Khuynh Thế - chương 06 - 08 end

Chiều nay Vân Thịnh mơ thấy Khuynh Thế lúc nhỏ, nàng còn là một tiểu nha đầu giống như một viên thịt, năm đó nhà hắn sa sút, bị bán vào phủ công chúa làm nô tài, lần đầu tiên hắn thấy Khuynh Thế là lúc buổi tối, Tiểu công chúa len lén chạy đến bên hồ nước bắt đom đóm, nàng chụp nửa ngày cũng không bắt được con nào, hắn tiện tay bắt cho nàng một con,  khuônmặt cô gái nhỏ nhắn mắt tròn to nhìn hắn kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng “a a” kinh ngạc.

“Đại ca ca thật là lợi hại.”

Nhà hắn xưa kia cũng có chút khá giả, khi đó cũng không cảm thấy mình có chỗ nào không bằng người, hắn nói:“Bay đầy trời như thế, muốn bắt quá dễ”.

Thịt viên công chúa đang cầm đom đóm ủy khuất nói:“Khuynh Thế không bắt được”.

Trái tim mềm nhũn, hắn sờ sờ đầu công chúa:“Ta giúp ngươi.”

Cầm một túi đom đóm, Khuynh Thế vui vẻ cười khanh khách. Sau đó Vân Thịnh nhớ lại, có lẽ là bắt đầu từ khi đó, hắn không thể chống cự lại nụ cười đó của nàng.

Sau nô phó hầu hạ Khuynh Thế tìm tới, trước không nói gì liền mắng Vân Thịnh té tát, hắn còn nhỏ, giận đến đỏ bừng mặt, là Khuynh Thế cắn người nọ một cái, lảo đảo chạy tới ôm một cánh tay hắn, nói:“Ngươi mắng ta! Khuynh Thế làm sai thì mắng Khuynh Thế! Không cho phép bắt nạt Đại ca ca!”.

Vì vậy sau này hắn trở thành thị vệ bên người công chúa, Khuynh Thế đối xử với hắn không giống những người khác, hắn cũng dốc lòng hồi báo tâm ý của nàng, nhưng, cho dù hắn hồi báo thế nào, cuối cùng hắn vẫn nợ nàng, hơn nữa không cách nào đền bù được.

Trời sáng, Khanh Thời lại hầm cháo cho hắn, hắn lẳng lặng uống hết.

Hắn muốn dùng tất cả của bổ khuyết vào chỗ trống kia, mặc dù, hắn chỉ lấp được một chút, chỉ cần có chút liên quan đến Khuynh Thế dù ít đến đáng thương, đối với hắn mà nói cũng là vô cùng trân quý.

Xuân đi thu tới, hộ quốc tướng quân bệnh nặng. Nằm liệt giường không dậy nổi.

Hoàng đế lo lắng phái ngự y trong cung đến thăm mấy lần, lần nào cũng giống nhau, khí hư thể yếu, mọi người đều nói Hộ quốc tướng quân Vân Thịnh đã sắp đi đến điểm cuối cuộc đời rồi. Vân Thịnh lại cảm thấy không có gì không tốt, thời gian hắn ngủ mỗi ngày một nhiều, thì được mơ thấy Khuynh Thế cũng nhiều lên. Cho dù phải nhớ lại những đau đớn kia, nhưng so với việc sau khi tỉnh lại trong đầu trống rỗng thì những điều đó tất cả đều là hạnh phúc.

.

Khanh Thời ngày ngày túc trực bên giường, trong phòng mùi hoa quế lượn lờ, Vân Thịnh đang ngủ say tựa như lại gặp phải ác mộng, hắn xoay người, miệng nỉ non nói mơ, Khanh Thời nghiêng người lại gần nghe, mơ hồ cảm giác được hắn đang gọi tên nàng:“ Khanh Thời… Khanh Thời……” Tựa như muốn khắc hai chữ này vào cốt tủy, ngay cả chết cũng không thể quên.

Khanh Thời run lên, trong lúc lơ đãng nhìn thấy một hộp gỗ dưới gối của Vân Thịnh, hắn chưa bao giờ ngủ cùng nàng, nên Khanh Thời chưa bao giờ nhìn thấy cái hộp này. Trong lòng nàng căng thẳng, cuối cùng tò mò rút hộp gỗ kia ra .

Mặt ngoài hộp gỗ bóng loáng, giống như bị người vuốt ve ngàn vạn lần, mở cái khóa nhỏ, bên trong là một dải lụa đỏ, cùng với đó là vài lọn tóc dài, được người quý trọng cuốn thành một túm, lấy dây đỏ buộc lại.

Khanh Thời không khỏi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc dài kia, hình như đã qua rất nhiều năm, tóc đen đã có chút khô cứng, nhưng Khanh Thời có thể tưởng tượng, lúc đầu những lọn tóc này chắc hẳn vô cùng xinh đẹp.

chương 7

“Khụ Khụ.” Vân thịnh ho khan một tiếng từ từ tỉnh, nhưng lúc nhìn thấy hộp gỗ trong tay Khanh Thời, thần sắc hắn biến đổi, ánh mắt nghiêm túc:“Đưa đây.” Giọng nói yếu ớt mà khàn khàn, nhưng bên trong mang theo sát khí khiến Khanh Thời cả kinh, hộp gỗ rơi xuống giường. Lọn tóc đen rơi ra ngoài.

Vân Thịnh ngồi dậy, đặt lọn tóc về trong hộp, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Khanh Thời:“Có những thứ tốt nhất ngươi đừng đụng vào.” Nói xong, hắn lại ho khan mấy tiếng,“Cháo hầm cũng tốt, tư thông Hoạt quốc, đưa bản đồ tướng quân phủ ra ngoài cũng được, ta có thể bỏ qua cho ngươi, nhưng đừng đụng vào ranh giới cuối cùng của ta.”.

Khanh Thời cả kinh:“Ngài……”

“Đi ra ngoài đi.”.

Hắn biết, Khanh Thời nhất thời kinh hãi không thôi, người này cái gì cũng biết, nhưng cho tới bây giờ hắn lại không nói, thậm chí còn không chỉ trích nàng, tại sao…… Chỉ vì hắn sủng ái nàng sao? Hoặc là nói, hắn là vì hoài niệm khắc cốt một nữ nhân khác?

.

Sau khi Khanh Thời rời đi, Vân Thịnh mệt mỏi nhắm mắt.

Chiến công của hắn là dùng xương khô của Hoạt quốc đổi lấy, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ nghĩ đến tội nghiệt sâu nặng đời này của hắn, nhưng người Hoạt quốc, hắn sao có thể không hận. Nhớ tới cảnh trong mơ vừa rồi, lông mày Vân Thịnh nhăn lại

Năm ấy rất lạnh, hắn tấn công vào đô thành Hoạt quốc, lãnh binh bước vào hoàng cung, giúp hoàng đế Hoạt quốc đoạt lại đế vị, song khi hắn nói muốn đem thi thể công chúa Khuynh Thế về, lại không một người dám nói gì. Hỏi tới, hắn mới biết được, những kẻ Hoạt quốc kia đã mang tro cốt Khuynh Thế, trải ở núi hoang sau Hoàng thành

Vân Thịnh chấn động, cơ hồ đứng không vững:“Ở đâu?”.

Người trong cung trải qua cuộc làm phản đưa hắn đi, trên núi hoang chỉ còn lại cỏ, không có cây cối:“Các ngươi…… ngay cả một nơi tử tế cũng không tìm cho Khuynh Thế.” Vân thịnh cắn răng nghiến lợi, tựa như hận người Hoạt quốc tận xương tủy, song cung nhân đi theo phía sau hắn, lại nói:“Đây là nương nương tự mình chọn.”

Vân Thịnh chết lặng, cung nhân nói:“ Lúc nương nương trọng thương, phân phó chúng thần, về sau nếu nàng chết, hỏa thiêu nàng, đưa đến nơi này. Nàng nói, gió nơi đây có thể đưa nàng về nhà.”

Gió núi gào thét, thổi mái tóc hắn, Vân Thịnh nhìn lại, hướng sợi tóc tung bay chỉ về Đại Tề, lục phủ ngũ tạng giống như xoắn lại, khiến hắn đau đến không muốn sống, hắn khẽ cúi người xuống, che tim, cổ họng có mùi máu tươi trào ra.

Nàng muốn về nhà, nàng vẫn luôn muốn về nhà. Hắn từng thề sẽ che chở nàng nhưng không làm được, không được gặp nàng lần cuối, ngay cả hài cốt của nàng cũng không cách nào mang về nhà được…… Hắn…… quả thực là kẻ vô dụng

“Vân Thịnh, nếu như ta muốn đi, ngươi nguyện dẫn ta đi không?”

Trong lúc hoảng hốt câu hỏi của nàng lại xuất hiện trong đầu hắn một lần nữa, khiến hắn đau đớn, nếu có một lần nữa, hắn dù dùng hết tất cả cũng sẽ mang nàng đi, song hối hận cũng vô dụng, tiếc nuối cũng không có cách nào đền bù lại…….

Khanh Thời không hầm cháo cho Vân Thịnh nữa, Vân Thịnh cũng không hỏi, chẳng qua là tiết lộ một chút tin tức cho hoàng đế biết. Đây là quốc gia của Khuynh Thế, nhà của Khuynh Thế, dù làm cái gì, cũng không thể để cho quốc gia này gánh chịu hậu quả.

Nhưng mặc dù không uống cháo nữa, thân thể Vân Thịnh cũng càng ngày càng yếu, thời gian hắn ngủ càng ngày càng dài, nằm mơ cũng càng ngày càng kỳ quái, có đôi khi là trong trí nhớ , có đôi khi là ngoài trí nhớ, thực tế cùng cảnh trong mơ hắn cũng không phân biệt rõ ràng được nữa.

chương 8

Thủ lĩnh quân phản loạn  Hoạt quốc mắng chửi tội lỗi của hoàng đế Hoạt quốc, theo đó mà mắng chửi cả Đại Tề, bọn họ trói Khuynh Thế trên giá chữ thập, để cho mọi người nhìn nàng chật vật, bọn họ muốn nói cho dân chúng, cao quý như công chúa Tề quốc, hoàng hậu Hoạt quốc cũng có thể bị bọn họ giẫm dưới chân.

Đôi mắt Khuynh Thế thất thần nhìn về phương xa, giống như con rối không có linh hồn, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm về một hướng, giống như xuyên qua đám người đông đúc, xuyên qua tường thành cao dầy, bay tới kinh thành Đại Tề cách đó ngàn dặm, nơi đó có đường cái hẻm nhỏ nàng quen thuộc, có phủ công chúa, có Vân Thịnh đứng ở ngoài viện, còn có cả vườn hoa Lê.

Có một nam tử sẽ dùng ánh mắt ôn nhu nhất nhìn nàng. Nàng đi qua thiên sơn vạn thủy, chỉ vì muốn được dừng lại ở bên cạnh hắn.

Bọn họ rút roi ra đánh nàng, đối với bọn họ mà nói, bọn họ đang đánh Đại Tề, đang đánh thể diện hoàng thất Hoạt quốc, nhưng Vân thịnh biết, Khuynh Thế thích nhất được bắt đom đóm trong đem hè, đồ vật nàng quý trọng nhất là cái trâm rách hắn làm, câu thường nói nhất là……

.

“Vân Thịnh”

Nàng chẳng qua chỉ là một cô gái như vậy.

Dưới đài dân chúng cao giọng hoan hô, người trên giá chỉ nhìn phương hướng không rõ phía xa xa, cho đến lúc nàng không còn ngẩng đầu lên được, cũng không nói được ra tiếng, nhẹ nhàng nhắm mắt, nàng thở dài một tiếng cuối cùng:“Vân Thịnh……”

Hắn nói, hắn sẽ luôn che chở nàng…

Nhưng đến cuối cùng, nàng không đợi được.

Bị đánh chết…….

Tỉnh khỏi cơn ác mộng, đầu Vân Thịnh đầy mồ hôi lạnh, hắn ôm trái tim đang không ngừng co rút, đau đến run rấy cả người, ở trên chiến trường bị thương nặng cũng chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối, nhưng đôi mắt vẩn đục của Vân Thịnh lúc này lại mơ hồ. Khuynh Thế Khuynh Thế, nàng thật sự khiến cho hắn dốc hết cả đời cả kiếp.

Nằm trên giường một ngày, ngày thứ hai tinh thần của hắn lại cực tốt, hắn nói muốn đến Kì Thiên đài. Không ai dám cản hắn, tam triều nguyên lão, hộ quốc Đại tướng quan, hắn lên Kì Thiên đài tựa như rảnh rỗi tản bộ bên đình. Đây là nơi lúc trước hắn coi như địa phương thần thánh, không thể xâm phạm.

Hắn đứng giữa Kì Thiên đài, nhìn lên trời cao, trong lễ tế Khuynh Thế cũng đứng ở chỗ này, bầu trời này không phải là bầu trời ngày ấy, tâm trạng trong lòng nàng lúc ấy, có phải cũng có mấy phần giống hắn bây giờ hay không. Đau cùng bất đắc dĩ, yêu mà tiếc nuối

Hắn khom người chậm rãi nhìn Kì Thiên đài một lượt, rồi sau đó cúi đầu quỳ xuống, dập đầu ba cái:“Chúc cho xã tắc trường tồn, mong cho quốc gia trường an.” Giọng nói của hắn suy yếu khàn khàn, trán áp xuống mặt đất, thật lâu cũng không đứng lên.

Gió nhẹ thổi qua Kì Thiên đài, thân thể Vân Thịnh run rẩy từ từ đứng lên, hắn ngắm nhìn bốn phía, một mảnh trống không. Vân thịnh cười cười, cảm thấy hôm nay mình quả thật già nên hồ đồ rồi, làm như vậy thì có ích lợi gì đây, giống như có thể gọi hồn Khuynh Thế trở về.

.

Hắn lắc đầu, đi xuống khỏi Kì Thiên đài, trên đường đi hắn đi qua vị trí mà năm đó hắn đã đứng, hắn dừng bước, làn gió ấm áp thổi qua sau lưng, hắn lơ đãng quay đầu, có lẽ là do ánh mặt, hắn nhìn thấy Hoa Lê tung bay đầy trời, công chúa Khuynh Thế mặc bộ quần áo màu đỏ đứng giữa Kì Thiên đài, trong mắt mang ba phần khiêu khích, ba phần thê lương, còn phần nhiều là tình ý nhìn hắn.

Thời gian phảng phất quay trở về mấy chục năm trước, nơi này vẫn lễ tế trời năm đó, quân vương cùng trăm quan đều ở đây xem lễ.

Con ngươi hắn hơi co lại, hắn mặc áo giáp đặc trưng của phủ công chúa, hắn chậm rãi tiến lên, vươn tay, quên đi tất cả:“Khuynh Thế, ta dẫn nàng đi.”

“Chúng ta…… Về nhà.”

Ánh mắt lạnh lùng của Công chúa trong chớp mắt khẽ mềm nhũn, nàng nâng khóe miệng, cong cong đôi mắt:“Được.”

.

Hậu Ký

Hộ quốc tướng quân Vân Thịnh qua đời.

Khanh Thời lấy hộp gỗ ở dưới gối Vân Thịnh, cẩn thận quan sát mới nhìn thấy bên hộp gỗ có khắc tên của một người, nàng nỉ non đọc thành tiếng, sau đó chợt nhận ra. Nàng lẳng lặng cài nút hộp gỗ xoay người ra cửa, đem này cái hộp ném vào bồn lửa khổng lồ trong đình viện.

Đồ trong đó là đốt cho Vân Thịnh …

Sau khi công chúa Đại Tề – Khuynh Thế qua đời ở Hoạt quốc, có một nam nhân cũng không sống nữa. Hắn dùng cả đời mình tưởng nhớ về nàng.

end

 

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3