Kết hôn anh có dám không? - Chương 15.1
Chương 15: Kết thúc có lẽ là bắt đầu
1.
“Chào chị, chúng tôi là người ở sở cảnh sát…”. Lúc nhận điện thoại, tay tôi bất giác run rẩy, không sao kìm lại được.
“Chúng tôi đã bước đầu tìm ra nghi phạm của vụ án chị gặp phải khi ở Nhật Bản, đó là vợ cũ của anh trai chị, An Nguyệt”. Một người nói với tôi khi chúng tôi tới sở cảnh sát. Giờ ai còn tâm trạng mà nghe chuyện An Nguyệt cơ chứ? Cố Đại Hải mới là người tôi đang lo lắng cơ mà.
“Vậy đã bắt được chị ta chưa?”. Lâm Sở hỏi.
“Vẫn chưa. Chúng tôi gọi chị Thẩm Ngư đến đây còn vì một chuyện nữa. Chị không có ấn tượng gì về vụ tai nạn cách đây mấy năm sao?”
“Tôi chỉ nhớ mơ mơ hồ hồ thôi, nhưng hình như đó là một người phụ nữ, còn những thứ khác thì tôi không nhớ được.”
“Chúng tôi tìm được một bức ảnh về vụ tai nạn đó nhưng nó khá mờ, không biết chị có thể nhận ra được hung thủ không”. Viên cảnh sát đưa cho tôi một bức ảnh. “Còn nữa, hi vọng cô Lâm Sở đây có thể giúp chúng tôi phục chế lại bức ảnh này. Chúng tôi đã nghe danh cô từ lâu.”
“Được thôi”. Lâm Sở cầm lấy bức ảnh từ tay tôi.
“Chúng tôi đang cố gắng tìm chồng chị, có bất cứ tin gì, chúng tôi sẽ báo cho chị ngay”. Viên cảnh sát nói rồi tiễn tôi và Lâm Sở ra cửa.
“Tôi cầu xin các anh, nhất định phải tìm thấy anh ấy. Các anh hãy đi hỏi An Hoa Thiên, tôi nghĩ chắc chắn anh ta biết, chắc chắn biết đấy”. Tôi nắm chặt tay anh cảnh sát.
Điện thoại của tôi đổ chuông, tôi vội vàng mở máy ra nghe, nhưng lại là mẹ chồng tôi gọi tới.
“Tiểu Ngư à!”
“Mẹ…”. Không kìm được, tôi bật khóc nức nở, nước mắt rơi lã chã.
“Con ngoan, đừng khóc nữa! Đừng lo lắng, bố mẹ tin là Đại Hải sẽ không sao đâu”. Mẹ Cố Đại Hải an ủi tôi. “Con à, về ở với bố mẹ đi, giờ con ở đó cũng không an toàn.”
“Không, con không đi được, con đã làm liên lụy tới Đại Hải rồi, con không thể…”. Tôi nhất quyết từ chối.
“Không sao, con tới đây đi! Nhìn thấy con, bố mẹ mới đỡ thấp thỏm lo lắng”. Mẹ Cố Đại Hải vừa khóc vừa nói.
2.
“Em để chị ra ngoài đi! Chỉ cần chị ra mặt, An Hoa Thiên chắc chắn sẽ xuất hiện.”
“Không được! Giờ không có chứng cớ nào chứng tỏ An Hoa Thiên đang giam giữ anh trai em. Nếu anh ấy về nhà mà không nhìn thấy chị thì bọn em không gánh nổi trách nhiệm đâu”. Cố Tiểu Khê một mực lắc đầu.
Đã ba giờ sáng rồi mà tôi vẫn chưa thể ngủ nổi, chỉ biết đi đi lại lại trong phòng. Đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Tôi vội lao tới nghe máy. Để tránh Hoa Thiên gọi đến, tôi đã thay số di động, không ai biết số này ngoài Cố Đại Hải.
“A lô, Cố Đại Hải à?”
“Không ngờ phải không?”. Đầu kia phát ra giọng nói của Hoa Thiên.
“Anh đã làm gì Cố Đại Hải hả?”. Tôi gần như hét lên.
“Anh rất nhớ em, tại sao không tới tìm anh?”. Giọng anh ta rất bình tĩnh, bình tĩnh đến rợn người.
“Đừng hại anh ấy! Tôi sẽ đi tìm anh, đi tìm ngay bây giờ”. Tôi mặc vội áo khoác.
“Em vội gì chứ? Người nhà hắn đồng ý cho em ra ngoài muộn thế này sao?”. Hoa Thiên cười.
“Vậy anh muốn gì?”. Tôi chỉ muốn chui qua điện thoại, sang bên đó ngay lập tức.
“Sáng mai, anh đợi em ở công viên”. Nói xong, hắn cúp máy.
Sáng sớm, tôi bảo Cố Tiểu Khê đưa tôi ra công viên, nó thấy nên để tôi đi dạo cho dễ chịu nên không phản đối gì.
“Chị dâu, chị đợi ở đây nhé! Em đi mua cho chị chai nước.”
Thấy Cố Tiểu Khê đi xa rồi, tôi lập tức gọi cho Hoa Thiên. “Anh đang ở đâu?”
“Em thông minh thật đấy!”. Giọng Hoa Thiên sang sảng.
“Đừng có nhiều lời! Anh đang ở đâu?”. Tôi chỉ muốn đập vỡ cái điện thoại.
“Ra cổng sau của công viên, em sẽ thấy một chiếc xe ô tô đậu ở đó”. Hoa Thiên nói rồi ngắt máy.
Mở cửa xe, tôi thấy Hoa Thiên đang đeo kính đen ngồi bên trong. “Cố Đại Hải đâu?”
“Vứt điện thoại ra ngoài đi!”. Lúc tôi đang đóng cửa, Hoa Thiên bảo.
“Được”. Tôi nghe theo, nhưng hắn không biết tôi đã tháo sim ra từ trước.
“Em ngoan quá!”. Hoa Thiên vuốt má tôi.
“Cố Đại Hải ở đâu?”
“Im ngay cho anh!”. Hoa Thiên tát tôi. “Anh không muốn nghe thấy cái tên đó! Yên lặng đi!”
3.
“Đúng thế, em đã đặt hai vé máy bay đi Nhật rồi”. Hoa Thiên vừa lau tóc vừa nói chuyện qua điện thoại với An Nguyệt. Hắn không mặc áo, vết sẹo ở bụng sau lần bị An Nguyệt đâm ở Nhật Bản hiện ra rất rõ. Chính vì vết sẹo đó mà tôi đã phạm sai lầm. Nếu biết trước sự tình sẽ thế này thì tôi thà nhận nhát dao đó còn hơn.
“Chị ta không chạy nổi đâu, cảnh sát đã nghi ngờ vụ án ở Nhật là do chị ta làm rồi”. Tôi nhìn Hoa Thiên.
“Thế thì sao chứ? Bọn họ không có bằng chứng”. Hoa Thiên cười rồi ngồi sát vào tôi, đưa tay vuốt tóc tôi.
“Rốt cuộc anh muốn gì?”. Tôi tức giận nhìn anh ta, anh ta còn hôn lên tay tôi nữa.
“Muốn em lấy anh. Em nợ anh nhiều như thế thì phải lấy anh chứ”. Hoa Thiên giữ chặt tôi rồi hôn tới tấp làm tôi không thể cựa quậy được.
“Anh làm gì thế hả?”. Tôi cắn vào môi Hoa Thiên rồi cố hết sức đẩy anh ta ra.
“Em không rời khỏi anh được đâu!”. Trong mắt anh ta hằn lên ánh nhìn giận dữ, tôi biết anh ta rất hận tôi.
“Vậy thì tốt nhất anh hãy để cho tôi được yên, nếu không, thứ anh còn có chỉ là một xác chết mà thôi”. Tôi không chống cự nữa, nhắm chặt mắt lại.
“Được lắm, coi như là em giỏi!”. Anh ta đã chịu dừng lại. “Hãy theo anh về Nhật Bản, khi đó, anh sẽ thả Cố Đại Hải ra.”
“Tôi có tin anh được không?”. Tay tôi run run nắm lấy áo, không dám nhớ lại những chuyện vừa mới xảy ra.
“Em chẳng có sự lựa chọn nào cả. Hoặc là theo anh, hoặc là ở đây đợi xác Cố Đại Hải”. Nói xong, Hoa Thiên bỏ ra ngoài.
4.
Lúc ánh mặt trời chiếu vào mặt, tôi mới biết mình đã ngủ thiếp từ lúc nào, bên cạnh vẫn còn vỏ chai nước mà Hoa Thiên đưa cho tối hôm qua, khi đó, anh ta bắt tôi phải uống hết.
Anh đã bỏ thuốc an thần vào trong nước, em nghỉ ngơi đi!
Một tờ giấy bay xuống.
“Đồ khốn nạn!”. Tôi nhặt nó lên rồi xé vụn ra. Tác dụng của thuốc làm tôi chưa tỉnh táo hẳn, suýt nữa thì ngã khỏi giường. Tôi chống tay xuống, bỗng phát hiện di động của Hoa Thiên đang ở đó, chắc là hắn đã làm rơi lúc định giở trò với tôi.
“May quá!”. Tôi lấy sim điện thoại ở dưới đệm lên rồi lắp vào máy của Hoa Thiên. Điện thoại vừa bật đã có hơn chục tin nhắn gửi tới.
“Trả lời điện thoại đi!”. Tôi thì thầm. “Nghe điện thoại đi mà!”. Tôi vừa gọi cho Lâm Sở vừa lo lắng nhìn ra ngoài cửa, chỉ sợ đúng lúc này, Hoa Thiên lại về.
“Cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi!”. Giọng Lâm Sở gấp gáp. “Cậu đang ở đâu thế?”
“Là Hoa Thiên, Hoa Thiên đang giữ Cố Đại Hải”. Tôi vội nói.
“Cậu phải tránh xa Hoa Thiên ra! Mình đã phục chế lại bức ảnh mà cảnh sát đưa rồi, người ngồi trong xe khi đó chính là…” Đang nói, bỗng nhiên Lâm Sở im bặt.
“Lâm Sở! Cậu sao rồi? Lâm Sở!”. Tôi hét to, không quan tâm mình đang ở trong tình thế nào nữa.
“Đúng là anh không nên đánh giá thấp em”. Giọng Hoa Thiên vang lên trong điện thoại.
“Anh đã làm gì Lâm Sở hả?”. Chưa bao giờ tôi thấy sợ như lúc này. “An Hoa Thiên! Tôi sẽ giết anh!”
“Em sẽ gặp cô ta ngay thôi”. Anh ta nói rồi lạnh lùng cúp máy.
“Buông tao ra!”. Lâm Sở giãy giụa, đầu cô ấy bê bết máu. Hoa Thiên quẳng Lâm Sở xuống sàn rồi trói tôi vào ghế.
“Em chẳng biết nghe lời gì cả”. Hắn giật mạnh tóc tôi.
“Á! Anh là thằng điên!”. Tôi giận dữ nhìn hắn ta.
“Anh điên từ lâu rồi, điên từ lúc biết tin em mang thai đứa nghiệt chủng đó cơ!”. Hoa Thiên nắm đầu tôi đập mạnh xuống bàn.
“Tha cho Lâm Sở đi! Cô ấy không liên quan gì tới chuyện này”. Lâm Sở đang nằm bất tỉnh bên cạnh tôi.
“Không được! Cô ấy biết quá nhiều chuyện”. Hoa Thiên không nhìn tôi.
“Là An Nguyệt đâm tôi đúng không?”. Tôi nhớ lại chuyện Lâm Sở nói khi nãy.
“Cả anh nữa”. Hoa Thiên lạnh lùng nói. “Khi đó, anh cũng ngồi trên xe.”
“Khi đó, anh…”. Tôi không dám tin vào tai mình. Tại sao Hoa Thiên lại làm thế với tôi cơ chứ?
“Anh không cố ý đâu, em biết mà, làm sao anh nỡ nhìn em chết được?”. Hoa Thiên nâng cằm tôi lên.
“Anh không còn là người nữa rồi. Anh độc ác hơn lũ quỷ gấp trăm nghìn lần.”
Đúng lúc đó, Lâm Sở từ từ tỉnh lại. “Đây là…”
“Cô biết quá nhiều chuyện rồi”. Hoa Thiên cầm con dao gọt hoa quả trên bàn lên.
“Dừng lại ngay!”. Tôi sợ hãi nhìn anh ta.
“Hoa Thiên, mày không thoát tội được đâu”. Lâm Sở bình tĩnh nhìn con dao trong tay Hoa Thiên.
“An Hoa Thiên, nếu anh dám làm hại Lâm Sở, tôi sẽ chết ngay trước mặt anh đấy!”. Tôi cố lay cái ghế để nó đổ xuống đất.
“Em dám sao?”. Hoa Thiên quay sang nhìn tôi.
“Hừ, anh đã bao giờ nghe chuyện cắn lưỡi tự tử chưa?”. Tôi cười nhạt.
“Cái gì?”. Hắn ngừng lại.
“Có muốn xem thử không?”. Tôi lè lưỡi ra.
“Đừng!”. Hoa Thiên vội buông dao xuống, lao tới ngăn tôi lại.
“Hoặc là tôi chết cùng Lâm Sở, hoặc là anh thả cô ấy ra”. Tôi lạnh lùng nói.
“Có vẻ như em đã học được cách uy hiếp anh rồi”. Hoa Thiên nhét vải vào miệng tôi rồi đi ra ngoài.
5.
“Em xem, anh đã nấu món cơm rang trứng khoái khẩu của em này, anh còn mua loại hương liệu mà em thích nhất, anh phải đi khắp nơi mới tìm được nó đấy”. Hoa Thiên vừa nói vừa bưng bát cơm vào, rút miếng vải trong miệng tôi ra.
“Thả Lâm Sở ra!”. Tôi nói.
“Em ngoan ngoãn ăn cơm đi! Ngày mai chúng ta lên máy bay rồi!”. Hoa Thiên thổi cơm cho nguội rồi đút cho tôi.
“Không thích sao? Nhưng anh sẽ không làm món khác đâu, đừng có kén cá chọn canh như thế!”. Anh ta đặt bát cơm xuống. “Hay em ăn táo nhé? Nếu không, em sẽ bị đói đấy!”
“Anh không nghe tôi nói hả?”. Tôi nhìn anh ta.
“Em có biết anh vừa bảo gì không? Ngày-mai-chúng-ta-sẽ-bay-về-Nhật!”. Anh ta cầm con dao lên.
“Thả cô ấy ra đi! Tôi sẽ đi với anh”. Tôi quay về phía Lâm Sở, cô ấy vẫn chưa tỉnh.
“Lâm Sở không sao đâu, anh đã xem rồi, cô ta chỉ bị mất máu thôi”. Hoa Thiên nhìn tôi. “Ngày mai, sau khi chúng ta lên máy bay, anh sẽ gửi tin nhắn thông báo nơi Cố Đại Hải đang ở và chỗ này.”
“Anh chắc chắn chứ?”
“Em buộc phải tin anh thôi, không đúng sao?”. Hoa Thiên nhét miếng táo vào miệng tôi. Tôi đành cắn một miếng.
“Em ngoan quá!”. Anh ta vỗ nhẹ lên má tôi rồi cắt thêm một miếng táo nữa.
“Uống cái này đi!”. Anh ta đưa một cốc sinh tố cho tôi. “Hơi đắng đấy, nhưng anh không làm thế này thì em lại không chịu ngoan ngoãn uống thuốc ngủ.”
“Không!”. Tôi lắc đầu quầy quậy nhưng lại bị Hoa Thiên vạch miệng ra, ép uống bằng hết.
“Em lại không nghe lời rồi, đúng là chẳng biết điều gì cả”. Giọng Hoa Thiên dường như càng lúc càng nhỏ dần. “Ngủ ngoan em nhé! Đợi khi chúng ta lên máy bay, mọi chuyện sẽ tốt đẹp như xưa.”
6.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đã ở sân bay, Hoa Thiên đang ngồi bên cạnh, một bên là đống hành lý.
“Em tỉnh rồi hả?”. Hoa Thiên bỏ tờ báo trên tay xuống, quay sang hỏi tôi.
“Sao chúng ta vẫn chưa đi?”
“Bọn an ninh hơi phiền phức, yêu cầu em phải tỉnh táo mới được phép xuất cảnh”. Anh ta nhìn tôi. “Em đừng giở trò gì đấy!”
“Anh nghĩ là tôi sẽ không giở trò sao?”
“Hừ, anh biết là em sẽ không ngoan mà”. Hoa Thiên cầm một vật lên. “Đây là thiết bị kích hoạt, anh đã để hai quả bom ở chỗ Lâm Sở và Cố Đại Hải, nếu em không nghe lời, anh chỉ cần ấn nhẹ một cái thôi, thế là bọn họ sẽ tan thành mây khói.”
“Sang được Nhật thì sao chứ? Sớm muộn gì anh cũng bị bắt thôi”. Tôi nhìn chằm chằm vào vật trên tay anh ta.
“Không ai có thể tìm được em hết! Đợi đến lúc bọn họ phát hiện ra chân tướng sự việc thì chúng ta đã ở một làng quê nào đó bên Nhật rồi”. Anh ta cười đắc ý rồi kéo tôi đứng lên. “Đi thôi, sắp phải lên máy bay rồi!”
“Anh đang làm tôi đau đấy”. Tôi muốn hắn ta buông tay ra.
“Ngoan ngoãn đi!”. Hoa Thiên hạ giọng.
“Cô không sao chứ?”. Một nhân viên bảo vệ của sân bay đi lại phía chúng tôi, chắc vẻ mặt đau khổ của tôi đã làm anh ta chú ý.
“Tôi không sao”. Tôi cười cười.
“Suýt thì quên mất”. Hoa Thiên gỡ chiếc kính đen đang đeo, đưa cho tôi. “Em đeo vào đi!”
“Xin cáo lỗi, do nguyên nhân thời tiết mà chuyến bay tới Nhật Bản phải lùi thời gian khởi hành lại, mong quý khách hết sức thông cảm…”. Từ loa vang lên tiếng thông báo.
“Ha ha ha!”. Tôi bật cười.
“Em cười cái gì?”. Hoa Thiên nắm chặt tay tôi.
“Đúng là người tính không bằng trời tính nhỉ?”. Tôi nhìn Hoa Thiên.
“Câm miệng!”. Tay tôi bị hắn siết đến đau nhói.