Hoa nở giữa tháng năm cô đơn - Chương 11 - Phần 2

Tôi nheo lông mày lại, bản năng thôi, tôi rất ghét người khác thẳng thẳn hỏi tôi chuyên ngành và tên tuổi như thế này, thầy giáo điển trai này đã vô tình động chạm một chút vào lòng tự tôn của tôi. Có lẽ tôi đã giữ phong thái ấy lâu rồi, rất lâu rồi tôi cũng không nói chuyện với đàn ông, cho nên vấn đề này cũng là một điều dễ hiểu và đương nhiên, đối với tôi mà nói có chút nhạy cảm.

Lúc ấy, tất cả những cảm tình đã có đều biến mất.

Cho nên tôi đáp: “Em là Thủy Bình, người đời thường gọi là Thủy Hóa, đến trái đất du học ạ”.

Thầy ngẩn người ra một lúc, trên mặt chưa kịp xuất hiện bất cứ một biểu cảm thích ứng nào thì tôi đã quay mặt đi, chuồn mất tiêu rồi.

Đi từ viện Y học ra thì ngày mùa hạ trời đã xế chiều, những đám mây trắng dần bị nhuộm màu hồng nhạt của ánh nắng chiều tà, đài phát thanh của trường đang phát bài hát của Vương Phi Gửi cho bản thân bức thư tình.

“Viết một bức thư tình cao quý, dùng lời nói của chính mình viết thành thiên thư, không biết yêu bản thân mình thì làm sao biết yêu người khác...”.

Tôi cũng nhẹ nhàng hát nhẩm theo bài nhạc, sau đó rút điện thoại nhắn tin cho một bạn nữ đang học cao học ở viện Trung khoa: “Hôm nay có một người rất đẹp trai để mắt đến tớ nhé, chàng hỏi tớ học ở viện nào?”.

“Nằm mơ rồi, muộn thế này cậu mới tỉnh dậy à?”.

“Không, là thật đấy. Cậu ghen tỵ với tớ đấy à, he he, nhưng lúc ấy tớ thể hiện là rất có tính công kích”.

“Run bắn lên hả? Hay là bị tăng huyết áp?”.

“Cậu tốt nhất là đừng nghiêm trọng hóa chứ, nghe tớ kể này, lúc ấy tớ còn cảm thấy không hề thoải mái, đâm cho chàng ấy một câu rồi đi, tớ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cảm thấy phản cảm với ai hỏi mình tên gì, học ở đâu, như là bị kiểm tra hộ khẩu ấy”.

“Cậu đang đùa đấy à”.

Tôi dán mắt vào tin nhắn, nhìn chằm chằm một lúc, nghĩ nghĩ rồi thì cũng trả lời: “Mi à, nói thật đấy”.

Buổi tối trở về ký túc xá tôi kể chuyện này cho Tần Chi Văn nghe một chút, cậu ấy cẩn thận giúp tôi phân tích mà không đụng chạm vào nỗi đau của tôi, cậu ấy nói: “Cậu chịu đựng quá lâu rồi, nên ra ngoài mở rộng mối quan hệ bạn bè hay gì đó đi, sẽ tốt cho cậu mau phục hồi đấy”.

“Không có hứng thú”.

Lúc đó tôi đang mải xem một bộ phim rất quen thuộc, với hàng loạt những lựa chọn ngu ngốc, hơn nữa tình tiết thì rất bạo lực, nhiều cảnh nóng Sex is zero, trong phim nhân vật nam chính thì điên điên ngu ngu, nhìn thấy nhân vật nữ chính xinh đẹp thì cứ phát điên phát cuồng lên, gần như biến thành một kẻ chỉ dùng nửa người để suy nghĩ, hơn nữa dường như cái loại suy nghĩ ấy chẳng có chút gì là của loại động vật cao cấp cả, rất tức cười, khiến vai nữ chính ghét cay ghét đắng, khiến quần chúng căm ghét.

Tôi liền hỏi Tần Chi Văn: “Xem Sex is zero chưa”?

“Xem rồi, gì thế?”.

“Muỗi này, tớ nhìn nhân vật nam chính và chợt cảm thấy là một thằng con trai cưa cẩm một đứa con gái nếu không phải là tán tỉnh thì cũng là có mục đích cả, hơn nữa còn mặt dày khiến người ta phát ghét, loại con trai như thế, có khiến người ta cảm thấy rất rẻ mạt không?”.

Cậu ấy tạm dừng một lúc rồi nói: “Ồ, nếu thầy giáo điển trai theo đuổi cậu thì sao? ”.

“Tớ cũng sẽ cảm thấy thầy ấy thật rẻ mạt, hay là tớ rất giả tạo, nhưng mà quả thật là tớ rất ghét người ta như thế, con người ai cũng đều có lòng tự trọng, có sự kiêu ngạo, mà tại sao lại phải vì một người khác mà tự hạ thấp bản thân và giá trị của mình xuống chứ?”.

“Nếu như cậu nói, thì mỗi người ai cũng kiêu ngạo rồi coi thường người khác, ai cũng chờ đợi người khác hạ thấp bản thân với mình, nhưng rồi ai cũng không chịu hạ thấp bản thân với người khác cả, cứ thế thì chỉ vì một chút kiêu ngạo, mà chẳng ai yêu nhau nữa à”.

“Nhưng...”.

“Nếu như tớ theo đuổi cậu thì sao? Cậu cũng nghĩ tớ là rất rẻ mạt à?”.

“Điều này không giống thế mà”.

“Khi hai người yêu nhau, sẽ luôn có một người yêu nhiều hơn, cho đi nhiều hơn nhưng mà không phải tình cảm của ai cũng rẻ mạt. Cậu cảm thấy người ấy rẻ mạt là do cậu thấy người ấy chưa đủ tốt, chưa đủ tiêu chuẩn của cậu, nên mới ghét bỏ, mới có cảm giác người ấy quá hạ thấp bản thân, lòng tự trọng, tất cả đều là do thái độ của cậu quyết định hết”.

Sau đó Tần Chi Văn lại cười và nói: “Tịch Tịch, tớ phát hiện ra là cậu thật sự không thể khiến cho đàn ông theo đuổi được, bản thân cậu tự tìm gì đó làm đi có lẽ còn có hứng thú hơn đấy”.

“Làm gì có chuyện tự tớ sẽ đi tán tỉnh bọn con trai cơ chứ”.

“Đừng có nói quá đắc chí như thế, không khéo sau này cậu lại mê mẩn anh thầy đẹp trai ý đến không biết mình là ai ấy chứ, he he”.

Đột nhiên có một cơn gió lạnh khác thường thổi đến, tôi hằm hằm hắt xì hơi một cái: “Muỗi kia, cậu đúng là đồ độc mồm độc miệng, tớ cũng cảm thấy lao động là vinh quang, tự làm gì đó mình thích là tốt nhất”.

Một hồi rất lâu sau cũng không nghe thấy bên kia đáp lại, tôi mặc kệ rồi xem phim tiếp.

Đại khái là lúc đầu, tôi là một đứa con gái lúc nào cũng nhìn người khác với ánh mắt kiêu ngạo, còn có chút gì đó rất thanh cao, tất cả đều là để che giấu đi nội tâm sâu kín, che giấu đi cái lý do mà tôi lại ghét người ta thích mình. Chỉ khi Cố Tông Kỳ vừa xuất hiện thì mọi thứ bị vỡ tung.

Lúc ấy, tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều, nhưng mãi cho đến sau này khi lặng lẽ ngắm nhìn Cố Tông Kỳ tôi mới biết hình thái của bản thân mình thế nào, rất thấp rất thấp, thấp như khói bụi, hèn mọn và đau thương.

Đại loại đây chính là báo ứng của tôi.

Vài ngày bình yên trôi qua, tôi không đến viện Y học nữa, cũng không đến chuỗi cửa hàng sủi cảo, dường như tất cả giống như bong bóng xà phòng đẹp lung linh bay giữa bầu trời, khoảnh khắc không bao giờ có thể lãng quên.

Hôm ấy, ông chủ của tôi đang vui vẻ mở phim Người tình của phu nhân Chatterley thì có một nhóm người, cả nam cả nữ ngồi ở cầu thang phòng học xem đoạn phim sex nghệ thuật nổi tiếng nhất trên thế giới, nói hoa mỹ gọi là theo đuổi tình yêu và tình dục. Lúc mới xem thì rất hưng phấn, nhưng một lúc sau thì thấy thật ngu si không có cảm xúc gì hết, mấy anh em bên cạnh tôi bắt đầu dùng điện thoại lên mạng xem xu hướng thị trường.

Vừa lúc ấy, Tần Chi Văn nhắn tin cho tôi: “Tịch Tịch ơi, anh hai tớ về nước, mọi người sẽ ra ngoài tụ tập, tớ đến đón cậu đi nhé!”.

Tôi cười toe toét đồng ý.

Bao nhiêu năm rồi, tôi mới chỉ gặp anh của cậu ấy hai lần, cũng chưa lần nào nói chuyện với anh ấy một mình cả, có thể nói là trong một gia đình lạnh nhạt ấy, thì hơi ấm cuối cùng của Tần Chi Văn chính là anh hai cậu.

Hẹn gặp ở một khu bên cạnh hồ nước, phong cảnh thật là đẹp, hơn nữa trang trại được làm rất tinh tế, mọi người ở trong thành phố này đều sẽ đến đấy, bố nuôi tôi cũng thỉnh thoảng vác cần câu xuống đây câu cá, giảm stress.

Bầu trời hôm ấy, ánh sáng thuần khiết, chân trời một màu xanh lam, có một vài màu sắc dần biến đổi, từ gần đến xa, từ ánh sáng màu xanh đậm đến những màu xanh trắng u ám, ở phía tiếp giáp của đường chân trời những đám mây nhè nhẹ bay...

Còn ở phía xa, những dãy núi trùng trùng điệp điệp đến tận chân trời, với những khu rừng hoang màu xanh đậm phủ khắp.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn anh trai của Tần Chi Văn ở khoảng cách gần như thế.

Anh ấy có nét mặt giống Tần Chi Văn như đúc, chỉ có đôi mắt là khác biệt lớn nhất. Đôi mắt của anh ấy tròn và nhìn rất phúc hậu, không như cái kiểu mắt của Tần Chi Văn vô tư không lo nghĩ, chắc là lúc nhỏ chưa mở mắt là đã có sự khác biệt rõ ràng như thế này rồi. Nhìn khuôn mặt này, cũng không khó tưởng tượng ra là tại sao bố mẹ ruột của họ lại phải bỏ rơi một người rồi giữ lại một người khác.

Tiếng nói của anh ấy có chút trầm, giống như ma sát với cát mềm, tốc độ cũng rất chậm: “Là Dụ Tịch nhỉ? Chào em, anh là Nhiệm Chi Ninh”.

Tôi cười lên, rồi rất phóng khoáng chào hỏi: “Em chào anh hai”.

Anh ấy cũng mỉm cười, nhìn ánh mắt của tôi có chút vị thẩm tra, rồi ngay lập tức trở lại trạng thái bình thường, anh ấy ấm áp nói: “Gọi em là Tịch Tịch được chứ?”.

Tôi đột nhiên bị ngẩn người ra một lúc rồi vội vàng trả lời: “Tùy anh, tùy anh thôi”.

Cũng chẳng biết là thế nào nữa? Tôi thấy khuôn mặt dễ thương giống hệt Tần Chi Văn nên không kiềm chế được cứ ngẩn người ra, cũng không biết là vì sao tôi luôn có ảo giác nhầm lẫn giữa hai con người này. Hàng cây bên hồ nước tươi tốt mơn mởn, nắng chói chang soi rọi qua bàn tay tôi, nhấn chìm những hình ảnh âm u. Sau đó, tôi nhìn thấy Nhiệm Chi Ninh mỉm cười với đôi mắt hé mở, đôi mắt nhìn nghiêng như đang muốn bay lên, suýt nữa thì tôi buột miệng gọi anh ấy là Muỗi.

Mọi người đều đang cúi đầu ăn, không khí vẫn khá là vui vẻ, ăn uống ồn ào náo nhiệt. Phía đàn ông ngồi một chỗ uống một chút rượu trắng, Tần Chi Văn và anh hai ngồi bên cạnh tôi. Tôi nhìn Tần Chi Văn cầm ly rượu, đưa lên miệng nếm thử mùi vị, rồi uống một hơi cạn ly.

Sắc mặt của cậu ấy ngay lập tức thay đổi sắc thái, tôi bèn nhẹ nhàng hỏi: “Muỗi thấy không thoải mái à? Đừng uống nữa”.

Cậu ấy lắc đầu: “Không sao đâu, buổi sáng tớ không ăn gì, có lẽ thế nên có một chút không khỏe lắm”.

Tôi giằng lấy ly rượu của cậu ấy, rồi cười đáp: “Cậu đừng cố nữa, thế này nhé, tớ uống thay cậu”.

Mọi người cười phá lên ha ha ha, đáng lẽ trong trường hợp này mọi người sẽ không bỏ qua cho Tần Chi Văn đâu, cơ mà vì sợ thái độ của anh hai nên không ai nói gì cả. Nhưng tôi dần dần nhận ra là người đang ngồi bên cạnh tôi - Tần Chi Văn có gì đó không được bình thường, cậu ấy vốn khuôn mặt rất trắng..., trên trán bắt đầu xuất hiện mồ hôi, sau đó tôi thấy cậu ấy đứng dậy rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Nhiệm Chi Ninh cũng ngay lập tức đứng lên: “Để tôi đi xem xem”.

Không khí bàn ăn cũng dần dần bị một chút ảnh hưởng, tôi ngồi ăn mà người một nơi, dạ một nẻo, đợi một lúc lâu chẳng thấy họ quay lại, tôi bèn đi ra ngoài tìm. Cái nhìn đầu tiên tôi thấy không phải là Tần Chi Văn hay anh hai mà là rất nhiều giấy vệ sinh rơi rớt trên bệ rửa. Dính những vết máu...

Còn một đống giấy dính đầy máu vứt đầy trong thùng rác.

Tôi đần người ra một lúc, nhìn Tần Chi Văn một cách ngốc nghếch, dường như cậu ấy bị tôi làm cho giật mình, một lúc sau mới mỉm cười mệt mỏi nhìn tôi: “Chắc tại tớ uống nhiều quá!”.

“Đi viện đi”. Dường như có cánh tay nào đó đang bóp nghẹt cổ tôi, khiến cho hô hấp bị tắc nghẽn lại: Muỗi, đi viện nhanh, anh hai, đưa cậu ấy đi viện đi”.

Tôi nhìn một lúc, tất cả đều là màu đỏ thẫm, nhìn trạng thái này là thổ huyết chứ không phải là...

Nhiệm Chi Ninh nhìn tôi một cái, đỡ Tần Chi Văn dậy nói: “Đi thôi, em bị đến mức thế này rồi, nôn thêm hai lần nữa thì em sẽ mất mạng luôn đấy, đừng có cố chấp nữa, Tịch Tịch, em ở đây hay là đi đến viện Đông Hoa với bọn anh?”.

“Đi, đi viện thôi, để em gọi điện cho bố nuôi em”.

Trong ấn tượng của tôi, Tần Chi Văn sức khỏe lúc nào cũng rất tốt, hình như là cậu ấy chưa bao giờ bị ốm cả, chỉ là tôi bị những vệt máu ấy làm cho hoảng sợ tý thôi, qua một lúc tôi đã bình tĩnh lại. Dựa vào kinh nghiệm từ trước đến giờ, trong lòng tôi nghĩ là có khả năng cậu ấy bị... loét dạ dày, thổ huyết là một trong những triệu chứng của bệnh này, chữa trị xong, rất nhanh chóng khỏe lại.

Tôi cũng không nghĩ nhiều, các bác sĩ phòng cấp cứu quả nhiên cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, kết quả bước đầu là hệ tiêu hóa bị viêm loét, cho đi kiểm tra, sau đó giữ lại bệnh viện theo dõi, một ngày căng thẳng cũng qua đi.

Nhìn chai truyền nước phía đầu giường, những giọt nước chảy xuống chầm chậm, tôi không kiềm chế được nói với Tần Chi Văn: “Con muỗi bệnh kia, tớ đợi suốt mười hai năm, cuối cùng thì cũng nhìn thấy ngày cậu bị đáng thương như thế này”.

Cậu ấy dùng sức bĩu mồm lên nói: “Đúng rồi, tớ sống dở chết dở, xấu xí thế này cũng bị cậu nhìn thấy hết rồi, cậu bảo tớ phải làm thế nào đây?”.

Cậu ấy nhẹ nhàng khép mắt lại, nói nhỏ nhỏ: “Tịch Tịch à, tớ muốn ngủ một lúc, cũng muộn rồi, cậu về ký túc xá trước đi”.

Tôi gật gật một tiếng: “Ờ, thế tớ về nhé, mai tớ đến thăm cậu”.

Dưới ánh đèn trắng mờ, khuôn mặt của cậu ấy có chút gì đó nhợt nhạt, yêu yếu, đôi mắt cố khép lại, lông mi hơi rung rung, giống như con bướm đang bị thương, nhìn thấy vậy tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, nên vội vàng cáo từ đi về.

Nhiệm Chi Ninh đưa tôi về ký túc xá, trên đường về chúng tôi nói chuyện rất ít, anh ấy hỏi gì tôi trả lời nấy, đối với anh ấy, tôi lúc nào cũng có một chút ngại ngùng, đứng dưới tầng dưới ký túc xá lúc chào tạm biệt, anh ấy đột nhiên hỏi tôi: “Tịch Tịch em có bạn trai chưa?”.

Tôi dừng lại một lúc rồi vội vã phủ định: “Chưa, vẫn chưa ạ”.

Anh ấy mỉm cười, đôi mắt tròn ướt ấy lại biến thành một cái gì đấy như đang muốn bay lên, bóng đêm tối mù mờ không nhìn rõ cảnh vật, anh ấy thuận tay xoa xoa đầu tôi rồi nói: “Ngủ sớm em nhé, đừng nghĩ ngợi nhiều”.

Lòng bàn tay của anh ấy có chút lành lạnh, tôi lờ mờ đáp lại một tiếng “Vâng”, rồi mở khóa bước lên phòng.

Ngày hôm sau, tôi gọi điện cho Tần Chi Văn, không có ai nhấc máy cả, tôi nhắn tin cho cậu ấy nói là tôi sẽ đến bệnh viện Đồng Hoa thăm cậu ấy, nhưng rất lâu sau mới nhận được tin nhắn trả lời: “Tịch Tịch, lúc nãy tớ vừa đi làm thủ tục xuất viện, không cần đến thăm đâu, tớ không sao rồi, bây giờ phải đi ra ngoài một chút đây”.

Tôi liền nổi giận đáp: “Cậu có muốn sống không đấy hả, quay về giường nằm ngay cho tớ”.

“Hi hi, không sao không sao, Tịch Tịch cậu thật là tào lao, cằn nhằn như bà cụ tám mươi tuổi ý, tớ đi cùng anh hai nữa mà”.

Nghĩ đến hình dáng anh Nhiệm Chi Ninh thông minh, chu đáo, Tần Chi Văn được anh ấy chăm sóc thì tôi cũng yên tâm: “Vậy cậu phải chăm sóc bản thân tốt nhé, tớ lên lớp học môn dịch chết tiệt đây”.

Những ngày trôi qua của một cô gái thật giống như một nghìn trang sách mà nội dung giống hệt nhau, mỗi ngày trôi qua một cách nhàm chán, ngày nào cũng giống ngày nào, ngủ, ăn rồi đi học...

Những trò cười đang được giấu kín dưới bóng tối, những bi kịch cuộc đời, sẽ nhân lúc này mà xuất hiện, trêu chọc giễu cợt con người.

Lúc ấy tôi đang xem một bộ phim hoạt hình cực kỳ buồn cười, thì vô tình có một cuộc điện thoại ở nhà gọi đến, nội dung khiến tôi vô cùng sợ hãi, thậm chí còn có cảm giác đau đớn tột cùng, bà ngoại tôi bị ung thư ruột di căn, sẽ không sống được bao lâu nữa.

Là một ngày tháng Sáu, buổi trưa ánh nắng mặt trời chiếu chói chang khiến tôi bị một trận say nắng, tôi nhớ đến bà ngoại với ánh mắt trìu mến, bà nheo mắt lại rồi gọi tôi Tiểu Tịch, mùa hè bà nấu chè đậu xanh ngon ngọt cho tôi, bà ngồi trong vườn nhìn tôi và Tần Chi Văn đùa nghịch, rồi có một đống khăn giấy rơi xuống ao nước, màu đỏ thẫm, trùng trùng điệp điệp trước mắt tôi khiến tôi chóng mặt vô cùng.

Không kịp nghĩ gì hết, tôi vơ tay lấy ví tiền, đeo giày rồi chạy ngay đến bệnh viện Đông Hoa tầng hai khoa phẫu thuật, đến thang máy tôi cũng không kịp đợi, leo luôn cầu thang bộ lên. Vừa bước đi cầu thang lên tôi đã nhìn thấy bố và mấy chú đang đứng ở cửa phòng, còn có chủ nhiệm khoa ngoại phẫu, một vài bác sĩ mặc áo khoác trắng, đều mặc quần ngắn, ngoại trừ một bóng dáng vừa gầy vừa cao, mặc một cái áo sơ mi màu xanh nhạt, mái tóc ngắn xoăn xoăn, khuôn mặt nhỏ nhỏ, tôi bắt gặp đôi mắt quen thuộc.

À đúng rồi, tôi chợt nhớ đến thầy Cố cũng làm ở khoa ngoại phẫu.

Vừa lên đến nơi, tôi liền nghe thấy tiếng bố gọi: “Con đến rồi à, bà đang ở trong phòng bệnh, con vào thăm đi”.

Tôi thở hổn hển, chân đang run lên, vội vã chạy vào phòng. Bà đang nằm trên giường bệnh, một tay thì bị truyền nước, bên cạnh là một đống các máy móc với ánh đèn nhấp nha nhấp nháy. Tim tôi bắt đầu đập mạnh, bà đang ngủ mê man, những vết nhăn trên mặt đều hiện rõ lên, khuôn mặt bà bình an giống như sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Tôi lặng lẽ bước ra ngoài, một đoàn người đi ra ngoài, vào trong thang máy, không ai chú ý đến tôi, người đang từ từ bám vào tường quỳ xuống, khoảnh khắc ấy, tôi không biết có nơi nào có thể cho tôi chui xuống.

Tôi nhắm mắt lại, cố mê man để mê hoặc bản thân, trong một lúc, một sự việc qua nhanh, mùa xuân ấm áp hoa nở.

Ánh nắng mặt trời soi rọi vào mắt tôi, để lộ rõ những vết tàn nhang, tôi thấy một tia sáng chói lòa khác thường, tròn tròn, giống như trong phim kinh dị, đang di chuyển lắc qua trước mắt tôi.

Ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt phản chiếu sau ánh sáng, chính là khuôn mặt của Cố Tông Kỳ, lông mày nheo lại, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Em làm sao thế”.

“Chân run rồi, chạy một hơi đến”. Tôi không còn sức trả lời: “Anh làm gì đấy?”.

Anh ấy “Ờ” một tiếng, nét mặt ngốc ngốc đến đáng yêu: “Tôi nghĩ rằng... Em đang khóc...”.

“Con người luôn có sinh lão bệnh tử, đến giai đoạn này cũng là không còn cách nào nữa rồi. Em có thể làm gì chứ?”. Tôi ra sức cãi: “Chỉ có cách tự khuyên mình, là do số trời, khóc có tác dụng gì đâu chứ?”.

“Này, em... có đứng dậy được không?”.

Tôi cắn môi, chân cố gắng nhấc lên, nhưng do quỳ lâu quá nên chân đã bị tê rồi, không thể đứng vững được ngay, tôi vô tình giơ tay ra bám vào áo của anh ấy, thì nghe thấy tiếng “tạch tạch”, có tiếng cái gì đó bị vỡ “tách tách”, một cái cúc nhỏ rơi trên sàn, xoay một vòng, rồi nằm yên lặng không có tiếng động nữa.

Giống như vận mệnh của con người, bị luân chuyển một thời gian, thì không thể quay trở về quỹ đạo ban đầu được nữa.

Chỉ có tôi là rất hiếu kỳ, tại sao tôi nhìn Cố Tông Kỳ bị tôi kéo rách cả áo sơ mi, để lộ ra làn da trắng bóc và cái bụng nhỏ săn chắc, lại chợt nghĩ đến một vấn đề triết học sâu sắc thế này.

“Xin lỗi. Em bị tê chân”.

Dường như đó là buổi xế chiều tháng Năm, khoảng không với một màu đỏ nhạt, chiếu lên trên khuôn mặt trắng trẻo của anh ấy, tôi vẫn còn nắm chắc chưa chịu buông tay xuống: “Em xin lỗi, thầy Cố, em nhỡ tay...”.

Cảm thấy người đỡ hơn một chút, tôi liền giúp anh ấy nhặt cái cúc áo lên, còn vài sợi chỉ nhỏ dính trên áo, đứng bên cạnh anh ấy tôi thương lượng: “Thế này vậy, thầy Cố, em giúp thầy khâu lại nó là được chứ?”.

Phòng làm việc của bố nuôi có sẵn kim và chỉ, ông là người làm việc gì cũng thô lỗ, tính khí hay nóng giận, cho nên đứt cúc áo cũng là rất bình thường.

Anh ấy ngẩn người một lúc, trên khuôn mặt có vẻ như vừa xuất hiện vài vệt đỏ bay qua, cho nên tôi bèn nghiêm túc giải thích: “Không, thầy không phải cởi áo ra đâu, cách núi bắt bò, em vẫn biết làm mà”.

Tôi nghĩ nghĩ một chút rồi nói thêm một câu: “Yên tâm, em không có thích thầy đâu, em sẽ không nhìn trộm đâu”.

Có thể xem là công bằng rồi.