Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi - Chương 11

Chương 11: Đưa tình

Trong công việc cũng như trong giao tiếp, từ trước tới nay, Oa Oa đều có một nói một, có hai nói hai, có được lời hứa sẽ cho cô xem thư tình của Lang Hách Viễn, cô lập tức vui như điên, cầm giấy tờ chạy như bay đến phòng làm việc của Tổng ban.

Chủ nhiệm Tổng ban cười ha ha nhận lấy giấy tờ, vốn còn muốn giữ cô và những tin đồn ba mươi nghìn chữ lại để hỏi han, nhưng lúc đó, trong lòng Oa Oa như một ngọn núi mọc đầy cỏ dại, thực sự chỉ nhớ về bức thư tình của Tổng giám đốc Lang nên ba chân bốn cẳng chạy về ngay.

Đến trước cửa phòng làm việc, cô chỉnh đốn lại trang phục, thật không dễ để kìm nén sự kích động nên người cứ rung lẩy bẩy, như kiểu bị trúng gió, nước miếng cứ chảy ầm ầm. Cô hất hất mái tóc, nở nụ cười quyến rũ, lấp lánh đôi mắt rong sáng với giọng mềm mại, đáng yêu, nói với Lang Hách Viễn đang ngồi trước một đống giấy tờ: "Tổng giám đốc Lang, tôi về rồi."

Lang Hách Viễn ngẩng đầu nhìn nụ cười xảo quyệt của cô, đột nhiên nhíu mày: "Ồ", sau đó tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Này, "ồ" là ý gì vậy?

Sếp, sếp không thể lừa gạt người bạn nhỏ này được, cố tình lờ đi thì tội càng nặng thêm đó!!!

Oa Oa nhìn khuôn mặt không biến sắc của Lang Hách Viễn, chỉ có thể rụt tay rụt chân đứng cạnh, đợi anh tự thú. Đợi mãi mà không thấy động tĩnh gì, cô đành lấy hết dũng khí của mình ra, nhắc nhở vị Tổng giám đốc nhanh quên: "Tổng giám đốc Lang, anh nói cho tôi xem thư tình của anh mà."

Đây gọi là không biết sợ là gì, ai cũng biết rằng chọc tức Tổng giám đốc Lang thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Lang Hách Viễn liếc nhìn Oa Oa một cái với vẻ thờ ơ. Oa Oa quyết không sợ thế lực tàn ác, đứng thẳng lưng chờ đợi, đôi mắt ngân ngấn nước chính là bằng chứng tuyệt nhất tố cáo nhà tư bản không giữ chữ tín.

Đôi lông mày lười nhác của Lang Hách Viễn nhếch lên."Vậy người đồng ý với tôi, lúc không có ai thì gọi tôi là Hách Viễn thì sao? Lời nói của người đó có tính hay không?"

Ơ, chuyện đó…

Lần trước, bởi vì cô quá tuân thủ lời hứa nên trước khi tạm biệt mới hét lên hai tiếng "Hách Viễn", kết quả là yêu cầu kì cục của anh ta vẫn tiếp diễn cho tới tận bây giờ, nếu nói lại lần nữa…

Nhưng không nói có lẽ không xong..

Oa Oa nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành phải miễn cưỡng nói: "Hách… Hách Viễn…"

Hại mệnh thì hại mệnh, chỉ có điều, cô không phải cầu tài mà là cầu thư tình. Oa Oa không hám của cải hơn bao người khác, cũng không yêu quyền lực, chỉ duy nhất một điều là quá tò mò và ham muốn scandal và tin đồn. Vì vậy, mặc dù sự tôn kính và sợ hãi đối với Hách Viễn rất mãnh liệt, nhưng tinh thần hi sinh anh dũng vì tin đồn của cô còn mãnh liệt hơn gấp ngàn lần.

Thái độ của Lang Hách Viễn rất kì lạ, nửa cười nửa không, hất cằm về phía túi đựng giấy tờ ở góc bàn, tỏ ý bảo cô mở ra mà xem đi.

Ôi, thật nghiêm túc, Dương quả nhiên không nhìn nhầm người. Tổng giám đốc đúng là người có tình cảm sâu nặng, còn dùng túi đựng giấy tờ để cất giữ thư tình nữa, chứng tỏ anh rất chân thật, rất cẩn thận, đúng là một con người đáng được trân trọng…

Oa Oa cười híp cả mắt, nhấc túi giấy tờ lên, ôm vào trong lòng, cảm thấy nó rất nhẹ. Mở ra, cô thấy bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng. Rút ra, giơ lên trước mặt, Oa Oa đọc được hai chữ to đùng: "THƯ TÌNH"!

Hận đến mức hai mắt nheo lại, cô quay người lại nhìn chủ nhân của bức thư. Trong khi đó, Lang Hách Viễn vẫn nở nụ cười khó đoán: "Mãn nguyện với bức thư tình cô nhìn thấy rồi chứ?"

Mãn nguyện cái con khỉ, đây chính là một sự lừa gạt! Oa Oa căm phẫn tới mức khuôn mặt đỏ ửng, thở cũng thấy nặng nề.

Lúc này, Lang Hách Viễn mới cố tỏ ra ngạc nhiên, hỏi: "Sao vậy, cô không thích bức thư tình đó ư?"

Oa Oa ngẩng mặt nhìn Lang Hách Viễn hồi lâu, sau đó rít lên mấy tiếng: "Sao lại không thích… Tôi rất thích."

"Ồ, vậy cô còn đứng đấy làm gì?". Lang Hách Viễn cố kìm nụ cười tàn nhẫn của mình ở trong lòng, tỏ vẻ nghiêm túc hỏi.

Tốt thôi, khủng hoảng kinh tế mà, thạc sĩ không dễ tìm việc, tiến sĩ cũng vậy. Oa Oa thừa biết cái đạo lí "phú quý không thể ham, nghèo hèn không thể đổi, quyền lực không thể khuất phục" nhưng lúc xảy ra khủng hoảng kinh tế, người anh hùng thốt ra những câu nói cứng rắn này không biết đã chết bao nhiêu nghìn năm rồi, không phải trải qua nên đương nhiên anh ta cũng không thể hiểu được. Trong buổi kinh tế khủng hoảng, không hạ lương, cắt giảm biên chế đã là một ân từ to lớn như trời của công ty rồi. Đừng nói đến chuyện bị Tổng giám đốc lừa gạt, thậm chí bị Tổng giám đốc đánh, cô cũng không thể tức giận được.

Vì thế, Oa Oa hít lấy hít để bầu không khí trong lành rồi nhe hàm răng trắng sáng ra, nói: "Tôi đang làm lễ rửa tội cho bức thư tình của Tổng giám đốc. Trình độ cua gái uyên thâm của ngài được thể hiện trong đó thực sự không khỏi cho bề dưới khâm phục sát đất. Để không phụ lòng trông mong của ngài với bề dưới, tôi sẽ dán hai chữ này lên bàn làm việc của tôi, ngày đêm cung phụng, tranh thủ từng giây từng phút để luyện tập chữ nghĩa hòng theo kịp công phu viết chữ xưa nay chưa từng có của Tổng giám đốc, chỉ dùng có mười lăm nét chữ mà bộc lộ được hết tâm tình của một đấng nam nhi."

Nói xong, cô liền đi thẳng mà không thèm quay đầu lại.

Lang Hách Viễn cau mày. "Đứng lại!". Đứa trẻ kia đã tức giận rồi thì phải.

Oa Oa tiếp tục đi. Dựa vào cái gì mà lừa dối trẻ nhỏ chứ, lẽ nào trước mặt trẻ nhỏ thì không cần giữ chữ tín hay sao?

Lang Hách Viễn thấy bước chân cô không dừng lại, bèn nhắc lại một lần nữa với ngữ khí nặng nề hơn: "Đứng lại!". Sao lại không nghe lời cơ chứ?

Oa Oa vẫn tiếp tục đi, không chịu khuất phục.

Lang Hách Viễn nổi giận quát lớn: "Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?". Còn không nghe lời thì cô chết chắc rồi!

Oa Oa quay người lại, nhìn thẳng vào Lang Hách Viễn, nói với dũng khí khác hẳn ngày thường: "Tuổi nhỏ không thể là cái cớ để lừa gạt, muốn người khác tôn trọng mình thì hãy làm gương cho người khác đi đã!"

Thấy vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt Lang Hách Viễn, Oa Oa lại to tiếng nói thêm: "Ngôn nhi vô tín, thương nhi vô dự [1]."

[1] Nghĩa là nói lời không giữ lời thì kinh doanh sẽ mất uy.

Khuôn mặt u ám, Lang Hách Viễn vòng qua bàn làm việc, đi đến bên cạnh Oa Oa, đe dọa: "Cô thử nói lại một lần nữa xem!"

Oa Oa ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cái cà vạt của anh, to gan nói: "Thương vô tín, công bất thành [2]."

[2] Nghĩa là kinh doanh không có chữ tín thì không thể thành công.

Lang Hách Viễn nắm lấy tay Oa Oa, tàn nhẫn độc ác nhìn cô, khớp xương ở ngón tay hơi lộ ra màu trắng. Nhưng rất nhanh sau đó, đôi lông mày đang cau có của anh bỗng nhiên giãn ra, khóe miệng nhếch lên, hé một nụ cười mỉm.

Ồ, thì ra tiểu nha đầu lớn rồi, biết phản kháng lại này.

Không sai, anh rất thích như thế.

Oa Oa bị thái độ kì lạ của Lang Hách Viễn làm cho sợ đến mất hết dũng khí, chỉ còn dám xoay xoay ngón tay, thể hiện sự căng thẳng trong lòng mình. Đầu óc cô thực sự có vấn đề nên vừa rồi mới hành động không nghĩ đến hậu quả như thế. Đắc tội với Tổng giám đốc, lỗi lầm này cũng khá lớn thì phải. Nhưng sếp đừng đuổi việc cô, nhất định không được! Cô đồng ý nói với Tổng giám đốc ba chữ: "TÔI - XIN - LỖI" mà!

Lang Hách Viễn nhìn tờ giấy viết hai chữ "thư tình" trong tay Oa Oa, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: "Nếu cô muốn biết rõ, tôi sẽ viết cho cô. Nhưng không phải bây giờ."

Cô không nghe nhầm đấy chứ? Tổng giám đốc nói sẽ viết thư tình cho cô sao?

Oa Oa há hốc mồm, cảm giác sợ hãi khiến trong tâm tâm cô nghĩ rằng…

Tổng giám đốc bệnh rồi, phải chữa ngay!

Cả buổi chiều, Oa Oa chỉ ngồi suy nghĩ xem rốt cuộc câu nói của Tổng giám đốc với mình là có ý gì.

Cuối cùng, cô đã đưa ra hai khả năng:

Thứ nhất: nhà không phòng trống trong một thời gian dài nên việc hấp thụ dinh dưỡng của đại thúc kém. Hiện tại, lượn đi lượn lại trước mắt Tổng giám đốc chỉ có mình cô là người khác giới, công việc trợ lí do cô tiếp quản, ngoài Oa Oa ra, mắt của Tổng giám đốc không được tiếp xúc với hoa cỏ bên ngoài, vì thế đã bị cái mầm non Oa Oa này che lấp hai con mắt rồi.

Thứ hai: có thể Tổng giám đốc thích nhũng cô gái non trẻ, càng thích giơ bàn tay ác quỷ của mình ra những người xung quanh. Minh tinh Sơn Tây hay nam chủ nhiệm gì đó trước đây đều là cái cớ để Tổng giám đốc che mắt thiên hạ cái sở thích làm điều tà ác, đúng là khiến người ta phát sợ.

Cô sởn tóc gáy nhìn Lang Hách Viễn đang ngồi sau lớp cửa kính một cái rồi mau chóng chuyển ánh mắt đi, thầm niệm "A di đà Phật" trong lòng vài lần. Đáng thương thay cho cô khi phải làm bia đỡ đạn, chết cũng không thể biết vì sao mình phải chết. Thiện tai, thiện tai!

Bị ánh mắt lén lút của Oa Oa nhìn nhiều lần, Lang Hách Viễn dần dần cũng nhận ra, bèn ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lấm la lấm lét của cô. Thấy mình đã đâm phải đầu súng, Oa Oa liền ngồi thẳng lưng, hít thở thật sâu, cố giữ bình tĩnh.

Có lẽ Tổng giám đốc thích những cô gái có vẻ ngoài non nớt, đáng yêu như một chú thỏ con. Vì vậy, để thoát khỏi bàn tay biến thái của anh ta, cô nhất định phải mạnh mẽ hơn, toàn thân phải toát ra khí phách, phong thái của một người phụ nữ trưởng thành, có như thế, anh ta mới không còn thích chà đạp lên những cô gái trẻ non nớt nữa. Nào, Dương Oa Oa, hãy chiến đấu! Phải biến mình thành bà già để không hợp khẩu vị của Tổng giám đốc!

Trong phút chốc, Oa Oa nhớ lại ánh mắt tà ác của Lang Hách Viễn, toàn thân liền hừng hực ý chí chiến đấu, thậm chí cô còn tỏ ra trưởng thành, nháy nháy mắt. Lang Hách Viễn dựa người vào ghế, đôi mắt nheo lại, nhìn một lát, đột nhiên nhấc điện thoại lên, ấn bốn số. Điện thoại trên bàn làm việc của Oa Oa đổ chuông, cô nhấc máy, liền nghe thấy giọng trầm trầm không vui của Lang Hách Viễn: "Mắt của cô nổi gân rồi sao?"

Oa Oa cầm ống nghe quay đầu lại nhìn Tổng giám đốc một cái, chỉ thấy vẻ mặt sầm sì của Lang Hách Viễn đang nhìn chằm chằm vào mình, tất cả dũng khí lập tức bay đâu mất, lập tức chuyển sang cười ngại ngùng: "Không, không, vì không có gì làm nên tôi tập thể dục cho đôi mắt thôi mà."

Lang Hách Viễn bịt ống nghe điện thoại, nhìn về phía cửa kính không nhịn được cười, nhưng sau lại nghiêm nghị nói: "Xuống gọi Lâm Lang cho tôi!"

Oa Oa nghe xong thì vui sướng nhảy cẫng lên.

Thế là thoát khỏi ánh mắt kì dị của Tổng giám đốc rồi, mặc dù chỉ là vài phút ngắn ngủi nhưng đó cũng là hạnh phúc. Trong hoàn cảnh có cơm là tốt rồi thì không thể chê cơm thiu được!

Vì vậy, cô tưng bừng lấy một cái gương nhỏ từ rong ngăn kéo ra soi, còn chuẩn bị rút son dưỡng môi ra thoa thoa lên môi. Nói gì chứ mấy nữ đồng nghiệp ở bộ phận bán hàng ai ai cũng trang điểm rất tinh tế, nếu bị thua kém họ, sau này còn mặt mũi nào mà tồn tại trước mặt Tổng giám đốc nữa chứ!

Không ngờ son dưỡng còn chưa được thoa lên mô thì điện thoại nội bộ trên bàn lại reo lên.

Oa Oa không suy nghĩ liền nhấc điện thoại, lại là Lang Hách Viễn, giọng nói còn trầm hơn lúc trước: "Cô vừa soi vừa vẽ, chuẩn bị đi đâu vậy?"

Oa Oa tim đập thùm thụp: "Tổng giám đốc Lang, Không phải ngài muốn tôi xuống bộ phận bán hàng tìm giám đốc Lâm sao?"

Thôi xong, xem ra Tổng giám đốc gần đây quá bận rộn, việc chính mình vừa nói ra đã quên ngay được, giờ lại trách cô, đúng là gọi trời trời không đáp, gọi đất đất không thưa, vì thế, Oa Oa cẩn trọng nói: "Ngài còn dặn dò gì nữa không?"

Lang Hách Viễn dừng lại một lát rồi trả lời: "Không có gì nữa."

Không có gì thì gọi điện làm khỉ gì? Câu này Oa Oa đương nhiên là không dám nói ra, trong lòng suy đoán, lại cẩn trọng hỏi thêm: "Hay là ngài định tìm người khác?"

Oa Oa nhìn cái ống nghe một hồi lâu rồi lại quay đầu nhìn vào trong cửa kính, Tổng giám đốc đã bắt đầu nghiêm túc làm việc rồi, lông mày nhíu chặt lại.

Xem ra ước muốn được ra ngoài dạo vài phút của cô đã tan biến trong không trung mất rồi, hic hic.

Lâm Lang vừa bước vào thì nhìn thấy Oa Oa đang ngồi thở ngắn than dài, bèn đi đến bên cạnh cô, lấy ra từ sau lưng một chậu xương rồng đã nở hoa.

Trước mắt bỗng hiện lên một bông hoa màu hồng, Oa Oa lập tức dẹp bỏ tâm trạng rầu rĩ của mình, nở một nụ cười vui vẻ với anh.

"Giám đốc Lâm, cái này anh tặng cho tôi sao?". Hai mắt híp tịt lại, Oa Oa nở một nụ cười ngọt ngào, lại có chút e lệ, thẹn thùng.

"Ồ, nghe chủ nhiệm nói cô có một chậu xương rồng không nở hoa, ngày ngày tưới nước chờ hoa nở, tôi đến cứu chậu hoa đáng thương đang ngày ngày bị tưới nước kia đấy!". Lâm Lang chúm miệng cười, đưa chậu hoa cho cô.

"Cảm ơn, cảm ơn anh! Cây xương rồng này tôi trồng đã được ba năm rồi mà không nở hoa. Tôi thấy lạ lắm, tại sao lại không ra hoa nhỉ?". Oa Oa thận trọng nhận chậu hoa từ tay Lâm Lang rồi đặt bên cạnh chậu hoa của mình. Thật đẹp, đúng là một đôi, tựa như một cô nữ sinh rụt rè, e lệ đứng cạnh một anh chàng đẹp trai, cương nghị vậy.

Oa Oa vừa nhìn vừa lùi, vừa lùi vừa nhìn, cười một cách mãn nguyện…

Lâm Lang cũng cười vì vẻ mãn nguyện của cô, dịu dàng nói: "Không phải là cái gì đặc biệt mà cô lại hài lòng, vui vẻ tới mức đấy sao?"

"Anh biết không, quà không quan trọng ở việc đắt hay rẻ mà quan trọng là người tặng đã dành bao nhiêu tâm tư tình cảm vào nó". Oa Oa vui vẻ cười.

Không hiểu Oa Oa lùi thế nào mà lại ngã đúng vào lòng Lâm Lang. Đúng lúc ấy, sau lưng cô bỗng vang lên giọng nói trầm trầm của một ai đó, xen lẫn vào tiếng gió vù vù giữa hai người đang cứng đơ lại.

Oa Oa không dám quay đầu lại, cô không biết Tổng giám đốc đã ra mở cửa từ khi nào, cũng không biết anh đã nghe được cái gì rồi, nhưng căn cứ những gì cô biết về giọng nói của Tổng giám đốc thì xem ra anh ta đang vô cùng, vô cùng tức giận.

Oa Oa không khỏi sợ hãi.

"Anh tìm thư kí Dương có việc gì?". Lang Hách Viễn liếc nhìn chậu xương rồng rồi hỏi một cách lạnh tanh.

Lâm Lang lập tức cười nói: "Thực ra, tôi cũng không có việc gì quan trọng cả."

"Vậy vào phòng đi, đứng ngoài lâu dễ sinh chuyện". Nói xong, Lang Hách Viễn đi thẳng vào phòng làm việc.

Oa Oa bị câu nói của anh làm cho tức điên lên, tim đập liên hồi, máu dồn hết lên mặt.

Không phải anh đang cho rằng giám đốc Lâm đang theo đuổi cô đấy chứ?

Chỉ là một chậu hoa thôi mà, có đến mức đấy không?

Lâm Lang hết nhìn cái má đỏ ửng của Dương Oa Oa lại nhìn sang vẻ trầm tư của Lang Hách Viễn trong phòng, cảm thấy một bầu không khí rất không bình thường đang ngự trị. Chỉ có một khả năng, đó là giữa hai người này đã nảy sinh một việc gì đó mà không thể nói cho mọi người biết được.

Anh đi nhanh vào trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, khi xong việc đi ra thì liếc nhìn Oa Oa một cái, bước chân vội vã, bộ dạng như thể không dám dừng lại vậy.

Oa Oa rất muốn cảm ơn Lâm Lang vì chậu hoa anh ta tặng cô, liền vội vàng nói: "Giám đốc Lâm…"

Lâm Lang rõ ràng là nghe thấy tiếng gọi của cô nhưng nhất định là không quay đầu lại mà còn đi nhanh hơn xuống tầng dưới, hại Oa Oa nhìn theo bóng dáng anh, chẳng biết làm sao, đành nói nhỏ: "Chắc tôi lại đắc tội với anh rồi, gọi anh, anh không thèm đếm xỉa gì đến…"

Chẳng bù cho Tổng giám đốc, từ trước tới giờ, không khi nào anh không đếm xỉa đến cô. Không biết tại sao, vừa nghĩ tới Tổng giám đốc, khuôn mặt trắng bệch của Oa Oa lại khẽ ửng hồng.

Tổng giám đốc đang làm gì nhỉ? Nếu anh cũng giống như giám đốc Lâm, tặng cô chậu xương rồng thì tốt biết mấy, chắc chắn cô sẽ rất vui.

Bất giác hướng ánh mắt vào trong cửa kính, thấy Lang Hách Viễn với vẻ mặt trầm tư đang dựa vào cửa từ bao giờ, Oa Oa bỗng hoảng sợ. "Tổng giám đốc Lang, ngài có chuyện gì sao?"

Lang Hách Viễn chậm rãi bước đến gần Oa Oa, cúi xuống nhìn khuôn mặt thiếu nữ xuân sắc của cô, nỗi tức giận lại một lần nữa bùng phát. Đột nhiên anh đưa tay nâng cằm cô lên, hỏi: "Bằng thạc sĩ của cô là do ăn uống mà ra đúng không?"

"Hả? Ý gì vậy?". Oa Oa không hiểu Tổng giám đốc đang muốn nói gì.

"Con gái không nên tùy tiện nhận quà của con trai, cô biết không hả?"

"Nếu là quà của ngài thì cũng không được nhận sao?". Chịu thua, Oa Oa vẫn còn nhớ chuyện thư tình, không quản là Lang Hách Viễn viết cho ai, cô cũng phải có.

"Của tôi thì ngoại lệ". Lang Hách Viễn nói, sắc mặt không thay đổi, một chút cũng không xấu hổ.

"Đây có được coi là cạnh tranh không chính đáng không?". Oa Oa mơ màng hỏi.

Lang Hách Viễn lạnh lùng buông một câu: "Tôi có đối thủ sao?"

Hây! Tổng giám đốc, ngài thật giống như chàng hoàng tử thủy tiên ở trong truyền thuyết…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3