Bóng người xa cách - Trần Thị Thanh Du - Tập 02 - part 04

 

Tiếng gọi tha thiếc của anh làm cô bối rối . Cô yêu anh yêu nhiều lắm, nào anh có biết đâu . Con tim bé nhỏ của cô đã mềm nhũn ra rồi .

Bảo Khanh tiếp tục tấn công, anh muốn cô phải tự mình thú nhận tình yêu của cô đối với anh .

- Sao em lại im lặng ? Em không có một tí cảm tình với anh ư ? Em thù ghét anh, phải không ? Anh đau lòng quá . Có lẽ đây là lần cuối cùng anh có em trong vòng tay . Hãy im lặng nha em ! Hãy ban cho anh một ân huệ cuối là được ở gần em ... Nha em, đừng phản đối anh nha !

Lời của anh tưởng như đã đến giờ ly biệt, nghe đau lòng quá đỗi, cô giơ tay lên che miệng anh .

- Tui không cho anh thốt ra những lời như thế ... dù tôi không yêu anh .

- ...

Bảo Khanh mơn tay mình trên sống mũi người yêu:

- Lời của em tuy cay đắng, nhưng anh sẽ không ân hận, việc anh đã chọn người khác khó mà lung lay .

Cô cố gắng nhích khỏi vòng tay anh, vì cô sợ mình không giữ nổi con tim và lòng khao khát tình yêu .

- Cho anh một lần cuối được là chủ của đôi môi kia, được không em ?

Sợ ngăn không được anh, cô cố nhắm mắt bặm chặt môi .

Cử chỉ của cô làm cho Bảo Khanh càng thích thú hơn . Anh đưa đôi môi của mình "thăm dò" khắp gương mặt quyến rũ .

Trời ạ ! Thật là hạnh phúc . Anh muốn nhảy cẫng lên khi "nụ hồng" kia đã hé nở đón nhận nụ hôn của anh .

Bế xốc cô lên, anh cắn nhẹ vào mũi .

- Hừm ! Em lém lắm, qua mặt anh nha .

Bích Tiên lí nhí :

- Chỉ tại anh thôi, ai biểu không thật lòng với em .

- Ai nói ? Lòng anh, em đã đo và đã rõ mười, còn anh chỉ rõ nó tám phần . Tại em cố chấp không dám đối diện với sự thật .

- Em muốn thử nghiệm anh và thử nghiệm cả chính em, xem tình yêu kia có còn thắm màu nữa không ? Em không muốn sống theo rập khuôn của quá khứ, trong khi tình yêu luôn thay đổi theo thời gian .

- Em quá khờ ! Tình yêu của anh có thay đổi nhưng thay đổi theo cách khác . Nghĩa là nó càng thắm nồng và tha thiết hơn .

- Xạo quá .

- Thật mà, bằng chứng là anh vẫn yêu em và yêu nhiều hơn .

Đặt cô lên giường hơi thở anh phà vào má cô nóng hổi ... một cảm giác lạ lẫm xen vào .

- Bích Tiên ... anh ... anh .

Không dám nhìn anh cô im lặng khẽ nhắm mắt, cô biết rằng nếu cô lên tiếng vào lúc này sẽ tạo sự ngượng ngùng giữa cả hai .

Bảo Khanh hôn nhẹ lên vầng trán cao bướng bỉnh của cô . Anh ngồi thẳng người dậy .

- Anh hy vọng niềm hạnh phúc của anh sẽ được nhân đôi, khi em đồng ý làm bà xã của anh .

Cô mở choàng mắt, đỏ hồng đôi má :

- Anh sẽ thất vọng thôi, vì em không bằng lòng đâu .

Bảo Khanh đưa tay cù lét vào hông cô .

- Thật thế thì anh sẽ cưỡng bức em, đến khi em bằng lòng .

- Á ! Anh thô bạo quá đi ... Lỡ em bằng lòng lấy anh, sau này anh dùng vũ lực với em rồi sao ?

Véo mũi cô, anh cười . Giọng anh thật nồng nàn và ấm áp:

- Làm gì anh dám ! Tình yêu của anh sẽ là ngọn đuốc thiêu cháy tính cách đó ... cuối cùng chỉ còn lại sự chiều chuộng và nghe lời em thôi .

Nhìn gương mặt hiền lành đẹp trai của anh sao cô yêu đến thế . Cô bật dậy hôn vào môi anh thì thầm:

- Thật nhé, anh phải hứa yêu em mãi không được phụ em . Và không phải yêu bằng tình yêu của quá khứ mà yêu bằng tình yêu hiện tại anh nha .

- Dĩ nhiên rồi, anh sẽ chứng tỏ ngay cho em thấy .

Hôn túi bụi vào gương mặt cô và cuối cùng là dừng lại nơi đôi môi đỏ mọng . Men tình yêu ngất ngây tạo cho nụ hôn ngọt ngào khiến cho cả hai không muốn rời nhau . 

Đẩy nhẹ Bích Tiên ra, anh nhìn thẳng vào mắt cô:

- Bây giờ em còn muốn ra đi xa rời anh không ?

Cô lắc nhẹ đầu:

- Không . Em không thể đi được, vì con tim em đã bị anh đánh cắp rồi .

Nhìn quanh phòng, anh véo má cô:

- Em đó, mai mốt có ghen thì cũng từ từ hỏi anh cho ra lẽ, chứ lần nào gặp anh đi với cô nào cũng làm thế là tiêu anh rồi.

- Nhưng em đã dọn dẹp lại rồi .

Anh đưa ra nửa tấm hình lúc nãy cô xé .

- Làm sao cho nó trở lại nguyên vẹn đây em ?

Bích Tiên nhìn anh, rươm rướm nước mắt:

- Em ... em xin lỗi ... Anh không giận em chứ ?

Hôn vào mắt cô anh rộng lượng .

Tuy có giận nhưng vẫn còn yêu:

Anh lấy từ trong túi ra một xấp ảnh mới rửa:

- Anh đã có hình mới rồi đây .

Nhìn những tấm hình được anh nâng niu trên bàn tay, Bích Tiên xúc động . Cô thật là có lỗi .

Ngước đôi mắt "lem nhem" nhphn anh, cô thút thít:

- Em yêu anh .

Bảo Khanh oà vỡ niềm vui . Anh hạnh phúc quá ! Bây giờ anh chỉ muốn được nghe cô nói hoài và nói mãi ba chữ ấy thôi.

- Ngày mai anh sẽ về thành phố .

Bích Tiên nghe hụt hẫng, cô ngồi dậy mặt buồn thiu:

- Vậy thì ... đừng về đây nữa .

- Có thể . vì anh phải ở đó rất lâu, công việc và một ai đó rất mong anh .

Tuột xuống giường, cô đi nhanh ra cửa:

- Tui hổng muốn nghe .

Vừa đến cửa thì câu nói của anh làm cô chựng lại:

- Em có muốn đi cùng anh không ?

Cô quay lại tròn mắt nhìn anh, nửa tin nửa ngờ :

- Anh nói thật chứ ?

Bảo Khanh nhướng mắt:

- Dĩ nhiên rồi . Em là người yêu của anh, không dẫn em theo thì dẫn ai đây ? Chẳng lẽ ...

Cô "bay" vào lòng anh ngay tức khắc:

- Anh dám, em sẽ bầm anh ra từng khúc ngay đấy .

Ôm cô vào lòng, hôn vào tóc cô, anh hỏi:

- Em làm vợ anh nhé ? Chúng mình về thành phố thưa với cha mẹ .

- Nhưng ...

- Không nhưng nhị gì hết . Cha mẹ sẽ rất vui khi biết em đã tìm lại được hạnh phúc .

- Em cám ơn anh .

- Anh không cần lời cám ơn suông như thế đâu, phải thực hiện bằng hành động cơ .

Bích Tiên véo vào mũi anh rồi phóng chạy ra ngoài :

- Xưa lắm bồ tèo ơi !

Bảo Khanh cũng bước theo, anh thấy mình như trẻ ra được mấy tuổi .

Bị chặn ngang giữa đường, Huyền Sang bực bội . cô bặm môi hất mặt hét:

- Ông kia muốn tự vẫn hay sao vậy? Tự dưng chặn ngay đầu xe của tôi?

Nhoẻn miệng cười, người đàn ông giơ tay:

- Không . Xin lỗi cô, tôi đang nhìn người quen .

Phùng má, cô "tấn công" tiếp:

- Người đầy nhóc đường sao ông không nhìn lại nhè tôi mà nhìn? Ông hổng thấy làm thế quá vô duyên sao?

Người đàn ông lì lợm:

- Vô duyên thì kệ vô duyên, tìm được người quen rồi hẵng tính .

Thở dài ngao ngán, Huyền Sang xua tay:

- Ông làm ơn đừng cản trở tôi được không ? Tôi sắp trễ giờ làm rồi .

- Trễ giờ làm hay là trễ hẹn với người yêu? Tôi thấy cô diện quá đẹp đó chứ .

- Tui hổng nhịn nữa đâu nghen ! Bây giờ ông có tránh ra không thì nói ?

Người đàn ông vẫn bình thản, anh ta xoa xoa trán:

- Đừng hét lớn chứ, người đi đường nhìn thấy sẽ hiểu lầm chúng ta ... cô nhìn xem có phải không ?

Liếc nhìn xung quanh bắt gặp những đôi mắt hiếu kỳ, cô hạ giọng:

- Xin lỗi, ông cần gì ở tôi ?

Anh ta gỡ cặp kính đen ra nhoẻn miệng cười:

- Tôi cũng xin lỗi . Cô vào quán dùng với tôi một ly nước chứ ?

Nhận ra người quái lạ đó là người quen, cô lừ mắt:

- Tôi không có chuyện gì để nói với anh . Vả lại, tôi đang rất bận .

Nhật Long xoa tay anh nhướng mày:

- Hình như từ lúc có xe mới, cô rất bận rộn thì phải . Nhưng thôi, cô hãy tạo cơ hội cho mình hôm nay đi . Nếu không, cô sẽ ân hận cả đời đó .

Dắt xe vào lề, Nhật Long kéo chiếc ghế ở quán cóc:

- Chị ơi ! Cho em một ly trái cây nhé .

- Vâng ... có liền .

Tuy bực tức nhưng nghe anh nói thế, cô cũng tò mò muốn biết chuyện gì nên tấp xe vào lề bước lại ngồi gần anh .

- Nhật Long ! Anh đừng tưởng tôi là người dễ đùa ... Nhưng thôi, nếu có chuyện liên quan đến tôi anh cứ nói đi .

- Cô cũng dùng nước chứ ?

- Tùy anh .

Nhật Long giơ tay anh ra hiệu cho người chủ quán:

- Chị ơi thêm một ly nữa nha .

- Vâng .

- Anh nói mau đi, tôi còn công việc .

Không vào đề liền, mà anh lại nói xa xăm:

- Lúc này cô bận rộn đấy nhỉ ? Vừa đi làm vừa đi dạy ... cô có chịu nổi không ?

- Cuộc sống là vậy, chịu không nổi thì rút lui hoặc ngã quỵ, tôi đang thử sức với nó .

Nhật Long nhìn vào mắt cô . Anh tìm kiếm xem trong đấy có một bí mật gì không .

- Hình như cô đang tiến dần đến bước thành đạt, mọi ước mơ của cô sẽ thành hiện thực sắp tới đây ?

Quay nhìn anh cô khẽ chớp mắt:

- Ước mơ gì ? Anh biết sao?

- Biết chứ và còn biết rất rõ nữa kia .

- Anh nói thật tức cười ! Người yêu của tôi còn chưa biết được, nói gì đến anh .

- Vậy mới hay chứ, có lẽ đó là duyên số "tình trước duyên sau".

- Vớ vẩn ! Anh gọi tôi vào đây chỉ nói toàn những chuyện này hay sao ?

Định trả lời cô nhưng nước uống được mang ra, anh im lặng. Khuấy ly nước đẩy về phía cô, anh nói:

- Cô dùng nước đi . Sau đó, tôi sẽ nói rõ mục đích tôi gặp cô hôm nay .

Cắn nhẹ ống hút, cô nhìn anh . Anh lúc này khác thật khác nhiều xo với bộ dạng công tử phong lưu hôm sinh nhật . Anh ăn mặc rất đơn giản, áo thun quần Jean, trông anh thật đàn ông và rất quyến rũ . Chớp nhẹ mắt để ngăn suy nghĩ về anh, cô hỏi:

- Lâu quá tôi không gặp Bích Lệ, nó có khỏe không ?

- Cô khỏi lo, nó mạnh như voi ấy mà, bệnh gì xâm nhập nó được .

Cô cười buồn:

- Anh nói thế, Bích Lệ sinh ra đã là một tiểu thư chân yếu tay mềm làm sao mạnh được ? Chỉ có tôi lăn lóc giữa cuộc đời gần tám năm trời mới mong có được sức để kháng như thế .

Nhật Long gợi chuyện, giọng anh vừa cảm thông vừa gây xúc động:

- Có lẽ cuộc sống của cô có rất nhiều nỗi lo toan vất vả .

Đưa đôi mắt sâu thẳm buồn nhìn anh, đột nhiên cô muốn tâm sự và người bạn đồng cảm là anh .

- Vâng, một con bé mồ côi được như ngày hôm nay đã là quý lắm rôi .

- Cô định chọn con đường này để tiến thân và lấy lại những gì đã mất sao ? Cô nỡ quên đi những tình cảm thiêng liêng đã dành cho cô suốt mười mấy năm qua à .

Trong khi cô ăn sung mặc sướng, cô có biết rằng có một người thân của cô đang ngày ngày mong ngóng tin cô ... Hãy suy nghĩ lại đi và tìm cho mình một lời giải đáp .

Huyền Sang tròn mắt:

- Tôi ... anh nói tôi và người thân của tôi ư ? Còn ai nữa chứ ... nhưng mà không, bà nội của tôi ... Đúng rồi, đã một năm trời tôi đã không về thăm nội ... hu ... hu ... Tôi đúng là một đứa cháu bất hiếu mà .

Nhìn cô bật khóc ngon lành trong cơn ân hận, Nhật Long chạnh lòng thương cảm . Cô đã làm cho anh nguôi đi cơn giận mà anh định trút xuống cô .

Cô không cố ý thật . Cuộc sống bon chen và buồn khổ đã làm cô quên đi ... Nhưng bản năng của một tình cảm thiêng liêng cô đã mất đi, đó là một điều đáng trách .

Cô nắm lấy tay anh, đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt .

- Anh tại sao anh biết được điều đó ? Anh ... có thể cho tôi biết nội tôi ra sao rồi không ?

- Tại vì tôi ...

Anh kịp ngăn lại bản năng thành thật tự nhiên của người đang yêu . Anh khẽ thở dài:

- Tôi vô tình được một người bạn cho biết và nhờ Bích Lệ tôi mới hiểu rõ câu chuyện hơn . Nội cô đang bị cảm ... nhưng rất nhẹ không ảnh hưởng gì đến sức khỏe đâu .

- Tôi quả là một đứa cháu bất hiếu phải không ? Lại là một con người đầy tham vọng . Biết được, chắc mọi người sẽ khinh tôi lắm ... hic ... hic ... Tôi không muốn đâu mà .

Vỗ nhẹ vào tay cô, anh chia sẻ :

- Bình tĩnh lại nào, cô nghe tôi nói ! Không có một ai là toàn diện cả . Ai mà không phạm phải sai lầm, đều chính yếu là biết dừng lại đúng lúc và tìm cách sửa lỗi .

Lau nhanh nước mắt, cô gật đầu:

- Vâng, anh nói đúng . Tôi sẽ xin phép công ty về quê thăm nội ngay ngày hôm nay .

Nhật Long giơ tay:

- Tôi nghĩ chưa cần thiết đâu, vì công việc của cô đang làm phải mất hai ngày nữa mới hoàn thành . Vả lại, người yêu của cô có cho phép hay không ?

- Anh ấy là người rộng lượng và vao dung, tôi tin anh ta sẽ sắp xếp công việc đi cùng tôi .

- Một hy vọng màu hồng thật hạnh phúc đây .

Cô tròn mắt:

- Ủa ! Nhưng sao việc của tôi anh đều biết cả vậy ? Anh có theo dõi tôi không đấy ?

Nhật Long nhướng mắt anh cười:

- Ái chà ! Cô tưởng cô là nhân vật quan trọng chắc . Tôi còn công việc của tôi, không có thời gian rảnh để làm việc không công đâu .

- Thế ai đã mách bảo với anh chuyện về tôi ?

- Một người huyền bí mà chỉ có trái tim đang yêu mới cảm nhận được thôi .

- Thật thết ư ?

- Đúng vậy .

- Nhưng tôi có cảm giác là anh đang thức hiện một mưu đồ gì đây . Mục đích thế nào, có cho tôi biết được không ?

Thoáng giật mình vì sợ cô đoán ra được ý định của mình, nên anh tìm cách đánh trống lảng .

- À ! Nghe nói bạn trai cô là giám đốc phải không ?

- Không phải giám đốc đơn thuần, mà là tổng giám đốc cơ .

Nhật Long hơi ghen tị:

- Anh ta thật hạnh phúc khi có được một người bạn gái dễ thương và dịu hiền như cô .

- Tôi mà hiền ư ? Anh có mất trí nhớ không vậy, hôm đó ở bữa tiệc sinh nhật chưa biết "mùi vị" sao ?

Anh mỉm cười, một nụ cười quyến rũ và nam tính thu hút lấy cô :

- Đấy chỉ là một lớp bình phong che đậy cho cái cổ kính ướt lệ . Em làm sao giấu được sự yếu mềm cần được chở che . Anh rất tiếc ...

Không muốn nghe tiếp những lời của anh, cô vẫy tay:

- Chị ơi, thanh toán tiền giúp em!

Anh ngăn lại:

- Lần trước em đã khao anh rồi mà . Lần này để anh khao lại vậy .

Huyền Sang đứng lên vui vẻ :

- Thế nhé, xem như không ai nợ ai .

Đề máy xe, cô nhìn anh với đôi mắt trong sáng và biết ơi .

- Cám ơn anh đã giúp em giải tỏa được nỗi lòng, và cho biết tin về bà nội của em .

Cô đã đi rồi mà anh ngỡ như ánh mắt còn lưu luyến . Anh ngồi yên lặng như pho tượng, anh không muốn làm mất đi hình ảnh đẹp kia .

Sự thật vẫn là sự thật, cô đã đi và anh còn lại với tâm trạng đầy ngổn ngang .

Anh đã yêu và yêu thật rồi . Hình bóng của cô không xa rời anh được . Cũng như anh, không thể để vuột mất cô trong tầm tay .

Phải . Anh không thể nào sốgn thiếu cô được . Nếu không có cô, anh như là một vùng sa mạc hoang vu, một dòng sông êm lặng trôi thật buồn không có cả .

Mơ ước chỉ là ước mơ, cô đã có người yêu và người ấy đủ khả năng để đem đến hạnh phúc .

"Yêu và hy sinh cho người yêu hạnh phúc", đó là điều mà anh có thể làm lúc này . Anh nghĩ thế . Nhìn người yêu hạnh phúc là anh vui rồi .

Bích Lệ đúng thật, nó bảo rằng anh đã thay đổi, thay đổi lớn nữa chứ, có thể ví như từ một con sư tử hóa thành một chú thỏ hiền lành .

Anh cũng không ngờ mình lại thay đổi như thế . Tình yêu đúng là một phép màu nhiệm .

Đặt chân xuống mảnh đất thân quen, nơi mà cô chôn dấu bao kỷ niệm, cô cảm thấy mình như nhỏ lại, như một con chim non vừa được quay về tổ ấm .

Từng căn nhà mái lá, từng đồng lúa xanh, mơn mởn luôn ẩn hiện trong ký ức của cô .

Ngập ngừng như phát hiện ra điều gì lạ, cô đưa mắt nhìn quanh . Đã khác xa hết rồi, thay đổi hết rồi, cả con đường giờ đây đã tráng xi măng trông thật sạch sẽ và đẹp mắt . Những căn nhà san sát nhau tạo ra một nếp sống đông vui . Vài cô cậu bé đang chơi trò trốn tìm, thấy người lạ bèn giương đôi mắt to tròn lên nhìn, trông thật dễ mến .

Nghĩ tới nội, bước chân cô nhanh hơn . Vì cô đã trễ hết một tuần rồi . Chỉ tại Chí Vĩnh thôi, anh bắt cô phải đi với anh hết chỗ này đến chỗ kia, hết công ty này đến công ty nọ để ký hợp đồng làm cô trễ mất một tuần .

Biết làm sao, khi cô đã là trợ lý của anh kiêm luôn vai trò người yêu nữa . Xem ra, cô phải tuân phục anh dài dài .

Dừng lại nơi một căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ, cô định lên tiếng gọi thì thấy một ổ khóa to nằm phía ngoài . Cô cảm thấy hụt hẫng và lo lắng . Chẳng lẽ ...

Ngoắc một em bé gái đứng nép nơi cây dừa gần đó, cô hỏi:

- Em làm ơn cho chị hỏi, bà cụ nhà này đâu rồi em ?

Cô bé thật thà:

- Dạ, bà Tư bị bệnh hình như nặng lắm, được một anh đẹp trai hết sẩy đưa đi đâu rồi .

- Phải đi bệnh viện không em ?

- Dạ em cũng hổng biết nữa .

Biết mình không thể tìm hiểu được gì thêm, Huyền Sang móc túi dúi vào tay cô bé tờ mười ngàn và nói:

- Cám ơn em nha ...

- Dạ hổng có gì ... cám ơn chị .

Đứa bé được tiền ăn quà thì mừng quýnh tung chân chạy đi .

Còn lại một mình, cô ngẫm nghĩ :

- Nội chẳng còn người thân nào ngoài mình cả, vậy ai đã đưa nội đi ? Ôi ! Mình thật là có lỗi và lỗi quá lớn nữa chứ . Cha mẹ ơi ! Con xin lỗi, con xin lỗi vì đã không ở bên cạnh lo lắng cho nội ở tuổi già .

Cô gục đầu vào tay, thổn thức:

- Chẳng lẽ là Chí Vĩnh ? Anh muốn tạo sự bất ngờ cho cô chăng ? Không thể, Chí Vĩnh nào biết được chuyện này, cô chưa kể với anh về chuyện gia đình mà . Ôi ! Mình phải lmà sao đây ? Nội ơi ! Nội đang ở đâu ? Cha mẹ ơi ! Giúp con tìm nội đi ... con hứa sau này sẽ chăm lo cho nội mà .

Một người phụ nữ đi ngang qua dừng lại nhìn Huyền Sang chăm chăm:

Ủa ! Cô có phải là bé Huyền không ? 

Mừng rỡ vì có người nhận ra mình, cô lau nhanh nước mắt gật đầu:

- Dạ đúng rồi, con đây .

- Mèn ơi ! Lớn và đẹp quá, cô đâu có nhận ra . Con ở đâu mới về vậy ? Trên Sài Gòn hả ?

- Dạ .

- Thăm nội phải không ? Mèn ơi ! Sao con đi lâu thế ? Bà Tư ngày nào cũng trông mong con ... Tội nghiệp, sớm hôm có một mình bà hà .

- Cô ... cô ơi ! Con có lỗi với nội nhiều quá . Cô có biết nội con đâu không ạ ?

- Ờ, khoảng một tháng trở lại đây nè, có một người đàn ông đẹp trai và giàu lắm xuống thăm hỏi và chăm sóc bà Tư . Ờ, anh ta nói là chồng hứa hôn của con mà .

- Dạ ...

- Chèn ơi ! Con có phước lắm nhen mới gặp được người chồng như thế . Để coi ... chăm sóc bà Tư từng li từng tí, yêu thương bà như cháu ruột vậy đó . Hàng xóm xung quanh, ai nấy cũng khen hết lời . Mới tuần rồi nè, anh ta về mang lủ khủ quà cho hàng xóm, cho cô được một cái tivi bảo là đền ơn chăm sóc .

- Rồi ... anh ta ... anh ấy đưa bà nội đi đâu rồi vậy cô ?

- Ờ, nghe anh ta nói bà hổng được khỏe nên đưa đi Sài Gòn rồi, giao chìa khóa nhà lại cho cô nè .

Trao chìa khóa cho Huyền Sang, người phụ nữa quay đi :

- Thôi, cô đi chợ đây . Con vào nhà nghỉ ngơi đi .

- Dạ con cám ơn cô .

Huyền Sang mở cửa vào nhà . Đập vào mắt cô đầu tiên là chiếc tủ thờ chạm trổ tuyệt đẹp . Trên tủ là hai bức ảnh cha mẹ cô đang mỉm cười, đôi mắt yêu thương nhìn cô . Mâm trái cây được bày kế bên và đầy đủ loại, mà loại nào cũng đắt tiền cả . Những bó nhanh thơm càng làm cho căn nhà thêm ấm cúng .

Cô nhìn quanh . Nhà cửa sạch sẽ chứng tỏ có người quét dọn . Cô không ngăn được niềm xúc động của lòng mình giọt nước mắt lăn dài xuống má .

Cô thắp nhang cho cha mẹ rồi quay ra sau bếp .

- Ôi chao ! Bếp đất nung ngày xưa nay đã được thay bằng bếp gas trông bắt mắt . Một cái nồi còn để trên bếp, cô tò mò dở ra xem .

- Cháo thịt hầm ...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3