Chẳng phải trộm của ngươi một chiếc cốc - Chương 11
Chương 11: Lão Thiên dồn dập phóng sấm sét
Nam nhân kia hôm nay không có mặc một thân màu trắng hưu nhàn như lần trước gặp ở thang máy, mà là một bộ trang phục tối màu, càng làm nổi lên khuôn mặt đẹp như ngọc của hắn, một đường cong tuấn nhã phi phàm, vẻ mặt mang theo một tia cao cao tại thượng……
Dường như hắn nhận thấy sự xuất hiện của cô, đôi mắt đen như ngọc nhẹ nhàng quét lại đây……
Bối Bối nhất thời có chút bất động, rất nặng nề bước tiếp, có cảm giác dũng khí đã bị hút đi.
Yêu nghiệt chính là yêu nghiệt a, khí thế quá mạnh mẽ……
Không đúng, cô – Biện Bối Bối mới là “ma cũ” ở Thánh Thế, vì sao phải sợ một “ma mới” ?!
Lật bàn……
Trắng đen đảo lộn, nghiêng trời lệch đất, chủ nghĩa đế quốc tiêu diệt chủ nghĩa cộng sản không thành?!
Lật bàn……
Cô là người huấn luyện và nắm quyền sinh tử của những người mới!
Đau bụng, cô lại thấy đau bụng, hiện tại Bối Bối rất bực mình, rất muốn phát tiết.
Bối Bối cắn răng đến gần, nhìn một lượt từ cao xuống thấp: “Cậu tên là gì? Người ở ngành nào?”
Nam nhân thấy Bối Bối đến gần, vẻ mặt có chút gian xảo, như một tác phẩm nghệ thuật bình thường tả cảnh đẹp ý vui, nhưng là nghe được câu hỏi của cô, biểu tình của hắn có chút kinh ngạc, chậm rãi đứng dậy, nhìn xuống.
“Em đã quên tôi?” Giọng nói lộ ra vô hạn nguy hiểm.
Bị đối phương từ trên cao nhìn xuống……
= =
Chân Bối Bối có chút phát run, âm thầm phỉ nhổ chính mình không được chịu thua kém người ta, cô cố gắng kiễng chân, ngẩng đầu nói: “Nha, cậu đừng nghĩ đến ở thang máy giúp đỡ tôi một lần, tôi sẽ bỏ qua cho cậu. Làm người mới, cậu có biết khóa huấn luyện đã đi được một nửa chặng đường là rất nghiêm trọng?! Lần này huấn luyện khảo hạch, tuyệt đối sẽ không cho cậu điểm……”
Ánh mắt sắc bén của hắn quét lại đây, khóe miệng rất nhanh tạo thành một đường cong, giọng nói của Bối Bối có chút run run, vẫn rất can đảm tiếp tục: “Trừng cái gì mà trừng?! Không nói cho tôi biết tên ngành, tôi sớm muộn gì cũng điều tra ra, Thánh Thế không phải là công ty cậu muốn thứ gì sẽ được thứ đó! Vừa mới vào đây, thái độ đã kiêu ngạo như vậy, chẳng những trốn buổi huấn luyện người mới, lại còn dám không coi ai ra gì ngồi ở ghế của người chủ trì hội nghị. Người quản lý không nói cho cậu phép lịch sự tối thiểu trong cuộc họp sao?!”
Vừa dứt lời, Bối Bối liền cảm thấy thắt lưng có điểm căng thẳng, chờ sau khi lấy lại tinh thần, cả người cô đã ở trong vòng tay của yêu nghiệt, cô trợn to hai mắt.
Ầm…… Bối Bối bị sét đánh đến hỗn độn, phản xạ có điều kiện vung tay ra.
Đáng tiếc chỉ được nửa đường thì bị chặn đứng, một bàn tay hắn nắm lấy cổ tay của cô, một tay chộp lấy thắt lưng cô, dùng sức, kéo cô ngã vào người hắn.
Hắn hơi hơi cúi đầu, chóp mũi dường như sát với chóp mũi của cô, ánh sáng có thể giúp cô nhìn rõ mỗi tấc trên khuôn mặt của hắn.
Thật sự là thân cận quá, gần đến mức có thể nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của chính mình trong mắt hắn, gần đến mức có thể cảm nhận thấy cơ bụng của hắn thật rắn chắc, gần đến mức mỗi khi hô hấp đều tràn ngập hơi thở của hắn.
Kia được gọi là chấn động lòng người.
Cuối cùng, hắn thân mật phun ra một câu: “Vincent” (Vincent = Tỉ Hà Di)
Nhiệt khí phun trên môi của cô.
Ầm…… Bối Bối bị sét đánh đến đổ máu……
Không phải giả vờ đổ máu, là đổ máu thật.
Bụng vốn là đau đến rối rắm thành một đoàn gì đó, bỗng dưng hóa thành một dòng nước ấm, vui sướng mà tuôn ra.
Bối Bối hồn phi phách tán (hồn bay phách lạc, mất hồn mất vía), yêu nghiệt chính là yêu nghiệt nha, khí thế cường đại đến mức ngay cả “Lão bằng hữu” cũng bị dọa đi ra! (Lão bằng hữu = kinh nguyệt)
Một bên hoảng hốt, một bên trong đầu còn miên man suy nghĩ.
YY, người ta bị nam sắc dụ hoặc đều là chảy máu mũi, vì sao đổi thành chính mình lại là lưu kinh nguyệt?! (YY = tự sướng)
Đây là thể chất gì a……
“Các ngươi……”
Bối Bối quay đầu, nhìn đến bên cạnh bàn trà của phòng họp có một người rất cao và đẹp trai đứng ở đó, nam tử trẻ tuổi có ánh mắt đào hoa, cầm trong tay một cốc cà phê, nghẹn họng trân trối nhìn bọn họ.
Ách…… Cư nhiên còn có người khác ở đây?!
> _ <
Bối Bối muốn điên, giãy ra khỏi vòng ôm của yêu nghiệt, sửa sang lại quần áo.
Nơi này là công ty, nơi này là phòng họp, lát nữa còn có cuộc họp của các HR quản lý, Bối Bối chính là muốn chết, cũng phải chết cho “trong sạch”……
Bối Bối cười tươi, nhìn nam nhân đào hòa hỏi: “Cậu là?”
“Tôi là Glen – trợ lý đặc biệt của CEO, cô là huấn luyện chủ quản Lynn?! Nghe nói đã lâu……” Nam nhân đào hoa vươn tay không bưng cà phê cùng cô bắt tay nhiệt tình.
Tầng 38 có một Giám đốc điều hành trẻ như vậy?! Đẹp trai như vậy?! Thân thiện như vậy?!
Cùng yêu nghiệt quả thực không phải một cấp độ a……
“Vincent, cà phê của anh đây.” Glen rút tay lại, đem cà phê đưa cho yêu nghiệt: “Theo yêu cầu của anh, cái gì cũng không phóng.”
= = Tầng 38 thân thiện đến mức, Giám đốc điều hành tự pha cà phê cho người mới ?!
Không phải là muốn làm phản rồi sao?!
Bối Bối nhìn qua Glen, rồi lại nhìn qua vẻ mặt đương nhiên tiếp nhận cà phê của yêu nghiệt, trong lòng giống như có người đang gõ lách cách, càng gõ càng nhanh, càng gõ càng ngừng lại……
“Vincent là anh……”
Glen nhìn đến Vincent chọn mi, quay đầu nhìn Bối Bối nói: “Tôi cứ tưởng lần trước ở khóa huấn luyện, cô đã biết được thân phận của Vincent. Jim không có nói cho cô à? Tuần trước chúng tôi đến thành phố S, thứ Hai liền đến Thánh Thế làm việc.”
“Các anh……”
“Đúng vậy, chúng tôi.” Glen chỉ chỉ người đang nhấm nháp cà phê – yêu nghiệt. “Vincent nói muốn đến xem trước, làm quen một chút tình huống, như vậy dễ dàng cho anh ấy tiếp nhận công tác CEO.”
“……”
Bối Bối không còn gì để nói, cô còn đang bận giải nghĩa toán học.
Yêu nghiệt = Vincent
Vincent = CEO
CEO = Tỉ Hà Di
Tỉ Hà Di = Cháu trai của Chủ tịch.
Cháu trai của Chủ tịch, chính là người có quyền nắm giữ số phận sống chết của nhân viên trong Thánh Thế !
Lúc trước cô mắng yêu nghiệt “Kiêu ngạo”, chính là mắng Tỉ Hà Di “Kiêu ngạo”……
Bối Bối phía trước mắng yêu nghiệt “Không coi ai ra gì” Chính là đang mắng cháu trai của chủ tịch “Không coi ai ra gì”……
Bối Bối lúc trước giảng giải cho yêu nghiệt cách chấm điểm của khóa huấn luyện, chính là giảng giải cho CEO cách chấm điểm của khóa huấn luyện……
Bối Bối phía trước còn châm chọc người quản lý tối cao chủ quản của tập đoàn Thánh Thế……
ToT
Xong rồi, nàng ngày mai phải về nhà, tự chăm lo cho bản thân rồi!
Dù có bị đuổi việc, cô cũng muốn “Ngay thẳng” về nhà
tự chăm lo cho bản thân ……
Bối Bối hỗn độn nhớ kỹ……
“Cô ấy có khỏe không?!” Ánh mắt của Glen mang hàm ý đồng tình, nhìn thân ảnh “Ngay thẳng” đang đi ra khỏi phòng họp: “Thật đáng thương, bị đùa giỡn thành ra như vậy.”
Lại quay ra nhìn Tỉ Hà Di đang thản nhiên ngồi xuống ghế: “Tiểu bảo bối bị đả kích như vậy, cậu không đuổi theo sao?”
Hắn buông cốc cà phê xuống, ngẩng đầu, ánh mắt sâu kín nói : “Không phải cô ấy còn quay về sao?”
Ở Toilet, Bối Bối tựa vào bồn rửa tay, chân run run gần đến mức đứng không nổi, đầu óc cô một mảnh mơ hồ, nhu cầu cấp bách phải có người nói chuyện.
Run run đưa tay vào túi, lấy điện thoại di động ra, ấn một dãy 8 số, chỉ chốc lát có người bắt máy.
“Sắc Nha, tớ sắp thất nghiệp.”
……
“Vì sao?! Bởi vì tớ đần độn đi đắc tội với CEO, chính là C-E-O!”
……
“Điên! Chắc chắn cậu vẫn chưa hiểu được vấn đề nghiêm trọng đến thế nào, trọng điểm là ngày mai tớ sẽ phải về nhà, tự chăm sóc chính mình!”
……
“Gì?! Quy tắc bí mật?! Tiềm năng nhất là cùng CEO ở trên giường đi?!”
……
“Gì?! Sắc dụ đổi lấy tha tội?!”
……
……
“Sắc Nha, cậu đi tìm chết đi!!!”
Run run đưa tay nhấn một dãy 8 số khác, thật lâu, có người tiếp.
“Long Điện, tớ sắp thất nghiệp.”
……
“Tớ chống lại CEO mới của công ty.”
……
“Tớ không biết thân phận của hắn, cứ nghĩ hắn là người mới, cho nên……”
……
“Đúng vậy, người không biết vô tội a!”
……
“55555, Long Điện, chỉ có cậu là phân biệt rõ ràng. Trước không nói có thất nghiệp hay không, tớ đây tay chân đầy đủ, cho dù thất nghiệp sẽ lại đi tìm việc làm mới. Hơn nữa, tớ coi như không liên quan đến chuyện này! Công ty mà đuổi việc tớ, còn phải bồi thường cho tớ mấy tháng lương nha.” (5555 = ô ô ô)
……
“Tốt, vậy cậu hẹn với Sắc Nha đáng chết kia, buổi tối gặp ở chỗ cũ!”
Kết thúc cuộc nói chuyện, Bối Bối ngẩng đầu, lại một lần nữa bị một người ở trước mắt dọa cho giật mình.
Thảm rồi…… Cho dù là Toilet ở tầng 33, nó cũng chỉ là toilet mà thôi, cũng là nơi buôn bán “bát quái”!
Bối Bối nhanh như gió, đi tới đẩy từng cánh cửa của bốn buồng vệ sinh ra kiểm tra, hoàn hảo, trừ bỏ người kia vừa rồi đứng ở đây, không có người nào khác.
“Tiểu thư, cô không sao chứ? Thân thể không thoải mái sao?” Tiếng Anh chuẩn, lưu loát, ấm áp tươi cười, thân thiết tới cực điểm, ân cần thăm hỏi.
Đó là một người phụ nữ khoảng 50 mươi tuổi, tóc vàng, mắt xanh, tất cả những người phụ nữ tầm này tuổi là phiên dịch viên của công ty, cũng không thể nói Tiếng Anh tốt như vậy?!
Có lẽ cô ấy là một trong những khách hàng của công ty, chắc cô ấy sẽ không hiểu tiếng Trung đâu……
Bối Bối thở dài một hơi, nhún vai, trả lời bằng Tiếng Anh một cách thành thạo: “Xin lỗi, đã làm cô sợ. Hôm nay cháu đến ngày “lão bằng hữu”, có chút huyết khí tràn đầy. Có gì mạo phạm đến cô, mong cô thứ lỗi a!”
“A…… Vậy thì cô nên ăn một chút canh gà nấu với đông quy (một vị thuốc Đông Y), cháu trai của tôi thường nấu cho tôi tẩm bổ.” Cô ấy nói xong gật đầu đi ra ngoài.
>_< Những người nước ngoài biết được truyền thống của Trung Quốc thực sự là tuyệt vời!
Nhưng điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là Bối Bối đã đắc tội với đại Boss tương lai!
Bối Bối hai tay chống vào bồn rửa tay, nhìn vào gương, một lần nữa hét thật to: “Biện Bối Bối, ngươi rất đần độn!”
Ngẫm lại, có chút không cam lòng, lại lần nữa nhìn vào gương hét to: “Tỉ Hà Di, ngươi cũng là đồ não tàn!!!”
Vô luận như thế nào, cuối cùng cô cũng sẽ phải đối mặt với sự thật, còn có 2 phút nữa là cuộc họp được bắt đầu, Bối Bối mặt mày xám xịt trở lại phòng họp.
Trong phòng họp, đã có đông đủ mọi người, Bối Bối cúi đầu, không dám ngẩng lên, cũng không dám nhìn chủ vị, khuôn mặt xám xịt chạy trốn tới phía cuối, tìm một góc khuất, nhanh như chớp ngồi xuống đó.
Cát tổng thấy Bối Bối tiến vào phòng họp, thở ra một hơi, bắt đầu nói chuyện: “Các vị đồng nghiệp HR, thật vui mừng, hôm nay mọi người đều tụ tập ở trong này. Đầu tiên, tôi xin long trọng giới thiệu với mọi người, tương lai sẽ là người đứng đầu tập đoàn Thánh Thế – Vincent, tân CEO của tập đoàn Thánh Thế – Tỉ Hà Di tiên sinh.”
Bối Bối không có sức lực, cùng mọi người vỗ tay……
“Vị này là trợ lý đặc biệt của Vincent, Glen, Chu Ba tiên sinh.”
Nam nhân có ánh mắt đào hoa kia tên tiếng trung là Chu Ba a, Bối Bối tiếp tục không có sức lực, cùng mọi người vỗ tay……
“Còn có vị này là thư ký cao cấp của Vincent, Linda.J Addison. Khi còn trẻ, Linda là thư ký của chủ tịch, bây giờ thì dốc hết sức để phụ trợ cho chủ tịch tương lai. Tiếp theo, cuộc họp sẽ do Linda làm chủ trì, xin mời.”
Ách…… Linda là “ma cũ”, giống như đã từng gặp qua.
Bối Bối ngẩng đầu, nhìn đến người phụ nữ tóc vàng mắt xanh, người phụ nữ ngoại quốc khoảng 50 tuổi đang đứng ở bên cạnh Tỉ Hà Di.
Cô ấy nở một nụ cười thật ấm áp, cực kỳ thân thiện, dùng tiếng Trung một cách thông thạo, mở miệng nói: “Cám ơn Jim, thật vui mừng, lại lần nữa tôi lại được trở về quê hương thứ hai của tôi – thành phố S, tôi là Linda……”
Bầu trời hiện lên tiếng sấm, Bối Bối bị sét đánh ngay tại chỗ, bây giờ cô chỉ muốn biết một việc!
Linda, cô ấy hiểu hay không cái gì kêu– não– tàn–?!
Bối Bối khóc như mưa……
Địa Cầu rất nguy hiểm, để cho cô được trở lại hành tinh bé nhỏ chỉ có mình cô ở đó đi thôi……