Tam sinh tam thế - Thập lý đào hoa - Chương 16 - Phần 1
Chương
16:
Hai
ngày chơi trên Thiên Cung
Đến Nam Thiên Môn, không nhìn thấy
thiên tướng canh cổng đâu cả, chỉ nhìn thấy mấy con hổ đang ngủ gà gật, lông da
vằn vện sáng bóng, vừa nhìn đã biết là linh vật có tu vi phi phàm.
Ta gõ gõ quạt, cười nói: “Nếu là lối
vào Thanh Khâu chỗ ta, tốt xấu gì còn có Mê Cốc trấn giữ. Ba mươi sáu đại la
Thiên Giới nhà ngươi sao lại để mấy con hổ giữ cổng thế này?”.
Dạ Hoa cau mày: “Hôm nay Thái Thượng
Lão Quân mở đàn giảng đạo, có lẽ họ đến pháp hội chỗ Lão Quân rồi”. Rồi quay
sang cười lạnh, nói với ta, “Nghe nói lúc ở phàm giới giúp Nguyên Trinh vượt
qua kiếp số, Thiển Thiển nàng thường đàm luận về đạo với Nguyên Trinh, chắc là
đạo căn thâm hậu. Đã bao năm nay Lão Quân giảng đạo không có đối thủ, một mình
đứng ở ngôi cao vòi vọi khó tránh khỏi cô đơn, lần này nàng lên trời, hay là
tranh luận với ngài một phen xem sao”.
Ta nuốt nước bọt, cười khan: “Quá
khen, quá khen”.
Bên ngoài Nam Thiên Môn mây trắng
mênh mang, một màu tím ngắt, qua Nam Thiên Môn lại là một cảnh tượng hoàn toàn
khác. Vàng nén là đất, ngọc thạch là thềm, phỉ thúy là trúc, khí lành muôn cột,
Thủy Tinh cung ở Tây Hải tráng lệ lung linh là thế mà còn kém xa. May mà trước
khi lên đây, ta đã thắt dải lụa trắng đề phòng, nếu không hai mắt này không
khéo cũng hỏng nốt. Thi thoảng có một vài con hạc tiên kêu lên một tiếng, sải
cánh bay lên, ta ngạc nhiên than khẽ, nắm chặt hai tay Dạ Hoa thành thật nói:
“Nhà ngươi thật nhiều tiền”.
Sắc mặt Dạ Hoa trắng rồi lại xanh một
lát, nói: “Trên trời không phải cung thất nào cũng như vậy đâu”.
Chúng ta cứ từ từ thả bước.
Ngắm thật kỹ, sự giàu có phồn hoa
trên Cửu Trùng Thiên này hoàn toàn khác với sự quê mùa no ấm ở Thanh Khâu,
nhưng cũng có sự thú vị riêng.
Điều hiếm có nữa là thi thoảng có một
vài cung nga đều cung kính lễ độ, dáng vẻ xinh đẹp, nhìn thấy dáng vẻ đeo dải lụa
trắng kỳ quặc của ta đều không tỏ vẻ kinh ngạc, mà còn cung kính chào hỏi như với
Dạ Hoa, khiến ta vui thích vô cùng.
Nghe nói năm Dạ Hoa ba vạn tuổi dựng
phủ xây cung, Thiên Quân đã ban cho một tòa phủ đệ là Tẩy Ngô cung. Tên gọi thực
là trang nhã.
Hôm nay đứng trước Tẩy Ngô cung, ta
lại thấy hơi kinh ngạc.
Thực sự ta chưa bao giờ lên tới Cửu
Trùng Thiên, nhưng không hiểu vì sao, lại luôn cảm thấy trước đây Tẩy Ngô cung
không ảm đạm tối tăm như thế này, tuy không đến mức tường vàng ngói ngọc, nhưng
cũng sáng sủa hơn, giàu sức sống hơn.
Đương lúc ta còn ngơ ngẩn thì bị Dạ
Hoa kéo đi vào trong cổng.
Hắn chăm chú nhìn bức tường sau cổng,
dò xét trái phải một hồi, rồi chỉ vào một chỗ, nói: “Nhảy đi”.
Ta
hoang mang hỏi: “Sao cơ?”.
Hắn
cau mày, một tay ôm ta, men theo bức tường vừa chỉ rồi nhảy một cái vào trong
sân.
Trong
lúc nhảy, trong lòng ta trào dâng một cảm giác thật khó nói lên lời, hóa ra
trên Cửu Trùng Thiên này, vào nhà không nên qua cổng chính, mà đều nhảy qua tường
sao?
Dạ
Hoa phủi tay áo, bắt gặp vẻ mặt của ta, bối rối cười nói: “Nếu đi cổng chính
thì sẽ làm kinh động mọi người, ồn ồn ào ào khiến người ta chán ghét, chẳng thà
nhảy tường còn tiện hơn”.
Trong
đầu ta lóe lên một ý nghĩ, ta lấy chiếc quạt gõ nhẹ lên vai hắn, nói: “Hôm nay
chúng ta đi sớm, còn chưa tới giờ tiên quan Ca Quân đem công văn tới, có phải
ngươi quên nhắc Ca Quân hôm nay không cần mang công văn tới Thanh Khâu, để hắn
đi uổng công một chuyến? Nếu đi từ cổng chính vào sẽ kinh động đến tiên quan Ca
Quân, đúng là hơi phiền phức mà. Ha ha, nói ra, hôm qua lúc chúng ta về động
cũng hơi muộn, công văn tích trữ mấy ngày, xem ngươi phê thế nào?”.
Hắn
cứng họng, mặt hơi đỏ, phẩy tay áo ngượng nghịu ho một tiếng.
Ta
luôn lo rằng Dạ Hoa có hơi già trước tuổi, mới có năm vạn tuổi mà nhìn còn uy
nghiêm trầm tĩnh hơn cả Đông Hoa, đến hôm nay mới để lộ thần sắc chỉ thiếu niên
mới có kia, ta phe phẩy chiếc quạt, đắc ý vô cùng.
Nơi
Dạ Hoa ở là Tử Thần điện, bên cạnh là Khánh Vân điện của cục bột.
Chẳng
qua ta chỉ ở lại Cửu Trùng Thiên có hai, ba ngày, lúc đến đã âm thầm lại chẳng
viện đến danh hiệu thượng thần, đương nhiên không thể bắt Dạ Hoa khua chiêng gõ
trống sắp đặt một tẩm điện riêng cho ta. Đang định khiêm tốn đề nghị với hắn,
hai ngày này cho ta ở bên Khánh Vân điện của cục bột là được rồi, hắn đã dẫn ta
vào trong một tòa nhà riêng.
Ngẩng
đầu nhìn lên, bên ngoài cửa sân treo một tấm hoành phi lớn, khắc bốn chữ triện:
“Nhất Lãm Phương Hoa”.
Ánh
mắt của Dạ Hoa sáng rồi lại tối, nói: “Đây là nhà của nàng”.
Ta
phe phẩy quạt, trầm ngâm một lát, cảm thấy trên trời quả nhiên phô trương hơn hạ
giới. Khi ta xuống trần giúp Nguyên Trinh lịch kiếp, vì là bề trên, mới được sắp
xếp cho một căn nhà nhỏ. Lần này chỉ là lên trời ở hai, ba ngày, lại có thể được
phân một tòa nhà lớn, một người là tiên đế một người là vua, đều là vua chúa,
sao khí độ khác nhau một trời một vực.
Ta
cảm thán một hồi, rồi đẩy cửa bước vào.
Kinh
ngạc kêu lên, cánh cửa màu đỏ son vừa mở ra, hoa đào đầy sân, hoa đào đầy sân.
Từ bên ngoài nhìn vào, khắp nơi đều là sắc hoa đỏ thắm.
Ta
ngẩn ngơ, ấp úng nói: “Hóa ra ngươi đem ta lên đây là để trông vườn Bàn Đào của
Thiên Hậu”.
Sắc
mặt Dạ Hoa cứng đờ, khóe miệng giật giật, nói: “Vườn Bàn Đào rộng bao nhiêu,
nàng tưởng rằng chỉ bằng mảnh sân này sao? Hoa đào ở đây là do ta trồng từ hai
trăm năm trước, đến tận bây giờ mới nở hoa lần đầu”.
Tim
ta không biết vì duyên cớ gì mà bỗng nhói lên một cái, chầm chậm bước vào trong
sân, dùng chiếc quạt níu lấy một cành hoa đào. Cành hoa đào này diễm lệ, trang
nhã biết bao.
Đúng
lúc chiếc quạt thu lại, lại nghe thấy tiếng gọi sau lưng: “Nương… nương?”.
Ta
quay lại, Dạ Hoa đứng trên một bậc thang cạnh mảnh sân, đôi mắt thấp thoáng ánh
lên sau làn tóc đen, nhìn không rõ. Cánh cửa sau lưng hắn có một nữ tử ăn vận
giống như cung nga đang đứng, tay trái còn bưng một bình hoa tinh xảo, tay phải
vịn chặt vào cánh cổng màu đỏ son, nhìn ta chằm chằm, mắt chớp chớp, hai hàng lệ
từ từ trào ra.
Tay
ta run lên, mấy cành hoa bị chiếc quạt níu xuống bật lên, cũng rung rung, dường
như rụng mất mấy cánh hoa, vương lả tả trên mình ta.
Nữ
tử đó đã loạng choạng đi tới, ôm chặt lấy hai chân ta, nghẹn ngào nói: “Nương
nương, đúng là người rồi, Nại Nại đã đợi người ba trăm năm, cuối cùng người đã
trở về…”. Rồi vừa khóc vừa cười nói với Dạ Hoa: “Chiếc đèn Kết Phách đó quả là
thánh vật, nương nương chẳng hề khác trước tẹo nào”.
Ta
biết nàng ta đã nhận nhầm ta với ai đó, nhưng chân không rút ra được, đành dùng
hai tay nâng nàng ta dậy. Nàng ta nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn ta, tuy rằng
đôi mắt đẫm lệ nhưng sau đó là niềm vui khôn xiết. Ta vỗ vỗ vào dải lụa trắng
băng quanh mắt, không nhịn được nói: “Tiên tử nhận nhầm người rồi, lão thân là
Bạch Thiển ở Thanh Khâu, không phải là nương nương của tiên tử”.
Tiểu
tiên nga tự xưng là Nại Nại ngẩn ra, nhưng vẫn ôm cứng lấy hai chân ta.
Ta
đành quay sang nhìn Dạ Hoa đứng bên cạnh.
Hắn
bước tới, một tay đỡ Nại Nại dậy, cũng không nhìn nàng ta, chỉ nhìn rừng đào
trước mặt, lạnh lùng nói: “Đây là thượng thần Bạch Thiển của vương quốc Thanh
Khâu, sẽ ở đây tạm vài ngày, ngươi nhớ hầu hạ nàng. Bây giờ ngươi nên đổi cách
gọi, không được gọi là nương nương, mà gọi tôn hiệu của nàng, gọi là thượng thần
đi”.
Nại
Nại ôm chặt đôi chân ta hoang mang nhìn hắn, rồi lại hoang mang nhìn ta. Ta cười
an ủi nàng một cái, nàng cũng không có phản ứng gì, chỉ dùng tay áo chấm chấm
nước mắt, gật đầu thưa vâng.
Ta
chỉ mang theo có hai bộ xiêm y, nên cũng không cần sắp xếp phức tạp gì, Dạ Hoa
sai Nại Nại chuẩn bị đồ để ta đi tắm, dặn dò ta nghỉ ngơi đã, hắn đến Khánh Vân
điện đón cục bột qua.
Gần
đây Dạ Hoa rất thấu hiểu lòng người, nhận ra ta bị thương đi đường không tiện,
lại biết trong lòng ta cũng nhớ cục bột, quả khiến ta cũng hơi hơi cảm động.
Rõ
ràng là cục bột cũng rất nhớ ta, còn đang ở trong lòng phụ quân, vừa nhìn thấy
ta, nó đã nhào nửa người ra, rối rít gọi “mẫu thân”, khiến ta sung sướng vô
cùng.
“Choang”,
bình hoa đào trong tay Nại Nại rơi xuống đất. Ta cảm thấy tiểu tiên nga này vẫn
còn vương vấn với mẫu thân của cục bột nhỏ. Nếu bây giờ mẫu thân của cục bột nhỏ
đã ngọc nát hương tan, không thể hưởng được hạnh phúc sum vầy, đã khiến cho mẹ
kế như ta được hưởng lợi, ắt là tiểu tiên nga kia không đành lòng.
Hầy,
hay cho một tiểu tiên nga trung nghĩa.
Dạ
Hoa nói cục bột nhỏ chỉ bị kinh sợ một chút, nhưng không sao. Ta quan sát trái
phải một lượt, thấy nó vẫn béo trắng mũm mĩm, lúc nhoẻn cười vẫn lộ hai lúm đồng
tiền sâu hoắm, vẫn dáng vẻ ngây thơ hàng ngày, không cần phải lo ngại gì.
Rõ
ràng là cục bột muốn nhào vào lòng ta, nhưng bị phụ quân của nó ôm rất chặt,
giãy mãi mà không ra, lấy làm buồn rầu, ấm ức nhệch miệng nhìn ta.
Ta
xoa xoa mái đầu nó, dịu dàng bảo: “Mẫu thân không được khỏe, con cứ để phụ quân
bồng đi”.
Đôi
mắt to của nó chớp chớp, khuôn mặt nhỏ chợt đỏ bừng lên, rồi nhăn nhó một lát, ấp
úng nói: “A Ly biết rồi, mẫu thân có em bé đúng không?”.
Ta
ngây ra: “Hả?”.
Nó
xấu hổ vân vê mép áo nói: “Trong sách có viết như thế này. Có một vị phu nhân mang
thai một em bé, người nhà họ không cho phu nhân đi bế đứa trẻ nhà người khác tới
chơi đùa, sợ động, động…” nghĩ một lúc lâu, nắm tay nhỏ vung lên, nói rất quả
quyết: “Đúng rồi, động thai”.
Ta
choáng váng, ngoan nào, chỉ là một đứa trẻ ranh cao không hơn cọng tỏi, sao đã
biết đến cái gọi là “thai”!
Dạ
Hoa mỉm cười hỏi: “Con đọc được trong sách nào?”.
Cục
bột nhỏ ngây thơ đáp: “Là sách Thành Ngọc cho con mượn”.
Ta
nhìn thấy trán Dạ Hoa nổi gân xanh.
Chậc,
chậc, chậc, vị Thành Ngọc Nguyên Quân từ phàm giới phi thăng thành tiên này quả
là kỳ diệu, thật giỏi vuốt râu hùm. Ta bội phục hắn.
Nại
Nại bên cạnh nghi hoặc hỏi: “Cho dù là thượng thần mang thai, sao tiểu điện hạ
lại đỏ mặt?”.
Cục
bột nhỏ duỗi hai cánh tay ra, cố gắng với lấy mặt ta thơm “choét” một cái, nói:
“Bản thiên tôn vui mà, mẫu thân có em bé, bản thiên tôn không phải là người nhỏ
nhất trên trời nữa”.
Dạ
Hoa ngẫm nghĩ giây lát, rồi khẽ nói với ta: “Chi bằng sau khi kết hôn chúng ta
lập tức sinh một đứa?”.
Ta
ngẩng đầu nhìn xà nhà, khiêm nhường đáp: “Nếu đến lúc đó là do ngươi sinh, thì
ta cũng vui vẻ góp phần”.
Hắn
há hốc miệng, mãi lâu sau không nói được gì, giống như vừa nuốt phải một con ruồi
vậy.
Vì
lần này ta lên trời là để ngâm mình trong suối trời ở Linh Bảo Thiên Tôn, sắp xếp
đâu vào đó rồi, liền đến Thượng Thanh Cảnh của Linh Bảo Thiên Tôn.
Ta
đã phải mượn suối trời của vị Thiên Tôn này, đương nhiên cũng cần viện hết thân
thế ra để đủ thấy được độ “chân thành”.
Nhưng
hôm nay lại đúng dịp Thái Thượng Lão Quân mở Pháp hội, Linh Bảo Thiên Tôn là sư
phụ của Thái Thượng Lão Quân, hẳn phải tham dự, không còn ở trong Ngọc Thần
cung, chỉ có bảy tiên bá đứng hầu ở đại điện, cung kính chào: “Sau pháp hội của
Lão Quân, Thiên Tôn ắt sẽ tới thăm cô cô”. Ta ung dung lấy viên dạ minh châu ra
đưa cho họ, tiếp đó có mười tám tiên nga đứng xếp thành hai hàng, trong tay đều
bưng nào là hoa quả, rượu trà…, dẫn chúng ta đến suối trời để trị thương.
Ta
cũng hiểu một chút về lễ nghi của Thiên tộc, mười tám vị tiên nga dẫn đường
chính là lễ dành cho thượng thần. Ta nhịn một lúc, rồi lại hỏi Dạ Hoa: “Nếu là
chính phi của ngươi tới đây ngâm mình, thì có bao nhiêu tiên nga dẫn đường?”.
Hắn
ôm cục bột nhỏ dừng lại một lát, đáp: “Mười bốn”. Lại hỏi, “Thì sao?”.
Ta
nắm cây quạt trong tay, rầu rĩ một hồi, sụt sùi nói: “Chẳng sao cả, chỉ cảm thấy
gả cho ngươi, phẩm cấp của ta không tăng mà lại giảm. Như thế này không thể coi
là một vụ mua bán hời được”.
Hắn
im lặng, cắn răng đáp: “Nếu là đế hậu của Thiên Quân, thì có tới hai mươi bốn
tiên nga dẫn đường, còn có bốn người tay chân nhanh nhẹn kỳ lưng cho nàng”.
Ta
cười ha ha, tán thưởng từ tận đáy lòng: “Thế thì không tồi”.
Con
suối trời này nằm sau một hòn giả sơn, là nơi cực kỳ thanh tịnh, khí bốc lên
xung quanh đều có màu xanh, giống như lúc hỗn độn âm dương chưa phân, trời đất
hỗn mang.
Cục
bột nhỏ reo vui, nhờ tiên nga cởi áo, quần cho nó, rồi cơ thể trắng như bột nhảy
xuống nước, nhưng không thấy lặn xuống mà chỉ nổi trên mặt nước, bì bạch đạp nước
tung tóe.
Dạ
Hoa đứng trên bờ nhìn một lúc, lại kiểm tra những món hoa quả rượu trà trong
tay các tiên nga, quay đầu dặn ta: “Những loại rượu này đều là rượu hoa quả, chỉ
có thể cho A Ly uống một chút, chớ cho nó uống nhiều. Mấy loại quả đầu mùa này
cũng chỉ nên cho nó ăn mỗi thứ nửa quả”.
Ta
gật đầu đồng ý, cảm thấy làm cha làm mẹ thật khó, lại nhìn ánh mắt hắn sáng rỡ,
cảm thấy thật khâm phục.
Hắn
ngẩn người, lại nở một nụ cười sáng như băng tuyết, nhẹ nhàng cầm lấy cây quạt
trong tay ta, nói: “Trên chiếc quạt này vẽ hình hoa đào rất phong lưu, nhưng
không thấy đề thi từ ứng với cảnh, hơi đáng tiếc, ta cầm đi bổ sung vào cho
nàng, tạm thời nàng cứ ngâm mình ở đây, ngâm xong thì đến thư phòng tìm ta
nhé”.
Nụ
cười này của hắn khiến cho mắt ta hoa lên, không chú ý đã bị hắn cầm cây quạt
đi mất.
Cục
bột nhỏ đang khỏa nước tung tóe hỏi ta: “Sao phụ quân lại đi thế, sao không tắm
cùng chúng ta?”.
Ta
cười ha ha: “Trời giao mệnh lớn cho phụ quân con, phụ quân con phải đi làm nhiệm
vụ rồi”.
Cục
bột nhỏ đã uống quá chén.
Vì
lúc chuẩn bị đi Dạ Hoa đã dặn dò kỹ, mấy thứ quả đầu mùa này chỉ cho cục bột nhỏ
ăn nửa quả mỗi loại, đương nhiên ta cũng cho rằng rượu hoa quả cũng có thể cho
nó uống nửa bình, nhưng không ngờ rằng, mới có hai nửa bình mà nó đã say rồi,
ngây ngô cười với ta, đầu ngoẹo sang một bên rồi ngủ thiếp đi.
Nại
Nại lo lắng nói: “Tiểu điện hạ lần đầu uống nhiều như thế, say thế này, hay là
để nô tỳ đưa ngài đến phủ Dược Quân xin thuốc”.
Ta
uống rượu đến hơn chục vạn năm, mà toàn uống thứ rượu cao cấp do Chiết Nhan nấu,
cho dù khiêm tốn mà nói trong làng uống rượu thì ta cũng được coi là lão làng một
nửa. Cục bột nhỏ lần này uống phải rượu hoa quả, chẳng qua là quả tiên ủ lâu
ngày lên men mà thôi, thực sự không chuốc say nổi người, mà là uống hơi nhiều,
không hề nguy hại gì đến cơ thể. Cục bột nhỏ say ngủ thiếp đi, chỉ vì chưa bao
giờ uống nhiều, tửu lượng của nó lại quá thấp, ta bắt mạch tượng cho nó, khí
huyết vẫn bình thường như ta, nếu chỉ vì muốn giải rượu mà tới phủ Dược Quân,
thực là chuyện bé xé ra to. Ta lặng im một lát, rồi nói với Nại Nại: “Nam tử
hán không nên chiều chuộng như thế, không sao đâu, ngươi đưa nó về cung ngủ là
được, không đến ba canh giờ nó sẽ tự tỉnh thôi”.
Hai
tiên nga vội vàng xốc cục bột nhỏ dậy, mặc quần áo vào, rồi Nại Nại bế nó về
trước.