Phu đào huyệt - chương 03 end
Chương thứ bảy
Trúc Trữ chỉ vào mặt phụ nhân giận dữ nói: “Đừng tưởng rằng kiếp này ngươi lấy thai phụ kia, ta không nhận ra ngươi ! Gương mặt kia, nốt ruồi bên tai kia, còn cả cái bớt bên cánh mũi kia ta đều nhớ rõ rành mạch ! Ngươi chính là phò mã đã đính hôn với công chúa đại Tấn – Trúc Trữ ta ba trăm năm trước !”
Thập Lục há hốc miệng ngơ ngác nhìn vị phụ nhân kia … Thì ra … Phò mã là một người khác …
Hai vợ chồng ngơ ngác nhìn nhau, hướng ánh mắt kỳ quái nhìn Trúc Trữ: “Cô nương, cô đang nói gì vậy ?”
Trúc Trữ thút thít nói rõ ràng rành mạch từng chữ: “Thuở còn sống, từ khi còn bé đã rất hay đau yếu. Năm mười bảy tuổi, ta bệnh tưởng chừng vô pháp xuống được giường, là ngươi ! Chính ngươi ! Lúc ta ngất đi, ngươi ôm lấy ta mà khóc, chính vì cái ôm của ngươi mà ta bị chết ngạt ! Ngươi chính là hung thủ cướp đi tính mạng ta, uổng phí năm đó ta thích ngươi như vậy ! Ta thích ngươi như vậy, ngươi lại … Ngươi lại …”
Thập Lục đờ mặt ra hỏi: “Chết ngạt ?” Khúc gỗ hiền lành như hắn cũng cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Khó trách nàng lại bảo bị nghẹn một hơi sống tới bây giờ.
Đôi phu phụ kia nghe vậy, nghi hoặc hỏi: “Thưở còn sống ?”
Trúc Trữ trầm mặc trong chốc lát, siết chặt nắm tay, xen lẫn với nét giận dữ, trên mặt nàng còn ẩn ẩn chút bi thương: “Càng quá đáng hơn là ta chết đi không bao lâu, ngươi liền lập tức thành thân.”
Thập Lục ngẩn người, vẫn biết Trúc Trữ luôn oán hận, thì ra nàng để tâm chuyện đó…
Trúc Trữ và phò mã được định thân từ nhỏ. Nàng vẫn thường theo sau hắn, luôn miệng gọi “Tiêu Nhiên ca ca, Tiêu Nhiên ca ca”. Thân thể nàng luôn không tốt, năm mười bảy tuổi, nàng bệnh nặng, ngất đi trên giường, tất cả mọi người đều nghĩ nàng đã chết. Phò mã không kìm nén được đau lòng, ôm lấy Trúc Trữ mà gào khóc. Vốn Trúc Trữ vẫn còn thở, nhưng bị ép vào lồng ngực dày, rộng của nam tử, nàng liền chết vì bị ngạt…
Sau khi nàng được hạ táng, hồn phách không cam lòng vẫn luôn đi theo Tiêu Nhiên. Nàng nghĩ, mặc dù Tiêu Nhiên kia vô ý hại chết nàng, nhưng trong lòng vẫn đối với nàng thủy chung vẫn có tình. Nhưng không ngờ đầu xuân năm kế tiếp, vị phò mã lớn lên từ nhỏ với nàng liền cưới thê tử …
“Kẻ bạc tình, hôm nay ta nhất định khiến ngươi phải ân hận !” Nàng nhún người định nhảy đến lại bị Thập Lục ôm ngang người từ phía sau. Trúc Trữ giận dữ nói: “Buông ta ra ! Ta cũng muốn biến cô ta thành cương thi ! Vì sao cô ta được đầu thai chuyển kiếp, đời đời được hưởng hạnh phúc như vậy ? Vì cái gì ta lại thành cái dạng này ? Ta không cam lòng !”
Thập Lục trầm mặc. Trong tiểu viện chỉ còn mỗi tiếng khóc xen lẫn căm phẫn của Trúc Trữ: “Vì cái gì hắn lại dễ dàng quên, còn ta thì vẫn nhớ ? Dựa vào đâu hắn có thể sống hạnh phúc như vậy ?” Nàng giãy dụa một lúc, phát hiện không giãy ra được khỏi vòng tay Thập Lục, liền ủ rũ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ là … Không muốn bị lãng quên.”
Giống như ngày đó nghe nàng nói “Ánh mặt trời, thật đẹp.” Thập Lục cứng người lại, trong lòng trào lên cỗ đau xót vô hạn.
“Cái đó … Cô nương !” Phụ nhân nhỏ giọng lên tiếng: “Tuy ta không hiểu hết được những gì cô nói, nhưng nếu như sau khi ta chết đi, ta hy vọng tướng công ta tìm được một người đối tốt với chàng. Bởi vì nhớ nhung, tưởng niệm một người đã khuất là chuyện vô cùng thống khổ, nửa quãng đời sau, ta không muốn chàng tiếp tục khổ sở vì ta thêm nữa. Tuy rằng … Ta cũng rất sợ bị chàng lãng quên.”
Nàng ta quay đầu nhìn nam tử, hai người cùng nở nụ cười. Trúc Trữ cúi thấp đầu, lặng im không nói.
Một lúc sau, nàng kéo kéo ống tay áo Thập Lục: “Chúng ta đi thôi.”
Chương thứ tám
Rời khỏi tiểu viện của phu phụ kia, Trúc Trữ ghé đầu lên bờ vai Thập Lục, không nói câu gì, cũng không mài răng.
Thập Lục cũng yên lặng cõng nàng đi, nhưng lúc sau, hắn chợt nói: “Kỳ thật, cô cũng có thể hạnh phúc. Chỉ cần vượt qua được tâm ma, không ai có thể ngăn cô được.” Những gì Trúc Trữ nói, hắn đều khắc sâu trong tim. Thập Lục không biết cách an ủi người khác, chỉ có thể đem những lời này an ủi lại nàng …
Hắn cảm nhận được, khi đối mặt với đau khổ sợ hãi, hoặc như lúc bất lực và hoang mang, hắn và nàng khá giống nhau. Nhưng là người, trải qua đau khổ đều sẽ học được cách trở nên kiên cường, mạnh mẽ hơn.
“Thập Lục.” Trúc Trữ đột nhiên cọ cọ bên cổ Thập Lục, “Hôm nay, cám ơn ngươi.” Thật may là có hắn ngăn nàng lại. Trúc Trữ trầm mặc, sau đó nói tiếp, thanh âm có điểm nghẹn ngào: “Không báo thù nữa, sau này ta biết đi đâu tìm hạnh phúc của mình đây.”
“Ta cho cô !” Ba chữ kia vừa buột khỏi miệng, không kể Trúc Trữ, ngay đến Thập Lục cũng sững sờ. Đắn đo hồi lâu, hắn mới nói: “Ta cho cô, mài răng …”
Nhắc tới đây, Trúc Trữ vỗ vỗ vai Thập Lục, ý bảo hắn buông nàng xuống, sau đó lấy túi tiền ra, đau khổ nói: “Sau này, ngay cả thứ mài răng cũng không mua được nữa.” Chút tiền nàng mang theo lúc ra khỏi mộ thất đã gần tiêu hết.
Thập Lục thành thực nói: “Ta sẽ đi đào mộ, mua cho cô.”
Trúc Trữ ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt thành thật của Thập Lục, nàng cảm nhận được một cỗ ấm áp dâng lên trong lòng. Choàng tay ôm lấy hắn, nàng nói: “Thật may, người đào ra ta là ngươi.”
Thập Lục đỏ mặt, trống ngực đập thùm thụp. Cho đến nay, hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Hai tay đặt sau Trúc Trữ, hắn không biết có nên ôm lấy nàng hay không …
Trời sáng rất nhanh, Thập Lục cõng Trúc Trữ đi đến khách sạn hôm qua bọn họ rời đi. Ầm ĩ cả một đêm, Trúc Trữ có phần mệt mỏi, ghé vào đầu vai hắn vừa gặm miếng lót vừa ngủ thiếp đi mất. Thập Lục đưa tiểu nhị tiền cọc, đang định lên lầu, bỗng trông thấy trên bậc thang trước mắt xuất hiện một đôi giày xanh, bên trên có vòng tròn âm dương. Ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn trông thấy một thanh y đạo sĩ đang trầm mặc nhìn mình.
Trúc Trữ ở trên lưng Thập Lục ưm một tiếng, sau đó chép miệng nói: “Ưm, ta muốn uống máu …”
Cánh tay Thập Lục chắp sau lưng cứng đơ, căng thẳng nuốt nước miếng, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng …
Đạo sĩ mặt không đổi sắc, đi xuống. Lúc đi ngang Thập Lục, hắn thấp giọng nói: “Người và yêu không chung đường, không nên để cô ta ở trong này.”
Tiếng bước chân xa dần, Thập Lục mới thở phào nhẹ nhõm. Song lại không nghe tiếng Trúc Trữ mài răng, hắn quay đầu lại nhìn mới giật mình phát hiện, sau lưng là một khúc gỗ, còn Trúc Trữ thì đã bị thanh y đạo sĩ kia tha trên đường cái.
Phương đông, lướt qua bức tường thành, mặt trời dần nhô lên. Ánh nắng chậm rãi chiếu rọi khắp nơi, Trúc Trữ bị tên đạo sĩ kia tha trên đất, không hiểu sao lại không chút giãy dụa, còn chép miệng, ngủ rất say …
Thập Lục từ trong cơn sững sờ giật mình, đuổi theo, miệng không ngừng hô: “Trả lại cho ta ! Đem nàng, trả lại cho ta !”
Kỳ quái là bất luận hắn chạy nhanh thế nào, bóng lưng đạo sĩ áo xanh kia vẫn cách xa hắn ngoài ba bước, khiến hắn không thể đem nàng kéo lại…
Tia nắng ban mai chiếu lên làn da trắng mịn như sứ của Trúc Trữ, hàng mi nàng khẽ chớp động, sau đó mở ra. Tia nắng sớm ánh lên trong đôi mắt đen sâu thẳm, rực rỡ động lòng người. Thập Lục dừng bước, thấy nàng nheo mắt lại, nhỏ giọng nỉ non: “Xuân tháng ba, thời tiết thực đẹp.”
Hắn biết, Trúc Trữ rất thích mặt trời. Hắn cũng biết, tâm nguyện của nàng là được đi đầu thai, nhưng …
Nhưng, hắn phải làm sao bây giờ ?
Kết thúc
Thanh y đạo sĩ lẩm nhẩm niệm pháp quyết, Thập Lục không biết lấy đâu ra dũng khí, nhặt một cục gạch ném về phía y. Cục gạch giống như đã phá vỡ cái gì đó, không khí hơi dao động, Thập Lục bổ nhào về phía trước, một tay ôm Trúc Trữ vào lòng, bao bọc nàng khỏi ánh nắng mặt trời soi rọi. Ở trong ngực Thập Lục, khuôn mặt Trúc Trữ chầm chậm biến đỏ, tản ra khói trắng giống như bị cháy. Cũng may, nắng sớm chưa đủ mạnh để lấy mạng Trúc Trữ …
Thập Lục ôm lấy nàng, cất bước toan chạy. Thanh y đạo sĩ lại vươn tay túm lấy hắn: “Ở cùng cương thi này, ngươi sớm muộn cũng bị hại !”
“Ta cam tâm tình nguyện.” Thập Lục cậy bản thân khí lực lớn, giãy ra. Thân hình đạo sĩ chao đảo, tranh thủ thời cơ, Thập Lục như điên như dại ôm nàng chạy đi. Cùng lúc ấy cổng thành mở ra, hắn đem Trúc Trữ chạy ra khỏi thành tiến vào trong rừng. Tay không đào một cái hố, sau đó đem cả người nàng chôn xuống, chỉ chừa lại mỗi cái đầu.
Ở trong đất bùn, vết thương trên mặt Trúc Trữ bắt đầu khép lại. Thập Lục ngồi ở bên cạnh, dè dặt nhìn nàng, thấy Trúc Trữ không còn gì đáng ngại hắn mới yên tâm, nhưng nhớ lại tình cảnh vừa rồi, nàng không chút kháng cự bị đạo sĩ tha đi, ngay cả câu tạm biệt cũng không lưu lại cho hắn, nàng thiếu chút …
Trúc Trữ mở mắt ra, nhìn Thập Lục: “Ơ? Ta vẫn chưa đầu thai sao ?”
Thập Lục quay đầu sang chỗ khác, không để ý tới nàng.
“Thập Lục ?”
Thập Lục nhìn về phía xa, trong lòng sinh hờn dỗi.
Đại khái cũng biết hắn đang giận cái gì, Trúc Trữ nói: “Xin lỗi, ta không biết ngươi sẽ giận thế này … Lần sau ta sẽ không thế đâu.”
Thấy nàng nhún nhường như vậy nhưng Thập Lục vẫn hoàn toàn không để ý, hắn cả giận nói: “Cô cứ bước ra nắng đi, ta mặc kệ cô, tuyệt đối không ngăn cản !” Nói xong, hắn hầm hầm nhìn Trúc Trữ, sau đó nói: “Lần sau ? Không có lần sau nữa !”
Trúc Trữ chớp chớp mắt: “Thập Lục, ta phát hiện bây giờ ngươi nói năng rành mạch hơn rồi đấy, biểu cảm so với trước đây cũng phong phú hơn một chút.” Được Trúc Trữ khen, Thập Lục có chút ngơ ngẩn, nhất thời quên cả tức giận, gãi gãi đầu, mặt đỏ ửng, có chút thẹn thùng. Trúc Trữ hơi híp mắt: “Ta bảo này, không phải ngươi thích ta đấy chứ ?”
Thập Lục nghe vậy choáng váng một hồi, đang lúc Trúc Trữ định cười hắn, Thập Lục bỗng nói: “Ta không biết, có phải, thích hay không, nhưng, cô là do ta đào ra, cô là của ta, ai cũng không được phép đoạt đi, kể cả cô cũng không được.”
Trúc Trữ bị lời thổ lộ đột ngột này khiến cho ngây người. Chỉ thấy khuôn mặt Thập Lục dần dần phóng đại trước mắt, sau đó hắn cắn một ngụm lên môi nàng, trong mơ màng Trúc Trữ phảng phất nghe được hắn thì thầm: “Sau này, nàng cũng phải cho ta mài răng.”
Hoàn