36 Chiêu Ly Hôn - Chương 112
Chương 112: Quyển 4: Đả đảo hồ ly tinh
Tôi vừa về đến nhà, tự mình xuống bếp nấu sủi cảo ăn.
Kỳ thật tôi cũng không giận Thẩm An Ny, tôi cũng hoàn toàn tin tưởng Thẩm An Ny và Gia Tuấn là hoàn toàn trong sạch, nếu bọn họ thực sự làm chuyện bất chính, sợ rằng hiện tại cô ta cũng không có giọng điệu như vậy.
Tôi chỉ là hơi buồn, nhìn đồng hồ, nhịn không được lại gọi cho Chu Vi.
Cô tiếp điện thoại của tôi với giọng nhạt nhẽo, ở đầu dây bên kia, tôi không vui nói: “Cậu nói xem bây giờ cậu đang ở màn dạo đầu, hay là đang trong quá trình, hay là ở đoạn kết?”
Cô ấy tức giận mắng tôi: “Tớ đây hôm nay vừa bị ông chủ mắng một trận, vừa mới tức tối trùm chăn khóc một hồi, cậu lại nghe thành tớ đang đùa sao.”
“Xin lỗi.”
“Cậu lại có chuyện gì kể khổ?”
Tôi nhịn không được kể chuyện buồn bực với cô, không ngờ cô ấy vừa nghe, hừ lạnh một tiếng, nói: “Lời của Thẩm An Ny nói cũng không phải là không có lý, trước đó cậu ly hôn với Phó Gia Tuấn, cậu không tách khỏi anh ấy được,hiện giờ cậu đã chín chắn rồi, rời khỏi anh ấy cũng không phải là cậu không tìm được mùa xuân thứ hai, gạt bỏ anh ấy ra ngoài và quên đi.”
Tôi giận quá, mắng: “Chỉ có tiểu nhân và phụ nữ là khó dạy.”
Buông Gia Tuấn ra? Không thể, xem ra tôi phải tự mình chọn cách thức giữ thành.
Tôi lạo xạo mở cửa phòng sách, rút quyển sách kia ra, quyển sách mà lúc trước tôi đã xem một nửa.
“Vợ chồng chung sống với nhau, nếu người đàn ông của bạn có hồng nhan tri kỷ ở bên ngoài,nhất thiết không thể làm ngơ không quan tâm, từ xưa đến nay chưa từng có một tình bạn khác phái thuần khiết nào.”
Tôi cố suy nghĩ, không có tình bạn khác phái thuần khiết sao? Tôi và Bùi Vĩnh Diễm cũng không phải sao?
Khi Gia Tuấn về nhà, nhìn thấy tôi, thật là sợ hết hồn.
“Bà xã, em đã rất đẹp rồi, tại sao buổi tối còn phải trang điểm?”
Tôi sờmặt, làm dáng nói: “Đợi anh khen em.”
Anh sờ mặt tôi một chút: “Em rất đẹp, em rất đẹp, rất đẹp...”
"Để em bật nước ấm cho anh."
“Anh hơi mệt.”
“Để em đấm lưng cho anh nhé.”
“Anh muốn ngủ liền.”
“Để em ngủ với anh.”
Anh cười ha ha, làm ra vẻ bất đắc dĩ: “Thật sự không có lý do gì để không trầm luân.”Sau đó, anh luồn tay vào áo ngủ của tôi, “Đã có dự tính trước? Bên trong không mặc đồ lót?”
Tôi nũng nịu, mỉm cười với anh: “Lúc trầm luân sao có thể mặc đồ lót chứ? Đêm nay trăng sáng như vậy, chi bằng chúng ta hãy cùng nhau trầm luân đến tận chân trời luôn.”
Gia Tuấn không ngừng lắc đầu cười.
Tôi giữ chặt tay anh, hài lòng kéo anh vào trong phòng ngủ, Thẩm An Ny, chỉ có tôi mới có thể đường đường chính chính ngã lên giường với người đàn ông của tôi, nếu cô muốn đụng tới đàn ông của tôi, vậy trước tiên cô hãy rèn luyện bản lĩnh cho thật tốt, thủ đoạn cho thật tốt rồi nói sau.
Những con hồ ly tinh này, thật là thảm hại nha, mấy người đàn ông chưa lập gia đình bề ngoài tốt không chọn, cứ phải chọn những người đã kết hôn,cô lừa tôi gạt, làm cho mọi người phải giương súng múa kiếm, thật vất vả.
Tôi đã chuẩn bị xong xuôi, đánh một trận nữa. Lần này không giống với lần trước, lần trước tôi đối mặt với Quách Sắc, tôi chưa có việc làm, vô cùng bị động, hiện giờ tôi cũng là một phụ nữ có chuyên môn, có công việc, có chức vụ, tuy rằng hơi thấp,nhưng công ty mà tôi làm việc cũng không hề nhỏ, hơn nữa tôi đã thành nhân viên chính thức, tiền lương không thấp, ngoại trừ gia thế không bằng Thẩm An Ny, tôi cảm thấy mặt khác tôi không hề thua kém cô ta.
Cho dù cô là kẻ thứ ba hay kẻ thứ tư, có tôi đây, các cô phải biết khó mà lui đi.
Tôi cũng không chọn thái độ lạnh băng để đối với Thẩm An Ny, trái lại, tôi khách sáo khiêm nhường với cô ta, tôi chủ động đến văn phòng luật của Gia Tuấn, làm trò trước mặt các nhân viên khác, thân thiết mua điểm tâm cho cô ta, cho dù cô ta không thích tôi, cũng không có cách nào ở trước mặt người khác làm trò ném trả lại đồ của tôi, tôi đối xử với cô ta tốt lắm, nếu như cô ta có ý định đến đào góc tường của tôi, lời đồn đại bên ngoài cũng sẽ không để cho cô ta thoải mái.
Gia Tuấn nhanh chóng phát hiện ra động cơ của tôi, anh có chút lo lắng, “Đinh Đinh,không phải là em không thích Thẩm An Ny sao? Nếu em đã không thích cô ấy, anh sẽ nghĩ cách để cô ấy đi khỏi.”
Tôi dịu dàng nói: “Không cần, em tin tưởng anh đến cùng mà.”
Gia Tuấn vẫn hơi bất an, giải thích với tôi: “Đinh Đinh, em tin anh đi, anh và cô ấy chỉ là bạn bè thôi.”
“Em tin anh.”
Không phải là tôi không muốn Thẩm An Ny đi, nhưng hiện tại tôi đã thay đổi chiến lược,Gia Tuấn không đuổi cô ta cũng được, tôi cũng không đuổi cô ta, vị ôn thần này mời đến thì dễ nhưng tiễn đi rất khó, Gia Tuấn cũng rất buồn phiền, thật ra anh và Thẩm An Ny cũng là một dạng tri kỷ, nhưng về phía Thẩm An Ny, cô ta không nghĩ như vậy, giữa đàn ông và đàn bà, một khi một trong hai phát sinh thứ tình cảm khác, chỉ một cái mỉm cười thiện ý, cũng là sự cổ vũ đối với mình, loại quan hệ này rất khó xử lý, tôi hiểu sự buồn phiền của Gia Tuấn,Gia Tuấn cũng lo sợ bất an, sợ tôi sẽ hiểu lầm, anh hứa hẹn với tôi, qua cuối năm, anh nhất định đuổi cô ta đi, cho dù cô ta không đi, anh vẫn tuyển một trợ lý nam nữa, phân công việc cho người trợ lý mới đến này, chỗ Thẩm An Ny không chiếm được cái cô ta muốn, tự nhiên sẽ phải đi thôi.
Vấn đề là, tôi đang suy nghĩ, Gia Tuấn, anh có biết không, đống xương này của anh, hiện tại có một con sói đói đang rình rập đó?
**************************
Rốt cuộc,trận tuyết đầu mùa cũng rơi, hơn nữa, tuyết liền ùn ùn kéo đến, bay bay khắp trời.
Nghiệp vụ cuối năm của công ty Phiếm Hoa không nhiều, công ty chuẩn bị mở một khóa huấn luyện kín trong 4 ngày 4 đêm, đưa toàn bộ nhân viên công chức chúng tôi đến một khách sạn nghỉ mát trong núi sâu, mời giảng viên chuyên môn đên, giảng dạy cho chúng tôi mỗi ngày.
Chương trình học gồm có khóa doanh thu tiêu thụ,khóa quan hệ xã hội, còn có khóa đời sống tâm lý nữa. Xen kẽ chương trình học còn có một số hoạt động hỗ trợ. Ví dụ như, bảo chúng tôi đi đến bậc thang cao nhất, xoay người, từ từ nhắm hai mắt lại, thân thể thẳng tắp ngửa ra sau, thả lỏng bản thân, tin tưởng mình là đang bay, để cho đồng nghiệp đứng ở dưới đón lấy.Còn có hoạt động hợp tác lẫn nhau như trò chui qua đường hầm bằng dây thừng,Bùi Vĩnh Diễm cũng đích thân đến tham gia hoạt động, chẳng qua anh ta rất thảm,lúc anh ta ngã xuống, một đám con gái nhào đến chém giết anh ta, sau khi bắt được,một đám con gái lại thừa cơ sờ soạng cơ thể anh ta, cuối cùng khi bò dậy, anh ta không ngừng lau vết son trên mặt mình, cười ha ha: “Một đám hổ báo mà.”
Khóa học 4 ngày kết thúc rất nhanh, buổi chiều ngày cuối cùng, mọi người đã học xong khóa học, lúc ăn cơm, mọi người mở karaoke và bắt đầu ca hát, bỗng nhiên tôi cảm thấy hơi buồn, nhìn đám đồng nghiệp vui vẻ, tôi có cảm giác hơi nhàm chán, nhìn lên trời cũng chưa tối hẳn, một mình tôi đẩy cửa bước ra ngoài.
Con đường mòn đi dọc theo khách sạn nghỉ mát có thể nối thẳng lên đồi, trời vẫn chưa tối lắm, bỗng nhiên tôi muốn lên núi tham quan.
Không khí hơi lạnh, hít một hơi thật trong lành, tôi cảm thấy tinh thần sảng khoái,men theo đường mòn, tôi nhìn lên trên, thấy lưng chừng núi có một tảng đá, tôi muốn lên đó nhìn xem.
Cuối cùng cũng đến chỗ tảng đá, tôi ngồi xuống, cảnh đẹp dưới chân núi thu hết nơi đáy mắt. Tôi thả lỏng giang hay tay ra, hít sâu một hơi,hướng về đằng xa dùng sức hét lớn.
Lúc này, đột nhiên có tiếng hô yếu ớt truyền đến bên tai: “Có ai ở đây không?”
Tôi hoảng sợ, lúc đầu thì tưởng là tiếng gió, nhìn xung quanh, cũng không có bóng người,nhìn sắc trời, tôi bắt đầu sợ hãi, qua một lát nữa, trời liền tối, tôi một thân một mình lại chạy đi xa như vậy, hơn nữa tuyết vừa mới rơi, thời tiết như thế, hoàn cảnh như thế, đủ để khiến một người bình thường sinh ra tâm lý đó là kẻ sát nhân biến thái.
Tôi ớn lạnh, nhanh chóng rời khỏi tảng đá, định bụng nhân lúc trời chưa tối hẳn, tức tốc xuống núi.
Đúng lúc này, lại có người nói: “Có người không? Có người không? Ai đó đến giúp tôi với?”