Người Bảo Hộ - Chương 52
Chương 52
Với khuỷu tay chống trên bàn làm việc và lòng bàn tay ôm cổ, Sam vu vơ xoa bóp gáy trong khi cô đọc bản báo cáo cuối cùng trong tập tin của Leigh Manning – một bản in chán ngán liệt kê tên, địa chỉ, và số điện thoại của mỗi người hàng xóm mà Leigh Manning từng có, mỗi địa chỉ mà cô từng sống ở New York.
Sam đã đọc qua tất cả các tập tin một lần rồi, nhưng trong lúc rảnh rỗi, cô định là sẽ đọc lại tập tin của Leigh Manning và Michael Valente, tìm kiếm cái gì đó để kết nối hai người trước khi Logan Manning bị giết chết. Lá thư đi kèm với rổ trái cây của Valente là một bằng chứng của chuyện đó, nhưng công tố viên muốn buộc tội Valente cho tội giết người cấp một hay tội có âm mưu dính líu đến vụ giết người cấp một. Tuy nhiên sau khi điều tra hết năm tuần, họ vẫn không có một mảnh bằng chứng nào để chứng minh được âm mưu đó ngoài một cú điện thoại đến vào một ngày trước ngày Manning bị mưu sát.
Shrader đi ngang qua bàn Sam mang theo thức ăn vặt của mỗi buổi sáng của anh – hai cái bánh rán và một tách cà phê. “Này, Littleton,” anh hả hê khi ngồi xuống cạnh cô ở bàn của anh, “cô có nhìn thấy người quả phụ đau buồn của cô trong tin tức tối qua không? Bà ta đã chưng diện và ra ngoài ăn tối với bạn trai của bà ta.”
“Tôi đã nhìn thấy bà ấy” Sam nói. Cô cũng đã trải qua cùng chuyện hàng ngày này với Womack sáng nay, và cô sẵn sàng thừa nhận hành vi của Leigh Manning ở văn phòng bác sĩ Winters có thể đơn thuần là một hành động rất có sức thuyết phục.
“Bà ta trơ tráo một cách chết tiệt, phải không?” Shrader nói lớn tiếng một cách vui vẻ.
“Họ không giữ bí mật mối quan hệ của họ.” Sam nhỏ nhẹ, nhìn lướt qua anh.
Shrader cắn một miếng bánh rán và uống một ngụm cà phê, sau đó anh nhặt lên mảnh giấy được gác trên điện thoại của anh. “Tôi nhận được một lời nhắn từ McCord nói anh ấy muốn gặp chúng ta trong văn phòng của anh ấy vào lúc 9:45. Cô biết có chuyện gì không?”
Sam gật đầu và lật qua trang cuối cùng ở đằng sau tập tin của Leigh Manning lúc nãy. “Anh chàng từ Đơn Vị Chống Gian Lận đang đến để kể cho chúng ta nghe họ đã phát hiện được gì khi họ kiểm toán sổ sách và hồ sơ của Manning. Đội biện luận đã gửi báo cáo kết quả của họ về những thứ thu thập được ở cabin, nhưng rõ ràng là không có gì mà chúng ta đã không biết ngay từ lúc đầu. McCord muốn cập nhật đầy đủ về vụ án với chúng ta sau đó.”
Kết thúc với “lịch sử cuộc sống” của Leigh Manning, Sam kéo chồng tập tin dày cộm về Michael Valente qua bàn của cô và mở nó ra. Thật khó tưởng tượng là có hai người nào khác có thể trái ngược hơn Valente và Leigh Manning. Leigh Manning chưa bao giờ có một giấy phạt giao thông, và cô là thành viên của ủy ban của thị trưởng trong việc chống tội ác. Michael Valente đã bị thưa kiện một loạt tội danh và anh ở trên “Danh sách theo dõi” của cá nhân Cảnh sát Trưởng về những kẻ tội phạm mà ông muốn giám sát kỹ hoạt động của họ.
Bên cạnh cô, Shrader gọi điện thoại đến trợ lý DA (công tố viên), người muốn chuẩn bị anh cho một vụ xét xử trong một vụ án giết người sắp tới mà Shrader đã xử lý. Sam nhặt lên cây viết và bắt đầu lập một danh sách ghi ra từng ngày của mỗi vụ khởi tố chống lại Valente, lý do bị khởi tố, và kết quả sau mỗi lần một vụ khởi tố – một dòng cho mỗi vụ án.
Cô làm ngược lại, bắt đầu với vụ khởi tố gần đây nhất, đôi khi xem thêm các dữ liệu bổ sung trên bản tổng kết để hiểu rõ chi tiết tội danh mà anh đã được cho là đã vi phạm đối với luật thành phố, tiểu bang, và liên bang. Một trong những điều mà cô nhận thấy là những người khởi tố thường phải đến trước bồi thẩm đoàn để được chấp thuận được khởi tố, thường có nghĩa là họ không có một vụ án đủ mạnh để đưa cho một thẩm phán ký lệnh bắt giam.
Khi cô làm xong, cô có một danh sách rất ấn tượng của những vụ bắt bớ và những bản cáo trạng của bồi thẩm đoàn trong suốt mười năm qua cho những tội danh không sử dụng bạo lực bao gồm hối lộ, gian lận, có ý định lừa gạt, ăn trộm tài sản lớn, hoạt động kinh doanh có tay trong, và trốn thuế thu nhập, cùng với nhiều tội danh khác trong cùng chủ đề đó.
Cột bên phải, liệt kê kết quả của mỗi vụ khởi tố, chỉ có ba kết quả:
“Vụ án bị hủy bỏ.”
“Lời buộc tội bị hủy bỏ.”
“Tội danh không được thành lập.”
Trong mỗi một vụ án đó, Valente đã được đại diện bởi một công ty luật mà ai cũng biết là người biện hộ tội phạm giỏi nhất ở New York, nhưng thật khó để tin rằng thậm chí Buchanan, Powell có thể cứu được một kẻ phạm tội rành rành thoát tội trong mỗi vụ án.
Thỉnh thoảng cũng có vài vụ cáo buộc anh cho những vi phạm nhẹ, bao gồm sở hữu vật chất bị kiểm soát, lái xe cẩu thả và liều lĩnh, và phá rối trị an. Sam đã đọc hồ sơ của mỗi vụ án, và, theo ý kiến của cô, vụ cáo buộc vật chất bị kiểm soát là lố bịch nhất. Theo những gì cô đọc, vụ bắt giữ rõ ràng là vì Valente có mang theo thuốc giảm đau theo toa khi anh bị chặn lại vì chạy quá tốc độ quy định – sáu dặm qua mức giới hạn.
Một lần nữa cột bên phải có chỉ ba kết quả cho các vụ án nhỏ này:
“Vụ án bị hủy bỏ.”
“Lời buộc tội bị hủy bỏ.”
“Tội danh không được thành lập.”
Điều ngoại lệ duy nhất đối với tất cả những vụ án đó nằm ở dưới đáy danh sách của cô – tội ngộ sát cấp một, chống lại Valente khi anh 17 tuổi, đã bắn chết William T. Holmes. Không giống những tội danh khác, vụ này là một vụ bạo lực và Valente đã nhận tội – lời nhận tội đầu tiên và duy nhất của anh, thay vì chống lại những lời cáo buộc và thắng họ. Anh đã bị kết án tám năm tù, với đủ tư cách được tạm tha sau bốn năm.
Sam lật qua những hồ sơ trên bàn làm việc của cô, tìm kiếm hồ sơ kết tội ngộ sát, quan tâm đến lý do anh đã gây ra tội ác, tự hỏi liệu có lẽ – lúc đó – hành động bạo lực duy nhất của anh có phải là vì gái.
Không thể tìm được hồ sơ, cô chồm người qua bàn của Shrader, nhưng không có hồ sơ nào của anh có nhãn đỏ cả. Bàn của Womack nằm trực tiếp ở sau bàn của Shrader, và cô xoay ghế qua.
“Cô tìm gì thế?” Womack hỏi, trở về từ văn phòng của McCord với một đống hồ sơ trong tay của anh.
“Hồ sơ về tội ngộ sát của Valente.” Sam bảo anh.
“Tôi không có nó.” Womack bảo cô.
Sam đứng dậy và đi về phía văn phòng của McCord. Anh không có ở đó, vì vậy cô bắt đầu hướng về chiếc bàn nơi những hồ sơ còn lại của Valente được xếp lại gọn gàng lại, nhưng khi cô đi ngang qua bàn của McCord, cô nhìn thấy một tập hồ sơ với nhãn đỏ trên đó nằm không được gọn gàng lắm. Thay vì nằm gọn gàng trong một góc hay nằm ngay giữa bàn của McCord, nó giống như thể nó đã được ném mạnh xuống. Thực ra, nó không chỉ là nằm không đúng chỗ, nó còn có giấy tờ đổ tràn ra ngoài. Theo linh cảm, Sam kiểm tra nhãn trên hồ sơ và thấy rằng nó là hồ sơ phạm tội ngộ sát của Valente. Cô viết một lời nhắn trên tập vở vàng của McCord để nói với anh là cô đã mượn tập hồ sơ và quay trở lại bàn của cô.
Bên trong tập tin, cô tìm thấy bản báo cáo của viên cảnh sát đã bắt giữ Valente, nhưng tất cả nó chỉ nói là Valente đã cãi vã với Holmes và bắn anh ta bằng một khẩu súng bán tự động bốn mươi lăm li không được đăng ký, thuộc về Valente. Không có nhân chứng chứng kiến sự kiện, nhưng người cảnh sát đã bắt giữ Valente đang lái xe ngang qua đó, nghe tiếng súng, và đã đến được nơi đó trước khi Valente có thể chạy trốn. McCord đã vẽ một vòng tròn lớn xung quanh tên của người cảnh sát đó rồi viết một địa chỉ bên trong nó.
Dựa theo thông tin trong tập tin, William Holmes là một đứa trẻ tốt với một hồ sơ sạch sẽ. Valente, tuy nhiên, đã dính líu đến vài vụ ẩu đả với những vị thành niên khác trước đây, hành vi tồi tệ trước kia đã được thẩm phán tính đến, cùng với tuổi của Valente, khi phán thời gian anh bị bỏ tù.
Sam đóng tập tin lại, suy nghĩ... Năm mười bảy tuổi, Valente đã tước đi một mạng người, có nghĩa là anh ta có khả năng làm chuyện đó, nhưng dựa vào những chi tiết trong tập tin đó, anh đã làm nó trong cơn giận dữ. Vụ giết người có dự tính trước là một loại tội ác hoàn toàn khác.
Mải mê suy nghĩ, cô vẽ nguệch ngoạc trên tập vở, cố gắng nghĩ ra Valente thật sự là người như thế nào, chuyện gì đã làm anh mất kềm chế, chuyện gì làm anh trở thành bạo lực – và tại sao Leigh Manning thích anh hơn người chồng bất trung, nhưng rất khá về mọi mặt khác.
Cô vẫn còn đang cân nhắc tất cả những chuyện đó khi Shrader đứng lên. “Chín giờ bốn mươi rồi…” anh nói, rồi hơi trầm trọng anh nói thêm, “Chúng ta đừng đến trễ và đưa cho trung úy một lý do để bắt đầu một ngày trong sự bực bội.”
“Lạy Trời đừng xảy ra chuyện đó.” Sam nói một cách xấc láo, nhưng cô đã không mất thời gian chộp nhanh tập tin đã mượn về Valente, tập vở và bút chì, rồi đứng lên. Tâm trạng bực bội của McCord hôm qua trùng khớp với chuyến đi mà anh đã đến văn phòng của Đại úy Holland. Khi anh đi vào, anh đóng cánh cửa sau lưng của anh vào mặt của thư ký. Khi anh đi ra, anh đã đóng sầm nó.
“Nơi này thường như là một hộp đá vậy. Hôm nay thì quá nóng.” Shrader than phiền, cởi áo khoác của anh và quăng nó kế bên cạnh miếng khăn giấy chứa đựng những mảnh vụn thức ăn. Sam, mặc áo sơ mi màu đất sét mỏng, nịt da, và cái quần len phù hợp, bỏ lại áo khoác trên lưng ghế của cô và đi về phía văn phòng của McCord.
Cô nghĩ tâm trạng căng thẳng của McCord hôm qua có thể là kết quả của việc bị ai đó khiển trách vì vụ án đã không được tiến triển đủ nhanh, nhưng năm tuần không phải là một thời gian dài cho một vụ điều tra giết người – đặc biệt là một vụ điều tra hội đủ những yêu cầu cực kỳ tỉ mỉ của McCord cho các tài liệu và nghiên cứu. Đối với McCord, những người mà họ đã phỏng vấn hoặc là một nhân chứng quan trọng có tiềm năng có thể giúp họ hoặc là nhân chứng có tiềm năng gây rất nhiều thiệt hại có thể giúp bên bị cáo – và anh muốn biết hết mọi chuyện, dù thế nào đi nữa.
Cách đây vài tuần khi Womack đưa cho người gác cửa của Valente ảnh của Leigh Manning và hỏi anh ta liệu anh ta có bao giờ nhìn thấy người phụ nữ tại toà cao ốc của anh ta, người gác cửa đã mạnh mẽ phủ nhận nó. Khi Womack báo cáo trong cuộc họp vài ngày sau, McCord đã khiển trách anh nặng nề vì đã không hỏi người gác cửa là Valente cho anh ta bao nhiêu tiền boa.
Womack quay lại gặp người gác cửa, lấy thông tin đó, và báo cáo con số cho McCord. Sau đó McCord ra lệnh cho Womack điều gia lý lịch và kiểm tra tài chính của người gác cửa để biết chắc phong cách sống của ông ta – để phòng hờ vài ngàn đô–la, thay vì vài trăm đô–la, đã đổi tay giữa Valente và người đàn ông bảy mươi hai tuổi.