Bất Chợt Một Chiều Mưa - Chương 02
Chương 2
Câu chuyện bắt đầu sau ngày mẹ tôi mất.
- Thanh Thanh nầy, con có biết tại sao mẹ con bị điên rồi mất hay không?
Dì Ba, em gái của mẹ, ôm tôi vào lòng mà nước mắt chảy dài hỏi.
Tôi lắc đầu. Lúc đó tôi chỉ mới chín tuổi, cái
tuổi chỉ biết vui đuà, nào có để ý gì đến chuyện khác đâu? Vậy mà dì lại
bất bình. Dì kề môi sát tai tôi nói:
- Con ngu lắm, con không biết gì cả. Dì cho con
biết nhé. Tất cả cũng tại vì cha con cặp với một mụ góa chồng. Mẹ con
chịu không được cú sốc tình cảm đó nên phát điên... Ðể rồi bây giờ mới
chết... Dì bảo đảm là chỉ một thời gian ngắn thôi. Một hoặc hai năm nữa
là cha con sẽ mang mụ ta về đây, để chiếm luôn vị trí của mẹ con cho con
xem.
Dì nói xong siết chặt lấy tôi, ấp đầu tôi vào lồng ngực của người, vừa khóc vừa nói:
- Cháu Thanh Thanh yêu quí của dì... Cháu nhỏ
nhắn yếu đuối thế nầy làm sao có thể chịu nổi chuyện mẹ ghẻ con chồng.
Tội nghiệp cháu tôi. Mẹ ghẻ mà về đây thì thế nào cũng có màn hành hạ
khắc nghiệt. Ðó là chưa nói chuyện mụ ta còn có con riêng. Thật là bất
hạnh... Cháu chỉ hưởng được tình yêu của mẹ ruột trong một thời gian
ngắn... Sau đó mẹ cháu phát điên thì đâu còn biết gì đến cháu. Mẹ mà
không nhận ra cả con ruột của mình... Thanh Thanh, rồi cháu sẽ sao đây?
Cái con hồ ly tinh kia mà vào nhà... Sẽ có biết bao xáo trộn. Biết bao
bất hạnh cho cháu chứ?
Tôi ngơ ngác trong lòng dì. Mơ hồ đón nhận những
đe dọa sắp đến. Nhưng thú thật lúc đó tôi không hiểu gì cả. Dì có nói
gì thì nói. Tôi cũng bị xúc động nhưng chẳng qua chỉ xúc động vì tiếng
khóc, tiếng than thở của dì... Tôi lờ mờ biết là... Cha tôi sắp có một
người đàn bà khác nhưng chuyện đó có gì quan trọng?
Ngồi trong lòng dì, chật chội lại nóng. Tôi chỉ muốn dì nín khóc và buông ngay tôi ra thôi, nhưng lại không dám lên tiếng.
Cuối cùng rồi dì cũng buông tôi ra. Và sau lần
viếng thăm đó. Người không còn đặt chân đến nhà tôi một lần nào nữa. Có
điều từ đó mãi về sau, những lời của dì như khắc sâu trong cái đầu non
nớt của tôi. Tôi không sao quên được...
Và đúng như điều dì Ba nói, lời của dì khá chính
xác, mẹ tôi qua đời được một năm, thì cha tôi đã mang dì Huyên về. Ðấy
là mẹ kế của tôi. Cùng đến với dì còn có một thằng con trai lớn hơn tôi
ba tuổi, đấy chính là Kiến Quân.
Trước khi đi rước dì Huyên về, cha có báo trước với tôi, người nói:
- Thanh Thanh này, mẹ con qua đời đã hơn năm.
Cha con mình không thể sống mãi thế này, sống vầy thật là bất tiện. Cha
là đàn ông, không thể đảm đang việc đàn bà. Con là con gái lớn rồi...
Phải có một người mẹ. Vì vậy, ngày mai. Dì Huyên sẽ về đây ở với chúng
ta... Dì ấy sẽ chăm sóc con. Ðược chứ?
Ðã có lời báo trước của Dì Ba. Tôi đã biết sớm
muộn gì người đàn bà kia cũng đến. Nỗi khiếp đảm về chuyện mẹ ghẻ con
chồng làm tôi sợ hãi. Nhưng tôi không dám phản kháng cha mặc dù không
muốn dì Huyên vào nhà.
Thế là qua hôm sau cha tôi đi rước dì Huyên về.
Hôm ấy, một ngày đầu căng thẳng. Tôi núp mãi trong phòng riêng, khóa
chặt cửa lại. Ai có gọi cũng không mở. Hôm đó cha tôi mở tiệc, mời khách
đến đầy nhà, có đàn ca hát xướng. Mọi nguời đều vui, chỉ có tôi nằm
trong phòng riêng âu lo, sợ hãi.
Khi khách đã về hết, thì đêm đã khá khuya. Cha mới đi vào phòng tôi, người gọi:
- Thanh Thanh.
Và tôi không có lý do gì không mở cửa phòng.
Người đi vào, vực tôi dậy, dỗ ngọt, rồi đưa tôi ra phòng khách. Người
bắt tôi ngồi trên chiếc ghế trường kỷ đẹp nhất nhà. Hôm ấy hình như có
đốt cả nhang trầm hương, nên phòng khách hương thơm ngào ngạt. Người
đứng đó, ngắm tôi, rồi nói với dì Huyên:
- Ðây là hạt trân châu của ta, nhưng cũng là một cánh hoa hồng dễ thương và yếu đuối nhất nhà đấy!
Nói xong, người bước tới đặt nụ hôn lên trán tôi, rồi mới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Bấy giờ tôi mới để ý thấy, trong phòng ngoài cha
còn một người đàn bà, khoảng trung niên. Bà có vóc dáng dong dỏng cao,
quí phái, dù lớn tuổi nhưng đôi mắt vẫn đẹp và đang nhìn tôi với nụ cười
hiền hòa.
Tôi ngờ ngợ nhìn bà... Không dám tin. Lời của dì
Ba bây giờ chẳng còn chính xác. Khuôn mặt người đàn bà trước mặt, hay
con hồ ly tinh không hề có một cái nét ác, hay quỷ quyệt gì.
Lúc đó cha bảo tôi:
- Gọi mẹ đi con!
Nhưng tôi không làm sao thốt ra được cái tiếng
đó. Hình như với tôi mặc dù bấy giờ còn nhỏ, nhưng đã biết cái từ "mẹ"
chỉ dành riêng cho mẹ ruột của mình. Trong lúc tôi ngần ngừ, người đàn
bà trước mặt vẫn nhìn tôi với nụ cười. Rồi một bàn tay trắng nuốt với
những ngón tay thon dài nắm lấy tay tôi nhỏ nhẹ nói:
- Thôi gọi tôi là dì Huyên được rồi.
Tôi đăm đăm nhìn dì. Cái dịu dàng của dì như có
một sự quyến rũ lạ lùng đã chinh phục và tôi không thể cưỡng lại được.
Thế là tôi kêu khẽ. Thật khẽ:
- Dì Huyên!
Dì có vẽ mãn nguyện, sau đấy tôi thấy dì kéo tay
một đứa con trai cũng có dáng gầy gầy. Cao hơn tôi cả cái đầu đến gần.
Dì nói với tôi:
- Ðây là Kiến Quân, anh của con đấy!
Kiến Quân. Cái tên nghe đã sắc ý, vậy mà còn có
đôi mắt xếch, một khuôn mặt lầm lì. Chắc chắn phải là con người ương
ngạnh lắm. Mà rõ là ương ngạnh thật. Không phải chỉ thế mà còn là ngang
tàng. Lúc đầu tôi không có cảm tình với hắn. Trong cái buổi tối được
giới thiệu, Kiến Quân cũng chỉ nhìn tôi với cặp mắt lạnh. Anh ta lầm lì
và suốt buổi cũng không thèm nói với tôi một lời nào cả...
Rồi mọi thứ không hoàn toàn giống như dì Ba nói.
Dì Huyên từ khi bước vào nhà cho mãi về sau một mực cư xử hòa nhã với
tôi. Dì nuông chìu, chăm sóc, đến độ tôi không có một lý do gì để trách
cứ được dì. Nhưng có lẽ vì ảnh hưởng lời của dì Ba, ảnh hưởng của những
sách báo tiểu thuyết về chuyện mẹ ghẻ con chồng nên cái hố ngăn cách
tình cảm của tôi với dì không làm sao san bằng được. Lúc nào tôi cũng e
dè giữ kẽ.
Dì Huyên vào nhà chẳng bao lâu. Thì cuộc nội
chiến bùng nổ. Chiến cuộc từ miền Bắc đã lan tràn xuống tận miền Nam. Và
để tránh cảnh tán gia bại sản. Cha đã mang cả gia đình lánh nạn sang
Ðài Loan. Chúng tôi định cư bên bờ sông Ái, gần thành phố Cao Hùng.
Cuộc sống dần dần ổn định. Nhưng tôi thì chưa hề
an ổn. Từ khi mẹ ruột mất. Tôi cứ hay nằm mơ. Mà phần lớn lại là ác
mộng. Cơn ác mộng mỗi lần khác nhau, những lần như đều có liên hệ đến
cái cỗ áo quan màu đen. Và mỗi lần như vậy, là tôi la hét, tôi tỉnh dậy
trong nỗi khiếp đảm. Và lần nào cũng vậy, tôi thấy người đầu tiên chạy
vào phòng bật đèn lên cho tôi là dì Huyên. Rồi dì ngồi xuống cạnh tôi vỗ
về, an ủi. Nhưng mà... Mỗi lần như vậy, khi ánh đèn điện bật sáng. Tôi
nguớc mặt nhìn lên. Người đàn bà đứng trước mặt tôi trong chiếc áo ngủ
với mái tóc xõa dài đứng trước đầu giường đều khiến cho tôi có một ý
niệm so sánh. Sao lại có chuyện lạ lùng như vậy? Người trong cơn ác mộng
là bà mẹ ruột điên của tôi, còn người đến an ủi khi tôi đã thức giấc
lại là bà mẹ kế. Nguyên nhân đã đưa đến cái điên và cái chết của mẹ ruột
mình? Cái ý niệm đó làm tôi rùng mình, để rồi sau đấy, trùm kín người
trong chăn. Tôi nằm khóc đến sáng.
Tôi không đủ can đảm để hỏi cha về nguyên nhân
đưa đến bệnh điên và cái chết của me, tôi cũng chưa hề kể cho ai nghe về
cái giấc mơ có chiếc kén màu đen của mình. Tất cả những thứ đó tôi chỉ
giữ kín trong lòng. Và tôi chịu đựng ngày này qua tháng nọ... Có điều
tôi tin chắc là lời dì Ba tôi nói là thật. Dì Huyên đẹp và khéo như vậy.
Chắc chắn phải là cái nguyên nhân chính đưa đến cái chết của mẹ tôi. Vì
vậy lúc nào tôi cũng cảnh giác, thờ ơ với những săn đó của dì. Nhiều
lúc nghĩ đến nỗi đớn đau của mẹ, tôi còn thù hận. Nói vậy thì cũng chưa
công bằng. Với một đứa con gái có trái tim yếu đuối như tôi thì làm gì
không biết cảm xúc trứơc những cư xử tốt của người khác? Vì vậy đôi lúc
tôi như bị giằng co.
Tóm lại, tôi là một con người đầy mâu thuẫn và phức tạp.
Với Kiến Quân, gã con trai có nét mặt lạnh lùng
với một chút ngạo mạn, thì từ khi hắn vào ở hẳn trong nhà... Tôi cũng
rất ít tiếp xúc. Ba năm kế tiếp. Mặc dù ở chung dưới một mái nhà, nhưng
chúng tôi rất ít khi nói chuyện với nhau. Gặp nhau nhiều lúc chỉ trơ mắt
ngó, chớ cũng không chào. Giữa chúng tôi hình như có một bức tường ngăn
cách một mối thù hận truyền kiếp. Cho mãi đến lúc tôi lên trung học.
Tôi còn nhớ hôm ấy vào mùa hè, thì một sự kiện xảy ra đã làm đảo lộn hết
mọi thứ.
Mùa hè năm đó, cha và dì Huyên kéo nhau đến Nhật
Nguyệt Ðầm du lịch. Ở nhà còn lại tôi, Kiến Quân và một người tớ gái mà
đã làm cho chúng tôi lâu năm.
Và để tránh mặt Kiến Quân, suốt ngày tôi cứ rúc
trong phòng riêng. Chỉ khi đến giờ cơm tôi mới ra ngoài và chỉ chạm mặt
Kiến Quân lúc đó.
Cha và dì Huyên đi nghỉ mát được ba ngày, thì
gởi một bức thư về nhà. Hôm ấy khác với thường lệ, tôi có mặt ở ngoài
nên nhận được thư. Mặc dù ngoài phong bì ghi là gởi cho Kiến Quân, nhưng
nhìn nét chữ thấy là của cha tôi, nên tôi bực mình. Thư của cha mình
gởi sao không gởi cho mình lại gởi cho Kiến Quân. Nhưng mà đã là thư của
cha mình thì mình có quyền coi, bất luận đó là gởi cho ai. Thế là lợi
dụng lúc Kiến Quân bận, tôi xé thư ra đọc.
Nhưng đọc xong lá thư tôi lại càng bực mình hơn.
Thư cha viết cho Kiến Quân, hoàn toàn không đá động gì đến tôi. Phần
lớn ý thư chỉ bảo Quân gắng chăm sóc nhà cửa, lo lắng cho tôi. Cũng
chính vì bức thư chẳng hề hỏi han gì đến, nên tôi cảm thấy tự ái bị xúc
phạm. Ðọc xong thư, tôi mang đến trước mặt Quân, ném ngay trước mặt anh
chàng. Bức thư quá đà lại rơi xuống đất, nhưng tôi cũng không buồn nhặt
lên.
Quân kiên nhẫn cúi xuống nhưng khi nhìn vào phong bì, thấy đề tên mình. Anh chàng đã ngẩng lên, lạnh lùng nói với tôi:
- Cô là con người bất lịch sự, cô không có quyền mở thư tôi ra xem, biết không?
Nhưng tôi ngang bướng nói:
- Thư này là của cha tôi viết, chứ không phải là cha của anh thì tôi có quyền đọc.
Kiến Quân hừ một tiếng trong cổ họng rồi nói:
- Bộ cô tưởng tôi thích ông ta làm cha tôi lắm
à? Nhưng mà dù có thế nào, thì cô cũng không có tư cách mở thư tôi ra,
cô hiểu chưa? Cô có học cơ mà!
Hắn nói với thái độ khiêu khích. Hắn lại dám khinh thường cả cha tôi, điều đó làm cho tôi nổi giận, tôi nói ngang:
- Tôi thích mở thì mở, đây là nhà của tôi. Anh
và mẹ anh đều không phải là người của nhà này. Anh chỉ là một kẻ không
cha, không nhà.
Lời của tôi như một xúc phạm. Kiến Quân trừng
mắt, hai nắm tay anh ta nắm lại như muốn đấm tôi. Nhưng không hiểu sao,
đôi tay vừa cong lên đã buông thõng xuống.
Anh ta chỉ nghiến răng nói:
- Mi đúng là một con điên!
- Không phải!
Tôi hét, nhưng Kiến Quân vẫn nói:
- Phải, vì mẹ mi điên thì chắc chắn là sau này mi cũng sẽ bị điên!
Tôi đứng sững đó. Từ xưa đến giờ chưa ai dám xúc
phạm tôi như vậy. Tôi cũng không quen chuyện cãi nhau. Vì vậy mỗi lần
nói không lại ai, điều trước tiên là tôi sử dụng vũ khí duy nhất của
mình là nước mắt. Nước mắt tôi cứ chảy dài xuống má. Hắn dám nói tôi
điên, lại còn cười ngạo là mẹ tôi điên nữa? Tôi tức đến độ thở không ra
hơi. Mà khi đã tức thì lưỡi tê cứng, không nói năng gì được. Chỉ có nước
mắt.
Lúc đầu Kiến Quân còn sừng sộ. Nhưng rồi nước
mắt của tôi hình như cũng có sức mạnh. Ðôi nắm tay của Kiến Quân nới
lỏng ra, anh chàng có vẻ như nao núng. Tôi thấy Quân nhún vai, như tỏ ra
bất cần. Nhưng rồi anh chàng như áy náy. Anh ta trợn mắt, rồi nói luôn
một hơi:
- Thôi đủ rồi, đủ rồi! Ðừng có khóc nữa, tôi có
nói gì nặng đâu mà cô khóc chứ? Sau mau nước mắt dữ vậy? Học trung học
rồi chứ còn nhỏ nhắn gì đâu? Người lớn không được khóc.
Mặc cho Kiến Quân nới, tôi vẫn khóc. Và sau khi khóc hả hê.
Tôi vẫn giận nên giáng một dòng nặng nề với Quân:
- Anh có biết mẹ tôi vì mẹ anh mà phát điên không? Ai cũng biết chuyện đó. Tất cả các người đều là kẻ giết người cả.
Kiến Quân như bi quật bất ngờ. Anh chàng đứng ngẩn ra.
Trong khi tôi thì quay người bỏ đi ngay. Tôi vào
phòng riêng của mình, đóng sập cửa lại, không thèm biết chuyện gì xảy
ra bên ngoài nữa.
Nhưng thật không may. Tối hôm ấy trời lại mưa
giông. Trận mưa bắt đầu từ chiều. Tôi vì không chịu ra ngoài, nên cô tớ
phải mang phần ăn riêng của tôi vào phòng. Ăn xong, tôi lên giường trùm
chăn. Gió ngoài song cửa ù ù không ngớt. Mưa càng lúc càng nặng hột, rồi
sấm chớp. Những tia sáng vẽ lên nền trời những khuôn mặt ma quái. Gió
quật cả những cành cây vào tường tạo nên những âm thanh ghê rợn. Bóng
tối càng lúc càng dày đặc. Nhưng như vậy chưa hết. Gần chín giờ tối lại
cúp điện. Thế là bóng đen bao trùm. Tôi hét lên. Cô tớ gái quá quen
thuộc với cái nhát gan của tôi, nên vội vã mang nến vào. Cây nến to màu
đỏ sáng rực, vậy mà trước cái gió ào ào, nó cũng leo lét như đóm lửa ma
trơi. Lại không đứng yên cứ lay động như chợt tắt.
Tôi quấn chặt chăn trên giường, mà mắt lại cứ nhìn ra cửa sổ.
Sấm chớp sáng rực ngoài song như đe dọa, rồi
những tiếng nổ lớn thỉnh thoảng lại vang lên, khiến tôi không làm sao
ngủ đuợc. Mưa gió bên ngoài ào ào lại khiến tôi nhớ tới người mẹ điên đã
mất làm đầu óc tôi căng thẳng.
Mãi đến thật khuya tôi mới ngủ được.
Nhưng chợp mắt chỉ được một chút, tôi lại nằm
mơ. Vẫn là cơn ác mộng. Người mẹ điên của tôi với mái tóc rối bù. Vẫn
đôi mắt thất thần, chụp lấy đôi vai của tôi. Ðôi cánh tay như đôi gọng
kềm của người làm tôi không thoát đi đâu được. Người lại chỉ cho tôi xem
chiếc kén màu đen, rồi cỗ quan tài gỗ mun bóng. Thế là tôi hét, tôi
vùng vẫy kêu to...
Sau đấy tôi nghe có tiếng cửa mở, rồi ai đó lại
nắm lấy tôi lắc mạnh. Tôi tỉnh dậy, mở mắt ra. Tôi phát hiện là mình
đang nằm trong vòng tay của Kiến Quân. Ánh mắt của anh chàng nhìn tôi lo
lắng, chăm sóc chứ không thù hận. Anh chàng vỗ vỗ nhẹ lên vai tôi, nói:
- Không sao chứ Thanh Thanh? Chẳng có gì cả chứ?
Tôi không còn la hét, nằm yên trong vòng tay của
Kiến Quân. Tôi hơi ngạc nhiên. Anh chàng không giận tôi? Và tôi cứ thế
nằm yên. Ánh mắt của tôi hình như khiến Quân hơi ngượng. Chàng cũng ngồi
yên như vậy. Nhưng Quân lại không buông tôi ra. Nằm trong lòng Quân tôi
thấy thật ấm. Tôi không lo sợ gì nữa cả.
Một lúc sau, Quân mới đặt tôi nằm xuống, rồi kéo
chăn đắp lên người tôi. Chăn được đắp đến tận cổ. Tôi như một chú mèo
con ngoan ngoãn nằm đấy.
Sau đó Quân cứ đứng ở cạnh giường trông chừng.
Ðiện vẫn chưa có, nên căn phòng tối om, chỉ có ngọn nến với ánh sáng leo
lét. Dưới cái ánh sáng mờ ảo đó, khuôn mặt Quân thật xa vời. Rồi không
biết nghĩ sao. Quân hành động giống hệt như cha tôi. Chàng cúi xuống hôn
nhẹ lên trán tôi, vỗ về:
- Ổn cả, không có chuyện gì nữa đâu. Ngủ đi, mưa sắp tạnh rồi.
Hơi ấm trên môi chàng phả lên mặt tôi, tạo một
cảm giác lạ lùng. Quân cứ thế ôm miết lấy tôi không buông ra. Môi chàng
lại kéo dài xuống má, rồi xuống môi.
Tôi nghe tim mình đập mạnh. Năm đó tôi mới tròn
muời ba và Kiến Quân đã mười sáu. Tôi chưa biết đó có phải là tình yêu
không. Nhưng đã thấy có cái gì lao xao trong lòng. Vòng tay ôm của chàng
thật ấm.
Cơn bão đã tạnh thật sự, vì khi tôi mở mắt ra thì mưa gió đã dịu bớt. Những hạt mưa chỉ còn rả rích trên tàu lá.
Kiến Quân thấy tôi nằm yên, chàng thổi tắt nến và lặng lẽ rời khỏi phòng.
Sau cái đêm giông bão đó. Tôi và Kiến Quân không
còn mặt trắng mặt đen nữa. Ðôi lúc nghĩ lại tôi vẫn thấy ngượng, nhưng
Kiến Quân thì khác, chàng khoan dung như một người lớn có lẽ chàng đã
quên và hết lòng chăm sóc tôi.
Rồi thời gian vùn vụt trôi qua. Chúng tôi như
những cây lúa trong đồng, Kiến Quân là chàng trai thật sự, còn tôi là cô
gái đang trổ mã.
Kiến Quân tốt nghiệp phổ thông xong, lên Ðài Bắc tiếp tục học đại học.
Trong khi tôi vẫn còn ở lại Cao Hùng lo nốt những năm cuối ở trường phổ thông.
Và khi Quân vắng nhà, thì Vỹ xuất hiện.
Năm đó tôi vừa mười bảy tuổi.