Ảo Kiếm Linh Kỳ - Hồi 02 - phần 1
Sở Thiên Thư đâu ngờ rằng người mà chàng cần tìm, tức phụ thân của Tề Tấu Ngọc, Tề Cẩn Minh đang đối diện với giây phút sinh tử. Võ Đang ngũ lão đang vây chặt Tề Cẩn Minh và Tiêu Quyên Quyên vào giữa nhưng thủy chung Tề Cẩn Minh vẫn không chịu xuất kiếm.
Ngọc Chân Tử lại hỏi:
- Tề Cẩn Minh, ta đếm đến ba nếu ngươi không xuất kiếm mà vẫn dùng thủ đoạn vô loại đó thì tức là ngươi tự tìm cái chết đấy!
Ngọc Hư Tử cười nhạt rồi tiếp lời:
- Không sai, bình thường có thể Võ Đang ngũ lão chúng ta không thể giết kẻ trong tay không có tấc sắt, nhưng hiện tại chúng ta phải báo thù, dù hắn giở bất kỳ thủ đoạn nào đi nữa thì công tử cũng không thể không giết hắn.
Tề Cẩn Minh nói một cách thản nhiên:
- Giết thì giết, hà tất phải đa ngôn!
Ngọc Chân Tử liền đếm một... hai... ba!
Nhưng Tề Cẩn Minh vẫn không xuất kiếm.
Ngọc Chân Tử nộ khí quát lớn:
- Tiêu Quyên Quyên, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng đấy! Việc này không quan hệ gì đến ngươi, ngươi muốn đi thì hiện tại vẫn còn kịp!
Tiêu Quyên Quyên cũng học cách nói thản nhiên của Tề Cẩn Minh:
- Ta cũng nhắc lại một lần nữa, ta và chàng sinh tắc đồng sinh, tử tắc đồng tử. Các ngươi muốn giết chàng thì hãy giết ta trước.
Ngọc Hư Tử chau mày rồi hạ lệnh:
- Động thủ!
Ngọc Hư Tử và đạo sĩ trẻ Xung Linh, một kẻ có thâm thù bị Tề Cẩn Minh hủy dung diện, một kẻ có đại hận là sư phụ bị Tề Cẩn Minh gián tiếp sát hại, bọn họ vừa nghe hiệu lệnh lập tức vung kiếm xông lên trước. Ngọc Hư Tử tuy trẻ nhất trong hàng Võ Đang ngũ lão nhưng kiếm pháp lại cao minh nhất. Lão xuất một chiêu Tam Chuyển Pháp Luân công thẳng vào Tiêu Quyên Quyên, nhất thời kiếm quang vây kín thân hình bà ta, muốn tránh né cũng không thể được. Dụng ý thi triển chiêu này của Ngọc Hư Tử không phải là muốn lấy mạng Tiêu Quyên Quyên mà đề phòng bà ta sử dụng độc thôi. Kiếm quang khai triển, gió mưa còn không thể lọt qua nên ám khí tẩm độc cũng bị kiếm phong quét sạch.
Cùng lúc đó Xung Linh đạo sĩ xuất một chiêu Vân Huy Tam Vũ, kiếm quang phân thành ba điểm tấn công vào ba yếu huyệt trên người Tề Cẩn Minh. Tuy công lực của hắn không bằng các sư thúc nhưng vì muốn báo thù cho sư phụ nên kiếm pháp vô cùng hiểm độc.
Nhờ có Ngọc Hư Tử hộ pháp nên hắn cũng không sợ Tiêu Quyên Quyên dùng ám khí tẩm độc đánh lén.
Cảnh tượng Tề Cẩn Minh trúng kiếm của Xung Linh tưởng chừng sẽ diễn ra trong chớp mắt nhưng trong tích tắc đó đột nhiên nghe một tiếng cười nhạt, tiếp theo là giọng nói lanh lảnh:
- Ngũ lão của Võ Đang thật không biết xấu mặt!
Xung Linh đạo sĩ đã đâm ra một kiếm, đừng nói là hắn vì sợ thanh âm kia mà triệt thủ, dù hắn muốn triệt thoái cũng đã không thể được. Nhưng bỗng nhiên nghe "choang!" một tiếng, trường kiếm của Xung Linh đạo nhân thoát khỏi tay rơi xuống đất và đương trường đã có thêm một bạch y thiếu nữ xuất hiện.
Kiếm pháp và thân pháp của bạch y thiếu nữ cực nhanh, dường như cùng một lúc triệt phá đường kiếm của Xung Linh đạo nhân, thiếu nữ cũng phá vòng kiếm quang của Ngọc Hư Tử. Đương nhiên bản lĩnh của Ngọc Hư Tử cao cường hơn Xung Linh đạo nhân nhiều, tuy kinh ngạc nhưng lão không loạn. Lão thi triển thế Tụ Tán Liên Hoàn vừa thoái bộ vừa phát chiêu nên vẫn bảo toàn được thể diện.
Bạch y thiếu nữ tán thưởng:
- Hải, kiếm pháp của đạo nhân quả nhiên danh bất hư truyền! Có thể liệt vào thập đại cao thủ rồi!
Lời vừa dứt thì trường kiếm của nàng đã công về phía Ngọc Đồng Tử, nhân vật hàng thứ tư trong Võ Đang ngũ lão.
Ngọc Hư Tử liên tục thoái lui bảy tám bước mới trụ lại được, tuy không bị thọ thương gì nhưng nộ khí của lão chợt phát lên khiến sắc diện đỏ như lửa. Lời tán thưởng của bạch y thiếu nữ thực ra không khoa trương nhưng trong tình thế này lại biến thành sự chế nhạo.
Ngọc Đồng Tử thấy kiếm pháp cao cường như Ngọc Hư Tử mà còn thất thế thì lão không dám nghênh tiếp chiêu với thiếu nữ, lão thi triển thế Thiết Tỏa Lan Giang, trường kiếm hoành ngang trước ngực phòng thủ nghiêm mật. Thiếu nữ chỉ sợ lão tấn công Tề Cẩn Minh mà thôi, bây giờ thấy lão cố thủ thì vội triệt chiêu không công kích nữa. Nhưng trường kiếm của nàng lập tức hướng về phía Ngọc Huyền Tử, nhân vật hàng thứ hai trong Võ Đang ngũ lão.
Ngọc Huyền Tử quát lớn:
- Yêu nữ phương nào mà dám ngông cuồng như thế!
Lời vừa phán ra thì trường kiếm cũng quét ngang ra kèm theo tiếng phong lôi cuồn cuộn.
Thiếu nữ cười nhạt một tiếng rồi công liên tiếp ba đường kiếm, kiếm pháp vô cùng ảo diệu.
Ngọc Huyền Tử không cam chịu kém, kiếm quang vạch một vòng hộ thể rồi công thẳng vào thượng bộ của đối phương. Không ngờ kiếm pháp của lão chỉ đâm vào khoảng không, tinh thần chưa kịp định thì lão chợt cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh ập tới. Không biết từ lúc nào và bằng thân pháp gì mà bạch y thiếu nữ đã vòng ra sau lưng Ngọc Huyền Tử rồi.
Ngọc Huyền Tử cả kinh, lão đành vội vàng ngã sấp người xuống biến thành chiếc hồ lô lăn tròn ra xa mấy trượng. Khi biết đích xác là đã thoát khỏi tầm khống chế của thiếu nữ thì lão mới dám đứng lên.
Bạch y thiếu nữ vừa bức lui Ngọc Huyền Tử và chưa kịp xoay người lại thì chợt nghe có một giọng nói cất lên:
- Hảo kiếm pháp, bần đạo xin lãnh giáo cao chiêu của cô nương!
Thiếu nữ như nghe lời này cất lên sát bên tai, nàng vừa xoay người lại thì thấy Ngọc Chân Tử đã đứng trước mặt rồi.
Bạch y thiếu nữ bất giác đỏ mặt, nàng thầm nghĩ:
- "Nếu lão đạo này không lên tiếng mà đánh lén thì e rằng ta khó tránh khỏi thọ thương.".
Ngọc Chân Tử chậm rãi nâng trường kiếm lên, mũi kiếm của lão xoắn tròn tựa như mũi khoan. Nói ra thật kỳ quái, kiếm pháp của bạch y thiếu nữ cực kỳ nhạy như vậy mà liên tiếp phát bảy chiêu vẫn không công vào đối phương được.
Ngọc Chân Tử nói:
- Cô nương hãy nghỉ một chút đi!
Nói đoạn lão duỗi thẳng trường kiếm ra, mũi kiếm hơi chúc xuống theo thân kiếm.
Trông rất bình thường chẳng có gì kỳ lạ nhưng thực chất đó là một chiêu mà lão dùng thế Thái Sơn Áp Đỉnh để thi triển.
Ngọc Chân Tử gia tăng áp lực đè xuống và liệu đoán rằng bạch y tthiếu nữ quyết không thể chịu đựng nổi. Lão động lòng từ bi không muốn đả thương người vô cớ nên xuất ngôn cảnh cáo đối phương. Cái gọi là "nghỉ một chút" tức là muốn đdối phương biết thức thời mà chịu thua.
Không ngờ bạch y thiếu nữ đã không nhận lãnh ân tình mà còn cười nhạt, nói:
- Lão đạo trưởng, các vị không muốn dừng tay thì bản cô nương nghỉ ngơi thế nào được?
Lời vừa dứt thì đột nhiên thân hình của nàng vút lên khỏi bình địa, nàng mượn thế đảo người thả và bắt lại chuôi kiếm trong tích tắc. Chỉ trong tích tắc đó trường kiếm của nàng đã thoát khỏi áp lực như thái sơn từ kiếm của Ngọc Chân Tử đè xuống. Ngọc Chân Tử sợ nàng liều mạng nên phản thủ sử xuất một chiêu Tuyết Hoa Cái Đỉnh phong bế toàn bộ thượng diện đồng thời cũng là hư chiêu uy hiếp song cước của đối phương.
Bạch y thiếu nữ đang treo mình trên không trung, theo lẽ thường mà nói thì không thể tránh được một chiêu kiếm của đối phương. Còn Ngọc Chân Tử lập chủ ý là dùng mũi kiếm điểm vào Dũng Tuyền huyệt nơi gót chân của thiếu nữ chứ không muốn chém vào song cước của nàng. Thế nhưng Ngọc Chân Tử cũng không thực hiện được như ý đã định.
Chỉ nghe "keng!" một tiếng, theo đó là một loạt ánh hỏa quang phát ra. Thiếu nữ treo mình trên không nhưng vẫn có thể lộn người một vòng, đầu dưới chân trên và trường kiếm từ trên không đâm xuống. Mũi kiếm của nàng chính xác đến độ khớp ngay vào mũi kiếm của Ngọc Chân Tử.
Ngọc Chân Tử vốn đã vận lực đạo qua mũi kiếm nên hai mũi kiếm vừa chạm nhau thì bạch y thiếu nữ mượn lực đạo của đối phương tung người bay vọt ra xa bảy tám trượng rồi hạ xuống bên cạnh Tề Cẩn Minh. Kiếm pháp và thân pháp của nàng cực kỳ ảo diệu, Ngọc Chân Tử là nhân vật có kiến văn quảng bác nhưng cũng chưa thấy bao giờ, thậm chí cũng chưa từng nghe nói.
Lão thầm nghĩ:
- "Kiếm pháp của thiếu nữ này chẳng kém gì của Tề gia, vậy cô ta là ai?
Ngọc Hư Tử bị đẩy lui và đang đứng tại vị nhìn một cách ngơ ngẩn xuất thần.
Lão đứng tựa người vào gốc liễu bên hồ, thần khí hoang mang tựa như đang có suy tư.
Ngọc Huyền Tử sau khi lăn một vòng và đứng lên thấy thần khí của Ngọc Hư Tử như vậy thì cả kinh kêu thất thanh:
- Ngũ sư đệ, ngươi làm sao thế? Mau bày Ngũ Hành Kiếm Trận!
Điều kỳ quái đã xuất hiện, Ngọc Hư Tử dường như không nghe thấy gì cả. Ngọc Huyền Tử sợ một mình sư huynh không chế phục được bạch y thiếu nữ nên đành chạy tới trước định liên thủ tái chiến. Nhưng Ngọc Chân Tử đã lên tiếng:
- Sư đệ, khoan động thủ đã!
Nói đoạn lão nhìn qua bạch y thiếu nữ và tiếp lời:
- Cô nương, xin hỏi cô nương quan hệ thế nào vói Tề Cẩn Minh?
Tề Cẩn Minh có một nữ ngươi nên Ngọc Chân Tử nghi ngờ bạch y thiếu nữ này là Tề Tấu Ngọc. Vả lại phụ thân của Tề Cẩn Minh là Tề Yến Nhiên có sáng chế ra một bộ kiếm pháp vào buổi vãn niên, do vậy Ngọc Chân Tử càng tin bạch y thiếu nữ này là tôn nữ của Tề Yến Nhiên.
Không ngờ thiếu nữ thản nhiên trả lời rằng:
- Vô thân vô cớ! Bản cô nương và Tề tiên sinh chẳng qua là vừa mới quen biết đây thôi!
Ngọc Chân Tử truy vấn:
- Không lẽ cô nương chỉ ngẫu nhiên qua đường.
Bạch y thiếu nữ lắc đầu nói:
- Cũng không phải, bản cô nương đến đây là muốn hóa giải ân oán cho hai nhà.
Ngọc Huyền Tử hừ một tiếng rồi cười nhạt nói:
- Ngươi là cái...
Vừa nói đến đây thì lão bị sư huynh liếc mắt ra hiệu nên đành dừng lại.
Ngọc Chân Tử nói:
- Sư đệ, hãy để cho cô ta nói trước đã.
Bạch y thiếu nữ nói:
- Có lẽ các vị muốn nói bản cô nương là cái giống gì mà đòi làm người hòa giải phải không?
Ngọc Chân Tử nói:
- Bần đạo không có ý đó. Nhưng bần đạo muốn thỉnh giáo cô nương một chuyện.
Thiếu nữ chợt hạ giọng khiêm nhượng:
- Không dám, mời đạo trưởng cứ nói.
Ngọc Chân Tử nói:
- Cô nương muốn hóa giải cho hai nhà nhưng xin hỏi cô nương có biết giữa Tề Cẩn Minh và bọn bần đạo có ân oán gì không?
Bạch y thiếu nữ trả lời rất nhanh và chỉ vỏn vẹn hai chữ:
- Không biết!
Ngọc Huyền Tử là nhân vật nóng tính nhất trong Võ Đang ngũ lão, lần này lão không nhịn được nên quát lớn:
- Tiểu yêu nữ ngươi chẳng biết một chút sự tình, ngươi dựa vào đây mà mắng bọn ta không biết xấu mặt?
Bạch y thiếu nữ lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn thỉnh giáo bản cô nương hay muốn cãi nhau với bản cô nương? Thỉnh giáo thì nên có chút lễ mạo, còn chửi nhau thì bản cô nương cũng sẵn lòng bồi tiếp.
Ngọc Huyền Tử quát tiếp:
- Ta không tranh miệng lưỡi với tiểu yêu nữ ngươi, ta chỉ nói cho ngươi biết, hôm nay bọn ta không thể không giết Tề Cẩn Minh. Nếu tiểu yêu nữ ngươi muốn giúp hắn thì hãy cùng hắn tiến lên đi. Nhưng ta cũng báo trước, lần này bọn ta không hạ thủ lưu tình đâu nhé.
Bạch y thiếu nữ cười nhạt, nói:
- Vừa rồi đích thực là vị đạo trưởng kia có hả thủ lưu tình với bản cô nương, nhưng các hạ thì dường như là không. Nhưng các vị muốn đánh nhau thì bản cô nương rất sẵn sàng bồi tiếp. Tề tiên sinh không thể động thủ cùng các vi...
Nói đến đây thì nàng quay sang Tiêu Quyên Quyên và tiếp lời:
- Tiêu nữ hiệp, chúng ta liên thủ đấu với Võ Đang ngũ lão một trận nhé?
Tiêu Quyên Quyên gật đầu nói:
- Được!
Rồi bước lên trước sánh vai cùng bạch y thiếu nữ.
Tề Cẩn Minh đứng tựa vào gốc liễu, dường như lão chẳng quan tâm gì đến chuyện xảy ra trước mắt, thần thái bàng quang lạnh lùng.
Bỗng nhiên nghe bạch y thiếu nữ nói:
- Tiêu nữ hiệp, xin cho tiểu nữ thuốc giải.
Tiêu Quyên Quyên ngạc nhiên hỏi lại:
- Thuốc giải?
Thiếu nữ nói:
- Không sai, thuốc giải. Tiểu nữ không biết nữ hiệp dùng độc dược gì nhưng tiểu nữ nghĩ nữ hiệp nhất định có thuốc giải.
Tiêu Quyên Quyên lộ vẻ như ngộ ra, bà không hỏi nữa mà lập tức lấy một viên thuốc giải đưa cho thiếu nữ.
Ngọc Huyền Tử quát hỏi:
- Tiểu yêu nữ, ngươi giở trò quỷ gì thế?
Thiếu nữ thản nhiên đáp:
- Lão mũi trâu, lão muốn đánh nhau thì hãy chờ một lát.
Ngọc Chân Tử cau mày, nói:
- Sư đệ, ngươi nhường cho cô ta nói thử xem. Cô nương, xin hỏi cô nương trúng độc thương phải không?
Thiếu nữ mỉm cười, nói:
- Đạo trưởng, vừa rồi nếu lão toàn lực thi triển thì tiểu nữ đã thọ thương rồi, nhưng đó chỉ là nội thương chứ quyết không thể là độc thương!
Ngọc Chân Tử nói:
- Cô nương thật khách khí, thực lòng mà nói bần đạo có thi triển toàn lực thì chẳng qua cũng có thể tự bảo vệ trước kiếm pháp vô cùng ảo diệu của cô nương mà thôi, làm sao đả thương cô nương được.
Lão ngừng một lát rồi hỏi:
- Nhưng cô nương đã không thọ thương thì cần thuốc giải làm gì?
Bạch y thiếu nữ nói:
- Chẳng phải sư đệ của đạo trưởng vừa nói là cần lập Ngũ Hành Kiếm Trận đó sao?
Ngọc Chân Tử nói:
- Cô nương nói sai rồi, Ngũ Hành Kiếm trận là để đối phó với Tề Cẩn Minh. Chỉ cần cô nương không can thiệp...
Thiếu nữ nói:
- Nếu tiểu nữ muốn can thiệp thì sao?
Ngọc Chân Tử trầm giọng nói:
- Bần đạo hy vọng là cô nương không thừa nước đục thả câu. Nhưng điểm này tạm thời không bàn đến, bần đạo chỉ muốn biết, thuốc giải của cô nương và Ngũ Hành Kiếm Trận của bọn bần đạo có quan hệ gì với nhau?
Thiếu nữ nói:
- Quan hệ rất trọng đại, không có loại giải dược này thì căn bản các vị không thể bày bố Ngũ Hành Kiếm Trận!
Ngọc Chân Tử kinh ngạc hỏi:
- Tại sao?
Thiếu nữ chậm rãi nói:
- Tiểu nữ cũng nói thật cho lão biết, thuốc giải không phải bản thân tiểu nữ cần mà là cần cho sư đệ Ngọc Hư Tử của đạo trưởng đấy.
Ngọc Huyền Tử vội nhìn qua Ngọc Hư Tử và hỏi:
- Sư đệ, ngươi bị yêu phụ kia ám toán thật sao?
Ngọc Hư Tử hừ một tiếng rồi nói:
- Không cần thuốc giải của ả ta cũng không thể bị ả hạ độc mà chết đâu.
Thi ra khi bạch y thiếu nữ phá vỡ chiêu Tam Luân Pháp Chiêu thì kiếm quang bị lộ sơ hở, Tiêu Quyên Quyên thừa thế hạ thủ khiến Ngọc Hư Tử bị trúng độc.
Thiêu nữ nói:
- Không sai, với trình độ nội công của đạo trưởng thì trong ba ngày có thể trục hết độc chất ra khỏi thân thế, bảy ngày sau cơ thể phục nguyên hồi khí. Nhưng hiện tại thì không thể bày bố Ngũ Hành Kiếm Trận rồi. Vả lại tiểu nữ cũng không muốn để đạo trưởng phải chịu đau khổ trong bảy ngày.
Ngọc Huyền Tử cười nhạt nói:
- Ngươi thật là hảo tâm, nhưng đâu biết là ngươi không thừa cơ hội hạ độc thủ?
Thiếu nữ nói:
- Lão có thể hỏi sư đệ của mình, nếu tiểu nữ muốn đả thương lão ta thì có lẽ cũng không cần độc.
Đương nhiên là Ngọc Huyền Tử không thể đi hỏi sư đệ của lão thật, Ngọc Hư Tử cũng không dám nói ra, không khí tại đương trường chợt trầm lắng xuống.
Ngọc Chân Tử suy nghĩ một hồi lâu mới nhìn qua Ngọc Hư Tử và nói:
- Sư đệ, vị cô nương này tặng thuốc giải cho ngươi, ý ngươi thế nào?
Ngọc Hư Tử vẫn nghiến răng chịu đau rồi nói:
- Tề Cẩn Minh là đại thù nhân của chúng ta, hắn không muốn đi theo con đường chúng ta vạch ra thì thù này không thể không báo. Do vậy tiểu đệ không thể nhận thuốc giải được.
Bạch y thiếu nữ nói:
- Đạo trưởng sai rồi!
Ngọc Hư Tử ngạc nhiên hỏi lại:
- Ta sai chỗ nào?
Thiếu nữ nói:
- Tiểu nữ tặng thuốc giải cho lão và các vị tìm Tề Cẩn Minh báo thù là hai chuyện khác nhau. Lão tưởng rằng tiểu nữ muốn thực hiện một cuộc giao dịch chăng? Tiểu nữ đã sớm nói qua, mục đích tặng giải dược cho lão là để các lão có thể bày bố Ngũ Hành Kiếm Trận.
Như thế há chẳng phải là có lợi cho việc báo thù của các vị sao?
Ngọc Huyền Tử cười nhạt, nói:
- Giải độc cho người khác để trở lại đối phó với mình, thiên hạ làm gì có chuyện kỳ lạ như thế?
Thiếu nữ lạnh lùng nói:
- Lão cho rằng là chuyện kỳ lạ nhưng tiểu nữ nghĩ đó là chuyện nghĩa nên có.
Ngọc Huyền Tử quát hỏi:
- Cái gì là chuyện nghĩa nên có?
Thiếu nữ thản nhiên nói:
- Uổng cho lão tự mệnh là nhân vật hiệp nghĩa đạo, một chút đạo lý mà nghĩ cũng không thông.
Ngọc Chân Tử lên tiếng:
- Cô nương, bần đạo cũng có điều chưa rõ lắm.
Thiếu nữ hỏi lại:
- Không rõ cái gì là việc nghĩa nên có chăng?
Ngọc Chân Tử lắc đầu, nói:
- Không phải. Bần đạo cảm thấy hình như ngôn ngữ của cô nương tiền hậu bất nhất.
- Bất nhất như thế nào?
- Lúc mới đến, cô nương nói với bọn bần đạo là muốn hóa giải ân oán cho hai nhà...
- Không sai, nhưng các vị đã kiên quyết không bãi thủ thì tiểu nữ còn cách giúp Tề tiên sinh quyết đấu với các vị thôi. Nhưng quyết đấu cũng phải công bằng mới được, tiểu nữ đã thay Tề tiên sinh quyết đấu thì đương nhiên không thể để kiếm trận của các vị khuyết một người. Và càng không thể đối phó với một người bệnh mà chẳng biết xấu mặt như thế!
Thực ra nửa đoạn sau là nói cho Ngọc Hư Tử nghe nhưng Ngọc Huyền Tử không nén được đại nộ, quát lớn:
- Tiểu yêu nữ, ngươi chửi khéo bọn ta không biết xấu mặt phải không? Hừ, Tề Cẩn Minh không phải là người bệnh! Hắn không xuất kiếm là muốn dùng thủ đoạn vô lại thôi!
Tề Cẩn Minh cũng chẳng cần biện hộ và bạch y thiếu nữ cũng chỉ cười nhạt mà không nói gì.
Bỗng nhiên nghe Ngọc Chân Tử nói:
- Những việc cô nương làm đích thực là có phong cách hiệp nghĩa. Cô nương xin hỏi quý tính?
Bạch y thiếu nữ đáp:
- Tiểu nữ họ kép Thượng Quan, song danh là Phi Phụng.
Ngọc Chân Tử và Ngọc Hư Tử không hẹn mà cùng kêu lên một tiếng:
- Thế à?
Ngọc Huyền Tử chẳng hiểu tại sao nhị vị sư huynh của mình vừa nghe họ kép Thượng Quan thì đều lộ vẻ kinh ngạc như vậy?
Thượng Quang Phi Phụng bước về phía Ngọc Hư Tử và nói:
- Ngọc Hư đạo trưởng, nếu đạo trưởng tin tưởng tiểu nừ và muốn báo thù trong hôm nay thì xin uống viên thuốc giải này.
Ngọc Huyền Tử không yên tâm, lão lui ra phía sau và hoành kiếm trước ngực đề phòng.
Khi thấy Ngọc Hư Tử nhận thuốc giải thì lão vội kêu lên:
- Sư đê...
Ngọc Hư Tử nói:
- Thượng Quan cô nương, bần đạo tin tưởng cô nương.
Ngọc Huyền Tử muốn ngăn cản cũng đã không kịp vì Ngọc Hư Tử nhận thuốc giải rồi lập tức uống ngay.
Ngọc Hư Tử uống xong thuốc giải rồi tiếp tục nói:
- Nhưng bần đạo không vội báo thù trong ngày hôm nay. Bần đạo muốn làm rõ một chuyện trước.
Thượng Quang Phi Phụng vội hỏi:
- Các vị muốn làm rõ chuyện gì?
- Khi vừa đến cô nương mắng bọn bần đạo, vậy phải chăng là cho rằng bọn bần đạo làm không đúng?
Thượng Quang Phi Phụng trả lời thẳng thắn:
- Đương nhiên, nếu không thì tiểu nữ chẳng dám mắng các vị nặng lời như thế!
Ngọc Hư Tử biến sắc, nói:
- Thượng Quan cô nương, tuy cô nương có ân tặng thuốc giải cho bần đạo nhưng nếu không giải thích rõ câu này bần đạo tuyệt không khách khí!
Ngọc Chân Tử chậm rãi tiếp lời:
- Cô nương đã nói là chưa biết bọn bần đạo và Tề Cẩn Minh kết ân oán gì nên e rằng những lời khẳng định vừa rồi là nói ra quá sớm đấy! Bần đạo có thể nói cho cô nương biết.
Thượng Quang Phi Phụng cướp lời, nói:
- Tiểu nữ không cần biết tường tận. Bất luận oán thù giữa các vị thâm sâu như thế nào đi nữa thì các vị cũng không nên cưỡng bức một người đã tàn phế động thủ với các vị. Hì hì, Võ Đang ngũ lão liên thủ đối phó một phế nhân, chuyện này nói ra nghe quá nực cười phải không?
Lời này vừa xuất thì Võ Đang ngũ lão bất giác ngẩn người. Chuyện này thật là ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Ngọc Huyền Tử quát hỏi:
- Lời này thật không?
Xung Linh đạo nhân cũng lên tiếng:
- Ta không tin, tàn phế là chuyện có thể giả dạng được, vả lại trông Tề Cẩn Minh căn bản không giống người tàn phế. Rõ ràng tiểu yêu nừ ngươi là đồng bọn với Tề Cẩn Minh.
Hắn vừa dứt lời thì chợt cảm thấy một luồng gió nhẹ lướt qua tai. Tâm thần chưa định thì Phi Phụng đã lướt đến sau lưng hắn rồi, nàng xuất chưởng đẩy Xung Linh đạo nhân bay thẳng tới trước. Tình thế xảy ra đột ngột khiến Ngọc Chân Tử cũng không kịp phản ứng.
Lão kêu lên:
- Thượng Quan cô nương, ngươi làm gì vậy?
Ngọc Huyền, Ngọc Đồng đã vung song kiếm lướt tới trước.
Ngọc Huyền Tử nói:
- Xung Linh sư điệt đã ngộ độc thủ của yêu nữ này rồi, sư huynh còn hỏi ả làm gì?
Phi Phụng trở ngược tay xuất ra một đường kiếm cực kỳ ảo diệu, Ngọc Huyền Tử và Ngọc Đồng Tử đều cảm thấy mũi kiếm lay động và đâm về phía mình? Nhưng Phi Phụng không có ý đả thương bọn họ, nàng chỉ ngăn không cho hai lão xông lên cứu Xung Linh đạo nhân thôi.