Khuynh thế Hoàng phi - Chương 27 - Phần 01

Chương 27: Hiểu mộng mê vũ y

Mây mù dày đặc chưa lấp ánh dương, trên nền trời cao rộng đôi cánh chim ưng mạnh mẽ sải, một sải liền băng qua núi sông bạt ngàn, ngày ngày in bóng trên dãy thần châu.

Núi đá cao ngút ngàn vươn lên giữa đồi xanh thẳm, tiếng cười rả rích như mưa rào mãi không dứt, ngâm xướng khúc Cửu ca bi hy sinh vì nước.

Hết một ngày, trăng sáng vằng vặc, khoái sương thu mờ ảo che lộng nhân gian, trên nhành mai một cánh bướm đậu, thơ mộng khúc điệp luyến hoa.

Ta cùng với chàng sóng vai nhìn tam gia bích thủy đỏ như đào, thưởng thức mỹ cảnh ngày đông tuyết bay tán loạn, hạ lạc trên những cánh mai kiều diễm, chàng cưỡi bạch mã dẫn ta vui lãm cảnh đẹp bạt ngàn trên Ngũ nhạc sơn, chẳng màn đến cõi trần tục sớm ngày thương hải tang điền.

Phức Nhã ta xưa nay nằm mơ cũng chưa từng dám mơ ra một phương hoa thịnh cảnh nhường vậy, người ở bên cạnh ta lại chính là thiên cổ đế vương Nạp Lan Kỳ Hữu. Nhưng ta biết, tuyệt mỹ mộng cảnh này chỉ là một tràng giấc mộng Nam Kha. Nếu có thể, ta cam nguyện trầm luân cảnh vật thịnh thế tĩnh lặng nơi đây, vĩnh viễn đều không cần đi ra. Ta muốn chàng đi cùng ta chu du thiên hạ, tiếu ngạo hồng trần.

Nhưng là vì sao ta có chút hoảng hốt, có ai đó đang cố gắng lay thân thể đã sớm rệu rã của ta, dùng thanh âm phiêu miểu như có như không, bên tai gọi ta?

“Tỉnh lại…… Đừng bỏ đi……” Một giọng nam thiển ngâm trầm thấp, khiến tinh thần ta mị hoặc không thôi, “Ta nhớ rõ nàng đã nói với ta muốn…… bầu bạn bên ta suốt cuộc đời còn lại…… sống chết có nhau.”

Hai hốc mắt đã nhắm chặt của ta chợt mịt mù hơi nước, lệ quang lạnh lẽo dọc theo khóe mắt của ta mà hoa lạc, là ai, là ai đang gọi ta…… Là Kỳ Hữu sao? Có phải hay không là chàng……

Ta dùng sức mở hai mi mắt, một mảnh hắc ám dần dần chuyển nhập thành một mảnh mông lung mê mang, “Tỉnh rồi…… Ngự y nàng tỉnh rồi!” Một trận điên cuồng rống giận quanh quẩn ở bên tai, ta dùng sức trừng mắt để nhìn cho rõ, thị giác cũng dần rõ ràng.

Một ngự y vẻ mặt sợ hãi bước đến, dùng một sợ tơ đỏ cẩn thận quấn quanh cổ tay ta mà tinh tế bắt mạch. Sau một lúc lâu, thần sắc ngưng trọng trên mặt hắn cuối cùng lộ ra tiếu cười, “Hoàng Thượng, hoàng phi đã không còn trở ngại, chỉ cần điều dưỡng thân mình là có thể khôi phục!”

Ta suy yếu nâng mắt nhìn Kỳ Hữu, ánh mắt chàng mê ly mang theo vui sướng, ảm đạm cùng tự trách. Khuôn mặt nguyên bản nhẵn nhụi cùng tuấn dật mang theo cảm xúc tang thương, giống như trong nháy mắt già đi mười tuổi. Chàng chậm rãi hoạt động bộ pháp đi đến bên người ta, mềm nhẹ nắm hai tay của ta, giống như sợ chỉ cần dùng sức một chút bàn tay này liền đứt đoạn. Đôi môi ôn nhu đặt lên mu bàn tay ta, tựa như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với ta, lại không thể nào hạ khẩu.

Ta suy yếu nâng lên cánh tay không bị thương vuốt gương mặt chàng, liếc thấy đáy mắt chàng đầy tơ máu, tựa hồ đã lâu không ngủ, “Ta không sao!” Cổ họng mặc dù khàn khàn nhưng vẫn là dùng hết toàn lực ngâm ra tiếng.

Chàng hé miệng nhưng vẫn chưa kịp phát ra âm thanh, một giọt lệ đã từ hốc mắt hoa lạc, ta rất nhanh liền lấy tay tiếp được giọt lệ kia, sau đó gắt gao nắm trong lòng bàn tay, “Đây là…… Giọt lệ chàng đã vì ta mà rơi, ta sẽ…… Hảo hảo bảo tồn!”

“Thực xin lỗi…… Đều là ta không tốt!” Thanh âm chàng nghẹn ngào, cuối cùng vùi đầu vào tay ta, ta khe khẽ cử động thân mình, “Đế vương, là không thể ở trước mặt người khác biểu lộ bi thương……”

Chàng vùi đầu đến thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, thần sắc bi thương ban nãy đã không còn, “May mắn nàng không có việc gì…… Ta nhất định phải tra ra là ai dùng loại độc Tây vực hèn kém này đối với ngươi, ta tuyệt không tha cho kẻ đó!”

Ta lắc đầu,“Xin cho ta…… Tự đi thăm dò.” Nếu là Kỳ Hữu đích thân đi thăm dò, tất nhiên dấy lên một hồi lộn xộn trong hoàng cung, việc này không thể nháo như thế, sẽ gây tổn thất to lớn cho hoàng quyền.

Chàng tựa hồ nhìn ra của ta ý đồ, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cũng dùng sức gật đầu đáp ứng. Sau đó lại ai thán một tiếng, “Hàn Minh lần này bảo hộ nàng không chu toàn, ta muốn thu hồi binh quyền của hắn.”

Vừa nghe đến vậy, ta mạnh mẽ muốn ngăn cản, lại tác động tới vết thương trên cánh tay, ta thét lớn một tiếng, mồ hôi lạnh tuôn ra, “Hoàng Thượng không cần làm vậy, chuyện này căn bản không liên quan đến Minh Y hầu.”

“Ta chỉ bất quá thuận miệng nói, nàng đừng có khẩn trương như vậy.” Chàng nhẹ nhàng buông tay ta, đưa tay lên trán giúp ta lau đi mồ hôi lạnh, “Nàng phải hảo hảo nghỉ ngơi, biết không? Đến tối ta lại đến thăm nàng.” Cúi người xuống đặt một nụ hôn lên trán ta, khóe miệng gợi lên một nụ cười thản nhiên.

“Ân.” Nhẹ nhàng vuốt cằm, lại nhìn bóng dáng chàng rời đi, trong lòng ta trầm tĩnh đi rất nhiều. Lúc này mới ý thức được vết thương trên cánh tay đau đến điên cuồng, đem ta tra tấn đến ngay cả muốn hét to cũng không được.

Tâm Uyển bưng chậu nước nóng từ bên ngoài vào, vừa thấy ta như thế liền kinh hãi quăng chậu nước trong tay “Loảng xoảng” một tiếng. Vội vàng vọt tới bên người ta lo lắng nói, “Hoàng phi, ngài thế nào, sắc mặt sao lại thống khổ như vậy, có cần truyền ngự y đến hay không?”

Ta cố nén đau đớn lắc đầu, “Chỉ là động đến miệng vết thương thôi.” Ta chầm chậm đặt cánh tay xuống lớp chăn giường mềm mại, dùng sức kiềm chế đau đớn của chính mình.

Tâm Uyển phun ra một hơi, “Hoàng phi ngài hôn mê suốt năm ngày, làm chúng ta thật sợ hãi……”

“Ta lại hôn mê những …… năm ngày?” Ta có điểm không thể tin được nhìn nàng, là loại độc gì có thể khiến ta trúng nghiêm trọng như vậy? Tây vực liệt độc sao?

“Phải nha, Hoàng Thượng ở bên giường ngài liên tục năm ngày, ngay cả thượng triều cũng không đi, chỉ luôn ở bên cạnh gọi tên ngài. Đá nô tài chúng ta đều vì tình nghĩa của Hoàng Thượng mà sở động……” Nàng giống như thở dài, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ.

Ta càng thêm run sợ vài phần, khó trách sắc mặt chàng lại tái nhợt suy sút như thế, chàng là một vị thánh minh quân chủ, như thế nào vì tư tình nhi nữ mà không lâm triều? Địa vị của ta trong lòng chàng thật sự lớn như vậy, vượt qua cả đế vị sao? Tươi cười bất giác nổi lên môi. Nhưng sắc mặt lại phút chốc lạnh xuống, kẻ hạ độc lên đao rốt cuộc là ai, biết ta rời cung trừ bỏ Kỳ Hữu cùng Hàn Minh cũng chỉ có chín nô tài cùng bốn gã hộ vệ luôn luôn tại tẩm cung hầu hạ ta. Ta nhớ rõ trước khi đi đã dặn dò dù thế nào cũng không thể tiết lộ việc ta đi ra ngoài, nhưng vẫn là bị lộ phong thanh. Lý giải duy nhất chỉ có thể là – gian tế.

Với tình hình sức khỏe của ta lúc này, muốn kiểm chứng tuyệt không có khả năng, ta đây nên dùng phương pháp nào mới có thể bắt được gian tế đây? Mệt mỏi nhắm lại mi mắt, đem toàn bộ thân thể vùi vào chăn, hít sâu mùi hương phong nhã trên đệm, suy nghĩ dần dần mê loạn, cuối cùng mơ màng ngủ.

Nằm suốt năm ngày ta mới bắt đầu có thể tự mình xuống giường, vết thương nơi cánh tay vẫn là ẩn ẩn truyền đến đau đớn, thấm đến tận tâm. Tóc đen bới cao, trâm hoa tô điểm, lông mày thanh thoát, xiêm y phi phụng. Hết thảy đều là Tâm Uyển giúp ta trang điểm, nhìn gương mặt tái nhợt soi hiện trong gương đồng, suy nghĩ của ta lại bay tới phương xa.

Một lát sau, mười hai nô tài đều tụ về tẩm cung, quỳ thành ba hàng, Tâm Uyển im lặng đứng bên cạnh ta. Ta như trước đưa lưng về phía bọn họ, chăm chú nhìn ảnh mình trong gương, tinh tế thưởng thức chiếc lược thanh ngọc trong tay, tẩm cung lâm vào một mảng im lặng đến quỷ dị. Ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng bọn họ hít thở dồn dập hỗn loạn.

Ta hít sâu một hơi,“Ba –” một tiếng, đem lược ngọc ném mạnh xuất đài trang điểm, vỡ thành hai nửa, trong không khí tràn ngập sự sợ hãi khiến người khác hít thở không thông. Ta cuối cùng mở miệng ,“Bản cung trước khi đi đã dặn dò các ngươi điều gì?”

“Không được tiết lộ hành tung của hoàng phi.” Bọn họ trăm miệng một lời đáp, thanh âm có trầm thấp, có thanh thúy, hỗn loạn cùng một chỗ liền đặc biệt vang dội.

“Nhớ rõ ràng như vậy, nhưng sao một chút làm cũng làm không được?” Ta xoay người lại, nghiêm nghị nhìn bọn họ, trên mặt lại mang theo ý cười.

Lại là một trận vắng lặng, ta nhẹ nhàng vuốt ve vạt áo, “Tâm Uyển, y phục cấm vệ quân cùng đao là ngươi chuẩn bị cho bản cung.”

Tâm Uyển vừa nghe, sắc mặt liền trắng bệch, mất hết khí lực quỳ trên mặt đất, “Hoàng phi minh giám, bộ quân phục cấm vệ kia là Hành Vân hộ vệ chuyển giao cho ta, bảo ta giao cho hoàng phi.”

Ta yên nhiên đem ánh mắt chuyển về phía vẻ mặt bình thản tự tại của Hành Vân, “Nếu nô tài nhớ không lầm, là Mạc Lan cùng Hạo Tuyết đem cấm vệ phục cùng bội đao giao cho nô tài.”

“Hoàng phi, tất cả đều là Minh Y hầu tự mình giao cho chúng ta, chúng ta chỉ là dựa theo phân phó đem nó giao cho ngài a.” Hạo Tuyết bối rối giải thích, mà Mạc Lan so với nàng bình tĩnh hơn một chút, nhưng thanh âm lại khẽ run, “Ta cùng với Hạo Tuyết đến đó lấy, trên đường về tuyệt không dám đụng một chút, trực tiếp giao cho Hành Vân thị vệ.”

Hạo Tuyết lập tức gật đầu, “Đúng vậy thưa hoàng phi, chúng ta có thể làm chứng cho nhau.”

Nhìn bọn họ giúp nhau trốn tránh, lòng ta âm thầm buồn cười, một bộ cấm vệ phục cùng một thanh bội đao có thể chuyển giao qua tay bốn người, cuối cùng lại đến tay của ta. Vị gian tế này thật đúng là không thể khinh thường, muốn dùng nhiều người để phân tán tư tưởng của ta, bất quá, chiêu này thật đúng là dùng rất được. Trong bốn người này, gian tế là ai đây?

Nghi vấn vừa đề ra của ta bị sự ghé qua thăm hỏi của Doãn, Dương, Tô ba vị Tiệp dư đánh gãy, tuy rằng các nàng đột nhiên tới chơi khiến ta có chút kỳ quái, nhưng vẫn là tươi cười bước ra khỏi tẩm cung, đến chính điện chào đón các nàng.

Các nàng một lam, một vàng, một đỏ lên, ba sắc váy phối hợp cùng trung y trắng thuần một màu, sự kết hợp này càng khiến các nàng quyến rũ gấp bội. Ba người cùng sóng vai thật yến đố oanh tàm, vô cùng quyến rũ động lòng người.

Trong chính điện chỉ có Hoán Vi cùng Liễm Thu ở lại hầu hạ, các nô tài khác giống như trong nháy mắt biến mất không bóng dáng, ta cũng đoán được, bây giờ bọn họ nhất định tụ lại một chỗ mà cùng nhau nghi kỵ.

“Tuyết tỷ tỷ, mấy ngày trước nghe nói tỷ bị hạ độc thủ, thật khiến chúng ta lo lắng. Nhưng chúng ta lại ngại Hoàng Thượng không cho phép bất kỳ ai tiếp cận nơi này nên vẫn chưa thể ghé qua thăm hỏi. Hôm nay rốt cục cũng gặp được tỷ, thấy tỷ khôi phục nhanh như vậy, muội muội cũng an tâm.” Tô Tư Vân vĩnh viễn đều là người đầu tiên mở miệng, cũng là người nói nhiều nhất . Rất nhiều thời điểm, ta đều cảm thấy được nàng đang cố ý lấy lòng, nhưngmỗi khi thấy ánh mắt thuần triệt sạch sẽ như nước của nàng, cùng với nụ cười ấm áp lòng người kia ta lại cảm thấy có lẽ đây vốn là bản tính của nàng.

“Đa tạ các muội muội quan tâm, ăn chút dứa đi. Ngọt lành giải khát, giúp giải nhiệt khí rất tốt.” Ta cầm một chi trúc nhỏ khẽ chọt vào những miếng dứa đã được cắt ngay ngắn, trong suốt như tuyết, khiến người khác thèm nhỏ dãi. Để vào trong miệng tinh tế nhai một lát, cuối cùng nuốt xuống.

Ba nàng liếc mắt nhìn nhau một cái, tay vẫn là chưa động đến trái cây trên bàn, Doãn Tinh lúc này lại là người đầu tiên mở lời, “Kẻ nào dám gia hại Tuyết tỷ tỷ, tất yếu phải nghiêm trị.”

Ta đùa nghịch thanh trúc trong tay, “Nhưng là ngay cả gian tế trong Chiêu Phượng cung ta vẫn chưa bắt được. Huống hồ, có lẽ…… sau lưng gian tuyệt không phải là người đơn giản đi?”

“Chẳng lẽ chỉ vì vậy mà tỷ tỷ tha mạng cho kẻ dám hại mình suýt chết?” Thanh âm của nàng đề cao một chút, cất giấu tức giận, bất bình thay cho ta.

Đem thanh trúc đặt xuống bên cạnh mâm đựng trái cạy, lại rút khăn lau miệng, “Nếu như vậy, các muội muội có thể giúp bản cung phân tích xem, rốt cuộc là ai động tay động chân lên bội đao của bản cung.”

Ta tỉ mỉ đem phản ứng cùng thái độ của bọn họ từng câu từng câu nói cho các nàng, một chữ cũng không kể sót. Các nàng sau khi nghe xong liền trầm mặc ước chừng thời gian một tuần trà, Dương Dung Khê từ đầu đến giờ vốn dĩ đăm chiêu lặng tiếng cuối cùng cũng mở miệng.

“Tỷ tỷ ngài nói Tâm Uyển vừa nghe xong sắc mặt lập tức trắng bệch một mảnh, phá lệ khẩn trương quỳ xuống trình bày sáng tỏ. Mà Hành Vân ở tình huống như vậy lại có thể dị thường bình tĩnh, so sánh hai người với nhau có sai biệt rõ ràng, thật làm người ta hoài nghi. Mạc Lan cùng Hạo Tuyết có thể làm chứng lẫn nhau, có thể lọt lọt khỏi nghi vấn.” Nàng phân tích rõ ràng êm tai.

Tô Tư Vân thực tán đầu mà gật đầu phụ họa, “Dung Khê tỷ tỷ nói đúng, trong hai người kia nhất định có một người là gian tế.”

“Ta cho rằng là Tâm Uyển.” Dương Dung Khê vẫn chưa nói xong, Doãn Tinh nhanh chóng nói tiếp phần còn lại, “Ta lại cho rằng Mạc Lan cùng Hạo Tuyết mới là đáng nghi ngờ nhất.”

Ngữ khí sắc bén của nàng lập tức thu hút sự chú ý của ba người chúng ta, cả ba đồng loạt quay đầu lại, lẳng lặng cùng đợi nàng nói tiếp. Nàng dùng ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng nói, “Hành Vân là hộ vệ, không tiện tự mình giao đồ cho hoàng phi là chuyện tất nhiên. Như vậy vì sao Mạc Lan cùng Hạo Tuyết phải mượn tay Hành Vân đưa đồ cho hoàng phi? Này chẳng phải là làm điều thừa, giấu đầu hở đuôi sao?”

Dương Dung Khê rõ ràng ngẩn ra, “Nhưng là cả hai nang đều có thể làm chứng cho nhau, giữa đường không ai chạm qua ….”

“Ai nói gian tế chỉ có thể có một?” Doãn Tinh chỉ một câu liền có thể khiến mọi người từ trong mộng bừng tỉnh, mà ta đối với nàng càng có thêm phần thưởng, nàng với ta hóa ra không hẹn mà cùng chung suy tưởng.

“Nghe Doãn tiệp dư nói như vậy, nô tỳ nhưng chợt nhớ ra một ngày trước khi hoàng phi xuất cung, Mạc Lan vốn ngủ chung với nô tỳ, nhưng nửa đêm lại không thấy bóng dáng đâu. Ước chừng qua một canh giờ mới lén lút trở về, khi đó ta vẫn chưa để ý lắm.”

Ta hít sâu một hơi, nụ cười ẩn hàm hàn băng, “Việc hôm nay, ai cũng phải hứa không được tiết lộ ra ngoài dù chỉ một chữ, nếu không, hậu quả các ngươi có thể tự biết lấy.”

“Bọn nô tỳ ghi nhớ trong lòng.”

Khói sóng mang xuân sầu, trăm liễu lòng man mác, oanh yến hát mừng vui. Đầu mùa xuân khí trời tràn ngậm xuân ý nồng nàn, duy chỉ nơi đây không khí cứng đờ nghiêm nghị tràn ngập toàn bộ Chiêu Phượng cung. Ta hôm nay tâm tình phá lệ cực tốt, cùng Tâm Uyển, Hoán Vi thả diều.

“Nhìn phượng hoàng kìa, hoàng phi quả nhiên là khéo tay nhất, chỉ là giấy lại có thể cắt đến sống động như vậy, nếu thật sự có thể cất cánh khẳng định có thể là phi phượng tại thiên,” Hoán Vi hoa chân múa tay vui sướng, thanh tình phiêu tán. Gương mặt thiên chân đáng yêu như trẻ con, khi mỉm cười lộ ra hai lún đồng tiền nhàn nhạt, đáng yêu đến cực điểm.

Từ lần biết Mạc Lan có thể là kẻ đối ta hạ độc thủ, quan hệ giữa hai nàng đã xa cách rất nhiều, thậm chí ngay cả nói chuyện đơn giản hay nàng cũng không làm. Mà ta âm thầm triệu Đao Quang, Kiếm Ảnh, lệnh cho bọn họ bí mật điều tra thân phận lai lịch của Mạc Lan cùng Hạo Tuyết. Thái độ của ta đối với các nàng vẫn như trước mà đãi, thường cùng nói chuyện phiếm đôi điều, chọc ghẹo nhau vài câu, trong lòng lại đang chờ đợi tin tức của Đao Quang và Kiếm Ảnh. Tính thời gian bọn họ đi cũng đã nửa tháng, nhưng vẫn không thấy tin tức.

“Hoàng phi, chúng ta đi ra ngoài chơi diều đi.” Tâm Uyển hưng phấn lắc lắc diều trong tay, giống một đứa trẻ vậy.

Vuốt cằm đáp ứng, ta cùng các nàng ra khỏi Chiêu Phượng cung, tới Tây cung “Phượng tê pha”, nơi đây bốn bề cây che lấp, cành lá xanh tốt, sinh cơ bừng bừng. Ở giữa là một mảnh đất trống trải vô ngần, cỏ dại tùng sinh, trên nền cỏ xanh mướt cứ hai ba chỗ lại điểm một chùm hoa dại phá lệ loá mắt. Xuân phong kéo theo ánh dương ấm áp đi tới, một trận lại một trận đem góc áo cuả chúng ta thổi bay phấp phới, tóc mai tán loạn. Châu phượng trâm cài nghiêng bên đầu ta cũng bắt đầu bị cuốn theo thế gió, leng keng rung động như nước suối thanh minh.

Tâm Uyển tính tình vốn nôn nóng, lúc này liền chạy nhảy trên cỏ, cố gắng khiến diều cất cánh, nhưng là bất luận nàng hướng phương mà phóng cũng không làm nên chuyện gì, nàng sốt ruột đến loạn cả tay chân. Hoán Vi mỉm cười tiến lên giúp nàng thả diều, một người dẫn trước, một người giữ diều chạy sau, nhờ ăn ý phối hợp mà rất nhanh cát diều đã bay lên, xoay vòng trên bầu trời xanh nhạt.

Ta híp mắt ngẩng đầu nhìn cánh diều bay đến bên kia bờ tường, cảm giác thật tràn đầy sức sống.

“Hoàng phi.” Đao Quang, Kiếm Ảnh ngay lúc này lại xuất hiện bên cạnh ta, vô thanh vô tức.

Đưa tay phất ngọn tóc bị gió thổi tán loạn trước mặt, ta hỏi: “Đã tra được?”

“Mấy ngày nay chúng thuộc hạ chia nhau đến Hàng Châu – nhà Mạc Lan, cùng Giang Tây – nhà Hạo để điều tra, nhà các nàng đều từng nhận qua tiền của một nữ nhân tên gọi là Tuệ Tâm cho nên mới bằng lòng đem con gái của mình đưa vào cung. Nhưng nô tài lại điều tra ra……” Đao Quang nói đến một nửa, chỉ thấy Tâm Uyển tay cầm cuộn dây diều, chạy từng bước nhỏ về phía ta, thanh âm của hắn lập tức ngừng bặt.

“Hoàng phi ngài đừng đứng ở đó mãi nữa, cùng nhau thả đi a.” Nàng đem đầu dây diều phút chốc đưa tới trước mặt ta, ta ngẩn người một lát nhưng vẫn tiếp nhận nó, nhẹ nhàng xả dây, chỉ thấy diều càng bay càng cao, tốc độ thả dây của ta cũng ngày một nhanh hơn.

Tâm Uyển cùng Hoán Vi sớm vì chạy quanh dẫn diều mà đã mệt đến vô lực, ngồi bệt trên bãi cỏ, Đao Quang cũng dần phóng nhanh bộ pháp để đuổi kịp ta, dùng thanh âm chỉ đủ để ta nghe mà nói, “Mà nữ nhân tên Tuệ Tâm kia chính là nhũ nương của Đỗ hoàng hậu.”

Một tiếng đứt rất nhỏ vang lên, cánh diều đứt dây chậm rãi rơi xuống từ thiên không. Ta lo lắng nhìn diều bay xuống, không ngờ chính là Đỗ Hoàn! Ta vẫn đoán là Ôn Tĩnh Nhược, tuy nói từ khi mình được phong Đế hoàng phi tới nay chưa từng xảy ra bất kỳ tranh chấp nào với nàng, nhưng là…… Ta vẫn cho rằng nàng sẽ ra tay trước với ta.

“A, diều!” Hoán Vi cùng Tâm Uyển trăm miệng một lời hô to, từ trên cỏ nhảy dựng lên đuổi theo diều mà chạy.

Nhìn thần sắc kích động của các nàng, tâm của ta cũng đột nhiên khẩn trương theo, bộ pháp bất giác tăng nhanh, chạy về phía bóng dáng các nàng khuất dần.

Vườn hoang thẩn thỡ chu môn khép lại, cỏ dại âm thầm lan, mây mù dày đặc thê lương. Ta đuổi theo diều đi vào tới nơi này, sớm cùng Hoán Vi, Tâm Uyển chạy khác đường, cũng không biết đây là chỗ nào chỉ cảm thấy bốn phía một mảnh lạnh lẽo. Lòng ta âm thầm nổi trống, một thanh âm vang lên từ tận tâm can nói cho ta biết, phải nhanh chóng rời đi nơi này.

Vừa muốn xoay người lại nhìn thấy diều bị mắc trên một cành cây phía cao, ta do dự một hồi, vẫn là tiếc nuối muốn lấy nó xuống, may mắn trên thân cây có nhiều hốc lỗ chỗ, ta dễ dàng trèo lên tới ngọn. Chậm trãi bước từng bước đem diều hạ xuống, trong khoảnh khắc thu hồi tầm mắt, ánh mắt ta vô tình lướt qua phía bên kia bờ tường, vì thân cây rất cao nên cảnh vật ở uyển nội có thể thu hết vào tầm mắt. Ta dùng sức che miệng, sợ bản thân sẽ hoảng hốt mà hét lên.

“Phu nhân, về sau chúng ta về sau không cần gặp lại nữa.” Dịch Băng dùng sức đẩy ra người đang tựa vào lòng hắn.

Ôn Tĩnh Nhược trong mắt hàm chứa oán hận, buồn bã nói, “Vì sao, chàng sợ à?”

Trên gương măt lạnh lùng của hắn lộ ra thần sắc tang thương bi ai, nhưng nhu tình trong mắt vốn không thể che giấu, “Vì phu nhân, hơn nữa, còn vì hài tử trong bụng phu nhân.”

“Cho nên chàng muốn bỏ rơi ta, mặc kệ ta không lo phải không?” Mặt nàng bỗng dưng trở nên trắng bệch, hốc mắt ngưng tụ lệ quang, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ.

Hắn thật chậm mà buông tay nàng ra, thực kiên định nói, “Dịch Băng vĩnh viễn sẽ ở bên người phu nhân, trợ ngài diệt trừ hoàng hậu. Đợi sau khi phu nhân sinh hạ long tử, thần nhất định sẽ đưa nó lên thái tử vị, để ngài có thể trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.”

“Nếu ta nói tất cả mọi thứ ta đều không màng thì sao?” Nàng khẽ vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình, sắc mặt chợt trở nên ngọt ngào, “Ta chỉ muốn cùng chàng, cùng hài tử của chúng ta, một nhà ba người ở cùng một chỗ!”

Ta mở to hai mắt nhìn một màn này, tim của ta nảy mạnh liên tục mấy nhịp tựa hồ sắp hít thở không thông. Nàng vừa rồi nói là “Hài tử của chúng ta!”, hài tử kia thật sự là con của Ôn Tĩnh Nhược cùng Dịch Băng! Đầu ngón tay của ta dùng sức kháp mạnh vào thân cây.

“Hoàng phi, mau xuống đây, trên đó nguy hiểm lắm!” Hoán Vi chợt thét chói tai một tiếng cắt qua tiểu uyển im lặng đến bi thương.

Ta cả kinh, diều từ trong tay trong tay rớt xuống, hai người trong viện vì tiếng la mà nhất thời cùng nhau ngẩng đầu, nhìn chằm chằm kẻ đang trốn trên cây. Tĩnh phu nhân sắc mặt nhất thời thảm biến, không còn một huyết sắc. Dịch Băng trong mắt lộ ra hàn quang, sát khí tỏa.

Ta lập tức quay đầu nói, “Đao Quang, Kiếm Ảnh, đỡ bản cung xuống.”

Hoán Vi bị câu này của ta khiếb cho mạc danh kỳ diệu, đứng như tượng, đầu óc như thể ngừng hoạt động hồi lâu, quay đầu nhìn chung quanh một lúc lâu, lại mở miệng nói,“Không……”

Ta vội vàng đánh gãy, “Hoán Vi, ngươi còn đứng đó làm cái gì, mau nhặt diều lên.”

Nàng quả nhiên không nghi ngờ, khom người đem diều nhặt lên. Ta lập tức từ trên cây nhảy xuống, trọng tâm chưa ổn suýt nữa ngã sấp xuống, may mắn có Hoán Vi đỡ lấy ta.

“Hoàng phi ngài……”

“Đi!” Ta nắm tay nàng bỏ chạy, nàng giống như cũng nhận thấy điều gì, cùng ta bỏ chạy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3