Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ - Chương 41 part 2
Một lúc sau, Hà Tịnh Nghi đã bình tĩnh lại, “Tôi đã sống những ngày
tháng cơ cực tại Bắc Kinh trong suốt một năm. Sau khitheo ông ta, tôi
bỗng chốc không cần bậntâm bất cứ điều gì. Tôi thật đã từng nhõngnhẽo
hỏi ông ta có yêu tôi không, cô đoánông ta nói thế nào?”
Nhâm Nhiễm không tiếp lời, đương nhiên Hà Tịnh Nghi cũng không trông mong cô suy đoán thật.
“Ông
ta nói, ông cảm thấy bỏ lỡ một bằng cấp cận kề trong tay chạy đến bôn
ba tại Bắc Kinh, bộ dạng lúc nào cũng cảnh giác như con nhím chuẩn bị xù
lông, trông rất thú vị. Ha ha, còn chuyện tại sao tôi lại như thế thì
ông ta chẳng quan tâm chút nào.”
Nhâm Nhiễm cười đắng, đương nhiên,
“thú vị” cũng là câu mà Kỳ Gia Thông từng đánh giá cô. Xem ra thì tiêu
chuẩn nhìn nhận phụ nữ của anh ta vẫn mười năm như một. “Nói thực lòng,
anh ta đối xử với tôi rất tốt, nhà cửa, xe hơi, vàng bạc… tất cả những
gì tôi thích đều mua cho tôi, nhưng chưa từng thân thiết thực sự, khi
nào anh ta muốn thu hồi cách đối xử tốt đẹp này, tôi hoàn toàn không
biết thì làm sao có thể an nhàn hưởng thụ mọi thứ. Cho nên tôi đi học
MBA, chí ít cũng có một bằng cấp trong tay.”
“Một quyết định đúng
đắn.” Nhâm Nhiễm cộc lốc, cảm thấy chuyện mình vào vai một thính giả
thật hoang đường, cô gần như đứng ngồi không yên, không biết phải thoát
thân thế nào.
“Năm ngoái tôi vừa gặp là đã nhận ra cô, lúc đó tôi
chưa tốt nghiệp, không hi vọng anh ta phát hiện người tình cũ đang cách
anh ta rất gần sẽ ruồng bỏ tôi tức khắc. Hơn nữa tôi hi vọng có thể vào
làm việc tại công ty anh ta sau khi tốt nghiệp, càng không muốn chọc
giận anh. Cho nênkhi Vương Anh Cường nhờ tôi giới thiệu Trương Chí Minh
cho Trần Hoa, tôi lập tức yêu cầu họ không được nhắc đến cô trước mặt
anh ta, cô hiểu chứ.”
Nhâm Nhiễm chán nản, “Nói thật lòng, tôi không
hiểu đó liên quan gì đến tôi, tôi không biết tôi phải lặp lại bao nhiêu
lần, tôi và anh ta đã là chuyện quá khứ, có nhắc đến hay không cũng
chẳng sao.”
Hà Tịnh Nghi quan sát cô lần nữa, “Sắp đến phần liên quan đến cô rồi, Trương Chí Minh là bạn trai của cô, đúng không?”
Nhâm Nhiễm buồn bã: “Đó không liên quan đến cô.”
“Tôi
không có ý định dò hỏi chuyện riêng của cô, nhưng tôi cho cô một lời
nhắc nhở đầy thiện ý. Với tính cách của Trương Chí Minh, vốn không thích
hợp chọn làm bạn trai. Không lâu sau khi tôi nhắc nhởVương Anh Cường
đừng nhắc đến cô trước mặt Trần Hoa thì hắn đến tìm tôi, thẳng thắn yêu
cầu tôi làm một giao dịch với hắn.”
Nhâm Nhiễm kinh hoàng không ít, cô tròn xoe mắt nhìn Hà Tịnh Nghi, “Giao dịch gì?”
“Hắn
nói hiện tại hắn là bạn trai cô, hắn có thể khẳng định, trước đây, cô
và Trần Tổng từng quen biết, hơn nữa từng có quan hệ rất thân mật.”
Nhâm Nhiễm cắn chặt môi.
“Hắn
nói hắn có thể phụ trách trông chừng cô, không để cô gặp Trần Tổng, bản
thân hắn càng không nhắc đến chuyện này– tiền đề là tôi phải giúp hắn
hẹn gặp được Trần Tổng, xúc tiến kế hoạch đầu tư của hắn, tạo sự thu hút
của Trần Tổng, để lấy được khoản đầu tư rủi ro hắn mong muốn.” Nhâm
Nhiễm tái mặt, một lúc rất lâu sau, cô vẫn không nói được lời nào, ánh
mắt Hà Tịnh Nghi nhìn cô lộ vẻ đồng cảm: “Bây giờ thì cô hiểu tại sao
tôi lại nghi kị cô xuất hiện trước mặt Trần Tổng chứ, không cần Trương
Chí Minh nói, tôi cũng đoán được, với tính cách lạnh lùng và bình thản
với mọi việc xung quanh của Trần Tổng, anh ta lại luôn giữ bên mình bản
sao chứng minh nhân dân của cô trong suốt thời gian qua thì trước đây
hai người chắc chắn từng yêu nhau, tình yêu trong thuở ban đầu lúc nào
cũng chân thành và sâu đậm. Càng về sau thì tình cảm nam nữ đã pha trộn
nhiều tạp chất, thậm chí chỉ là cuộc trao đổi ngang giá.”
“Cho hỏi, Trương Chí Minh đạt được mục đích của mình không?”. Cô cắt ngang cảm xúc của Hà Tịnh Nghi, chua chát hỏi.
Hà
Tịnh Nghi nhếch môi, “Lúc đó tôi chỉ là bạn gái của Trần Tổng, anh ta
khôngbao giờ đề cập công việc trong công ty. Tôi chỉ có thể sắp xếp hai
người gặp nhau, hứa sẽ cố gắng giúp đỡ, chỉ vậy thôi. Không ngờ là một
tháng sau, tôi đột nhiên gặp cô và hắn tại bãi đậu xe.”
Nhâm Nhiễm nhớ lần gặp gỡ tình cờ đó.
“Tôi
lập tức gọi điện cho Trương Chí Minh, làm rõ tại sao cô lại xuất hiện ở
đó, rốt cuộc có mục đích gì? Anh ta bảo đảm với tôi, chỉ là tình cờ, sẽ
không có lần sau. Nói thật, lúc đó tôi thật sự hơi thất vọng, tôi cảnh
giác như thế để làm gì, Bắc Kinh khá lớn, nhưng khu CBD chỉ bé tẹo, sớm
muộn thì hai người cũng gặp nhau. Vài ngày sau, Trương Chí Minh đến tìm
tôi, tôi nói thôi bỏ đi, đành bỏ mặc số phận, hai người có gặp nhau thì
cứ gặp nhau. Cô đoán hắn đã nói gì?” Nhâm Nhiễm không cần đoán, lòngbàn
tay cô toàn mồ hôi lạnh, tim đập khôngtheo quy luật nào như đang ngồi
trên máybay, bay đến một nơi mà cô hoàn toànkhông hay biết.
“Hắn nói, hắn có thể phụ trách khuyên cô đến Hồng Kông đào tạo, chí ít trong nửa năm tới sẽ không xuất hiện ở Bắc Kinh.”
Nhâm Nhiễm cố gắng hít thở thật sâu, để mình bình tĩnh lại: “Tại sao cô lại nói với tôi những điều này?”
“Xem là báo đáp cô đồng ý không nhắc đến tên Hà Tịnh Nghi trước mặt Trần Tổng.”
“Nếu như hai người… ý tôi là cô và Trần Tổng đã chia tay, việc này với chuyện không nhắc liên quan gì đến nhau?”
Hà
Tịnh Nghi bật cười: “Đương nhiên có can hệ rất lớn. Kế hoạch đầu tư
củaTrương Chí Minh là do tôi chuyển cho TrầnTổng, tuy anh không tỏ ra
đặc biệt có hứngthú, tạm gác trong bộ phận đầu tư của ỨcHâm, chần chừ
không thấy hồi âm, TrươngChí Minh cứ tưởng nắm cán tôi trong tay,không
ngừng thúc ép, hắn quả thật đánh giáquá cao sức ảnh hưởng của tôi với
TrầnTổng, tôi luôn sợ Trần Hoa, không chuyệngì có thể giấu được anh ta,
chỉ là anh ta bỏbê tôi, không chú ý đến tâm tư của tôi thôi.Một người
đàn ông mà tôi không trôngmong có được tình yêu, lỡ như tôi chơi tròvới
anh ta thì hậu quả sẽ như thế nào, tôithật không dám tưởng tượng.”
“Cô không hề yêu anh ấy sao?”
“Anh
ta rất có sức hút, tôi thừa nhận, nhưng anh ta hoàn toàn không cần tình
yêu của tôi, hơn nữa, tôi từng trải qua một tình yêu mà e rằng suốt đời
tôi không thể nào lãng quên, sao có tàn sức để yêu ngườikhác. Điều tôi
có thể làm chẳng qua là cố hết sức lấy lòng ông ta, có được những thứ
tôi muốn có.”
Lời nói thẳng thắn như thế khiến NhâmNhiễm nổi gai ốc.
“Haizz,
lấy lòng anh ta thật khó. Còn kèm theo quả bom nổ chậm Trương Chí Minh,
tôi nghĩ, số phận được an bài vốn không phải thứ mà người phàm chúng ta
có thể ngăn cản và dự đoán. Buộc tôi hằng ngày trông chừng sắc mặt của
anh ta mà thấp thỏm không yên, không ngừng suy đoán hôm nào bị anh ta
phát hiện tôi giở trò, tôi thật không chịu được. Tôi quyết định nói với
Trần Tổng, tôi muốn làm việc tại công ty anh ta. Trần Tổng hơi bất ngờ
và yêu cầu tôi suy nghĩ thật kĩ, làm nhân viên của anh ta sẽ không thể
là bạn gái của anh ta. Anh ta không bao giờ ngủ chung với nhân viên. Cô
xem, anh ta hoàn toàn khôngcó ý muốn níu giữ. Tôi nói tôi đã cân nhắc
cẩn thận, anh ta liền sảng khoái nói, “Vậy được, ngày mai có mặt tại
công ty”, tiếp theo là quay lưng đi mất, hôm sau anh ta dặn dò thư kí
sắp xếp cho tôi đi làm, đồng thời cắt toàn bộ thẻ tín dụng của tôi. “
Nhâm Nhiễm nghe mà kinh hoàng.
“Sau
này Trương Chí Minh lại đến tìm tôi, tôi cười ha hả nói với hắn, hắn
muốn nói với Trần Tổng thế nào cũng mặc hắn, thế nhưng nếu Trần Tổng
biết hắn đã đối xử với người yêu cũ của anh ta như vậy chắc sẽ không vui
đâu. Cô thật nên chứng kiến sắc mặt của Trương Chí Minh lúc đó, thật
rất đặc sắc.”
Nhâm Nhiễm khó khăn lắm mới lên tiếng được, “E rằng tôi
không thể phát hiện thành phần buồn cười nào ở đây.” “Chúng ta nên học
cách tự tìm niềmvui, nếu không thì sẽ buồn chết bản thân mình, thực ra
tôi có thể hiểu được tâm trạng của Trương Chí Minh, để đạt được mục đích
đôi lúc cần bất chấp thủ đoạn, không thể so đo việc hi sinh. Nhưng kiểu
người như thế tuyệt không thích hợp làm người yêu.”
Cô ta ngang
nhiên trong tư thế thổ lộ tâm sự, Nhâm Nhiễm càng cảm thấy hoang đường.
“Bất kể mục đích của cô là gì, cám ơn cô đã nói chuyện này với tôi.
Nhưng giao dịch giữa cô và Trương Chí Minh quả rất nực cười, tôi rất
không bằng lòng nhắc lại, tôi và Trần Hoa đã là chuyện quá khứ.”
“Có những chuyện sẽ không bao giờ là quá khứ, có những người mãi mãi không thể nào lãng quên.”
Dù
đang rối bời, nhưng Nhâm Nhiễm vẫn bật cười, “Cô Hà, cô vừa nói tôi
lãng mạn đến đáng yêu, xem ra từ này càngthích hợp cho cô hơn. Chắc là
cô đã thêu dệt cho Trần Hoa một câu chuyện rất thê lương, anh ta rời bỏ
tôi trong tình huống bất đắc dĩ, sau này luôn nhớ thương về tôi, mãi
không quên được. Và nếu có gặp lại sẽ không do dự tiếp tục tiền duyên,
tôi cũng sẽ không chút do dự ngã vào lòng anh ta.”
Hà Tịnh Nghi phát
giác ý chê cười của Nhâm Nhiễm, cô ta không để tâm, trợn tròn mắt nhìn
cô: “Cô đang chê cười tôi đó ư? Mặc cho cô cười vậy, tôi biết rõ một
điều, có lúc, một tình yêu không thể bắt đầu lại, nhưng đã từng yêu thì
mãi không thể nào lãng quên.”
“Cô không hiểu từ xa mặt cách lòng là
thế nào ư? Thời gian, còn cả hoàn cảnh, tâm cảnh và trải nghiệm… tất cả
đều là kẻ thù của tình yêu. Tình cảm là một thứ rất mỏng manh và yếu
đuối, nếu có thể nảy sinh trong một thời điểm và hoàn cảnh thíchhợp,
cũng sẽ khô héo trong thời điểm tương thích…”
“Chúng ta đừng tranh
chấp với nhau về điều này nữa, giống như tôi đang cố sức chứng minh với
cô, người đàn ông từng bên cạnh tôi thực ra vẫn luôn yêu cô.” Hà Tịnh
Nghi bật cười, “Nhưng nói thật nhé, con người lạnh lùng và bình thản như
anh ta mà lại yêu cô, tôi cũng cảm thấy an ủi. Tôi vẫn luôn tin rằng,
có những mối tình cho dù bị cắt ngang với hàng loạt lí do nào, cũng sẽ
được giữ mãi trong lòng, mãi không bao giờ hủy diệt.”
Cách nói cảm
tính này khiến Nhâm Nhiễm cứng họng, cô cảm thấy cô gái xinh đẹp trước
mặt đôi lúc quá tinh đời, có lúc lại ngây thơ đến đáng sợ. Cô vốn không
còn tính lãng mạn nào có thể hưởng ứng thêm vào. “Cô cứ tin vào những
điều cô muốn tintưởng vậy, tôi cũng không dự định tiếp tụctranh chấp với
cô.”
“Bây giờ cô đang sống trong căn hộ chung cư quốc tế tại Nhị Hoàn đúng không?”
Nhâm
Nhiễm kinh ngạc, lúc lên xe cô chỉ báo cho cô ta địa điểm chung chung,
hoàn toàn không có ý để cô ta đưa đến tận nhà, “Sao cô biết?”
“Đó là sản nghiệp của Trần Hoa, cô không thể không biết chứ.”
Kinh
ngạc nối tiếp kinh ngạc, tim Nhâm Nhiễm đập liên hồi, “Căn hộ là sếp
tôi giới thiệu cho tôi, ông ta nói là bạn của ông ấy, chủ tài khoản
chuyển tiền trọ là Vương Lâm.”
“Vương Lâm là thư kí của ông ta.
Anh ta sợ cô không đồng ý nên đã tìm sếp cô ramặt, lại còn thu tiền trọ
của cô, thật là phícông tốn sức, tôi chưa từng thấy ông ta tốnhao công
sức cho ai như thế bao giờ.” HàTịnh Nghi hơi xuất thần, tiếp theo là
bậtcười, “Tôi không có mục đích khác, côNhâm, tôi chỉ muốn nói rõ với
cô, tôi không cản trở cô, không thể uy hiếp đến cô, Trần Tổng bây giờ là
sếp của tôi, tôi rất trân trọng cơ hội làm việc ở đây, xin đừng đề cập
chuyện tôi đã từng gặp cô, hoặc từng cản trở hai người gặp nhau, yêu cầu
này không quá đáng chứ.”
Nhâm Nhiễm bấn loạn, cô không dự định đôi
co tiếp với cô ta, mệt mỏi nói: “Tôi sẽ không nói với bất kỳ ai chuyện
này. Ngày mai còn phải làm việc, quay về đi, sau này cứ xem như chúng ta
chưa từng gặp nhau, chỉ liên lạc trong công việc thôi.”