Đợi chờ ký ức - Chương 03 - Phần 2
Hải Quỳnh và Khánh Vũ khoát tay nhau bước vào nhà hàng đã thấy bốn đứa
bạn thân của Hải Quỳnh đang ngồi trò chuyện vui vẻ ở đó. Thấy hai người
bước vào, mọi người bắt đầu trêu chọc.
- Xem hai người kìa, thấy ớn lạnh quá đi thôi – Lê Phương lấy tay ôm lấy người giả vờ run rẩy.
- Xì, bà với ông Vinhn còn ớn lạnh hơn – Hải Quỳnh bĩu môi đáp trả.
- Thôi đi, chừng nào hai người đám cưới. Mau nói trước để bọn tôi còn bỏ ống heo từ từ - Ngọc Yến cười trêu.
- Sắp rồi, chờ đi – Khánh Vũ cười cười đáp, vừa với tay kéo ghế cho Hải Quỳnh ngồi.
- Mấy đứa quỷ tụi bây có mà đi trước tao thì có – Hải Quỳnh bèn khích lại – Mau nói sớm để tao với anh Vũ còn chuẩn bị.
- Thôi đi, mau gọi món. Tui đói rã ruột rồi nè – Minh Trang chen vào câu chuyện với bộ dạng thiếu năng lượng rõ rệt.
- Con nhỏ này, gặp bà toàn là ăn với ngủ mà thôi. Không khéo chẳng có ma nào dám rước – Phương Hồng khẽ nguýt bạn một cái.
-
Thật ngại quá, tao tôn thờ chủ nghĩa độc thân. Yêu sớm chỉ thêm mệt mà
thôi – Minh Trang hất mặt nói với vẻ tự hào vô cùng với chính sách không
yêu của mình.
Trong khi 5 cô gái tranh luận về vấn đề yêu sớm
thì Khánh Vũ đã thay mặt họ gọi thức ăn và thức uống. Đi chung với họ
riết rồi tính tình từng người anh đều rành rẽ.
- Ây da, anh Vũ,
anh thật là biết hiểu ý người đó nha – Minh Trang suýt xoa reo lên khi
thấy mấy món ăn mà cả nhóm yêu thích được lần lượt bê ra.
- Được rồi, mau ăn đi – Hải Quỳnh liền giục.
Ăn được một lúc thì Khánh Vũ đã cầm ra một cái hộp gấm bọc nhung màu xanh rất đẹp, anh xoay người nhìn Hải Quỳnh mĩm cười ấm áp.
Mấy người còn lại nhìn thấy đều reo lên xuýt xoa cười khúc khích chờ đợi một màn cầu hôn đang đến gần.
-
Hải Quỳnh, vốn dĩ định đợi em tốt nghiệp xong có công việc ổn định rồi
anh mới ngõ lời. Nhưng hôm qua anh đã dự một đám cưới của bạn, trông
thấy hai người họ rất hạnh phúc, anh cảm thấy ghen tị vô cùng. Cho nên
anh không muốn đợi nữa. Hôm nay có mọi người làm chứng, anh muốn cầu hôn
với em.
Khánh Vũ đặt chiếc hộp đã mở, bên torng là một chiếc
nhẫn kim cương sáng lấp lánh nhìn Hải Quỳnh chờ đợi. Hải Quỳnh quá bất
ngờ, cô chớp chớp mắt bối rối nhìn Khánh Vũ rồi lại nhìn các bạn của
mình, cô cắn môi lắp bắp nói:
- Khánh Vũ ….em… Bây giờ em chưa
nghĩ đến chuyện kết hôn. Công việc của em mới vừa tìm thôi, còn chưa
biết có làm được hay không. Vốn dĩ em muốn tự lập, dựa vào bản thân kiếm
sống một lần. Nếu đồng ý kết hôn với anh, có lẽ sau này em sẽ dựa dẫm
vào anh mãi thôi. Sẽ không biết được cảm giác tự lập là như thế nào, cho
nên em không muốn…
Sau vài phút đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cô
cũng quyết định nói. Cô khẽ ngẩng đầu liếc trộm Khánh Vũ, cứ nghĩ là
Khánh Vũ sẽ buồn nhưng không ngờ anh mĩm cười nói:
- Đồ ngốc, anh
đâu có nói muốn kết hôn bây giờ với em liền. Nhẫn này là dành để cầu
hôn em. Chỉ cần em đồng ý thì anh sẽ chờ em tự lập được rồi mới làm đám
cưới.
- Phải đó, mau nhận lời đi – Mọi người bèn thúc vào – Vài ba năm nữa hãy cưới cũng được mà.
Hải
Quỳnh cảm thấy trong lòng bối rối lắm, dù ở bên cạnh Khánh Vũ nhưng cô
luôn có một cảm giác trống trải kì lạ. Cô biết anh yêu cô nhiều lắm, lo
lắng, quan tâm chăm sóc cô chiều chuộng cô đủ mọi mặt, nhưng mà …ngay
lúc này trong lòng cô cứ nhìn thấy bóng dáng của chàng trai mà cô nhìn
thấy trong mơ.
Hải Quỳnh nhìn vào ánh mắt trân thành tha thiết đầy
mong đợi của Khánh Vũ bất giác mềm lòng, cô không nỡ làm anh thất vọng
và bị quê trước mặt mọi người, cúi đầu cắn chặt răng khẽ gật đầu.
Khánh
Vũ vui mừng không siết anh ôm chầm lấy Hải Quỳnh và đeo chiếc nhẫn vào
tay cô một cach cẩn thận trong sự trêu chọc và vui mừng của các bạn.
Phía
bên này quán ồn ào trong sự chúc mừng vì buổi cầu hôn của Khánh Vũ,
phía bên kia quán, một bàn tay nắm chặt đôi đũa trong sự mạnh mẽ của
mình đến độ nó bị gãy đôi.
Trong bữa ăn vui vẻ và hưng phấn họ gọi
vài lon bia. Hải Quỳnh, Minh Trang và Phương Hồng đều không biết ống
bia, cho nên bia chỉ để ba người kia uống.
Nhưng không ngờ,
Phương Hồng, cô gái xinh đẹp nhất nhóm, luôn biết quan tâm giữ gìn nhan
sắc của mình. Cô từng tuyên bố rượu bia là kẻ thù của sắc đẹp, cô chỉ
thích uống cà phê vì có thể giảm cân, bỗng rót vào ly mình một lon bia
khiến cả nhóm kinh ngạc vô cùng.
- Này, bà làm sao vậy?- Hải Quỳnh vội ngăn cản Phương Hồng đưa ly bia lên miệng uống.
-
Hôm nay ngày vui mà, phải uống mừng một phen mới phải đạo chứ - Phương
Hồng cười kéo tay Hải Quỳnh ra giải thích cho hàh động kì quái của mình.
-
Phải…phải… hôm nay là ngày vui mà. Uống một chút cũng không sao – Lê
Phương gật đầu tán thành rồi đưa ly nâng cốc với Phuong Hồng.
- Dô nào …Mừng Hải Quỳnh tìm được việc làm, và mừng cho hai người họ hạnh phúc - Ngọc Yến cũng đến chung vui.
Vậy
là ba co gái, Phương Hồng, Lê Phương, Ngọc Yến cùng nhau cũng ly hết
lần này đến lần khác. Hải Quỳnh vẫn lo lắng vô cùng muốn lên tiếng can
ngăn như Minh trang đã lên tiếng ngăn lại.
- Mặc kệ họ.
Hải Quỳnh đành ngồi im thở dài, Khánh Vũ khẽ vỗ vai cô an ủi.
Phương
Hồng uống chỉ mới hai lomn đã ngà ngà say, Ngọc Yến và Lê Phương tửu
lượng tốt hơn nên uống thêm vài ly nữa mới gục ngã. Minh Trang, Hải
Quỳnh và Khánh Vũ đành phải dìu ba người say này ra về.
- Đón taxi tới nhà em đi – Hải Quỳnh nhìn ba người bạn thân say bí tỉ thì lo lắng nói.
Khánh
Vũ và Minh Trang cũng tán thành, trong lúc dìu ba cô bạn, Minh trang
đột nhiên thấy một người khá quen khiến cô giật mình, vội vàng quay mặt
trốn tránh rồi lo lắng nhìn Hải Quỳnh.
- Sao vậy – Khánh Vũ nhìn Minh Trang hỏi.
- Không có gì, em và bốn đứa nó đi xe về được rồi. Anh cứ lấy xe đi.
- Cũng được, anh theo xe về rồi giúp em đưa họ vào nhà – Khánh Vũ gật đầu đáp, hôn Hải Quỳnh một cái rồi đóng cửa giúp.
Xe
chạy rồi, Minh trang mới thở phào lén lút quay lại phía sau nhìn theo
bóng dáng ấy cũng đang ngồi vào xe chạy đi. Cô cắn chặt môi, nhìn Hải
Quỳnh lần nữa rồi thở dài một cái khẽ lắc đầu.
Cả ba người
bọn họ khá vất vả để dìu ba cô gái kia vào nhà. Cũng may giáo sư Trình
đã đi ngủ rồi nếu không ông sẽ cằn nhằn cả đám. Hiểu Huy ra mở cửa vội
vàng giúp ba người ho đưa ba cô nàng say xỉn vào trong phòng Hải Quỳnh.
Rồi Khánh Vũ cáo từ ra về, Hiểu Huy cũng trở lại phòng của mình.
-
Lâu lắm rồi năm đứa mình mới được ngủ chung nhau ha – Minh Trang leo
lên chiếc giường của Hải Quỳnh cười nói, cô hít một hơi thật sâu, nhớ
lại khoảng thời gian khắn khít của họ.
- Nhưng xem ra cái giường
này không còn chứa nỗ năm đứa tụi mình rồi – Hải Quỳnh cười nói, cô đứng
dậy đi lấy mềm trải xuống đất rồi cùng Minh Trang nằm xuống đó, nhường
giường cho ba cô nàng say xỉn kia.
Nhưng Phương Hồng cũng đi
xuống, có phần tỉnh rượu nhưng dáng vẻ hơi xiêu quẹo nằm kế bên họ. Cả
ba người im lặng hồi lâu rồi cùng nhau cười. Lâu lắm rồi mới có lại cảm
giác ấm áp này.
- Buồn ngủ không? – Phương Hồng chợt hỏi.
- Không – Cả Hải Quỳnh và Minh Trang cùng đáp.
- Nói chuyện đi – Phương Hồng khẽ bảo.
- Ừ…
Vậy là ba người cùng nhau ôn lại những kỷ niệm củ. Những trò đùa quậy phá mà cả năm cùng nhau làm rồi vui vẻ cười.
-
Còn nhớ trước đây tụi mình cthường nói câu nàyhay không? – Phương Hồng
đột nhiên nhắc – Đối với phụ nữ, tình yêu và sự nghiệp thì tình yêu quan
trọng nhất. Nhưng giữa tình yêu và tình chị em chúng ta thì tình yêu
chẳng là cái đinh gì cả.
Im lặng một lát, Phương Hồng nói tiếp.
-
Mình chính vì câu nói này mà đã giấu kín trong lòng một bí mật. Hôm nay
mình sẽ nói ra bí mật đó – Sau đó Phương Hồng khẽ cười, cô quay người
nằm nghiêng về phía Hải Quỳnh đang nằm bên cạnh thà thầm – Thật ra mình
thích anh Khánh Vũ. Lần gặp đầu tiên mình đã thích anh ấy, nhìn dáng vẻ
lúng túng, mặt đỏ bừng lên ki bị tụi mình trêu, mình đã thích anh ấy.
Nhưng vì Quỳnh là người chị em tốt nhất của mình nên mình chưa từng
tranh giành vói Quỳnh. Hôm nay thấy anh ấy cầu hôn Quỳnh, mình cảm thấy
đau lòng lắm, nhưng lại cũng thấy vui cho hai người.
- Hồng… - Hải Quỳnh khẽ kê lên xót xa
-
Để mình nói hết đã …- Phương Hồng vội cắt lời Hải Quỳnh - Hôm nay mình
nói ra tất cả là vì mình quyết định sẽ từ bỏ, mình sẽ không yêu anh ấy
nữa. Thật đó …Cho nên, Quỳnh và anh ấy nhất định phải hạnh phúc.
Phương
Hồng nói những lời này xong thì chìm vào trong giấc ngủ, một giọt nước
mắt của cô khẽ trào qua mi mắt. Hải Quỳnh đưa tay lau nước mắt cho bạn
mình, xót xa đến nỗi hai mắt long lanh chực rơi nước mắt. Cô đắp mền cho
Phương Hồng cẩn thận rồi qay sang Minh Trang nãy giờ im lặng.
-
Trang biết phải không? Biết Hồng yêu anh Vũ, cả Phương và Yến cũng biết,
cho nên hôm nay mọi người mới để mặc cho Hồng uống say.
Minh Trang không đáp, lần này Minh Trang là người lau nớc mắt cho Hải Quỳnh. Hải Quỳnh đau lòng khóc nhiều hơn, cô mếu máo nói:
-
Tất cả mọi người đều biết, chỉ có mình không biết. Haha…từ trước tới
nay, đều là do Hồng chăm sóc cho tụi mình. Còn mình, mình chỉ biết huỏng
thụ sự chăm sóc đó, mình vô tâm, không thèm để ý đến sự đau khổ của bạn
mình. Vậy mà mọi người vẫn yêu mến mình, mình thấy mình thật ích kỷ và
có lỗi nhiều lắm.
- Người ngoài cuộc sáng suốt hơn người trong
cuộc mà, đó không phải lỗi của Quỳnh. Dù Quỳnh biết thì sao, Quỳnh không
thể chia tay với anh ũ chỉ vì Quỳnh được, làm vậy là có lỗi với anh Vũ,
mà Hồng cũng không thể sống vui vẻ được. Cách tốt nhất là xem như chưa
từng nghe thấy, như vạy đối với cả ba người đều là một lối thoát – Minh
Trang trầm ngâm nói.
Sau đó, cả hai đều im lặng, mỗi người một
tâm sự. Minh trang không biết nên làm như thế nào thì mới tốt hơn cho ba
người bọn họ, trong tình yêu chỉ có thể lựa chọn sự ích kỷ cho bản thân
mà thôi, cho nên cô đã khuyên Hải Quỳnh như vậy. Minh Trang khẽ chở
mình, cô đã biết cuốn tiểu thuyết cô muốn viết là gì, mở đầu truyện cô
sẽ để:” Lẽ nào tình yêu là như thế”
Khánh Vũ trở về nhà với
một niềm vui vô bờ vì cuối cùng Hải Quỳnh cũng đã nhận lời cùng anh. Khi
cô đeo chiếc nhẫn của anh, tim anh vui mừng không xiết. Cứ cho anh ích
kỷ cũng được, nhưng từ khi anh nhìn thấy Tần Phong thì trong lòng tựa hồ
như có một cơn bão vô hình đánh tới. Anh rất sợ, sợ một ngày nào đó,
Hải Quỳnh sẽ vì Tần Phong mà rời xa anh. Cho nên dù là bỉ ổi, thì anh
vẫn quyết dùng thủ đoạn này để trói buộc cô bên cạnh mình.
Lúc ra
ngoài, anh đã thấy Tần Phong cũng ở đó. Anh biết chắc chắn cậu ta cũng
nhìn thấy màn cầu hôn của anh cho nên anh càng muốn cho cậu ta nhìn thấy
anh và Hải Quỳnh yêu nhau thế nào, thân mật với nhau thế nào, cho nên
anh đã hôn Hải Quỳnh.
Anh biết mình làm vậy là không tốt, nhưng
anh yêu Hải Quỳnh trước, anh yêu cô từ rất lâu. Từ lúc cô mặc áo dài
chạy đến trường đại học của anh tìm ba cô – giáo sư Trình.
Đôi
mắt to tròn, gương mặt bầu bĩnh, hai lúm đồng tiền sâu càng làm cô xinh
hơn mỗi khi cười. Dáng vẻ nhõng nhẽo ôm lấy tay ba mình của cô in đậm
trong ký ức anh. Cho tới khi anh gặp ại cô lần nữa với cương vị giảng
viên, còn cô là sinh viên của mình.
Lần đó, hai người cùng
nhau dạo chơi bên công viên, ở ghế đá bên cạnh họ, có một chàng trai
đang đeo chiếc nhẫn mình mua tặng cho bạn gái. Họ hạnh phúc đeo nhẫn cho
nhau khiến người khác ngưỡng mộ vô cùng. Sau khi ngắm nhìn hai người
họ, hải Quỳnh len lén nhìn Tần Phong, anh bắt gặp cái nhìn đó thì khẽ
cười hỏi:
- Có thích không?
Có nhiều lúc, Tần Phong muốn
mua tặng cho Hải Quỳnh một món đồ trang sức, nhưng cậu biết cô sẽ không
nhận vì nó đắt giá. Cho nên cậu dẹp bỏ ý nghĩ đó. Bây giờ thấy cô vui
thích như vậy, cậu cũng muốn mua tặng cô như là môt kỷ vật của hai
người. Hải Quỳnh không trả lời, cô lơ đãng nhìn đi nơi khác, lát sau
quay sang nhìn Tần Phong với ánh mắt dò xét.
- Anh đã mua nhẫn cho bao nhiêu cô gái rồi hả? – Hải Quỳnh cấu vào tay tần Phong một cái rõ đau rồi ghiến răng hỏi.
Tần
Phong mặc dù rất đau nhưng cũng chẳng dám phản kháng, chỉ đành ngồi im
chịu trận, nếu anh mà nói ra không chừng cô sẽ không thèm nhìn mặt anh
nữa. Anh cũng muốn giống như bao chàng trai khác, có thể nói dối rằng:”
Em là cô gái đầu tiên anh mua nhẫn tặng”. Đối với những cô gái khác, anh
sẽ không ngần ngại mà nói dối, nhưng với cô thì khác, cô biết rõ anh
cặp kè với nhiều cô gái trước khi gặp cô. Trước đây, anh là một chàng
trai phong lưu thích thì cặp kè nhưng không để ý đến bất kỳ ai cả. Anh
sẵn sàng bỏ tiền ra chiều chuộng mua sắm cho họ nững đồ vật đắt tiền
nhưng không bao giờ để ý đến lời chất vấn của bất kỳ cô gái nào.
Nhưng
Hải Quỳnh thì khác, anh yêu cô,yêu rất nhiều, đến nỗi anh luôn lo sợ sẽ
có một ngày cô rời xa anh. Anh rất sợ mất cô, bởi vì cô khác với những
cô gái bám lấy anh, bởi vì cô luôn chiếm lấy vị trí quan trọng nhất
trong trái tm anh.
Nghe cô hỏi, Tần Phong chỉ ước rằng, có thể
gặp cô sớm hơn. Để anh khong trở thành kẻ phong lưu, để có thể tự tin
nói với cô rằng:” Đây là chiếc nhẫn đầu tiên anh mua vì em”
Tần
Phong cứ nghĩ Hải Quỳnh sẽ chất vấn cho đến khi nào anh thành thật khai
báo thì thôi, nhung nào ngờ cô lại dựa vào lòng anh mà thì thầm:
-
Em không cần một chiếc nhẫn đắt tiền, em muốn một chiếc nhẫn thật khác
với những chiếc nhẫn mà anh đã mua cho những cô gái kia.
Giọng cô
đượm buồn nhưng châ thật khiến Tần Phong cảm thấy xót xa vô hạn. Cô
khác với những cô gái khác. Cô không cần vật chất, không cần những thứ
anh có. Nhưng thứ cô cần thì anh phải cố gắng mới có được. Anh ôm thật
chặt cô vào lòng buồn bã, ánh mắt cúi xuống.
Không ngờ khi cúi
xuống anh lại bắt gặp những bịch bánh mà hai người ăn nãy giờ, trong đầu
bỗng lóe lên một ý tưởng. Anh khẽ cười vuốt tóc cô nói:
- Anh sẽ cho em một chiếc nhẫn thật khác.
Nói
rồi anh buông cô ra, với tay lấy những cọng nhôm màu vàng gnười ta dùng
để quấn đầu bịch bánh lại cho sang trọng. Anh nhanh nhẹn uốn cong cọng
nhôm lại tạo thành vòng tròn, rồi quấn hai đầu thật chặt, nắn hai đầu
cõng nhôm lại thành một cái bệ giữ kim cương. Chỉ có điều không hề có
viên kim cương nào trên đó cả.
Hải Quỳnh im lặng nhìn Tần Phong
làm, đôi mắt sáng lên, cả người cảm thấy ấm áp vô cùng, cô thích chí
nhìn từng động tác của anh.
Tần Phong làm xong nhìn nìn ngắm ngắm
tác phẩm của mình khẽ gật đầu ưng ý rồi mĩm cười nắm lấy bàn tay trái
nhỏ nhắn của Hải Quỳnh, từ từ đeo chiếc nhẫn bằng nhôm vào ngón áp út
thon dài của cô, càng làm cho ngón tay thê xinh đẹp.
Tần Phong đắt chí nhìn tác phẩm của mìn trên ngón tay của Hải Quỳnh rồi gật đầu cười nói:
- Vô cùng đặc biệt. Có một không hai trên đời này.
Hải Quỳnh nhìn điệu bộ khoa trương của Tần Phong không nhịn được đành phá ra cười, sau đó ôm chầm lấy anh, khẽ nói bên tai anh:
- Được, vậy thì suốt đời suốt kiếp này, em chỉ đeo một chiếc nhẫn của anh thôi.
Sau đó, môi hai người ấm áp tìm lấy nhau, trao cho nhau một nụ hôn thật nhẹ nhàng êm ái đầy ngọt ngào và hạnh phúc.
Tần
Phong giật mình tỉnh giấc. Thì ra những kỷ niệm êm đềm từng chút từng
chút hiện về trong giấc mơ của anh. Anh đau khổ tự hỏi với chính bản
thân mình.
“ Tại sao cô dã từng hứa chỉ đeo một chiếc nhẫn của
anh thôi, vậy mà lại quên đi, lại deo trên tay chiếc nhẫn của người con
trai khác. Tại sao?”
Một cám giác đau đớn, hối hận, luyến tiếc
dâng tràn vào tim anh, bóp chặt nó ra thành ngàn mảnh. Nỗi đau này tràn
ra hành những giọt nước mắt mặn đắng rơi dài tên gương mặt anh rơi xuống
gối, nhanh chóng lan ra thành nỗi đau.
Thì ra tất cả mọi thứ trước đây đều là hồi ức của anh mà thôi, còn cô, cô đã quên đi từ lâu rồi.