Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi - Chương 17
Chương 17: Bộc lộ
Hách Viễn được vợ chồng Dương Tiêu giữ lại ăn cơm, nhờ vậy mà được biết về học lực thật của Oa Oa, thậm chí là hiểu thêm về cách giáo dục của gia đình này như thế nào để biến Oa Oa thành người mơ mơ màng màng như vậy.
Ví dụ 1:
“Oa Oa à, nồi cơm điện vì sao không sáng?”. Mạc Sầu vội hỏi.
Oa Oa không hề lại gần xem sao, chỉ ngồi một chỗ trong phòng ăn, trả lời bâng quơ: “Mẹ, mẹ đã cắm điện chưa?”
“Vớ vẩn, rõ ràng là mẹ cắm rồi”. Mạc Sầu oan ức trả lời.
“Ồ, vậy là mẹ chưa đổ nước”. Oa Oa tập trung vào món sườn xào chua ngọt trước mặt, Hách Viễn chưa kịp gắp thức ăn, Oa Oa đã thò đũa gắp trước, kết quả là bị bố đánh một phát lên tay khiến cô rơi cả đũa. Hách Viễn kiên nhẫn gắp một miếng đặt vào bát cô rồi vỗ nhẹ lên đầu cô: “Ngoan, ăn đi nào!”
Oa Oa không khỏi cảm thấy rất mãn nguyện. Hành động cưng chiều Oa Oa của Hách Viễn càng khiến Dương Tiêu yên tâm hơn.
“Ồ, đúng rồi, con không nói thì mẹ quên mất”. Mạc Sầu vỗ trán, vội đứng dậy.
“Oa Oa, thìa múc canh nhà mình chạy đâu hết rồi nhỉ?”. Chưa được mười phút, Mạc Sầu lại hỏi.
Oa Oa bưng bát nhìn Hách Viễn rồi lại nhìn bố, ngao ngán trả lời: “Mẹ, mẹ nhìn trong túi tạp dề xem!”
Sau khi lục tung mọi thứ, đôi mắt bà sáng lên, “Đúng rồi, con không nói thì mẹ quên khuấy mất đấy!”
Tay cầm thìa canh, thấy Dương Tiêu nhìn mình, khuôn mặt bà đang lúng túng lập tức chuyển sang vẻ thách thức: “Nhìn, nhìn cái gì? Chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ sao?”, đôi mắt gườm gườm nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu im lặng nhìn Hách Viễn, đúng lúc Hách Viễn nhìn Dương Tiêu, ánh mắt hai người có chút thông cảm và khích lệ nhau, cùng gật đầu, không ai nói năng gì, vục đầu vào ăn.
Ví dụ 2:
“Bố cậu có phải là Lang Hinh không?”. Mạc Sầu vừa cười vừa hỏi.
“Vâng, đúng rồi ạ. Bác gái biết bố cháu sao?”
Anh còn chưa kịp mừng vì gặp người quen, mẹ Oa Oa đã cười hì hì, vẻ mặt đắc ý: “Sao lại không biết chứ? Tám năm trước, tôi có đọc trên tạp chí viết về vụ scandal tình ái của bố cậu…”
Mạc Sầu chưa kịp nói hết câu, Dương Tiêu đã nhét luôn quả vải bóc sẵn vào miệng vợ, điềm nhiên bảo: “Em ăn vải đi, nói ít thôi!”
“Vì sao? Tôi rõ ràng…”
Mạc Sầu chưa kịp nói tiếp câu đã bị Oa Oa nhét thêm quả dâu tây vào miệng. Cô cười khì khì với Hách Viễn. “Mẹ em thích đọc Next Magazine nhất.”
“Thực ra bố cậu ấy…”. Mạc Sầu nghĩ vấn đề này nhất định phải nói nên sau khi ăn hết chỗ quả trong miệng, nhả hột ra ngoài, bà tiếp tục nói: “Thực ra, sự việc năm đó của bố cậu đến bây giờ vẫn còn chấn động.”
Dương Tiêu bất lực nhìn vợ rồi quay lại gật đầu với Hách Viễn. “Cậu ngồi nhé, chúng tôi vào trước”. Rồi ông kéo Mạc Sầu về phía lòng mình. Mạc Sầu đang định nói tiếp bỗng nhiên đỏ mặt, lúng ta lúng túng. Hai người nhanh chóng khuất dần khỏi tầm mắt của Oa Oa và Hách Viễn, đi thẳng lên gác.
Liền sau đó là những âm thanh khiến người nghe phải lúng túng, xấu hổ, như là: “Tại sao lại hôn em?”… “Nói xem tại sao anh lại hôn em!”… “Như vậy anh cũng không thể hôn em!”… “Anh không hôn em thì hôn ai?”…
“Bố mẹ em có thường xuyên như thế này không?”
Oa Oa ngồi bên cạnh Hách Viễn, điềm nhiên như không phải hỏi mình, bóc một quả vải bỏ vào miệng, không trả lời.
“Có phải vì thế nên khi tiếp xúc với đàn ông, em rất thản nhiên không?”. Hách Viễn bỗng hiểu tại sao khi anh hôn hoặc ôm ấp vuốt ve, Oa Oa lại điềm tĩnh đến vậy. Bị sự ân ái của bố mẹ ảnh hưởng như vậy ắt hẳn không có thái độ đề phòng mà phụ nữ nên có. May mà Oa Oa gặp được anh, chứ nếu là một người đàn ông khác, chắc chắn cô đã bị xơi tái từ lâu rồi.
Ví dụ 3:
Hách Viễn cũng muốn hôn Oa Oa để trống ngực khỏi đánh thình thịch, vì thế anh cúi người, chạm môi vào má hồng của cô, hôn thật nhẹ nhàng. Cảm thấy vẫn chưa đủ, anh tiếp tục hôn thêm lần nữa. Không dừng lại ở đó, anh lại thêm lần nữa, rồi lần nữa… anh không thể dừng lại được, càng hôn, hương vị trên đầu môi càng ngọt ngào hơn.
Đột nhiên anh bị Oa Oa đẩy ra. Nhìn theo ánh mắt hốt hoảng của cô, anh thấy bố mẹ cô với khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ không biết từ lúc nào đã đứng ngay trước mặt hai người.
Bị bố mẹ nhìn thấy mình hôn nồng nhiệt như vậy, Oa Oa bỗng thấy đầu óc thiếu oxy. Lớn như vậy rồi, mặc dù đã nhiều lần nhìn thấy bố mẹ âu yếm nhau nhưng đến lượt mình, sao cô lại khó chấp nhận thế chứ?
Vì thế, cô vờ giấu mặt vào ghế sofa. Hách Viễn biết rõ Oa Oa đang cảm thấy rất bối rối, nhưng khi kéo Oa Oa vào lòng để cô giấu mặt vào ngực mình thì anh lại nói rất lạnh lùng: “Cháu xin phép cáo từ hai bác, chúng cháu phải đi đây.”
“Nếu chuẩn bị kịp và nếu lo lắng quá thì có thể cưới Oa Oa trước Tết”. Dương Tiêu tỏ ra thông cảm, điềm tĩnh nhìn hai con rồi ôm cả con gái và con rể tương lai vào lòng.
Oa Oa không khỏi choáng váng, ấm ức nói: “Bố mong người ta rước con đi lắm sao?”
Hách Viễn mỉm cười, cúi xuống cái lại cúc áo khoác cho Oa Oa rồi nói với Dương Tiêu: “Được, cháu sẽ cố gắng hết sức ạ. Thực ra, cháu cũng muốn làm đám cưới với Oa Oa trước Tết.”
Oa Oa bực bội nhìn mẹ, hi vọng bà sẽ nói những lời lẽ công bằng. Ánh mắt van nài của Oa Oa khiến Mạc Sầu cảm thấy áy náy, nhưng bà nghĩ, nếu lần này không đồng ý thì đến bao giờ Hách Viễn mới lại có ý định xin Oa Oa về ở cùng, vì vậy, bà nhỏ nhẹ bảo: “Oa Oa, tìm được một người muốn lấy con không dễ đâu, bây giờ… là thời kì khủng hoảng kinh tế đấy!”
Oa Oa nhìn mẹ với ánh mắt thất vọng, thở dài. “Khủng hoảng kinh tế không phải là giúp con gái có thêm những ngày tháng vui vẻ sao?”
Nói xong, cô liền bị Hách Viễn kéo ra khỏi cửa. Dưới ánh mắt hài lòng của bố mẹ, Oa Oa đã bị anh chàng bạch mã kia lừa đưa đến nhà sống cùng.
Oa Oa ấm ức ngồi trong xe, thở dài ngao ngán: “Thật không ngờ. thật không ngờ, sự thông minh của mình lại hại chính mình. Vốn nghĩ là đưa anh về nhà, bố em nhất định sẽ không đồng ý với lời đề nghị để em sống chung với anh, không ngờ bố mẹ lại quyết định bán em cho anh nhanh như vậy.”
Hách Viễn giữ thái độ trầm tĩnh từ đầu đến cuối, thản nhiên nói: “Dù sao thì trước sau em cũng phải kết hôn, sớm muộn vài năm có khác gì nhau đâu.”
Oa Oa bị sốc bởi câu nói của anh, bực bội hết sức. “Nhưng, nhưng… em còn muốn chơi thêm vài năm nữa.”
“Em còn muốn chơi gì nữa chứ?”. Hách Viễn giúp cô thắt lại dây an toàn rồi nhìn thẳng vào cô với vẻ mặt không vui.
“Pikachu”. Oa Oa trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ Tổng giám đốc của mình tức giận, vừa nhìn thấy vẻ mặt anh sầm lại, ngay cả giọng nói của cô cũng nhỏ đi, lí nhí đáp.
“Anh sẽ bảo người ta thiết kế cho em một trò riêng”. Hách Viễn tủm tỉm cười.
“Trang tin Scandal nhé!”. Đôi mắt Oa Oa sáng lên.
“Anh thấy em thường đọc trang tin Scandal đó, được rồi, anh sẽ tranh thủ làm cho em”. Nghe Oa Oa nói về điều này, thực ra anh không hề quan tâm.
“Thế còn… còn… tiền?”. Vừa nhắc đến từ “tiền”, trong đầu Oa Oa liền lóe lên ánh vàng lấp lánh.
“Tiền của anh chính là của em, ngay cả bản thân anh cũng thuộc về em, chẳng lẽ còn không phải sao?”. Hách Viễn nhướn mày.
“Còn nữa, em rất nhớ phòng thí nghiệm”. Oa Oa chợt nhớ đến Lão Thần Rùa, vừa mới rời khỏi ông được sáu tháng mà cô đã bán thân đi rồi, không biết nghe được điều này, ông có nước mắt lưng tròng không.
“Có cần anh quyên góp không? Cũng chẳng đáng bao nhiêu, chỉ vài triệu thôi mà”. Anh liếc mắt nhìn Oa Oa, dửng dưng như không có gì.
Đến lúc này, Oa Oa mới thực sự tuyệt vọng, hầu như chẳng còn lí do nào để từ chối kết hôn cùng Hách Viễn nữa. Ngay cả bố mẹ, Tổng giám đốc cũng có thể mua được thì còn mong đợi điều gì khác ở anh nứa.
Cô thực sự muốn khóc.
Mặt mày khổ sở, Oa Oa dựa đầu vào ghế, đau khổ như phải đối mặt với ngày tận thế. Thấy vậy, Hách Viễn nhướn mày, chu miệng lên.
Trong mắt Oa Oa. Ngoài Hách Viễn ra không hề có một người đàn ông nào khác, vì thế, cô chỉ còn biết ngẩn người đồng ý.
“Lấy anh, ngoài việc chuyển đổi chỗ ngủ ra, mọi thứ của em sẽ không hề thay đổi”. Hách Viễn nhìn cô với nụ cười hiền từ nhất. “Bao gồm cả những thứ em yêu quý cũng không hề mất.”
Oa Oa bĩu môi, rồi cả cơ thể bị Hách Viễn kéo vào lòng với cái ôm ấm áp.
Anh ghé vào tai cô, giọng nhẹ nhàng, âu yếm: “Như thế này vẫn còn chưa mãn nguyện sao?”
Oa Oa thở dài nhìn ra bầu trời, buồn bã trả lời: “Em còn có quyền nói không mãn nguyện sao? Bố mẹ em và anh đã có giao kèo rồi còn gì?”
Thực ra, Oa Oa rất hi vọng những ngày tháng ăn chơi không cần lo nghĩ gì đó đến thật nhanh. Mỗi lần xem một văn bản trên mạng bị bảo vệ nghiêm ngặt, cô càng cảm thấy ngày kết hôn với Hách Viễn rất đáng để mong đợi.
Nhưng khi xe của họ vừa đến trước cổng nhà Hách Viễn, Oa Oa lại muốn bỏ cuộc. Không sai, bãi cỏ có rộng một chút, căn nhà có đồ sộ, bảo vệ có chuyên nghiệp, nhưng những thứ này đều không quan trọng. Quan trọng là Hách Viễn lại bình thản nói, sau khi kết hôn sẽ sang tên ngôi nhà cho cô, bởi vì ở trong ngôi nhà của chính mình, Oa Oa sẽ cảm thấy an tâm hơn, tự do hơn.
Oa Oa hít một hơi thật sâu, rồi lại hít sâu, tự nhủ: “Trấn tĩnh, cần phải trấn tĩnh lại! Dương Oa Oa, mày không phải là chưa nhìn thấy nhà bao giờ, cũng không phải là chưa nhìn thấy tiền bao giờ, nhất định không được để lộ ánh mắt sùng bái! Dù sao cũng chỉ là mấy trăm mét vuông bãi cỏ, ở công viên Triều Dương có vô số. Không phải cũng chỉ là một cái villa sao? Trên tạp chí có vô số. Mấy tên bảo vệ chuyên nghiệp ư? Cái này đúng là hiếm gặp, nhưng đây không thể trở thành lí do để nhận món quà lớn như vậy, nhất định không được, không thể được!
Dương Oa Oa, mày phải tin tưởng mày hoàn toàn có thể đánh bại sự tham lam trong lòng, nhất định không thể vì khủng hoảng kinh tế mà đánh mất đạo đức cơ bản mà một người vợ nên có. Chồng là trời, tặng vợ một món quà như vậy là quà tặng của trời, mày nên rất đỗi biết ơn mà nói rằng: “Cám ơn anh, ông xã yêu quý ạ, anh vất vả nhiều rồi, em không thể nhận được, vì những gì là của anh cũng là của em”.”
Đứng trước bãi cỏ, Oa Oa ngơ ngác lau nước miếng, sau đó nghiêm nghị hỏi: “Đã trả hết tiền chưa vậy?”
Hách Viễn nhướng mày ngạc nhiên, sau khi hiểu ý cô, nở một nụ cười nơi cuối mắt. Câu hỏi của Oa Oa nằm trong dự đoán của anh, anh cố nhịn cười, nói: “Anh trả hết rồi.”
Có phải là quá phô trương không, căn nhà lớn như vậy mà đã trả hết rồi, đúng là giàu có. Oa Oa cảm thấy rất hài lòng, gật gật đầu, nhìn lên rồi lại nhìn xuống, sang trái rồi lại sang phải, ước lượng ngôi nhà, mắt nhìn chằm chằm không rời.
Hách Viễn đến bên cạnh, kéo tay cô bước vào cổng. Anh bấm chuông một lúc, bà giúp việc mới chạy ra mở cửa. Hách Viễn bước vào rồi vẫn thấy Oa Oa còn đứng ngoài bất động như tảng đá, liền cười: “Có khăn giấy đây này, em lau nước miếng đi!”
Lúc này, Oa Oa mới lấy hết dũng khí nói: “Nếu căn nhà chưa trả hết tiền mua, em còn miễn cưỡng nhận nó, nhưng phí sưởi ấm mỗi năm anh vẫn phải trả em, không thì chỉ dựa vào lương của em, ngay cả tiền dùng đồ dùng trong nhà, em cũng không trả nổi đâu.”
Hách Viễn mỉm cười. “Không trả nổi cũng không sao, em có thể trả bằng cách khác.”
Nụ cười của anh khiến Oa Oa sởn gai ốc, cảm thấy trước mắt mình là một con sói to lớn đang nhe nanh vuốt sẵn sàng vồ lấy con mồi, vì thế, cô vội vàng nói: “Việc nhà mỗi người một nửa.”
“Việc nhà đã có người giúp việc rồi”. Anh vẫn cười, nụ cười đáng sợ.
Cô quên mất rằng người giàu có thường không làm việc nhà.
Oa Oa trong lúc rối trí lại rất thông minh: “Vậy chúng ta có thể chia sẻ việc khác, ví dụ như em sẽ làm bữa sáng cho anh.”
“Bữa sáng cũng do người giúp việc quản”. Hách Viễn vừa nói vừa kéo tay vô vào cửa.
“Lẽ nào không có chỗ nào cần mình thật sao?”. Oa Oa lẩm bẩm.
“Có đấy, trên giường”. Hách Viễn gật đầu, ánh mắt sâu khiến người khác phải rùng mình.
“Anh, ý anh là thiếu “lò sưởi” sao?”. Oa Oa lắp ba lắp bắp, trong đầu hi vọng hàm ý của Lang Hách Viễn không giống những gì mình nghĩ.
Hách Viễn không thể chịu được nữa, nếu cứ để Oa Oa nghĩ lung tung như vậy, sớm muộn gì anh cũng bị chọc tức đến chết mất thôi. Anh tiến thẳng đến, cúi xuống bế Oa Oa lên.
Không cần bất cứ động tác nào khác, rất nhẹ nhàng, cơ thể anh ép sát vào vai cô, Oa Oa cảm thấy mình chuẩn bị xuất huyết não. Lúc nào Hách Viễn cũng trông thật hấp dẫn, nhưng cũng rất khôn ngoan, khiến những lựa chọn tiếp theo của cô bắt đầu gặp khó khăn.
Hách Viễn nhoẻn miệng cười, đưa mắt nhìn Oa Oa, ánh mắt âu yếm. “Này, em không nói anh cũng quên mất, giường của anh còn lạnh lắm, làm thế nào cũng không ấm lên được.”
Nằm trong lòng anh, Oa Oa tròn mắt. “Hách Viễn, nghe nói trên thế giới này có một loại đệm gọi là đệm nhiệt điện, bất kể mùa đông hay mùa hè đều có thể dùng được, mà bây giờ khoa học phát triển rồi, lại có cả đệm hồng ngoại nữa, giá chỉ một trăm tám mươi tám tệ… giá siêu thị khuyến mại.”
Hách Viễn liền hôn lên đôi môi đang nói không ngừng của Oa Oa, khẽ cau mày, rất nhanh, anh đưa cô vào phòng mình, nhẹ nhàng đẩy Oa Oa lên giường. Chỉ số IQ của tiến sĩ Oa Oa khiến anh thực sự thất vọng, cách tốt nhất là trực tiếp thực hành, không để cô suy nghĩ, anh không thể tiếp tục kiên trì chờ đợi được nữa.
Anh áp sát vào người Oa Oa, giữ chặt đôi tay đang vùng vẫy của cô: “Nhưng anh cảm thấy em còn dễ chịu hơn cả đệm nhiệt, làm thế nào đây?”
Lúc này, Hách Viễn thực sự quyến rũ cô. Phải biết rằng cả đời này, cái mà Oa Oa không có nhất chính là bản lĩnh vững vàng, một người chuyên xem mấy tin scandal như Oa Oa mà có khí tiết vững vàng chắc sẽ tức chết mất.
Nếu như trong tiểu thuyết, vào hoàn cảnh như bây giờ thì phản ứng của nhân vật nữ chính phải là giãy giụa một hồi mang tính tượng trưng, vì thế, Oa Oa dùng sức đạp ống chân Hách Viễn, nhưng chân chưa kịp đưa ra đã bị anh kẹp chặt mắt cá chân. Anh đá lông nheo: “Lẽ nào em thấy mình không bằng đệm điện sao?”
Oa Oa không phục, lập tức trả lời: “Em tất nhiên là hơn đệm nhiệt rồi, không tin anh cứ thử xem!”. Nói xong, mặt Oa Oa bỗng đỏ bừng lên.
Hách Viễn cố gắng lắm mới không cười ra tiếng ngay lúc đó, anh đột nhiên phát hiện ra rốt cục mình yêu Oa Oa vì lí do gì rồi, đó là vì hai chữ đáng yêu. Những ngày tháng có cô, anh sẽ không còn cô đơn và buồn chán nữa, mỗi giây mỗi phút anh đều cảm thấy rất vui vẻ. Anh nghịch nghịch chiếc mũi xinh xắn của Oa Oa. “Đúng rồi, em tốt hơn, không thử cũng biết mà.”
Oa Oa cảm thấy xấu hổ muốn chết, để mặc Hách Viễn ôm vào trong chăn.
Hôn trán, được thôi, cô chịu được, khi cô hôn con chó nhỏ của mình cũng thích như thế này.
Hôn môi ư? Được, cô vẫn chịu được, dù sao cũng không phải là lần một lần hai, người ta đã tặng cả ngôi nhà cho mình, lẽ nào không thể cho người ta hôn vài cái sao?
Hôn bờ vai, được thôi, cô vẫn chịu được, bờ vai ai chả đáng yêu chứ? Hơn nữa, đây lại là con sói của nhà họ Lang.
Hôn… Lúc này thì không thể chịu được nữa, Oa Oa hét toáng lên: “Anh làm gì thế?”
Hách Viễn im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên từ ngực Oa Oa, nói ra lí do: “Anh đói.”
Ở đó có gì để ăn đâu! Giọng Oa Oa run run: “Đói tại sao lại hôn chỗ đó?”
“Không kịp nữa rồi”. Anh nói, thái độ hết sức bình tĩnh.
“Nhưng, nhưng… ở đó có gì đâu, cũng không thể hết đói được”. Khi Oa Oa nói ra câu này, vẻ mặt đúng là vô cùng ngố. Tại sao anh lại thích hôn lên chỗ trẻ con bú chứ?
Hách Viễn không thèm để ý đến lời giải thích của cô, tiếp tục hôn. Bỗng nhiên điện thoại ở áo khoác ngoài của anh đổ chuông. Cuối cùng, Oa Oa cũng tìm được lí do để chạy thoát, cô vội đẩy vai anh ra: “Hách Viễn, nghe điện thoại đi!”
“Em nghe đi, anh đang bận”. Giọng Hách Viễn có chút nặng nề.
Oa Oa bất lực, chỉ còn cách miễn cưỡng lôi chiếc điện thoại từ trong túi áo anh ra, bấm máy nghe điện thoại: “A lô, ai vậy?”
Người đầu dây bên kia không ngờ rằng nghe điện thoại của Lang Hách Viễn lại là một người phụ nữ nên ngẩn ra trong giây lát rồi nói: “Xin chào, xin hỏi Tổng giám đốc Lang có đó không ạ?
“Có, anh đợi một chút! Á, Hách Viễn, anh cắn vào chỗ đó của em rồi, nhột quá…!”
Hách Viễn vội bịt lấy miệng Oa Oa để tiếng rên rỉ của cô không vọng sang đầu dây bên kia.
Người kia im bặt, một lúc sau mới có giọng khá bình tĩnh phát ra: “Oa Oa, cho tôi gặp Tổng giám đốc Lang!”
Là giọng của Lâm Lang.