Đợi chờ ký ức - Chương 04 - Phần 2
Trong lớp có một cô bạn tên Nguyên Hạ, là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn người miền Trung vào đây học, cũng trọ ở ký túc xá cùng phòng của nhóm. Tình cảm của họ cũng khá tốt, nhưng dạo gần đây Nguyên Hạ có vẻ bần thần buồn bã. Mọi người lấy làm lạ cố gặn hỏi nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu thở dài.
Mấy ngày sau, sắc mặt của Nguyên Hạ có vẻ rất xấu, mọi người vội vàng khuyên bảo Nguyên Hạ đi bệnh viện nhưng cô nhất quyết không đi chỉ nằm chùm chăn khóc lóc. Mọi người ai nấy đều lo lắng cố gắng để mắt canh chừng cô.
Đang ngủ yên giấc, Phương Hồng bỗng nghe tiếng cửa kêu kẹt kẹt, vội mở mắt ra nhìn, thấy một cái bóng bước ra khỏi phòng. Trời tối om, chỉ có ánh trăng và ánh đèn đường rọi vào làm không gian trở nên mờ ảo lại thêm cái lạnh của trời đêm khuyến Phương Hồng ớn lạnh một phen. Nhưng cô cố trấn tĩnh nhìn lại các góc giường, giường của mấy đứa bạn thân đều có thân hình nhô lên, còn giường của Nguyên hạ thì trống trơn. Vội vàng bật dậy xuống giường đánh thức mấy đứa bạn.
- Hải Quỳnh, dậy mau… - Phương Hồng thì thầm trong đêm tối.
Hải Quỳnh thức dậy đưa tay dụi mắt nhìn Phương Hồng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Mau gọi phụ tao mấy đứa kia dậy đi, rồi tao nói – Phương Hồng khẽ bảo.
- Trang, dậy mau, có chuyện rồi – Phương Hồng khẽ đưa lay lay người Minh Trang dậy.
Minh Trang mơ màng nghe tiếng gọi liền mò tìm các điện thoại đặt ngay đầu giường mở ra xe. Ánh sáng từ điện thoại phát ra trong đêm tối nhất thời gây chói mắt, nhìn lại đồng hồ trong điện thoại chỉ mới có 2 giờ, cô càu nhàu nói:
- Bà định đi ăn trộm hay là đi rình trai mà nữa đêm như vầy hả. Tui không đi đâu, trời đánh tránh giấc ngủ chứ - Nói xong lại tiếp tục vùi đầu vào gối ngáy khò khò.
- Tao đi ăn trộm đùi gà, mày không mau dậy, hết ráng chịu – Phương Hồng bực tức lay người Minh Trang nói.
- Mày rũ trư bát giới đi, đừng rủ tao, ngủ quan trọng hơn ăn – Minh trang vẫn tiếp tục nói trong giấc ngủ.
- Mày không dậy tao đốt hết mấy cuốn tiểu thuyết của mày – Phương Hồng ra hạ sách cuối cùng.
Vừa nghe nói đốt sách, Minh trang vội thức dậy, mặt tỉnh ngủ ngay lặp tức, đành sang gọi Lê Phương, chẳng dè bị Lê Phương tung cho một đạp rớt xuống giường. Vừa đau vừa tức, Minh trang ghiến răng mắng:
- Con quỷ, dám đạp tao, xem tao đáp lễ mày nè – Nói rồi trèo lên giường Lê Phương phậm một cái ngay eo của Lê Phương tạo ra một âm thanh chấn động ký túc xá.
Phương Hồng nhanh tay bịt miệng Lê Phương lại, rồi làm giấu hiệu im lặng. Quả nhiên nghe vài tiếng mắng **** vọng ra từ các phòng khác. Vài phút sau đó, ký túc xá lại chìm trong đêm tối.
- Có chuyện gì vậy? – Ngọc Yến vừa ngáp vừa vừa uốn mình hỏi.
- Nhỏ Hạ đi đâu mất tiêu rồi – Phương Hồng khẽ nói.
Tất cả nghe xong đều ngạc nhiên, há hốc miệng ra, rồi khép miệng lại hỏi:
- Nó đi đâu, hồi nãy tui thức dậy còn thấy mà – Hải Quỳnh vội nói.
- Nó mới vừa đi thì tao kêu tụi bây dậy đó. Mau lên đi tìm nó đi, sao tao có cảm giác bất an thế nào ấy. Mấy hôm nay nó lạ quá mà – Phương Hồng vội giục.
Vậy là cả nhóm vội vàng ra khỏi phòng chia nhau đi tìm.
- Có gì gọi điện thoại nha – Phương Hồng cầm điệnt hoại ra hiệu nói nhỏ, cả bọn gật đầu.
Đang định rẽ ra đi tìm thì Minh trang chợt thấy một bóng người ở trên sân thượng phía bên kia thì vội kéo áo tụi bạn chỉ chỉ. Cả bọn vội vàng mò mẫm tìm đường đi lên. Vừa lên tới thì nghe tiếng khóc nức nở của Nguyên Hạ, vội chạy đến la lên:
- Hạ, bạn sao vậy….
Nguyên Hạ nghe tiếng thì quay đầu lại thét lên:
- Mấy bạn đừng có lại đây, cứ mặc kệ mình đi – Vừa nói xong, Nguyên Hạ lại ôm mặt khóc.
- Được rồi, được rồi tụi mình sẽ không tới đâu – Minh Trang vội vàng nói – Bạn bình tĩnh lại đi.
- Đúng đó, có chuyện gì từ từ nói – Phương Hồng vội vàng khuyên, cả bọn mặt mày xanh xao lo sợ nhìn Nguyên Hạ đang đứng bên mép của sân thương.
- Hết rồi, hết rồi….Mình bây giờ chỉ có cái chết mới có thể quên đi tất cả - Nguyên Hạ lắc đầu nói trong nước mắt.
Cả bọn đứng tim khi thấy thân hình Nguyên Hạ chao đão theo những cái lắc đầu, sơ xảy một chút là xó thể rơi xuống đất ngay. Minh trng kinh hãi vội vàng nhẹ giọng khuyên giải:
- Hạ à, bất luận là chuyện gì cũng được, kể cho tụi mình nghe đi, tụi mình cùng nhau tìm cách giải quyết.
- Không đâu… Không thể nào đâu – Nguyên Hạ bậc khóc.
- Giờ làm sao?- Ngọc yến khẽ hỏi bên tai Minh trang.
- Bà với Quỳnh chia ra làm hai bên đi ra phía mép đi – Minh Trang liền ra lệnh rồi quay sang Nguyên Hạ thu hút sự chú ý về phía mình.
- Hạ, nhìn mình đi. Nghe mình nói nè, bạn còn trẻ lắm, dù có chuyện gì xảy ra thì vẫn có cách giải quyết, vẫn có thể làm lại từ đầu. Bạn có biết cái chết là gì hay không, chết cũng có nhiều cách, bạn chọn cách này sẽ đau đớn lắm.
- Woa, ở đây cao ghê – Ngọc Yến liền phối hợp với Minh Trang, cô vờ nhón chân nhìn xuống dưới – Té xuông chắc chắn sẽ đau lắm.
- Chết liền thì còn đỡ, nếu như chưa chết sẽ thấy đau kinh khủng, máu sẽ chảy ra lai loáng. Còn nếu không sẽ tàn tật suốt đời, lúc đó thiệt thòi cho bản thân, còn làm khổ gia đình – Hải Quỳnh liền phụ họa vào.
- Đúng rồi, nhảy từ đây xuống, chết sẽ xấu lắm. Chọn cách chết khác đi – Phương Hồng vội khuyên.
- Hay là treo cổ tự tử đi – Lê Phương gợi ý.
- Không được, treo cổ thì mắt trợn ngược lên, lưỡi thè ra càng xấu hơn – Phương Hồng vội vàng ngắt lời.
- Vậy uống thuốc ngủ - Lê Phương gợi ý tiếp.
- Không được, ngộ nhỡ bị phát hiện đưa đi bệnh viện rồi bị súc ruột đau chết luôn đó – Minh Trang đe dọa – Chỉ tổ tốn tiền mua thuốc.
- Hay là đem cây vào trong phòng kín để nghẹt thở chết – Phương Hồng đưa tay sờ cằm ngẫm nghĩ.
- Không được, khó thở quá sẽ dãy giụa, sắc mặt thay đổi không đẹp, sẽ không được đầu thai đâu – Minh Trang gạt đi.
- Rốt cuộc nên chết thế nào – Nguyên Hạ thấy Minh trang, Phương Hồng, Lê Phương tranh cãi thì bối rối hỏi.
- Không có cách nào hết – Cả ba liền nói.
- Vậy giờ sao? – Nguyên Hạ ngơ ngác hỏi.
- Đừng chết nữa – Hải Quỳnh lên tiếng trả lời, cô và Ngọc Yến đã đến bên cạnh Nguyên hạ từ lúc nào không hay rồi cùng nhau nắm tay giữ Nguyên Hạ kéo xuống và lôi vào bên trong.
Ba người còn lại nhìn thấy Nguyên Hạ được kéo vào thì vui mừng thở phảo nhẹ nhỏm. Nhưng Nguyên Hạ được kéo vào thì sụp người ngồi xuống khóc nức nở. Cả 5 người im lặng vỗ về chờ Nguyên Hạ bình tĩnh lại.
Sau đó, Nguyên Hạ kể cho họ nghe lại việc cô vì trong lúc yếu mềm bị bạn trai lợi dụng, bây giờ cô đã có thai 1 tháng rồi nhưng bạn trai lại rũ bỏ trách nhiệm và nói chia tay. Cô cảm thấy xấu hổ và có lỗi với gia đình nên chẳng muốn sống nữa.
- Thằng khốn đểu giả - Phương Hồng nghe xong tức giận đứng lên mắng.
- Đừng buồn nữa, buồn vì hạng người như thế không đáng đâu – Minh trang vỗ vai Nguyên Hạ khuyên lơn.
- Đúng đó, Hạ là cô gái tốt, chia tay Hạ là tổn thất lớn nhất của tên đó – Ngọc Yến cũng khuyên.
- Không được, phải trừng trị cho tên này một trận mới hả dạ - Hải Quỳnh bực tức nói.
Bốn người kia cùng nhìn nhau sau đó gật đầu tán thành.
Trong một khu vui chơi, ngay khu vực bowling bỗng xuất hiện 5 cô gái xinh xắn, mặc váy ngắn để lộ 5 đôi chân dài gợi cảm, đeo những đồ trang sức cực kì bắt mắc. Họ chơi bowling bên cạnh ba anh chàng ăn bận bảnh bao, lâu lâu đưa mắt liếc nhìn ba anh chàng mĩm cười khen ngợi tài chơi của ba chàng. (>0<)
- Tên Tùng bạn trai của Nguyên Hạ là ai vậy – Phương Hồng tựa người vào Minh Trang hỏi nhỏ.
- Thằng đeo dây xích chó đó – Minh Trang buông một câu khinh miệt.
Phương Hồng nhìn cái tên có mái tóc như bờm ngựa đeo một sợi dây truyền dài thòn gật đầu một cái rồi bạo dạng đến xã giao cùng ba người kia. Sau vài câu đẩy đưa, cô đã nhập bọn với họ nhanh chóng. Trong lúc chơi, cô nháy mắt với 4 người bạn, họ nhìn nhau mĩm cười, con mồi bị lọt lưới rồi.
- Haiz! Mua sắm thiệt là mệt mỏi mà – Phương Hồng quăng hơn chục cái túi xuống dưới đất rồi bò lên giường nằm thở dốc, sau đó dùng chân đạp đạp đôi giày cao gót cho nó rơi tự do xuống sàn nhà.
- Trời ơi toàn là hàng hiệu không, bà cũng dã man quá đi – Lê Phương lục lọi những chiếc túi lôi đồ trong đó ra.
- Nhằm nhò gì, cái này mới đáng giá nè – Vừa nói, Phương Hồng vừa xòe ngón tay đang đeo một chiếc nhẫn lấp lánh cho mấy đứa bạn xem.
- Trời! Tên này cũng sang thiệt – Ngọc Yến la lên.
- Nè, bà có để bị lợi dụng chút nào không đó – Hải Quỳnh lo lắng hỏi.
- Yên tâm, cái móng chân của tui hắn ta còn chưa động được chứ đừng nói đến người tui. Bọn con trai là vậy mà, càng không cho thì họ càng muốn có, càng ra sức chiều chuộng. Chiêu này tui học được của bà chị tui – Phương Hồng đắc chí nói rồi ngồi bật dậy nói – Ngày mai đem chiếc nhẫn này đi bán lấy tiền dẫn Hạ đi phá thai.
Phương Hồng vô ý động đến nỗi buồn của Nguyên Hạ, Hải Quỳnh vội đá vào chân cô nhắc nhở. Cả hai vội liếc nhìn Nguyên Hạ vẻ mặt cô buồn bã khiến cả bọn cũng buồn theo.
- Ok, đưa cho tao, tao bảo đảm má tao sẽ không ép giá để tụi mày chịu thiệt đâu – Ngọc Yến gật đầu rồi cầm lấy chiếc nhẫn.
- Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, đừng quá đau buồn, đừng vì chuyện này mà hủy cả tương lai của Hạ - Hải Quỳnh nhẹ nhàng khuyên, làm Nguyên Hạ cũng nguôi ngoai rồi gật đầu.
- Nghĩ vẫn tức cái tên khốn đó, phải dạy cho tên đó một bài học mới được. Chờ đi, để mình vơ của tên đó một mớ rồi đá cho nó bay tít tấp luôn – Phương Hồng tức giận đập tay xuống giường mắng.
- Thôi đi, cái gì cũng giới hạn thôi, không chừng lấy gậy ông đập lưng ông. Ngày mai kết thúc đi – Minh Trang lạnh lùng phán, cô lo sợ tên Tùng sẽ trở mặt khi biết bọn họ giở trò với hắn ta.
- Được rồi, tao nghe mày, tao cũng chán phải chơi trò này với tên khốn đó rồi – Phương Hồng gật đầu nói.
Giữa sân trường, một tên đầu bờm ngựa, ăn mặc diêm dúa đang lẽo đẽo theo một cô gái và mấy người bạn của cô ta.
- Anh không nghe sao, tôi nói là bây giờ tôi đá anh – Phương Hồng hất mặt lạnh lùng nói với tên Tùng.
- Được rồi, đừng giả vờ làm cao nữa, em thích gì nói đi anh chiều – Tên này vẫn cứng đầu không hịu buông, cố tìm cách dụ giỗ
- Anh à, anh tưởng anh là ai vậy. Trừ khi anh là Cường đôla, nếu không anh chiều em không nổi đâu – Phương Hồng khiêu khích nói, rồi cười khĩa.
Tên này nghe xong xanh mặt, tức giận vô cùng nắm lấy cổ tay Phương Hồng gằn lại nói:
- Đừng có giỡn mặt với anh nha cưng, nếu không thì đừng trách, có biết anh là ai không hả, ra đường không ai không biết anh.
- Ai thèm giỡn mặt với cái đồ khốn như anh chứ - Phương Hồng hất tay tên Tùng ra giận dữ mắng – Cái thứ người như anh chuyên dụ giỗ lừa gạt con gái nhà lành rồi vứt bỏ nên thử một lần bị đá cho biết mùi.
- Mày ….- Tên Tùng giận dữ đưa tay lên cao định tát Phương Hồng nhưng đã bị Minh Trang chụp tay lại rồi theo đà quặc tay hắn ra sau, sau đó cô đá vào hai phần nhượng của tên Tùng khiến hắn khụy xuống ở tư thế quỳ, mặt cúi xuống đất trông thảm thương vô cùng.
Tên Tùng giận dữ định đứng dậy nhưng đã bị Minh Trang thúc một đấm vào bụng không đứng dậy nổi. Minh Trang vuốt một cái trên mặt tên Tùng cao giọng đe dọa nói:
- Em trai, trước khi hành động nên suy nghĩ một chút đi, có biết cô ấy là ai không hả. Cô ấy là em gái của Bình đại ca trú ngụ ở quận 4 đó. Cho dù không biết đến Bình đại ca thì đã là dân thành phố này thì cũng biết rằng người Quận 4 không dễ đụng vào đúng không hả.
Tên Tùng vừa nghe xong thì tay chân bỗng phát run, lại bị Minh Trang dễ dàng khống chế và đánh thì sợ hãi vô cùng. Minh trang thấy vậy thì khẽ cười thả tay hắn ta ra rồi phủi tay nói:
- Đi thôi.
5 cô gái quắt mắt nhìn tên Tùng đang run lên thì khẽ cười thầm mắng hắn ta: “ Đồ ngốc”
Đi được một lát, Lê Phương hỏi:
- Bình đại ca có thật à?
- Biết chết liền, tao dọa thằng chả thôi, ai dè thằng chả sợ hãi một cây thiếu điều tè ra quần mà thôi, vậy mà cũng tự xưng đại ca, đúng là nhục – Minh trang cười đáp.
Cả bọn nghe vậy thì phá ra cười nắc nẻ trước trò chơi của họ. Có điều sự đời không như họ nghĩ, những cô gái mới vào đời vẫn còn non nớt, xã hội này có quá nhiều rối ren thâm hiểm mà người người không ai lường trước được.
Chuyện chơi người và làm nhục người của họ đã đồn đại khắp trường nhưng nguyên do chỉ có một mình khổ chủ biết mà thôi.
Hải Quỳnh bị bắt đi xuống căn tin mua bánh về, trên đường về vì xách nhiều thứ quá nên cứ bị rớt lên rớt xuống. Đang chuẩn bị cúi người lụm bịch bánh lên thì đã có một bàn tay nhanh chóng nhặt lên dùm cô.
Ngẩng đầu định cảm ơn thì Hải Quỳnh nhận ra người đó là Tần Phong, anh nhìn cô với anh mắt trầm lắng khó tả. Như quen biết lại cũng như xa lạ, khiến Hải Quỳnh bối rối không biết nên thế nào, đành cúi mặt nhận lấy bịch bánh rồi nói một tiếng cám ơn.
Đang định bước đi thì Tần Phong đột ngột mở miệng nói, trong giọng nói có phần quan tâm nhắc nhở nhưng cũng có phần trách móc:
- Cẩn thận một chút đi. Tên đó không phải kẻ hiền lành đâu.
Nói rồi Tần Phong bỏ đi, trong khi Hải Quỳnh còn đang ngậm nhắm câu nói của Tần Phong, phải một lúc sau cô mới hiểu là anh đang nói về chuyện gì. Quay đầu lại nhìn Tần Phong nhưng anh đã đi khá xa rồi.
Tần Phong bỏ đi nhưng trong lòng thấy bối rối vô cùng, chuyện của mấy cô nàng này có liên quan gì đến anh đâu. Sao tự nhiên lại quan tâm như vậy, đúng là điên đầu mà. Anh vỗ tay lên trán mình nhiều lần để trấn tĩnh lại.
Tên Tùng hận lắm nhưng sợ động vào bọn họ là dân quận tư thứ thiệt thì sẽ thiệt thòi cho hắn, hắn quay sang người mà là đầu mối của mọi chuyện: Nguyên Hạ.
- Thằng hèn hạ - Minh Trang tức giận quăng mấy tấm hình mà tên khiếp khiếp đã lén chụp lại trong lúc cùng Nguyên Hạ âu yếm.
- Bây giờ thằng khốn đó muốn gì – Phương Hồng bặm môi hỏi, không ngờ sự việc lại trở nên lớn thế này.
- Tên khốn đó đòi mình phải đưa tiền cho hắn ta – Nguyên Hạ nức nở nói.
- Bao nhiêu – Hải Quỳnh lo lắng hỏi.
- 100 triệu – Nguyên Hạ thở dài nói.
- Cái gì….thằng khốn đó đúng là đáng hận mà, biết vậy mình đấm cho hắn ta vài cái, tàn phế luôn cho rồi – Minh Trang căm hận nói.
- Bình tĩnh đi, bây giờ phải làm sao đây nè – Lê Phương vuốt giận bạn rồi thân.
- Bây giờ thử thương lượng với hắn ta được không? – Ngọc yến lên tiếng hỏi.
Buổi thương lượng tất nhiên là thất bại. Nhưng ngay sau đó, tên Tùng đã chặn đường Hải Quỳnh, hắn ta giở giọng ong bướm:
- Thật ra lần đầu tiên thấy là anh đã thích em rồi. Con gái phải dịu dàng và hiền lành như em thì mới đáng để quen.
Vừa nói vừa với tay vuốt tóc Hải Quỳnh, rồi vuốt ve gương mặt bầu bĩnh của cô. Hải Quỳnh cảm thấy kinh tởm cái thứ đồ cặn bã này, cô định hất tay hắn ta ra, nhưng rồi chợt nghĩ đến Nguyên Hạ. Cô thầm nghĩ:” Để chị đây cho màu biết thế nào là dịu dàng và hiền lành. Đừng tưởng chị mày là nai tơ mà lầm”
- Vậy sao anh lại không nói trước với em mà lại quen với bạn em chứ - Cô giở giọng nũng nịu hờn trách.
Tên Tùng nghe xong thì mở cờ trong bụng, cứ tưởng cô là dê con dễ dụ. Vội vã giải thích:
- Tại bạn em cứ bám lấy anh, anh chẳng thể làm cách nào khác hơn cả. Sợ cô ấy nói xấu anh trước mặt em nên mới mua nhiều đồ cho cô ấy.
- Thật sao – Hải Quỳnh chớp chớp đôi mắt tròn xoe đen lánh của mình nhìn tên Tùng say đắm khiến hắn ta mừng rơn.
- Thật – Hắn ta nói xong thì sáp lại gần cô. Hải Quỳnh chỉ muốn co giò đạp cho tên này mấy đạp nhưng cô cố gắng chịu đựng.
- Nhưng mà em vẫn sợ - Hải Quỳnh giả vờ sợ hải e dè nói.
- Em sợ gì? – Hắn ta ngạc nhiên hỏi.
- Nghe nói anh chụp lại mấy tấm hình anh và Nguyên Hạ ở với nhau, còn đe dọa cô ấy nữa – Cô giả vờ nũng nịu lo lắng nói.
- Oan cho anh quá, lúc đó là do cô ấy dụ dỗ anh. Mấy tấm hình đó cũng là do cô ấy chụp, định dùng để ép buộc anh phải ở bên cô ấy. Nhưng anh không đồng ý nên thẹn quá mà đặt điều vu khống cho anh.
- Nhưng mà anh vẫn còn giữ bản gốc của mấy tấm hình đó không phải sao?
- Được rồi. Anh sẽ xóa mấy tấm hình đó trước mặt em có chịu không?
- Chừng nào anh sẽ xóa?
- Anh để ở khách sạn rồi, chiều nay em cùng anh tới khách sạn để xóa mấy tấm hình đó nha – tên tùng dụ dỗ Hải Quỳnh vào bẫy. Hắn ta nghĩ, chỉ cần Hải Quỳnh đến đó dù cô chịu hay không chịu thì hắn ta cũng sẽ làm nhục cô.
Hải Quỳnh giả vờ suy nghĩ trước lời đền nghị của tên Tùng. Hắn ta thấy vậy vội vàng nói thêm:
- Anh thật lòng yêu em, vừa gặp em là anh đã thích rồi. Em phải tin anh mới được.
- Em tin anh – Hải Quỳnh nhẹ nhàng gật đầu đáp.
Đúng thời gian hẹn, Hải Quỳnh đến gặp tên Tùng, hắn liền chở cô lên xe đến khách sạn mà không hề biết rằng bốn cô gái còn lại đã bám đuôi sát gót.
Nhưng chẳng ngờ bốn người họ gặp đèn đỏ, lại bị một chiếc xe tải lớn chắn mất tầm nhìn nên không thể biết rõ là Hải Quỳnh và tên Tùng đi đâu. Cả bốn người lo lắng tìm kiếm rồi gọi điện thoại cho Hải Quỳnh, nhưng chợt nhớ điện thoại cô đã bị mất, vẫn còn chưa mua lại. Cả bốn người bắt đầu lo lắng sợ hãi dáo dác chạy đi tìm.
Hải Quỳnh cứ nghĩ rằng bốn đứa bạn vẫn theo sát mình nên rất yên tâm theo tên Tùng đi đó đi đây. Mua sắm, ăn cơm cho đến khi trời sụp tối rồi cùng nhau về khách sạn.
Đang chờ tên Tùng đặt phòng thì Hải Quỳnh thấy bóng dáng Tần Phong và một cô gái đi vào khách sạn.
Tần Phong cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy Hải Quỳnh ở đây, cậu nheo nheo mắt nhìn cô. Hải Quỳnh thấy Tần Phong nhìn mình thì xấu hổ vội cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào chân mình.
Cô nhớ lại câu nói: Gái ngoan không vào khách sạn của mình mà chỉ muốn độn thổ chui xuống đất trốn mà thôi. Đúng là không thể ngẩng mặt làm người nữa.
Nhưng sau đó cô mặt kệ, tự nhủ với bản thân: “ Mình không làm việc gì xấu sao phải sợ”. Cô liếc trộm Tần Phong một cái rồi đánh giá. Tần Phong mặc một chiếc áo dạng sơ mi màu xám trông rất đẹp, vừa nhìn thì đã biết là hàng hiệu rồi, vẫn giống như lần đầu tiên cô gặp, áo không cài quá ba nút áo, so với ở trường khác một trời một vực. Ở trường anh ta trông đạo mạo, nghiêm trang và học thức hơn.
Sát bên người vẫn là một cô gái xinh đẹp, chỉ có đều lần này lại là một cô gái khác. Hải Quỳnh hừ mũi một cái nghĩ:” Anh ta cũng cùng một hạng người như tên Tùng việc gì mình phải thấy xấu hổ với loại người như anh ta”.
Khẽ liếc trộm sang cô gái bên cạnh Tần Phong, cô gái lần này đẹp hơn cô gái lần trước rất nhiều, gương mặt hiền lành, ăn bận rất đẹp nhưng trông đoan trang, và có học thức hơn cô gái lần trước. Hèn gì anh ta đá *** cô nàng kia để theo đuổi cô nàng này. Coi như anh ta cũng có mắt nhìn người.
Hải Quỳnh cứ nhìn chằm chằm vào cô gái, cô gái đó bèn nhoẻn miệng cười với Hải Quỳnh. Cô cảm thấy hơi xấu hổ khi nhận ra mình nhìn người ta như vậy nên gượng cười rồi quay mặt đi. Rồi lắc đầu luyến tiếc cho cô gái này sắp sửa bị tên này ăn sạch sẽ. Tự nhiên cảm thấy khinh thường mấy cái hạng người như hắn ta ghê.
Chợt nhớ ra mình đang ở đâu, Hải Quỳnh lắc đầu, chuyện mình lo chưa xong, lại đi cho cho người khác. Hải Quỳnh vội đưa mắt nhìn ra phía ngoài xem có tin tức gì của bốn đứa bạn hay không. Nhưng bên ngoài chỉ có bóng đêm vội vã và những đèn xe chớp nhoáng, Hải Quỳnh hơi lo sợ, cô bấu vào tay mình để cố trấn tĩnh. Dù sao cũng đã đi đến bước đường này rồi, không thể quay đầu lại.
Sao đó cô ngẩng đầu lên phớt lờ ánh mắt của Tần Phong. Quay lại nhìn tên Tùng lúc này cũng đã làm xong thủ tục thuê phòng. Tên này dường như là khách quen của nơi này nên cũng chẳng rườm rà nhiều. Hắn ta quàng tay qua eo Hải Quỳnh đi thẳng lên phòng.
Tần Phong nhìn theo bóng dáng hai người họ, đột nhiên trong lòng có cảm giác bức bối khó chịu không thể diễn tả được.