Tam sinh tam thế - Thập lý đào hoa - Chương 08 - Phần 1

Chương 8:

Sinh nhật của cục bột nhỏ

Sáng sớm hôm sau, ta bò từ trên giường xuống, rửa mặt mũi rồi lấy nửa tách trà đặc, vừa uống vừa nhìn ra ngoài cửa động, đợi Dạ Hoa đến cùng ta đi dạo trong rừng. Cũng không biết có phải do hắn bị nghiện hay không, mà tinh mơ hôm nào cũng phải đi quanh động Hồ Ly một vòng, còn sống chết kéo ta đi, khiến ta khổ sở muôn phần.

Quanh động Hồ Ly nào có cảnh gì đẹp đẽ, chẳng qua chỉ là mấy cánh rừng trúc, mấy con suối trong, đi một, hai lần còn chấp nhận được, đi thêm mấy lần không khỏi phát chán. Nhưng đã đi suốt mười ngày nửa tháng, hắn vẫn hăng hái không biết mệt mỏi, khiến ta vô cùng khâm phục.

Vừa thong thả bước tới cửa động, mới biết trời đang đổ mưa. Ta cố gắng kìm chế cơn giận, đặt tách trà lên trên chiếc bàn bên cạnh, vui vẻ quay về phòng tiếp tục vùi đầu đi ngủ.

Khi mới hơi hơi buồn ngủ, thì cảm giác có tiếng bước chân.

Ta mở mắt ra, nhìn Dạ Hoa đang đứng trước giường, đau khổ nói: “Hôm nay không biết là Thủy quân phương nào làm mưa, ra ngoài e rằng sẽ làm Dạ Hoa Quân bị ướt, nên tạm thời cứ ở trong động một ngày nhé”.

Khóe môi Dạ Hoa ẩn giấu nụ cười, không tiếp lời.

Lúc này, cục bột nhỏ - đáng lẽ đang say giấc nồng lại từ sau Dạ Hoa ló mặt ra, nhảy lên giường của ta. Hôm nay nó mặc một chiếc áo thêu hoa gấm, lấp lánh ánh cầu vồng, làm cánh tay nhỏ và khuôn mặt xinh xinh trắng nõn càng thêm hồng hào, tươi tắn. Ta bị màu sắc sặc sỡ làm cho hoa cả mắt, nó ôm chầm lấy cổ ta, cất giọng non nớt nói: “Phụ quân nói hôm nay dẫn chúng ta đến phàm trần chơi, mẫu thân sao còn lười biếng nằm trên giường, không chịu dậy?”.

Ta ngây người ra.

Dạ Hoa tiện tay với chiếc áo khoác vắt trên bình phong đưa cho ta, nói: “May mà hôm nay ở phàm trần trời không mưa”.

Ta không biết Dạ Hoa nghĩ gì nữa

Nếu nói hắn không thông thuộc phàm trần, cần người dẫn đường thì chỉ cần gọi một thổ thần là xong. Tuy rằng lúc ở Côn Luân học nghệ, ta đã từng cách dăm, ba ngày lại xuống phàm trần chơi một chuyến, nhưng chưa bao giờ nhớ đường, nếu như cứ đòi ta phải đi cùng thì thực sự là không cần thiết. Nhưng đôi mắt long lanh ngấn nước của cục bột nhỏ đang nhìn ta, ta cũng ngại nên không tìm cớ thoái thác nữa.

Khi cưỡi mây, ta lắc mình biến thành một công tử, dặn dò cục bột nhỏ: “Mấy ngày này con nhớ phải gọi phụ quân con là cha, còn gọi ta, ầy, gọi ta là cha nuôi nhé”.

Cục bột nhỏ không hiểu vì sao luôn nghe lời ta, liền ngoan ngoãn gật đầu.

Dạ Hoa vẫn giữ nguyên hình dáng, chỉ thay đổi áo ngoài cho giống kiểu dáng ở phàm trần, nhìn thấy ta liền khẽ cười, nói: “Nàng trông cũng thật là phong độ”.

Chung quy bản thượng thần cũng đã từng có hai vạn năm sống như đàn ông, đến nay giả trang đàn ông, thuần thục tự nhiên có thừa.

Ta chắp hai tay, đáp lễ với hắn, cười nói: “Khách sáo quá”.

Lần này, nơi mà ba kẻ thần tiên già, thần tiên thanh niên và thần tiên nhóc con chúng ta chọn xuống là một thị trấn khá phồn hoa.

Suốt dọc đường đi cục bột nhỏ líu lo liên hồi, nhìn thấy gì cũng cảm thấy mới mẻ, thể diện của Thiên tộc đã bay biến đâu mất. Dạ Hoa cũng không hề gò ép nó, chỉ cùng ta đi chầm chậm theo sau, mặc kệ nó vui vẻ nhảy nhót.

Khu chợ ở phàm giới này quả thực náo nhiệt hơn cả Thanh Khâu.

Ta cầm quạt phe phẩy, đột nhiên nhớ ra liền hỏi Dạ Hoa: “Sao hôm nay lại có hứng thú đến phàm giới thế? Ta nhớ tinh sương hôm qua, tiên quan Ca Quân đã ôm tới một đống công văn, nhìn nét mặt của y, có lẽ không phải là văn thư bình thường”.

Hắn liếc ta một cái: “Hôm nay là sinh nhật của A Ly”.

Ta “ồ” lên, rồi gập cái quạt “phạch” một tiếng, nghiêm túc nói: “Ngươi cũng thật vô ý, chuyện lớn thế này, sao không nói sớm với ta một tiếng. Bây giờ trong tay lại chẳng có đồ gì quý, cục bột gọi ta là mẫu thân, sinh nhật nó, ta chẳng chuẩn bị được đại lễ gì, sẽ bị người ta chê cười là lòng dạ sắt đá”.

Hắn hỏi rất tự nhiên: “Nàng định tặng nó cái gì? Dạ minh châu ư?”.

Ta kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”.

Hắn nhíu mày cười: “Mấy lão thần tiên trên Thiên Cung mỗi khi yến ẩm, đã vô ý nói đến cái tật tặng lễ vật của nàng. Nghe nói đã nhiều năm qua tật ấy vẫn không đổi, nàng tặng lễ vật xưa nay đều là dạ minh châu, tiểu tiên thì tặng viên nhỏ, lão tiên thì tặng viên lớn, quá công bằng. Ta luôn coi dạ minh châu là thứ vô cùng quý giá, nhưng A Ly còn nhỏ lại không ý thức được giá trị, nàng tặng cho con cũng bằng không, chẳng thà hôm nay dẫn nó đi chơi một ngày, để nó vui vẻ còn hơn”.

Ta đưa tay sờ sờ mũi, cười khan “ha ha” một hồi: “Ta có một viên minh châu cao bằng nửa người, từ xa nhìn lại như một vầng trăng nhỏ, nếu đem tới điện Khánh Vân của cục bột nhỏ, điện Khánh Vân sẽ còn sáng hơn cả phủ đệ của Mão Nhật Tinh Quân. Đó là viên độc nhất vô nhị khắp bốn bể tám cõi...”.

Ta đang nói rất cao hứng, chẳng ngờ bị kéo mạnh một cái, ngã dúi dụi vào lòng hắn. Bên cạnh, một cỗ xe ngựa sầm sập lao vút qua.

Đầu mày Dạ Hoa khẽ nhíu lại, đôi ngựa gióng phía trước cỗ xe đột nhiên khựng lại, khua vó hí vang một chặp, cỗ xe bánh bằng gỗ theo đà trượt như bay liền dựng lên. Phu xe bị ngã từ trên ghế ngồi xuống đất, lau mồ hôi nói: “Ông trời phù hộ, hai con ngựa điên này đã dừng lại rồi”.

Cục bột nhỏ vừa nãy còn luôn chạy lên trước, lúc này đây chui ra từ phía dưới bụng ngựa, trong lòng còn ôm một cô bé con đang khóc òa. Vì cô bé đó còn cao hơn cục bột nhỏ một cái đầu, nên nhìn qua giống như bị nó túm eo kéo đi.

Giữa đám người đột nhiên có một người phụ nữ bước ra, một tay giằng lấy cô bé trong tay cục bột nhỏ, khóc bù lu bù loa: “Làm mẹ sợ chết đi được, làm mẹ sợ chết đi được”.

Cảnh tượng ấy chẳng hiểu sao lại thấy thật quen, trong đầu ta đột nhiên lóe lên gương mặt của mẹ ta, cũng khóc nức nở, ôm lấy ta nói: “Hai trăm năm nay con đi đâu, sao lại thành ra thế này...”.

Ta ngoẹo đầu, chắc là ma chướng rồi. Cho dù năm đó khi ở động Viêm Hoa, ta cùng Mặc Uyên suýt chút nữa thì đã hồn phách bay lên trời Ly Hận, mẹ ta cũng không đến nỗi như thế, huống hồ ta chưa từng ra khỏi Thanh Khâu đến hai trăm năm. Ầy, vẫn là năm trăm năm trước, Kình Thương phá vỡ chuông Đông Hoàng, ác chiến cùng hắn một trận, ta đã ngủ một giấc dài suốt hai trăm mười hai năm.

Cục bột nhỏ “soàn soạt” chạy đến trước mặt bọn ta, rất ngây thơ trong sáng, hỏi: “Cha, sao người lại ôm cha nuôi?”.

Vừa nãy bị kinh sợ một trận, cho nên đường phố vốn ồn ào giờ đây trở nên im ắng vô cùng, giọng nói non nớt của cục bột nhỏ vang lên vô cùng rõ ràng.

Đám người bán hàng hai bên đường ban nãy vẫn còn bị hai con ngựa điên làm cho kinh sợ, ngay lập tức lia ánh mắt sáng quắc về phía bọn ta, ta cười khan “ha ha” hai tiếng, nhảy ra khỏi lòng Dạ Hoa, phủi phủi tay áo, nói: “Vừa nãy bị ngã, ha ha, bị ngã”.

Cục bột nhỏ thở phào nhẹ nhõm, nói: “May mà ngã vào lòng cha, nếu không cha nuôi dáng vẻ xinh đẹp như vậy, ngã xuống đất sẽ bị thương ở mặt, cha sẽ đau lòng chết mất ấy chứ, A Ly cũng sẽ đau lòng chết mất”. Nó nghĩ một lát, lại ngẩng mặt lên hỏi Dạ Hoa: “Cha, người nói xem có phải không?”.

Những ánh mắt sáng quắc lúc trước ngay lập tức lại đổ dồn sang phía Dạ Hoa, hắn coi như không thấy gì, hơi ngẩng cằm lên nói: “Đúng thế”.

Một cô nương bán bánh canh bên cạnh hoảng hốt nói: “Sống ngần này tuổi, giờ tôi mới thấy một đôi đoạn tụ bằng xương bằng thịt”. Phạch một tiếng, ta xòe cái quạt che nửa gương mặt, vội vàng lẩn vào dòng người. Cục bột nhỏ ở phía sau lớn tiếng gọi với theo “cha nuôi, cha nuôi”, Dạ Hoa buồn cười bảo: “Đừng gọi mẫu thân, mẫu thân con đang xấu hổ đấy”.

Ta buồn bực khôn xiết, xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ cái đầu cha nhà ngươi ấy.

Gần trưa, bọn ta chọn một tửu lâu gần hồ ở đầu phố dùng bữa.

Dạ Hoa chọn một bàn ngay sát cửa sổ trên lầu trên, gọi một bình rượu và mấy món ăn bình thường. A di đà Phật, may mà không có cá.

Làn gió trên mặt hồ phả tới, khiến lòng người thoải mái dễ chịu biết bao.

Trong thời gian đợi thức ăn, cục bột nhỏ đem mấy món đồ chơi vừa mua được ban nãy bày ra bàn, ngắm nghía từng món từng món một. Trong đó có hai con tò he hình người, nặn rất tinh xảo.

Thức ăn vẫn chưa được bưng lên, tiểu nhị đã dẫn hai người tới bàn của chúng ta để ngồi ghép bàn. Đó là một đạo cô trẻ yểu điệu thướt tha, kẻ hầu theo sau nhìn hơi quen quen, ta ngẫm nghĩ một lúc, hình như đó chính là phu xe trên phố ban nãy.

Tiểu nhị cứ chắp tay khom lưng xin lỗi mãi.

Ta cứ tưởng chỉ là một bữa cơm mà thôi, huống hồ thực khách ở tửu lâu quả thực rất đông, bèn bế cục bột nhỏ ngồi cùng với mình, nhường chỗ cho hai người bọn họ.

Vị đạo cô đó tự rót cho mình một chén trà, uống hai ngụm rồi mới quay sang nhìn Dạ Hoa, làn môi khẽ nhếch lên, nhưng lại không nói gì nữa.

Cũng chẳng trách nàng ta, lúc này Dạ Hoa ra dáng một vị thần quân lạnh lùng, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ thân thiện, hiền lành khi cầm muôi, xẻng đứng trước bếp xào nấu.

Ta giúp cục bột nhỏ cất từng món, từng món đồ chơi đang bày trên bàn.

Vị đạo cô đó lại nhấp một ngụm trà, ngẫm nghĩ rất lung, dường như lần này đã quyết định nói ra.

Nàng ta nói: “Ban nãy trong chợ, may mà nhờ có tiên quân cứu giúp, nếu không Diệu Vân khó qua khỏi tai kiếp này”.

Ta kinh ngạc nhìn nàng ta, đến Dạ Hoa cũng thay đổi nét mặt.

Đạo cô Diệu Vân lập tức cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, lan đến tận dái tai.

Đạo cô này không phải là một đạo cô bình thường, có thể nhìn ra tiên thân của Dạ Hoa, lại còn biết được ban nãy là do Dạ Hoa làm phép. Có lẽ chỉ cần mười mấy năm nữa là nàng ta có thể thăng thiên được.

Dạ Hoa liếc nhìn nàng ta một cái, lại thay đổi nét mặt, thờ ơ nói: “Tiện tay thôi, cô nương không cần phải khách sáo”.

Dái tai của đạo cô Diệu Vân liền đỏ bừng, cắn môi khẽ nói: “Cái đưa tay của tiên quân, đối với Diệu Vân lại là đại ơn. Nhưng không biết, không biết, tiên quân có thể cho Diệu Vân biết tiên hiệu của tiên quân được chăng. Sau này Diệu Vân thăng thiên, sẽ tìm đến phủ của tiên quân để báo đáp ân tình này”.

A, đạo cô này, đạo cô này, không phải nàng ta có tình ý chứ?

Lúc này ta bỗng nhớ ra quy củ thu nhận đồ đệ của núi Côn Luân, không câu nệ tuổi tác, xuất thân, miễn là không phải tiên nữ. Có lẽ Mặc Uyên năm xưa đã nếm trải chút cay đắng, sau đó mới ngộ ra được đạo lý này.

Bọn họ sinh ra đã có khuôn mặt đẹp, thực sự rất thu hút đào hoa.

Dạ Hoa nhấp một ngụm trà, vẫn lạnh lùng nói: “Có nhân mới có quả, cô nương hôm nay nhận được quả báo tốt đẹp này, tất kiếp trước đã có thiện duyên, chứ chẳng liên quan gì tới bản quân. Cô nương đâu cần phải canh cánh trong lòng”.

Đạo lý này quả không sai, đạo cô Diệu Vân cắn môi hồi lâu, cuối cùng không nói được gì.

Cũng may khi nãy ta và cục bột nhỏ đã thu dọn hết đồ chơi trên mặt bàn, ngẩng đầu lên nhìn nàng ta cười cười, nàng ta cũng cười cười đáp lễ, lại nhìn sang cục bột nhỏ bên cạnh mắt hau háu đợi đồ ăn, bèn khéo léo tán tụng: “Tiểu tiên đồng này đáng yêu, lanh lợi quá”.

Ta khiêm tốn đáp: “Còn nhỏ trông thì dễ thương, nhưng lớn lên không biết sẽ ra sao. Quê ta có một tiểu tiên, lúc còn nhỏ trông rất ngoan ngoãn, qua ba nghìn năm, chỉ ra dáng thiếu niên một chút, còn đâu tư thái hoàn toàn tầm thường”.

Cục bột nhỏ giật giật tay áo ta, nhìn ta với vẻ rất tủi thân.

A, nhất thời không chú ý, đã quá khiêm tốn đây mà.

Dạ Hoa bưng chén lên nhìn ta, nửa cười nửa không nói: “Đàn ông lớn lên tuấn tú để làm gì, như lúc đánh nhau, một gương mặt đẹp sẽ không thể hữu dụng bằng một nắm đấm đẹp”, nhấp một ngụm trà, lại nói tiếp, “huống hồ nghe nói nữ giống cha, nam giống mẹ, haizz, theo ta thấy, A Ly cho dù có lớn, hình dáng cũng không khác giờ là mấy”.

Gương mặt nhìn như chực khóc đến nơi của cục bột nhỏ lập tức trở nên tươi rói, nhìn Dạ Hoa hết sức thân thương, chỉ còn thiếu chút nữa là xích lại sát hắn ta.

Ta hắng giọng một tiếng, làm ra vẻ quan tâm, nói: “Cho dù sau này cục bột lớn lên như thế nào thì vẫn là khúc ruột của ta, ta vẫn yêu thương bảo vệ nó”.

Cục bột nhỏ lập tức quay đầu lại, ánh mắt rưng rưng nhìn ta, thiếu chút nữa là xích sát lại ta.

Dạ Hoa cúi đầu khẽ cười, không nói thêm gì nữa.

Rượu được mang lên trước, một lát sau thức ăn cũng được bưng lên, tiểu nhị rất tốt bụng, một bình Quế Hoa được hâm nóng rất đúng lúc.

Mão Nhật Tinh Quân làm việc rất tốt, nắng nhưng không gắt, trên trời xanh còn có mấy đám mây trôi lững lờ, thật vô cùng đăng đối với cây cối um tùm dưới mặt đất.

Tình cảnh ngày hôm nay, uống chút rượu, ngâm mấy bài thơ thật thú vị xiết bao, nói sao đạo cô Diệu Vân và phu đánh xe cũng không uống rượu, Dạ Hoa và ta uống liền hai, ba chén rồi không uống nữa, sau đó hắn sai tiểu nhị dọn hết chén trước mặt ta, thật khiến người ta cụt hứng.

Lúc ăn cơm, Dạ Hoa giống như bị điên, cứ điên cuồng gắp thức ăn cho ta, mỗi lần gắp, lại cười rất dịu dàng, rồi nói: “Đây là thứ nàng thích ăn nhất, ăn nhiều một chút đi”. Hoặc là “Tuy rằng đây không phải là món nàng thích, nhưng rất tốt cho cơ thể, nàng gầy như thế này, không thương xót bản thân thì cũng khiến ta đau lòng”. Tuy biết rằng hắn mượn ta để ngăn cản đào hoa, nhưng cũng không chịu nổi mà bị tê dại đến mức run lên từng đợt, từng đợt.

Đạo cô Diệu Vân ở đối diện có lẽ nghe thấy rất chướng tai, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như giấy. Tên phu xe kia nhận thấy có gì là lạ, nên vội và một bát cơm rồi dẫn chủ nhân quay người cáo từ.

Dạ Hoa cuối cùng cũng chịu ngừng gắp thức ăn cho ta, ta thở phào nhẹ nhõm. Hắn lại khoan thai nói: “Nếu nàng cứ không chịu nghe lời như vậy, sau này phải làm thế nào mới được đây?”.

Ta không thèm đếm xỉa đến hắn, mà chỉ cắm đầu ăn cơm.

Cơm còn chưa ăn xong, tiên quan Ca Quân đã đột ngột xuất hiện. May mà hắn ta đã giấu vết tiên, nếu không một người bằng xương bằng thịt cao to lại lơ lửng giữa lưng chừng tửu lâu, trừng trừng nhìn chúng sinh, sao mà họ chấp nhận được.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3