Đợi chờ ký ức - Chương 05 - Phần 1

Chương 5: Hình bóng thoảng qua.

Kể từ lúc Phương Hồng thổ lộ tình cảm trong lòng mình ra cho hai người biết. Hải Quỳnh luôn cảm thấy một cái gì đó gây nhức nhói trong lòng mình.

Nhìn chiếc nhẫn trong tay của mình, Hải Quỳnh bất giác thở dài. Cảm xúc trong người cô bỗng trở nên mờ ảo và rối loạn. Ba năm, Khánh Vũ ở bên cạnh cô 3 năm, chăm sóc yêu thương chiều chuộng cô hết mực. Hải Quỳnh biết, Khánh Vũ dành tất cả tình yêu dành cho cô, nhưng còn cô thì sao?

Khi vừa mở mắt tỉnh dậy, ngoài việc nhận ra ba và anh Hiểu Huy ra thì còn có sự xuất hiện của Khánh Vũ. Cô cũng như những chú gà con vừa mổ vỏ chui ra, nhìn thấy vật gì trước tiên thì ngộ nhận ngay vật ấy là mẹ mình. Cô cũng vậy, khi thấy Khánh Vũ luôn ở bên cạnh chăm sóc tận tụy hết ngày này qua ngày khác. Cho nên cô cho rằng anh chính là bạn trai của mình, chỉ có như thế, mới lí giải việc anh luôn nhẹ nhàng bên cạnh chăm sóc vỗ về những lúc cô đau đớn. Chỉ có như vậy, anh mới luôn dùng đôi mắt yêu thương chiều chuộng quan tâm nhẫn nhịn cô hết lần này đến lần khác.

Chỉ có điều, cô không hiểu tại sao cô luôn có cảm giác có chút gì đó xa lạ. Dù ánh mắt anh trìu mến và đầy yêu thương bao nhiêu cô vẫn không thể nào rung động, dù được Khánh Vũ ôm trong lòng bàn tay nhưng Hải Quỳnh vẫn chẳng cảm nhận được sự ấm áp mà cô thường thấy ở những đôi trai gái yêu nhau. Ngay cả nụ hôn cũng không làm cô thấy ngân lên những cảm xúc chân thật.

Khi cô nói lên suy nghĩ của mình với bốn đứa bạn thân, sắc mặt cả bốn ngườ họ rất kì lạ, nhưng ngay sau đó họ trấn an cô ngay:

- Có gì lạ đâu, khoảng thời gian hai người bên nhau hạnh phúc thì bị bà quên mất tiêu rồi cho nên mới có cảm giác xa lạ như vậy. Cứ để thêm một thời gian nữa là sẽ quen thôi – Phương Hồng lấy kinghnghiệm của người hiểu biết ra nói.

- Phải đó, mày cứ nghi ngờ rồi nghĩ ngợi lung tung, anh Vũ biết được thì tội nghiệp anh ấy lắm – Lê Phương cũng gõ đầu cô mắng.

Nhưng Hải Quỳnh vẫn cứ có cảm giác các bạn đang giấu cô chuyện gì đó, cô quay sang Minh Trang hỏi:

- Trang, bà ít khi nói dối nhóm mình, bà nói đi.

- Tao ít khi nói dối chứ không có nghĩ là không nói dối. Nếu lời nói dối vô hại và không làm cho bị nói dối tổn thương ít thôi thì mình sẽ nói dối. Nhưng nói thật là mình cùng ý kiến với mấy đứa kia – Minh trang nói như đùa như không.

Vậy là Hải Quỳnh cứ mơ mơ hồ hồ bên cạnh Khánh Vũ cũng chọn vẹn 3 năm trời. Nhiều lúc Khánh Vũ làm cô rất cảm động trước tấm chân tình của anh. Nhưng những giấc mơ và hình ảnh người con trai không rõ ràng đó cứ ám ảnh cô. Hải Quỳnh lại không dám kể cho anh Hiểu Huy và ba mình biết vì sợ họ lo lắng. Họ đã đủ đau lòng trước tai nạn của cô. Cũng không dám kể cho mấy đứa bạn nghe sợ chúng mắng cô là mắc bệnh hoang tưởng.

Càng nghĩ, hải Quỳnh càng cảm thấy thấp thổm không yên. Chiếc nhẫn đeo ở đầu ngón tay cứ như vòng kim cô của bồ tát kiềm giữ tôn ngộ không. Chiếc nhẫn đang đè chặt trái tim cô đến không thở nổi.

Trăn trở mãi, cuối cùng Hải Quỳnh quyết định nắm chặt lấy thứ trước mắt mình. Bởi vì như người ta nói:” Con người không bao giờ trân trọng thứ trước mắt mình, đến khi mất rồi họ mới thấy nó quan trọng”. Cô không muốn đánh mất tình cảm tốt đẹp với Khánh Vũ, càng không muốn phụ lòng anh.

Nghĩ vậy, Hải Quỳnh thấy nhẹ nhàng hơn, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, kết quả của việc thức đêm là dậy muộn, nên Hải Quỳnh được anh trai chở đi làm. Sau khi nghe mấy lời căn dặn của anh Hiểu Huy, Hải Quỳnh hối hả chạy vào bên trong. Vừa bước vào thì gặp mặt ngay tổng giám đốc của mình ở thang máy, cô giật nãy mình. Sợ hãi cúi đầu chào tổng giám đốc, lòng thầm tha:” Lần này chết chắc”. Tần Phong lãnh đạm không đáp, cũng không hề liếc nhìn cô lấy một lần.

Tim Hải Quỳnh nhảy thình thịch theo từng khoảnh khắc chờ đợi những con số đang liên tục nhảy ở thang máy. Cô sợ đi trễ sẽ phải nhìn sắc mặt của tổ trưởng. Nào ngờ lại gặp ngay tổng giám đốc mới chết chứ. Cô cắn chặt răng liếc nhìn Tần Phong. Trong mắt cô, cái anh chàng tổng giám đốc này có chút gì đó kì quái. Mà dường như thái độ đối với cô cũng rất kì lạ.

Liếc nhìn Tần Phong một cái, anh mặt bộ vest màu xám, đi kèm với áo sơ mi màu đen toát lên một sự lạnh lùng khó tả, nhưng lại vô cùng đẹp trai. Tay anh xách một chiếc cặp màu đen, tay kia lại bỏ vào túi quần, dáng người phong độ tuyệt hảo khiến con gái gặp phải đỏ mặt. Đúng là làm sếp lớn sướng th65t, đến trễ vẫn ung dung tự tại như thế. Hổng biết sao, Hải Quỳnh thấy tim mình đập kì lạ, cứ ngơ ngẩn nhìn dáng vẻ của Tần Phong.

Ding…….Tiếng thang máy, Hải Quỳnh mừng rỡ chỉ muốn chạy ngay vô bấm nút đóng cửa lại. Nhưng cô bỗng khựng lại nhận ra một điều mà nãy giờ bị hút hồn nên quên mất là Tần Phong đang ở trước mặt mình. Vấn đề là sao lại ở trước mặt cô. Chẳng phải tổng giám đốc thường đi thang máy dành cho Vip sao.

Chưa suy nghĩ xong, Hải Quỳnh thấy Tần Phong ung dung bước vào trong thang máy. Cô ngớ người nhìn theo bóng dáng Tần Phong đang từ từ quay mặt lại nhưng chẳng nhìn cô, cứ như trong mắt anh ta cô không tồn tại. Mà càng nhìn trực diện thì càng thấy anh ta quá ư đẹp trai, Hải Quỳnh thầm mắng bản thân đã bị lây nhiễm cái tật mê trai đẹp của Lê Phương rồi. Hải Quỳnh thầm thở dài đành chờ lượt sau vậy.

Nhưng khi cánh cửa thang máy vừa khép lại trước mặt Hải Quỳnh thì nó lại mở ra lần nữa. Người bên trong vẫn tư thế ung dung, nhưng một tay vẫn giữ chặt nút mở cửa, sắc mặt lạnh lùng không biểu cảm. Hải Quỳnh há hốc miệng ngạc nhiên, là ý gì vậy chứ. Cô phân vân lưỡng lự vô cùng, không biết có nên vào hay không nữa.

Lần lựa mãi, mà hình như người bên trong không có vẻ gì là hối thúc, cuối cùng HảiQuỳnh liều mạng bước vào bên trong. Đầu cuối xuống, không dám ngẩng lên, đi một mạch ra sau lưng Tần Phong mà đứng.

Tần Phong thấy người bên ngoài đã chịu bước vào bên trong thì đưa tay bấm nút đóng cửa và bấm số tầng đi lên. Sau đó anh cảm thấy sau lưng mình nong nóng, ai đó đang thở mạnh sau lưng anh. Nhưng hơi thở đứt đoạn giống như bị kìm nén lại khiến anh thấy buồng cười.

Nhưng nhớ lại lúc nãy bắt gặp lại cái gã đàn ông đáng ghét đó đang đứng cùng cô thân mật thì khiến cậu giận run lên. Bao nhiêu năm rồi, hai người họ vẫn bên nhau âu yếm như thế. Nhưng mà tại sao cô vẫn nhận lời cầu hôn với Khánh Vũ. Vẫn tiếp tục chơi trò một chân đạp hai thuyền sao. Nghĩ tới đây, tần Phong thấy lửa giận đùng đùng trào dâng trong lòng, không kìm nén được mà nặng nề buông ra câu chế nhạo:
- Vẫn thích chơi trò bắt cá hai tay à!

Hải Quỳnh nghe tiếng nói thì giật mình ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Rõ ràng xung quanh không có ai, vậy thì tổng giám đốc đang nói chuyện với ai vậy chứ, chẳng lẻ đang nói chuyện với cô sao. Nhưng mà anh ta nói cô bắt cá hai tay là ý gì? Hải Quỳnh cảm thấy khó hiểu vô cùng, cô khẽ đáp:

- Dạ….

Nhưng Tần Phong không thèm nói thêm lời nào khiến Hải Quỳnh hoang mang vô cùng. Không biết có phải mình đã đắt tội với tổng giám đốc rồi không? Cô thầm nguyền rủa cho sự xui xẻo của mình. Trong thang máy chỉ có hai người, Hải Quỳnh ngửi thấy mùi nước hoa rất quen thuộc, tâm trạng bỗng xúc động mãnh liệt. Đây không phải mùi nước hoa của anh trai cô, càng không phải của Khánh Vũ. Nhưng ngoài hai người đó ra, cô rất ít tiếp xúc với người khác giới, nhất là sau tai nạn đó. Vậy mùi nước hoa này vì sao lại ấn tượng mạnh với cô như thế.

Nhưng Hải Quỳnh còn phát hiện ra một việc còn trấn động hơn nữa khi nhận ra đây không phải thang máy mình thường đi, mà là thang máy dành cho VIP. Hóa ra trong lúc vội vàng cô đã nhầm thang máy, cô muốn cắn lưỡi chết ngay cho rồi, thật muối mặt quá, đã đi trễ còn đi tranh thang máy với tổng giám đốc. Kiểu này không bị đuổi việc thì là việc lạ trên đời của cô cho xem.

Cô liên tục thở dài mà quên mất người phía trước có thể nghe thấy tiếng thở dài của mình. Hải Qùynh không biết, ở trên có kẻ lén lút cười mình, và nhìn lén điệu bộ của cô phản chiếu trên cửa thang máy. Cô vẫn cái tính không thay đổi, luôn khiến người khác phải bật cười.

Khi thang máy mở ra, Hải Quỳnh cứ tưởng mình vừa thoát khỏi lao tù. Vội vàng chào Tần Phong rồi lao ra ngoài, ai dè đụng độ ngay sắc mặt của chị tổ trưởng. Hải Quỳnh ngửa mặt lên trời than hai tiếng:” Tiêu rồi”
Nhưng không ngờ Tần Phong lại bước ngay sau lưng Hải Quỳnh.

Chị tổ trưởng thấy Hải Quỳnh đi trễ thì sắc mặt khó coi vô cùng. Nhưng rồi chính chị ta cũng phải há hốc miệng kinh ngạc khi thấy Hải Quỳnh bước ra từ thang máy dành cho VIP. Càng kinh ngạc hơn khi thấy Tần Phong bước ra ngay sau lưng Hải Quỳnh.

Tần Phong vượt qua Hải Quỳnh tiến đến lạnh lùng bảo:

- Làm việc thôi.

Hải Quỳnh vội vàng đi đến bàn làm việc của mình. Chị tổ trưởng cũng vội vàng đi vào chỗ làm không nói năng gì thêm. Hải Quỳnh vui mừng sung sướng, không ngờ ngờ đi lộn thang máy mà thoát khỏi tiếng gầm của sư tử Hà Đông.
Giữa giờ nghỉ trưa, mấy chị em trong phòng làm việc ngồi tán ngẫu với nhau rất vui vẻ, thì một người giao hoa đến tặng cho Hải Quỳnh. Một bó hoa hồng trắng rất đẹp, xen giữa là ba bông hoa hồng đỏ, là hoa của Khánh Vũ tặng. Mấy chị trong công ty thấy vậy thì ồ lên trêu trọc cô.

- Mới đi làm đã có anh nào tặng hoa rồi.

- Coi nó tần ngần mà đấm chết voi đó…..

Mỗi người một câu khiến Hải Quỳnh đỏ cả mặt. Lát sau chị Thương hướng dẫn của Hải Quỳnh bỗng phát hiện ra chiếc nhẫn trên tay cô bèn vặn hỏi ngay lập tức.

- Mai khai ra ngay lập tức, hôm qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao hôm nay trên tay em đã có một chiếc nhẫn óng ánh thế này.

Phát hiện của chị Thương ngay lặp tức được mọi người bắt lấy cơ hội trêu Hải Quỳnh thêm.

- Ôi, hôm qua là nhẫn, hôm nay là hoa, ngày mai trao cả trái tim….ngưỡng mộ quá – Chị Nga ngồi kế bên Hải Quỳnh lên tiếng trêu.

- Mà này, ý nghĩa của ba bông hồng đỏ trong này là gì vậy? – Một chị lên tiếng hỏi.

Tất cả mọi người đều không biết, họ đang đoán già đoán non thì giọng nói của Tần Phong vang lên:
- Là “Anh yêu em”

Mọi người giật mình quay sang nhìn thì thấy Tần Phong đang đi ngang ngoài cửa nhìn vào phòng họ, còn có Quốc Anh đi bên cạnh. Ánh mắt tần Phong lạnh lùng vét qua bó hoa trên tay Hải Quỳnh rồi chiếu thẳng đến chiếc nhẫn trên tay cô giận dữ nói:

- Hết thắc mắc chưa….Nếu hết rồi thì làm việc đi.

Mọi người sợ hãi im lặng, lặng lẽ đi về chỗ bàn làm việc của mình, còn Tần Phong quay lưng đi một mạch về phòng làm việc của mình đóng sầm cửa lại.

Mọi người ai cũng cả kinh, tim muốn nhảy thọt ra ngoài vì sợ hãi. Phen này không chừng bị trừ lương. Chỉ có Quốc Anh vẫn cười toa toét nhẹ nhàng nói:

- Không có chuyện gì đâu, tên này bị hâm hâm, nên lúc nắng lúc mưa thất thường vậy đó.

Nói rồi anh quay lưng chạy theo chân Tần Phong. Mọi người ai nấy thở ra, ngầm thán phục Quốc Anh, chẳng ai có bản lĩnh mà dám **** tổng giám đốc là hâm hâm cả.

- Này, cậu làm mấy cô em gái trong đó suýt khóc đó có biết không hả - Quốc Anh mở cửa đi vào nhìn Tần Phong trêu chọc.

- Ra ngoài, mình muốn được yên tĩnh – Tần Phong không khách khí đuổi thẳng.

- Này, làm gì mà dễ xa nhau vậy, không phải là cậu tới tháng rồi chứ. Vậy thì gây đây…có cần mình đi mua giúp băng vệ sinh không, mình không ngại giúp đỡ bạn bè khi nguy cấp đâu – Quốc Anh vẫn không chịu buông tha, tiếp tục trêu chọc.

Tần Phong thẳng tay cầm quyển sổ trên bàn ném về phía Quốc Anh, anh vội vàng né tránh rồi phóng thẳng ra cửa sau khi để lại một tràng cười bất khả bắt chước.

Tần Phong bực tức nới lỏng cà vạt ra rồi ngửa cô vào thành ghế thở. Một nỗi buồn xâm chiếm lấy trái tim anh, chỉ hận không thể móc ra quăng đi để khỏi phải chịu nỗi đau khổ này.

Một lần Hải Quỳnh và Tần Phong hẹn cùng nhau đi xem phim. Nhưng không ngờ một người bạn của Tần Phong lại bất chợt kéo anh đi tham dự một buổi tiệc. Khi anh đến, các cô gái liền bu lấy anh, dù Tần Phong đã khéo léo từ chối nhưng vẫn không thoát được sự chèo kéo của họ. Vì vậy mà anh đến chỗ hẹn trễ một tiếng.

Tần Phong lo lắng gọi điện cho Hải Quỳnh, nhưng cô không bóc máy. Anh lo lắng vội vàng chạy đến, đến nơi thấy cô đang ngồi co ro bên bệ thềm, hai tay ôm lấy hai đầu gối, đầu gục xuống tay đ1ng thương như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Tần Phong thấy xót xa vô cùng, thầm mắng mình rồi chạy đến bên cô chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống kế bên ôm chầm lấy cô khẽ thì thầm trong hơi thở đứt quảng:

- Anh xin lỗi, anh đã đến trễ - Rồi cúi đầu nhìn mặt cô khẽ trách – Sao em không bóc máy.

Hải Quỳnh chờ Tần Phong cả tiếng đồng hồ đến độ chân tê hết cả đành ngồi bệch xuống bậc thềm, trong lòng có chút tức giận. Nhưng nghe giọng nói thiết tha chân thành của Tần Phong lại nghe hơi thở hổn hển vì chạy vội đến đây nên cơn giận của Hải Quỳnh nhanh chóng tiêu tan.Cô bèn trả lời câu hỏi của Tần Phong.
- Lúc nãy vào học, em để chết độ rung, lại để diện thoại trong túi nên không nghe thấy anh gọi.

- Sao không gọi cho anh? – Tần Phong nhìn cô yêu thương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn nhưng mượt mà của cô.

- Em sợ làm phiền lúc anh đang bận – Cô thành thật trả lời.

- Đồ ngốc, anh không sợ em làm phiền – Tần Phong khẽ cười ôm chặt cô vào lòng hơn nữa, cảm thấy yêu cô gái trong lòng mình rất nhiều – Trễ rồi không xem phim nữa, mình đi đâu ăn đi.

- Ừ ….- Hải Quỳnh gật đầu đồng ý rồi ngẩng đầu lên nhìn, vô tình bắt gặp một vệt son môi màu hồng trên vai áo Tần Phong.

Vệt son môi màu hồng nhạt rất mờ nhưng vì Tần Phong hôm nay mặc áo màu trắng nên vết son hiện ra rất rõ. Sắc mặt Hải Quỳnh bỗng trầm xuống, cô đẩy Tần Phong ra rồi đứng lên.Quya đầu nhìn thẳng Tần Phong gằn giọng hỏi:

- Lúc nãy anh đi đâu.

- Anh tham dự buổi tiệc của một người bạn – Tần Phong bình thản trả lời, sắc mặt vẫn tươi cười vui vẻ không hay biết gì về vết son trên vai áo mình.

- Là nam hay là nữ - Hải Quỳnh tiếp tục hỏi.

- Có người đợi lâu quá hóa dấm chua luôn rồi – Tần Phong phá ra cười, rồi đứng dậy ôm lấy Hải Quỳnh và nhẹ nhàng bảo – Là nam.

- Có thân thiết lắm không? – Hải Quỳnh bỏ qua sự trêu ghẹo của Tần Phong, cô cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng nên đẩy anh ra hỏi tiếp.

- Em sao vậy, dù không thân thiết lắm thì anh cũng phải lịch sự đến tham dự vì được mời chứ. Người ta đã tha thiết mời, lẽ nào lại từ chối. Anh cũng có quyền tự do tham dự bữa tiệc nào mà anh muốn đi chứ - Tần Phong nhíu mày nhìn Hải Quỳnh đáp.

- Có nhiều cô gái xinh đẹp không?- Hải Quỳnh vẫn sẵn giọng hỏi.

- Tiệc nào mà chẳng có cả nam lẫn nữ cơ chứ - Tần Phong trả lời trong giọng nói có phần bực bội khi Hải Quỳnh cứ chât vấn mãi cứ như thể anh đã làm điều gì xấu lắm vậy đó.

Hải Quỳnh bặm môi cúi đầu không nói gì thêm, hai mắt rưng rưng vì cảm thấy rất uất ức.

Thấy sắc mặt Hải Quỳnh không tốt, Tần Phong liền ôm chầm lấy cô nhẹ giọng nói:

- Anh tới trễ là anh sai, anh xin lỗi có được chưa.

Hải Quỳnh vốn định bỏ qua, nhưng bị Tần Phong ôm lấy vào lòng, mắt vô tình lại chạm vào vệt son môi thì cảm thấy nhức nhói, không kìm lòng được, cô bèn lên tiếng hỏi thẳng:

- Anh có chuyện gì giấu em không?

Tần Phong trầm ngâm một lát rồi buông Hải Quỳnh ra, nghiêng đầu cúi xuống nhìn cô nói:

- Hải Quỳnh, anh không thích em như vậy – Tần Phong lạnh lùng nói, anh biết mình mãi vui nên đến trễ hẹn khiến cô chờ đợi mệt mỏi, nhưng không thể vì chút chuyện cỏn con này mà cô chất vấn anh như tội phạm.
Dù anh yêu Hải Quỳnh, luôn muốn được ở bên cô, nhưng cũng không thể vì cô mà từ bỏ tự do của bản thân được.

Câu nói của Tần Phong khiến Hải Quỳnh thấy shock vô cùng. Cô nhìn anh chằm chằm, hai mắt bắt đầu mờ nhạt muốn khóc, nhưng cô mím môi lại kìm nén tiếng nấc uất nghẹn. Cô hít một hơi nói:

- Anh đã không thích em như vậy thì coi như chúng ta chưa quen đi.

Vừa nói xong Hải Quỳnh quay lưng bỏ chạy ra đường bắt ngay chiếc taxi vừa chạy tới, nhanh chân cui vào xe đóng sầm cửa lại, hối thúc tài xế chạy đi.

Tần Phong hơi bất ngờ trước thái độ của Hải Quỳnh, anh đứng khựng vài giây rồi vội vã đuổi theo nhưng chiếc taxi đã chạy mất. Đành nhìn theo luyến tiếc.

Tần Phong về nhà gọi liềm máy cuộc gọi cho Hải Quỳnh nhưng cô không nghe máy, cuối cùng tắt máy luôn. Tần Phong chán nản thảy điện thoại xuống giường rồi cũng gieo mình nằm xuống.

Ngẫm nghĩ lại thấy lời nói của mình cũng có phần quá đáng. Cô phải đợi lâu nên có phần tức giận nên mới giận dỗi chất vấn như thế. Vậy mà anh lại không nhẹ nhàng năn nỉ mà còn nổi nóng.

Nhớ lại tiếng sập cửa xe mạnh bạo lúc nãy mà tim anh cảm thấy nhức nhói vô cùng. Đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau, vốn chuyện này không có gì lớn nhưng cô lại quay lưng đi không thèm nói gì khiến Tần Phong thấy tự ái.

Người ta thường nói:” Hai người yêu nhau mà lần đầu cãi nhau, ai xuống nước trước, thì sau này bất luận ai đúng ai sai, người đó vẫn là người thau cuộc”

Vì tự ái, tần Phong tự nhủ, anh tuyệt đối sẽ không xuống nước trước. Cầm điện thoại mở ra thấy gương mặt tươi cười của Hải Quỳnh, Tần Phong thở dài biết rằng mình mãi mãi là người thua cuộc, anh mệt mỏi bỏ điệnt hoại xuống tắt đèn đi ngủ, đợi ngày mai nắng lên.
Nhưng cái ngày mai của Tần Phong lại không hề có nắng, mà tràn đầy sự lạnh lẽo. Bởi vì Hải Quỳnh đã thật sự xem như hai người chưa từng quen biết nhau.

Vừa nhìn thấy bóng dáng Tần Phong thì Hải Quỳnh đã đứng dậy bỏ đi. Tần Phong muốn chạy đến đều bị sự cản trở của 4 con khủng ong bạo chúa kia.

- Ế…không quen biết, xin đừng lại gần – Minh Trang đứng chặn đường Tần Phong dẩu môi nói.

Tần Phong không thèm để ý đến cô, trong lòng sốt ruột muốn gặp Hải Quỳnh nên lướt qua cô. Nhưng lại bị Phương Hồng chặn lại:

- Không cho phép anh làm tổn thương bạn em nữa.

Tần Phong có lí mà chẳng nói được, nhìn theo thì thấy bóng dáng Hải Quỳnh đã biến mất đành thở dài nói:

- Mấy em tha cho anh được không? Đừng chặn đường anh nữa, còn chặn nữa, anh sẽ kiểm điểm đoàn viên mấy đứa hết – Tần Phong nghiêm giọng, lấy uy quyền của một bí thư chi đoàn ra đe dọa.

Sinh viên ngoài mặc học tập còn rất chú trọng điểm phê bình hoạt động đoàn để sau này dễ xin việc, nhưng rất tiếc Tần Phong đã lầm, cho dù là súng đại bác, khủng long bạo chúa cũng không sợ. Cuối cùng thì đe dọa người không được còn bị đe dọa lại.

- Thách anh đó, sau này ko xin được việc làm, em về phụ mẹ buôn bán. Dù gì tiệm vàng nhà em làm ăn vẫn rất khá, không sợ chết đói – Ngọc Yến cười nói.

- Chỉ cần có cái bằng thì em sẽ được nhận ngay, dù gì chỗ làm cũng được đặt sẵn cho em rồi. COCC (con ông cháu cha )mà – Lê Phương cười hihi nói.

- Em ở nhà lấy chồng cho chồng nuôi, không cần đi làm để gãy móng tay – Phương Hồng cười cợt nói, vừa nói vừa xăm xoi mấy móng tay được vẽ cầu kì của mình.

- Anh nghĩ hải Quỳnh còn quan tâm đến kẻ chơi xấu bạn bè của mình à – Lê Phương tức giận nói.

Mình Trang cười nhún vai hai tay đưa lên chìa ra hai bên theo kiểu bất lực trêu chọc Tần Phong. Tần Phong hận không thể giết chết bốn con khủng long này. Anh nhìn theo bóng dáng Hải Quỳnh rầu rỉ, thất thểu bỏ đi.