Đợi chờ ký ức - Chương 01 - Phần 1
Chương 1: Gặp lại em anh mới biết trái tim mình vẫn đập.
Nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời Anh bỗng thấy tim mình đau nhói Bởi vì anh nhớ em Nhớ người đã làm lòng anh tan nát Nhưng sao anh vẫn yêu em Người con gái đã từng làm anh hạnh phúc Đã tạo cho anh sự ấm áp. Nhưng rồi em lại nhẫn tâm đem nó đi. Yêu em, nhớ em, muốn gặp em Nhưng anh lại sợ mình không chịu nổi đau đớn này. Đành chôn chặt em vào trong trái tim Anh chưa từng quên phút giây bên em Giọng nói, ánh mắt, nụ cười của em Anh chưa bao giờ quên Bây giờ em đã lựa chọn bên người khác Anh chỉ có thể một mình gặm nhắm nỗi đau này. Chỉ muốn hét lên với em rằng. Anh yêu em, mãi mãi yêu em. Anh sẽ chờ em Chờ em quay về bên anh.
Trong quán bar, nữ ca sĩ có chất giọng trầm buồn, cất lên những điệu nhạc sâu lắng khiến cho tất cả mọi người trong quán bar đều im lặng thưởng thức. Một vài cô gái mẫn cảm đã bật khóc sau khi nghe bài hát.
Tần Phong khẽ cười trước những giọt nước mắt đó. Anh quẩy tay gọi bồi bàn đến nói nhỏ vài câu, thấy bồi bàn gật đầu rồi đi đến bên cô ca sĩ thì thầm. Vậy là trong quán bar vang lên điệu nhạc khác.
Nhiều khác giả tiếc rẻ lên tiếng phản đối vì bài hát mới hát được một nữa, họ vẫn muốn tiếp tục chìm vào giai điệu trầm bỗng kia khiến cho người ca sĩ bối rối. Tần Phong thấy vậy không miễn cưỡng ở lại, anh móc bóp, lấy tiền ra đập xuống quầy bar rồi ôm chai rượu bỏ đi.
Mới ra tới cửa đã gặp Quốc Anh đang bước vào, thấy Tần Phong đang định đi ra, Quốc Anh liền hỏi:
- Sao vậy, không phải cậu hẹn mình ra đây uống à.
- Không muốn uống nữa – Tần Phong cười lạnh nói rồi đi thẳng ra không một chút do dự.
Thấy Tần Phong đã say rượu tâm trạng nặng nề như nhiều tâm sự, Quốc Anh cũng không muốn vào nữa, cậu cũng quay người bước đi theo sau Tần Phong. Phía sau họ bài hát lúc nãy lại vang lên.
Tần Phong vừa đi vừa nốc rượu, thấy vậy Quốc Anh liền đưa tay giật lấy chai rượu khuyên:
- Đừng uống nữa, uống nhiều sẽ hại sức khỏe lắm.
- Là anh em thì uống cùng mình – Không ngờ Tần Phong không giật lại chai rượu mà còn ép Quốc Anh uống cùng.
- Được mình uống cùng cậu – Quốc Anh đáp một tiếng rồi tu một hơi, sau đó quăng chai rượu vào thùng rác ven đường.
Tần Phong cười haha lảo đảo bước đi, con đường thẳng tăm không hề có chở ngại nào nhưng Tần Phong lại đi loạng choạng xuýt ngã mấy lần. Quốc Anh phải đưa tay đỡ lấy rồi dìu anh đi, Tần Phong cao to lại say rượu, cả người nặng như chì, Quốc Anh phải vất vả dìu cậu. Hai người đang đi thì Tần Phong vô tình va vào một cô gái khiến cô phải xuýt xa rên lên vì đau.
- Xin lỗi! Xin lỗi! – Quốc Anh nhìn cô gái rồi ra sức nhận lỗi.
Cô gái nhìn họ mĩm cười nhẹ nhàng, nụ cười thanh thoát vô cùng, giọng trầm bổng nói:
- Không sao.
Nụ cười của cô làm Quốc Anh ngớ người một giây. Nhưng khi cô gái định quay lưng bỏ đi thì Tần Phong đã reo lên:
- Hải Quỳnh
Nói rồi anh lao đến ôm chầm lấy cô gái thặt chặt, vùi mặt cô vào lòng ngực anh. Cô gái bị ôm chầm bất ngờ quá không kịp phản ứng cũng không biết nên phản ứng gì, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm trên người anh khiến cô bất giác sững sờ đứng im. Cô cảm thấy mùi thơm và vòng tay này quen thuộc quá.
Quốc Anh thấy bạn mình hành động lỗ mãng quá, vội kéo tay lôi bạn mình ra khỏi người cô gái. Gương mặt cô lúc này đã bị ửng hồng càng làm cô thêm phần xinh đẹp, dường như bị ôm chặt quá cô hít thở rất mạnh. Cô nhìn Tần Phong hỏi:
- Anh quen tôi ư?
- Không…không… bạn tôi say quá nên nhận nhầm cô là người yêu của cậu ta. Thành thật xin lỗi cô vì hành động sỗ sàng của bạn tôi – Quốc Anh vội giải thích.
- Không sao, không nên trách người say. Anh ta chắc yêu bạn gái lắm nhỉ. Anh hãy chăm sóc anh ấy thật tốt. tạm biệt – Cô gái nhẹ nhàng nói, gương mặt bị ánh đèn đường mờ nhạt che lấp nhưng nụ cười lại tiếp tục nở trên đôi môi mọng đó khiến Quốc Anh ngây người thêm lát nữa nhìn cô gái quay lưng bỏ đi.
- Về thôi – Quốc Anh dìu Tần Phong giục, cậu vẫn luyến tiếc nhìn theo cho đến khi cô gái mất dạng.
Hải Quỳnh đi được một đoạn thì quay lại nhìn hai người họ có chút ló lắng. Cô khẽ cười nói:
- Thật trùng hợp, bạn gái anh ta cũng tên Hải Quỳnh.
Quốc Anh hì hục dìu Tần Phong vào thang máy bấm số tần, trong khi chờ đợi anh đưa tay mò vào túi quần của Tần Phong tìm chìa khóa, khi mò thấy anh khẽ thở phào. Cũng may tìm ra nếu không chẳng phải anh uổng công lôi Tần Phong từ bãi xe lên đây hay sao.
Vô tới phòng ngủ. Quốc Anh quăng mạnh cái xác nặng như chì kia xuống giường thở phào mệt mỏi. Anh kéo cái cà vạt ra khỏi cổ cho dễ thở nhìn lại bộ dạng nhếch nhác của Tần Phong khẽ cười. Một Tần Phong lịch lãm, áo quần lúc nào cũng phẳng phiu không có lấy một vết tì, vậy mà bây giờ bộ dạng trông thật thảm thương, quần áo nhăng nhúm đến thảm hại. Chưa bao giờ cậu thấy Tần Phong uống đến say mèm như hôm nay, thật kì lạ.
Vốn dĩ định bỏ mặc cái tên Tần Phong đáng ghét này mà trở về nhà. Nhưng Quốc Anh lại phát hiện trên bàn có mấy tấm hình của Tần Phong và một cô gái, Quốc Anh nheo mắt nhìn, cô gái trong ảnh nhìn hơi giống cô gái lúc nãy. Nhưng anh không chắc, bởi vì không nhìn rõ được gương mặt cô gái. Nhưng rồi Quốc Anh tự nhủ:”Chắc là không phải cô ấy,nếu không cô ấy chẳng hỏi như thế”
Rồi Quốc Bình nhìn tấm lịch trên bàn được khoanh tròn ngày hôm nay. Trên lịch có ghi một hàng chữ nhỏ:” Ngày em rời xa anh”. Anh quay người lại nhìn tần Phong khẽ thở dài:
- Hèn chi hôm nay cậu uống say đến vậy. Thôi được vì chúng ta là bạn tốt của nhau, tiễn phật tiễn tới tây thiên. Mình đành giúp cậu thay đồ cho thoải mái.
Chẳng ngờ khi cậu vừa bước đến bên cạnh Tần Phong thì bị Tần Phong ói lên người hết cả.
………………… “Anh là ai?”
Vẫn là cái dáng cao gầy đầy cao ngạo đó. Vẫn nụ cười đó, vẫn bàn tay đưa ra đó. Nhưng tại sao lại lẫn vào trong bóng tối một hình bóng mờ ảo đến kì lạ.
Khi anh tiến tới trước mặt cô, ánh sáng từ nơi cô tỏa đến bắt đầu phủ lên anh. Nhưng ánh sáng đó chỉ có thể chiếu được nữa gương mặt anh, để hiện ra làn môi mỏng đầy gợi cảm khóe miệng cong cong nở nụ cười thật quyến rũ. Nụ cười rất đẹp, nó tỏa sáng lấp lánh, hơn cả ánh sáng đang tỏa ra từ cô. Anh chìa một bàn tay đến trước mặt cô, thật chậm, thật dịu dàng. Những ngón tay thon dài với nước da trắng mang lại cảm giác bình yên mà cô chưa từng có.
Trái tim cô run nhẹ, hơi thở trở nên rối loạn, cô ngơ ngác nhìn anh, anh vẫn giữ nụ cười ấm áp của mình, tay vẫn đưa về phía cô. Cô khẽ run rồi nhẹ nhàng đặt bàn tay mình vào bàn tay anh, cảm thấy bóng tối xung quanh vốn lạnh lẽo bỗng trở nên ấm áp. Ấm áp vì có anh bên cạnh.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay nắm lấy tay cô siết mạnh, làm cô thấy đau, giọng anh vang lên đầy tức giận, đầy trách móc:
- Sao em lại quên anh.
Cô ngỡ ngàng nhìn anh. Cô đã quên anh ư? Tại sao lại như thế? Tại sao em lại quên anh?
Rồi cảm giác ấm áp bỗng biến mất, bàn tay ấm áp của anh rời tay cô. Nữa gương mặt được chiếu sáng của anh bỉ chìm vào bóng tối, chỉ để lại một đôi mắt sáng. Chầm chầm, anh quay lưng lại tiến vào vùng tối tăm rồi biến mất khiến cô hốt hoảng kêu lên:” Anh đừng đi”
Nhưng anh đã mất hút vào trong bóng tối rồi để lại cô với nỗi cô đơn buồn bã, sự hút hẫng, bàn tay vẫn đặt giữa không khí, cảm giác bàn tay lạnh toát. Cô muốn chạy đến ôm chặt lấy anh, kéo anh trở lại nhưng đôi chân không chịu nghe lời, nó cứ bất động ở đó nhìn anh biến mất. Cô bật khóc nức nở.
- Reng …………..
Hải Quỳnh giật mình thức dậy, cảm thấy khóe mi mình ướt ướt, cô bỗng thở dài. Đã bao lâu rồi cô không mơ thấy giấc mơ này, vì sao bây giờ lại mơ thấy.
Chuông điện thọai lại reo lên, cô mĩm cười biếc chắc rằng ai đang gọi cho cô nên không vội bóc máy. Nhưng tiếng chuông cứ kêu hoài như thử thách lòng kiên nhẫn của người gọi, cô mới từ từ bóc máy, bên kia là một giọng nói dịu dàng:
- Em đã dậy chưa?
- Ừ hm, em mới dậy – Cô khẽ trả lời đưa tay dụi dụi mắt như thể chứng minh cho người bên kia thấy nhưng nào có thể thấy được.
- Được rồi cô bé lười, em mau dậy đi. Nếu không lại trễ thì đừng có kiếm anh mà khóc đó nha – Đầu dây bên kia phá lên cười.
- Xíiiiiiiiii, ai thèm khóc với anh – Cô bĩu môi nói, người đầu dây bên kia tưởng tưởng ra bộ dạng đáng yêu của cô mà cười thầm.
- Cốc…cốc… Hải Quỳnh em dậy chưa? – Giọng anh hai Hiểu Huy vang lên ở phía sau cánh cửa phòng cô.
- Không nói với anh nữa, anh hai gọi rồi – Cô vội vàng từ biệt người bên kia.
- Ừ, em mau đi đi. Yêu em – Bên kia khẽ nói rồi cúp điện thoại để lại Hải Quỳnh với gương mặt đỏ bừng ngồi bần thần trên giường với cảm giác hạnh phúc. Lát sau khi nghe tiếng anh Hiểu Huy lần nữa cô mới tung mền ra chạy đi mở cửa.
Sau khi vệ sinh xong cô thay ra bộ đồ đã chuẩn bị từ trước rồi ngắm mình trong gương. Cô gái trong gương có đôi mắt đen lấp lánh, hai má lúm đồng tiền, mái tóc dài được búi cao để lộ cái cần cổ thon gọn và trắng mịn.
Chiếc áo sơ mi dài tay với kiểu dáng giản dị đi kèm với chiếc đầm đen trông vừa thanh lịch lại vừa tôn lên vẻ đẹp của cô. Mĩm cười hài lòng với bản thân, Hải Quỳnh liền cầm hồ sơ đặt trên bàn đi xuống lầu.
Ba cô và anh trai Hiểu Huy của cô đã ngồi vào bàn ăn từ nãy giờ trên tay mỗi người cầm một tờ báo, trên bàn là ba dĩa trứng ốp dường như đã nguội và ba ổ bánh mì vàng thơm ngon.
- Sao bà và anh Huy không ăn trước đi, chờ con làm gì – Cô cảm thấy có chút ăn năn khi bắt ba và anh trai chờ đợi mình như thế.
- Không sao, ba thích cùng con ăn sáng – Giáo sư Trình ngẩng đầu nhìn con gái yêu cười đáp rồi nhanh tay gấp tờ báo công an của mình lại đặt xuống chiếc ghế đang chứa chiếc cặp da màu đen của ông.
Hiểu Huy cũng gấp tờ báo thanh niên đặt xuống một góc bàn rồi kéo ghế cho em gái ngồi, khẽ giục:
- Mau ăn đi, anh đưa em đến đó.
Hải Quỳnh nhanh chóng ngồi xuống ăn, ở nhà cô chẳng cần phải giữ ý tứ gì cả, vừa nhai ngấu nghiến vừa nhìn ba và anh cười nói:
- Ngon quá.
- Từ từ ăn, coi chừng mắc ghẹn, con gái lớn rồi mà lúc nào cũng như trẻ con – Giáo sư Trình nhìn con gái trách yêu.
Còn Hiểu Huy thì dùng khăn lau dùng em gái phần trứng bị dính trên mép miệng. Hải Quỳnh nhe răng cười với anh trai rồi quay sang nhìn ba mình đáp:
- Con cái trong mắt ba mẹ lúc nào cũng là trẻ con cả, chẳng phải con lúc nào cũng là công chúa nhỏ của ba sao.
Giáo sư Trình nhìn cô con gái yêu lắc đầu. Vợ ông mất sớm, con gái phải mồ côi mẹ từ nhỏ nên bao nhiêu yêu thương ông đều đổ dồn lên các con, nhất là đứa con gái này, vì cô có gương mặt giống mẹ vô cùng. Nhìn vẻ mặt háo hức của con gái nhưng giáo sư Trình lại không được vui, ông muốn con gái vào làm ở nơi quen biết, sẽ không phải chịu cảnh vất vả của người mới vào nghề, nhưng con gái bướng bỉnh nhất định không chịu nghe theo sự sắp đặt của ông.
- Hay là đừng xin ở đây nữa mà vào làm ở chỗ bạn ba đi – Ông thử cố gắng khuyên nhủ con gái thêm lần nữa.
- Không đâu – Hải Quỳnh trả lời dứt khoát – Con muốn thử tự mình xin việc, con muốn thử tự lập bằng chính đôi tay và đôi chân của mình một lần, không thể cả đời sống trong sự che chở và đùm bọc của ba và anh Huy hoài được.
Nói rồi lại sợ ba mình cằn nhằn, Hải Quỳnh vội vã đứng dậy nuốt ực miếng bánh mì vẫn còn đang trong miệng rồi chạy đi:
- Em đi xúc miệng lại một cái, anh chuẩn bị chở em đi nha.
Hiểu Huy khẽ gật đầu cười với em gái, rồi liếc sang ba mình, từ lúc hải Quỳnh nói ra câu đó, giáo sư Trình đã buông rơi cái muỗng trên tay xuống thẫn thờ. Đợi em gái đi khuất, anh mới nhẹ nhàng trấn an cha.
- Không sao đâu ba, quá khứ đã qua lâu lắm rồi.
Giáo sư Trình khẽ vuốt mặt, vầng trán đã nhăn lại thành mấy nếp tự lúc nào. Làm sao ông có thể quên được cái quá khứ đó chứ, cái quá khứ tàn bạo suýt chút nữa làm ông mất đi đứa con gái yêu quý của mình, cũng vì câu nói đó. Ông đã rất hối hận tại sao lúc đó lại mềm lòng như thế, tại sao lại để con gái rời xa mình để rồi suýt chút nữa thì …
Ngay sau đó là cái ôm chầm từ phía sau của Hải Quỳnh, cô nũng nịu nói với ba mình:
- Con đi nha ba.
- Tạm biệt con gái, chúc con may mắn.
- Cám ơn ba – Hải Quỳnh quẩy tay tạm biệt rồi leo lên xe anh trai.
Nhìn tòa nhà sừng sững trước mặt, Hải Quỳnh không khỏi sợ hãi. Đây là nơi cô muốn khiêu chiến sau khi ra trường. Ai chẳng biết công ty LK là một công ty hàng đầu với lắm nhân tài hội tụ. Muốn vào trong đó phải qua vòng thẩm vấn cực kì gắt gao.
Chẳng hiểu tại sao cứ mỗi lần đi ngang qua đây thì trong lòng cô lại có một cảm giác xuyến xao đến lạ kì, một sự háo hức không có điểm dừng. Cứ như nó là mục tiêu chinh phục của cô vậy suốt trong quảng đời sinh viên vậy.
Cô đưa hai tay lên đấu với nhau như muốn tạo ra một ống nhòm hình vuông, nheo mắt nhìn về phía tòa nhà rồi sau đó chỉa hai ngón tay vào đó như là động tác bắn súng. Phằng…. Sau đó cô thích chí cười, rồi như chợt nhớ cô vội vàng nhìn xung quanh. Không có ai cả. Thở phù một cái, mừng quá, nếu không cô sẽ bị cho là con ngốc mất. Nhún vai một cái cô bước thẳng vào công ty này không chút do dự.
Cô không biết hành động của cô đã được thu vào tầm mắt của một người vẫn đang ngồi trong xe. Người đó ôm bụng cười, ban đầu là cười nhỏ, nhưng sau đó thì phá ra cười to.
- Cốc cốc …
Quốc Anh nín cười nhìn ra người vừa gõ cửa, gương mặt Tần Phong xuất hiện sau tấm kính bên tay lái phụ, Tần Phong nhìn Quốc Anh nét mặt tươi tỉnh nụ cười vẫn chưa tắt thì chau mày hỏi:
- Mình vừa đi có một lát thôi mà khi trở lại bộ dạng cậu ngái ngủ của cậu lại trở nên phấn khích như thế à. Có chuyện gì sao?
- Có chút chuyện vui – Quốc Anh vừa đáp vừa đón lấy ly cà phê nóng chứa trong ly nhựa trên tay Tần Phong, nhớ lại cảnh tượng ban nãy mà buồn cười.
- Lại tìm được em nào mới rồi à – Tần Phong giễu cợt.
- Hôm nay cậu làm gì? – Quốc Anh không thèm để ý tới sự trêu đùa của bạn quay sang hỏi.
- Thì đi gặp khách hàng – Tần Phong hờ hững đáp.
- Ờ…cậu đi đi – Quốc Anh thờ ơ đáp, tay nghịch cái điện thoại
- Là nữ đó – Tần Phong nhìn bạn một cái rồi nói rõ thêm.
- Ờ…
- Vẫn còn rất trẻ
- Ờ, chúc cậu may mắn – Quốc Anh vẫn thờ ơ đáp.
Thái độ của Quốc Anh làm Tần Phong thấy rất lạ, mọi lần đi gặp khách hàng là nữ giới thì mặc kệ tuổi tác là bao nhiêu cậu ta cũng giành đi cho được, sao hôm nay lại im lặng thất thường như vậy. Đang định hỏi xem bạn mình có vấn đề gì không thì cậu nghe bạn nói tiếp:
- Hôm nay mình đến trực tiếp tham gia buổi phỏng vấn nhân viên mới.
Hóa ra là như vậy, Tần Phong chợt hiểu ra. Hèn chi thái độ của Quốc Anh lại khác mọi hôm như vậy, là bởi vì phỏng vấn nhân viên mới sẽ có nhiều cơ hội gặp được những em trẻ đẹp để mà ve vãn. Mặc dù biết bạn mình rất chí công vô tư, không bai giờ đặt chuyện tư vào công việc nhưng Tần Phong vẫn quyết định nói:
- Mình sẽ tham gia buổi phóng vấn, còn cậu đi gặp khách hàng.
Nói xong cậu lái xe chạy đi vào bãi đỗ, mặc kệ Quốc Anh há hốc miệng kinh ngạc và hụt hẫng vì vuột mất cơ hội ngía người đẹp. Tần Phong không muốn trong công ty có sự ve vãn làm mất hình tượng công ty.
Khi Hải Quỳnh bước vào tràn đầy tự tin bao nhiêu thì khi đứng trước một dãy người chờ phỏng vấn, thì sự tự tin của cô nhanh chóng bị dập tắt.
- Được rồi mọi người hãy nộp hồ sơ ở đây rồi tìm chỗ ngồi chờ gọi tên – Một nữ nhân viên mặc đồng phục công sở màu xám nhẹ nhàng hướng dẫn họ với gương mặt không biểu cảm, giống như cô ấy đã quá quen với trường hợp này.
Cũng phải, LK là công ty lớn hàng năm có hàng trăm người xin được tuyển chọn vào. Cảnh tưởng này diễn ra liên tiếp có gì lạ đâu. Hít một hơi theo gót mấy người mới đến khác nộp đơn vào chiếc bàn trước mặt, cô nhanh mắt liếc nhìn tên trường của những người khác, nào là đại học Quốc Gia, nào là đại học Bách Khoa, cô lè lưỡi sợ hãi một cái rồi nhanh chóng tìm lấy cho mình một chỗ ngồi.
Vừa đặt mông ngồi xuống, Hải Quỳnh đã choáng voáng khi bên tai cô là những tiếng rì rầm. Những người mới đến đang lẩm nhẩm lại cách tự giới thiệu về mình và cách trả lời câu hỏi để phỏng vấn ra sao. Có người còn sử dụng tiếng anh và tiếng trung.
Hải Quỳnh nuốt nước miếng đánh ực một cái. Cô cũng khẽ nhắm mắt lại lẩm nhẩm cách tự giới thiệu. Dù đã được anh trai chỉ dạy cho cách tự giới thiệu về bản thân sao cho ấn tượng và đã tập đi rất nhiều lần nhưng trước áp lực này Hải Quỳnh cũng lo lắng bội phần. Tự nhiên cô thấy hối hận, không ngờ hành trình học hành đã gian nan và cực khổ như vậy. Hành trình đi tìm việc làm càng khiến người ta vất vả hơn. Bất giác cô thở dài.
Bây giờ mà rút lui về nhà thì ê mặt lắm. Về sau, sẽ bị ba ép vào làm chỗ của người quen, và nếu như đó lại là nơi không thể cho cô mở mang kiến thức và phát triển tài năng thì càng tệ hơn. Đành bấm bụng ngồi chờ đến lượt mình.
- Ăn cái này đi – Một anh chàng tốt bụng nào đó đưa cho cô một thanh sing gôm bạc hà kèm nụ cười dễ mến.
Vậy là mặc kệ, cô cầm lấy thanh sing gôm mở ra và cho vào miệng nhai nhóp nhép lấy lại sự bình tĩnh rồi mới ngẩng đầu lên định cám ơn anh chàng tốt bụng kia. Ai dè anh ta đã đi đâu mất rồi.
Cuối cùng tên cô cũng được gọi lên, trong khoảng thời gian dài dằng dặc đến buồn ngủ, nếu không bận nhai sing gôm nói không chừng cô đã ngủ gục mất tiêu rồi.
Hải Quỳnh dè dặt bước vào, tim đập thình thịch, hồi hộp đến nội tay cô vả cả mồ hôi, nhưng cô không dám chùi vào váy sợ để lại dấu vết sẽ mất điểm vầ tác phong ăn mặc trong mắt những người phỏng vấn. Dàn phỏng vấn gồm có 5 người. Ba người đàn ông trung niên, một người phụ nữ, và một chàng trai còn khá trẻ ngồi chính giữa đang cúi đầu xem xét tài liệu, trên bàn đặt một cái biểu đề chữ:” Tổng giám đốc”
Sax >0<! Một buổi phỏng vấn như thế này mà phải đích thân tổng giám đốc đến phỏng vấn. Thảo nào mà công ty không thiếu nhân tài là phải. Cái kẻ làm tổng giám đốc kia còn trẻ như vậy mà …Hải Quỳnh tằng hắng một cái rồi cúi đầu chào họ, cô cũng nhận được cái gật đầu từ họ.
- Cô hãy giới thiệu một chút về mình – Ông trung niên béo người lên tiếng nói trước.
Cô liền nói một tràng giới thiệu về lí lịch bản thân, ông trung niên béo khẽ gật đầu lật từng trang hồ sơ của cô xem. Sau đó là lần lượt những người kế tiếp, cũng may là anh trai cô đã dợt trước cho cô mấy câu hỏi này rồi nên cô trả lời tương đối trôi chảy. Cô nghĩ thầm về nhà phải cám ơn anh trai mới được.
- Tổng giám đốc, cậu có muốn hỏi điều gì không? – Người phụ nữ lên tiếng hỏi.
Nghe tiếng hỏi, Hải Quỳnh toát cả mồ hôi, nãy giờ họ toàn hỏi câu hỏi khó, mức độ càng lúc càng cao, bây giờ tới phiên tổng giám đốc ra tay, bảo đảm câu hỏi này cô sẽ bị chém thảm thương. Tim lại đập thình thịch, bụng lại quặng lên, Hải Quỳnh hồi hộp chờ đợi tổng giám đốc đưa ra câu hỏi.
Nãy giờ cô quan sát, tuy rằng chưa nhìn trực diện tổng giám đốc nhưng cô thấy anh ta có mái tóc đen bồng bềnh bóng mượt được chải chốt cẩn thận. Vầng trán cao, cái mũi dọc dừa, cô đoán anh ta cũng thuộc vào hạng khiến nhiều cô gái say mê. Quả nhiên là như vậy, sau câu hỏi, anh chàng tổng giám đốc ngẩng đầu nhìn về phía cô. Suýt chút nữa cô kêu lên ba chữ:” Đẹp trai quá”. Cũng may cô kìm lại được.
Anh chàng tổng giám đốc vừa nhìn thấy cô thì giật mình đứng bật dậy, đống tài liệu nãy giờ anh ta xem rơi lã tả xuống đất khiến cho những người khác ngạc nhiên không kém gì Hải Quỳnh. Anh ta nhìn cô chăm chăm đến nỗi khiến cô đỏ cả mặt phải cúi đầu xuống giấu đi. Lát sau cô nghe tiếng:
- Xin lỗi! Tôi ra ngoài một chút.
Nói rồi anh ta bỏ đi một nước, làm cô và bốn vị còn lại ngơ ngác nhìn nhau tự hỏi:” Như vậy là sao”.