Phu đào huyệt - chương 01
Chương thứ nhất
“Ê! Nhanh tay lên, lâu thế rồi sao vẫn còn chưa mở ra!” Hai kẻ cầm đuốc hung hăng đạp mấy cước lên nam nhân đang mày mò trên nắp quan tài, “Hừ, thật là, càng lúc càng vô dụng!”
Nam tử một thân bố y xám xịt, tuy rằng trúng mấy cước song nét mặt vẫn hiền hòa như trước. Lần sờ khe hở quan tài, hắn nói: “Có cơ quan, để tìm đã!”
“Vậy còn không mau tìm! Phế vật!” Một tên nhịn không được, giận dữ đạp nam tử thêm hai cước. Nam tử lặng lẽ đi vòng quanh quan tài một vòng, bỗng nhiên mò ra một vật hình thù kỳ quái dưới đáy. Vặn nhẹ vật đó một cái, chỉ nghe một tiếng “Két”, bốn góc quan tài rơi xuống mấy mẩu gỗ vụn. Cánh tay nam tử chống một bên nắp quan tài, ghì vào thắt lưng vận lực, nắp quan tài nặng mấy trăm cân cũng bị hắn đẩy ra, nặng nề rơi ụp xuống mặt đất.
Hết thảy đều đã xong, nam tử đứng bên quan tài lẳng lặng quan sát nữ tử nằm bên trong. Hoa phục đã mục, biến thành mấy khối vải bố vừa đen vừa thối khoác lên trên người nàng. Điều khiến người ta phải kinh ngạc là, da thịt cô gái không bị mục rữa, vẻ ngoài giống như người sống, không có chút tử khí.
Ánh đuốc đỏ thẫm quỷ dị lay động, nữ tử đang say ngủ khẽ chớp động hàng mi, sau đó chầm chậm mở mắt. Một khắc đó, trong mắt nàng chỉ là một mảnh mờ mịt, sau một hồi ngỡ ngàng nàng đảo mắt nhìn về phía nam tử đứng bên quan tài.
“A, phu đào huyệt[1] hả?”
Nam tử vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn nàng hiền hậu trả lời: “Ừ, trá thi[2] hả?”
Hai kẻ đứng sau nam tử kinh ngạc, có chút khiếp đảm hỏi: “Tống Thập Lục, ngươi đang nói chuyện với ai thế?”
Thập Lục đờ đẫn nói: “Bọn họ, hỏi, cô là, ai?”
“Ta?” Nữ tử ngồi dậy, vạt áo mục nát trượt xuống đầu vai, lộ ra thân hình trắng noãn như ngọc, bị chiếc yếm màu đỏ mặc bên trong che đi phân nửa, khiến nàng trông càng thêm phần mị hoặc. Khoảnh khắc này tuy đẹp nhưng nam tử nào dám can đảm thưởng thức, “Ta tên là Trúc Trữ, công chúa đại Tấn. Hiện giờ … Hẳn là cương thi đi.”
“Trá … Trá thi!”
“Có quỷ !” Hai kẻ kia vội vã ném đuốc, chạy ra khỏi mộ thất, lưu lại một đường gào khóc thảm thiết.
Thấy hai kẻ kia đi rồi, Thập Lục xoay người nhặt một cây đuốc trên đất, cũng xoay người đi ra ngoài. Nhưng hắn còn chưa đi được mấy bước, chợt thấy ống tay áo trầm xuống, một bàn tay đang quá phận túm lấy tay áo hắn. Trúc Trữ ngước đôi mắt to tròn, trong sáng lên nhìn hắn: “Đừng đi, ta muốn ăn ngươi.” Nói xong nàng liền cắn một ngụm vào cổ tay Thập Lục, nhưng, thứ nàng cắn phải lại là hộ uyển bằng sắt trên cổ tay hắn. Trúc Trữ bị bể một cái răng nanh, vừa đau vừa không cam lòng mà kéo ống tay áo Thập Lục lên, vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của hắn, cúi đầu cắn mạnh một cái.
“Ai u!”
Răng nanh cắm vào làn da Thập Lục, Trúc Trữ còn chưa hút máu đã giống như bị sặc, mạnh mẽ nhả ra, vỗ vỗ ngực, sau đó đột nhiên nôn ra một ngụm chất lỏng màu đen dính nị. Nàng che miệng không dám tin, chỉ vào Thập Lục nói: “Sao ngươi có thể khó ăn như vậy !”
Thập Lục nhìn cổ tay ứa máu của mình, thản nhiên nói: “Bởi vì, có độc.”
Từ nhỏ đã bị bị bán cho bọn đào trộm mộ, luôn phải làm những việc nguy hiểm nhất, bị bọn chúng xem như một thứ công cụ, dò mồ, mở quan tài, không biết đã nhiễm bao nhiêu khí độc từ những ngôi mộ thất, Thập Lục bất tri bất giác trở thành một độc nhân…
Hắn và cương thi, không biết ai không giống người hơn.
Thập Lục một lần nữa xoay người định đi, không ngờ lại bị Trúc Trữ túm lấy. Quay đầu lại nhìn nàng: “Cô, không thể, ăn tôi.”
“Ngươi đào ta ra, ngươi phải phụ trách.” Trúc Trữ nhìn hắn, “Ta muốn uống máu …”
Nhìn nữ tử chỉ mặc mỗi cái yếm hồng, Thập Lục đột nhiên nhớ đến hình ảnh đứa trẻ con còn cuốn tã đang ghé vào ngực mẹ mình đòi sữa từng thấy một lần ở chợ.
Chương thứ hai
Thập Lục ra khỏi mộ thất, hai tên trộm kia đã chạy mất không còn thấy bóng dáng. Trúc Trữ cũng theo sau hắn nhảy ra ngoài, trên người khoác chiếc áo vô cùng bẩn thỉu của Thập Lục. Nhìn ánh trăng sáng giữa trời, lại nhìn bốn phía rừng cây an tĩnh, nàng bất mãn nói: “Ai da, hai cái đồ ăn chạy mất tiêu rồi. Đại khối đầu[3], bạn đồng hành của ngươi đi mất rồi, kiếm cho ta cái gì khác để hút máu đi.”
“Đó không phải là, bạn đồng hành.” Thập Lục mặt không đổi sắc nói: “Là, chủ nhân.”
“Thật là mấy tên chủ nhân vô dụng !” Trúc Trữ một bên nhảy loi choi, một bên dặn Thập Lục: “Tuy là không thể ăn ngươi, cắn ngươi một cái vừa rồi, ta cũng đồng thời hạ một ít phép thuật. Nếu ngươi dám chạy đi một mình, ta sẽ dùng phép thuật, khiến thân thể ngươi nổ tung.”
Khi nghe Trúc Trữ nói những điều này, Thập Lục mới ý thức được, thì ra hắn có thể chạy, thì ra … Hắn đã không còn muốn bị những kẻ trộm mộ kia quản chế. Mới vừa thoát khỏi một cái vực sâu, nhưng hình như, hắn lại đang lọt vào một cái vực sâu khác …
Lúc Thập Lục mang theo thỏ hoang về, Trúc Trữ đang tựa vào một thân cây, ra sức gặm. Thập Lục chớp chớp mắt tò mò hỏi: “Cô, đang làm gì ?”
Trúc Trữ thấy thỏ hoang trong tay hắn, mừng rỡ như điên nhào tới, ngay cả lông cũng lười gạt ra, một hơi cắn vào huyết quản con thỏ, lời nói có chút không rõ lắm: “Nghiến răng, mài răng.” Thập Lục nhìn răng nanh nàng, đột nhiên dâng lên cỗ xúc động muốn tìm giúp nàng một hòn đá mài để nàng mài răng. Sau khi hút cạn máu hai con thỏ, Trúc Trữ mãn nguyện ngồi xuống xoa xoa bụng. Thập Lục đem hai con thỏ đi làm sạch sau đó nướng trên lửa.
Ánh lửa nhảy nhót giữa hai người, Trúc Trữ đột nhiên nói: “Ừ, cứ như vậy đi.” Thập Lục cắn một miếng thịt thỏ, ngơ ngác nhìn Trúc Trữ, “Ngươi đi báo thù với ta.”
“Thù, gì ?”
Trúc Trữ bị hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Bây giờ cách đại Tấn, Nguyên Vũ năm thứ tám bao lâu ?”
Thập Lục thốt lên: “Ba trăm hai mươi tám năm, hai tháng.”
“Hơn ba trăm năm a.” Trúc Trữ nói, “Trong lòng ta có oán niệm, chết mà không thối rữa, đương nhiên phải xóa cái oán này mới có thể đầu thai. Ta hiện vẫn còn lạ lẫm với người thời nay, cũng chẳng biết con cháu cừu nhân ở đâu mà đi tìm, vậy nên ngươi phải đi với ta, bằng không, ta nổ ngươi.”
Thập Lục gật đầu, dù sao rời khỏi những kẻ trộm mộ kia hắn cũng không biết nên đi đâu. Trúc Trữ đứng dậy, nói: “Ta là cương thi, không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, cho nên chúng ta đêm đi ngày nghỉ, đứng lên, đi thôi.”
Dù sao, bình thường việc trộm mộ cũng diễn ra vào buổi tối, ban ngày nghỉ ngơi, cho nên Thập Lục lại gật đầu, cầm lấy con thỏ, vừa đi vừa ăn.
Trúc Trữ nhảy nhảy về phía trước một lúc, nhưng nhìn sang người bên cạnh, tuy chỉ đi bằng hai chân nhưng tốc độ so ra còn nhanh hơn nàng. Ôm một bụng bất mãn, nàng chu môi hờn dỗi: “Không được, ngươi đi nhanh quá, giờ cõng ta đi.” Dù gì khí lực của hắn cũng rất lớn, mà Trúc Trữ thoạt nhìn cũng không được mấy cân, Thập Lục gật đầu, thành thật ngồi xổm xuống, tùy ý cương thi bò lên lưng, sau đó ôm lấy cổ hắn …
Trúc Trữ nhìn cổ Thập Lục, không khống chế được mà nuốt nước miếng, nhưng nghĩ đến hương vị khó nuốt đến muốn nôn ra kia, Trúc Trữ đành ngoan ngoãn gục đầu xuống. Nàng ghé vào đầu vai Thập Lục, ngậm lấy y phục của hắn, bất mãn lấy răng cọ cọ, nói: “Mai, ngươi đi mua miếng lót vai bằng đồng đi. Để ta mài răng.”
Thập Lục lại gật đầu đồng ý, tùy ý cương thi đem đầu vai hắn mài đến vang lên những tiếng kẽo kẹt, kẽo kẹt …
Nhẫn nại một hồi, Trúc Trữ vẫn nhịn không được mà nghiến răng nói: “Ngươi đưa ta một khúc xương thỏ.”
Thập Lục đưa cho nàng, sau đó không khỏi thắc mắc: “Cô là chó hay chuột vậy ?”
Trúc Trữ cụng đầu vào ót hắn, hét lên: “Ngươi mới là bọn chúng ! Chạy đi !”
Chương thứ ba
Như lời Trúc Trữ, bọn họ tối đi ngày nghỉ ngơi, Thập Lục còn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi của mình đi mua thứ gì đó cho nàng mài răng, ví dụ như khúc xương, bắp ngô và mấy miếng lót vai cho hắn. Thập Lục không nghĩ Trúc Trữ lợi hại như vậy, chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, hai miếng lót vai của hắn đã bị nàng mài nhẵn. Có đôi khi, cho dù là người hiền như khúc gỗ như Thập Lục cũng muốn mua một đống đá mài, nhét vào miệng nàng để Trúc Trữ an tĩnh chút ít.
Lại một chập tối, Thập Lục chạy ra ngoài mua gì đó cho Trúc Trữ cắn, lúc đi về dưới lầu khách điếm, hắn bỗng nhiên bị một bàn tay giữ lại. Quay đầu nhìn, là hai tên trộm mộ Trúc Trữ, bị nàng dọa chạy trối chết. Hắn thẫn thờ nhìn chúng: “Chuyện, gì ?”
“Chuyện gì ? Ta bỏ ra năm lượng bạc mua ngươi về làm việc cho ta, ngươi là cái tên cẩu nô tài, ngày đó lại dám nhân cơ hội mà trốn chạy ! Cùng gia trở về, xem ta có chặt đứt chân ngươi không !”
Thập Lục bị chúng túm lấy kéo đi, mới được hai bước, hắn chợt nhớ đến lời Trúc Trữ dặn lúc trước, nói nàng sẽ nổ hắn. Thập Lục dừng bước, tùy ý hai người kia ra sức kéo, đẩy, hắn vẫn đứng vững như bàn thạch, bất di bất dịch, nói: “Không đi.”
Một kẻ gia nô vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời lại bỗng dưng phản kháng, hai tên đó lập tức nổi giận lôi đình. Một trong hai tên rút ra chiếc roi da bên hông, bắt đầu quật Thập Lục …
Thập Lục từ nhỏ đã bị đánh quen rồi, cho nên không thèm phản kháng, chỉ đứng sững sờ, ngẩn người, tùy ý để kẻ kia quật.
“Ai cho phép các ngươi đánh hắn !” Một tiếng kêu khẽ từ đỉnh đầu truyền đến, Trúc Trữ đẩy mạnh cánh cửa sổ lầu hai, xoay người nhảy xuống trước mặt Thập Lục, bắt lấy ngọn roi, hung hăng kéo một cái, kẻ kia không chút phòng ngự, bất ngờ bị kéo, cả người lảo đảo, quỳ sấp trước mặt Trúc Trữ.
Trúc Trữ tiến đến trước mặt hắn, há miệng lộ ra hàm răng nanh nhọn hoắt: “Ta cắn chết ngươi!” Đôi môi nàng phiếm đen, mắt như mèo, dọa cho kẻ kia sợ hãi lui về phía sau, lồm cồm bò dậy chạy biến đi, miệng la thất thanh: “Yêu quái ! Có yêu quái !” Tên còn lại cũng bị Trúc Trữ dọa, giống như nhớ ra khuôn mặt nàng, sắc mặt hắn đen lại, chớp mắt sau lại trắng bệch, sau đó lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Trúc Trữ quay người lại, nắm tay Thập Lục, nhảy về phía cổng thành: “Chúng ta đi, cửa thành sắp đóng rồi.”
“Trúc Trữ, mài răng …” Mới rồi lúc bị kẻ kia quật, những thứ trong tay hắn đều rơi cả xuống đất, Trúc Trữ căn bản không cho hắn có thời gian nhặt lại, cứ như vậy nắm tay hắn kéo đi, dường như là tức giận, cũng giống như đang trốn tránh cái gì. Thập Lục ngoảnh đầu nhìn lại liền thấy một đạo sĩ mặc đạo bào màu xanh đang xem xét kẻ hôn mê bất tỉnh trên đất kia, sau đó nhìn về phía họ, nét mặt không rõ thế nào…
Ra khỏi cửa thành, đi tới rừng cây ngoại ô, Trúc Trữ mới buông tay Thập Lục ra. Lúc này, mặt trời sắp lặn xuống đỉnh núi, chỉ còn lại ánh chiều tà.
Trúc Trữ ngồi xổm xuống, che mặt, một lúc lâu sau mới lên tiếng, thanh âm có chút yếu ớt: “Mặt trời … Thật đẹp.”
Thập Lục sửng sốt, lúc này mới nhớ tới cương thi không thể thấy mặt trời. Có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ lúc tỉnh, nàng mới lại được nhìn thấy. Thất thần nhìn Trúc Trữ, thẳng đến lúc nàng ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua tầng tầng lá cây, nhìn lên, len lén ngắm trời chiều mờ tối. Khuôn mặt nàng giống như bị thương, một bên đỏ, một bên trắng, thoạt nhìn rất dọa người. Nàng nói: “Ánh mặt trời thật ấm áp. Thật muốn được nhìn lại một lần.”
Thấy thần sắc Trúc Trữ, gã ngốc Thập Lục không hiểu sao thấy lòng mình như bị con gì cắn, còn trong lồng ngực lại dâng lên một cỗ cảm xúc kỳ quái.