trên ti vi tối hôm đó, cô xem đội Chinooks đấu với đội Coyotes. Qua khung mặt
nạ, đôi mắt màu xanh dương của Luc nhìn thẳng vào cô, cứng rắn và lạnh lùng như
mặt băng anh đang chơi. Khi anh không chửi thề không khí trước khung thành, thì
môi anh mím lại thành một đường dữ dằn.
Anh ngước lên và máy quay bắt được cơn giận dữ trong mắt anh. Anh không hoàn
toàn tập trung. Đời sống riêng tư đang ảnh hưởng đến trận đấu của anh, và nếu
Jane có nuôi dưỡng bất kỳ hy vọng thầm kín nào rằng cô có thể sữa chữa mối quan
hệ này, thì hy vọng đó cũng chết rồi.
Thực sự đã xong hẳn rồi.
***
Luc nhận về ba thẻ phạt khi anh để cơn giận trút lên bất kỳ kẻ nào đủ ngu ngốc
để bước vào vạch sân của anh.
“Có vấn đề gì vậy. Martineau?” một cầu thủ Coyotes đi tới trước hỏi sau cú phạt
đầu tiên. “Đến tháng à?”
“Hôn quần tao đi,” anh trả lời, móc gậy vào giầy trượt của hắn ta, và kéo hắn
ta ngã xuống.
“Mày là thằng đê tiện, Martineau,” hắn ta nói khi nhìn dậy từ chỗ nằm trên mặt
bằng. Còi thổi lên và Bruce Fish đến chỗ anh ở khung thành.
“Có rắc rối gì với ban quản trị à?” đội trưởng hỏi.
“Cậu nghĩ cái chó gì thế? Nước nhỏ xuống từ mặt và khung mặt nạ anh. Jane không
có trong khu báo chí. Cô thậm chí còn không ở cùng bang, vậy mà anh vẫn không
thể bỏ cô ra khỏi đầu được.
“Đó là cái chó mà tớ nghĩ đấy.” Bressler cấu vai anh với đôi găng tay to bự. “Cố
đừng kéo thêm một hình phạt nào nữa và chúng ta có thể thắng trận này.”
Cậu ta nói đúng. Luc cần tập trung hơn vào trận đấu chứ không phải ai ở hay
không ở trong khu báo chí. “Không thêm lỗi phạt ngu ngốc nào nữa,” anh đồng ý.
Nhưng ở hiệp tiếp theo, anh đập vào cẳng chân một đối thủ và anh chàng đó ăn vạ
một cách thảm thương.
“Chẳng hề đau tí nào, thằng đàn bà ạ,” Luc nói khi nhìn xuống cầu thủ đang ôm
cẳng chân và co rút vì đau đớn. “Dậy đi và tao sẽ cho mày biết thế nào là đau
đớn.”
Còi thổi lên và Bressler trượt qua, lắc đầu.
Sau trận đấu, phòng thay đồ ảm đạm hơn thường lệ. Họ đã bù được hai điểm vào
cuối hiệp ba, nhưng vẫn không đủ. Họ thua ba – năm. Các phóng viên thể thao
Phoenix lùng sục khắp căn phòng tìm vài lời đay nghiến, nhưng chẳng ai nói gì
nhiều.
Cha Jane đã phải chịu một cơn đau tim, và các cầu thủ đều cảm nhận được sự vắng
mặt của cô. Luc chẳng hề tin vào cái câu chuyện đau tim đó, và cũng ngạc nhiên
là cô lại quay đuôi bỏ chạy. Chẳng hề giống với Jane mà anh biết. Nhưng rồi,
anh cũng không thực sự biết cô nhiều lắm. Cô Jane thực sự đã nói dối anh, lợi
dụng anh, và biến anh thành thằng ngốc. Cô biết những chuyện về anh mà anh
không muốn phải đọc trên báo tí nào. Cô biết rằng anh chườm đá lên đầu gối và
mọi thứ không phải đều một trăm phần trăm.
Anh là thằng đần. Làm thế quái nào mà anh lại để một nữ phóng viên lùn tịt với
mái tóc loăn xoăn và một cái miệng lanh lẹ bước vào đời anh cơ chứ? Ban đầu anh
còn không thích cô. Làm sao mà anh lại lún sâu với cô đến thế này? Cô đảo lộn
cả cuộc sống của anh lên và giờ anh phải tìm ra một cách để đẩy cô ra khỏi đầu.
Để lấy lại sự tập trung. Anh có thể làm được. Trước đây anh đã từng quay lại
được, anh đã từng đấu tranh với những ác ma còn lớn hơn Jane Alcott nhiều. Anh
cho rằng tất cả những gì anh cần là lòng quyết tâm và một ít thời gian. Darby
đã bảo với cả đội rằng cô sẽ không quay lại cho tới tuần sau.
Một tuần. Giờ khi cô đã ra khỏi đời anh về mặt thể xác, cũng sẽ chẳng mất nhiều
thời gian để tống nó ra khỏi đầu anh và tập trung tinh thần vào trận đấu.
Và một tuần sau, anh đã đúng. Dẫu sao cũng một phần nào đó. Anh đã lấy lại
phong độ. Quay lại chơi với kỹ năng chứ không phải là sức mạnh thô bạo được cảm
xúc châm lửa, nhưng anh vẫn thất bại trong việc hoàn toàn đẩy Jane ra khỏi đầu.
Cái ngày anh quay lại Seattle, anh cảm thấy thâm tím cả trong lẫn ngoài. Anh
chỉ muốn ngồi trên tràng kỷ, thư giãn, và xem ti vi không cần suy nghĩ cho đến
khi Marie từ trường về nhà. Có lẽ họ sẽ ra ngoài và ăn một bữa tối thư giãn.
Anh đáng lẽ phải đoán trước. Vẫn như mọi khi với em gái anh, một phút trước mọi
việc còn ổn, và ngay phút sau mọi thứ đều đâm thẳng tới địa ngục. Một phút
trước cô bé đang kể lể những cho anh về ngày học ở trường, rồi cô bé cởi chiếc
áo len to sụ ra. Cằm Luc rớt xuống khi anh nhìn rõ chiếc áo phông chật căng và
bộ ngực của cô bé. Chúng to hơn nhiều khi anh rời nhà đi du đấu cách đấy một
tuần. Không phải anh nhìn chằm chằm đâu, nhưng anh không thể ngừng chú ý đến sự
khác biệt ấy.
“Em đang mặc cái gì thế?”
“Áo phông BEBE của em.”
“Ngực em lớn hơn nhiều so với tuần trước. Em đang mặc áo lót độn ngực phải
không?”
Cô bé khoanh tay trước ngực như thể anh nó là một tên biến thái. “Nó là một cái
áo con nước.”
“Em không thể mặc nó ra ngoài căn nhà này đâu đấy.” Anh không thể để cô bé tra
ngoài với bộ ngực được đẩy lên và phình ra như thế kia.
“Em đã mặc nó tới trường cả tuần trước đấy.”
Chết tiệt, anh cá hết tất cả mọi thứ rằng lũ con trai ở trường cũng đã nhìn
chằm chằm vào ngực cô bé. Cả tuần. Trong khi anh đang ở xa. Chúa ơi, đời anh
đúng là một mớ bòng bong. Cả một vạc hổ lốn loạn xì ngầu. “Anh cá là lũ con
trai ở trường đã tha hồ vui vẻ nhìn chằm chằm vào bộ ngực bự của em. Và em có
thể cá rằng chúng không nghĩ những thứ tử tế về em đâu.”
“Bộ ngực ư?” cô bé há hốc miệng. “Thật đáng kinh tởm. Anh thật độc ác với em.
Anh toàn nói những thứ xấu xa.”
Bộ ngực bự không phải một từ xấu. Phải không nhỉ? “Anh chỉ đang nói cho
em lũ con trai nghĩ thế nào mà thôi. Nếu em xuất hiện trong một cái áo lót độn
ngực, với ngực em nhảy cả ra, chúng sẽ nghĩ em dơ bẩn.”
Cô bé nhìn anh như thể anh là một kẻ gạ gẫm trẻ em chứ không phải một ông anh
trai muốn bảo vệ cô khỏi lũ nhóc con biến thái ở trường. “Anh thật bệnh hoạn.”
Bệnh hoạn ư? “Không. Anh chỉ đang cố nói với em sự thật thôi.”
“Anh chẳng phải cha hay mẹ em. Anh không thể bảo em phải làm gì.”
“Em nói đúng. Anh không phải cha và cũng không phải mẹ em. Anh cũng có thể
không phải là ông anh trai tốt nhất, nhưng anh là tất cả những gì em có.”
Lệ tràn ra từ mắt cô bé và làm nhoè nhoẹt lớp trang điểm. “Em ghét anh, Luc.”
“Không đâu, em không ghét anh. Em chỉ làm mình làm mẩy vì anh không để em đi
lung tung trong một cái áo lót độn ngực thôi.”
“Em cá là anh thích phụ nữ đi lung tung trong áo lót độn ngực.”
Thực ra thì, anh đã dần thích thú, và bị ám ảnh, với bộ ngực nhỏ.
“Anh là đồ đạo đức giả, Luc. Em cá các cô bạn gái của anh mặc áo lót độn ngực.”
Trong tất cả những phụ nữ mà anh biết, người phụ nữ quyến rũ anh nhiều nhất còn
không thèm mặc áo con. Anh tự hỏi điều đó nói lên gì về anh. Anh cố không quan
tâm, nhưng có. Vạc hổ lốn của anh lại loạn thêm một tí rồi.
“Marie, em mới có mười sáu,” anh nói lý lẽ. “Em không thể đi lung tung trong
một cái áo con kích thích lũ con trai được. Em sẽ phải mặc thứ gì khác. Có lẽ
một cái áo con có ổ khoá chăng.” Câu cuối cùng anh thêm vào cho vui nhộn. Như
thường lệ, cô bé không thể chia sẻ tính hài hước của anh. Em gái anh oà khóc.
“Em muốn tới trường nội trú,” cô bé gào lên và chạy về phòng ngủ.
Việc cô bé nhắc đến trường nội trú khiến anh ngạc nhiên. Anh đã lâu không nghĩ
đến trường nội trú rồi. Nếu anh gửi cô bé tới trường nội trú, anh sẽ không phải
lo chuyện cô bé mặc áo lót độn ngực khi anh ra khỏi thị trấn nữa. Cuộc sống của
anh sẽ đơn giản hơn. Nhưng bỗng nhiên ý nghĩ cô bé đi xa không có chút hấp dẫn
nhỏ nhỏi nào nữa. Cô bé như một cái nhọt và rất thất thường, nhưng cô là em gái
anh. Anh đã quen với việc có cô bé ở quanh, và ý nghĩ về trường nội trú không
còn là một giải pháp nữa.
Anh theo cô bé đến phòng cô và tựa vai vào khung cửa. Cô bé nằm trên giường
trừng mắt nhìn trần nhà, cánh tay dang ra như một kẻ tử vì đạo trên thánh giá.
“Em có thực sự muốn đi tới trường nội trú không?” anh hỏi.
“Em biết anh không muốn em ở đây.”
“Anh chưa bao giờ nói thế.” Họ đã từng có cuộc đối thoại này trước đây. “Và
điều đó không phải sự thật.”
“Anh muốn thoát khỏi em,” cô bé nức nở. “Nên em sẽ đi tới trường.”
Anh biết điều cô bé cần nghe và điều anh cần phải nói. Vì cô bé cũngnhiều như
vì anh. Anh đã lưỡng lự lâu quá rồi. “Quá muộn rồi.” Anh khoanh tay trước ngực.
“Em sẽ không đi đâu hết. Em sống ở đây với anh. Nếu em không thích thế thì thật
quá tệ.”
Lúc ấy cô bé mới nhìn anh. “Kể cả khi em muốn đi ư?”
“Phải rồi,” anh nói và ngạc nhiên trước việc anh thực sự có ý đó. “Kể cả khi em
muốn đi, em vẫn kẹt ở đây. Em là em gái anh và anh muốn em sống cùng anh.” Anh
nhún vai. “Em là một cái nhọt ở mông, nhưng anh thích có em ở quanh quấy rầy
anh.”
Cô bé im lặng một phút, rồi thì thào. “Đồng ý. Em sẽ ở lại.”
“Vậy thì được rồi.” Anh rời mình khỏi khung cửa và đi vào phòng khách. Anh nhìn
về phía vịnh qua chiếc cửa sổ dài. Mối quan hệ của anh với em gái không phải là
tuyệt vời nhất. Hiệp ước chung sống của họ còn lâu mới lý tưởng, anh đi xa cũng
nhiều như anh ở nhà. Nhưng anh muốn hiểu rõ cô bé trước khi cô rời đi học đại
học và trưởng thành.
Mười sáu năm qua, đáng lẽ anh nên gặp cô bé nhiều hơn. Anh chắc chắn là có thể.
Anh chẳng có lời bào chữa nào. Dẫu sao cũng chả có lời nào tốt đẹp. Anh quá mải
mê với cuộc sống của riêng mình, anh chẳng nghĩ nhiều về cô bé cho lắm. Và điều
đó đã khiến anh xấu hổ suốt quãng thời gian anh ở Los Angeles và chưa bao giờ
thực sự cố gắng để gặp cô bé. Để hiểu cô bé. Anh luôn biết rằng điều đó biến
anh thành một thằng khốn ích kỷ. Anh chỉ chưa bao giờ thực sự nghĩ xem ích kỷ
thì có gì xấu – cho đến bây giờ.
Anh nghe tiếng chân nhẹ nhàng của cô và quay người lại. Đôi má vẫn còn ướt và
marcara chạy dọc khuôn mặt, cô bé vòng tay quanh người anh và tựa má vào ngực
a. “Em thích sống ở đây quấy rầy anh.”
“Tốt.” Anh ôm lấy cô. “Anh biết anh không bao giờ có thể thay thế mẹ em hoặc
cha, nhưng anh sẽ cố làm em được hạnh phúc.”
“Hôm nay em đã rất hạnh phúc rồi.”
“Em vẫn không thể mặc cái áo lót đó.”
Cô bé im lặng một lúc, rồi thở dài cam chịu. “Được rồi.”
Họ cùng nhau nhìn ra cửa sổ một lúc thật lâu. Cô bé nói chuyện về mẹ, và kể cho
anh lý do cô vẫn giữ những bông hoa khô ấy trong tủ áo. Anh đoán anh hiểu được,
dù anh vẫn nghĩ nó hơi ghê. Cô bé nói cô cũng đã kể chuyện này với Jane, và
Jane đã bảo rằng cô bé sẽ bỏ chúng đi một ngày nào đó khi cô bé đã sẵn sàng.