Khi trời gặp đất - Chương 13 phần 1
Chương 13: Hóa ra tình yêu ở nơi ấy
Cô vẫn ngày ngày đi làm như thường lệ. Thâm tâm Gia Ưu chỉ muốn ở luôn lại văn phòng không về nhà. Cuối tuần cô về nhà ba mẹ ăn cơm. Trong bữa cơm mẹ cô luôn mồm than vãn phải mời dăm lần bảy lượt cô mới chịu về nhà. Lại nhắc đến cả Thiếu Hàng: “Bây giờ hai đứa có hay liên lạc với nhau không?”.
Gia Ưu lắc đầu, cúi đầu cắm cúi ăn. Lúc ở ngoài mộ về, cô rất muốn nói cho ba mẹ biết việc xảy ra ở quán bar. Nhưng bình tĩnh lại cô lại xóa tan cái ý nghĩ ấy. Thiếu Hàng quyết định không nói là có lý do của anh ấy. Thiếu Hàng và Gia Hảo chơi với nhau bao nhiêu năm, dù không có tình yêu thì cũng có tình cảm bạn bè thân thiết, gắn bó thật sự.
Cũng giống cô với Đàm Áo.
Người đã mất rồi, việc gì giờ đây phải cấn cá mãi không buông.
Ăn cơm xong, cô chui vào trong phòng đọc sách. Cô nghe loáng thoáng thấy mẹ gọi điện cho ba: “Bên nhà ông Ngô thu dọn gần xong rồi, công nhân họ nói ở dưới phòng chứa đồ có thùng đồ không biết của nhà ông Ngô hay của nhà mình nữa. Ông tranh thủ ghé qua xem sao nhé”.
Gia Ưu xách túi đi ra: “Để con xuống cho. Ghé qua xong con sẽ về luôn”.
Đến phòng chứa đồ, một cậu công nhân nhìn thấy cô liền chỉ vào thùng đồ dưới đất nói: “Thùng này hình như là đồ của nhà chị”.
Gia Ưu mở ra xem, đó là đồ của Trì Gia Hảo. Chắc là giấy dán bị rơi nên lần trước dọn không để ý bị sót.
“Ừ, của nhà tôi. Để tôi cầm đi luôn. Các cậu dọn xong trả lại chìa khóa cho nhà bác Thu nhé”.
Gia Ưu bê thùng đồ cho vào trong cốp xe, rồi gọi điện cho ba mình nói qua một câu. Cô lái xe về văn phòng.
Đi ngang qua công viên, cô nhìn thấy có nhiều người đang bắc giá đặt kính viễn vọng trên bãi cỏ. Cô không để ý lắm. Về đến văn phòng, Đóa gọi điện rủ đi chơi, mới biết hôm nay có nguyệt thực toàn phần.
Cô sực nhớ ra mình nhìn thấy nguyệt thực toàn phần lần gần đây nhất là cách đây hơn chục năm rồi, khi cô đang học trung học. Hồi ấy cô toàn lấy cớ đi học nhóm để đi chơi cùng Đàm Áo. Tuy ba mẹ cô không quan tâm đến kết quả học tập cùa cô, nhưng theo học tại trường trung học trọng điểm thứ ba trong thành phố cũng đáng để họ tự hào. Thầy cô giáo không quản lý cô khắt khao, thấy cô và Đàm Áo gần gũi nhau liền cho hai người học nhóm với nhau, giúp cho Đàm Áo tiến bộ.
Tối hôm ấy cô và Đàm Áo chạy đến một quán net lên mạng. Vừa đăng nhập đã thấy nick của Thiếu Hàng sáng choang. Cô liền chạy vào chào hỏi: “Chào anh Hàng, anh cũng lên mạng à?”.
“Em lại trốn ra ngoài lên mạng đấy hả?”.
Gia Ưu gửi anh một cái mặt cười: “Anh cũng đang ở trên mạng đấy thôi”.
“Thế thì sao nào. Em chỉ là học sinh trung học thôi mà”.
Gia Ưu bĩu môi: “Anh biết thừa em không thích học đừng chọc em có được không? Sau này em sẽ thi vào đại học Thể dục thể thao, học giỏi quá mẹ em không đồng ý đâu... à mà anh đang làm gì đấy?”.
“Tối nay có nguyệt thực toàn phần, nhớ xem đấy”.
Gia Ưu không buồn để tâm đến việc ấy. Trên đường về nhà cô mới sực nhớ ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy vầng trăng nhuốm đỏ. Cô chẳng thích thú gì với thiên văn địa lý, nhưng nghĩ đến việc ở chỗ nào đó có người cũng đang ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng giống mình, cô bỗng thấy lòng dao động.
“A lô, a lô… không nghe à? Lại mất tập trung rồi à? Thế cậu có đi không đấy?”. Không nghe thấy Gia Ưu nói gì, Đóa cứ a lô mãi trong điện thoại.
“Tớ không đi, vừa đi về đây này”.
“Hả, cậu vừa về nhà à?, ừ thế cũng được”.
Gia Ưu không nói thêm gì nữa gác máy luôn. Cô ngập ngừng hồi lâu mới lấy máy cố định bấm số gọi cho Thiếu Hàng.
“A lô”, giọng Thiếu Hàng vọng lại khe khẽ, khàn khàn.
“A lô, ai đấy ạ?”, vừa nói dứt lời anh lại ho khùng khục.
Gia Ưu lo lắng, buột miệng nói: “Anh ốm à?”.
Quan Thiếu Hàng ho xong liền nói: “Em dùng số nào đấy?”.
“Số của văn phòng em”.
Thiếu Hàng bật cười: “Em sợ anh không nghe số máy di động của em à?”.
“Anh đang ở đâu?”. Cô chẳng buồn quan tâm đến lời chọc ghẹo của anh.
“Ở Bắc Kinh”. Nói xong lại ho tràng dài.
Gia Ưu nghe anh ho mà lòng thắt lại: “Anh lại bị cảm cúm à? Ở đấy lạnh lắm phải không? Bao giờ anh về?”.
“Anh về chuyến mười giờ hôm nay”, Thiếu Hàng uể oải nói: “Có việc gì à?”.
Gia Ưu sực nhớ ra dự tính lúc đầu, lắp bắp nói: “Em chỉ muốn nói với anh là hôm nay có nguyệt thực toàn phần, anh nhớ xem”.
Thiếu Hàng im lặng trong chỗc lát rồi hỏi: “Năm ấy em có xem không?”.
Cô đáp lí nhí: “Có ạ”.
Hai người quay trở về với ký ức xa xăm, trong không khí dường như có thứ tình cảm buồn buồn lan tỏa khắp nơi. Không ai nói với ai câu nào, yên lặng đến độ nghe rõ cả hơi thở của nhau.
“Muộn thế này rồi em vẫn ở văn phòng à?” Mãi sau anh mới lên tiếng phá vỡ im lặng.
“Thì về có...”, mới nói được nửa câu cô nghe thấy có tiếng phụ nữ nói chuyện với anh. Tai cô tinh lắm nên nhận ra ngay giọng nói của Chân Mạn Ninh. Cơ thể vừa nóng lên của cô bỗng lạnh run. Cô nuốt nước bọt trong cổ họng vội vàng nói: “Thôi thế nhé. Anh nhớ nghỉ ngơi, uống nhiều nước vào”.
Gác điện thoại, cô buồn bã bò nhoài người trên mặt bàn làm việc, mặt lúc nóng, lúc lạnh.
Tối về, chẳng hiểu thần sai quỷ khiến thế nào cô lại lái xe đến khu nhà ở của Thiếu Hàng. Đèn nhà anh vẫn sáng.
Lần trước cô đưa Tiểu Đóa về nên biết anh ở đây. Tiểu Đóa cũng cố tình nói số nhà anh cho cô biết.
Chần chừ một hồi cô quyết định xuống xe đi lên trên. Mở cửa cho cô là một phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi. Chị ấy hỏi cô: “Em tìm ai?”.
Gia Ưu cười nói: “Em là bạn của Thiếu Hàng, anh ấy nhờ em chăm sóc chó nhà anh ấy. Em đến đón nó”.
“Trước khi đi có thấy cậu Hàng nói gì đâu”. Chị ấy nghi ngờ, nói rồi nhấc điện thoại lên gọi.
Gia Ưu vội nói: “Tối rồi anh ấy mới gọi cho em. Giờ anh ấy đang bận chị đừng làm phiền. Nhà em cũng có con chó giống này nên em mới bảo cho Bò sữa đến chơi vài hôm”
Nghe thấy cô nói đúng tên con chó, chị ấy dường như yên tâm phần nào: “À, hóa ra là như vậy. Mời em vào nhà”.
Chị ấy mở cửa chống trộm ra mời cô vào nhà.
Gia Ưu đứng ở cửa nhìn lướt quanh nhà. Phòng khách ngoài bộ sô pha, kệ để ti vi và bàn trà ra thì không có gì khác.
“Chị giúp việc cho cậu Hàng theo giờ. Chị tên Thái, em cứ gọi là chị Thái nhé”.
“Chào chị Thái”.
“Chào em, em chưa đến đây bao giờ đúng không? Cậu Hàng suốt ngày đi công tác nên có lần chị phải ở lại cả đêm để chăm Bò sữa. Em không biết chứ Thiếu Hàng quý Bò sữa lắm”.
Gia Ưu cười gượng gạo, sao cô không biết được cơ chứ. Quay người lại cô thấy Bò sữa phấn khích lao từ trong phòng ra.
Chị Thái ngạc nhiên hỏi: “Ngoài Thiếu Hàng ra, Bò sữa chẳng thân thiết với ai đâu. Trước đây cô Mạn Ninh có ghé qua vài lần nhưng nó chẳng bao giờ cho cô ấy động vào”.
Gia Ưu ôm lấy Bò sữa mà lòng đan xen nhiều thứ tình cảm. Nói thực lòng, mình nuôi Bò sữa lớn đến ngần này, từ lúc còn chưa mở mắt đến to đùng như này, ai cũng có thể sờ được hết, trừ Chân Mạn Ninh.
Về đến khu biệt thự “Ấn tượng ban mai”, Bò sữa vui sướng chạy nhảy từ phòng này sang phòng khác. Gia Ưu bắt dừng cũng không chịu dừng, nên cũng kệ. Cô cầm lấy hộp nhạc gỗ đi ra ban công. Trăng đêm chênh chếch chiếu sáng khắp nơi. Bò sữa ngoạm quả bóng chạy ra đòi chơi cùng, cô vỗ vỗ đầu nó rồi ném bóng cùng chơi.
Cô không kìm được lòng mình khe khẽ ngâm nga: “I wiil be your shelter...” Đây là bài hát cô thích nhất trong hơn mười năm nay. Lần đầu tiên nghe thấy cô cười trêu Gia Hảo: “Sau này người theo đuổi chị phải biết hát bài này. Ai hát hay nhất chị sẽ yêu người đó”.
Ngẫm lại, Đàm Áo cũng đã hát bài này cho cô nghe, chỉ có điều không có năng khiếu nên sai hết nhạc, khiến cô cười vỡ bụng.
Điện thoại bỗng reo vang làm cô giật thót mình, vội cầm lên xem là Quan Thiếu Hàng gọi.
“Em đem Bò sữa đi rồi à?”.
“Vâng”. Gia Ưu biết mình về rồi kiểu gì chị Thái cũng gọi điện báo cho Thiếu Hàng biết.
“Trước khi đón ít ra cũng phải nói với anh một câu chứ?”.
Cô bị chẹn ngang họng, lúng búng nói: “Trước khi anh đưa nó đi có nói với em câu nào đâu?”.
Thiếu Hàng bực mình nói: “Lúc nào đưa nó về?”.
Gia Ưu cân nhắc rồi nói: “Để nó sống cùng em được không?”.
“Không được”. Thiếu Hàng từ chối thẳng thừng.
Gia Ưu quyết định chơi xấu: “Dù gì em cũng không đưa nó về nữa”.
Thiếu Hàng tức đến phì cười: “Được được, đúng là nó rất quan trọng”.
Gia Ưu mím chặt môi, đầu dây bên kia văng vẳng lại tiếng tút tút. Anh đã gác điện thoại.
Đợi cho Bò sữa ngủ rồi cô mới về phòng ngủ. Chuẩn bị lên mạng thì chợt nhớ ra thùng đồ mình mang từ nhà kho về.
Mấy bữa trước bà Dĩnh đã mang hết đồ của Gia Hảo đi, cô ngẫm nghĩ lần sau về nhà mình sẽ mang về.
Sợ quên nên cô bê thùng đồ gác lên cái giá ở trong phòng đọc. Quay người đi ra, vạt áo mắc vào góc thùng làm thùng đồ đổ ụp xuống, mọi thứ rơi tung tóe ra ngoài.
Cô cúi xuống nhặt, bỗng thấy một cuốn nhật ký khá mới đập vào mắt. Lòng cô dao động, chần chừ vài giây rồi cô quyết định mở ra xem.
Cô có ấn tượng với cuốn nhật ký này. Gia Hảo có thói quen viết nhật ký. Gia Hảo là người rất kiên trì, có nghị lực. Tối nào cũng hí hoáy viết, viết xong lại cho vào trong ngăn kéo khóa lại. Di vật của Gia Hảo đến hơn ba phần tư là những cuốn nhật ký được viết từ nhỏ tới lớn.
Gia Ưu để ý nhìn thời gian viết, đây là cuốn nhật ký cuối cùng trong cuộc đời Gia Hảo. Cuốn sổ này mới viết nên được khoảng hai, ba mươi trang.
Cô lật đến tuần trước khi Gia Hảo bị tai nạn, đọc ngấu nghiến. Khi đọc xong trang cuối cùng, máu nóng đang chảy trong người cô bỗng ngừng lại. Sự thật bất ngờ khiến cô tưởng như chết đi sống lại.
“Mình đã chuẩn bị xong thuốc ngủ. Thuốc này nhờ Vũ Thông lén lấy ở cửa hàng thuốc nhà cậu ấy. Thông hỏi mình lấy thuốc ngủ làm gì, mình chỉ nói là gần đây hay bị mất ngủ, vậy thôi. Thế mà cậu ấy tin ngay. Nếu cậu ấy biết được số thuốc ngủ này để dành cho Gia Ưu thì không biết sẽ nghĩ gì nhỉ... mình thấy quá bất công?, Mình có điểm gì không bằng chị ấy? Thậm chí mình đã đóng giả thành chị ấy để gần gũi anh ấy, mình làm đến mức ấy vẫn chưa đủ hay sao... mình không có được anh ấy thì không đời nào để anh ấy có được chị gái mình. Mình biết làm thế là quá bỉ ổi. Chị gái mình là người vô tội, chị ấy có biết gì đâu... nhưng không còn cách nào khác, có trách thì hãy trách anh ấy... tất cả sẽ kết thúc trong ngày mai, Mình sẽ không còn phải đau khổ vì tình yêu nữa, cũng chẳng cần phải mất đi lòng tự trọng vì anh ấy nữa. Chỉ có điều chị gái tội nghiệp sẽ phải chôn vùi theo tình yêu của mình”.
Nhanh như chớp, rồi cuối cùng Gia Ưu cũng nhớ ra. Mấy hôm trước khi vụ tai nạn xảy ra, cô bị cảm cúm. Uống hết liều cảm cúm mà vẫn chưa khỏi. Đúng lúc ấy Gia Hảo gọi điện đến, sẽ ghé qua ký túc xá thăm chị nên cô nhờ Gia Hảo tạt qua hiệu thuốc đầu đường nhà mình mua cho ít thuốc. Hôm xảy ra tai nạn Gia Hảo đến thăm. Biết cô ăn rồi liền giục giã cô uống thuốc. Uống xong cô ngủ mất, tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện.
Bác sĩ Lã đã suy đoán rất đúng, cô không nhớ được vụ tai nạn không phải vì mất trí nhớ, mà vì cô không hề nhìn thấy. Cô đã bị đưa lên xe trong tình trạng ngủ mê man!.
Bí mật bao lâu nay đã được vén lên, cô ngồi bệt xuống dưới sàn nhà với khuôn mặt vô cảm đến tận ngày hôm sau.
Bị thúc giục, dồn ép bởi mười mấy cuộc điện thoại của mẹ Đàm Áo, cô xin nghỉ phép rồi đặt vé tối thứ tư đi Hồng Kông.
Mấy hôm nay mải bận rộn bàn giao công việc nên giờ ra khỏi thang máy cô mệt đến nỗi đi như bay trên không. Nếu như bình thường chắc cô chẳng về nhà, nhưng vì giờ có Bò sữa ở nhà nên cô có động lực quay về. Mấy hôm đi Hồng Kông, cô gửi Bò sữa ở chỗ Tiểu Đóa và luôn miệng nhắc nhở không được để Thiếu Hàng đưa nó đi.
Bước vào quán cà phê cô gọi vài chiếc bánh và ngồi xuống kiểm tra thư điện tử, sau đó đọc tin. Đọc được tin nhiệt độ ở các thành phố phía Bắc đang hạ xuống nhanh, cô gửi thư điện tử cho Thiếu Hàng, nhắc nhở anh giữ sức khỏe.
Ăn xong cô về nhà. Cô lái xe vào bãi thì nghe như có ai đó gọi mình.
Quay đầu lại hóa ra là Trương Quần.
Trương Quần đứng đó nhìn cô trân trân.
Cô nổi hết gai ốc bởi ánh nhìn ấy của Trương Quần, liền hỏi: “Cậu ở đây làm gì vậy?”.
“Chờ cậu”
“Chờ lâu chưa?”, Gia Ưu chau mày: “Sao không gọi vào đi động của tớ?”.
“Chẳng sao, trong lúc chờ tranh thủ ngẫm nghĩ một số chuyện”. Nói xong ném điếu thuốc đang hút dở xuống dưới chân rồi lấy giày di di lên. Sau đó mới chậm rãi bước tới.
“Sao thế?” Gia Ưu thấy khó hiểu trước thái độ của Trương Quần “Bộp!”
Đứng cách Gia Ưu hai bước, Trương Quần giơ tay tát cô một cái thật đau.
Gia Ưu bị đánh sửng sốt hỏi: “Trương Quần, cậu điên à?’’.
Lại thấy đối phương giơ tay lên định đánh tiếp, Gia Ưu vội nắm lấy cổ tay của Trương Quần cản lại.
Thoạt đầu Gia Ưu không thèm chấp Trương Quần, quyết giằng tay ra, nhưng mấy lần cũng không giằng nổi. Lúc này cô mới ý thức được là người ấy vốn là một đối thủ đánh nhau rất cừ.
“Tớ làm gì có lỗi với cậu, cậu cứ nói thẳng đi chứ?” Gia Ưu rất khó chịu khi vô duyên vô cớ bị một cái tát.
“Trì Gia Ưu, xem có ai lại bỡn cợt với mọi người như cậu không?”. Trương Quần tức giận nhìn cô trừng trừng: “Bao nhiêu năm nay cậu lừa dối mọi người quá đáng thế?’’.
Hóa ra là vì chuyện này, bỗng chốc Gia Ưu thấy chán nản hẳn: “Trương Quần, tớ cũng không còn cách nào khác”.
“Không còn cách nào khác?” Trương Quần cười khẩy: “Cậu đừng có ra vẻ ấm ức nữa đi. Chúng ta có phải là bạn bè không? Cậu lừa dối tớ mấy năm qua cũng không sao, nhưng cậu lừa gạt cả Quan Thiếu Hàng, cậu có còn tình người không đấy?”.
“Từ đầu đến cuối, người tớ không muốn lừa dối nhất chính là anh ấy. Tin hay không tùy cậu”.
“Đàm Áo thì sao? Chuyện cậu và anh ấy là thế nào?”.
Gia Ưu im lặng.
“Tớ thấy thật không đáng cho Thiếu Hàng chút nào, tình cảm bao nhiêu năm qua của anh ấy lại bị bạn giày xéo lên”. Thấy cô không lên tiếng, Trương Quần liền đúc kết một câu.
“Trương Quần à, cậu không hề biết chuyện của tớ và Quan Thiếu Hàng. Nếu tớ có lỗi với anh ấy thì đó cũng là chuyện của chúng tớ. Xin cậu đừng có đánh giá bừa bãi được không”. Gia Ưu thấy mệt mỏi vô cùng, cô quay người đi không buồn nói nữa
“Tớ không biết?” Trương Quần tức giận nói: “Cậu đánh nhau với anh chàng gì đó ở lớp bên cạnh để rồi bị đánh cho vỡ đầu chính anh ấy đã đi đánh người ta dằn mặt cho cậu. Vì việc này ba mẹ anh ấy đã phạt đứng cả đêm ở trong phòng đọc sách. Hộp nhạc gỗ anh ấy tặng cậu, cậu có biết anh ấy mất bao nhiêu tâm huyết và sức lực hoàn thành trong mấy buổi thức thâu đêm không? Chính tớ đã thu bài hát trong chiếc hộp đó giúp anh ấy đấy. Để hát cho được bài ấy, anh ấy còn theo học một lớp ghita ngắn hạn”.
Gia Ưu sững người: “Lần trước tớ hỏi cậu về chiếc hộp nhạc sao cậu nói không biết!”.
“Lúc ấy tớ tưởng cậu là Trì Gia Hào thì làm sao nói được hả?”
Gia Ưu nhắm mắt lại: ‘‘Giờ nói còn có ý nghĩa gì nữa đâu”.
“Thảo nào cô Hợp nói cậu là đứa vô lương tâm, chẳng sai tẹo nào”.
“Mẹ anh ấy chưa bao giờ thích tớ, giờ chúng tớ chia tay nhau rồi thôi cũng coi là làm vừa lòng người lớn”.
“Thiếu Hàng thì sao hả?”.
Gia Ưu cắn môi xong rồi nói: “Không phải anh ấy có người mới rồi à?”.
“Người mới? Ai hả?” Trương Quần liếc nhìn cô cưởi khẩy: “Trì Gia Ưu cậu làm cho người ta tức phát điên lên phải đi bệnh viện giờ cậu lại còn dám nói những lời ấy à?”.
Gia Ưu quay phắt lại nhìn Trương Quần: “Quan Thiếu Hàng nằm viện á? Chuyện là thế nào hả?”
“Thôi đi, cậu đừng có giả vờ thương vay khóc mướn nữa đi. Hồi xưa tớ luôn nghĩ cậu là người thoải mái, sống có tình, không giả tạo giống em gái cậu. Quan Thiếu Hàng yêu cậu nên tớ theo đuổi thế nào anh ấy cũng không rung động. Tớ nhận thua rồi. Sau này cậu lừa dối hết mọi người, biến thành Trì Gia Hảo. Hồi đầu tớ cứ tưởng là anh ấy lấy Gia Hảo vì muốn lấy hình bóng Gia Hảo cho đỡ quên cậu. Thực sự tớ cũng không ghét bỏ gì Gia Hảo nên trong lòng tớ vẫn thầm chửi rủa Thiếu Hàng. Tớ thấy như vậy là không công bằng với cậu. Nếu như hôm nay không gặp cô Hợp ở bệnh viện, tớ sẽ chẳng biết gì hết hóa ra cậu có chết đâu! Hai người đều rất thông minh, chỉ có riêng mình ngu ngốc. Quan Thiếu Hàng yêu cậu thật lòng là quá xui xẻo. Anh ta chết cũng đáng thôi!”.
Gia Ưu nghe xong lòng nóng như lửa đốt, vội hỏi: “Anh ấy bị làm sao rồi? Cậu nói nhanh cho tớ biết đi”.
Cô càng nôn nóng, Trương Quần càng không chịu nói. Gia Ưu vội vàng lôi điện thoại trong túi ra gọi nhưng đầu dây bên kia tắt máy. Cô càng sợ hãi. Điện thoại của Thiếu Hàng không bao giờ ở trong trạng thái tắt máy, nếu có chỉ là do hai nguyên nhân. Một là ở trên máy bay, hai là điện thoại không ở bên cạnh anh ấy.
Rõ ràng lần này điện thoại không ở bên cạnh anh ấy rồi.
Ý thức được vấn đề, Gia Ưu ngước nhìn Trương Quần nói như van xin: “Trương Quần, coi như tớ xin cậu đấy, hãy nói cho tớ biết Thiếu Hàng sao rồi, cậu khó chịu với tớ, tớ hiểu, đánh thì cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi. Nếu chưa hết hận cậu cứ đánh tớ thêm vài cái nữa được không?”.
Đôi môi mím chặt của Trương Quần rồi cũng đã dãn ra: “Suýt nữa bác sĩ sẽ gửi thông báo xấu về nhà đấy. Tối qua mới được chuyển từ cấp cứu sang buồng điều trị”.
Gia Ưu sợ hãi đến độ mặt mày trắng xanh: “Cậu nói rõ hơn đi, rốt cuộc là thế nào?”.
“Đường Niên muốn mua lại công ty của chúng tớ nhưng Thiếu Hàng không chịu, ông ta chơi đểu, phá hoại dự án lớn chúng tớ đang dốc sức làm. Thời gian gần đây Thiếu Hàng bận rộn vận động cho dự án này được hoàn thành, mặt khác lại phải điều đình với khách hàng và nhà cung cấp. Lại còn phải chống lại áp lực của ông Niên. Đúng là anh ấy đã bị vắt hết sức lực rồi.
Mấy hôm trước anh từ Bắc Kinh bay về giữa lúc đêm hôm khuya khoắt. Kết quả vừa ra khỏi cửa sân bay đã ngất lịm đi. Xe cứu thương đưa thẳng vào bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán là tắc động mạch vành”.
Gia Ưu hốt hoảng đi đến bệnh viện. Đã quá giờ thăm người thân nên cô bị y tá ngăn không cho vào. Cô đứng ngoài đi đi lại lại chóng cả mặt.
Y tá khuyên cô về sáng mai vào: “Muộn rồi, bệnh nhân đã đi ngủ, nếu cô đánh thức bệnh nhân dậy sẽ không tốt cho sức khỏe của bệnh nhân đúng không nào?”.
Cô vội nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ đêm, đúng là đã quá muộn rồi. Cô liền quay về xe ngủ một giấc. Sáng hôm sau vào lại gặp đúng cô y tá tối qua. Cô y tá mỉm cười nhìn cô và nói. “Chị đến sớm thế, bệnh nhân vẫn đang ngủ”.
Gia Ưu vội nói: “Tôi sẽ không làm anh ấy thức giấc, tôi chỉ nhìn anh ấy thôi”.
Thiếu Hàng vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ, cô rón rén bước vào. Ngắm nhìn kỹ nét mặt anh, khuôn mặt trắng bệch xanh xao, đôi môi tím tái không có sắc máu, cặp lông mày chau lại, ống và dây dợ cắm đầy mình.
Cô không kìm được lòng, giơ tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh. Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, lướt những ngón tay quanh khuôn mặt và rồi dừng lại ở đôi môi. Cô cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi anh.
Nước mắt ùa ra rơi xuống má anh, cô vội vàng lấy tay lau đi.
Đôi mắt của Thiếu Hàng chớp chớp vài cái rồi mở to ra.
Nhìn thấy cô, ánh mắt anh đan xen những tình cảm phức tạp. Anh gượng cười. Cô nhìn thấy nụ cười yếu ớt ấy. Anh nói: “Khóc à?”
Cô kìm lòng để nước mắt khỏi trào ra. Cô buồn bực nói: “Ai thèm khóc, bị bụi rơi vào mắt ấy mà”.
Quan Thiếu Hàng nhếch nhếch môi.
Cô đã hết sức kiềm chế nhưng rồi nước mắt cứ trào ra. Cô lấy tay bưng mặt: “Anh có biết lúc nghe Trương Quần nói em sợ thế nào không?”.
Dường như anh muốn giơ tay ra an ủi cô, nhưng rồi không có tí sức lực nào nên đành nhìn cô chằm chằm.
Nước mắt chất chứa bao lâu nay trong cô lúc này tuôn trào ra hết. Cả đêm qua ngủ trong xe nên lớp phấn trang điểm đã phai đi vài phần. Giờ lại khóc nên mặt nhòe nhoẹt trông buồn cười chẳng khác gì mèo chưa rửa mặt. Cô vội bịt mắt anh: “Không được nhìn, sau này cứ nhớ đến em anh lại nhớ đến bộ dạng lúc này thì sao?”.
Dưới lòng bàn tay mình cô cảm thấy anh đang cười rất tươi.
Ghé sát anh mới nghe được giọng nói nhỏ không rõ ràng của anh: “Thế sau này nhớ anh em cũng nhớ đến bộ dạng lúc này thì sao... em không định gặp anh nữa à?”.
Gia Ưu cắn chặt môi, nén chặt tâm trạng suy sụp của mình. Mãi sau cô gượng cười nói: “Em chỉ nói thế thôi, anh đừng tưởng thật”.
Thiếu Hàng không nói gì nữa, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ đau khổ, khiến cho Gia Ưu nhìn thấy cũng thấy lòng mình nhói đau.
Cô chạy ào ra ngoài, sà xuống ngồi trên chiếc ghế băng ở ngoài vườn hoa khóc nức nở.
Tình yêu và đền đáp cô chỉ được chọn một trong hai. Tình cảm trong cô ngày này cũng chống đối lại lý trí, cô hành động lý trí nhưng tâm hồn lại đau khổ.
Điện thoại thỉnh thoảng lại đổ chuông nhắc nhở chuyến bay đi Hồng Kông tối nay. Nhưng vào thời điểm nay, cô làm sao yên tâm đi được? Cô làm sao có thể nói với Thiếu Hàng biết chuyện mình phải đến Hống Kông sống với Đàm Áo?.
Không, cô không làm được điều đó.
“Chào chị Hảo”. Có người gọi cô và đưa cho cô tờ giấy lau mặt.
Cô cầm lấy và luống cuống quay lưng di.
“Chị đừng ngại, em cũng là phụ nữ, em hiểu dược tâm trạng của chị”.
Cô đã nghe ra, đó là Chân Mạn Ninh.
Gia Ưu chẳng giữ kẽ nữa, quay đầu nhìn cô: “Cảm ơn em. Nhưng chị nghĩ là em không hiểu được đâu”.
Chân Mạn Ninh nhìn xuống, thoáng cái thôi, cô mỉm cười và nói: “Chị có thời gian không, chúng ta nói chuyện với nhau vài câu”.
“Em cứ nói đi”.
“Ở đây á?” Mạn Ninh nhìn xung quanh rồi lắc đầu: “Đi chỗ khác nhé”.
Cuối cùng hai người rủ nhau vào quán cà phê. Thời điểm này quán vắng hoe, họ chọn chỗ ngồi ngoài trời và gọi một ấm cà phê đen.
“Thực ra em không quen uống cà phê đen”. Chân Mạn Ninh.
“Thế chúng ta gọi cái khác vậy”.
“Không cần đâu”, Mạn Ninh mỉm cười từ chối: “Anh Hàng thích uống cà phê đen. Thời gian ở bên cạnh anh ấy ngày nào em cũng uống một chút”.
Gia Ưu đờ mặt nhìn cô: “Ninh này, người thẳng không thích nói vòng vo, em muốn nói gì cứ nói, đừng rào trước đón sau”.
Mạn Ninh cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, đôi lông mày nhíu lại. Trông Ninh nhíu mày chẳng xinh chút nào, nhìn đôi lông mày chẳng khác gì hình chữ bát.
“Em muốn chị rời xa anh ấy, rời xa mãi mãi”, Mạn Ninh ngước lên nhìn thẳng vào Gia Ưu, cô không buồn che giấu ham muốn ánh lên trong mắt mình.
“Muốn chị làm thế ư?” Gia Ưu thấy quá hoang đường: “Lý do là gì?”
“Em biết anh chị đã ly dị rồi, nhưng anh ấy vẫn chưa quên được chị. Tuy nhiên, đó cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, em không tin có tình yêu chung thủy, bất diệt”.
Gia Ưu nhướn mày nói: “Vì thế...?”
“Đàn ông quan trọng nhất vẫn là thành công trong sự nghiệp. Đó chính là nguyên nhân tại sao anh ấy dồn hết tinh thần và sức lực cho công việc. Em nghĩ chị cũng đã nghe nói đến hoàn cảnh khó khăn hiện nay của anh ấy. Anh họ em là người quý trọng nhân tài, không chỉ muốn có công ty của anh ấy mà còn muốn có cả anh ấy nữa. Chính vì thế mới yêu cầu em từ Mỹ về đây lôi kéo anh ấy”.