Hôn Nhân Giấy - Chương 05 (Phần 02 - 03)
“Ngụy Diễm Diễm, theo vai mà tính thì nó là em họ xa của anh”, Quản Đồng thở dài, “Sinh năm 86, học trung cấp học viện dạy nghề, ngành quản trị kinh doanh. Em bảo một đứa học trung cấp thì quản trị được cái gì chứ?”.
“Em họ xa mà anh cũng phải lo ăn lo ở lo việc cho à”, Cố Tiểu Ảnh cũng thở dài, “Chúng mình đang ở chế độ xã hội chủ nghĩa rồi phải không?”
“Nhưng mà người ta đã có lời rồi, cũng không thể không lo...” - Quản Đồng bất đắc dĩ nói: “Thôi giúp nó thử xem thế nào vậy, nếu không được thì thôi”.
Cố Tiểu Ảnh không nói gì, cứ thế gác má
Những lúc không muốn nói thêm với Quản Đồng, ban đầu Cố Tiểu Ảnh chọn cách cáu gắt, cãi cọ, kêu ca, sau đó chuyển sang gác máy hoặc không nói gì quay người đi thẳng. Nếu đã chẳng có cách nào thay đổi được tình hình, thì còn lý luận làm quái gì nữa?
Giờ thì cô đã dần dần hiểu ra, tại sao người ta lại nói cãi nhau làm tăng thêm tình cảm vợ chồng, trong khi lạnh lùng chính là hung thủ giết chết hôn nhân.
Nhưng dù có lạnh lùng hay không, thì Quản Đồng vẫn cứ về nhà ăn cơm tối. Cái vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, đã khiến Cố Tiểu Ảnh hết cả bực bội. Hóa ra giới hạn bực bội cao nhất là hết cả bực bội.
Mà dù có bực hay không, thì Ngụy Diễm Diễm vẫn cứ đến, không chỉ sẽ đến, mà còn đến rất sớm nữa. Buổi tối ngày hôm sau, Cố Tiểu Ảnh dạy học xong từ trường về, vừa đẩy cửa, đã thấy một túi hành lý rất to trong phòng khách. Ngẩng đầu lên thì thấy ngay một cô gái khá thanh tú đang khoanh tay ngồi đó.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Quản Đồng từ phòng khách đi ra, thấy Cố Tiểu Ảnh, có vẻ cáu: “Em vẫn chưa dọn phòng khách à? Anh đã nói hôm nay Diễm Diễm đến rồi còn gì?”
“Em đã định sáng nay dọn phòng, nhưng vừa sáng sớm đã có điện thoại thông báo thay đổi giờ dạy.” - Cố Tiểu Ảnh mệt mỏi cởi áo khoác: “Anh xem thế nào rồi dọn dẹp nhé, em mệt quá, phải ngủ đã”.
“Không nấu cơm à?” - Quản Đồng nhíu mày, dạo này anh bận việc cơ quan, mặt mũi lúc nào cũng cau có.
“Muốn ăn gì thì ra ngoài ăn vậy, em đi ngủ trước đây!” - Cố Tiểu Ảnh hơi lạc giọng cũng nhíu mày: “Đừng có quát em”.
Quản Đồng thực sự bực mình: “Dù gì thì em cũng phải giúp anh, hôm nay anh phải làm cho xong tài liệu, bận đến ngập đầu ngập cổ đây”.
“Quản Đồng, em xin anh đấy, em vừa dạy liền tám tiết”, Cố Tiểu Ảnh thấy chán nản đến phát khóc, “Em sắp xỉ, anh tha cho em!”
“Chị dâu, anh!” - Ngụy Diễm Diễm đứng một bên cuối cùng cũng run run mở miệng: “Có phải em làm phiền anh chị không?”
Vừa nói mắt đã đỏ lên: “Nếu anh chị thấy phiền, ngày mai em sẽ đi”.
“Không liên quan đến em”, Quản Đồng cố gắng kìm nén sự cáu giận và bực bội trong lòng, “Tối nay em thích ăn gì, anh đưa em đi ăn”.
“Em cứ ở đây” - Cố Tiểu Ảnh thở dài nhìn Ngụy Diễm Diễm, cố gắng lắm mới nặn ra một nụ cười: “Chị đứng trên bục giảng cả ngày, mệt quá, cổ họng đau rát, hai người đừng quan tâm đến chị, cứ ra ngoài ăn đi, chị ngủ một chút là ổn thôi mà”.
Ngụy Diễm Diễm không nói gì nữa, chỉ nhìn Cố Tiểu Ảnh với ánh mắt sợ hãi. Quản Đồng gần đây bị những cuộc hội nghị liên miên ở cơ quan làm cho sắp phát điên. Thấy ánh mắt đó, anh lại càng bực bội, quay người lấy chìa khóa và điện thoại di động rồi đi ra ngoài. Ngụy Diễm Diễm lếch thếch theo sau, trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh một cái, ánh mắt giống hệt thỏ con, có đôi chút khiến người khác thấy thương hại.
Cố Tiểu Ảnh thở dài, quay người vào phòng ngủ, chẳng kịp thay quần áo đã thả mình xuống giường. Vì đã quá mệt nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ còn suy nghĩ, có lẽ mình nên đối xử với Ngụy Diễm Diễm tốt hơn.
Dù sao, cô cũng chẳng làm gì sai.
Nhưng, vậy thì ai sai?
Hình như chẳng có ai sai cả... Vậy thì, cuối cùng là chỗ nào có vấn đề đây?
Ngủ một mạch đến tận tám giờ sáng ngày hôm sau. Khi tỉnh lại thì Quản Đồng đã đi làm từ lâu, Cố Tiểu Ảnh cúi đầu nhìn bộ quần áo ngủ trên người, hơi kinh ngạc sao mình lại ngủ say đến mức thay quần áo mà cũng không tỉnh, rồi lại thấy ngấm ngầm sung sướng
Đây chính là ưu điểm của việc có chồng thì phải?
Cố Tiểu Ảnh thở dài nghĩ: nhưng mà, đàn ông cũng mang lại rất nhiều phiền phức.
Cô ra khỏi giường, ra đến phòng khách mới phát hiện ra, Ngụy Diễm Diễm vẫn còn ngủ?
Cố Tiểu Ảnh nhíu mày: bọn trẻ ngày nay, đang cần tìm việc, học lực thì kém, năng lực cũng chẳng thể gọi là cao, thế mà lại vô tư thế này sao. Nói theo lời các cụ, thì chính mình cũng không biết mình cần gì, nhưng cũng không thể để kệ, đành gõ cửa: “Diễm Diễm, dậy đi, em ăn sáng gì nào?”
Không có người trả lời.
“Diễm Diễm, dậy đi, ăn sáng nào!” - Cố Tiểu Ảnh lại gõ cửa.
Vẫn không thấy trả lời.
Cố Tiểu Ảnh giật mình: hay là nó bị ốm?
Cô hoảng hốt đẩy cửa đi vào, lay mạnh người nằm trên giường: “Diễm Diễm, em sao thế, dậy đi!”
“Ư...” lay đến mấy cái, Ngụy Diễm Diễm cuối cùng cũng lơ mơ tỉnh dậy. “Chị dâu dậy rồi à!”
Cố Tiểu Ảnh thở phào, nhìn Ngụy Diễm Diễm ngủ đến húp híp cả mặt, hơi bực mình: “Đã tám giờ rồi đấy! Nhanh dậy ăn sáng đi, lát chị còn đưa em đến hội chợ tìm việc làm nữa”.
“Hội chợ tìm việc làm á?” - Ngụy Diễm Diễm dụi dụi mắt ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn Cố Tiểu Ảnh: “Đi hội chợ việc làm để làm gì cơ?”
“Không phải em cần tìm việc à?” - Cố Tiểu Ảnh thấy đầu sắp nổ tung: chẳng nhẽ nó còn không biết mục đích chuyến đi của nó lần này là gì?
“Đúng là cần tìm việc. Nhưng anh em chẳng phải được làm quan sao? Không thu xếp cho em làm việc ở phòng nào được sao? Tại sao lại phải đến hội chợ việc làm?” - Ngụy Diễm Diễm mở to mắt, nghi ngờ nhìn Cố Tiểu Ảnh: “Chị dâu, chỉ có những người chẳng có kiến thức và các công ty vớ vẩn mới đến chỗ đó thôi. Anh em giỏi như thế, em còn phải đến đó làm gì?”
Cố Tiểu Ảnh nghe mà thấy đờ cả người, mãi mới hoàn hồn, vừa cố nén không nghiến răng nghiến lợi vừa nói: “Anh em không giỏi như em tưởng đâu. Thêm nữa, đây là tỉnh hội, nghiên cứu sinh nhiều như lợn con, sinh viên đại học toàn thất nghiệp, may lắm mới tìm được việc ở hội chợ việc làm đấy. Ăn sáng xong chị đưa em đến thử xem thế nào”.
“Nhiều như lợn con á?” - Ngụy Diễm Diễm không hiểu nổi, “Thế thì chị dâu, chị chẳng phải là nghiên cứu sinh sao? Sao chị lại được làm giảng viên ở trường đại học? Anh trai em có giúp gì không? Nếu anh ấy không giúp, chắc chị đã không để anh ấy yên rồi?”
Cố Tiểu Ảnh thực sự phải nghiến răng, hít một hơi dài rồi nói: “Diễm Diễm, anh trai em không phải mèo máy Doraemon, không biến ra nhiều cơ hội cho em chọn được đâu. Em phải tự dựa vào mình thôi thì mới có thể lập nghiệp được, em có hiểu không?”
“Không phải thế!” - Ngụy Diễm Diễm đột nhiên đỏ bừng mặt, biện luận, “Chị dâu nói không đúng! Bố của bạn em làm quan, nên nó được vào ngân hàng làm việc! Cuộc sống không công bằng, nếu mà công bằng thì em đã chẳng phải đến tìm anh trai em!”
“À, chị hiểu rồi”, Cố Tiểu Ảnh gật gật đầu, “Diễm Diễm, ý em là nếu cuộc sống này công bằng, em có thể dựa vào năng lực của chính mình để tìm được một vị trí tốt, bởi vì bản thân em rất có thực lực, đúng không nào?”
“Đúng!” - Ngụy Diễm Diễm gật mạnh đầu, nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Ảnh.
“Vậy thì, Diễm Diễm, em nói cho chị biết, em sắp học xong trung cấp rồi, trường em chắc phải tổ chức cho các em thi liên thông chứ? Ba năm rồi, em thi qua mấy môn? Hay nói cách khác, là còn mấy môn chưa qua?” Cố Tiểu Ảnh ôm tay nghiêm nghị nhìn
“Vẫn còn... bốn môn...” giọng Ngụy Diễm Diễm thấp xuống.
“Bốn môn?” Cố Tiểu Ảnh nhướng mày, “Về lý mà nói, đến năm thứ ba, nhiều nhất là còn hai môn chưa thi qua đúng không?”
“Còn hai môn, thi lại lần một không qua, phải thi lần hai...” - Ngụy Diễm Diễm cúi đầu, đỏ mặt, giọng lạc đi.
“Thôi được rồi, không nói chuyện đó nữa” - Cố Tiểu Ảnh lắc lắc đầu, “Bây giờ các công ty tuyển người đều xem năng lực tổng hợp. Ở trường, em có từng làm cán bộ lớp hay hoạt động xã hội gì không?”
“Không có”, Ngụy Diễm Diễm ấp úng.
“Tại sao? Chẳng lẽ đó không phải là cơ hội tốt để rèn luyện năng lực sao?” - Cố Tiểu Ảnh ngồi xuống giường, ôm gối nhìn Ngụy Diễm Diễm.
“Làm cán bộ lớp và hoạt động xã hội tốn thời gian lắm!” - Ngụy Diễm Diễm biện hộ, “Em muốn dùng thời gian đó để học...”
“À...” - Cố Tiểu Ảnh giật mình, “Cũng có nghĩa là, để không ảnh hưởng đến học tập, nên mới không làm cán bộ lớp, cũng không ra ngoài hoạt động thực tế, vậy là em chăm chỉ học hành, kết quả vẫn còn hai môn thi lại...”
Mặt Ngụy Diễm Diễm cuối cùng cũng đỏ gay, hai hàng nước mắt lăn dài: “Chị dâu, chị coi thường em thì cứ nói thẳng, không cần phải chê bai em thế đâu”.
“Sai khái niệm rồi!” - Cố Tiểu Ảnh nhìn Ngụy Diễm Diễm không chút khách khí, “Thứ nhất, chị không hề chê bai, thứ hai, nếu em không thể đánh giá khách quan chính bản thân mình, thì chị có chê bai cũng chẳng có tác dụng gì”.
“Chị dâu, chị...” - Ngụy Diễm Diễm cuống lên.
“Thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng!” - Cố Tiểu Ảnh đứng lên, lúc đi khỏi phòng quay đầu nhìn Ngụy Diễm Diễm, ánh mắt thản nhiên: “Em gái, không cần nói xa, cứ nói ngay anh trai em đấy. Anh ấy là người nông thôn, được như ngày hôm nay, không phải chỉ dựa vào cơ hội, mà cần phấn đấu nữa. Nói thẳng ra, người có thế thì cũng nhiều cơ hội hơn, nhưng chỉ cần em thực sự xuất sắc, thì cũng chưa chắc là không có cơ hội, có thể chị nói thế là hơi thẳng, nhưng em cũng cần biết, tất cả những người thành công, đều là những người hiểu rõ mình”.
Ngụy Diễm Diễm há mồm, muốn nói gì đó mà không nói ra được.
Cố Tiểu Ảnh nhìn thái độ của Ngụy Diễm Diễm, mỉm cười: “Thôi dậy đi, bữa sáng có bánh mỳ nướng, ăn sáng xong chị đưa em đi xem tận mắt, xem khi cơ hội là công bằng, thì trong số những người đều không có cơ hội như nhau, em có đủ xuất sắc không”.
(3)
Kết quả đương nhiên có thể nhìn thấy trước. Tháng ba vừa đúng là mùa tìm việc của các sinh viên tốt nghiệp, hội chợ tìm việc làm không rộng rãi lắm, đầy người là người. Cố Tiểu Ảnh kéo Ngụy Diễm Diễm chen vào, không biết đã bị bao nhiêu bàn chân giẫm vào, nhưng đi hết cả một vòng, cũng chẳng có công ty nào để mắt đến Ngụy Diễm Diễm.
Ngụy Diễm Diễm mặt đầy vẻ tức tối và không cam tâm, đứng giữa sân kêu ca: “Đúng là chẳng biết tôn trọng người khác, sơ yếu lý lịch chẳng thèm xem, vứt ngay vào cái thùng phía sau lưng. Khó khăn lắm mới có người xem sơ yếu lý lịch, nhưng nghe nói học trung cấp thì suýt trợn ngược cả mắt, lại còn cái người chủ quản của công ty gì ấy, đàn bà hơn 40 tuổi rồi mà vẫn còn đỏng đa đỏng đảnh, còn uốn éo giọng nói “Công ty chúng tôi chỉ nhận những nhân tài có kinh nghiệm làm việc”... nhân tài thật thì đã chẳng đến đây, mà bị công ty săn đầu người bắt đi từ lâu rồi!”.
Cố Tiểu Ảnh đứng bên cạnh, chẳng muốn nói gì, chỉ cầm một tờ giấy quảng cáo làm quạt, quạt lấy quạt để. Mùa xuân năm này thật kỳ lạ, mới có tháng ba mà đã gần 20 độ, Cố Tiểu Ảnh mặc chiếc áo len dày, nên thấy như từng lỗ chân lông trên người mình đều đang r
Ngụy Diễm Diễm càng nói càng tức, quay người kéo đồng minh: “Chị dâu, chị nói xem bọn họ đều đòi người có kinh nghiệm làm việc, đều không muốn tuyển người mới, thế thì những người mới tốt nghiệp như chúng em làm sao mà tìm việc được? Như thế không phải là cơ hội bằng không sao?”
“Chị nghĩ kinh nghiệm làm việc cũng chỉ là yếu tố để tham khảo thôi, nhưng đối với rất nhiều công ty, cũng không phải họ chỉ nhăm nhăm vào điều kiện này đâu.” - Cố Tiểu Ảnh vừa quạt vừa chậm rãi trả lời: “Phải biết là, phần lớn các cơ hội trên đời này, đều thuộc về một số rất ít người thực sự xuất sắc. Với loại người này, điều khó nhất không phải là tìm việc làm, mà là làm thế nào để trong số bao nhiêu công việc tốt, tìm ra một công việc thích hợp nhất với mình. Nhưng với những người không xuất sắc, đi đến đâu cũng là ngõ cụt”.
“Em biết, chị dâu chẳng cần phải nói em là loại người không xuất sắc”, Ngụy Diễm Diễm vừa nói vừa mếu máo, “Nhưng mẹ em nói chỉ cần em tìm được anh trai là có đường sống, em không nghĩ rằng chị dâu lại không thích em...”
“Thôi đi!” - Cố Tiểu Ảnh bực mình, “Chị nói chị không thích em lúc nào? Chị nói chúng ta cần phải đặt mục tiêu đúng... ở tình trạng của em, thì phải bắt đầu từ mức thấp nhất, từ công việc phổ thông, dù có khổ một chút, công việc không ổn định, nhưng coi như là tập luyện, nhưng nếu em muốn một bước lên trời ngay, thì chắc là không thể được”.
“Nhưng mẹ em nói...” - Ngụy Diễm Diễm vừa khóc vừa lại lôi mẹ mình ra nói. Cố Tiểu Ảnh muốn phát điên, không biết người mẹ này tẩy não cho con gái mình thế nào, vừa đúng lúc chuông điện thoại reo, Cố Tiểu Ảnh mừng rỡ vừa cầm điện thoại vừa ra hiệu cho Ngụy Diễm Diễm trật tự.
Kết quả là, chưa kịp chào hỏi gì đã nghe thấy tiếng Giang Nhạc Dương hốt hoảng: “Cố Tiểu Ảnh, có một học sinh đi khỏi trường, để lại một bức thư, nói là gửi cho cô, cô nhanh quay về trường giúp tìm người đi!”
“Gì cơ?” - Cố Tiểu Ảnh tưởng mình nghe nhầm, trợn mắt - “Học sinh nào vậy?”
“Giang Nhạc Dương nói nhanh, “Chính là sinh viên nói năng chẳng ra làm sao lớp cô...”
“Tôi biết rồi”, Cố Tiểu Ảnh ngắt lời Giang Nhạc Dương, “Trước khi thi liên thông thì tôi là chủ nhiệm lớp đó. Em đó giờ chẳng phải đã học năm thứ tư, sắp tốt nghiệp rồi còn gì, tại sao lại bỏ đi?”
“Không có thời gian nói nhiều đâu, cô mau đón xe về trường đi!” - Giang Nhạc Dương như sắp hét lên: “Tính mạng quan trọng nhất!”
“Tôi về ngay đây!” - Cố Tiểu Ảnh nói nhanh rồi ngắt máy, lao ngay ra ngoài, không đợi cái bóng chạy theo đằng sau hét: “Chị dâu, còn em thì sao?”
Cố Tiểu Ảnh lúc này mới nhớ ra người họ hàng xa phía sau lưng, đúng là dở khóc dở cười, vội móc ra 100 đồng giúi vào tay Ngụy Diễm Diễm, nói nhanh: “Cầm tiền đi taxi về nhà, chìa khóa nhà đây, nếu có vấn đề gì thì gọi điện cho anh em, ở trường chị có chuyện gấp, chị phải về trường ngay”.
“Nhưng, chị dâu, em không biết đường”, Ngụy Diễm Diễm vẫn theo sau hét.
“Thế thì mới bảo em đi taxi!” - Cố Tiểu Ảnh quát, rảo bước chạy ra ngoài đường, vừa đúng lúc thấy một chiếc taxi chạy tới, Cố Tiểu Ảnh lao lên xe như một cơn gió, không đợi Ngụy Diễm Diễm chạy tới đã lao vút đi.
Đứng bên đường, Ngụy Diễm Diễm thấy chiếc taxi thoáng chốc đã mất hút, ngây người.
Lúc về đến khoa, văn phòng khoa đã đang hỗn loạn.
Cố Tiểu Ảnh thở dốc lao vào, thấy mọi người mở to mắt như nhìn thấy cứu tinh. Giang Nhạc Dương bước thấp bước cao kéo Cố Tiểu Ảnh đến bên bàn, giọng gấp gáp: “Cô xem ngay đi, là viết cho cô, xem có tìm thấy manh mối gì không”.
“Gửi cho tôi sao?” - Cố Tiểu Ảnh ngạc nhiên: “Tôi chỉ làm chủ nhiệm lớp em ấy hai năm, em ấy học liên thông xong là đổi chủ nhiệm
Cô vừa nói vừa mở phong bì thư, nhìn những chữ viết thanh mảnh và rõ ràng không mấy quen thuộc, với nét chữ mềm mại con gái trải ra trước mắt Cố Tiểu Ảnh.
Cô Cố, chào cô.
Em là Cẩm Tây, cô còn nhớ em không ạ? Em chưa bao giờ là một học sinh hoạt bát hướng ngoại, nhưng em luôn chăm chỉ học môn của cô, đọc tất cả các cuốn sách cô giới thiệu, dù là sách chuyên môn hay sách đọc ngoài giờ, em đều đọc hết. Lúc học cao đẳng, mỗi tuần cô chỉ dạy lớp em hai tiết, nên em đã vào lớp chuyên ngành để nghe cô giảng, cô có biết không ạ?
Em còn nhớ lần đầu tiên lên lớp cho lớp em, cô đã từng nói, cô cảm thấy mình rất trẻ, nên bài giảng chắc chắn là chưa được sâu, nếu có gì chưa thỏa đáng thì xin mọi người bỏ qua, hãy cùng nhau tiến bộ. Khi đó em chỉ thấy cách nói này thật mới mẻ, nhưng sau này rất nhiều bạn trong lớp em nói, bài giảng của cô rất sâu sắc, với chúng em như thế đã là quá đủ rồi. Vì thế, thưa cô, cô giảng rất hay, không hề thua kém ai. Trong bài giảng của cô, ngoài kiến thức, còn có đạo lý làm người, chúng em sẽ cảm ơn cô suốt cuộc đời.
Nhưng, em vẫn phải đi đây. Cuộc đời của em ngắn ngủi quá, đến chính em cũng không ngờ đến.
Cô ơi, em thực sự không thể cầm cự thêm được nữa. Áp lực tìm việc lớn hơn em tưởng tượng rất nhiều. Em đã mệt mỏi quá rồi, em đã sắp quên mất ban đầu mình thi vào đây là vì yêu thích chuyên ngành này. Giờ đây, thực sự em không biết tốt nghiệp xong mình sẽ làm gì nữa. Ngày nào em cũng như một con bù nhìn trong cái thân thể của chính mình, không kiểm soát được vận mệnh của mình, cũng không biết mình còn có thể làm được gì. Các hội chợ tìm việc làm trong thành phố có thể đi, em đã đi cả, các cuộc phỏng vấn có thể đến, em cũng đã đến cả, nhưng chẳng có nơi nào nhận em. Nơi thì chê em không có kinh nghiệm làm việc, nơi thì chê em là người ngoại tỉnh, nơi thì chê chưa học thạc sỹ, nơi thì chê tiếng Anh chưa nổi cấp 6, nơi thì chê thẳng thừng em là con gái. Em suy nghĩ, tại sao chẳng có nơi nào muốn em cả?
Còn những hàng người dài trước các h việc làm nữa, một vị trí nhân viên hiệu đính mà có đến ít nhất 400 người xếp hàng; vị trí nhân viên văn phòng, ít nhất 300 người xếp hàng, đến những công việc cỏn con khác cũng có bao nhiêu hồ sơ xin việc... Em nhận ra là mình hết hi vọng rồi.
Em rất hoang mang, trước đây mọi người đều nói sinh viên học viện nghệ thuật cực kỳ năng động, nhưng chắc là không phải em rồi, nhưng cũng không phải là rất nhiều người bên cạnh em. Tuy khi lên lớp, cô cũng khuyến khích chúng em ra ngoài trường cọ xát chính mình, nhưng phân hiệu mới của trường mình xa quá, xung quanh chỉ có núi rừng và sông suối, chẳng có những đài phát thanh, đài truyền hình, tòa soạn báo, tạp chí như cô nói, thậm chí đến cả cửa hàng cũng không có. Từ trường vào đến thành phố phải mất hai tiếng xe bus, vì hẻo lánh quá, nên em cũng không dám về trường muộn, dù sao thì công việc nửa thời gian cũng chỉ là trong mơ.
Lúc nghỉ hè, em cũng tìm được công việc làm thêm ở quê, đó là đi quảng cáo tivi. Thực ra em nghĩ, bản thân mình thì không vấn đề gì, nhưng làm rồi thì mới thấy, loại tivi, chức năng, nguyên lý, em mãi mãi cảm thấy mơ hồ, không nói rõ được. Khó khăn lắm cũng làm được một tháng, cầm được ít tiền, nhưng lúc tìm việc thì người ta nói: loại kinh nghiệm làm việc này không được tính. Cô ơi. Đây là lần đầu tiên em cảm thấy mình là đồ bỏ đi - em chăm chỉ học hành như thế, nhưng chính em cũng không biết, bốn năm trôi qua, rốt cục em học được cái gì?
Cô ơi, em rất thích blog của cô, em nhớ lúc đó cô có nói: muốn chết, là vì vẫn chưa trưởng thành, vì vẫn còn trẻ, con đường đi chưa dài, tương lai tốt đẹp phía trước vẫn còn mơ hồ, nên mới tưởng rằng những khó khăn tạm thời trước mắt là mãi mãi. Nhưng thưa cô, em không đủ dũng cảm để đợi đến lúc trưởng thành, gia đình em ở nông thôn, nếu sau khi tốt nghiệp cấp ba, em đi làm thuê, thì có lẽ đã nuôi được cha mẹ. Học phí của Học viện Nghệ thuật cao như thế, em đã đến đây với sự hiếu kỳ và hào hứng. Rồi mỗi năm tốn nhiều tiền như thế, mà em vẫn chẳng có cách nào báo đáp cha mẹ... Thưa cô, em cũng không dám nghĩ, thôn em khó khăn lắm mới có được một người thi đỗ đại học, nếu em không tìm được việc làm, em sẽ phải làm gì đây? Em còn mặt mũi nào mà quay về nữa?
Cô ơi, em thực sự phải đi thôi. Trước khi ra đi, em muốn nói rất nhiều điều, nhưng chẳng biết nói cho ai nghe. Thế là em viết cho cô, vì em luôn cảm thấy cô thực lòng đối tốt với chúng em, cô thương chúng em. Nhưng lần này, cô không cần phải thương em nữa rồi, em đã phụ lòng mọi người, em không đáng được người khác thương xót nữa. Nói ra những lời này là em ra đi rồi. Tuy em không biết cuối cùng em đã nói những gì, nhưng có lẽ đã rất nhiều điều nói lộn xộn không rõ ràng, nhưng cũng đành chịu thôi.
Thưa cô, chúc cô hạnh phúc! Cô là người tốt, ông trời sẽ phù hộ cho cô.
Vĩnh biệt cô.
- Cẩm Tây tuyệt bút -
Cố Tiểu Ảnh khẽ khàng đặt bức thư xuống bàn làm việc của Giang Nhạc Dương.
Cô nhìn vết gấp trên bức thư - vẫn còn mới. Cô có thể tưởng tượng ra, khi gấp bức thư này lại, trái tim Cẩm Tây mềm yếu và đau khổ đến mức nào, cả tuyệt vọng nữa.
Nước mắt cô cứ thế lăn xuống, rời vào bức thư, cô lấy tay lau đi, để lại một vệt thấm trên giấy.
Cố Tiểu Ảnh biết, dù nước sẽ khô đi, nhưng vẫn sẽ để lại một vết sần xấu xí. Từ trước đến nay chưa có cái gì có thể thực sự hoàn toàn không còn dấu vết.
Nỗi đau cũng không, nước mắt cũng không, đến sinh mệnh cũng không.
Nếu như Cẩm Tây - Cẩm Tây, Cẩm Tây, nếu em đi mất, thì bố mẹ em, bạn bè em, lại còn người nhận được bức thư này là cô nữa, phải làm gì đây?