Phép Thuật Nguyên Thủy - Chương 111 - 112

Họ dừng lại khi trời sẩm tối. lãnh địa mcr rộng lớn mênh mông vẫn trải dài xa tít tắp như ko bao giờ có điểm dừng nhưng chẳng biết từ lúc nào 20 mcr viễn chinh đi cùng họ đã lần lượt tách ra hết, họ về nhà. Thế nên giờ chỉ còn mình Rury và Cat đứng trước cửa một ngôi nhà làm bằng đá trắng tuyệt đẹp xây theo kiến trúc như một pháo đài thu nhỏ. Rury nói nhẹ, giọng khác hẳn so với khi có mặt 20 mcr kia:
- ‘chúng ta sẽ ở đây đêm nay, ngày mai tiếp tục lên đường.’
( trong dấu nháy đơn ‘ ’ là khẩu ngữ của mcr. Ko có dấu nháy là tiếng anh bình thường, ngôn ngữ mà Cat vẫn dùng để nc. Cat bước và theo Rury, ngước lên nhìn kiến trúc cổ lỗ sỹ của căn nhà và thắc mắc:
- đi đêm ko phải là hay hơn sao?
- ‘đi đêm ở thế giới phù thuỷ thì tốt hơn, nhưng ở đây nếu ko muốn bị chú ý thì cứ đường hoàng mà đi vào ban ngày’.
Hừ, thế cơ đấy. Rury dẫn Cat tới một căn phòng nhỏ xinh lịch sự như phòng ngủ của công chúa, đẩy cô vào bên trong:
- ‘có máu đấy ạ, ngài cứ dùng tự nhiên.’
Ông ta toan đóng cửa lại nhưng Cat chặn tay lên cánh cửa, dùng sức mở nó ra và hướng về phía kẻ chỉ huy kia ánh mắt chết người:
- tôi đã tỏ ra hợp tác trên suốt quãng đường dài, về tới đây rồi thì làm sao tôi trốn thoát đc nữa? có cần thiết phải nhốt lại ko?
Rury nhìn Cat hồi lâu, đôi mắt đen ko lộ một chút biểu cảm gì nhưng rồi ông ta buông tay khỏi cánh cửa và bỏ đi. Thế đấy. mở hé cửa, Cat đi loanh quanh trong phòng xem xét, vẫn chú ý nghe ngóng tiếng bước chân nhẹ nhàng của kẻ kia ở bên ngoài. Cô nói như nói một mình:
- vậy ông có thể nói cho tôi biết tại sao tôi bị bắt chưa? Và thực ra thì tôi là ai? Có liên quan gì đến lãnh địa mcr? cả về cha mẹ tôi nữa, có phải họ đã sai ông đi bắt tôi ko?
Bên ngoài chợt im lặng lạ lùng, dường như Rury đã đông cứng lại vài giây sau khi nghe Cat đề cập đến cha mẹ cô. Hừ, thế cơ đấy. chuyện gì thì chưa thể khẳng định đc nhưng chuyện Cat bị bắt về là do cha mẹ cô thì có thể chính xác. Vậy là họ hoặc một trong hai người họ vẫn còn sống, ở tại lãnh địa này, ko những thế còn ra lệnh đc cho cả một tướng viễn chinh máu mặt như Rury đi đưa con mình về. thế chẳng lẽ Cat là mcr thật hoặc có nửa giòng máu mcr…..
Cat ko biết, chưa kịp nghĩ gì nhiều thì cô trông thấy những bịch máu xếp gọn gàng trong một chiếc thùng nhỏ để bên cạnh gường. tâm trí mcr reo lên thích thú, chẳng thèm do dự nửa giây cô bé vớ ngay lấy một túi máu, nhảy tót lên gường mở nắp ra và bắt đầu nhâm nhi.
Chẳng hề cảm thấy sợ hãi, chẳng hề nuôi ý định chạy trốn và đã sẵn sàng tâm lý để chấp nhận những chuyện khủng khiếp sắp xảy ra nên Cat uống no một bụng máu, tắm rửa sạch sẽ và lăn ra gường đọc sách đến đêm rồi ngủ. có thể vì mcr trong cô cũng khá là ngang tàn, khinh đời và kiêu ngạo nữa nên cô bé mới bình thản đc đến như thế.
Tỉnh giấc khi có những tiếng cười nói xôn xao từ xa vọng lại, Cat mở mắt, từ từ ngồi dậy dỏng tai lên nghe ngóng. Đâu đó có rất nhiều người đang tụ tập buôn bán, nói cười tự do, có vẻ vui lắm lắm ấy. trí tò mò nổi lên, cô bé nhanh chóng sửa soạn rồi lao ra khỏi phòng, chạy quanh nhà tìm Rury. Ông ta ko có trong nhà. Cat mở cửa đi ra ngoài sân và hướng về phía bắc, nơi phát ra những âm thanh náo nhiệt đó, ko trông thấy gì vì bị những quả núi che khuất, Cat sốt ruột đi qua đi lại chờ Rury về. thủ lĩnh quân viễn chinh có lẽ đi đâu đó từ đêm hôm qua nên khi ông ta quay lại, Cat thấy bộ dạng Rury khá phờ phạc. Rury mở to mắt ngạc nhiên khi thấy Cat đứng ở cửa chờ mình, thậm chí ông ta vẫn chưa tin nổi khi đáp xuống trước mặt cô. Cat khó chịu:
- sao? Ông nhìn cái gì?
- ‘Tôi…. tôi đã khoá cửa rồi mà…..’
Cat hơi nghiêng đầu, hình như trong lúc vội vã cô đã mở cửa bằng mắt thì phải, đúng rồi, cô đã dùng phép thuật. thế nên mặt Cat vênh lên, cô bé lấp liếm :
- khoá đâu mà khoá. Mà khoá để làm gì cơ chứ? Tôi biết đi đâu bây giờ? Nếu trốn tôi đã trốn tám đời rồi, cứ lo hão. Giờ thì đi đâu? Có đi qua chỗ ồn ào kia ko?
Rury nhíu mày khi thấy sự hào hứng và đôi mắt lấp lánh thích thú của Cat, ông ta gật đầu:
- ‘đó là khu chợ Muran.’
- ồ….. tuyệt.
Cat biết khu chợ đó qua những cuốn sách nói về mcr mà Xeza bắt cô đọc trước cuộc viễn chinh. Khu chợ Muran là nơi buôn bán lớn nhất Lãnh địa mcr, chỉ họp mỗi tuần một lần, bán đủ mọi thứ mà mcr cần từ quần áo giày dép đến đồ ăn thức uống và các loại vũ khí. Vào một ngày cố định trong tuần, cánh cổng lớn của lãnh địa sẽ mở từ sáng sớm cho các thương nhân (100% là mcr; ko phải mcr thì ko đc vào) đem hàng hoá vào Lãnh địa, rồi cửa sẽ đóng. Đến nửa đêm, khi chợ tan cánh cổng sẽ mở ra một lần nữa cho thương nhân ra khỏi lãnh địa, nếu ai ko ra thì chỉ có cách chờ đến tuần sau mà thôi.
- đi thôi, đi thôi…..
Cat giục Rury và nhanh chóng rảo bước lên trước, nhưng rồi nhớ ra mình ko có tiền nên quay lại:
- cho tôi mượn vài Linf (đơn vị tiền tệ của mcr. 1Linf chỉ mua đc một bịch máu 100ml loại thường)
- ‘chúng ta ko phải đang đi chơi đâu, ngài đang bị áp tải đấy.’
Tuy miệng thì càu nhàu nhưng Rury vẫn mở túi da đeo ở thắt lưng, lấy cho Cat vài đồng vàng. Cat nhếch mép cười, nói cảm ơn cho có rồi soi những đồng tiền vàng lần đầu tiên cô đc thấy đó. Đây là tiền mà chỉ những kẻ giàu sang phú quý mới có. 1 đồng vàng có thể đổi đc 40 – 50 Linf, tuỳ theo sự lên xuống bấp bênh của số lượng máu đổ vào Lãnh địa hàng tuần. Rury chạy trước như mọi khi, Cat nhanh chóng theo sau vì háo hức muốn nhìn thâý khu chợ lớn nhất Lãnh địa mcr, nổi tiếng suốt chiều dài lịch sử không phải vì sự phong phú hay cái cách người ta tổ chức ra nó, mà nổi tiếng vì giá cả. từ khi hình thành đến giờ, giá cả của mọi mặt hàng vẫn giữ nguyên như ngày đầu tiên họp chợ. Cat cất tiền vào túi và bắt đầu dùng đến cả hai tay khi họ leo lên quả núi dốc kinh hồn chắn giữa bọn họ với khu chợ Muran, khá vât vả nhưng khi lên đến đỉnh, những gì Cat trông thấy khiến cô sửng sốt. bên kia quả núi là một đồng bằng rộng mênh mông cây cối xanh mướt trải dài đến tít tận chân trời, nhà cửa cách đều nhau ko xa quá cũng chẳng gần quá, mcr tụ tập đông như kiến cỏ nói cười, buôn bán cãi vã huyên náo. Lãnh địa này rộng đến nỗi tưởng như ko có thật….. đúng thế. tâm trí mcr khẳng định. Nếu ko phải là Thuỷ tổ can thiệp vào chỗ này thì e rằng nơi đây là một không gian đặc biệt kéo dài mãi ko biết đâu là điểm kết thúc mà chỉ có duy nhất một lối vào. giống như dốc Elen, một con dốc huyền bí ko ai biết đi qua dốc sẽ dẫn về đâu. dường như mcr trên cả lãnh địa tập trung về đây họp chợ, đông khủng khiếp và đủ mọi loại người: thương nhân, quý tộc, thợ thủ công, lính tráng, nông dân( trồng trọt để chăn nuôi gia súc ăn cỏ. mcr ko chỉ uống máu mà còn ăn thêm thịt sống và thịt tái nữa. đây là truyền thống để khắc phục khó khăn mỗi khi lượng máu đổ vào lãnh địa ít, máu trở nên khan hiếm), trí thức và cả dân Limov( mcr tự do, ko có chỗ ở và nghề nghiệp cố định. Thích ở đâu thì ở, thích đi đâu thì đi, thích làm nghề gì thì làm).
Họ leo xuống núi vào Cat suýt trượt ngã mấy lần vì mải nhìn ngang ngó dọc. cô mong rằng xuống đến chợ thì Rury đi chậm lại để cô có thể nhìn hết lượt cho đã mắt nhưng chả cần phải đề nghị, khu chợ quá đông đúc đã khiến họ ko thể chạy nổi mà buộc phải đi bộ. những gian hàng bày bán quần áo lưu động trưng ra vô số mốt đẹp ơi là đẹp (theo khiếu thẩm mỹ kinh dị của Cat) mà cô bé thề rằng nếu Lui ở đây thì sẽ thích vô cùng. những bộ quần áo bụi bặm, cá tính, những phụ kiện sáng choang làm tay…. mọi thứ trông đều rất tuyệt nhờ những người thợ thủ công có tay nghề lâu năm. Họ mua bán, thậm chí còn trao đổi trực tiếp hàng hoá bằng máu. Giày dép, ủng, bốt đủ loại; mũ nón, vỏ bao đựng kiếm; vũ khí từ bên ngoài đưa vào…. Cat dừng lại một chút ở hàng vũ khí nhìn lướt qua một lượt. ko có kiếm thánh. Dĩ nhiên rồi, kiếm thánh chỉ bán ở tại nơi sản xuất, tức là lò rèn, và chỉ bán cho những người đc phép mua: là những mcr đã đc công nhận sau cuộc kiểm tra ‘đường chết’, các quý tộc lớn và những kẻ quyền cao chức trọng. Cat vội vã chạy theo Rury, ước gì mình có ba cái đầu để nhìn cho hết lượt mọi thứ hai bên con đường lớn chạy thẳng qua khu chợ. Rồi cô bé chợt nhận ra những gì Rury nói hôm qua là hoàn toàn hợp lý, rằng đi giữa ban ngày như thế này mới là cách để không bị chú ý. Tất nhiên rồi, giữa một biển mcr như thế này thì có muốn theo dõi ai đó cũng khó như lên mây. Nhưng….. chợ rộng mênh mông mà chỉ cuốc bộ thì bao giờ mới qua đc bên kia. Cat nhanh chóng bám theo Rury, cũng dễ để nhận ra khi mà chiếc áo choàng ông ta mặc là hàng cao cấp hiếm thấy. đi bộ gần 2h đồng hồ, Cat nhận ra con đường mình đang đi nhỏ dần lại, thưa bớt người hơn. Con phố này bán toàn sách báo viết tay, tranh các loại để trang trí và thậm chí có cả những bức tranh điêu khắc đá, điêu khắc gỗ nữa. một nơi mang đậm tính nghệ thuật và tri thức. Cat trông thấy bức tranh vẽ một người đàn ông trẻ có đường nét khuôn mặt rất giống Rury nên gọi:
- Rury, xem này….. cái này ko phải vẽ ông đấy chứ?
Rury chẳng thèm quay lại, vẫn sải bước đi thoăn thoắt như từ sáng tới giờ. Cat hơi thất vọng, đành chạy theo nhưng chưa đc mấy bước thì ông ta dừng lại, ghé vào một tiệm báo. Cat sững người, mở to mắt ra nhìn người đàn ông mà mình đi theo hơn 2h đồng hồ vừa qua. Ông ta cũng là quân nhân, cũng mặc áo choàng như thế, đeo kiếm như thế nhưng ko phải là Rury. Cat đã bị lạc, cô bé đã đi theo một cái áo choàng khác trong lúc chem chúc đông người mà mắt cứ vắt lên nhìn hai bên đường. chết rồi, giờ mình phải làm sao đây? Giữa lãnh địa mcr, giữa chợ đông nghịt…. ko biết gì về nơi này, ko biết phải đi đâu…. Đứng chôn chân tại chỗ 10 phút đồng hồ, Cat nắm chặt mấy đồng vàng trong túi và chặc lưỡi. Rury và cha mẹ cô đã tìm đc cô ở thế giới bên ngoài rộng lớn, chẳng lẽ về đến Lãnh địa của họ rồi mà họ ko tìm đc cô hay sao? Mcr kiêu căng ngẩng cao đầu bất chấp sự thật rằng mình đã mất hết chỗ dựa, nhanh chóng ghi nhớ mùi của con phố này….mùi mực viết tay, mùi sơn, mùi gỗ…. rồi mặt kệ, tót ra chợ chạy quanh ngắm nghĩa, sắm sửa vài thứ đồ cần thiết.
Hay chưa. Muốn trốn thì ko trốn đc, ko muốn trốn thì vô tình lại thoát ra, số phận đúng là chẳng theo ý múôn của vua Mcr chút nào. thế nhưng chiếc chuông vàng thì vẫn luôn đúng, đã là mcr sinh ra khi chuông vàng ngân lên thì nhất định sẽ là vua, bất chấp những đổi thay khác của số phận nghiệt ngã. Trong cuộc đời mỗi con người luôn có những mốc vô cùng quan trọng mà theo nó, những mốc quan trọng khác phải thay đổi cho phù hợp. Cat đã tới lãnh địa mcr theo đúng như ý muốn của Vua, còn con đường dẫn đến ngai vàng có thể thay đổi theo nhiều kiểu phụ thuộc vào chính mcr đang chơi bời nhảy nhót giữa chợ kia. muốn chống lại Thuỷ tổ ư? Còn khuya.

Chương 112

Lung tăng nhảy nhót, lượn linh tinh đến qúa trưa thì Cat bắt đầu chán, cô bé nhìn quanh giữa khu chợ đông đúc tấp nập để tìm chỗ nghỉ ngơi thì nhìn thấy phía đông có một quả đồi lớn toàn cây là cây. Lên trên đó ngủ một giấc cũng đc đấy chứ…. Băng qua những hàng quán đông đúc, chạy thẳng lên quả đồi, Cat nhận ra rằng ko chỉ một mình cô nghĩ như thế. Trên này dường như là thiên đường của mọi mcr mệt mỏi, có khá nhiều mcr đang nằm ngủ, ngồi ngủ, thậm chí ngủ cả trên những cây to. Cố gắng đi thật nhẹ nhàng, Cat vòng qua quả đồi muốn tìm cho mình một chỗ vắng người để đc yên thân nhưng đâu đâu cũng đầy mcr. Thở dài, cô bé đi xuống khỏi quả đồi hướng thẳng về phía đông, nơi có một dải đất rộng mênh mông lác đác nhà cửa, định rằng sẽ đi tới vườn cây đã thu hoạch trước mặt để ngủ một lát. Chạy nhanh hơn nữa trong khi mắt vẫn quét qua những vườn cây ăn quả sai trĩu trịt chưa đc thu hoạch, Cat thắc mắc chả biết họ trồng chúng làm gì vì mcr ko tiêu hoá nổi chất xơ đâu. Rau cỏ thì đc trồng để nuôi gia súc, chứ hoa quả vì chỉ có nước bán cho bên ngoài thôi chứ nuốt sao trôi. Sắp đến vườn cây đã thu hoạch mà Cat nghĩ rằng sẽ chả có ai tới nữa thì cô khựng lại khi trông thấy một cái tháp cao ngất, tháp nhà thờ. Cái gì? Sao lại có tháp nhà thờ ở đây? Mcr đâu có thờ cúng….. đỉnh đầu Cat nhói lên một cái như lần bị Xeza gõ gáy sách vào, phải rồi, trong chuỗi ngày học như nhồi vịt trước cuộc viễn chinh, Xeza đã gõ đầu Cat vì không chịu nhớ về cái gọi là “tín ngưỡng Thuỷ tổ”. nghe thì có vẻ như điên khùng nhưng đối với mcr, Thuỷ tổ đc xưng tụng lên như một vị thần ban phát hình hài xinh đẹp và cuộc sống phồn vinh cho giống loài mcr. Dù nhân dân Vương quốc nguyên thuỷ cũng thờ cúng Thuỷ tổ và 9 người con trong vô vàn những nhà thờ nhưng ông vẫn chỉ là một phù thuỷ mà thôi, mcr thì khác, họ coi Thuỷ tổ như một vị thần, một cái gì đó xa vời tưởng chừng ko thực. do đó tín ngưỡng của họ rất mạnh mẽ, nhà thờ của họ ko phải chỉ để tưởng nhớ về công lao của Thuỷ tổ, cũng ko dùng để tổ chức những nghi lễ quan trọng như kết hôn, đầy tháng, thành niên… như ở Vương quốc nguyên thuỷ, nhà thờ của mcr chỉ dùng cho việc tế lễ và cầu nguyện. hừ, nghe cũng khá giống với cách sùng bái thần linh của con người. Cat đổi hướng, chạy về phía nhà thờ Thuỷ tổ trên đất mcr, ngạc nhiên vì kiến trúc của nó, tháp chính giữa xây bằng đá đen, những tháp xung quanh cái trắng cái đen….một bản sao hoàn hảo của Nhà Thờ Thánh Thành Xezata….. tuyệt. tâm trí mcr hưng phấn lạ lùng, muốn đc chiêm ngưỡng kiệt tác của mcr khi họ sao y bản chính. Nhà thờ thánh Thành Xezata là tác phẩm của người con thứ 8 sau khi Thuỷ tổ qua đời để tưởng nhớ đến người cha đã khuất của mình. một mình ông đã xây dựng nên nhà thờ đó, tất nhiên là vì làm bằng phép thuật nên cũng không khó khăn gì lắm, tuy nhiên cũng phải công nhận ông là một nghệ nhân điêu khắc tài ba, dù khắc bằng phép thuật. ở đây, mcr ko có phép thuật, để xem họ sao chép những bức tranh điêu khắc của người con thứ 8 như thế nào đây….. Cat chạy thẳng đến chính diện của nhà thờ, nhìn lên những toà tháp và chết lặng. những bức tranh điêu khắc đc sao chép hoàn hảo, nội dung mô tả về một phần cuộc đời Thuỷ tổ khi còn sống chung với cả 9 người con, về cuộc chiến với loài rồng, về sự ban ơn cho mcr, thế nhưng….. khi làm nhà thờ, người con thứ 8 đang vô cùng đau buồn nên những bức tranh cũng buồn bã, tang thương. Trái lại, qua bàn tay của những nghệ nhân mcr, những bức tranh kia sống động lạ thường, chỗ nào cần oai hùng thì khiến người xem dựng tóc gáy, chỗ nào cần dịu nhẹ tri ân thì khiến người xem mỉm cười…. thì ra là thế, vậy nên Xeza mới gọi cái này là kiệt tác trong khi có vẻ ko thích thú lắm khi nhắc tới Nhà Thờ Thánh.
Những tiếng động rầm rập, rầm rập từ xa vọng lại như có một đội quân đông nghịt đang di chuyển cực nhanh, Cat nhìn về phía đông. Những vườn cây rải rác che khuất tầm mắt nhưng từ phía đó, bụi cuộn mù mịt, mcr chạy ào ào, nhảy choi choi, thậm chí bị cái gì đó hất tung lên trời la hét thảm thiết. Cat tò mò chạy mấy bước về phía đó thì bắt đầu nghe rõ tiếng la hét:
- chặn nó lại………. chặn nó lại…….
- ko…………. Masa…………………
có cái gì đó gõ bong vào đầu Cat. Masa Curytanus….nguyên soái thống lĩnh quá nửa quân đội viễn chinh của toàn Lãnh địa, đặt quân ở phía đông để bảo vệ Lãnh địa khỏi cái gọi là Vuvuji-a – linh vật của mcr. Vậy thì có thể một con Vuvuji-a đang nổi điên lên và chạy xồng xộc vào đây.
- á……
hàng chục thường dân chạy bạt mạng về phía Cat, mặt cắt ko còn hột máu, cố gắng chạy thoái khỏi cái đang đuổi theo đằng sau. Bụi cuộn mù mịt ngày một gần và hiện ra trong tầm mắt Cat là một cảnh tượng hỗn loạn. một đội quân mcr hốt hoảng đang chạy quanh một con vật khó có thể định nghĩa là con gì và cố ngăn nó lại ko cho nó tiến thêm nhưng dường như nỗ lực chẳng đi đến đâu khi mà nó như đang điên lên sau từng giây từng phút. Con vật đó na ná sư tử, thân dài lấp lánh như ngọc bích, bờm lớn màu vàng chói lọi, có 6 chân, đầu na ná đầu rồng, răng nanh dài, to, chìa ra ngoài, mắt đỏ ngầu, miệng khạc ra lửa. tim Cat đập thình thịch trong lồng ngực nhưng ko phải vì sợ mà vì hưng phấn. giọng nói lạ lùng lại vang lên trong tâm trí mcr ngang tàn: Linh vật của ta….. thần vật bảo vệ Lãnh địa cho ta…..
đội quân mcr càng hốt hoảng loạn xạ hơn nữa khi thoáng trông thấy nhà thờ trước mặt, nếu cứ chạy thế này thì chẳng mấy chốc nữa nó sẽ xộc thẳng vào nhà thờ, phá tan tành nơi đó trong cơn điên cuồng khó lý giải. Cat nghiêng đầu quan sát con Vuvuji-a quay bên nọ, hất bên kia, khạc lửa tung toé. Mắt rồng cho cô thấy những thứ mà những mcr bình thường khác ko thấy, con Vuvuji-a này đã bị kẻ điên khùng rồ dại nào đó tạt thuốc độc vào thân bên trái, độc đã ngấm qua da khiến nó đau đớn hoặc ngứa ngáy. Mcr ko bao giờ giết linh vật của họ, thậm chí còn cho chúng cả một vùng đất riêng để tự do sinh sống, chính vì vậy mà đội quân này cũng chẳng giám giết con Vuvuji-a kia mặc dù rõ ràng nó đang sẵn sàng giết bất cứ ai cản đường nó. Con vật đáng thương khạc ra lửa, 1mcr nhảy ko kịp, bị ngọn lửa kinh hoàn thiêu trụi 1 cánh tay. mcr trong Cat sôi lên sùng sục, nhún chân chạy thẳng về phía con vuvuji-a, miệng gầm lên:
- “ DỪNG LẠI…………………..”
( trong dấu nháy kép “ ” là cổ ngữ, mọi con vật đều có thể hiểu đc cổ ngữ).
Con Vuvuji-a trông thấy Cat đang lao đến, đội quân mcr kia cũng thấy, họ đồng loại nhảy về phía nhà thờ nhường chỗ cho Cat, con vuvuji-a cào cào móng vuốt xuống đất, gầm lên thách thức và căn đúng thời điểm Cat chạy tới vừa tầm, nó phóng vọt lên sẵn sàng thực hiện một cú tát có thể giết chết bất cứ mcr nào. nhưng nó đã nhầm đối tượng, khi nó lao lên, Cat cũng đạp chân xuống đất, lao tới tóm lấy cái chân trước đang vung lên của nó, vặn người trên không dồn hết sức quật mạnh xuống như một đòn judo. Con Vuvuji-a đo ván, lưng trái trúng độc bị đập xuống đất, 6 chân chổng lên trời, nó giãy lên một cái như bị cắt tiết và vùng dậy nhưng sự điên cuồng trong đôi mắt giảm xuống, cú va đập đã khiến nó bớt khó chịu. hừ, vậy tức là thuốc độc đã làm cho nó ngứa ngáy, nó thu người lại, 2 chân trước cào cào xuống đất lấy đà, mắt có phần tỉnh táo hơn chút chút và nhảy lên.
Cat lách qua bên, lần này thì ko túm chân nữa mà túm cổ và quật mạnh hơn nữa. lưng nó lại đập xuống đất nhưng lần này cả thân hình nó đè lên một tảng đá nhỏ khiến tảng đá vỡ vụn. ôi trời ơi, lớp vảy cứng thế kia. con Vuvuji-a vùng dậy, gầm lên khiến cho những mcr phía sau kinh hãi lùi lại, Cat mỉm cười. nó muốn nói rằng đúng rồi, làm tiếp đi đây mà. Nhưng nếu cứ quật thế này thì ko phải cách. Cat rút thanh kiếm ngắn sáng xanh mà Xeza cho cô ra, đưa lên phía trước, mắt con Vuvuji-a sáng rực lên, nó tưởng cô định giết nó. Cat cười nhạt:
- “ thôi nào, tao sẽ ko giết mày đâu, lại đây”
Con Vuvuji-a sốt ruột cào cào chân xuống đất, gầm lên, miệng khạc lửa và lao tới. Cat nhảy lên sau nó nhưng nhảy cao hơn, xoạc chân, chống tay lên đầu nó như người thực hiện động tác nhảy ngựa, ngồi gọn gàng trên lưng nó, quay mặt về phía cái đuôi như người cưỡi ngựa ngược. rồi trong khoảnh khắc nó đáp xuống đất, mcr xuống tấn, mắt rồng phóng ra phép thuật đè con Vuvuji-a xuống. bốn chân nó khuỵ xuống vì ko chịu đc sức mạnh kinh hồn của Cat cộng với phép thuật hùng mạnh, hai chân sau vẫn cố gắng chống đỡ. Cat phóng tiếp phép thuật đồng thời dồn sức lực ấn mạnh, con Vuvuji-a sụp xuống như núi đổ, hai chân Cat chạm đất. cô lập tức dùng sợi gió trói nghiến tứ chi của nó xuống đất, vẫn tiếp tục ấn mặc cho nó vùng vẫy dữ dội. rồi đây…. Mày sẽ sớm khỏi thôi. Cat lách thanh kiếm vào khe vẩy hình vuông của nó và rạch một đường dứt khoát. Vảy bật ra, con vật tội nghiệp tru lên thảm thiết và vùng vẫy dữ dội nhưng càng vùng vẫy càng khiến mcr điên tiết, Cat hét lên:
- “câm mồm lại……..”
Nó ư ử như chó bị chủ quát, im đc vài giây thì lại tru lên khi bị rạch tiếp lớp vẩy thứ 2. 4 hàng vẩy bị rốc bung ra bộc lộ phần da thịt bị độc ăn đen kịt lại. Cat rốc luôn tảng thịt đó ra, cạo hết phần có độc vứt xuống đất. những mcr đứng ngoài đã hiểu ra mọi chuyện. bọn họ xì xèo rồi ai đó thảy cho Cat một lọ thuốc. bật nắp đưa lên mũi ngửi trong khi tay kia vẫn cạo độc còn sót, Cat cười nhạt. thuốc làm lành nhanh mọi vết thương. Hết chỗ da thịt bị độc hành hạ, con Vuvuji-a chỉ ư ử kêu chứ ko còn vùng vẫy gì nữa, Cat lẩm bẩm:
- “đc rồi, thuốc nhé…. Sẽ hơi đau đấy”
Và cô rưới thuốc vào chỗ lõm, con vật khôn ngoan chỉ rúm người lại chứ ko phản ứng dữ dội nữa, thuốc chảy vào đến đâu thịt khô lại đến đó, nó sẽ chóng khỏi thôi. Cat từ từ đứng dậy, đi vòng ra trước mặt nó, lau kiếm vào khăn tay cho sạch máu rồi nói:
- “ đừng nổi điên lên nữa, muốn người ta giúp thì chỉ việc rên rỉ là đủ rồi”
Và cô giải bùa gió, cởi trói cho nó. Con Vuvuji-a từ từ đứng dậy, xũ xũ bờm rùng mình vì vết khoét lớn trên lưng và ngửi ngửi miếng thịt đen sì bị vứt ra rồi nhìn Cat với ánh mắt đầy biết ơn. Cat xua tay:
- “về đi, về nhà của mày đi....”
Con vật tru lên một tiếng rồi quay đầu lại, lững thững chạy về phía đông. Đội quân mcr lập tức chạy theo như đoàn áp tải, chỉ có một người vẫn còn đứng lại đó. Một người đàn ông trẻ cỡ tuổi Santo, nói thế thôi chứ thực ra trông khoảng 27-28 nhưng có khi anh ta phải 5-6 trăm tuổi rồi cũng nên. Tóc đen, mắt xanh, đẹp cứng rắn, đanh thép và tàn nhẫn. anh ta vẫn nhìn Cat với cái nhìn đánh giá như từ đầu đến giờ rồi mở miệng, giọng nói lạnh lẽo vô cảm:
- ta là Masa Ronis Curytanus.
Cat chớp mắt, ý hỏi tên cô ấy à, cô hơi cúi đầu theo thói quen vì nghĩ rằng nguyên soái của quân đội mcr thì hẳn phải ngang hang với chức vụ của Xeza, có khi còn to hơn:
- Serina (gép tên Xeza và Catarina lại với nhau, đọc theo cổ ngữ Xe-rina thành Se-rina)
Ko thấy Cat xưng họ nên Masa hỏi:
- Limov hả?
- Vâng ạ.
Hắn gật gù, những mcr tự do lang thang nay đây mai đó thường ko có họ vì hầu hết chẳng biết cha mẹ mình là ai, còn nếu có họ đi chăng nữa thì cũng là những cái họ tầm thường, vậy thì ko có tốt hơn. Masa vẫn nhìn Cat chòng chọc hồi lâu, vì chưa quen với đôi mắt đó nên Cat ko biết hắn đang nghĩ gì trong đầu. im lặng một lát, Masa nói:
- Serina Curytanus……..đi theo ta.
Rồi quay nhẹ nhàng chạy về phía đông. Ôi trời ơi, tên này còn độc tài hơn cả Xeza, hơn bất cứ kẻ nào Cat từng gặp, Curytanus ư? Hắn định cho Cat vào cái gia tộc thống trị nhà hắn chắc, ai mà thèm. lại một gã quyền cao chức trọng coi trời bằng vung nữa. có lẽ cô ko còn sự lựa chọn nào khác. Cat chạy theo hắn về phía đông mà ko biết rằng mình đang đi đâu.
Masa Ronis Curytanus – kẻ cầm đầu phe chống đối, kẻ luôn nung nấu trong đầu kế hoạch lấy mạng Nhà vua nhỏ. Cá đã lên thớt.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3