Đợi chờ ký ức - Chương 11 - Phần 2
- Sao cô lại đến đây – Nguyên Thu cũng hơi bất ngờ khi thấy Hải Quỳnh đến, nhưng sau đó cô ta hất mặt cao giọng hỏi.
Hải Quỳnh cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy Nguyên Thu, nhất là khi nhìn thấy Nguyên Thu vào cái giờ tới như vậy. Lại còn bận đúng ngay bộ đồ ngủ mà cô từng mặc qua. Thái độ biểu thị rõ ràng, cô ấy mới chính là chủ nhân ngôi nhà.
- Những lời tôi nói với cô, bộ cô đã quên rồi hay sao? – Thấy Hải Quỳnh ngây người, ánh mắt có phần đau khổ, Nguyên Thu nhếch môi cười đắc ý. Thật không ngờ cô lại có cơ hội tốt đến như vậy, cho dù Hải Quỳnh hiện tại dù mất trí nhớ vẫn yêu Tần Phong thì cũng sẽ bị tác động trước hoàn cảnh này mà thôi. Cho nên cô ta thừa cơ hội khích vào.
- Tôi đã nói, cô chỉ là thế thân thôi. Anh ấy không yêu cô, người anh ấy yêu hiện tại là tôi chứ không phải cô. Nếu như cô cứ mặt dày bám lấy anh ấy như thế này thì chỉ tổ chuốc nhục vào thân thôi. Tôi khuyên cô, nên tránh xa anh ấy ra thì tốt hơn.
Không phải sao? Sự thật là không phải. Cô không phải người đó, cô chỉ là thế thân của người đó sao. Tại sao những người bạn của cô lại nhắc đến mối quan hệ đó. Là mối quan hệ của cô gái tên Hải Quỳnh kia với Tần Phong, chứ không phải là mốiq uan hệ của cô với Tần Phong.
Sự việc càng lúc càng mơ hồ. Cô cứ nghĩ mình đã tìm ra được chìa khoá cho mọi vấn đề, không gnờ rằng khi mở cửa ra, lại càng là mộ vùng tối tăm hơn, tuyệt vọng hơn. Bởi vì giờ đây cô biết, anh thật sự coi mình như là thế thân.
Còn đang bàng hoàng khi nhận ra sự thật này thì Hải QUỳnh nghe tiếng Tần Phong.
- Ai vậy.
Trái tim cô nhảy múa trong lòng, cô hy vọng anh sẽ đi đến gặp cô và nói cho cô nghe lí do vì sao Nguyên Thu xuất hiện trong nhà anh vào đêm khuya thế này.
Nguyên thu cũng giật mình khi nghe tiếng Tần Phong, cô ta vội vàng lên tiếng đáp ngăn chặn bước chân đi đến của Tần Phong.
- Chỉ là người đi tiếp thị quản cáo thôi.
Cô ta đáp lời Tần Phong, mắt nhìn trừngh trừng Hải Quỳnh như cảnh cáo và đe doạ. Là vì cái nhìn đó, hay vì sự lí do nào đó, Hải Quỳnh lại không thể mở miệng gọi tên Tần Phong, báo choa nh biết sự có mặt của mình.
- Kệ họ đi, đóng cửa lại, đi ngủ thôi - Tần Phong dừng chân lên tiếng nói rồi quay lưng trở về phòng.
- Em biết rồi, anh vào trước đi, em vào sau – Nguyên Thụ giọng gnọt ngào đáp lồi Tần Phong, cố ý cho Hải Quỳnh nghe như thể cô và Tần Phong có mối quan hệ vô cùng thân mật.
- Nghe rồi chứ. Cô mau đi đi – Nguyên thu nhìn Hải Quỳnh lên tiếng xua đuổi.
Nói xong, cô ta đóng cửa cái cạch, để lại Hải Quỳnh với mội sự bi thương vô cùng. Tiếng đóng cửa như tiếng đinh đóng vào tim. Thắt lại đau đớn đến chảy máu.
Đầu Hải Quỳnh đau như búa bổ, cô lùi lại về phía sau, tay ôm lấy đầu, từng mãn ký ức chạy trong đầu cô rồi vỡ vụn ra. Gương mặt Hải Quỳnh từ từ tái nhợt lại, cảm giác khó thở, dường như không khí xung quanh bị lấy mất.
Đây chính là sự thật mà cô muốn tìm kiếm sao. Haiz! Một sự thật vô cùng tàn nhẫn…..
Hải Quỳnh từ từ đi khỏi đó, lòng đau vô cùng, muốn khóc nhưng lại không thể khóc. Nước mắt cứ thể chạy ngược vào tim, từng giọt từng giọt đến nặng nề, gây đau đớn.
Trời khuya, gió lặng, con đường vắng vẻ vô cùng, Hải Quỳnh cứ thế ngây dại bước đi. Mỗi bước chân đều cảm thấy nặng nề quá. Trước mặt cô có rất nhiều người đi tới, họ vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Hải Quỳnh chẳng nhìn rõ ai cả, cô cứ thế bước đi về phía họ. một người trong số họ vô tình va vào cô, khiến cô ngã phịch xuống đất.
Một ký ức hiện ra trong trí não Hải Quỳnh: “Tần Phong và Nguyên Thu đang hôn nhau say đắm. Cô thấy mình đứng chết lặng nhìn họ, trái tim dường như vỡ ra ngàn mảnh, tay nắm chặt lấy sợi dây truyền có treo chiếc nhẫnn mà Tần Phong tặng, giật mạnh xuống rồi từ từ thả ra. Chiếc nẫn rơi xuống thoát khỏi sợi dây truyền lăn đi về phía Tần Phong”. Là sự thật hay là ảo giá do cô tưởng tượng ra.
Trong lòng có cảm giác bất lực vô cùng, bởi vì, cô không có khả năng khống chế cảm xúc, không có khả năng định vị nó. Cho nên cô không biết được những hình ảnh đó là ảo hay thật. mà chẳng ai chịu cho cô một lời đáp. Hải Quỳnh ngồi dưới đất mà khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên mặt cô khiến cho những người kia hơi hoảng, họ quay quanh cô hỏi:
- Này cô, không sao chứ. Có phải bị va vào đau quá không? - Người va vào Hải Quỳnh gãi đầu ngồi xuống hỏi với vẻ mặt áy náy.
Hải Quỳnh không đáp, ánh mắt cô vô hồn đầy đau thương.
- Hải Quỳnh, em là Hải Quỳnh đúng không?
Hải Quỳnh ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình. Người đó chen vào trong đám bạn đến trước mặt cô gọi tên.
- Anh biết tôi sao? - Hải Quỳnh ngước đôi mắt long lanh đỏ hoe nhìn người đó.
- Em không nhận ra anh sao? Anh là Giang đây, thường đi với Công đó. Nhớ không? – Giang chỉ vào mình nói.
Hải Quỳnh nhìn anh ta chăm chú. Giang….Công….
- Này đừng có tin tên này, tên này cái tên đại diện cho con người, nhìn mặt hắn ta là thấy gian xảo rồi. Coi chừng bị tên này lừa đó. Đừng chơi với hắn, chơi với anh nè, anh tên Công - Anh chàng người Huế lại bá vai anh chàng Giang trêu.
- Xin lỗi anh, ba em dạy nên chơi với người thẳng đừng chơi với người công – Hải QUỳnh cười nhìn Công trêu.
Từng ký ức hiện về trong đầu Hải Quỳnh, cảm giác này rất thực, không giống như một sự ảo tưởng.
- Xem ra đúng là em bị mất trí nhớ thật rồi – Giang nhìn Hải Quỳnh thở dài đáp.
Giang đỡ Hải Quỳnh đứng dậy nhìn vẻ tiếc rẻ nói:
- Em không nhận ra anh kể ra cũng có chút buồn. Sao giờ này em lại ở đây? Khuya lắm rồi…mau về nhà đi. Hay để anh đưa em về nha – Giang kéo tay Hải Quỳnh đi đưa cô về.
Hải Quỳnh lắc đầu, cô chưa muốn về nhà lúc này. Giang thấy vậy đành buông tay nói:
- Vậy anh cũng không ép. Anh về đây, nhưng em nhớ phải cẩn thận, con gái ở ngoài đường giờ này không tốt đâu.
Nói xong, Giang khoát tay các bạn đi tiếp. Hải Quỳnh nhìn theo bóng Giang, nhìn thấy Hình ảnh Giang, Công và Tần Phong khoát tay nhau đùa giỡn, trong miệng đột nhiên lên tiếng gọi:
- Tống Giang…..
“ Cái gì mà gian xảo chứ. Anh đây họ Tống, ba anh ngưỡng một nhân vật Tống Gianh trong thuỷ hử nên đặt tên anh là Giang, Tống Giang, anh hùng Tống Giang có rõ chưa hả, dám gọi anh là gian xảo, anh vặt “lông chân ngón cái “từng đứa bây giờ”
Giang nghe vậy ngớ người, vội vàng qua đầu nhìn Hải Quỳnh mừng rỡ hỏi:
- Em nhớ lại rồi sao, em nhận ra anh à.
- Kể cho em nghe những chuyện lúc trước đi.
Giang hơi bối rối nhìn Hải Quỳnh, anh không biết có nên chấp nhận yêu cầu của cô không, nhưng nhìn ánh mắt như đang khẩn cầu của Hải Quỳnh, cuối cùng Giang gật đầu.
………..
“Không phải là ảo giác mà là sự thật”- Hải Quỳnh tự nhủ thầm với lòng sau khi nghe Giang kể, cô và Tần Phong đã từng yêu nhau tha thiết.
- Tần Phong thật sự rất yêu em, anh chưa từng thấy cậu ấy hạnh phúc và vui vẻ bên cạnh cô gái nào ngoài em cả, Thật đó – Giang nói thêm vào.
- Tại sao em và anh ấy chia tay ….- Hải Quỳnh đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Cái này….- Giang ấp úng không biết nói sao.
- Có phải vì Tần Phong có người con gái khác. Là Nguyên Thu phải không?
- Cái này, không giống như em nghĩ đâu, sự thật là Nguyên Thu và Tần Phong được cha mẹ hai bên…- Giang vội lên tiếng giải thích.
Một bản nhạc chuông nổi lên…..Có người gọi cho Giang, anh nhìn điện thoại rồi nhìn Hải Quỳnh. Hải Quỳnh bèn nói:
- Anh nghe điện thoại trước đi
Giang bèn đứng dậy cầm điện thoại ra chỗ vắng nói chuyện. Nhưng khi anh quay lại, đã không còn thấy Hải Quỳnh ngồi đó nữa.
- Ting……
Tiếng chuông cửa làm Tần Phong thức giấc. Anh miễn cưỡng thức dậy, đi ra mở cửa. Cửa vừa mở ra thì thấy nét mặt hoảng hốt của Minh Trang.
- Anh Tần Phong! Anh có gặp Hải Quỳnh…..- Minh Trang vừa thấy Tần Phong mở cửa thì lao vào nắm lấy anh hỏi dồi, nhưng ngay sau đó cô thấy bóng dáng của Nguyên Thu xuất hiện sau lưng Tần Phong thì khựng lại.
- Tại sao cô ta lại ở đây – Minh Trang mím môi tức giận trừng mắt nhìn Nguyên thu chất vấn Tần Phong.
Tần Phong nghe Minh Trang hỏi thì quay ra sau lưng mình, thấy Nguyên Thu đang đi ra thì hơi nhăn mày một chút, nhưng anh phớt lờ câu hỏi của Minh Trang, anh đang lo lắng cho Hải Quỳnh, gọi điện suốt đêm cũng không được, cả Minh Trang cũng không gọi được khiến anh lo lắng cả đêm, không hiểu chuyện gì xảy ra. Nếu như anh không bận chút việc, chắc chắn sẽ chạy đến nhà tìm cô.
- Chuyện này từ từ nói sau, em mau nói chuyện Hải Quỳnh đi. Cô ấy sao rồi - Tần Phong nóng lòng muốn biết tin tức Hải Quỳnh, anh nắm chặt tay Minh Trang gặn hỏi khiến cô nhăn mặt vì đau.
- Xin lỗi, anh không cố ý - Tần Phong vội vàng buông tay Minh Trang ra hối lỗi.
Minh Trang cũng không để ý thái độ của Tần Phong nữa mà nhìn chằm chằm Nguyên Thu, cô ta cũng đang trừng mắt nhìn cảnh níu níu kéo kéo của cô và Tần Phong.
Tần Phong thấy Minh Trang trừng mắt nhìn đáp trả Nguyên Thu mà không trả lời câu hỏi của mình thì thở dài nói:
- Em đừng hiểu lầm. Hôm qua chị gái anh về nước, cô ấy chỉ đến chơi cùng chị gái anh thôi.
- Vậy sao – Minh Trang có vẻ thả lỏng người ra một chút, cô liếc mắt lườm Nguyên thu một cái rồi mới quay lại nhìn Tần Phong đáp.
- Em nói chuyện Hải Quỳnh trước đi - tần Phong nóng ruột vội giục.
- Hôm qua em và Phương Hồng cãi nhau, vô tình đã nói ra mối quan hệ giữa anh và Hải Quỳnh. Hải Quỳnh đã nghe thấy nên đã bỏ đi khỏi nhà. Tụi em tìm cả đêm qua mà không thấy cô ấy, gọi điện cho anh mà anh không bắt máy. Em muốn hỏi tối qua Hải Quỳnh có đến tìm anh không? Nhưng xem ra tối qua cô ấy không đến rồi – Minh trang rầu rỉ đáp.
- Tối qua…- Tần Phong lẩm nhẩm rồi quay phắt người lại phía sau nhìn Nguyên thu.
Nét mặt vênh váo của Nguyên Thu bắt đầu tái nhợt lại, cô ta mím chặt môi cúi đầu nhìn xuống dưới đất, lãng tránh ánh mắt của Tần Phong.
“ Chỉ là người đi tiếp thị quản cáo thôi.” - Tần Phong lặp tức nhớ lại sự việc ngày hôm qua. Trong lòng xuất hiện một luồn máu nóng đầy giận dữ xuất hiện, anh lao nhanh về phía Nguyên Thu nắm chặt lấy tay cô ta siết mạnh, ánh mắt hằn tia máu giận dữ hỏi:
- Có phải đêm qua Hải Quỳnh đã đến đây không?
Nguyên Thu quay mặt đi không đáp. Tần Phong tức giận hiểu ra mọ chuyện, anh giận đến nỗi giơ tay lên định tát Nguyên Thu nhưng Minh Trang đã giử tay anh lại.
- Bỏ đi, bây giờ kiếm Hải Quỳnh mới là điều quan trọng. Hôm qua Hải Quỳnh bỏ đi, không biết trong người cô ấy đem đủ tiền hay không? Tụi em không dám nói chuyện này cho nhà cô ấy biết, chỉ có thể nói dối là rủ cô ấy đến nhà em ngủ, cho nên cần nhanh chóng tìm ra Hải Quỳnh. Kẻo họ phát hiện thì nguy.
Tần Phong nghe vậy mới từ từ thả tay Nguyên Thu ra, anh không thèm nhìn mặt cô lấy một lần nào nữa, quay sang Minh Trang nói:
- Chờ anh một chút, anh thay đồ rồi mình cùng đi tìm cô ấy.
- Ừ, nhanh lên – Minh Trang gật đầu đáp.
- Tôi không muốn cô xuất hiện ở nhà tôi nữa - Tần Phong quay sang Nguyên thu lạnh lùng nói.
Tần Phong lặp tức trở về phòng mình thay đồ, Nguyên thu nhìn theo tức giận đến nỗi tái cả mặt. Đang định tìm Minh Trang gây sự thì ….
- Chát….
Minh Trang đã giáng cho Nguyên Thu một cá tát tai cực lực mạnh vào gương mặt xinh đẹp của chị ta.
Nguyên Thu bị tát tai bất ngờ, sững sốt trợn mắt nhìn mInh Trang, lắp bắp nói:
- Cô… cô dám…
- Sao không dám….tôi ngăn cản Tần Phong đánh chị nhưng không có nghĩa là tôi bỏ qua cho chị. Tôi nói cho chị biết, chuyện chị và Khánh Vũ lập mưu chia rẽ Tần Phong và Hải Quỳnh hơn ba năm trước, tôi còn chưa truy cứu. Chị có biết hành động bỉ ổi của hai người đã khiến Hải Quỳnh xem chút mất mạng hay không hả, vậy mà lần này chị lại định tiếp tục giở trò bỉ ổi ra với cô ấy à – Minh Trang tức giận mắng – Nói cho chị biết, lần này tôi nhất định không bỏ qua cho chị đâu. Nếu như không tìm được Hải Quỳnh, nếu như Hải Quỳnh có chuyện gì thì tôi sẽ làm cho gương mặt xinh đẹp của chị để lại vài dấu vết.
- Cô dám đe doạ tôi….- Nguyên thu sợ hãi thụt lùi lại.
Minh Trang hơi nhếch môi cười, không ngờ chị ta lại nhát cáy như vậy, cô chỉ hù doạ một chút cho vui vậy mà vẻ mặt của chị ta như thế sắp chết đền nơi.
- Chị cứ thử xem, nếu chị đụng tới Hải Quỳnh lần nữa, xem tôi có doạ hay không thì biết - Minh Trang tiếp tục hù doạ.
Nguyên Thu nhìn sắc mặt không chút biểu cảm nào của Minh Trang thì sợ hãi, vội nuốt nước bọt một cái rồi hốt hoảng nói:
- Tôi không muốn nói chuyện với cô nữa.
Minh Trang nhìn Nguyên Thu đang chạy trở về phòng thì phá ra cười, sau đó lắc đấ ngán ngẩm. Cuối cùng Tần Phong cũng xuất hiện, hai người cùng đi tìm Hải Quỳnh khắp nơi. Cuối cùng tìm được Hải Quỳnh đang ở nhà một người dì.
Hải Quỳnh bước từ trong nhà dì ra vẻ mặt lạnh tanh, nói với Minh Trang một câu:
- Mình muốn nói chuyện riêng với Tần Phong?
Minh Trang khẽ liếc nhìn Tần Phong một cái thấy Tần Phong nhìn mình gật đầu, cô bèn lẳng lặng rút lui. Chờ cho Minh Trang đi nơi khác Tần Phong định lên tiếng nhưng Hải Quỳnh đã quay lưng bước đi.
Tần Phong thấy vậy đành lặng lẽ buóc đi theo cô, lòng anh phập phồng lo lắng, anh biết Hải Quỳnh đang hiểu lầm chuyện Nguyên Thu ở nhà anh vào lúc nữa đêm như thế. Đang nghĩ cách giải thích thế nào cho Hải Quỳnh hiểu thì thấy Hải Quỳnh đã dẫn anh đến một nơi vắng vẻ. Cô đứng lại bất động, quay lưng về phía anh.
Tần Phong bèn ôm chầm lấy Hải Quỳnht ừ phía sau, phủ lên tóc cô hơi thở nóng ấm của anh rồi nói:
- Chuyện tối qua, em đừng hiểu lầm. Ba mẹ Nguyên Thu và ba mẹ anh là bạn bè với nhau. Cho nên anh và Nguyên Thu biết nhau từ lâu rồi. Hôm qua….
Hải Quỳnh đột ngột hất bàn tay đang ôm lấy mình của Tần Phong ra, sau đó chậm rãi quay lưng lại với ánh mắt lạnh băng, giọng cô lạnh lùng nói.
- Không cần giải thích. Trò chơi kết thúc rồi.
- Trò chơi - Tần Phong nhíu mày lặp lại – Em đang nói gì vậy.
Hải Quỳnh hít một hơi mĩm cười nói:
- Tôi nói trò chơi kết thúc rồi.
- Ý em là sao – Lòng Tần Phong bỗng xuất hiện một cảm giác bất an, anh nhìn Hải Quỳnh với ánh mắt lo lắng nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt lạnh giá của cô.
- Tôi hận anh….tôi muốn trả thù anh nên mới bày trò chơi mất trí nhớ với anh - Hải Quỳnh nhếch môi mĩm cười, giọng nói lạnh lẽo vô cùng.
- Bày trò chơi mất trí nhớ …- Tần Phong cảm thấy hoang mang vô cùng – Không phải em bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ à.
- Không phải, năm xưa tôi vốn là bị tai nạn, nhưng tôi không có mất trí nhớ, tôi giả vờ mất trí nhớ để mọi người không hỏi han mọi chuyện lung tung nữa. Sau đó tôi chuyện trường, học tiếp, ra trường đến công ty anh xin việc. tất cả đều có mục đích hết, mục đích của tôi là khiến anh yêu tôi lần nữa, sau đó bỏ rơi anh để trả thù. Minh Trang đã từng nói:” Cách trả thù đàn ông hay nhất chính là chiếm lấy trái tim họ, sau đó trà đạp nó”. Sau hả, có phải bây giờ anh đã yêu tôi rồi không?
- Từ trước đến nay, người anh yêu chỉ có một, chính là em - Tần Phong nhìn Hải QUỳnh đau đớn đáp. Từng lời cô nói như dao đâm vào tim anh đau đớn.
- Tôi không cần biết, nói tóm lại, mục đích của tôi là làm anh yêu tôi, sau đó thì vứt bỏ anh. Bây giờ chính là thời điểm tôi vứt bỏ anh.
- Em đang nói đùa đúng không? - Tần Phong dù đau đớn, nhưng anh vẫn không tin Hải Quỳnh lại có thể nhẫn tâm sắp đặt thủ đoạn như vậy.
- Haha… - Hải Quỳnh phá ra cười lớn – Anh muốn tôi nói sao thì anh mới tin là sự thật đây. Được…tôi cho anh xem cái này - Hải Quỳnh vừa nói vừa đưa bàn tay trái của mình lên trước mặt Tần Phong.
Tần Phong nhìn bàn tay của cô, nơi đó có một chiếc nhẫn sáng lấp lánh. Tần Phong dĩ nhiên nhận ra chiếc nhẫn này, chiếc nhẫn cầu hôn của Khánh Vũ, cả người anh bị một cơn chấn động mạnh, anh ngay người nhìn chiếc nhẫn trên tay Hải Quỳnh. Chiếc nhẫn anh tặng cô, đã bị thay bằng chiếc nhẫn này.
- Thấy rõ rồi chứ…. Người tôi yêu bây giờ chính là Khánh Vũ. Từ trước đến giờ, tôi chưa từng muốn gỡ bỏ nó ra, chỉ vì muốn trả thù anh àm tôi tháo nó ra, bây giờ đã đền lúc tôi đeo nó lại - Hải Quỳnh hít một hơi nói.
- Em đang gạt anh, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì đi. Nếu như là chuyện hiểu lầm, anh có thể giải thích - Tần Phong bước đến ôm chặt Hải Quỳnh vào lòng, anh thì thầm nói.
Hải Quỳnh đẩy mạnh Hải Quỳnh ra:
- Tôi đã nói rồi, người tôi yêu bây giờ chính là Khánh Vũ. Tôi đến với anh chỉ với mục đích trả thù thôi. Tôi muốn anh nếm mùi vị bị bỏ rơi là như thế nào. Tình yêu của tôi đối với anh đã chết từ lâu rồi. Từ lúc tôi xảy ra tai nạn, anh đã không còn chút ý nghĩa nào đối với tôi nữa.
- Em nói dối - Tần Phong hét lên, anh nắm chặt tay cô kéo cô đến gần, tay kia giữa chặt lấy cằm cô nâng mặt cô lên để mắt cô và mắt anh nhìn nhau – Nhìn thẳng vào mắt anh mà nói, em nói em không còn yêu anh, em nói là em đang trả thù anh.
Hải Quỳnh hít một hơi thật sâu, khẽ nhắm mắt một cái rồi nhanh chóng mở to mắt nhìn sâu vào đôi mắt đen lấy chứa đầy sự đau khổ tuyệt vòng của anh lạnh lùng đáp:
- Tôi đã không còn yêu anh từ lâu lắm rồi, tôi tiếp cận anh vì muốn trả thù anh mà thôi.
Tần Phong như vừa bị sét đánh khắp toàn thân, đau đớn không kể siết. Anh nhìn Hải Quỳnh, ánh mắt đau buồn cực độ, hai tay buông thỏng rơi xuống như người mất hết lí trí, từ từ lùi dần về phía sau rồi sau đó quay lưng bỏ đi. Trái tim anh đang rỉ máu.