Thất Dạ Tuyết - Chương 06 - part 02
Côn Luân. Đại Quang Minh cung , Tây Tắc Điện.
Trong mật thất, hai bóng người trầm mặc nhìn nhau. Nhìn những mảnh thi thể mới thu nhặt lại, đại hán tóc đỏ trên tay quấn con rắn lớn vừa mới trở về Côn Luân sơn không khỏi le lưỡi nói: “Hà, cũng may là chúng ta không kịp động thủ! Bằng không đây chính là kết cục của ta với ngươi rồi!”
“Giáo vương bế quan thất bại, tẩu hoả nhập ma, miễn cưỡng mới bình định được đám người Nhật thánh nữ, lúc này nguyên khí đã tổn thương nặng nề rồi,” Đồng ôm kiếm, dựa lưng vào cột ngước mắt nhìn lên bầu trời xám xịt bên ngoài, lạnh lùng nói: “Lão hồ ly giảo hoạt… lúc đó lão đã suy nhược hết mức, nhưng không ngờ vẫn táo gan đính thân tiếp kiến khiến ta không nghi ngờ. Nếu lúc đó mà động thủ, nhất định Lịch Huyết kiếm có thể uống máu lão rồi! Chỉ đáng tiếc, lúc ấy ta cũng bị lão hư trương thanh thế làm cho không dám vọng động.”
“Hừ, Diệu Thuỷ cũng không kịp thời báo tin cho ngươi nữa,” Diệu Hoả gằn giọng đầy vẻ không cam tâm: “Lỡ mất một cơ hội tốt như vậy!” Ánh mắt Đồng từ từ ngưng tụ lại một điểm: “Không dựa vào Diệu Thuỷ được… xem ra, chúng ta vẫn phải tự tính kế thôi.”
“Cũng phải!” Hai mắt Diệu Hoả như bốc lửa, đấm một quyền vào khoảng không: “Giờ Giáo vương đã tẩu hoả nhập ma, tên tiểu tử Diệu Phong đó thì đã bị phái đi, chỉ còn một mình Minh Lực trong cung. Cơ hội ngàn năm khó gặp đấy!”
“Diệu Phong giờ này đại khái cũng đến Dược Sư cốc rồi,” đôi mắt Đồng chuyển sang sắc tím, hai hàng môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng: “Bất kể hắn có mời được Tiết Tử Dạ hay không, chúng ta quyết phải động thủ trước khi hắn trở về! Bằng không, khó mà bảo đảm được hắn có nghe tin ta đoạt Long huyết châu hay không… tin tức này mà lộ ra thì… Diệu Hoả, chúng ta sẽ bại lộ triệt để đó!”
Diệu Hoả có vẻ giận dữ trừng mắt lên nhìn Đồng: “Đã nói với ngươi rồi, cần phải giết nữ nhân đó đi! Thật không biết lúc ấy ngươi bị chạm dây thần kinh nào nữa, để mạng ả lại giờ đã thành hoạ lớn rồi kìa?”
Đồng chau mày lại, nhưng cũng không có cách nào phản bác lại y.
Đúng vậy, trước khi rời khỏi Dược Sư cốc, hắn cần phải giết chết nữ nhân đó đi. Nhưng tại sao lúc ấy hắn lại như bị ma xui quỷ khiến mà tha cho nàng ta? Đồng lắc đầu mệt mỏi. Xem ra, lần này kế hoạch mà thành công, bất luận ra sao cũng phải đi Dược Sư cốc một chuyến nữa – nhất định phải giết chết nữ nhân đó, để cắt đứt nốt chút tạp niệm đó mới được. Bằng không, sớm muộn gì hắn cũng sẽ mất mạng vì chuyện này.
Hắn nắm chặt Lịch Huyết kiếm, rít lên lạnh lùng: “Ta sẽ chọn trong Tu La trường một đội tâm phúc chặn đường bọn chúng… Diệu Phong võ công cao tuyệt, ta cũng không hy vọng hành động này thành công. Chỉ mong có thể cầm chân bọn chúng một chút, để ở đây có thêm thời gian mà ung dung hạ thủ.”
Diệu Hoả gật đầu nói: “Còn ở đây sắp xếp ra sao?”
“Giáo vương đã muốn che giấu thương thế của mình với bên ngoài, tất sẽ dẫn ngao khuyển tản bộ trong Lạc viên trên đỉnh núi như thường ngày,” hắn ngước mắt nhìn tuyệt đỉnh Côn Luân, lạnh lùng nói: “Ta trở về Ám giới trong Tu La trường tĩnh toạ, Tập trung Đồng lực… 3 ngày sau, chúng ta sẽ hành động.”
“Được!” Diệu Hoả suy nghĩ một lát, rồi gật đầu đồng ý: “Có cần báo với Diệu Thuỷ không?”
Đồng nghĩ ngơi giây lát, cuối cùng lắc đầu: “Không cần. Nữ nhân ấy là địch hay bạn còn chưa biết được, đừng hy vọng gì ở thị thì hơn.”
Cơ hội sẽ không đến lần thứ hai, nếu không nắm lấy có thể cả đời này cũng không còn cơ hội để lật đổ Giáo vương nữa!
Không thành công, thì cũng thành nhân. Ít nhất cũng tốt hơn cả đời quỳ dưới chân người ta làm chó làm lợn.
Dược Sư cốc. Trong Hạ Chi viên, Tiết Tử Dạ ngẩng mặt nhìn bầu trời phương Nam, hàng lông mày thanh tú khẽ chau lại. Đã hơn 20 ngày rồi, Hoắc Triển Bạch giờ chắc đã tới Dương Châu – không biết y có tìm được sư phụ không? Tám năm nay, nàng chưa từng đi tìm sư phụ cũng không biết người có còn ở Dương Châu không nữa? Chỉ mong tên mặt dày đó may mắn, có thể thuận lợi tìm được Liêu Thanh Nhiễm sư phụ nàng. Bằng không… bệnh của Mạt Nhi, trên đời này tuyệt đối không còn ai trị nổi nữa. Nàng thở dài một tiếng, không thể đoán nổi nét mặt của Hoắc Triển Bạch sẽ thế nào khi gã biết nàng đã gạt gã suốt 8 năm trời.
Rồi nàng lại nhìn lên trời Tây, vẻ lo âu càng thêm đậm nét – Minh Giới, giờ nó thế nào rồi? Cho dù nó đã từng gạt ta, làm ta bị thương, nhưng thủy chung ta cũng không thể nào không lo lắng cho nó. Dù có lấy được Long huyết châu, hoàn thành mệnh lệnh lần nay, nhưng sau khi trở về Đại Quang Minh cung, cuộc sống của nó liệu có tốt hơn không? Hay là vẫn như trước đây, trở lại Tu La trường, đợi chờ mệnh lệnh tiếp theo như những sát thủ khác. Minh Giới, Minh Giới. Đệ đã quên hết thật rồi sao? Hay là, vì dù có nhớ lại những hồi ức đó thì cũng không có tác dụng gì, mà chỉ làm tăng thêm nỗi thống khổ mà thôi? Ta phải thế nào, mới có thể dẫn đệ ra khỏi nơi tối tăm đó đây…
Nàng đang trầm mặc nghĩ ngợi, chợt nghe phía sau có tiếng lạo xạo. “Đừng cử động!” Tiết Tử Dạ chẳng buồn quay đầu lại, chỉ khẽ mắng: “Vết thương ở bụng quá sâu, còn chưa thể xuống giường.”
Nhưng nam tử có mái tóc màu xanh lam kia đã đến sau lưng nàng: “Ủa, khoẻ nhanh vậy sao?” Tiết Tử Dạ không khỏi bật ra một tiếng cười lạnh lùng, nhìn vết thương nơi bụng y: “Quả nhiên khi hạ đao các hạ đã cố ý tránh nơi có mạch máu, Diệu Phong sứ ngài cược rằng ta sẽ không nhìn ngài chết hả?”
“Tại hạ có thể lập tức tự tận để làm vơi nỗi giận trong lòng Tiết cốc chủ.” Diệu Phong dâng đoản đao lên, trên mặt vẫn nở một nụ cười ôn hoà như trước, người khẽ khom lại: “Nhưng trước đó, xin Tiết cốc chủ tranh thủ đi Côn Luân càng sớm càng tốt, tránh để lỡ dở bệnh tình của Giáo vương.”
Tiết Tử Dạ nhất thời không biết phải nói sao. Gương mặt Diệu Phong dường như lúc nào cũng có nụ cười ôn hoà ấy – nụ cười đó như đang phát sáng, mang theo cả sự bình yên tĩnh lặng trong nội tâm toả ra ngoài. “Dục Xuân Phong” là võ học tối cao được ghi lại trên Thánh Hoả lệnh, cùng với “Thiết mã băng hà” được coi là tâm pháp tuyệt đỉnh của hai hệ âm dương, nhưng thuật này yêu cầu người tu luyện phải có tâm địa ấm áp bình hoà, nếu kẻ tâm địa gian tà tàn độc mà luyện tất sẽ nửa đường tẩu hoả nhập ma. Người này luyện “Dục Xuân Phong” 20 năm, không ngở đã có thể dung hợp một cách nhịp nhàng nội tức và khí chất của bản thân vào như thế.
Nàng nhìn y với ánh mắt khó hiểu: “Từ nhỏ đã bị nuôi bằng độc Băng tằm, mà vẫn cam tâm tình nguyện mất mạnh vì ông ta sao?”
Diệu Phong mỉm cười: “Giáo vương đối với tại hạ có ân tái tạo.”
Tiết Tử Dạ cau mày: “Ta không hiểu.”
“Tiết cốc chủ không biết đó thôi, tại hạ vốn là người của Hoàng tộc Lâu Lan,” Diệu Phong cười điềm đạm, “sau rồi quốc vận suy vong, bị bức phải lưu lạc. Trên đường gặp phải lũ phỉ tặc, tất cả đều nhờ Giáo vương mới sống được đến ngày hôm nay.”
“Ồ…” Tiết Tử Dạ lẩm nhẩm, ngẩng đầu nhìn trời: “Nói như vậy, Giáo vương đó cũng đã làm chuyện tốt hay sao?”
Diệu Phong cung kính: “Xin Tiết cốc chủ ra tay tương cứu.”
“Được rồi, ta đồng ý đến Côn Luân chữa bệnh cho Giáo vương của ngài…” Tiết Tử Dạ phất tay áo đứng lên nhìn người thanh niên trẻ tuổi từ đầu đến cuối vẫn luôn mỉm cười ấy, giơ một ngón tay lên: “Nhưng, ta có một điều kiện.”
Diệu Phong gật đầu: “Tiết cốc chủ cứ nói.”
Tiết Tử Dạ cười lạnh hỏi: “Ngài làm chủ được sao?”
“Tại hạ có thể.” Diệu Phong khom người, lấy trong tay áo ra một vật, cung kính đưa lên: “Đây là thánh vật Giáo vương trao cho tại hạ trước khi lên đường… Giáo vương khẩu dụ, chỉ cần Tiết cốc chủ xuất thủ cứu chữa, bất cứ yêu cầu nào cũng có thể đáp ứng.”
“Thánh Hoả lệnh!” Tiết Tử Dạ vừa nhìn thấy vật đó, liền thất thanh kêu lên.
Lệnh phù được đúc từ Huyền thiết đó cực nặng, toát lên một thứ ánh sáng lạnh lẽo, bên trên khắc đầy những văn tự kỳ lạ mà nàng không hiểu. Tiết Tử Dạ cũng từng nghe người trong giang hồ nói loáng thoáng về vật này, biết đây là thánh vật chí cao vô thượng của Ma giáo, duy chỉ mình Giáo chủ mới được sở hữu. “Ồ…” Nàng khẽ cười: “Xem ra Giáo vương của ngài lần này bệnh cũng không nhẹ đâu”
Diệu Phong không nói gì.
Nàng nhận lấy Thánh Hoả lệnh, gật đầu với y, nói: “Được, ngày mai ta sẽ theo ngài đến Côn Luân.”
“Đa tạ.” Diệu Phong bật cười mừng rỡ, thầm thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy vết thương đau nhói đến không thể chịu đựng, khẽ rên lên một tiếng, ôm lấy bụng loạng choạng ngã xuống, máu từ từ rỉ ra nơi kẽ tay.
“Ôi…” Tiết Tử Dạ vội lao tới, cúi người đỡ lấy y, thở dài một tiếng: “Giống y như Minh Giới vậy, toành những kẻ không cần mạng.”
Minh Giới? Diệu Phong thầm kinh ngạc, lại nghe nữ tử kia lẩm bẩm bên tai: “Lần này, bất luận thế nào cũng phải mang nó ra khỏi nơi ấy…”
Tu La trường. Ám giới.
Bên tai liên tiếp vang lên những tiếng kêu thảm thiết, cùng tiếng xương thịt vỡ nát, cùng tiếng gào điên loạn trước khi giao tính mạng cho tử thần – đó là âm thanh từ Súc Sinh giới bên cạnh truyền tới. Đám người mới vừa được đưa vào Tu La trường đang tiến hành đợt đào thải tàn khốc đầu tiên. Ở Súc Sinh giới, sinh mạng con người chẳng khác nào nhành cây ngọn cỏ, 500 đứa trẻ, ở đây sẽ chết đi tám phần mười, chỉ còn lại 100 đứa sống vào được Sinh Tử giới, tiến hành tu luyện tầng thứ hai. Cuối cùng, cỏ thể ra khỏi Sinh Tử giới cũng không quá được 50 người.
Ám giới là cảnh giới cao nhất của các sát thủ trong Tu La trường: vượt trên Súc Sinh giới và Sinh Tử giới. Là tượng trưng của kết quả nhiều năm khổ luyện. Trải qua nhưng đợt đào thải nghiêm khắc, chỉ có rất ít sát thủ sống được để bước vào Quang Minh giới – những kẻ sống sót ấy đều trở thành sát thủ tinh anh nhất của Đại Quang Minh cung. Chẳng hạn như… hắn và Diệu Phong.
Ở nơi tối tăm nhất, một nam tử áo đen đang lặng lẽ tĩnh toạ, hai mắt nhắm nghiền.
Những tiếng kêu la thảm thiết ấy cơ hồ hoàn toàn không lọt vào tai Đồng. Hắn ngưng tự toàn bộ tâm thần, soi tâm tịnh khí, dồn hết cả sức mạnh vào hai mắt đang khép chặt. Hắn đã một mình bế quan tĩnh toạ trong Ám giới này hai ngày tròn, không ăn không uống, không nói một câu một chữ.
Sử dụng Đồng thuật sẽ tiêu hao tinh lực cực lớn, đối phó với nhân vật như Giáo vương lại càng không thể qua loa đại khái, tĩnh toạ ngưng thần ba ngày thực ra cũng vẫn chưa đủ. Đi theo Giáo vương đã mười mấy năm, hắn hiểu rất rõ con người ngồi trên ngọc toạ ấy đáng sợ thế nào. Chỉ là, giờ hắn đã không còn thời gian nữa. Hắn nhất định phải tranh thủ ra tay trước khi Diệu Phong ở Dược Sư cốc trở về, bằng không dù Diệu Phong không biết bí mật hắn tranh đoạt Long huyết châu ở đó, thì cũng mang nữ nhân kia về trị thương cho Giáo vương – thương thế của Giáo vương mà có chuyển biến tốt, hắn sẽ không còn cơ hội để hạ thủ nữa.
Song, hễ cứ nghĩ đến “Dược Sư cốc”, đôi mắt đen trắng rõ rành kia lại đột nhiên hiện ra trước mắt hắn, dịu dàng mà buồn bã. Minh Giới… Minh Giới…, trong một thoáng ngẩn ngơ, hắn nghe thấy có người đang thì thầm gọi, đôi tay vươn về phía hắn. “Cút!” Cuối cùng hắn cũng không thể chịu đựng nổi cặp mắt ấy cứ nhìn mình chằm chằm: “Ta không phải Minh Giới!” Mắt vừa mở ra, tất cả ảo ảnh đều biến mất.
“Đồng công tử,” bên ngoài có người thấp giọng bẩm cáo, là một thuộc hạ tâm phúc của hắn trong Tu La trường, “Bát Tuần đã hạ sơn.”
Bát Tuấn là tổ sát thủ tuyệt đỉnh gồm 8 người do đích thân hắn một tay huấn luyện, năng lực còn hơn cả Thập nhị Ngân Dực – lần này toàn bộ Bát Tuần đều xuất kích chỉ để chặn Diệu Phong từ Dược Sư cốc trở về, dù tên tiểu tử đó võ công có cao hơn đi nữa, trong mấy ngày cũng chẳng thể an nhiên mà phá được vòng vây. Huống hồ… bên cạnh y, quá nửa là còn dẫn theo nữ nhân không biết võ công trong Dược Sư cốc kia.
“Nếu không giết chết được Diệu Phong,” hắn nhắm mắt lại trong bóng tối, lạnh lùng dặn dò, “thì cũng phải lấy được thủ cấp của nữ đại phu kia.”
“Vâng!”
Tên thuộc hạ “dạ” một tiếng, rồi quỳ xuống cáo từ. Đồng ngồi ở nơi tối tăm nhất, nhắm mắt lại lần nữa, ngưng tụ tinh thần vào giữa hai mắt. Cây kim sau ót ngấm ngầm nhói đau. Cặp mắt kia lại thấp thoáng ẩn hiện, lặng lẽ nhìn hắn… Minh Giới. Minh Giới. Giọng nói đó lại cất lên, xa xa gần gần, cứ làm cháy bùng lên vô số ảo ảnh. Lửa. Máu. Trốn chạy. Bóng đêm chìm ngập… cuối cùng hắn không thể chịu đựng được nữa, đấm mạnh một quyền xuống nền đá lạnh lẽo bên cạnh, toàn thân run nhè nhẹ.
Hoắc Triển Bạch tỉnh lại thì mặt trời đã lên ba con sào.
Gã giật bắn mình, vội lật mình ngồi lên – không ngờ lại ngủ lâu như vậy! Bệnh của Mạt Nhi còn đang đợi thuốc về Lâm An trị bệnh, vậy mà ta còn nằm đây ngủ say như chết thế này!
Nha hoàn thân cận của Liễu Phi Phi, Yên Chi Nô bưng bữa sáng lên, đặt mạnh cái khay xuống bàn, dường như có vẻ rất tức tối: “Này, ăn xong rồi đi đi! Thật không biết tiểu thư thấy ngươi tốt ở điểm nào nữa? Nói đến là đến, nói đi là đi, không tiền không thế, vô tình vô nghĩa, vậy mà tiểu thư lại cứ nhớ mãi đến ngươi! Đúng là ma xui quỷ khiến mà!” Hoắc Triển Bạch bị tiểu nha hoàn nói cho sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cảm thấy cháo hạt sen trong miệng chẳng còn mùi vị gì: “Ta xin lỗi!”
“Hứ… không cần xin lỗi ta làm gì,” Yên Chi Nô hừ nhẹ một tiếng. “Cũng may là lần trước, đám bằng hữu đó của ngươi đến đây uống say, nói với tiểu thư chuyện của ngươi trong tám năm qua, thật đúng là kinh thế hãi tục đấy nhé! Tiểu thư nghe xong, cuối cùng cũng lạnh lòng.”
“Hạ Tiên Vũ…” Hoắc Triển Bạch đương nhiên biết những kẻ ấy là ai, không khỏi nghiến răng kèn kẹt. Đã nói ba bốn lần rồi, không được nhắc lại chuyện năm đó, nhưng đám người lắm mồm lắm miệng ấy vẫn không biết tốt xấu mà toang toác đi kể với người khác.
“Vừa hay có một vị thương gia ở Tây Vực đến đây, tay Hồ thương đó đúng là tiền nhiều đè chết được người, vừa gặp đã say mê tiểu thư. Vợ y đã chết, nay muốn tục huyền… kể ra cũng tốt hơn là làm thiếp cho người ta, nên tiểu thư đồng ý rồi.”
Cằn nhằn xong, Yên Chi Nô liền bỏ gã lại đó: “Ngươi tự ăn đi, sáng nay tiểu thư phải xuất giá rồi!”