Ta là Thực Sắc - Chương 073. Cuối cùng của cuối cùng
“Cô dâu mới sao mà mà cười cứng ngắc như vậy? Mệt mỏi phải không? Mặt cũng không còn vui mừng rồi . . . . . . Chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi chụp tiếp.”
Đúng vậy, ngay cả nét vui mừng duy nhất còn lại này trên mặt tôi cũng không có, chụp tiếp thì có ý vị gì?
Nhân lúc nghỉ ngơi, Sài Sài đi tới giúp tôi xách váy.
“Khi nào thì đi làm giấy chứng nhận?” Nó hỏi.
“Vốn là hôm qua đi, nhưng lúc đó Thịnh Du Kiệt có ca phẫu thuật, nên quyết định hôm khác đi.” Tôi trả lời.
Giọng nói của tôi, bình thản, trong trẻo, đến cả bản thân tôi cũng có chút ngạc nhiên.
“Nhanh chóng đi làm giấy chứng nhận, đợi lát nữa ở tiệc rượu tốt nhất đừng diễn cái trò đào hôn linh tinh gì đó, khi đó chạy thoát cũng vô dụng. Đừng học theo kịch truyền hình kia, bậy bạ, một chút cũng không tôn trọng tình hình trong nước.” Sài Sài vừa chỉnh trang giúp tôi, vừa nhàn rỗi nói.
Hương thơm của phấn phủ nhàn nhạt, vương lên chóp mũi của tôi.
Bụi phấn li ti kia, bị ánh sáng mạnh chiếu vào, lất phất mà rơi xuống.
Theo ánh mắt nhìn đi, trước mặt Thịnh Du Kiệt, dường như có vô số cánh hoa hạnh rơi xuống, vô thanh vô tức, dừng nơi khuôn mặt hắn, vây thành hoang vắng.
Trong nháy mắt, đầu óc của tôi đã trấn tĩnh rất nhiều.
Sau khi chụp xong, từng người chúng tôi liền về nhà, ngồi ở trong xe, tôi càng không ngừng chớp mắt.
Vừa rồi bởi vì muốn xinh đẹp, bèn dùng kính áp tròng của hiệu chụp ảnh.
Đeo như thế, quả thật đôi mắt xinh đẹp lên rất nhiều, nhưng mà rất khó chịu.
Mắt là bộ phận yếu ớt nhất, không chịu được bất cứ thứ gì gắn vào.
Trái tim, cũng giống như vậy, không chứa nổi những vật lạ.
Cho dù chỉ là một hạt bụi nhỏ, ở giữa hai trái tim không ngừng mà cọ xát, sẽ tạo thành tổn thương, sẽ làm cho xuất huyết, sẽ làm cho nhiễm trùng, sẽ đau không chịu được, sẽ tiếc hận cả đời.
“Ngày mai thức dậy sớm một chút đến Cục Dân chính lấy giấy chứng nhận đi, đỡ phải xếp hàng.” Thịnh Du Kiệt nói.
Tôi ngập ngừng một chút, sau đó, dùng giọng điệu điềm đạm nhất từ trước đến giờ nói ra một câu: “Thịnh Du Kiệt, chúng ta. . . . . . tan đi.”
Kế tiếp, là trầm mặc.
Hắn trầm mặc, tôi trầm mặc.
Đã đến dưới lầu nhà hắn, Thịnh Du Kiệt dừng xe.
Hai tay của hắn, nắm tay lái, đôi mắt hắn, bị tóc rối trên trán che mất, ánh mắt khó phân biệt.
Trước kính chắn gió trong xe, để một con búp bê lò xo [1] hình chú thỏ lưu manh mà tôi mua, lúc này, vẫn đang lắc lư.
Bên trong xe, tựa hồ chỉ có nó mới là vật sống.
Không khí ngưng đọng. Nhưng tôi biết, sự ngưng đọng thế này sẽ không kéo dài lâu lắm.
Cho nên, tôi chờ đợi.
Vào cái khoảnh khắc chú thỏ lưu manh dừng lại kia, một luồng giận dữ như lửa xông lên khắp người Thịnh Du Kiệt.
Hắn nắm mạnh tay tôi, kéo tôi ra khỏi xe, kéo tôi vào thang máy, kéo tôi vào phòng hắn.
Mọi thứ đều xảy ra rất nhanh, bước chân ngả nghiêng lảo đảo, tất cả cảnh vật trước mắt đều đung đưa, bên tai còn có cả tiếng gió vù vù.
Mà lòng của tôi, lại là lặng yên.
Cùng lúc tôi bị ném trên ghế sô pha, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa tràn ngập lửa giận kia.
Sô pha là màu xám nhạt, rất mềm mại, cho nên tôi bị bật lên.
Nhưng chỉ bật lên một chút, tôi liền bị Thịnh Du Kiệt đè lại.
Tay hắn, nặng nề mà nắm lấy vai tôi, thân mình của tôi, như là khảm sâu vào lưng ghế sô pha.
Chúng tôi, liền như thế đối diện.
Ánh mắt Thịnh Du Kiệt là vực sâu thăm thẳm không đáy.
“Hàn Thực Sắc, rốt cuộc ngươi muốn ta thế nào?” Hắn chất vấn tôi, giọng điệu, mang theo sự lạnh lẽo sâu kín, còn có cả sự thê lương yếu ớt.
“Ta muốn để ngươi quên ta.” Tôi nói.
Kỳ thật, tôi là muốn dùng một loại giọng điệu bình thản nói ra những lời này, cười nhìn mây hợp mây tan [2], thế nhưng âm cuối của tôi, vẫn là run rẩy.
“Ta quên không được!” Từng từ Thịnh Du Kiệt nói ra, đều chứa nỗi oán giận sâu đậm, còn có cả sự bất đắc dĩ lờ mờ, “Nếu có thể quên, ta đã sớm quên!”
“Phải,” tôi gật gật đầu: “Chúng ta đều quên không được. . . . . . Rất nhiều chuyện, chúng ta đều là không thể quên, cho nên chúng ta phải học cách để nó tồn tại trong lòng.”
“Hàn Thực Sắc, ngươi lại chơi trò giận dỗi rồi.” Thịnh Du Kiệt hít sâu vài hơi, hô hấp bình ổn lại: “Đi ngủ một giấc, ngủ dậy, chúng ta liền đi Cục Dân chính.”
“Ngươi cho rằng chúng ta tiếp tục lừa mình dối người thế này mà được sao?” Tôi hỏi.
“Ngươi mệt rồi.” Thịnh Du Kiệt nói như vậy: “Ngươi không biết bản thân đang nói gì đâu.”
“Có lẽ, ta thật sự không biết bản thân đang nói gì, cũng không biết bản thân đang làm gì, nhưng mà,” tôi nhìn mắt của Thịnh Du Kiệt, màu hổ phách, trong suốt, giờ phút này, mịt mờ sự bi thương mơ hồ: “Ta lại biết, ngươi không vui vẻ.”
Vầng trán của Thịnh Du Kiệt, bỗng nhiên nhăn lại, giận tái đi, một loại giận dữ sau khi bị nhìn thấu sự việc không muốn cho người ta biết trong lòng dâng lên trên mặt hắn: “Hàn Thực Sắc, thu hồi sự tự cho là đúng của ngươi!”
Tôi không để ý hắn, mà tiếp tục nói: “Có những thứ, trốn tránh, là vô ích. Ta vốn cho rằng, chỉ cần hai người yêu thương lẫn nhau, như thế, chuyện gì cũng có thể giải quyết. Thế nhưng ta lại quên mất, càng yêu sâu đậm, càng chịu không được bất cứ hiềm nghi gì. Trong lòng của ngươi, có một hạt sạn rất lớn, ngươi lấy không ra, cho nên ngươi lựa chọn xem nhẹ, nhưng mà cái sự đau đớn cọ xát này, lại là luôn luôn tồn tại. . . . . . Ta nhớ rõ, trước đây lúc Ôn Phủ Mịch và ta chia tay. . . . . .”
“Đừng nhắc đến hắn!” Thịnh Du Kiệt bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, như con thú bị thương.
“Ta phải nhắc đến, ta nhất thiết phải nhắc.” Tôi nhìn thẳng hắn, tiếp tục nói: “Hắn nói ‘Thực Sắc, không có ta, có phải ngươi sẽ vui vẻ hơn nhiều’. Câu trả lời của ta là ‘Đúng vậy, nếu ngươi đi rồi, ta sẽ vui vẻ rất nhiều’. . . . . .”
“Ta bảo ngươi đừng nhắc đến hắn nữa!” Giọng nói Thịnh Du Kiệt nâng cao rất nhiều, nhưng tôi nghe thấy, bên dưới giọng nói lại là trống không, không chống đỡ nổi.
Tôi tiếp tục nói: “Thật ra câu trả lời của ta khi đó, bên trong có nhiều phần giận dỗi. Bất kể là hắn ra đi, hay là ở lại, ta khi đó, đều sẽ không vui vẻ. Ta vẫn luôn không muốn thừa nhận, nhưng mà khi đó, ở sâu trong nội tâm của ta, là hy vọng hắn ở lại. Thế nhưng Ôn Phủ Mịch không làm vậy, hắn đã đi. Mà cho đến hôm nay, ta nhớ lại tường tận, mới phát hiện, cách làm của hắn là đúng đắn, hắn là đang giảm thiểu tổn thương với ta. . . . . .”
“Ta không muốn nghe thấy tên của hắn!” Mắt của Thịnh Du Kiệt có chút đỏ lên.
Sự bình tĩnh thường ngày của hắn, thanh nhàn, dự liệu trước hết thảy mọi sự, đều tại đây một khắc tan thành mây khói.
Hắn một tay đẩy tôi ngã trên sô pha, sau đó như dã thú bị chọc giận, mang theo tức giận ngập trời tấn công tôi.
Hắn dùng môi mình, ngăn miệng tôi, đóng chặt những lời hắn không muốn nghe kia.
Cái hôn kia, càng như là gặm cắn, trên môi của tôi, nổi lên cơn đau nhè nhẹ, khi thì sắc nhọn, khi thì chậm chạp.
Một dòng chất lỏng đặc sệt tanh ngọt, lan ra giữa môi lưỡi của chúng tôi.
Máu tanh khơi lên dã tính ẩn nấp trong người Thịnh Du Kiệt.
Động tác của hắn, không có một chút thương tiếc, hung hăng, phẫn nộ, cuồng nhiệt.
Tôi thuận theo hành động của hắn, bởi vì tôi biết, lửa giận, cuối cùng sẽ có lúc tiêu tan, lý trí, sẽ lần nữa trồi lên mặt nước.
Tôi đang chờ đợi, tôi nhất thiết phải nói, nói ra toàn bộ.
Thịnh Du Kiệt liền như vậy giày vò môi lưỡi của tôi, như là phải đem khoang miệng của tôi toàn bộ nuốt vào trong bụng.
Đến sau cùng, môi của tôi gần như đã mất cảm giác.
Rốt cuộc, hắn thả môi của tôi ra, bắt đầu giày vò thân thể của tôi.
Tôi hé đôi môi sưng húp tê dại ra, tiếp tục lời vừa nãy: “Ta nghĩ, Ôn Phủ Mịch hẳn là biết rõ, nếu hắn tiếp tục cố gắng, nếu quấn lấy ta giống như cách ta quấn lấy ngươi, ta là sẽ mềm lòng, ta nhất định sẽ mềm lòng. . . . . . Dù sao, dù sao lúc đó ta yêu hắn sâu sắc như vậy.”
Thịnh Du Kiệt dường như là không nghe, hắn thô bạo mà xé quần áo của tôi ra, tiếng xé rách vải đó, cắt qua một đường khí, như nhát đao lạnh thấu xương.
Nhưng mà tôi biết, hắn đã đem lời tôi nói toàn bộ nghe vào trong tai.
Đúng vậy, toàn bộ.
“Thế nhưng hắn không làm vậy, bây giờ nghĩ lại, ta cần phải cảm ơn hắn, nếu như chúng ta tái hợp, thế thì cái chờ đợi chúng ta, sẽ là khắc khẩu, ngờ vực, lại còn tổn thương lẫn nhau vô cùng vô tận, bởi vì ở trong mắt ta, An Hinh vẫn vĩnh viễn tồn tại giữa ta và hắn. . . . . . Tựa như bây giờ, hắn cũng vĩnh viễn tồn tại giữa ta và ngươi.”
Tay của Thịnh Du Kiệt, cuồng dã mà vuốt ve thân thể của tôi, từng tấc da thịt của tôi, đều cảm thấy đau đớn của trọng lực đè lên.
“Ta không muốn chúng ta làm bộ làm tịch mỉm cười với nhau, mà xoay người đi, trên mặt lại là khoảng không mờ mịt.” Tôi đưa lưỡi, theo thói quen mà liếm cánh môi dưới, đầu lưỡi, cuộn lên một tia máu: “Cho nên, xa nhau, là kết quả tốt nhất của chúng ta.”
Môi của Thịnh Du Kiệt, bắt đầu hôn lên ngực của tôi, gặm cắn, nặng nề cắn nụ hoa lộ ra trong không khí kia.
Giọng nói của tôi, hình như vĩnh viễn cũng không dừng: “Thịnh Du Kiệt, cái ngươi muốn, là ta quên đi tất cả. Nhưng mà thực xin lỗi, ta làm không được, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ rất nhiều chuyện, ta nhớ rõ lần đầu tiên khi thấy Ôn Phủ Mịch, hắn đang ngồi trên mặt đất, rất tĩnh lặng, như là tiếng người ồn ào xung quanh không hề tồn tại. Ta nhớ rõ trên cổ hắn đeo một khối ngọc khắc hình heo con, là mẹ hắn buộc hắn đeo, bởi vì hắn tuổi heo. Ta nhớ rõ, ta từng ôm cổ hắn, nguyện sau nàys ẽ sinh cho hắn thật nhiều chú heo con. . . . . . Những điều đó, ta đều nhớ rất rõ.”
Thịnh Du Kiệt, dừng lại.
“Đừng nói nữa.” Giọng hắn, như là một sự khẩn cầu, mắt hắn, trống rỗng mà sâu thẳm.
Rất nhiều chuyện, vào giờ phút này, đã được quyết định.
Ký ức của tôi, hắn không thể giải thoát, kết thúc tất cả.
Tôi nâng mặt hắn.
Thịnh Du Kiệt, một người luôn bình ổn nhàn nhã kia, sự tự tin đối với tất cả mọi thứ đều dễ dàng có được như trong lòng bàn tay kia, cái người luôn thích nhàn hạ mà dựa vào khung cửa kia, mắt chứa phong tình, môi ửng đào hoa, một Thịnh Du Kiệt câu hồn nhiếp phách kia, đã càng lúc càng xa.
Mà Hàn Thực Sắc cũng như vậy.
Một Hàn Thực Sắc, đáng khinh, nhìn thấy soái ca thì ngậm một miệng nước miếng, không biết xấu hổ mà đắc ý dưới con mắt chán ghét của người khác, người đó cũng càng lúc càng xa.
Hai người, đều là không vui vẻ.
Cho nên, đã đến lúc chúng tôi xa nhau rồi.
Chẳng biết sức lực từ đâu đến.
Tôi lật mạnh người, đặt hắn dưới người tôi.
Chúng tôi đối diện.
Thịnh Du Kiệt nhẹ giọng nói: “Thực Sắc, chúng ta không nên gặp nhau.”
Tôi lắc đầu cười, cái tươi cười kia, rất phong phú: “Thịnh Du Kiệt, có lẽ ta nói như vậy, đối với ngươi rất không công bằng. Nhưng mà ta không hối hận, bởi vì, ngươi cho ta nhiều niềm vui như vậy. . . . . . Thật sự, ta không hối hận chút nào.”
Tiếp đó, tôi cúi mũi xuống, hôn hắn.
Chúng tôi cố sức mà ôm chặt nhau, tình dục cuối cùng, múa may trong môi lưỡi.
Tay của chúng tôi như là phải khảm vào bên trong gân cốt của đối phương.
Mỗi một tấc da, đều đang hấp thụ lấy ký ức cuối cùng.
Tôi ngồi vắt trên lưng của hắn, phân thân của hắn ôn nhu mà cuồng dã đi vào trong cơ thể tôi.
Chúng tôi kịch liệt mà vận động, tình cảm mãnh liệt tán loạn trong xương cốt tứ chi.
Cuối cùng Thịnh Du Kiệt vẫn để tôi hoàn thành nữ thượng vị.
Cho đến bây giờ tôi cũng chưa nghĩ tới, vào lúc tôi mãn nguyện, đã đến cuối cùng của cuối cùng.
Chúng tôi cắn răng, hưởng thụ giây phút sẽ không bao giờ đến nữa này.
Thở dốc, rên rỉ, dục vọng, kiều diễm, mồ hôi mỏng, tứ chi trần trụi quấn chặt nhau, sự buông tha bất đắc dĩ của tuyệt vọng.
Còn có…đôi cánh tự do máu huyết đầm đìa.
[1] 弹簧娃娃: búp bê có gắn lò xo
[2]云舒云卷: vân thư vân quyển: thái độ bình thản
Đúng vậy, ngay cả nét vui mừng duy nhất còn lại này trên mặt tôi cũng không có, chụp tiếp thì có ý vị gì?
Nhân lúc nghỉ ngơi, Sài Sài đi tới giúp tôi xách váy.
“Khi nào thì đi làm giấy chứng nhận?” Nó hỏi.
“Vốn là hôm qua đi, nhưng lúc đó Thịnh Du Kiệt có ca phẫu thuật, nên quyết định hôm khác đi.” Tôi trả lời.
Giọng nói của tôi, bình thản, trong trẻo, đến cả bản thân tôi cũng có chút ngạc nhiên.
“Nhanh chóng đi làm giấy chứng nhận, đợi lát nữa ở tiệc rượu tốt nhất đừng diễn cái trò đào hôn linh tinh gì đó, khi đó chạy thoát cũng vô dụng. Đừng học theo kịch truyền hình kia, bậy bạ, một chút cũng không tôn trọng tình hình trong nước.” Sài Sài vừa chỉnh trang giúp tôi, vừa nhàn rỗi nói.
Hương thơm của phấn phủ nhàn nhạt, vương lên chóp mũi của tôi.
Bụi phấn li ti kia, bị ánh sáng mạnh chiếu vào, lất phất mà rơi xuống.
Theo ánh mắt nhìn đi, trước mặt Thịnh Du Kiệt, dường như có vô số cánh hoa hạnh rơi xuống, vô thanh vô tức, dừng nơi khuôn mặt hắn, vây thành hoang vắng.
Trong nháy mắt, đầu óc của tôi đã trấn tĩnh rất nhiều.
Sau khi chụp xong, từng người chúng tôi liền về nhà, ngồi ở trong xe, tôi càng không ngừng chớp mắt.
Vừa rồi bởi vì muốn xinh đẹp, bèn dùng kính áp tròng của hiệu chụp ảnh.
Đeo như thế, quả thật đôi mắt xinh đẹp lên rất nhiều, nhưng mà rất khó chịu.
Mắt là bộ phận yếu ớt nhất, không chịu được bất cứ thứ gì gắn vào.
Trái tim, cũng giống như vậy, không chứa nổi những vật lạ.
Cho dù chỉ là một hạt bụi nhỏ, ở giữa hai trái tim không ngừng mà cọ xát, sẽ tạo thành tổn thương, sẽ làm cho xuất huyết, sẽ làm cho nhiễm trùng, sẽ đau không chịu được, sẽ tiếc hận cả đời.
“Ngày mai thức dậy sớm một chút đến Cục Dân chính lấy giấy chứng nhận đi, đỡ phải xếp hàng.” Thịnh Du Kiệt nói.
Tôi ngập ngừng một chút, sau đó, dùng giọng điệu điềm đạm nhất từ trước đến giờ nói ra một câu: “Thịnh Du Kiệt, chúng ta. . . . . . tan đi.”
Kế tiếp, là trầm mặc.
Hắn trầm mặc, tôi trầm mặc.
Đã đến dưới lầu nhà hắn, Thịnh Du Kiệt dừng xe.
Hai tay của hắn, nắm tay lái, đôi mắt hắn, bị tóc rối trên trán che mất, ánh mắt khó phân biệt.
Trước kính chắn gió trong xe, để một con búp bê lò xo [1] hình chú thỏ lưu manh mà tôi mua, lúc này, vẫn đang lắc lư.
Bên trong xe, tựa hồ chỉ có nó mới là vật sống.
Không khí ngưng đọng. Nhưng tôi biết, sự ngưng đọng thế này sẽ không kéo dài lâu lắm.
Cho nên, tôi chờ đợi.
Vào cái khoảnh khắc chú thỏ lưu manh dừng lại kia, một luồng giận dữ như lửa xông lên khắp người Thịnh Du Kiệt.
Hắn nắm mạnh tay tôi, kéo tôi ra khỏi xe, kéo tôi vào thang máy, kéo tôi vào phòng hắn.
Mọi thứ đều xảy ra rất nhanh, bước chân ngả nghiêng lảo đảo, tất cả cảnh vật trước mắt đều đung đưa, bên tai còn có cả tiếng gió vù vù.
Mà lòng của tôi, lại là lặng yên.
Cùng lúc tôi bị ném trên ghế sô pha, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa tràn ngập lửa giận kia.
Sô pha là màu xám nhạt, rất mềm mại, cho nên tôi bị bật lên.
Nhưng chỉ bật lên một chút, tôi liền bị Thịnh Du Kiệt đè lại.
Tay hắn, nặng nề mà nắm lấy vai tôi, thân mình của tôi, như là khảm sâu vào lưng ghế sô pha.
Chúng tôi, liền như thế đối diện.
Ánh mắt Thịnh Du Kiệt là vực sâu thăm thẳm không đáy.
“Hàn Thực Sắc, rốt cuộc ngươi muốn ta thế nào?” Hắn chất vấn tôi, giọng điệu, mang theo sự lạnh lẽo sâu kín, còn có cả sự thê lương yếu ớt.
“Ta muốn để ngươi quên ta.” Tôi nói.
Kỳ thật, tôi là muốn dùng một loại giọng điệu bình thản nói ra những lời này, cười nhìn mây hợp mây tan [2], thế nhưng âm cuối của tôi, vẫn là run rẩy.
“Ta quên không được!” Từng từ Thịnh Du Kiệt nói ra, đều chứa nỗi oán giận sâu đậm, còn có cả sự bất đắc dĩ lờ mờ, “Nếu có thể quên, ta đã sớm quên!”
“Phải,” tôi gật gật đầu: “Chúng ta đều quên không được. . . . . . Rất nhiều chuyện, chúng ta đều là không thể quên, cho nên chúng ta phải học cách để nó tồn tại trong lòng.”
“Hàn Thực Sắc, ngươi lại chơi trò giận dỗi rồi.” Thịnh Du Kiệt hít sâu vài hơi, hô hấp bình ổn lại: “Đi ngủ một giấc, ngủ dậy, chúng ta liền đi Cục Dân chính.”
“Ngươi cho rằng chúng ta tiếp tục lừa mình dối người thế này mà được sao?” Tôi hỏi.
“Ngươi mệt rồi.” Thịnh Du Kiệt nói như vậy: “Ngươi không biết bản thân đang nói gì đâu.”
“Có lẽ, ta thật sự không biết bản thân đang nói gì, cũng không biết bản thân đang làm gì, nhưng mà,” tôi nhìn mắt của Thịnh Du Kiệt, màu hổ phách, trong suốt, giờ phút này, mịt mờ sự bi thương mơ hồ: “Ta lại biết, ngươi không vui vẻ.”
Vầng trán của Thịnh Du Kiệt, bỗng nhiên nhăn lại, giận tái đi, một loại giận dữ sau khi bị nhìn thấu sự việc không muốn cho người ta biết trong lòng dâng lên trên mặt hắn: “Hàn Thực Sắc, thu hồi sự tự cho là đúng của ngươi!”
Tôi không để ý hắn, mà tiếp tục nói: “Có những thứ, trốn tránh, là vô ích. Ta vốn cho rằng, chỉ cần hai người yêu thương lẫn nhau, như thế, chuyện gì cũng có thể giải quyết. Thế nhưng ta lại quên mất, càng yêu sâu đậm, càng chịu không được bất cứ hiềm nghi gì. Trong lòng của ngươi, có một hạt sạn rất lớn, ngươi lấy không ra, cho nên ngươi lựa chọn xem nhẹ, nhưng mà cái sự đau đớn cọ xát này, lại là luôn luôn tồn tại. . . . . . Ta nhớ rõ, trước đây lúc Ôn Phủ Mịch và ta chia tay. . . . . .”
“Đừng nhắc đến hắn!” Thịnh Du Kiệt bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, như con thú bị thương.
“Ta phải nhắc đến, ta nhất thiết phải nhắc.” Tôi nhìn thẳng hắn, tiếp tục nói: “Hắn nói ‘Thực Sắc, không có ta, có phải ngươi sẽ vui vẻ hơn nhiều’. Câu trả lời của ta là ‘Đúng vậy, nếu ngươi đi rồi, ta sẽ vui vẻ rất nhiều’. . . . . .”
“Ta bảo ngươi đừng nhắc đến hắn nữa!” Giọng nói Thịnh Du Kiệt nâng cao rất nhiều, nhưng tôi nghe thấy, bên dưới giọng nói lại là trống không, không chống đỡ nổi.
Tôi tiếp tục nói: “Thật ra câu trả lời của ta khi đó, bên trong có nhiều phần giận dỗi. Bất kể là hắn ra đi, hay là ở lại, ta khi đó, đều sẽ không vui vẻ. Ta vẫn luôn không muốn thừa nhận, nhưng mà khi đó, ở sâu trong nội tâm của ta, là hy vọng hắn ở lại. Thế nhưng Ôn Phủ Mịch không làm vậy, hắn đã đi. Mà cho đến hôm nay, ta nhớ lại tường tận, mới phát hiện, cách làm của hắn là đúng đắn, hắn là đang giảm thiểu tổn thương với ta. . . . . .”
“Ta không muốn nghe thấy tên của hắn!” Mắt của Thịnh Du Kiệt có chút đỏ lên.
Sự bình tĩnh thường ngày của hắn, thanh nhàn, dự liệu trước hết thảy mọi sự, đều tại đây một khắc tan thành mây khói.
Hắn một tay đẩy tôi ngã trên sô pha, sau đó như dã thú bị chọc giận, mang theo tức giận ngập trời tấn công tôi.
Hắn dùng môi mình, ngăn miệng tôi, đóng chặt những lời hắn không muốn nghe kia.
Cái hôn kia, càng như là gặm cắn, trên môi của tôi, nổi lên cơn đau nhè nhẹ, khi thì sắc nhọn, khi thì chậm chạp.
Một dòng chất lỏng đặc sệt tanh ngọt, lan ra giữa môi lưỡi của chúng tôi.
Máu tanh khơi lên dã tính ẩn nấp trong người Thịnh Du Kiệt.
Động tác của hắn, không có một chút thương tiếc, hung hăng, phẫn nộ, cuồng nhiệt.
Tôi thuận theo hành động của hắn, bởi vì tôi biết, lửa giận, cuối cùng sẽ có lúc tiêu tan, lý trí, sẽ lần nữa trồi lên mặt nước.
Tôi đang chờ đợi, tôi nhất thiết phải nói, nói ra toàn bộ.
Thịnh Du Kiệt liền như vậy giày vò môi lưỡi của tôi, như là phải đem khoang miệng của tôi toàn bộ nuốt vào trong bụng.
Đến sau cùng, môi của tôi gần như đã mất cảm giác.
Rốt cuộc, hắn thả môi của tôi ra, bắt đầu giày vò thân thể của tôi.
Tôi hé đôi môi sưng húp tê dại ra, tiếp tục lời vừa nãy: “Ta nghĩ, Ôn Phủ Mịch hẳn là biết rõ, nếu hắn tiếp tục cố gắng, nếu quấn lấy ta giống như cách ta quấn lấy ngươi, ta là sẽ mềm lòng, ta nhất định sẽ mềm lòng. . . . . . Dù sao, dù sao lúc đó ta yêu hắn sâu sắc như vậy.”
Thịnh Du Kiệt dường như là không nghe, hắn thô bạo mà xé quần áo của tôi ra, tiếng xé rách vải đó, cắt qua một đường khí, như nhát đao lạnh thấu xương.
Nhưng mà tôi biết, hắn đã đem lời tôi nói toàn bộ nghe vào trong tai.
Đúng vậy, toàn bộ.
“Thế nhưng hắn không làm vậy, bây giờ nghĩ lại, ta cần phải cảm ơn hắn, nếu như chúng ta tái hợp, thế thì cái chờ đợi chúng ta, sẽ là khắc khẩu, ngờ vực, lại còn tổn thương lẫn nhau vô cùng vô tận, bởi vì ở trong mắt ta, An Hinh vẫn vĩnh viễn tồn tại giữa ta và hắn. . . . . . Tựa như bây giờ, hắn cũng vĩnh viễn tồn tại giữa ta và ngươi.”
Tay của Thịnh Du Kiệt, cuồng dã mà vuốt ve thân thể của tôi, từng tấc da thịt của tôi, đều cảm thấy đau đớn của trọng lực đè lên.
“Ta không muốn chúng ta làm bộ làm tịch mỉm cười với nhau, mà xoay người đi, trên mặt lại là khoảng không mờ mịt.” Tôi đưa lưỡi, theo thói quen mà liếm cánh môi dưới, đầu lưỡi, cuộn lên một tia máu: “Cho nên, xa nhau, là kết quả tốt nhất của chúng ta.”
Môi của Thịnh Du Kiệt, bắt đầu hôn lên ngực của tôi, gặm cắn, nặng nề cắn nụ hoa lộ ra trong không khí kia.
Giọng nói của tôi, hình như vĩnh viễn cũng không dừng: “Thịnh Du Kiệt, cái ngươi muốn, là ta quên đi tất cả. Nhưng mà thực xin lỗi, ta làm không được, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ rất nhiều chuyện, ta nhớ rõ lần đầu tiên khi thấy Ôn Phủ Mịch, hắn đang ngồi trên mặt đất, rất tĩnh lặng, như là tiếng người ồn ào xung quanh không hề tồn tại. Ta nhớ rõ trên cổ hắn đeo một khối ngọc khắc hình heo con, là mẹ hắn buộc hắn đeo, bởi vì hắn tuổi heo. Ta nhớ rõ, ta từng ôm cổ hắn, nguyện sau nàys ẽ sinh cho hắn thật nhiều chú heo con. . . . . . Những điều đó, ta đều nhớ rất rõ.”
Thịnh Du Kiệt, dừng lại.
“Đừng nói nữa.” Giọng hắn, như là một sự khẩn cầu, mắt hắn, trống rỗng mà sâu thẳm.
Rất nhiều chuyện, vào giờ phút này, đã được quyết định.
Ký ức của tôi, hắn không thể giải thoát, kết thúc tất cả.
Tôi nâng mặt hắn.
Thịnh Du Kiệt, một người luôn bình ổn nhàn nhã kia, sự tự tin đối với tất cả mọi thứ đều dễ dàng có được như trong lòng bàn tay kia, cái người luôn thích nhàn hạ mà dựa vào khung cửa kia, mắt chứa phong tình, môi ửng đào hoa, một Thịnh Du Kiệt câu hồn nhiếp phách kia, đã càng lúc càng xa.
Mà Hàn Thực Sắc cũng như vậy.
Một Hàn Thực Sắc, đáng khinh, nhìn thấy soái ca thì ngậm một miệng nước miếng, không biết xấu hổ mà đắc ý dưới con mắt chán ghét của người khác, người đó cũng càng lúc càng xa.
Hai người, đều là không vui vẻ.
Cho nên, đã đến lúc chúng tôi xa nhau rồi.
Chẳng biết sức lực từ đâu đến.
Tôi lật mạnh người, đặt hắn dưới người tôi.
Chúng tôi đối diện.
Thịnh Du Kiệt nhẹ giọng nói: “Thực Sắc, chúng ta không nên gặp nhau.”
Tôi lắc đầu cười, cái tươi cười kia, rất phong phú: “Thịnh Du Kiệt, có lẽ ta nói như vậy, đối với ngươi rất không công bằng. Nhưng mà ta không hối hận, bởi vì, ngươi cho ta nhiều niềm vui như vậy. . . . . . Thật sự, ta không hối hận chút nào.”
Tiếp đó, tôi cúi mũi xuống, hôn hắn.
Chúng tôi cố sức mà ôm chặt nhau, tình dục cuối cùng, múa may trong môi lưỡi.
Tay của chúng tôi như là phải khảm vào bên trong gân cốt của đối phương.
Mỗi một tấc da, đều đang hấp thụ lấy ký ức cuối cùng.
Tôi ngồi vắt trên lưng của hắn, phân thân của hắn ôn nhu mà cuồng dã đi vào trong cơ thể tôi.
Chúng tôi kịch liệt mà vận động, tình cảm mãnh liệt tán loạn trong xương cốt tứ chi.
Cuối cùng Thịnh Du Kiệt vẫn để tôi hoàn thành nữ thượng vị.
Cho đến bây giờ tôi cũng chưa nghĩ tới, vào lúc tôi mãn nguyện, đã đến cuối cùng của cuối cùng.
Chúng tôi cắn răng, hưởng thụ giây phút sẽ không bao giờ đến nữa này.
Thở dốc, rên rỉ, dục vọng, kiều diễm, mồ hôi mỏng, tứ chi trần trụi quấn chặt nhau, sự buông tha bất đắc dĩ của tuyệt vọng.
Còn có…đôi cánh tự do máu huyết đầm đìa.
[1] 弹簧娃娃: búp bê có gắn lò xo
[2]云舒云卷: vân thư vân quyển: thái độ bình thản