Sư phụ, đứng lại ! - Chương 26
Phát triển rất mạnh. . .
Lâu Đồng Đồng nhìn hắn một lúc lâu, nhớ tới lần trước ở phòng nhạc nghe hắn đánh đàn dương cầm, khi đó căn bản không biết hắn chính là Dịch Thủy Thanh Hàn.
Liên hệ hắn giữa nhân vật trong trò chơi và hiện thực, Lâu Đồng Đồng vẫn cảm thấy rất huyễn hoặc. Đại khái là không nghĩ tới hắn trưởng thành như thế mất hồn, bị hắn chăm chú nhìn một cái, thì có chút lâng lâng.
Tô Thanh Thanh liếc nhìn Văn Hàn, “Hắc hắc” hai tiếng, lại hướng Lâu Đồng Đồng nháy mắt ra hiệu, hỏi: “Còn muốn giới thiệu không?”
Lâu Đồng Đồng lấy lại tinh thần, nói: “Ách, đại khái không cần.” Hắn đã sớm nhận thức ra nàng đi, nhưng tại sao hắn không nói a! Làm cho nàng khẩn trương lâu như vậy, aizz.
Tô Thanh Thanh làm bộ nghiêm túc gật đầu: “Vậy các ngươi tiếp tục liếc mắt đưa tình, không cần bận tâm người bên ngoài.”
Lâu Đồng Đồng 囧囧, lúc này còn nói chuyện liếc mắt đưa tình? Hắn không kinh ngạc, nhưng trái lại nàng rất kinh ngạc nha. Tại sao sư phụ trưởng thành bộ dạng như vậy, >_<! quá cô phụ sự kỳ vọng của nàng…! Nàng cho rằng sư phụ nhất định nên lớn rất bình thường, đại chúng, như vậy sẽ dễ xuống tay hơn. . .
Bộ trưởng bộ văn nghệ ngồi bên cạnh là một nữ sinh, có vẻ nhìn thấy sự ái muội, đánh hơi thấy một chút mùi vị bát quái, thử dò xét nói: “Thanh Thanh a, vị này là bằng hữu của ngươi sao, có bạn trai chưa? Các nam đồng chí đang ngồi ở đây ngoại trừ chủ tịch chúng ta, đều là độc thân đi. Các ngươi a, cũng nên giúp bọn sói đói kia một chút, họ thường xuyên hướng bên này nhìn đó!”
Một nam sinh cười nói: “Giang Đình, thật vất vả mới có thêm một vị mỹ nữ đến đây, ngươi cũng đừng dọa người ta chạy mất!”
Tô Thanh Thanh nói: “Hắc hắc, để ta giới thiệu một chút, Lâu Đồng Đồng, là bạn trung học của Tô Vân.”
Tất cả mọi người nhìn sang, Lâu Đồng Đồng khẽ cười một chút, nói: “Chào mọi người.”
Giang Đình khiêu mi: “Nhìn các ngươi kìa, được rồi, ta biết các ngươi quan tâm nhất cái gì. Mỹ nữ có bạn trai chưa? Không cần phải nói thật, lừa gạt bọn họ là được, tránh khỏi bọn họ có ý đồ với ngươi.”
Lâu Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn Văn Hàn một cái, do do dự dự nói: “Ách, đại khái là. . .”
Người đối diện cũng nhìn nàng, hắn khẽ nhếch khóe môi cười, nửa đùa nửa thật nói: “Đồng Đồng, bạn trai ngươi ngồi ở chỗ này, trước mắt ta ngươi dám nói không có?”
Lâu Đồng Đồng có chút sững sờ, đem nửa câu nói sau yên lặng nuốt trở về. Mặc dù mục đích cuối cùng của nàng chính là muốn cùng hắn gặp mặt, xem xem có thể cùng hắn ở thực tế phát triển hay không, nhưng bây giờ tốc độ giống như là ngồi hỏa tiễn, “Sưu” một tiếng lập tức đạt tới đích. Các loại tình huống nàng thức trắng nghĩ, ví như hắn từ đầu không có ý định cùng mình ở thực tế phát triển, không vừa ý mình các loại… Lâu Đồng Đồng đầu óc trống rỗng, ngồi tên lửa cũng không nhanh như vậy a……
“Thủ lĩnh, ngươi nói giỡn chơi phải không?” Giang Đình sắc mặt không tốt lắm.
Lâu Đồng Đồng không lên tiếng phản bác, đó chính là chấp nhận. Văn Hàn tâm tình rất tốt, đôi mắt sáng long lanh vô cùng câu hồn, cười nói: “Sao có thể, ta đến lúc nào lại đem chuyện loại này ra vui đùa.”
Tô Thanh Thanh cũng kinh ngạc, nàng vẫn cho rằng hai người này vừa mới khởi bước, nàng mang Lâu Đồng Đồng tới chính là muốn giới thiệu cho Văn Hàn gặp mặt, sau đó từ từ phát triển phát triển, không nghĩ tới hai người này lại tạo ra sét đánh không kịp bưng tai, thông gian với nhau từ lúc nào!
Món ăn đã sớm mang lên, Lâu Đồng Đồng nhanh chóng cúi đầu, ăn thịt ăn thịt. Nàng có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Văn Hàn vẫn khóa trên người của mình, người xung quanh liếc qua liếc lại nghiên cứu tình hình.
Giang Đình ánh mắt vẫn trợn trừng, căn bản không biết Văn Hàn từ chỗ nào lại hiện ra một người bạn gái, mới vừa rồi hai người dường như không nhận ra nhau, đột nhiên lại làm ra tình huống như vậy. Nàng nhìn Lâu Đồng Đồng một hồi lâu, vẫn là đối với cô gái này không có chút ấn tượng nào. Cùng một thời điểm đi theo Văn Hàn vào hội học sinh đã lâu, cũng không phát hiện hắn đối với nữ sinh cảm thấy hứng thú, nàng cho rằng mình có cơ hội nhiều nhất, bây giờ cũng không biết hắn làm thế nào liền có thêm một người bạn gái.
Tô Vân cũng nhìn chằm chằm hai người kia, cảm thấy cái thế giới này thật huyễn hoặc, trước kia khi còn học trung học nàng đã nghe mọi người đồn, có một thời gian Văn Hàn theo đuổi Lâu Đồng Đồng. Cũng không biết là thật hay giả. Theo Đồng Đồng nói, nàng hoàn toàn không có ấn tượng, vì vậy dường như cũng không có chuyện đó, bây giờ hai người này cư nhiên thông đồng với nhau?
Những người khác trêu trọc mấy câu lại chuyển qua đề tài khác.
Lâu Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn người đối diện một cái, lại nhanh chóng cúi đầu ăn. Trong đầu các như có những đoạn phim đan xen vào nhau, sư phụ trong trò chơi, giọng nói qua điện thoại của hắn, cùng với bây giờ là tiếp xúc chân thực, ghép lại hợp lại tạo thành Dịch Thủy Thanh Hàn mình thích đã lâu. Dường như không có gì không đúng, hết thảy đều rất bình thường, nhưng Lâu Đồng Đồng vẫn cảm thấy giống như đang ngồi trên hỏa tiễn, đại khái là bởi vì mình 囧 囧 lâu như vậy, các loại biện pháp ứng đối cũng không được sử dụng đến, tương đối đáng tiếc.
Văn Hàn vừa gửi một cái tin nhắn tới: món ăn nơi này rất khó ăn, theo ta đi ăn một chút gì nha.
Lâu Đồng Đồng cong cong khóe môi, mượn cớ?
Nàng hồi lại tin nhắn: Được.
Bữa cơm kết thúc, mọi người đang chuẩn bị tản đi, Văn Hàn gõ gõ ngón tay xuống bàn, bên môi nụ cười không giảm, đôi mắt như có lửa, như muốn thiêu đốt người đối diện. Những người khác nhìn dáng điệu của hắn cảm thấy thế giới này thật kinh hãi, lần đầu tiên thấy hắn lộ ra vẻ mặt như thế, người có bạn gái chính là không giống a, cố ý kích thích người khác? !
Văn Hàn nhìn Lâu Đồng Đồng hỏi: “Đi chứ?” Giọng nói rất quen thuộc, dường như bọn họ căn bản không phải lần đầu tiên gặp mặt.
Lâu Đồng Đồng cũng không phải là người thích làm bộ, gật đầu nói: “Được”
Ở trong ánh mắt người khác hoặc là hâm mộ hoặc là kỳ dị, Văn Hàn nói: “Chúng ta đi trước.”
Tô Vân nhảy dựng lên: “Nhớ kỹ phải đem Đồng Đồng đưa trường học!” Kỳ thực Tô Vân trong lòng rất bi phẫn, cảm giác mình giống như má mì cổ đại, cô nương trong tay muốn bỏ trốn theo trai, chính mình còn phải chúc bọn họ bỏ trốn khoái trá.
Văn Hàn cười nói: “Ta biết.”
Sắc trời tối dần, gần đây ban ngày cùng buổi tối nhiệt độ chênh lệch khá lớn, gió thổi qua, Lâu Đồng Đồng trong lòng hối hận, tại sao lại mặc váy đi ra a. Chỉ vì hy vọng đem mình trở nên xinh đẹp hơn một chút, để trong mắt hắn lóe lên vẻ kinh diễm sao? Bất qua thực tế chính là mình bị hắn làm cho choáng váng rồi, quả thực chỉ muốn chìm đắm trong nụ cười bên khóe môi của hắn.
Hai người sang phố bên cạnh ăn thịt dê nướng, thì ra Văn Hàn nói nơi đó món ăn không thể ăn nổi là nói thật. Gió thổi lạnh buốt, Lâu Đồng Đồng miệng cắn thịt dê mà thân người cứ run cầm cập. Mặc dù người nào đó rất muốn đem nàng hướng vào trong ngực bao bọc, nhưng như thế giống như lộ ra vẻ vô cùng nôn nóng? Văn Hàn cởi áo khoác choàng lên vai nàng, nhẹ trách móc lại mang theo sủng nịnh: “Thế nào lại mặc ít như vậy.”
Lâu Đồng Đồng cười khúc khích, chẳng lẽ nói là để tới gặp ngươi sao?
Bên cạnh nhiều người qua lại, bọn họ nhìn lẫn nhau, giống như là xuyên qua giả thuyết trò chơi, rốt cục có thể cảm nhận chân thật được đối phương.
Trong trò chơi mọi thứ chỉ là hư ảo, không bao giờ có thể sánh bằng thời khắc này, có thể cảm nhận chân thực được độ ấm trên tay của hắn. Nghĩ trong trò chơi ôm cùng hôn, Lâu Đồng Đồng lập tức nhìn qua chỗ khác, bên tai nóng lên.
Lão bản đại thúc tựa hồ nhận thức Văn Hàn, vừa chuẩn bị thịt nướng vừa cười nói: “Tiểu soái ca, lần đầu tiên gặp ngươi mang nữ sinh tới a, bạn gái?”
Lâu Đồng Đồng hận không thể đem cái đầu nằm sát mặt đất, nàng căn bản không có nghĩ tới mình đột nhiên trở thành bạn gái người khác.
Lúc này Tô Vân cùng Tô Thanh Thanh dọc đường trao đổi suy nghĩ, nhất trí cảm thấy hai người này tốc độ phát triển vô cùng quỷ dị. Mặc dù cảm giác hai người này kỳ thực rất xứng đôi, bất qua tốc độ như vậy vẫn là làm người ta cảm thấy cái thế giới này quá kinh hãi, giống như trên hỏa tinh.
Đèn đường bên cạnh dần dần sáng lên, rất nhiều sinh viên đại học D đi ra kiếm đồ ăn, không ai không biết danh tiếng của Văn Hàn, không khỏi nhìn hắn thêm vài lần. Lão bản đại thúc nhìn hắn cười thật đôn hậu, giống như ngắm con trai bảo bối của mình. Ánh mắt của hắn lúc này so với đền đường, có vẻ còn sáng hơn, hắn cười gật đầu: “Đúng a, bạn gái.”
Lâu Đồng Đồng phản xạ lập tức ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, lại cúi đầu ăn đồ trong tay, tiểu quái thú trong lòng “oa oa” gào thét. Như vậy lập tức xác định quan hệ có phải hay không quá nhanh? Lâu Đồng Đồng phát giác quá muộn, nhưng bây giờ cũng đã đến bước đường này rồi, nói cần thời gian tìm hiểu lại giống như quá giả dối đi. . .
Ăn xong thịt nướng lại tiếp tục ăn cháo, thì ra lúc ở trong nhà hàng hắn thật sự không ăn cái gì. Lâu Đồng Đồng đã sớm ăn không được nữa, nhìn tướng ăn của hắn giống như cảnh đẹp ý vui, đột nhiên cảm thấy thời khắc này yên lặng này quá hạnh phúc, giống như vô số lần Lục Đồng dựa vào trong ngực Dịch Thủy Thanh Hàn, đi qua rất nhiều bản đồ ngắm cảnh, tựa hồ cảm giác cũng là như thế.
Có người từng nói, đôi khi thích một người, không chỉ là thích hắn, còn thích cảm giác cùng hắn chung một chỗ. Trong trò chơi ngoạn gia nhiều như vậy, nàng chơi trò chơi lâu như vậy, hết lần này tới lần khác chỉ có khi sau khi gặp hắn, mới bị cuốn hút bởi một nhân vật giả thuyết trong trò chơi.
Lâu Đồng Đồng nhìn hắn có chút ngây người, cho đến khi điện thoại di động rung rung mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng nhấn mở ra tin nhắn, giống như muốn che dấu vẻ mặt mất hồn mới vừa rồi. Kỳ thực hắn cũng biết nàng đang nhìn hắn, hơn nữa nàng dường như có chút khẩn trương, hắn nên cho nàng một chút thời gian để thích ứng đi.
Lâu Đồng Đồng xem hết tin nhắn liền 囧, Tiểu Vũ nhắc nhở nàng không nên quên chụp ảnh. Chụp ảnh? Độ khó thật lớn a.
Văn Hàn nhàn nhạt cười hỏi: “Thế nào lại có nét mặt này?”
Lâu Đồng Đồng nói thành thật, nói: “Tiểu Vũ gửi tin nhắn cho ta, muốn ta dùng di động chụp hình của ngươi trở về cho nàng nhìn.”
Văn Hàn bình tĩnh gật đầu: “Nga, vậy ngươi chụp thôi.”
Lâu Đồng Đồng do dự : “Vậy ngươi có muốn hay không hướng về phía điện thoại di động của ta cười một cái?”
Hắn nghiêm trang: “Ngươi cho ta chụp ngươi một cái để ta làm nền điện thoại, ta sẽ cười .”
Lâu Đồng Đồng cầm lấy điện thoại di động tìm góc độ, giơ ở trước mặt hắn quơ quơ, nói: “Ta nghiêm túc.”
Văn Hàn nhướng mày: “Đồng Đồng, ta cũng nghiêm túc. Ngươi hướng ống kính của ta cười một cái, ta nhất định sử dụng làm nền điện thoại di động, ngày ngày ngắm.”
Bị đùa giỡn, Lâu Đồng Đồng cứng họng, cũng không cần chụp trộm, trực tiếp giơ điện thoại di động, hướng về phía hắn một trận loạn chụp, âm thanh chụp ảnh tanh tách vang lên, sắc mặt hắn không thay đổi, cúi đầu ưu nhã tiếp tục ăn đồ.
Quá bình tĩnh đi. . .
Lâu Đồng Đồng cam bái hạ phong.
Chụp đủ rồi, nàng hài lòng để điện thoại di động xuống, nhìn kỹ thành quả. Góc độ khác nhau, ánh sáng trên mặt hắn cũng khác nhau, có hai ba tấm hình trên khóe miệng của hắn khẽ cong lên, ánh sáng đèn đường phía ngoài ở trước mặt của hắn tựa hồ cũng mất hết cả rực rỡ. Lâu Đồng Đồng ngắm a ngắm, đột nhiên nghe thấy hắn nhàn nhạt hỏi: “Đẹp mắt không?”
“. . .” Lâu Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chăm chú nói: “Rất khó coi.”
“Nhìn lâu sẽ trở thành dễ nhìn.” Hắn nghiêm túc đáp lại.
“. . .” Lâu Đồng Đồng vô lực, đột nhiên lại có chút muốn cười, hắn nhanh như vậy nhập vào võng du, dường như từ sớm chính là bạn trai của nàng, mà trên thực tế hai người là lần đầu tiên chính thức gặp mặt nha.