Cô nàng tốt bụng - Chương 09
Tâm trạng hôm nay của hắn thực sự rất vui vẻ. Hôm qua nó đã chọc cho ai đó mất ăn mất ngủ, thật là vui. Nhìn khuôn mặt cô nàng đỏ gay nói không ra lời, hắn cảm thấy mình thật sự thành công.
Từ ngày cô ta dọn đến ở hắn cảm thấy cuộc sống của mình thật sự rất khác. Hắn vui khi trêu chọc cô, thấy một chút ấm áp khi quay về nhà thấy một người trong bếp. Và hắn thấy tim mình loạn nhịp khi người nào đó gào lên với hắn. Hắn nhận thấy, một ngày hắn không nhìn thấy cô, hắn sẽ buồn. Khi tâm trạng hắn không vui, chỉ cần nhìn cô, hắn liền cảm thấy nỗi buồn như bay bị gió thổi bay đi mất.
Hôm trước hắn nhìn thấy nó mặc áo ngủ hình gấu, nhìn rõ ràng là rất xấu thế mà hắn lại cảm thấy đẹp, đúng là ở cùng người xấu diết thành ra tiêu chuẩn cũng giảm xuống.
Nhìn đồng hồ, giờ đã là bảy giờ rồi. Hắn đứng dậy thu lại laptop. “Về thôi” hắn vui vẻ nói, nụ cười chưa từng tắt trên môi.
Về nhà, hắn thấy tối om, tự nhiên hắn cảm thấy lo lắng, vội vả bật đèn tìm kiếm thân ảnh quen thuộc. Hắn lo lắng nhỡ hôm qua, hắn quá lời, cô bỏ đi thì làm sao?.
“Hiền” hắn gõ gõ lên cửa phòng cô.
“Gì?” thấy nó thò đầu ra, nhìn hắn với ánh mắt khinh thường, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Cơm”
“Không nấu” nó trả lời xong định đóng cửa lại
“Sao không nấu?”hắn khó chịu, cô lại tính đình công ư?
“Tôi làm cái gì anh chẳng chê, nấu làm gì, đằng nào chẳng đổ đi” nó ấm ức.
“Tôi muốn ăn cơm” hắn gằn giọng
“Tự đi mà nấu” nó ương bướng
Hắn thấy cô đang rất khó chịu,hắn không muốn chọc giận cô nữa.
“Cô có gì tức giận với tôi thì cứ nói tôi nghe, tôi sẽ suy nghĩ về nó một chút” hắn hạ giọng nhỏ nhẹ.
“Thật?” nó lập tức hỏi lại
“Thật” hắn nhận ra cô nàng này rất dễ bị lay động, nhìn khuôn mặt cô lập tức thay đổi, hắn thấy thật vui.
“ Anh nói đấy nhé, giờ anh ra sofa ngồi đi, đợi tôi một tí” nói xong nó quay vào trong phòng.
Hắn ngồi đợi cô mà cảm thấy một chút chờ mong không biết cô nàng này bày trò gì nữa. Để xem cô ta có bao ấm ức với anh.
“ Giờ tôi sẽ hỏi anh trả lời nhé” nó đi ra, tay lại cầm cuốn sổ ngày hôm qua.
“Được” hắn cố gắng tỏ ra nghiêm túc, kìm nén nụ cười khi nhìn thấy cô đi vòng vòng quanh hắn với cái áo hello kitty màu vàng. Nhìn cô chẳng khác gì một cô nhóc mười bảy tuổi với khuôn mặt già chát.
“ Vấn đề thứ nhất: anh thấy tôi ngu ngốc hả?” nó mở cuốn sổ trên tay nhìn vào đó hỏi.
“ Không hẳn” hắn lấp lửng, hắn tò mò không biết cô định làm trò gì.
“ Nói yes hoặc no, không chấp nhận câu trả lời như trên” nó ra dáng một bà giáo viên.
“ Đúng”
“Ngu chỗ nào?” nó hỏi lại
“Có mấy món ăn nấu cũng không ra hồn” hắn không dám nói là cô bị hắn lừa đến đây mà không biết nên đành viện đại lý do này.
“ Anh có biết nấu ăn không?”
“Không”
“Vậy anh còn ngu hơn tôi, dù sao tôi còn biết” nó kết luận
“….” Hắn thấy mình bị vào bẫy.
“ Vần đề thứ hai: tôi ăn mặc xấu lắm hả?”
“Ừ”
“Tại sao?”
“ Nhìn thật xấu”
“Xấu hay đẹp có ảnh hưởng đến anh sao?”
“Không có” hắn chối. Nhưng bản thân hắn biết nhìn cô mặc mấy bộ đồ ngủ trẻ con tự nhiên tim hắn nhảy vài nhịp không đúng.
“Cho nên, tôi đề nghị anh không được phép cam thiệp vào vấn đề này của tôi” nó cao giọng
“Được”
“Vấn đề thứ ba: tại sao mua máy giặt mà bắt tôi giặt tay?” nó thực sự cảm thấy vấn đề này rất bực mình
“ Quần áo của tôi không được phép giặt máy, hư mất” hắn trả lời đúng sự thật.
“Vậy tôi có thể sử dụng máy để giặt quần áo của tôi chứ?”
“Được, tôi có bao giờ nói cô không được dùng đâu?” hắn bắt bẻ lại
“ Qua” đúng thế, hắn chưa từng nói nó không được dùng mà.
“ Vấn đề thứ tư: tại sao bắt tôi đi mua đồ ăn sáng xa như thế? Gần đây thiếu gì nhà hàng nấu ăn ngon”
“ Nếu cô nấu được đồ ăn sáng, tôi sẽ nhân nhượng vấn đề này. Nhưng nhất thiết phải ngon mới được, không thì miễn bàn”
“Được, tôi sẽ học” nó dứt khoát
“ Vấn đề thứ năm: Nhà có thể cách ngày lau được không?”
“Không, vấn đề này không bàn” hắn dứt khoát.
“ Vấn đề thứ sáu: anh tốt nghiệp đại học chưa?”
“Tại sao hỏi vấn đề này?” hắn thắc mắc
“ Vì anh sử dụng ngôn ngữ rất thô lỗ. Tôi sống với anh có một tháng năm ngày mà anh dám chửi tôi ngu ngốc bốn mươi bảy lần, vụng về 32 lần, xấu xí mười tám lấn” nó liệt kê hết.
“CÔ ghi lại?” hắn bất ngờ với số liệu chính xác cô nàng đọc ra.
“Đúng vậy” nó thảm nhiên trả lời như chuyện bình thường.
Hắn nhận ra cô nàng này thật sự rất ghi hận trong lòng.
“Cô thấy tôi nói sai?” hắn hỏi ngược lại
“Rất sai. Anh thấy tôi ngu ngốc chỗ nào? Vụng về chỗ nào? Xấu xí chỗ nào?”nó vừa nói vừa dí sát cái khuôn mặt nó vào mặt hắn.
Tim nó tự nhiên đập thình thịch, nhìn gần hắn thật sự đẹp, mũi cao,môi mỏng, da trắng nõn, mắt sâu, lông mi công vút.
Hắn bất ngờ đẩy nó ra, nó ngã chổng queo trên sàn nhà.
“Nấu cơm đi” hắn bỏ vào phòng bỏ lại nó với bao cảm xúc hỗn độn. Hình như mặt nó đỏ bừng thì phải. sao lại thế nhỉ? Nó thì thầm.
Tim hắn muốn bay ra khỏi lồng ngực. Hắn đứng bất động sau cánh cửa, cảm thấy một thứ cảm giác rất mơ hồ. Tự nhiên hắn cảm thấy Hiền thật đẹp, thật dễ thương. Khi cô dí sát gần vào hắn, hắn ngửi thấy mùi sữa tắm hoa nhài nhè nhẹ của cô, hình như cái nơi hơn bảy năm ngủ yên của hắn ngọ ngậy thì phải. Chính vì sợ cái trạng thái đột ngột này hắn mới vội chạy trốn.
Vì hai người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình mà bữa tối diễn ra thật im lặng, không phê bình, không giải thích. Và tình trạng này cũng kéo dài thêm ba ngày nữa đến khi nó thấy miệng nó sắp đóng rêu thì nó quyết định nói chuyện với hắn. Tối nay nó phải nói chuyện với hắn mới được, theo như người ta nói thì cảm giác tim đập chân run là tình yêu, nếu thế thật thì nó tiêu thật rồi, sao nó có thể thích một anh chàng gay chứ.
Nó mải suy nghĩ mà không biết, có người nhìn nó chằm chằm hơn năm phút. Mãi cho tới khi nó nghe tiếng nhắc “ Hiền” mới tỉnh lại.
“Có chuyện gì thế?” một đồng nghiệp tỏ vẻ quan tâm nó
“Không có gì” nó tỉnh lại.
“Sếp Dương tìm cậu từ sáng đó” cô ta nhắc nó
“Vâng” nó đứng dậy đi về phía thang máy. Trong thang máy nó thấy hai người đồng nghiệp
Đồng nghiệp A nói:” tim tớ muốn ngừng đập khi nhìn thấy anh ấy, tự nhiên mặt tớ nóng kinh khủng”
Đồng nghiệp B: cậu thích hắn rồi, cua hắn đi thôi.
Câu nói đó khiến tâm hồn nó treo ngược trên cành cây. Thích? Thích? Thích? Nếu họ nói đúng thì mình thích một tên gay sao? Đầu óc như một mớ hỗn độn.
Nó đi vào phòng sếp Dương , tự kéo ghế ngồi xuống, im lặng nhìn hắn, nhưng đầu óc nó đang ở phương trời nó cũng chẳng rõ nữa.
“Mẹ tôi nói tối nay cô cùng về ăn cơm”
“Vâng”.
“Chủ nhật này nhà tôi đi picnic muốn cô đi cùng”
“Vâng”
“ Hẹn hò với tôi đi”
“Vâng”
“Cô có thể về chỗ rồi”
“Vâng”
Nó đứng dậy đi ra ngoài, theo thói quen quẹo trái. Khoan, sếp Dương vừa nói những gì ấy nhỉ? Nó không nghe thì phải. Hình như hắn không la cô như mấy ngày trước. Nó quyết định quay lại hỏi, vừa mở cửa, thò đầu vào nó nhìn thấy sếp Dương đang mỉn cười rất vui.
“Sếp vừa nói gì với tôi thế?” nó hỏi xong, mặt ai nó cứng ngắc bất động
“Xin lỗi, tôi không nhớ sếp nói gì cả” nó tỏ vẻ bối rối, xoa xoa đầu mình.
“Cô…” sếp Dương mặt tái mét
“Nếu tâm trạng không vui thì nói sau đi, giờ đầu óc tôi đang lộn xộn lắm, sếp mà la tôi thì mệt sếp thôi” nó thảm nhiên phán một câu, đóng cửa đi ra ngoài, quẹo trái. “hình như mình nghe tiếng hét thì phải” nó nói với chính mình.
Sau khi ngồi trong toa lét suy nghĩ gần hai giờ, nó quyết định một biện pháp an toàn cho con tim già cỗi của nó chính là: tránh mặt kẻ làm tim đập nhanh càng xa càng tốt, nói chuyện càng ít càng tốt, cãi nhau với hắn càng ít càng tốt.
Nó quyết tâm thực hiện kế hoạch của mình từ tối hôm nay. Nhưng nó chẳng cần phải làm gì cả, bởi vì nó không gặp cái người chung nhà hơn một tuần nay rồi. Nó đoán hắn đi công tác, nhưng nó lại cảm thấy ấm ức kinh khủng, sao hắn đi mà không thèm nói với nó một tiếng nào. Thế có khác gì coi nó như không tồn tại đâu?. Chán nản nó quyết định đi tu sửa sắc đẹp của mình, nó đi đến một tiện tóc rất lớn, nó nói với em nhân viên “ làm sao cho chị nhìn trẻ hơn tí đi”, thế là sau bốn giờ, nó có mái tóc xoăn, ngắn màu vàng, nhìn nó thật khác nha.
Mà dạo gần đây, nó cảm thấy sếp Dương đối với nó rất đặc biệt, nhỏ nhẹ, dể chịu kinh khủng, hắn không còn gầm lên với nó nữa. Dù nó có làm sai hắn chỉ nhắc nhở thôi, thậm chí còn giúp nó sửa lại cho đúng. Nó thật không hiểu, hắn ăn phải bả gì mà thay đổi nhanh như thế. Chính vì thế, nó càng hạn chế tiếp xúc với hắn, cho lành ấy mà.
Mang theo quyết tâm rõ ràng rằng : hai tên cực phẩm này chỉ làm cảnh thôi, không chạm vào được.
Nó quyết định tìm gặp sếp Dương trước. Sau khi nó trình bày với sếp Dương rằng” tôi cảm thấy sếp không bình thường tí nào, sếp mà cứ đối xử với tôi tốt thì tôi thấy sợ đó” sau khi nó nói xong câu đó thì bị đuổi ra khỏi phòng làm việc của hắn và cả tuần rồi nó cũng không bị gọi lên phòng hắn nữa.
Thế là cuộc đời nó trở lên tươi đẹp hơn trong một tuần nay, không bị la, không bị dọa bởi hai cái khuôn mặt thối kia nữa. Nhưng trong lòng nó cứ có một cảm giác mơ hồ gì đó, như mất mát mà nó không biết làm sao để diễn tả.