Hôn Nhân Giấy - Chương 04 (Phần 08 - 09)
(8)
Cố Tiểu Ảnh chìm vào mê man.
Trong vô thức, cô chỉ toàn thấy cảnh Quản Đồng và Quản Lợi Minh cãi cọ. Cố Tiểu Ảnh đứng nép ở một bên, cùng với Tạ Gia Dung xem cảnh hai cha con cãi nhau, thỉnh thoảng muốn nói vài câu, nhưng cổ họng bị vật gì chặn mất. Duỗi tay ra, muốn nắm lấy một cái gì đó, nhưng lại cứ như phía trước có một tấm màn cản khiến cho không thể động chạm vào bất cứ việc gì được. Giây phút đó như là có động đất xuất hiện, có tiếng động phát ra “bình bình”, tựa hồ như một vật nặng bị rơi xuống. Cố Tiểu Ảnh rất lo lắng, nhưng bọn họ vẫn đang cãi nhau. Cố Tiểu Ảnh sắp khóc đến nơi rồi, rất muốn hét lên bảo hai người chạy đi, nhưng không một ai thèm để ý tới cô...đến đây thì chợt tỉnh giấc.
Tỉnh lại rồi thì mới phát hiện ra có người đang gõ cửa, đập cửa liên tục, Cố Tiểu Ảnh cau mày, chỉ một động tác đơn giản thế thôi mà đã cảm thấy đau đầu rồi, viền mắt thì sưng húp lên, cứ như là vừa bị nung qua khí nóng, đau rát nhức nhối, nhắm mắt lại rồi mở ra, mới thấy đỡ nhức hơn.
Gắng gượng ngồi dậy thì cô thấy xương cốt toàn thân đau nhức, đầu thì nặng chình chịch. Cô còn đang thắc mắc sao Quản Đồng lại về nhà giờ này, thì mãi một hồi mới nhớ ra: đây là khu căn hộ giáo viên, còn người ở cùng mình là đồng nghiệp Lưu Địch. Cô gái này vốn học cùng khoa với Cố Tiểu Ảnh, sau khi hoàn thành xong nghiên cứu sinh thì cùng được giữu lại trường giảng dạy. Lưu Địch dáng người thanh tú, lại biết cách ăn vận, chỉ có điều là hay quên trước quên sau – trong vòng một ngày mà cô ấy đánh rơi ví tiền, làm mất chìa khóa, quên điện thoại thì cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Cố Tiểu Ảnh đầu óc mê man bước xuống giường, đau đầu, chóng mặt, khó khăn lắm mới ra được tới cửa, thò tay ra mở cửa, rồi chẳng thèm nhìn xem ngoài cửa là ai đã quay đầu đi vào trong luôn, cất giọng khàn khàn hỏi: “Cậu lại quên chìa khóa hả?”
Nói được hết câu cô đã thả mình xuống giường nằm tiếp, quờ tay ra, vớ lấy được cái chăn phủ lên người. Lúc này người kia mới bước tới giường, giơ tay ra vén mái tóc dài của cô, bóp bóp phần sau gáy cho cô, rồi cất tiếng: “Em bị sốt à?”
Cố Tiểu Ảnh nghe thấy giọng nói này mới sững người, lập tức quay đầu lại, kéo theo cả một trận đau đầu khủng khiếp. Cô chau mày nhắm mắt, để cơn đau đầu lắng bớt rồi mới lại mở mắt ra nhìn, ngạc nhiên tới mức hồn xiêu phách lạc:“Quản Đồng?”
Quản Đông thấy Cố Tiểu Ảnh như vậy lo lắng muốn chết, anh không thể nào tưởng tượng ra được, mới bỏ mặc cô ấy có một ngày mà tinh thần cô ấy đã sa sút tới mức này.
Sức khỏe như thế này mà còn dám đòi bỏ nhà ra ngoài ở à?
Quản Đồng nghĩ mà thấy sợ: nếu chẳng may anh không tới thì cô ấy định cứ nằm một mình trong căn phòng lạnh lẽo này, cho đến khi tự biến mình thành một kẻ đần độn hay sao?
Anh cúi đầu nhìn bộ dạng nửa tỉnh nửa mê của cô, lòng đau như cắt, vội vàng lật chăn ra, mặc thêm áo lông cho cô.
Cố Tiểu Ảnh cũng chẳng còn hơi sức đâu mà chống đối nữa, chỉ cố cãi bướng: “Anh làm cái trò gì thế, em không về đâu.”
“Ngoan nào, anh đưa em đi tiêm.” – Quản Đồng vừa nhét hai cánh tay của Tiểu Ảnh vào ống tay áo lông, vừa hạ giọng dỗ ngon ngọt: “Em bị sốt rồi, bây giờ phải đi tiêm, rồi sau đó chúng ta sẽ trở về nhà, nhé!”
“Không!” – Cố Tiểu Ảnh quay mặt đi không thèm nhìn Quản Đồng – “Em không về đâu, em về rồi mọi người lại mắng em.”
Cố Tiểu Ảnh vừa nói vừa đau đớn day day huyệt thái dương, Quản Đồng thấy thế càng thêm đau khổ, dứt khoát dùng chiếc áo lông cuộn kín quanh người cô, dùng sức bế Tiểu Ảnh lên. Cũng chính lúc ấy, Cố Tiểu Ảnh lại càng thấy đau đầu dữ dội hơn, khẽ rên lên một tiếng, co người lại về phía Quản Đồng một cách bản năng.
Quản Đồng cứ bế Tiểu Ảnh như thế định đi thẳng xuống cầu thang, nhưng vừa ra khỏi cửa thì va phải một người. Quản Đồng ngay lập tức nói câu xin lỗi, còn người phía trước thì đang đứng ngây như phỗng, do dự một lúc rồi mới cất tiếng: “Cố Tiểu Ảnh
Quản Đồng còn chẳng thèm ngoái đầu lại chào, chỉ chăm chăm bế Tiểu Ảnh chạy vội ra ngoài; còn chưa chạy được mấy bước thì đã nghe thấy từ đằng sau có tiếng bước chân đuổi theo, rồi vang lên giọng nói: “Anh là ai? Cố Tiểu Ảnh, cô giáo Cố bị làm sao vậy?”
“Cô ấy sốt cao quá, tôi phải đưa cô ấy về phòng y tế” – Quản Đồng ngừng bước, quay lại nhìn người đàn ông đang đuổi theo phía sau trả lời: “Tôi là chồng của cô ấy.”
“Ồ” – người đàn ông kia ngẩn người một lát rồi lập tức tiếp lời: “Tôi tên là Trần Diệp, là đồng nghiệp của cô giáo Cố, tôi có xe, để tôi đưa anh và cô ấy tới bệnh viện lớn trong thành phố, chứ đừng tới phòng y tế trong trường làm gì, Cố Tiểu Ảnh, cô ấy nói là cái phòng y tế đó chả khác nào cái trạm thú y!”
Quản Đồng vừa nghe là biết ngay đó chắc chắn là câu mà Cố Tiểu Ảnh đã nói – đã bao nhiêu năm trôi qua mà cô ấy vẫn chẳng hiền dịu được tí nào.
Thế là, chỉ trong vòng 24 tiếng đồng hồ mà đã hai lần Trần Diệp cho Cố Tiểu Ảnh “quá giang” nhờ xe anh, mà cả hai lần đều là đến một nơi, bệnh viện Tỉnh Lập.
Cũng may mà có sự giúp đỡ của Trần Diệp, đến bệnh viện rồi, trong khi Quản Đồng bế Tiểu Ảnh đi khám, làm kiểm tra, tìm giường bệnh thì Trần Diệp cũng chạy tới chạy lui lo thủ tục, nộp viện phí, đi lấy thuốc. Cuối cùng đợi đến khi những giọt thuốc từ chai dung dịch được truyền đến đều từng giọt một vào huyết quản của Tiểu Ảnh đang nằm trên giường bệnh thì hai người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm, họ ngồi bên giường Cố Tiểu Ảnh làm quen với nhau.
Quản Đồng nhìn Trần Diệp, rất thật lòng giơ tay ra: “Cảm ơn anh.”
Trần Diệp cũng chẳng khách khí, mỉm cười bắt chặt tay Quản Đồng: “Đừng khách sáo, đây âu cũng là điều nên làm mà.”
“Khoa âm nhạc, đàn violon.” – Trần Diệp lại mỉm cười đáp: “Chỉ làm tạm thời thôi, sau một thời gian nữa tôi sẽ tới Vienne để học một bằng khác.”
Nghĩ một lát rồi lại tiếp tục nói: “Tôi và cô giáo Cố là bạn học cùng khóa nhưng không cùng khoa.”
Quản Đồng gật gật đầu, thành thực nói: “Lần này quả thực là rất cảm ơn anh, một mình tôi trông nom cô ấy là được rồi, anh cứ quay về tiếp tục làm việc đi. Khiến cho anh phải vất vả một phen như vậy, thật là áy náy quá.”
Tràn Diệp mỉm cười, hơi nghiêng người nhìn Cố Tiểu Ảnh đang ngủ ngon lành, gật đầu: “Vậy thì tôi xin phép về trước vậy.”
Anh ta đứng dậy, Quản Đồng cũng vội đứng dậy theo, Trần Diệp khoát khoát tay: “Không cần tiễn tôi đâu, anh cứ ở lại trông chừng cô ấy đi, bệnh nhân vẫn là quan trọng nhất.”
Nói hết câu, Trần Diệp nở nụ cười rồi nhanh chóng quay người đi ra khỏi phòng bệnh. Quản Đồng cứ nhìn theo bóng dáng Trần Diệp cho tới tận khi không còn nhìn thấy nữa, mới quay lại ngồi bên giường bệnh. Nhưng vừa ngồi xuống, ngẩng đầu lên thì chợt nhìn thấy Cố Tiểu Ảnh, hai mắt đã ngấn lệ chăm chú nhìn anh.
Quản Đồng giật mình, vội tiến tới đặt tay sờ lên trán Tiểu Ảnh, ân cần hỏi: “Em tỉnh rồi đấy à? Còn thấy chỗ nào khó chịu không?”
Cố Tiểu Ảnh nhìn ra phía cửa, thấy không còn bóng một ai nữa rồi mới nhìn Quản Đồng trả lời: “Em vẫn tỉnh nãy giờ. lang="VI">Thấy Cố Tiểu Ảnh thần thái đã tỉnh táo trở lại, Quản Đồng thở phào nhẹ nhõm hẳn, nắm lấy tay Cố Tiểu Ảnh: “Em tỉnh rồi sao không nói gì? Anh lại cứ tưởng em đang mê man đấy.”
“Ai mà dám lên tiếng nói gì cơ chứ? Anh có giỏi thì cứ thử cái cảm giác tình cũ tình mới trùng phùng xem thế nào đi…” – Cố Tiểu Ảnh càng nói thì thanh âm càng nhỏ lại, hơi chột dạ, nên chưa nói hết câu đã nhắm tịt mắt lại giả vờ ngủ. Quản Đồng thính lực cực kỳ tốt, nên vừa nghe câu Tiểu Ảnh nói thì lập tức cụm từ “tình cũ tình mới” đã lọt vào tai rất rõ ràng. Anh chợt sững người, xoay đầu ngay lại nhìn Tiểu Ảnh, mải miết nghĩ lại sự xuất hiện của Trần Diệp, những lời lẽ cử chỉ của anh ta, rồi “ồ” lên một tiếng nhý chợt vừa tỉnh ngộ.
Cố Tiểu Ảnh nghe thấy tiếng “ồ” đó thì lại càng thêm chột dạ, khẽ he hé mắt, chăm chú quan sát Quản Đồng, thì đúng lúc Quản Đồng lấy lại thần sắc cực kỳ bình thường, tới đỡ Cố Tiểu Ảnh ngồi dậy.
Cố Tiểu Ảnh trợn tròn mắt, tỏ vẻ nghi hoặc: “Sao anh không có phản ứng gì thế?”
Quản Đồng thả lỏng người, ngồi ở một góc cuối giường, quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Ảnh, bình tĩnh truy vấn lại: “Cần có phản ứng gì à?”
“Không cần có phản ứng gì ư???” – Cố Tiểu Ảnh lại càng thêm hoài nghi, chẳng lẽ những gì tiểu thuyết viết đều chỉ là đống nhảm nhí thôi ư? Trên thực tế, tố chất tâm lý của những nhân viên nhà nước không phải là đều tốt như nhau!
Quản Đồng dường như nhìn thấu được tâm can những suy nghĩ lúc bấy giờ của Cố Tiểu Ảnh, nên cân nhắc một lúc, rồi chủ động giải thích: “Thực ra vốn dĩ cũng chẳng có gì, đâu phải lúc nào cũng gặp toàn người quen! Hơn nữa, các cụ hình như cũng thường dạy là: chắn người thì không sủa, chó mà biết sủa thì sẽ không cắn người còn gì.”
Cố Tiểu Ảnh ngẩn người, tí nữa thì bật nảy ra khỏi giường.
Cố Tiểu Ảnh lấy một tay tựa vào giường rồi nhỏm dậy nửa ngồi nửa nằm, run rẩy chỉ những ngón tay vẫn còn cắm đầy ống kim truyền hướng vào mặt Quản Đồng, rít lên giận dữ từng chữ một: “Quản Đồng, anh dám mắng tôi là chó?”
Quản Đồng giật thột, sau cùng cất tiếng cười ha hả: “Bà xã à, em đúng là đã đọc quá nhiều tiểu thuyết tình cảm rồi đó! Em nghĩ là anh chắc chắn sẽ ghen sao?”
Cố Tiểu Ảnh suýt chút nữa thì tức đến ngất đi: ai đã nói con người này phản ứng chậm chạp, ai đã nói con người này dù ngốc nghếch nhưng lại rất hiền lành? Là ai đã nói?
Là.. là… là ai bị mù đây? (Tất nhiên ngay trong giờ khắc này thì cô đã quên mất chính mình mới là kẻ mù đó)
Đúng lúc “gươm súng đã sẵn sàng ra trận” thì bỗng có một y tá bước tới, ngẩng đầu nhìn phía trên Cố Tiểu Ảnh, kinh hãi hét lên: “Giường 4, cô hồi huyết rồi.”
Cả Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh đều sững lại, cùng lúc quay nhìn về phía ống truyền dịch, tình hình lúc đó khiến cho Quản Đồng cả đầu túa mồ hôi – máu đã sắp chảy ngược đến vị trí của dụng cụ điều chỉnh rồi.
Ngay lập tức, Cố Tiểu Ảnh hét lên một tiếng chói tai “A”, bật một phát trở về giường bệnh, cánh tay cũng nhanh chóng hạ xuống, nhưng cũng không hề quên đặt thật nhẹ nhàng xuống bên giường.
Nữ y tá vô cùng tức giận, bước tới rất nhanh xem xét ống truyền dịch của Cố Tiểu Ảnh rồi ngẩng đầu lên quở mắng: “Đây là bệnh viện, anh chị muốn cãi nhau thì về nhà mà cãi nhé. Gì mà bệnh nhân thì chẳng ra bệnh nhân, người nhàra người nhà!”
Nói hết câu thì đưa mắt lườm Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng một cái rõ dài rồi mới quay người ngúng nguẩy bỏ ra ngoài.
Cố Tiểu Ảnh nhìn theo bóng người nữ y tá và bĩu môi: “Bà chị này quả là ghê gớm…”
Quản Đồng nghĩ lại mà vẫn thấy rùng mình nhìn chiếc ống truyền dịch, rồi lại nhìn Cố Tiểu Ảnh, buông hơi thở dài khẽ nắm lấy tay Tiểu Ảnh mãi một lúc sau mới khe khẽ giọng: “Bà xã à, lần này là anh sai rồi, em hãy cùng anh về nhà đi mà.”
Cố Tiểu Ảnh ngoảnh đầu nhìn Quản Đồng, trái tim cứng rắn bất chợt mềm lại, cũng không nhịn được mà cất tiếng than thở: “Thực ra, em rất cảm kích tấm lòng của bố mẹ anh, suy cho cùng mà nói nếu không có họ thì đã chẳng thể có anh trên đời… Nhưng mà Quản Đồng à, em cũng có những khúc mắc riêng của lòng mình, nên cứ nhìn thấy bố anh là lại cảm thấy không thoải mái, anh nói xem, em phải làm thế nào bây giờ?”
Cố Tiểu Ảnh dùng một tay che lên cái đầu vẫn còn đang nóng hâm hấp của mình, buồn rầu nói: “Quản Đồng à, em rất buồn, thực sự buồn, anh thử nghĩ mà xem, nhà người ta chỉ khổ sở vì mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu, thế mà nhà mình thì sao, lại là bố chồng và nàng dâu bất đồng ý kiến?”
Quản Đồng ngẩn ngơ, vội trả lời một cách bản năng: “Không phải như em nghĩ đâu, bố mẹ đâu có ý ghét em, chỉ là họ không biết cách nói chuyện làm vui lòng người khác mà thôi.”
“Đó chính là do em đã không tốt.” – Cố Tiểu Ảnh vẫn bình tĩnh chăm chú nhìn Quản Đồng, hơi do dự ngập ngừng, rồi vẫn quyết định đem hết những tâm sự, suy nghĩ trong lòng mình nói hết ra: “Em không thích bố của anh, em thật sự không muốn phải sống chung với ông.”
“Cố Tiểu Ảnh, em nói năng như vậy có quá nặng lời rồi không?” - Quản Đồng mặt mũi cau có, nghiêm túc nhìn Cố Tiểu Ảnh.
Cố Tiểu Ảnh nhìn nét mặt đó của Quản Đồng, cuối cùng khép mi mắt, vừa nở nụ cười đau khổ vừa nói: “Em xin lỗi.”
Quản Đồng trông vào nét mặt đó của vợ mình, đang định mở miệng nói câu gì đó thì đã nghe thấy cô ấy nói thêm một câu rằng: “Nhưng… tất cả những điều em nói lại là sự thật.”
Quản Đồng nghe thấy vậy hoàn toàn lặng người, không biết nói gì thêm nữa.
Đúng là vậy, những gì cô ấy nói hoàn toàn là sự thật.
Cố Tiểu Ảnh chính là một người có cái ưu điểm này – cô ấy muốn gì thì nhất định sẽ nói ra điều đó, cho nên trong cuộc hôn nhân của bọn họ mới không có cái kiểu đoán già đoán non suy nghĩ của nhau. Trong suốt một nửa năm kết hôn, tất cả những niềm vui, hạnh phúc cô ấy và anh cùng chia sẻ với nhau, kể cả những nỗi buồn đau khổ sở cũng không bao giờ giấu anh. Dù cho lối sống của cô ấy có đôi chút hơi tự do phóng khoáng, tính khí thỉnh thoảng thất thường, nhưng là cô ấy thực lòng dựa dẫm vào anh, đặt niềm tin vào anh, trước mặt anh Cố Tiểu Ảnh tuyệt không bao giờ nói dối, bịa đặt bịa chuyện.
Hoặc giả cũng có thể cho là, Cố Tiểu Ảnh có ưu điểm và nhược điểm khá giống nhau, đó là tốt – xấu đều được biểu hiện rất rõ ràng. Duy chỉ có điều là, lần này, người cô không thích, lại không phải ai khác, mà chính là bố anh, là bố đẻ của anh!
Đây chính là cái “thứ không phù hợp” mà anh chẳng thể nào thay đổi được, thật sự không biết rốt cục phải làm như thế nào?
……
Trong phòng bệnh, Quản Đồng vô cùng phiền não khó chịu, nhọc đứng lên, bước ra phía ngoài được hai bước rồi lại quay đầu nhìn cái ống truyền dịch,cuối cùng không biết nghĩ thế nào lại thở dài, ngồi lại nguyên chỗ ban đầu trên ghế băng, trầm tư suy nghĩ.
Cố Tiểu Ảnh cũng nhắm mắt lại, không nói năng gì nữa, viền mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi xen lẫn chua xót, muốn khóc mà không khóc nổi – cứ tưởng tượng ra khuôn mặt của bố chồng Quản Lợi Minh là lại muốn khóc mà không tiết ra được giọt nước mắt nào.
Nhưng thực ra, Cố Tiểu Ảnh lại rất yêu quý Tạ Gia Dung.
Mặc dù Tạ Gia Dung không hề biết chữ, mặc dù phương ngữ của Tạ Gia Dung rất nặng, nhưng tính cách tốt bụng của Tạ Gia Dung, nụ cười phúc hậu chất phác của Tạ Gia Dung không hiểu vì sao càng khiến cho Cố Tiểu Ảnh sinh lòng thương mến bà.
Cho nên Cố Tiểu Ảnh lại càng không hiểu được, vì sao cô càng quý mến Tạ Gia Dung thì lại càng không thích Quản Lợi Minh.
Thế mà, hai con người khác nhau một trời một vực đó lại có thể chung sống với nhau cả một đời người, bất chấp bao nhiêu phong ba bão táp.
Xem ra hôn nhân, quả là một thứ gì đó không thể lý giải ra nổi.
(9)
Ngày hôm đó sau khi truyền dịch xong, Cố Tiểu Ảnh cuối cùng vẫn chấp nhận cùng Quản Đồng quay trở về nhà.
Nếu không như thế thì biết làm như thế nào đây? Chẳng nhẽ lại chấp nhận quay trở về cái căn hộ, mà đến thời gian được sưởi ấm cũng được quy định cụ thể, để rồi bị lạnh tới đông cứng thành đá hay sao?
Huống hồ còn chưa nói tới việc nằm trên giường bệnh rất dễ bình tĩnh suy nghĩ thấu đáo – một khi đã bình tĩnh trở lại thì sẽ phát hiện ra rằng, thực ra Quản Lợi Minh cũng chỉ là một người không biết cách ăn nói mà thôi. So với mẹ chồng của Đoàn Phỉ mà nói, một bà già suốt đời suốt kiếp bị cái tư tưởng “trọng nam khinh nữ” lạc hậu thối nát ăn sâu vào máu thịt thì Quản Lợi Minh vẫn còn tốt hơn nhiều.
Cứ nuôi trong lòng những luồng suy nghĩ nhưthế, cuối cùng Cố Tiểu Ảnh cũng chấp nhận lời xin lỗi của Quản Đồng. Bởi cô không phải là không nhìn thấu được những nỗi đau, niềm bi thương từ sâu trong ánh mắt của Quản Đồng hoàn toàn không hề giả tạo.
Chỉ là cô không hề nghĩ rằng, một con người vốn dĩ “mình đồng da sắt” hiếm khi ốm đau bệnh tật như cô đây, thế mà một khi đổ bệnh lại có thể tiêu hao nguyên khí sức lực đến như vậy – ba ngày sau mới có thể quay lại trường tiếp tục công việc giảng dạy. Suốt cả quãng đường từ bến xe cho tới khi bước vào tới bên trong lớp học, ít nhất cô đã gặp tới mười người quen, câu nói đầu tiên của họ khi nhìn thấy Cố Tiểu Ảnh đều là ân cần hỏi han: “Cô giáo Cố thế nào rồi? Nhìn sắc mặt vẫn không tốt lắm!”
Cố Tiểu Ảnh chỉ còn cách cười đau khổ trong lòng.
Buổi sáng chỉ có hai tiết lên lớp, hết tiết là có cuộc họp giáo viên toàn khoa, Cố Tiểu Ảnh ngay từ sớm đã tới phòng họp. Ngay trước cửa phòng họp thì gặp Giang Nhạc Dương, anh ta dường như cũng nhận ra được sắc mặt của cô không tốt lắm, nên thoáng chút ngạc nhiên nhìn Cố Tiểu Ảnh. Cô đấm anh ta một cái nhẹ và nở nụ cười chào, sau đó tiến vào phía trong phòng họp tìm chỗ ngồi, ngay sau đó Giang Nhạc Dương cũng bước theo tới, ngồi bên cạnh Cố Tiểu Ảnh.
Nội dung của buổi họp lần này cũng dễ đoán – trước khi tiến hành đánh giá công tác giảng dạy, thì sẽ phân công nhiệm vụ cụ thể cho mỗi một giáo viên trong khoa.
Cố Tiểu Ảnh chăm chú nghe ngóng rồi có chút lo lắng thắc mắc, ngoảnh đầu sang bên cạnh hỏi Giang Nhược Dương hỏi: “Sao lại không phân công công việc cho Lưu Địch thế nhỉ?”
Giang Nhược Dương ngoảnh đầu nhìn xung quanh và liếc ngang liếc dọc, khi đã chắc chắn không có ai để ý đến chỗ mình ngồi thì mới ghé sát vào Cố Tiểu Ảnh khe khẽ: “Cô thật đúng là gái đã có chồng nên không thèm quan tâm đến thế sự nữa! Mà hai người lại còn ở cùng một phòng, cô không biết Lưu Địch đã được điều động lên Ban giám hiệu nhà trường làm việc rồi à?”
“Ban giám hiệu?” - Cố Tiểu Ảnh chớp chớp mắt, cực kỳ mơ hồ: “Một giáo viên chuyên ngành như cô ấy, lại không phải là giáo viên hướng dẫn gì cả, lên ban giám hiệu để làm gì?”
“Cô ngốc thật hay giả vờ ngốc đấy?” – Giang Nhược Dương tặng cho Cố Tiểu Ảnh ánh mắt đầy khinh thường: “Người ta thăng tiến đấy, cô không nhìn ra sao?”
“Thăng tiến?” - Cố Tiểu Ảnh im bặt, “Đừng giỡn nữa, làm gì có giáo viên chuyên ngành tự do nào được lên Ban giám hiệu cơ chứ? Lưu Địch, cô gái này, chẳng lẽ lại không rõ cái lý lẽ này sao?”
“Cố Tiểu Ảnh, cô thật sự đã kết hôn vô ích rồi,” – Giang Nhược Dương không kiềm chế được cảm xúc, “Sao sư huynh của mình lại chấm được một người như thế này chứ, còn đang bon chen ở chốn quan trường như thế, sao lại có người vợ ngốc nghếch như cô cơ chứ?”
Cố Tiểu Ảnh bất giác nổi cơn tam bành.
Nhưng không thể ngờ rằng, Đoàn Phỉ lúc buổi chiều khi cô tới thăm chị ấy vừa xuất viện, đang ở nhà thì sư tỷ cô lại dùng những lời nói này để châm chọc cô một lần nữa.
Nhìn thấy Đoàn Phỉ ngồi trên giường, mặc một chiếc áo len dày cộp, quấn chăn kín người, vừa nhìn đứa con gái đang ngủ bên cạnh, vừa hạ thấp giọng dạy dỗ Cố Tiểu Ảnh: “Đồng nghiệp của em nói quả không sai, em đúng là quá
“Nói bậy!” - Cố Tiểu Ảnh cũng thấp giọng phản đối: “Em còn thông minh hơn Quản Đồng nhiều!”
“Cố Tiểu Ảnh, em lại đùa đấy à? Em thông minh hơn Quản Đồng?” – Đoàn Phỉ cười híp cả mắt, “Em không nhìn ra nổi Lưu Địch là người như thế nào, còn nói mình thông minh sao, ai mà tin nổi cơ chứ? Học trên cô ta hai khóa mà chị còn nhìn ra được, em với cô ta cả ngày làm việc ở giảng đường cùng một tầng lầu mà em vẫn không nhìn ra nổi sao?
“Cô ấy thích trang điểm, lại hay đổi bạn trai” - Cố Tiểu Ảnh buồn bực nghĩ lại: “Cũng chưa từng thấy cô ấy ứng cử trong hội sinh viên bao giờ, không hề giống người có tham vọng!”
“Vì thế mới nói em quá ngây thơ” – đến lượt Đoàn Phỉ nhìn Cố Tiểu Ảnh với vẻ khinh thường. – “Ứng cử trong hội sinh viên mới là người có tham vọng? Vậy thì chị, hay là Phó chủ tịch hội sinh viên năm đó thì sao, không phải là cứ bình bình thường thường mà cưới hỏi sinh con đấy sao? Cô ta sở dĩ không tham gia ứng cử hội học sinh là vì người ta có thể một bước lên tới trời đấy! Ôi, nếu chị nói với em về mối quan hệ mập mờ giữa cô ta với lãnh đạo của nhà trường, chắc em không tin đâu nhỉ?”
“Thật vậy sao?” - Cố Tiểu Ảnh vô cùng kinh ngạc, “Không thể chứ? Qua lại với một ông già, không phải đáng kinh tởm sao?”
“Sao lại kinh tởm?” – Đoàn Phỉ nhún vai, “Mỗi người có cách nghĩ riêng của mình, trên đời lấy đâu ra bữa ăn miễn phí cơ chứ?”
“Nhưng đã học nghiên cứu sinh thì không phải để làm giáo viên sao” - Cố Tiểu Ảnh vẫn còn cảm thấy khó có thể tin được. “Bỏ chức danh giáo viên chuyên ngành, mà biết bao người ngưỡng mộ ấy đi không làm, lại đi làm một viên chức cơ quan nhà nước sáng đi chiều về, đến chút tự do cũng chẳng có được, thế thì còn ý nghĩa gì nữa?”
“Cố Tiểu Ảnh, đừng nói với chị đến chuyện này mà em cũng không nhìn ra nhé,” – Đoàn Phỉ liếc nhìn Cố Tiểu Ảnh. – “Ở trường chúng ta, một giáo sư già đức cao vọng trọng, nếu muốn đưa người thân họ hàng của mình vào học cũng vẫn khó hơn lên trời! Nhưng một lãnh đạo tầm trung trong một phòng ban quan trọng, nếu muốn làm cái chuyện đưa sinh viên vào học thì chỉ lại là chuyện cỏn con! Em không nhìn ra sao, ở trường chúng ta, sinh viên là nhóm người thế lực yếu ớt nhất, giáo viên chuyên ngành thì là quần chúng lao khổ, chỉ có những đầu não làm việc ở cơ quan hiệu bộ mới là những người có thế lực hơn người. Đến mức này rồi mà em cũng dám tự xưng là thông minh, đến một chút thông minh tài trí em cũng dành tặng hết cho chồng cả rồi sao?”
Hiếm khi thấy Cố Tiểu Ảnh lại không phản bác lại như thế, cô chỉ chau mày chau mặt lại nhìn Đoàn Phỉ hỏi: “Lưu Địch như thế là một đi không trở lại sao? Thật là khổ cho em, bao nhiêu việc cô ta bỏ lại đều giao cả cho em, làm không tốt mấy ngày cuối cùng khéo còn phải làm thêm giờ.”
“Ở lại trường không tốt sao?” - Đoàn Phỉ nhìn Cố Tiểu Ảnh bĩu môi: “Đằng nào em cũng không muốn có con sớm như vậy, ở trong nhà cũng suốt ngày nghe mọi người ca thán, còn chưa đủ phiền sao. Tới trường để cái tai được nghỉ ngơi một chút, có gì mà không tốt chứ?”
Câu nói này khiến cho Cố Tiểu Ảnh như vừa bước ra khỏi giấc mộng, cô như nghe được lời khuyên của cao nhân, tạm thời tỉnh táo hẳn lại, đột nhiên ngộ ra: “Ừ đúng rồi!”
Nhìn Cố Tiểu Ảnh ngồi ngây cả người ra, vừa vui lẫn buồn, Đoàn Phỉ thực chẳng còn lời nào để nói, mãi lát sau mới than thở: “Cố Tiểu Ảnh, chị thật không hiểu, em ngốc tới mức nào, sao mà vẫn còn hứng thú nói chồng mình ngốc nữa?”
Buổi tối trở về nhà, sau khi ăn cơm xong, nghĩ lại lời than vãn của Đoàn Phỉ, Cố Tiểu Ảnh không nhịn được, liền chạy tới phòng đọc, đến bên Quản Đồng đang ngồi đọc sách nhìn trái, ngó phải, muốn xét xem con người này rốt cuộc chỗ nào thông minh hơn mình.
Quản Đồng ngẩng đầu lên khỏi chồng tài liệu, bối rối nhìn Cố Tiểu Ảnh hỏi: “Em đang tìm gì vậy?”
“Ông xã à, anh thông minh hơn em phải không?” - Cố Tiểu Ảnh hỏi lại đầy trịnh trọng.
“Anh á?” – Quản Đồng chưa kịp hiểu ra chuyện gì, nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời, “Phản ứng của anh không nhanh được như em, học thuộc, viết chữ, làm việc cũng đều chậm hơn em, như thế chắc là không thể thông minh bằng em được.”