Bản Tình Ca Muôn Thưở - Chương 04 part 2
Chương 22
Suốt đêm Vương Long không ngủ được, đầu óc chàng đầy ắp những suytư, những cảm nghĩ dằn vặt trong tâm.
Khi bỏ ra đi, chàng đã tự coi cuộc đời chàng không còn nữa.
Chàng sẽ suốt đời sống trong âm thầm tưởng nhớ tới Quán Anh. Vậy mà giờ đây lòng chàng đang bối rối vì Liên Liên
- Lòng ta đã bắt đầu thay đổi rồi chăng?
Vương Long nhủ thầm trong lòng. Nếu như có thể
thay đổi được để làm lại cuộc đời như Lý Bân đã từng khuyên thì sung
sướng biết bao nhiêu.
Nhưng chàng biết tự trong sâu thẳm của tâm hồn
chẳng làm sao thay đổi đựợc. Hình ảnh Quán Anh vẫn rực rỡ trong chàng.
Chàng sẽ nhớ nàng suốt đời không thể nào quên.
Nhưng sao ta lại hôn Liên Liên, để lòng nàng hy
vọng? Đã từ lâu ta biết nàng yêu ta, nên cố đối xử tốt lại với nàng.
Nhưng chính Liên Liên cũng tự biết, tình cảm đó của ta không phải là
tình yêu. Nàng biết tình yêu của nàng không lối thoát, nàng chờ đợi,
kiên nhẫn chờ đợi. Thế mà ta lại làm cho nàng lầm tưởng giờ phút mà nàng
chờ đợi đã tới. Chàng thở dài nhìn qua khung cưả sổ đầy sao. Những ngôi
sao mờ nhạt như đắm chìm vào màn đêm đen lạnh. Sao nào là sao số mạng
của chàng? Rồi cuộc đời chàng sẽ ra sao?
Vương Long cười thầm, miả mai trong trí
- Cả bầu trời đầy sao đó, đâu có sao nào là sao
của ta! Vì sao số mạng của ta đã rụng rồi, rụng từ đêm ta viết lá thư
cho Quán Anh. Đời ta đã chết, vậy mà có kẻ lại yêu ta.
Chưa lúc nào bằng lúc này chàng thấy tội nghiệp
cho Liên Liên. Chàng muốn từ chối tình yêu của nàng một cách dứt khoát,
nhưng lại sợ nàng buồn. Nhưng nếu lững lờ im lặng thì thế nào cũng tiến
tới tình trạng gay cấn hơn. Chàng có can đam? lừa dối Liên Liên suốt đời
không? Ôi, nếu chàng có thể quên được Quán Anh, có thể yêu Liên Liên
thì mọi việc được giải quyết thật dễ dàng.
- Có lẽ mình phải rời đoàn hát Thiên Nga này, để cắt đứt với Liên Liên. Nàng còn trẻ cuộc sống sẽ giúp nàng quên mình.
Cứ mãi mê suy nghĩ như thế mà trời đã sáng. Trời
lất phất mưa như cái buổi sáng hôm nào chàng bỏ Đài Bắc qua Hương Cảng.
Có tiếng gõ cửa rồi Liên Liên xuất hiện
- Anh, dậy đi. Cha em đang chờ anh cùng đi ăn sáng.
Chàng uể oải vào buồng tắm. Một đêm thức trắng chàng có cảm tưởng như mình đã nhuốm đau.
Mà chàng đã bị đau thật! Sau khi ăn sáng với cha
con Lý Bân, trở về khách sạn tự nhiên chàng bị choáng váng, mắt mờ đi
ngất xiủ, giống như trước kia, chàng đã bị một lần.
Trong lúc chàng ngất đi, có Liên Liên ở bên. Nàng sợ haĩ gọi Lý Bân rối rít
- Cha ơi! Anh Tử Ái làm sao thế này?
Mọi người chạy vào, Lý Bân vội gịuc Trúc Can một nhân viên trong đoàn hát
- Xuống hỏi ông quản lý khách sạn xem có thể đi gọi bác sĩ ở đâu?
Trúc Can chạy bay ra phiá cưả trong khi Lý Bân khiêng Vương Long lên giường. Liên Liên khóc thút thít
- Ảnh có sao không ba?
Lý Bân chưa kịp trả lời thì Vương Long tỉnh lại .
Nhìn thấy mọi người xúm xít chung quanh, thấy mắt Liên Liên còn ngấn lệ
chàng cảm động thều thào
- Tôi không sao đâu. Chỉ nằm nghỉ một chút là khoẻ lại
Tưởng như lần ngất đi kỳ trước, chàng chống tay định ngồi dậy, nhưng toàn thân rã rời, hơi sức như mất hết.
Lý Bân đặt tay lên trán chàng
- Cứ nằm im, bác sĩ đến ngay bây giờ.
Một lúc sau bác sĩ đến. Sau khi chẩn mạch, chích thuốc, ông ta bảo Lý Bân
- Nên gởi ông này vào bệnh viện. Bịnh tình không
đến nỗi nguy hiểm, nhưng ông ta cần tĩnh dưỡng ít nhất là một tháng mới
có thể hồi phục lại được.
Liên Liên hỏi
- Thưa bác sĩ, ảnh bị bịnh gì vậy?
- Đau tim!! Và bây giờ đang trúng cảm
- Xin bác sĩ cho chúng tôi biết nên đưa vào bệnh viện nào?
- Hồng Châu! Ở đó không lớn nhưng đầy đủ dụng cụ chữa trị bịnh tim
Thấy mình bị đau đến phải vào bệnh viện, Vương
Long rất đau buồn không biết tính sao. Trong khi người bác sĩ đang viết
giấy giới thiệu thì Trúc Can đi kêu một chiếc xe kéo. Hai người phải dìu
Vương Long ra xe vì chàng đi không nổi.
Trước tình trạng như thế Vương Long vừa khổ tâm,
vừa thắc mắc. Chàng không thể nào ngờ được là chỉ trước đó mấy phút
chàng còn đi đứng bình thường. Vậy mà giờ đây người chàng rã rời, nhấc
tay lên cũng không được.
Lý Bân và Liên Liên cùng đến bịnh viện với
chàng. Sau khi mọi thủ tụch giấy tờ xong xuôi Lý Bân ra về còn Liên Liên
ở lại chăm sóc cho chàng. Và những ngày kế tiếp nàng bỏ ăn bỏ ngủ chăm
sóc chàng như một người vợ hiền chăm sóc cho người chồng yêu quí. Chân
tình khiến chàng vừa cảm động, vừa ái ngại. Một hôm Vương Long nắm lấy
tay nàng nói
- Liên Liên, em tốt với anh quá. Nếu lần đau này
mà không có em và ba em anh không biết sẽ ra saọ. Anh không biết lấy gì
để trả ơn em.
Nàng nắm chặt lấy tay chàng, run run nói
- Anh đừng nói chuyện ơn nghĩa. Ba và em coi anh như người nhà, anh không biết sao?
- Anh biết!!
Bàn tay chàng bóp chặt. Trong một lúc xúc động, tình cảm chan hòa, chàng muốn đền ơn nàng bằng cả cuộc đời còn lại của chàng
- Anh định sau này nếu như sức khoẻ bình phục lại như cũ, anh sẽ thưa với ba xin em làm vợ, em có bằng lòng không?
- Anh !
Liên Liên nghẹn lời, hai giọt nước mắt sung
sướng trào rạ Đã bao năm rồi nàng chờ câu hỏi đó. Thượng đế đã ban cho
nàng hạnh phúc
- Sao em có bằng lòng không?
Liên Liên nhè nhẹ gật đầu. Niềm hân hoan trong
lòng nàng quá lớn đến không thể nói ra. Vương Long thở dài thoải mái,
đôi mắt chàng nhắm lại như bằng lòng phản ứng của nàng
- Anh ngốc quá, đã bỏ phí không biết bao nhiêu thì giờ. Từ nay, anh sẽ biết rõ hơn anh phải làm gì...
Chương 23
Khi Vương Long ra khoỉ bịnh viện thì đòan hát đã
đi Đài Nam. Chàng phải nằm dưỡng bịnh lâu hơn cả sự dự liệu của bác sĩ,
đúng hai tháng.
Sức khoẻ chàng đã bình phục gần như cũ. Đáng lẽ
ra theo lời khuyên của bác sĩ chàng nên nghỉ ngơi thêm ít ngày nữa thì
tốt hơn. Nhưng vì nhiều lý do khiến chàng cương quyết xuất viện. Lý do
thứ nhất là chàng muốn trở lại quê hương miền Nam của chàng trước khi
thành hôn với Liên Liên. Chàng muốn nhìn lại hình ảnh của Quán Anh. Muốn
chính mắt trông thấy nàng hạnh phúc. Như vậy chàng mới có thể quyết
định được đời mình. Nếu không chàng sẽ làm cho Liên Liên đau khổ. Nàng
là một người con gái tốt, nàng đáng được hưởng tất cả hạnh phúc mà chàng
mang lại.
Buổi sáng đáp xe lửa về Nam, chàng không khoỉ bồi hồi xúc động. Thời gian trôi qua thật mau, mới ngày nào đây cũng ơ?
ga xe lửa này, chàng còn là một sinh viên tràn đầy tin tưởng vào tương lại. Còn rộn ràng với những ước mơ yêu đương.
Vậy mà đã năm năm với biết bao thay đổi.
Khi chàng đến Đài Nam, thì đoàn hát đã trình
diễn ở đó được hai ngày. Gặp lại chàng, mọi người đều mừng rỡ chào hỏi.
Riêng Lý Bân thì hơi ngạc nhiên
- Liên Liên nó đang sửa soạn để ngày mai trở lên Đài Bắc thăm cậu. Nó nói cậu còn phải nằm trong bịnh viện cả tháng nữa mà?
- Sức khoẻ của tôi đã khá rồi, chỉ còn phải nghỉ
ngơi ít ngày nữa. Nằm ở bịnh viện vừa buồn vừa tốn kém, tôi lại nhớ mấy
anh em trong đoàn, nên về đây nghỉ ngơi tốt hơn.
- Tùy cậu, nhưng cậu nên nhớ rằng sức khoẻ là
cần nhất. Tôi sẽ không cho cậu làm việc ngay đâu. Cậu phải nghỉ ngơi một
thời gian nữa cho khoẻ hẳn.
Chàng nhìn quanh hỏi
- Còn Liên Liên đâu?
- Nó xuống phố mua quà để sáng sớm mai đi thăm cậu. Chắc cũng sắp về.
Trúc Can xen lời
- Liên Liên định lên Đài Bắc ở lại luôn chờ đoàn
hát trình diễn xong ở đây thì cùng đi Tân Gia Ba luôn. Chúng ta chỉ còn
ở lại đây ba ngày nữa thôi.
- Tại sao lại chỉ còn ở lại ba ngày? Tôi nhớ bác Lý Bân nói sẽ ở lại Đài Nam hai tuần mà?
Lý Bân gật đầu
- Đúng thế! Nhưng tôi vừa nhận được điện tín từ Tân Gia Ba, họ yêu cầu mình qua trước một tuần
- Càng hay!!!
Chàng nói như nói một mình, nghĩ đến cái hại có thể xảy ra nếu chàng ở lại miền Nam quá lâu.
Vừa lúc đó Liên Liên trở về, nàng ôm đầy quà mới mua
- Liên Liên
- Anh!!
Hai người mừng rỡ nắm chặt lấy tay nhau trong ánh mắt hài lòng của mọi người
- Em cứ tưởng anh còn nằm trong bịnh viện
- Đúng ra thì như vậy. Nhưng anh nhớ mọi người chịu không nổi.
Liên Liên chớp mắt cảm động. Trong sự lạc quan sung sướng, nàng nghĩ chàng nói câu đó là để cho riêng nàng.
- Mọi người cũng nhớ anh. Anh về, ai cũng mừng
Trúc Can phá lên cười
- Nhưng kẻ mừng nhất là Liên Liên
Liên Liên lườm Trúc Can nhưng hắn vẫn tỉnh bơ nói tiếp
- Tử Ái về đây, chính ra không phải vì nhớ anh em, mà vì nhớ Liên Liên.
Moị người cùng cười vui vẻ. Lý Bân lên tiếng
- Mình phải mở tiệc đãi Tử Ái bình phục lại chứ. Mọi người xuống quán tôi đãi một chầu.
Buổi tối hôm đó, trong lúc mọi người lo trình
diễn, Vương Long ở lại khách sạn một mình. Chàng quyết định ngày mai sẽ
trở về quê thực hiện ý định của mình.
Vương Long mặc áo, thả bộ xuống phố. Trời đổ mưa
lất phất nhẹ hột. Gío khuya như quyện lấy hơi sương làm lạnh không
gian. Nhưng cái lạnh của cảnh sắc bên ngoài không bằng cái lạnh trong
lòng chàng.
Trên neỏ đời mịt mù thăm thẳm, chàng thấy mình
bơ vơ, cô đơn quá. Một chút hương tình ấm áp của Liên Liên không đủ sưởi
ấm lòng chàng!
- Dù sao ta cũng quyết tiến tới hôn nhân với Liên Liên
Gần tới giờ vãn hát, chàng trở về rạp đón Liên
Liên. Hai người thả bộ tay trong tay yên lặng đi bên nhau. Một lúc sau,
chàng lên tiếng
- Sáng mai anh về quê một ngày
Nàng ngạc nhiên
- Anh còn đau mà đã đi sao?
- Anh phải về để giải quyết một chuyện, sau đó mới có thê?
nói tới việc hôn nhân của chúng ta. Anh đang cố gắng để cuộc sống sau này của mình được sung sướng.
Bàn tay Liên Liên bóp chặt những ngón tay chàng. Nàng đi như dựa vào người chàng
- Em chỉ biết yêu anh, được sống gần anh là em hạnh phúc rồi. Còn chuyện dĩ vãng của anh em hứa sẽ không bao giờ hỏi tới.
- Có hỏi cũng chẳng ích lợi gì. Phần anh, anh sẽ
cố quên chuyện cũ để sống trọn vẹn cho em. Ngày mai anh về quê không
ngoài mục đích đó.
Hai người im lặng bước đi. Mưa vẫn nhẹ hột lất phất buồn.
Một thứ buồn dìu dịu, phản phất, chen lẫn sự êm đềm hạnh phúc.
Liên Liên thở dài
- Gần về tới khách sạn rồi, sao em thấy con đường ngắn quá!
- Thật ra con đường cũng chỉ có bấy nhiêu.
- Vâng, chẳng qua chỉ là aỏ tưởng, có cái gì thật đâu.
- Em nói như một triết nhân. Từ trước tới nay, anh tưởng là không bao giờ em có thể nói một câu như thế
- Tại sao?
- Vì em còn quá trẻ, cuộc đời em lại có nhiều danh vọng
- Nhưng tâm hồn em thì lại đã già rồi!!
Nàng ngừng lại, quay sang nhìn chàng
- Nhưng bây giờ nó đã trẻ lại, câu nói vừa qua là kết quả của mấy năm thất vọng suy tư.
Hai người đứng im lặng, lặng lẽ nhìn nhau. Nàng
ngước mặt, môi run run chờ đợi. Một thoáng thật nhanh, chàng nghĩ phải
hôn nàng. Nhưng chàng chỉ lắc đầu, đưa hai tay vuốt nhẹ đôi má nàng
- Mình vào trong đi. Sáng mai anh đi sớm, có lẽ em chưa thức giấc, chiều mai anh sẽ về.
Ánh mắt nàng nhìn chàng đắm đuối
- Anh đi bình an. Luôn nhớ tới em nhé.
- Dĩ nhiên rồi. Bây giờ em là tất cả hy vọng của anh
Chàng đưa nàng tới tận cửa phòng. Rồi trở về sắp xếp những thứ cần thiết cho chuyến đi sáng hôm sau.
Chương 24
Con tàu rúc một hồi còi dài, từ từ dừng lại sân
ga nhỏ của quê chàng. Vương Long bước xuống, tâm hồn chàng không khoỉ
xúc động. Từ Đài Nam về quê chàng chỉ mất có một tiếng đồng hồ. Trời còn
mờ hơi sương, lành lạnh như buổi sớm năm năm trước, chàng cùng Trương
Tú rời quê lên Đài Bắc đi học. Chàng đưa mắt nhìn quanh, cảnh vật không
có gì thay đổi. Chàng rời sân ga đi theo con đường nhỏ về quận. Chàng
vào một quán ăn, vừa ăn vừa sắp đặt chương trình cho buổi sáng hôm nay.
Từ sáng trước khi rời khách sạn, chàng đã sửa
soạn kỹ cho chuyến đi này. Chàng biết mình phải làm gìđể gặp lại những
người quen biết mà họ không thể nhận ra chàng.
Qua mấy năm đi theo đoàn hát, chàng đã biết được
kỹ thuật hóa trang. Chàng sẽ biến thành một lão già rách rưới đi hát
dạo với cây vĩ cầm.
Ản uống xong, chàng từ từ đi về phía xưởng mộc ,
ngôi nhà cũ của chú thím chàng. Chàng dừng lại ở cổng, bắt đầu kéo một
bản nhạc. Những người trong xưởng dừng tay đổ xô ra nhìn. Chàng bắt đầu
cất tiếng hát.
Chỉ mới hát vài câu, chàng đã nhìn thấy chú thím
từ trong nhà bước ra. Cả hai trông đều khoẻ mạnh, điều đó khiến chàng
được yên tâm.
Chú chàng rẽ đám đông tiến vào chính giữa. Ông
đứng đốI diện ngay trước mặt chàng chăm chú nhìn. Không biết kỹ thuật
hóa trang của chàng có sơ hở gì không? Cố lấy lại bình tĩnh, chàng tiếp
tục hát. Theo đúng hành động của một người hát dạo, dút bản nhạc chàng
ngửa nón đi vòng quanh. Vài đồng tiền vứt vào nón chàng. Tới trước mặt
chú, chàng ngừng lại chờ đợi. Chú chàng từ từ lần túi móc ra một đồng
tiền bỏ vào nón rồi quay người trở vào trong.
Chàng đứng lặng nhìn theo. Mắt rưng rưng mờ lệ, kềm hãm tiếng kêu trong lòng chàng nhặt những đồng tiền cho vào túi.
Thế là xong một phần công việc. Chú thím và
những người hàng xóm không ai nhận ra chàng. Vương Long yên tâm đi về
phía nhà của Quán Anh.
Tới trước cưả biệt thự, chàng dừng lại đứng dựa
mình vào gốc cây bạch dương năm nào chia tay cùng Quán Anh. Chàng còn
nhớ rõ từng cử chỉ, từng điệu bộ , từng lời nói, ánh mắt nàng hôm đó.
Bây giờ trở lại, cũng dưới gốc cây này, chàng vẫn là một kẻ cô độc, còn
nàng chắc là hạnh phúc tràn đầy. Đặt vĩ cầm lên vai, chàng bắt đầu hát
bài ca kỷ niệm "Ban? tình ca muôn thươ?". Tiếng hát của chàng nương theo
dòng nhạc, trầm ấm ngọt ngào mà buồn thảm. Những người đi đường dừng
lại, những người chung quanh đổ ra nghe, nhưng cưả nhà nàng vẫn đóng kín
im lìm. Trong ngạc nhiên và
thất vọng chàng vẫn tiếp tục kéo đàn và hát.
Bỗng nhiên, cửa sổ trên lầu bật mở, rồi bóng một thiếu nữ hiện ra, đúng
là Quán Anh. Trái tim chàng muốn ngừng đập, giọng chàng như tắc
nghẹn..chàng cố giữ vững tay đàn cho giọng hát khoỉ bị lạc đi. Từ trên
lầu cao, nàng nghiêng hẳn người ra ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn xuống
đường. Một bàn tay từ trong thò ra đặt lên vai nàng. Rồi Trương Tú cũng
xuất hiện. Hai người như trao đổi với nhau vài câu ngắn. Cả hai cùng
biến mất trong khung cửa sổ. Được nhìn hình ảnh hạnh phúc của họ như vậy
đối với Vương Long đã đủ lắm rồi. Nhưng Vương Long hiểu rằng chàng sắp
được đối diện với họ gần hơn. Chắc chắn những câu trao đổi đó là những
lời họ rũ nhau xuống nghe chàng hát. Tuy hồi hộp nhưng chàng vẫn cố giữ
được giọng hát trầm ấm ngọt ngào. Và vì cảm động tiếng hát lại hay hơn,
buồn hơn là giọng tự nhiên thường ngày của chàng.
Đúng như điều chàng đoán, cánh cửa chính đã được
mở ra, Trương Tú dìu Quán Anh ra ngoài. Họ băng qua vườn để đến chỗ
chàng đứng. Nhưng tới cổng cả hai ngừng lại im lặng nhìn chàng. Hai
người vẫn như xưa. Quán Anh vẫn thanh cao, diệu vợi. Nàng có vẻ hơi gầy
đi và già dặn hơn xưa. Cả người nàng không có gì thay đổi nhiều kẻ cả
chiếc áo trắng mà nàng hay mặc. Trương Tú thì mập và chững chạc ra,
không còn dáng vẻ của một thư sinh mà đã mang dáng điệu của một nhà
thương gia lịch lãm. Hai người đứng lặng vừa nhìn vừa nghe chàng hát.
Bản nhạc hết, chàng bắt đầu lại từ đầu. Càng lúc giọng chàng càng ngọt
ngào tha thiết hơn. Và nếu họ còn đứng đó nghe chàng lập đi lập lại cả
trăm lần chàng cũng không hát bản khác. Nhưng chàng chưa kịp hát đến lần
thứ ba thì Quán Anh từ từ ngã đầu dựa vào vai Trương Tú, trong mắt nàng
hai dòng lệ trào ra lăn dài trên má. Vương Long thấy mắt chàng cũng mờ
đi. Trương Tú quay nhìn Quán Anh rồi lặng lẽ dìu nàng trở vào nhà. Đi
được vài bước nàng quay trở ra móc trong ví mười đồng bỏ vào nón của
chàng. Đôi mắt chàng bắt đầu cay, nhòa nhạt nhưng chàng vẫn tiếp tục hát
cho đến khi cánh cửa chính từ từ khép lại thì bài hát cũng vừa chấm
dứt.
Chàng đứng lặng ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Mắt
chàng đầy lệ, lặng lẽ nhặt đồng tiền trong nón bỏ vào túi chàng cất bước
trở lại nhà ga
- Nàng đã khóc vì cảm động, như vậy là nàng vẫn còn nhớ đến ta
Chàng muốn gào lên với ý tưởng đó. Niềm đau như
xé tâm can chàng. Ngồi trên xe lửa trở về Đài Nam, chàng đã lấy lại được
bình tĩnh. Mân mê đồng tiền của Quán Anh trong taỵ Đồng tiền đã ở trong
bàn tay của nàng, đã mang đầy hơi hướm của nàng. Chàng hôn lên đồng
tiền.
- Ta sẽ coi nó là một kỷ niệm, sẽ giữ nó suốt đời. Ta đã nhìn lại được nàng, như thế là quá đủ
Vương Long ngước nhìn qua khung cửa con tàu. Cảnh sắc chạy lùi dần, lùi dần như thời gian, như dĩ vãng của đời chàng chạy qua
- Bây giờ là lúc ta phải nghĩ tới Liên Liên.