Đợi chờ ký ức - Chương 09 - Phần 3

Tần Phong bị cô cắn đau bèn phản công lại xoay người đè cô xuống dưới cắn lại môi cô thật nhẹ khiến Hải Quỳnh cười khúc khích. Nhưng sau đó không khí bỗng trở nên trầm bặt một cách kì lạ, hơi thở hòa nguyện vào nhau khi hai người mặt đối diện, chiếc mũi cao thanh của hai người chạm nhẹ tạo nên xúc cảm lạ kì. Phần mềm mại trên thân thể cô nhấp nhô theo từng nhịp thở gấp gáp của cô chạm vào vòng ngực rộng rãi của anh càng làm nóng bừng lên cảm xúc dạt dào trong lòng cả hai.

Kì thực lúc Tần phong bảo Hải Quỳnh ở lại trong lòng chỉ nghĩ muốn được ở bên cạnh cô nhiều một chút cho thỏa nhớ nhung khổ sở không được gặp của mấy ngày hôm nay khi cô giận dỗi. Chứ không hoàn toàn là có bất kỳ ý nghĩ không chính đáng nào với cô cả. (chỉ là con quỷ tác giả cố tình viết vậy để bôi xấu danh dự của anh thôi. Haha ^^). Lúc nãy anh đã cố kiềm nén lòng mình lại, nhưng trước ánh mắt nồng nàn ngây dại và bờ môi như nụ hóa hé nở của cô khi nhìn anh, khiến cho cảm xúc trong lòng anh bùng nổ, quên mất lý trí của bản thân.

Hai bàn tay đang nắm lấy hai tay của Hải Quỳnh kéo hai tay cô lên đỉnh đầu. Tần Phong khẽ cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cô. Mút nhẹ bờ môi của cô, lưỡi anh chạm nhẹ vành môi cô, tách hàm răng trắng đang khép hờ của cô ra từ từ tiến vào bên trong. Mời mọc khiêu khích và cuốn lấy cái lưỡi nhỏ xinh của cô. Khiến Hải Quỳnh không ngừng được mà khẽ rên lên một tiếng.
Tần Phong rời khỏi môi Hải Quỳnh, anh hôn nhẹ lên khóe mắt cô, rồi lần xuống vành tai cô cắn nhẹ, khiến Hải Quỳnh lần nữa rên lên yếu ớt, cả người dường như không còn chút sức lực nào trước sức hấp dẫn tỏa ra từ Tần Phong và sự tấn công của anh. Hai tay tự do của Hải Quỳnh đặt trên đỉnh đầu cô bị sự rúng động kia mà siết chặt vào cái gối dưới đầu cô.

Bàn tay Tần Phong lần mò đến nơi mềm mại của cô,cởi bỏ từng chiếc cúc áo, môi anh rơi xuống hỏm cổ cô day nhẹ khiến Hải Quỳnh cùng lúc bị công kích mà oằn người run rẩy.

Tần Phong dùng ánh mắt mê dại ngẩng đầu nhìn Hải Quỳnh hỏi:
- Có được không?

Hải Quỳnh cắn môi, hai mắt rưng rưng, cô khẽ lắc đầu.

Tần Phong ánh mắt trầm xuống có chút thất vọng,thở dài một cái rồi rút tay ra khỏi ngực Hải Quỳnh, đứng bật dậy khỏi giường nói:
- Anh đi uống nước.

Hải Quỳnh ngồi dậy, hai mắt đã kéo màn nước, khẽ kêu nhỏ:

- Tần Phong, em xin lỗi, em đã hứa với ba là,,,

Tần Phong nghe giọng Hải Quỳnh vỡ òa muốn khóc, đau lòng quay lưng lại đưa tay vuốt sóng mũi đang đỏ của cô một cái rồi xoa đầu cô cười nói:

- Khờ quá, là anh phải xin lỗi em mới đúng. Anh không nên ép em.

- Không phải. Em thật sự yêu anh – Hải Quỳnh lắc đầu – Nhưng mà…- Cô nghẹn lời không thể nói tiếp.

Tần Phong bèn ngồi xuống giường kéo cô lại gần, đặt cô ngồi vào lòng mình vuốt ve thì thầm:

- Là anh không tốt, anh không nên ép em khi em chưa sẵn sàng. Em từ chối là đúng, sau này anh sẽ không ép em đâu, anh sẽ giữ gìn cho đến ngày chúng ta kết hôn. Hứa với anh là khi em tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn có được không?

Hải Quỳnh khẽ gật đầu, ôm lấy Tần Phong, vùi vào lòng anh cảm nhận hạnh phúc và sự trân trọng mà Tần Phong dành cho mình. Cô nhớ Minh Trang đã từng nói: “Để biết một người đàn ông có thật sự yêu và chân trọng mình hay không thì phải xem người đàn ông đó có biết dừng lại đúng lúc và chịu thỏa hiệp hay không”. Người con trai mà cô yêu đã vì cô mà kìm nén dục vọng bản thân mình, cô không còn nghi ngờ gì nữa về tình yêu của Tần Phong dành cho mình.

- Khuya rồi, em về phòng ngủ đi, anh đi uống một chút nước.

Hải Quỳnh biết lí do Tần Phong phải đi uống nước bèn ngoan ngoãn gật đầu đi về phòng mình sau khi hôn tần Phong một cái thật nhẹ nhàng.

Nhưng khi Tần Phong trở lại phòng mình được một lát thì nghe tiếng gõ của, Hải Quỳnh ôm cái gối mở cửa đi vào, Tần Phong ngồi dậy lo lắng hỏi:

- Có chuyện gì à?

- Em…em….sợ ma – Hải Quỳnh mếu máo đáp.

Tần Phong phì cười trước điệu bộ nhát cáy của cô.

- Em ngủ với anh nha – Hải Quỳnh ôm gối đến gần đầu giường anh.

- Em sợ ma mà không sợ anh à – Tần Phong nheo mắt trêu chọc.
- Em tin tưởng anh mà – Hải Quỳnh cười tươi đáp rồi vén chăn chui vào, nhanh chóng sửa soạn dáng nằm chìm vào giấc ngủ.

Tần Phong khẽ lắc đầu than thở:” Em tin tưởng anh, nhưng anh lại không tin tưởng bản thân mình”, nhưng anh nhìn thấy Hải Quỳnh đã khép mi chìm vào giấc ngủ thì lẳng lặng ngắm cô một cái rồi cúi xuống hôn trán cô chúc ngủ ngon rồi nằm xuống kéo cô vào lòng mình. Họ trải qua một đêm bình an hạnh phúc bên nhau.
Khi Hải Quỳnh thức giấc thấy mình nằm trong lòng Tần Phong thì thấy hạnh phúc vô cùng, có thể cùng anh đi đến cuối con đường cô nguyện sẽ đánh đổi tất cả.

Hơi thở mạnh của cô phủ lên lồng ngực của Tần Phong khiến anh thức giấc, tém giúp Hải Quỳnh mái tóc phủ trán, tần Phong khẽ cười hỏi:

- Em dậy rồi sao, tối qua ngủ ngon không?

Hải Quỳnh xấu hổ gật đầu, vùi mặt vào lòng ngực của anh cảm nhận mùi hương nam tính từ anh.
- Tần Phong!

- Hửm…

- Chúng ta sẽ kết hôn phải không? – Hải Quỳnh khẽ hỏi

- Chỉ cần em đồng ý, chúng ta sẽ kết hôn.

- Có khi nào anh hết yêu em không?

- Ngốc. Anh sẽ mãi mãi yêu em.

- Tính tình em trẻ con như vậy, lại hay giận dỗi, anh có ghét em không?

- Ngốc, em trẻ con nên mới đáng yêu,em hay giận dỗi nhưng anh lại thích gương mặt giận dỗi của em, em không nghe người ta nói: Giận nhau để thấy yêu nhau nhiều hơn à. Anh mỗi ngày càng yêu em nhiều hơn thì làm sao ghét em.

- Tần Phong, anh có nghe câu chuyện khăn tay vàng hay không?

- Chưa, em kể đi.

- Có hai vợ chồng rất yêu thương nhau, trước nhà họ có trồng một cây bò cạp vàng, tới mùa hoa nở rộ từng chùm vàng rực rất đẹp. Hai người giao hẹn với nhau, chỉ cần hoa nở dù giận nhau thế nào cũng sẽ tha thứ cho nhau. Ngày kia người chồng theo nhân tình bỏ đi nhưng sau đó bị cô ta bỏ rơi, cảm thấy hối hận và nhớ vợ con rất nhiều. Đành trở về nhà, nhưng điều lạ là cây hoa bò cạp vàng lại không nở hoa giống như trách sự phản bội của anh ta đối với người vợ, anh ta đành chờ hết năm này đến năm nọ vẫn không thấy hoa nở, bèn nghĩ ra cách mua rất nhiều khăn tay vàng treo lên trên cây. Nhìn từ xa ai cũng nghĩ là cây nở hoa cả. Người vợ thấy vậy bèn tha thứ cho anh ta. Nhưng cũng có người cho rằng là do người vợ thương chồng nên dùng khăn tay của mình treo lên cây tỏ ý đã tha thứ gọi chồng trở về.

- Câu chuyện rất cảm động – Tần Phong khẽ bảo.

- Ừhm, cho nên nếu sau này nếu chúng ta ở cùng nhau, nhất định phải trồng một cây bò cạp vàng. Nếu anh làm em giận, hay anh có lỗi với em, chỉ cần thấy khăn tay vàng treo trên cây, em nhất định tha lỗi cho anh.

- Anh sẽ không làm chuyện có lỗi với em – Tần Phong ôm Hải Quỳnh chặt hơn tự nói với bản thân mình – Chúng ta nhất định sẽ kết hôn, cùng nhau sống hạnh phúc. Anh sẽ khiến em trở thành cô dâu đẹp nhất trong váy áo cưới trắng tinh và hạnh phúc nhất trong ngày cưới. Nhất định….

Tiếng vỗ tay vang lên cắt đứt mọi suy nghĩ của Tần Phong, anh nhìn lên khán đài lần nữa, trên đó cô dâu chú rễ hạnh phúc trao cho nhau nụ hôn lãng mạn. Tần Phong đứng dậy, lặng lẽ ra về, lời hứa năm nào vẫn còn, chỉ tiếc rằng giờ đây chỉ mình anh nhớ. (tự nhiên mình muốn khóc khi viết khúc này ghê, ai lại nghĩ có lúc xa nhau như thế)

Lái xe trở về nhà, trên đường trời đã mưa rơi lất phất. Tần Phong nhìn thấy trên con đường dưới nhà mình có một bóng dáng quen thuộc đang nhẹ bước trong mưa.

Hải Quỳnh hôm nay hôm nay mặc chiếc váu màu xanh lục mà cô rất thích, mang đôi giày cao gót màu trắng định đến tham dự đám cưới của Công. Lần trước gặp mặt, Công lịch sự mời cô cùng tham dự đám cưới của anh, nhưng đến phút cuối Phương Hồng lại ngăn cản cô tham dự. Dù sao cũng đã diện đồ rồi, Hải Quỳnh đành đi dạo phố một mình.

Chẳng biết tại sao bước chân lang thang của cô lại dẫn cô đi đến trước khu nhà của Tần Phong. Hải Quỳnh cũng hơi bàng hoàng khi nhận ra nơi mình đứng, cô ngẩng đầu nhìn lên nhà Tần Phong, ánh đèn nhà anh vẫn chưa sáng, trong lòng có cảm giác trống rỗng, hụt hẫng. Những hạt mưa từng hạt từng hạt rơi nhẹ lên vai cô, thấm vào da cô lạnh lẽo nhưng Hải Quỳnh lại không thấy lạnh bằng cõi lòng lúc này của cô.

Quay lưng trở về, Hải Quỳnh không vội vã trú mưa như những người khác, cô lặng lẽ bước đi trong mưa, nhớ lại suy nghĩ ngốc ghếch thưở nhỏ của mình:”Cô sẽ yêu người con trai đầu tiên che dù cho mình”.

- Ngốc nghếch thật – Hải Quỳnh khẽ cười nhạo chế giễu bản thân mình.

Cho tới bây giờ chẳng có chàng trai nào che dù cho cô cả, nhưng cô cũng đã yêu, yêu một người đàn ông mà cô không nên yêu, tự chuốc lấy đau khổ cho bản thân mình.

Mưa lạnh bắt đầu rơi nhanh phủ đầy người cô khiến cô thấy lạnh, bất giác đưa tay ôm lấy bờ vai run nhẹ. Một bàn tay che dù đưa về phía cô, che chắn cho cô khỏi những hạt mưa lạnh lẽo và ướt đẫm kia. Hải Quỳnh ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.

Một gương mặt chiếm lấy tâm trì cô từ nãy giờ hiện ra, là ảo giác hay là sự thật? Hải Quỳnh không tin vào ánh mắt mình, cô đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt Tần Phong. Anh không cười, gương mặt bất động, chỉ nhìn cô dịu dàng, bàn tay nắm chặt lấy cây dù che cho cô, còn bản thân anh lại bị mưa phủ ướt chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt kia. Người con trai đầu tiên che dù cho cô lại là người con trai cô yêu. Là trùng hợp hay vốn là duyên số.

Mặt Tần Phong rất ấm, bàn tay lạnh giá của Hải Quỳnh chạm vào mặt anh, lập tức cảm thấy ấm áp vô cùng. Cảm giác ấm áp khiến cô biết rằng mình không phải nhìn thấy ảo giác, Hải Quỳnh giật mình giật tay lại, sợ hãi nhìn Tần Phong, đôi môi run run…cô từ từ bước lùi lại, rơi vào màn mưa, sau đó sợ hãi quay lưng bỏ chạy.

Hải Quỳnh ra sức chạy, Tần Phong vội đuổi theo, mưa không ngừng phủ trên mặt cô, rơi xuống khóe môi. Có giọt lạt lẽo, không hương vị gì, lại có giọt mặn đắng. Vì sao? Hóa ra cô đang khóc.

Đôi giày cao gót của cô lúc này lại phản bội cô, Hải Quỳnh ngã sóng xoài xuống lề đường đã thấm ướt mưa, toàn thân cô ướt đẫm. Khi Hải Quỳnh ngã xuống trong đầu cô xuất hiện một đoạn hình ảnh, một Tần Phong khác đang che dù cho một Hải Quỳnh khác, một Hải Quỳnh tóc ngắn, Hải Quỳnh kia cũng ở trong lòng Tần Phong khóc nức nỡ. Đó là gì? Hải Quỳnh sợ hãi nghĩ, đó cũng là ảo giác mà cô tạo ra hay nó chính là đoạn ký ức mà cô đã mất, cảm giác này càng khiến cõi lòng đang bấn loạn của Hải Quỳnh càng bấn loạn hơn.
Đợi quần áo của Hải Quỳnh khô lại, Tần Phong đưa cô về nhà, trời cũng đã rất khuya. Dừng trước cửa nhà cô, Tần Phong ngó vào bên trong, đèn trong nhà vẫn sáng.

- Có cần anh vào nhà cùng em không?

– Tần Phong quay sang Hải Quỳnh hỏi, anh biết nhà cô rất nghiêm, cô về trễ thế này vẫn chưa báo với gia đình, chắc chắn ba và anh cô rất lo cho cô.

- Không cần đâu, để em tự vào – Hải Quỳnh vội lắc đầu từ chối. Cuối cùng thì cô vẫn lựa chọn trái tim mình thay vì lí trí. Lí trí bảo cô đừng làm chuyện có lỗi với Khánh Vũ, nhưng trái tim cô đã tình nguyện lao vào tình yêu không lối thoái với Tần Phong.

Trên đường về nhà, Hải Quỳnh đã suy nghĩ, đã dằn vặt rất nhiều, cô sờ vào chiếc nhẫn cũa Khánh Vũ tặng, cảm thấy đau khổ vô cùng khi nghĩ đến việc sẽ phải nói lời chia tay với Khánh Vũ.

Cô không biết phải đối mặt với anh thế nào, cô sợ nhìn thấy vẽ mặt đau khổ của anh, cô sợ không biết giải thích với ba cô thế nào về chuyện chia tay với Khánh Vũ. Dù thương con gái nhưng ba cô là người cổ hủ rất ghét việc lăng nhăng, bắt cá hai tay, đặc biệt là không chung thủy. Cô đã quá vội vàng, vội vàng chấp nhận lời cầu hôn của Khánh Vũ, để rồi giờ đây mọi chuyện càng lúc càng rắc rối.

Tần Phong biết lo lắng của Hải Quỳnh, anh xoay người ôm chặt lấy cô, an ủi: - Không sao đâu. Dù có chuyện gì, anh cũng sẽ bên cạnh em. Hải Quỳnh khẽ gật đầu, mọi phiền não đều tiêu tan trong vòng tay êm ấm của anh. Tần Phong buông Hải Quỳnh ra nhìn sâu vào trong mắt cô, đưa tay vuốt ve gương mặt đang mệt mỏi của cô:

- Anh biết trong khoảng thời gian sắp tới sẽ có nhiều khó khăn với em. Nhưng chỉ cần em nhìn về phía anh thôi, anh nhất định sẽ nắm tay cùng em đi về một hướng. Anh nguyện vì em mà gánh vác mọi chuyện. Hải Quỳnh rất cảm động trước lời chân thành của Tần Phong, cô nhoài người về phía trước, chủ động hôn anh, Tần Phong cũng đáp lại nụ hôn của cô.

Một nụ hôn rũ bỏ hết những áp lực phía trước của họ. Khi hai người rời nhau ra, Hải Quỳnh xẩu hổ, gương mặt đỏ bừng lên, cô không ngờ mình lại chủ động hôn anh. Tần Phong nhìn cô khẽ cười, nụ cười của anh rạng rỡ ngọt ngào đầy cuốn hút. Hai người họ chìm trong nỗi hạnh phúc ngọt ngào mà không gian thời gian mang tới, lắng đọng và êm ã.

- Em vào nhà đi

– Tần Phong khẽ nói bên tai cô, Hải Qùynh gật đầu rồi mở cửa bước ra. Cô lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt Tần Phong rồi quay người bước đi, nhưng cô chỉ bước được mấy bướcc thì nghe tiếng cửa đóng sầm lại rồi sau đó là hơi ấm bao bọc lấy toàn thân mình. Tần Phong đã đi nhanh tới, vòng tay ôm lấy Hải Quỳnh, nói khẽ bên tai cô:

- Làm sao đây, em vừa xoay lưng đi thì anh đã thấy nhớ em rồi. Hạnh phúc ngọt ngào rót vào tim Hải Quỳnh khi nghe giọng nói êm mượt kia, vòng tay ấm áp níu giữ bước chân cô. Phút giây này, Hải Quỳnh không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp mà cô khao khát này. Cô xoya người ôm đón nhận cái ôm của Tần Phong.

- Khụ..khụ… Một giọng vang lên phía sau lưng họ khiến Hải Quỳnh chết điếng, cô sợ ba và anh trai phát hiện. Gương mặt cô lập tức tái xanh, cả người run lên trong vòng tay của Tần Phong. Tần Phong cũng hơi bất ngờ xoay người nhìn lại, hóa ra là Minh Trang, anh thở phào nhẹ nhỏm.

- Hai người cũng gan quá đi thôi, dám đứng trước cửa nhà mà anh anh em em như vậy, không sợ bác Trình biết được sẽ cạo đầu Hải Quỳnh à – Minh Trang nhìn hai người ánh mắt tinh nghịch, cười trêu chọc cùng nhắc nhở. Hải Quỳnh xấu hổ buông Tần Phong ra, lén lút nhìn Minh Trang hỏi:

- Sao giờ này, Trang lại ở đây.

- Không phải gì Quỳnh sao

– Minh Trang cười đáp, không quên liếc Tần Phong một cái. Cô đang ngủ ngon thì bị điện thoại của Tần Phong phá tan giấc ngủ của mình, đành phải lê thân đến.

- Vì mình…- Hải Quỳnh chó chút ngạc nhiên khó hiểu nhìn Minh Trang.

- Vào nhà đi, còn nấn ná nữa mà bị phát hiện thì có mười người như mình cũng không giúp Quỳnh được đâu, đi thôi – Nói rồi không khách khí đẩy Tần Phong ra kéo Hải Quỳnh đi vào trong nhà. Hải Quỳnh bị Minh Trang kéo đi đành bất lực đi theo, cô ngoảng đầu nhìn Tần Phong thì anh cười ý bảo hãy yên tâm, Hải Quỳnh mới thở phào vào nhà. Thấy Hải Quỳnh có Minh Trang bên cạnh, Tần Phong cũng thôi lo lắng quay đầu vào xe ra về. Quả nhiên vừa bước vào đã thấy Hiểu Huy và giáo sư Trình đang ngồi xem tivi, vừa xem vừa đợi Hải Quỳnh.

Thấy Hải Quỳnh và Minh Trang đi vào nhà, giáo sư Trình liếc nhìn đồng hồ, 11 giờ 25, sắc mặt ông trầm lại. Hiểu Huy nhìn hai người rồi đá mắt về phía giáo sư Trình.

- Hai đứa đi về rồi sao, có làm được không? Minh Trang hiểu ý, bèn giả vờ than thở:

- Có làm được đâu? Làm mãi làm mãi tới giờ này vẫn chưa được, quên mất cả thời gian. Mệt quá nên đành đi về. Chỉ khổ cho Hải QUỳnh vì em mà phải ở lại tời giờ này.

- Hai đứa lo làm mà có ăn gì chưa

– Giáo sư Trình nghe vậy, sắc mặt dịu lại, quan tâm hỏi.

- Có ăn gì đâu bác, con đói gần chết….giờ này khuya rồi nên định về nhà bác vét cơm nguội ăn đây, Hihi…

– Minh Trang bèn đáp.

- Ừ, bác có để dành cơm, hai đứa ăn đi rồi đi ngủ, Khuya rồi, bác đi nghĩ trước đây – Giáo Sư Trình nói xong rồi đừng dậy về phòng. - Chúc ba ngủ ngon

– Hải Quỳnh thấy ba mình không nói gì thêm thì thầm phào mừng rỡ.

- Chúc bác ngủ ngon. Thấy ba đi vào phòng, Hiểu Huy mới nghiêm sắc mặt nhìn hai đứa em gái:

- Hai đứa đi đâu giờ này mới về? Từ trước đến giờ Hiểu Huy thường tìm cách bao che giấu giếm giúp cả nhóm mỗi khi đi chơi về trễ, nhưng cũng không thôi gặn hỏi

. - Tụi em đi xem ca nhạc – Minh Trang bèn nói dối. - Sao không nghe điện thoại cũng không gọi về – Hiểu Huy bèn bắt bẻ.

- Anh đúng là ông cụ non, trông đó hò hét um sùm, sao mà nghe mà gọi đây

– Minh Trang chun mũi giễu, rồi giả vờ ôm bụng than

– Em với Hải Quỳnh đói gần chết, mau đi hâm thức ăn cho tụi em. Tụi em về phòng trước đây, hâm xong, bưng vào cho tụi em. Nói rồi Minh Trang kéo Hải Quỳnh đi về phòng của cô, Hiểu Huy nhìn theo khổ sở thở dài, sao lại có mấy đứa em gái thế này.

Về phòng, Hải Quỳnh kể cho Minh Trang nghe mọi chuyện và trưng cầu ý kiến của bạn thân. Minh Trang nghe xong bèn nói: - Tình yêu vốn thuộc về con tim, đến hay không đến, chấp nhận hay không chấp nhận đều phải nghe theo con tim của mình. Nếu như Quỳnh thật sự yêu Tần Phong thì hãy bước đến bên anh ấy, đừng buâng khuâng gì cả.

- Nhưng còn Khánh Vũ, còn người yêu cũ của Tần Phong, nếu anh ấy không quên được cô ấy thì sao? - Quỳnh phải tự tin rằng Tần Phong yêu Quỳnh, Tần Phong không phải là người đàn ông tùy tiện, Quỳnh nhất định phải tin anh ấy. Nếu Quỳnh còn sợ Tần Phong nhớ đến bạn gái cũ của anh ấy thì hãy dùng tình yêu của mình làm Tần Phong quên đi cô ấy.

Còn về Khánh Vũ, mình tin là anh ấy sẽ hiểu. Hôn nhân không tình yêu sẽ càng khổ sở hơn, nếu muốn tốt cho anh ấy, mình khuyên Quỳnh hãy dứt khoát nói rõ càng sớm càng tốt để anh ấy hiểu.

Hải Quỳnh nghe Minh Trang giải thích bèn gật đầu, nhưng trong lòng có một thắc mắc, vì sao Minh Trang lại biết rõ về Tần Phong, và vì sao biết cô đang ổ bên Tần Phong mà đến giúp. Đang định lên tiếng hỏi thì có tiếng gõ cửa, Minh Trang bèn chạy ra mở cửa thì thấy Hiểu Huy bê thức ăn vào.

Cả hai cũng thấy đói bụng nên nhào đến ăn ngấu ghiến, Hiểu Huy thấy vậy cũng chẳng muốn vặn hỏi gì thêm, chỉ căn dặn: - Ăn xong nhớ đánh răng xúc miệng rồi mới được ngủ. Cả hai nghe Hiểu Huy dặn thì nhìn nhau lén lút cười thầm. Ngày xưa, lúc mà đến nhà nhau ngủ, họ thường chuẩn bị rất nhiều bánh kẹo để vừa ăn vừa xem phim. Lúc nào cũng nghiêm chỉnh đánh răng, nhưng khi về phòng lại lôi bánh kẹo ra ăn, ăn xong thì lăn ra ngủ.

Đánh răng cũng như không. Haiz!Cho nên từ lúc đó Hiểu Huy thường nhắc nhở đi nhắc nhở lại nhiều lần việc phải đánh răng trước khi ngủ. Hải Quỳnh đang ngồi trong phòng làm việc nghe mấy bà chị than thở thì nhận được tin nhắn:” Hôm nay họp xong, anh đưa em về, chúng ta cùng ăn tối” Sau đó cô lại nhận được một tin nhắn: “ Anh nhớ em” Gấp điện thoại lại, Hải Quỳnh cười hạnh phúc, cảm giác hạnh phúc này trước giờ cô chưa từng có. Hải Quỳnh nhìn vào ngón tay hôm qua còn đeo chiếc nhẫn của Khánh Vũ đã được thay thế bằng chiếc nhẫn của Tần Phong mua tặng lần trước.

Hải Quỳnh mân mê vuốt ve chiếc nhẫn thấy lòng ngập tràn hạnh phúc. Mấy ngày hôm nay, Khánh Vũ đang bận làm đề tài nghiên cứu. Đợi anh làm xong, cô nhất định sẽ nói rõ với anh.

Tần Phong đang nghiêm sắc mặt nghe báo cáo kết quả của chiến dịch đầu tư lần này. Các nhân viên tham dự cuộc họp đã nhiều ngày vất vả hoàn thành báo cáo, dự án lần này ảnh hưởng rất lớn, không cho phép sai sót. Ai cũng căng thẳng, chỉ sợ lỡ như có sơ xuất gì thì mất việc như chơi, lại thấy sắc mặt lạnh lùng của Tần Phong thì càng lo lắng hơn.

Tần Phong đang nghe bác cáo thì nhận được tín hiệu tin nhắn bèn mở ra xem:” Em đợi anh”. Bất giác nở nụ cười khiến cho các nhân viên thấy anh trước giờ ít cười nhìn thấy bèn chết lặng. Nhất là nhân viên nữ, ngây ngất trước nụ cười quyến rũ của anh. Quốc Anh theo tần Phong về văn phòngh bàn bạc thêm một chút, bàn xong nhìn Tần Phong cười cười hỏi:

- Khai ra mau, hôm nay cậu có chuyện gì vui? Có biết cậu làm cho cả phòng họp bất ngờ hay không? - Không có gì

– Tần Phong xua tay nói.

- Còn không mau khai – Quốc Anh bước đến quặc cổ Tần Phong thân mật bắt ép anh khai. - Để lúc nào rảnh nói cho cậu nghe – Tần Phong đành thú nhận.

- Được, chiều nay rảnh, chúng ta cùng nhâm nhi một chút – Quốc Anh bèn thả tay ra. - Chiều nay không được. - Vậy ngày mai? - Ngày mai cũng không được.

- Ngày kia?

- Ngày kia cũng bận.

- Cậu bận chuyện gì? – Quốc Anh bức bối quặn hỏi.

- Bận yêu đương – Tần Phong đáp rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Quốc Anh ngớ cả người nhìn theo Tần Phong, chơi chung cũng đã hơn 3 năm, nhưng chưa bao giờ thấy Tần Phong quen bất cứ cô gái nào cả. Anh biết trong lòng Tần Phong chỉ có người yêu cũ, mãi vẫn chưa quên được. Càng chưa thấy Tần Phong nói đùa như thế này, trong lòng bất giác trở nên tò mò vô cùng.