Đợi chờ ký ức - Chương 06 - Phần 4




Nhưng bên ngoài vì để tiết kiệm điện nên đèn đã tắt hết trơn, bên ngoài là một màu tối thui đáng sợ. Hải Quỳnh đi được mấy bước thì bỗng thấy được tác dụng giải độc chất của nước đành khổ sở tìm đường ra tolet. Trời tối như mực, trăng lại chìm vào trong màn mây. Hải Quỳnh cảm thấy sợ hãi vô cùng, nhất là lúc nãy họ có đi ngang qua một nghĩa trang lạnh lẽo. Nghĩ tới nghĩa trang Hải quỳnh không khỏi rợn người. Cô không mê tín dị đoan nhưng những câu chuyện ma luôn khiến cô có cảm giác bị ám ảnh. Đột nhiên từ xa, có ánh sáng tròn cứ như lửa ma chơi đang tiến dần lại gần Hải Quỳnh. Cô một phen kinh hãi, chân không nhúc nhích được một bước nào cứ như thể cô vừa đeo chì vào chân. Thần hồn nát thần tín Hải Quỳnh sợ quá nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm:” Xin đừng ăn thịt con”

- Sao lại đứng đây – Một giọng nói lạnh lẽo vang lên giữa bầu không khí mờ ảo này đúng là khiến người ta càng rụng rời hơn. Nhưng Hải Quỳnh nhận ra đó là tiếng của Tần Phong thì mừng rỡ mở mắt ra ấp úng nói:

- Em muốn đi tolet.

Tần Phong ho khụ khụ vài tiếng rồi bèn trao cái đèn pin trong tay mình của Hải Quỳnh nói với giọng quan tâm:

- Cầm cái này đi, ngoài đó tối lắm.

- cám ơn anh – Hải Quỳnh tươi cười đón nhận.

Nhưng khi Tần Phong định đi thì lại bị túm lấy vạt áo từ phía sau. Anh khẽ nhăn mày thầm nghĩ:” Cô nàng này đúng là thích túm lấy vạt áo sau của anh ghê.

- Có chuyện gì – Tần Phong quay đầu hở hững hỏi.

- Anh…anh có thể đi với em ra ngoài đó được không – Hải Quỳnh mím môi xấu hổ cùng cực mới có thể nói ra lời.

Tần Phong nhìu mày nhìn Hải Quỳnh thì thấy môi cô đang bị răng cô cắn chặt đến muốn đỗ máu, nhìn vẻ xấu hổ và sợ hãi của cô tội nghiệp vô cùng, anh khẽ tằng hắng một cái rồi gật đầu.

- Cám ơn anh – Hải Quỳnh mừng rỡ reo lên, đôi mắt long lanh nhìn Tần Phong một cách cảm kích.

Sau đó cô lẽo đão theo sau Tần Phong đi ra nhà vệ sinh. Vào trong nhà vệ sinh còn tối hơn mực, cô càng thấy sợ hơn nữa bèn khẽ lên tiếng gọi:

- Tần Phong…

- Ừ…- Tần Phong đáp khẽ.

Tần Phong chờ đến 10 phút vẫn chưa thấy Hải Quỳnh bước ra, nóng ruột liền lên tiếng hỏi.

- Này…xong chưa.

Hải Quỳnh bèn bước ra với vẻ mặt nhăn nhó rồi lắc đầu. Tần Phong nhìn cô đầy tức giận, anh phải chờ cô 10 phút mà cô vẫn chưa chịu đi.

- Tại sao.

- Em sợ ma ….- Hải Quỳnh thút thít nói.

Tần Phong khẽ thở dài bất lực, chưa bao giờ anh phải sống trong tình cảnh này. Đường đường là một nam nhi lại đi canh gác cửa tolet nữ.

- Vậy bây giờ em muốn sao đây – Anh bực tức gắt lên.

- Trong đó tối quá, em sợ….

- Vậy thì khỏi đi – Tần Phong bực bội quay lưng định bỏ đi.

Hải Quỳnh vội nắm tay Tần Phong lại, anh trợn mắt nhìn cô gắt:

- Chẳng lẽ em muốn tôi đứng đây suốt đêm với em à.

- Hay là anh hát đi…- Hải Quỳnh cười ngượng đề nghị.

Tần Phong lừ mắt nhìn cô một cái rồi dựa lưng vào tường. Hải Quỳnh không hiểu ý anh là sao nên cứ đứng đó nhìn, Tần Phong thấy vậy liền mắng:

- Còn không mau vào.

- Vâng…- Hải Quỳnh vội vã đi vào.

Vừa vào tới nơi, thì Hải Quỳnh đã nghe một giai điệu mượt mà.
On a dark desert highway
Cool wind in my hair
Warm smell of colitas
Rising up through the air
Up ahead in the distance
I saw a shimmering light
My head grew heavy, and my sight grew dim
I had to stop for the night
There she stood in the doorway
I heard the mission bell
And I was thinking to myself
This could be Heaven or this could be Hell
Then she lit up a candle
And she showed me the way
There were voices down the corridor
I thought I heard them say

Welcome to the Hotel California
Such a lovely place
Such a lovely place (background)
Such a lovely face
Plenty of room at the Hotel California
Any time of year
Any time of year (background)
You can find it here
You can find it here

Her mind is Tiffany twisted
She’s got the Mercedes bends
She’s got a lot of pretty, pretty boys
That she calls friends
How they dance in the courtyard
Sweet summer sweat
Some dance to remember
Some dance to forget
So I called up the Captain
Please bring me my wine
He said
We haven’t had that spirit here since 1969
And still those voices are calling from far away
Wake you up in the middle of the night
Just to hear them say

Welcome to the Hotel California
Such a lovely Place
Such a lovely Place (background)
Such a lovely face
They’re livin’ it up at the Hotel California
What a nice surprise
What a nice surprise (background)
Bring your alibies

Mirrors on the ceiling
Pink champagne on ice
And she said
We are all just prisoners here
Of our own device
And in the master’s chambers
They gathered for the feast
They stab it with their steely knives
But they just can’t kill the beast
Last thing I remember
I was running for the door
I had to find the passage back to the place I was before
Relax said the nightman
We are programed to recieve
You can check out any time you like
But you can never leave

Trên xa lộ sa mạc u tối, gió mát tung tóc tôi
xông nồng lên mùi nụ cỏ, bốc lên cao suốt không trung
Xa xa ngay ở phía trước, tôi đã thấy ánh sáng lung linh
Đầu tôi thấy nằng nặng và đường xá lờ mờ
Tôi phải dừng lại ở qua đêm
Cô gái kia đã đứng ở ngưỡng cửa;
Tôi nghe tiếng chuông nhà thờ
nên tôi trầm ngâm và tự nhủ
Nơi đây có thể là _ thiên đường hay ngục địa
Rồi nàng thắp cây đèn cầy đó
và chỉ đường cho tôi vào
Tiếng xì xào nghe dọc theo hành lang đó,
Hình như họ có ra tiếng…

Chào mừng, mời vào Khách sạn _ California
Một nơi thật dễ thương
Gương mặt thật dễ yêu
Có rất nhiều phòng ở Khách sạn _California
Suốt tháng quanh năm, cần phòng sẽ có ngay

Tâm trí chứa đời sống xa hoa,
và có xe Mercedes Bends

Nàng có nhiều cậu ai cũng bảnh bao đẹp trai,
gọi là các bạn mình
Họ khiêu vũ ở sân trong,
mồ hôi chín mùi
Có đứa nhảy để mường tượng, hay là để quên đi Thế rồi tôi gọi anh trực tầng
“Xin cho một ly riệu”
“Ở đây chưa từng có tâm hồn đó _từ hồi năm sáu mươi chín”
Và mấy lời xì xào kia vẫn còn kêu gọi _ từ xa
Làm ai cũng giật mình dậy vào giữa đêm khuya
Chỉ để nghe họ nói…

Chào mừng bạn đến Khách sạn California
Một nơi thật dễ yêu
Gương mặt thật dễ thương
Họ sống thật xa hoa ở Khách sạn California
Thật ngạc nhiên đáng mừng, đem theo cớ ngoại phạm

Nhiều tấm gương trên trần nhà,
Champagne hường trên nước đá
Nàng nói: “Chúng ta ai cũng là tù nhân đây,
của điều mình làm ra”
Và trong các phòng của chủ nhân
Họ họp lại dự yến tiệc
Họ đâm nó với mấy con dao thép
Nhưng họ không giết được con thú

Điều chót mà tôi nhớ lại, tôi đang
chạy nhanh ra tới cửa
Tôi phải đi tìm cho ra ngõ về
đi tới chỗ tôi ở lúc trước
“Đừng lo,” ông gát cổng nói
Sứ mệnh chúng tôi là tiếp nhận.
Ai ghi tên ra về lúc nào cũng được
Nhưng không thể rời khỏi đây

Tần Phong hát rất hay bài hát trữ tình này khiến Hải Quỳnh nghe xong xúc động vô cùng, dường như trong lòng đã không còn sự sợ hãi nữa.

Khi cô bước ra ngoài, trong người thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn rất nhiều nhưng sự xấu hổ khiến cô không biết nên cảm ơn Tần Phong như thế nào. Tần Phong không nói gì chỉ ngẩng đầu lên hỏi khẽ:

- Xong rồi chứ.

Hải Quỳnh cắn môi cúi mặt gật đầu. Tần Phong không hỏi gì thêm xoay người nhẹ bước đi (phong độ quá đi mất). Hải Quỳnh đành lẽo đão theo sau anh. Tần Phong đưa Hải Quỳnh tới cửa phòng thì quay người bỏ đi không nói thêm câu gì.

Hải Quỳnh muốn gọi với theo nói một câu cảm ơn nhưng chợt nghĩ bây giờ đã là nữa đêm yên tĩnh không nên làm ồn. Lại thấy Tần Phong không trở về phòng ngủ mà đi hướng ngược lại thì trong lòng hơi thắc mắc, sẵn dịp cô tĩnh ngủ nên quyết định đi theo sau Tần Phong để nói tiếng cám ơn.

Tần Phong đi ra chỗ đốt lửa ban nãy nhóm lên một ngọn lửa sưởi ấm. Lát sau, Hải Quỳnh mò mẫm cũng lấ được mấy cũ khoai ở trong bếp gần đó đưa đến trước mặt Tần Phong, cười bảo:

- Lúc này mà ăn khoai lang nướng thì không còn gì bằng.

Tần Phong không nói gì cứ để mặt Hải Quỳnh ngồi bên cạnh vùi hai củ khoai vào trong đống lửa đang cháy bừng. Lát sau, Tần Phong mới lên tiếng hỏi:

- Sao không chịu ngủ.

- Em không ngủ được…khoai chín rồi – Hải Quỳnh vội dùng cây khều hai củ khoai đã chín thơm ngát kia ra, rồi giục…- Mau ăn đi, kẻo nguội hết ngon.

Cô vội vàng cầm củ khoai lên nhưng nóng quá đành thả lăn xuống rồi đưa hai bàn tay nắm chặt lỗ tai mình.
- Đồ ngốc…- Tần Phong khẽ cười nhìn bộ dạng háo hức của Hải Quỳnh mắng yêu.

Hai người cầm cũ khoai thảy qua thảy lại rồi thổi thổi cho bớt nóng cuối cùng không chịu nổi đàng thả xuống nhưng Hải Quỳnh không đưa tay vào lỗ tai mình mà đưa vào nắm lấy hai lỗ tai của tần Phong. Tần Phong cũng bắt chước nắm lấy lỗ tai cô. Cả hai nhìn bộ dạng của nhau thì bật cười vui vẻ.

Sau đó họ vừa ăn vừa nói rất nhiều chuyện thú vị, vô tình nhắc đến cuộc thi lúc nãy và nhớ lại nụ hôn vô tình, cả hai ngượng ngùng im lặng quay mặt đi. Hải Quỳnh bèn cười phá ra giả lả nói để phá vỡ sự ngượng ngập này:

- Thật ra em quên chuyện lúc nãy rồi, ở nhà em cũng hôn con chó con của em như vậy mà.

Tần Phong không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn Hải Quỳnh, cô xấu hổ cúi mặt tránh đi nơi khác. Tần Phong bất giác đưa tay chùi vết lọ trên mặt cô. Hải Quỳnh cũng ngượng ngạo nói:

- Cám ơn.

- Có biết thế nào là nụ hôn thật sự không? – Tần Phong khẽ hỏi, bàn tay vẫn chạm trên gương mặt Hải Quỳnh.

Sau đó không đợi Hải Quỳnh đáp, bàn tay chạm vào mặt của Hải Quỳnh đưa ra sau gáy cô luồng vào trong mái tóc cô. Tần Phong khẽ nghiêng mặt, ngay sau đó là một bờ môi ấm áp và mạnh mẽ xâm chiếm bờ môi mịn màng ngọt ngào của Hải Quỳnh. Môi Tần Phong không gấp gáp mà nhẹ nhàng vờn xung quanh môi Hải Quỳnh, cả người cô cứng đờ, mắt không chớp nổi một cái. Tim như muốn thoát ra khỏi lồng ngực của cô, máu cô như tụ lại hết trên gương mặt đỏ phừng phừng của cô. Đầu Hải Quỳnh như muốn nổ tung ra sau những nụ hôn của Tần Phong.

Cô thở hắt ra, miệng há hốc vì sự đập mạnh của tim. Thừa cơ hội đó, lưỡi Tần Phong bắt đầu xâm chiếm lãnh địa bên trong. Cả người Hải Quỳnh không còn chút sức nào sau khi xâm chiếm, toàn thân nhũn ra ngã vào lòng Tần Phong.

Mắt cô vẫn mở ra có thể quan sát được vẻ mặt của Tần Phong lúc này. Anh đang nhắm mắt, hàng long mi dài thẳng tắp khép hờ đôi mắt trong quyến rũ cực kì, cái mũi thẳng tắp của cậu chạm nhẹ vào mũi cô nhồn nhột. Đang gần như muốn không thở nổi thì đột ngột Tần Phong buông Hải Quỳnh ra rồi đứng phắt dậy nói:

- Cái này là trừng phạt em dám bắt tôi canh cửa tolet và so sánh tôi với con chó con.

Nói rồi Tần Phong bỏ đi, để lại Hải Quỳnh vẫn còn đang ngây người choáng voáng sau nụ hôn.

Ở một góc khác có người quay lưng bỏ đi, có người bẽ gãy cành cây tức giận.
Sau khi được nghỉ ngơi một đêm để lấy lại sức thì mọi người bắt đầu lao vào hoạt động tình nguyện vốn định truớc của mình.

Nơi họ đến là một trại mồ côi nghèo, mọi người nương tựa với nhau vào sự trợ cấp ít ỏi và khả năng tự cung tự cấp của mình. Tự trồng rau quả để ăn.

Hàng ngày mấy em nhỏ phụ giúp các cô việc trồng những luống rau nhỏ, và nhiệm vụ của họ trong đợt tình nguyện này cũng vậy, phụ giúp trồng trọt. Nam sinh thì phụ giúp lợp lại những mái lá đã bị mục nát, gây dột vào mùa mưa và phụ trách xách nước từ bờ sông đem về. Nữ sinh thì giúp trồng rau, bắt sâu, và kèm các em nhỏ học trong thời gian tình nguyện.

Những em bé trong trại trẻ này đều có số phận hẩm hiu giống nhau, chúng đều bị bỏ rơi hoặc cha mẹ chết, được gom về sống ở đây. Vì vậy, chúng khá rụt rè trong giao tiếp nhưng lại rất biết nghe lời khiến mấy cô gái yêu mến chúng.

Nhưng thực chất sự bắt đầu của nhóm là việc ngủ dậy muộn. Trong khi mọi người đã tập trung ăn sáng thì 5 cô nàng mới đủng đỉnh bước vào, mặt dày cười hihi chào hỏi mọi người mà không biết xấu hổ. Nhưng thấy ánh mắt nghiêm khắc của Nguyên Thu thì khựng lại, nuốt nước bọt mà cũng thấy đắng họng.

- Ánh mắt của chị ta đúng là chết người mà – Minh Trang nép sau lưng Phương Hồng thì thầm.

- Hơi đâu chấp nhất những người bị đá chứ – Phương Hồng cười khuẩy đáp.

- Thất tình tự tử trên cây điện, điện giật tưng tưng chết từ từ ….hahaha – Minh Trang bèn buông ra câu trêu chọc rồi cười phá ra.

Ba người kia nghe xong cũng phá ra cười. Mọi người đều nghiêng đầu nhìn họ, không biết họ nhìn cái gì. Nguyên Thu nghiêm sắc mặt nhìn bọn họ đang ngồi xuống bàn ăn nói:

- Các cô không thấy xấu hổ khi đến muộn hay sao mà còn cười hả.

- Xấu hổ…xấu hổ là gì vậy chị? – Hải Quỳnh chớp chớp mắt giả vờ hỏi.

- Bà ngu quá, xấu hổ mà cũng không biết nữa. Xấu hổ là con hổ xấu xí đó – Minh trang vờ mắng rồi giải nghĩa.

- Tui thấy tụi mình cũng xinh đẹp lắm mà, đâu đến nỗi nào đâu, ít ra cũng làm được mỹ nữ rừng xanh – Phương Hồng phụ họa.

- Hổng phải đâu, tui thấy tụi mình ngoài việc không nhiều lông như hổ, chứ xét về mặt dày thì hổ thua xa đó – Ngọc yến cười nói, sau đó quay sang Nguyên Thu bảo – Tụi em mặt dày quá nên hổng biết xấu hổ ra sao hết đó chị ơi – Lê Phương cười trêu tức nói.

Mọi người trong phòng phá ra cười nghe họ nói. Thiệt là mỗi lần nghe họ nói thì không thể nhịn được cười.

Khánh Vũ vội vàng nín cười đứng lên khuyên can:

- Thôi bỏ qua đi. Có lẽ đây là lần đầu nên họ chưa quen, lạ chỗ nên khó ngủ mới dậy muộn, với lại hôm qua đi đường dài còn mệt mỏi mà.

- Phải đó thầy ơi, ở đây vừa nóng vừa nhiều muỗi. Em chưa bao giờ ra nhiều mồ hôi như hôm qua – Phương Hồng liền thừa thời cơ than vãn.

- Hôm qua muỗi đốt em còn nhiều hơn là mười mấy năm em sống nữa – Lê Phương cũng thút thít nói.

- Sao tao hổng thấy gì hết dạ – Minh Trang nhíu mày nhìn bọn bạn thắc mắc.

- Mày là sâu ngủ mà, ngủ như chết thì biết gì nữa đâu – Phương Hồng chỉ tay vào trán Minh Trang xỉa một cái.

- Sao lại là sâu ngủ, anh thấy nên gọi là heo ngủ mới đúng – Công chen vào trêu chọc.

- Có anh mới là heo thì có – Minh Trang tức giận đạp vào vai Công một cái rồi mắng – Em là sâu ngủ, sâu ủ kén ngủ cho tới khi thành bướm thì thôi, có hiểu không hả, đừng có hủy hoại hình ảnh xinh đẹp của em. Coi chừng em cho anh lên bàn thờ ngồi ngắm gà khỏa thân luôn.

- Né Quân tử động khẩu chứ không động tay chân nha – Công vừa né đòn tấn công của Minh Trang vừa rên rỉ nói.

- Thật ngại quá, em đây không phải nam nhi thì cần chi hai từ quân tử chứ – Minh trang cười hì hì tiếp tục động tay chân trên vai Công vài đấm.

- Con gái như em thì sau này ai dám lấy, phải hiền lành như Hải Quỳnh kìa, nãy giờ im lặng ngoan ngoãn ghê hông – Công ghiến răng chịu đựng cái nhéo đau điếng của Minh Trang.

Mọi người đều quay đầu nhìn Hải Quỳnh, đúng là hôm nay cô hơi khác lạ, cứ cúi đầu mãi, không cười nói như mọi người. Vẻ mặt cô thất thần ngẩn ngơ cứ lấy đũa châm châm vào chén cơm nhưng mãi vẫn chưa ăn hạt nào cả.

- Bà sao vậy, không khỏe à – Phương Hồng rờ trán Hải Quỳnh lo lắng hỏi.

Nghe hỏi Hải Quỳnh giật mình, vội lắc đầu nói:

- Mình không sao cả, chắc là tại vì hôm qua ngủ không gnon nên hơi mệt trong người thôi. Ngồi nghỉ một tí là hết thôi, mau ăn cơm đi, đừng giỡn nữa.

Hải Quỳnh nói xong thì đỏ cả mặt vội cúi đầu vơ đũa lùa cơm thật nhanh, cô sợ mọi người phát hiện ra gương mặt đỏ bừng của mình. Nãy giờ cứ nghĩ đến nụ hôn tối qua đến đờ cả người ra, nếu mà bị họ phát hiện thì xấu hổ chết đi được. Nhưng do vội vã ăn để che dấu sắc mặt của mình khiến cô bị sặc cơm rồi ho sặc sụa. Cô xấu hổ che miệng ngẩng đầu cười hối lỗi với mọi người, nào ngờ bắt gặp ánh mắt Tần Phong đang lướt qua mình, cơn sặc càng dữ dội hơn khiến cô xấu hổ không dám ngẩng đầu thêm lần nào nữa, chẳng những mặt mà toàn thân cô như bốc cháy.