Thời gian hoa nở - Chương 10 - part 02
Miệng líu cả lại, lèo nhà lèo nhèo, chỉ nghe thấy cô nói một câu, Thang Hi Hàn chợt cau mày: “Viên Viên, em làm sao vậy?”
“Em chẳng làm sao cả...”
Loạt soạt loạt soạt, đến nói cũng không rõ nữa. Anh tức tối nghĩ bụng, chắc chắn là uống rượu rồi, bây giờ mắng thì cũng chẳng có tác dụng gì. Cố gắng dùng giọng bình tĩnh nhất có thể, anh hỏi: “Bên cạnh em có ai không? Bảo họ nói cho em địa chỉ khách sạn, rồi em nói cho anh, anh qua đón em.”
Tiểu Viên mơ màng nhìn xung quanh, chợt nhìn thấy một dáng người quen quen, liền cất tiếng gọi: “Lý Phổ! Anh biết chỗ này là chỗ nào không?”
Lý Phổ ngay lập tức lao đến, nhìn thấy Tiểu Viên và Mục Mục mỗi người một ngả nằm vật ra sofa, cuối cùng thì con gà mái này cũng say rồi, đã đến lúc anh có thể tiếp cận con gà con nọ. Nghe thấy Tiểu Viên nói gì đó có bố mẹ, anh ta bước đến, nói: “Bố mẹ em định đến đón à? Một lúc nữa anh đưa em về, bảo bố mẹ em không phải lo lắng đâu.”
“Ừ, có được không?” Tiểu Viên nói vào điện thoại.
Nếu lúc này Thang Hi Hàn đứng trước mặt Tiểu Viên, thì vẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt hình viên đạn của anh nhất định sẽ khiến cho Tiểu Viên biết là có được hay không. Nhưng lúc này anh lại đang nói chuyện điện thoại. Tiểu Viên trong cơn say, cô liền lớn tiếng hỏi lại: “Có được không hả?”
Anh nghiến răng phun ra vài chữ: “Em nói xem?”
“Em nói à? Em bảo được đấy!”
“Chu Tiểu Viên, bảo cái người lúc nãy bảo sẽ đưa em về nói chuyện với anh.”
Anh có quen người ta không? Tiểu Viên ngật ngưỡng đưa điện thoại cho Lý Phổ: “Gặp anh đấy.”
Lý Phổ đúng là một tên ngốc, cầm điện thoại, nói: “Bác trai, cháu chào bác ạ!”
Thang Hi Hàn bực bội nói: “Tôi không phải là bác trai.”
Tên ngốc Lý Phổ tiếp tục chém: “Gì nhỉ? Vậy là anh trai phải không ạ? Một lúc nữa tôi sẽ đưa Tiểu Viện về, anh không phải lo đâu.”
Lông mày Thang Hi Hàn càng nhíu chặt, tên nào thế này? Anh hỏi: “Anh là...?”
Lý Phổ trả lời: “Tôi là người đang theo đuổi Tiểu Viên.”
Trên đường lái xe tới khách sạn, trong lòng Thang Hi Hàn chỉ lặp đi lặp lại duy nhất một ý nghĩ: “Chu Tiểu Viên, em chết chắc rồi, mới chỉ làm phù dâu có một ngày, thế mà đã cặp kè với tên con trai khác.”
Tiểu Viên mặt mũi đỏ gay, người mềm nhũn nằm vật trên sofa phì phò ngủ, gọi liền mấy câu cũng không có động tĩnh gì. Thang Hi Hàn biết lúc này có tức giận với cô cũng bằng không, đương nhiên là chẳng có tác dụng gì. Cô dâu, chú rể đều tới tiễn cô, Thang Hi Hàn mỉm cười gật đầu chào lại nhưng chẳng nói năng gì rồi dẫn Tiểu Viên đi. Lý Phổ nhìn thấy Thang Hi Hàn liền nói: “Xin đợi một chút, anh là gì với cô ấy?”
Thang Hi Hàn đanh mặt lại, lắc lắc Tiểu Viên: “Em nói cho anh ta biết, anh là gì của em?”
Tiểu Viên ngật ngưỡng chỉ nghe thấy mấy chữ “là gì của em”, cô ngước lên nhìn Thang Hi Hàn: “Người đàn ông!”
Anh nhẹ nhàng tiến về phía Lý Phổ, nhẹ nhàng nói: “Anh nghe thấy chưa, tôi là người đàn ông của cô ấy!”
Anh nhìn thẳng vào Lý Phổ nói câu nói ấy, hoàn toàn không để ý sắc mặt của Lý Phổ ngày càng xám xịt, sau đó Tiểu Viên Đã bị anh đưa đi mất.
Chú rể giật giật cô dâu nói: “Làm sao giờ? Anh họ đúng là nhìn lầm người rồi.”
Cô dâu Chim sẻ nhỏ liếc nhìn Mục Mục đang nằm trên sofa, nói: “Chẳng phải vẫn còn một cô nữa đó sao?”
“Chu Tiểu Viên, em có tự đi được không đấy? Nhanh lên chút đi!”
Bây giờ anh đang cố kìm nén cơn giận, nhưng đối phương say rượu thì vẫn chưa tỉnh, chẳng cần biết anh đang tức tối hay đang giảng giải gì, đều là đàn gảy tai trâu hết.
“Hu hu, Thang Hi Hàn, em đau chân!” Khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại, có vẻ không phải nói dối.
Thang Hi Hàn cúi đầu nhìn: “Em là heo à, giày đâu rồi?”
Ai mà biết được cô đi đứng kiểu gì chứ? Anh đã nửa dìu nửa ôm đưa cô đi rồi, cô lại còn làm mất đâu một chiếc giày.
Cô ngật ngưỡng trả lời: “Chân em đau...” Tiểu Viên say rồi, nhưng lúc này cũng tỏ ra biết điều nói nhỏ hơn một chút, không dám đổ thêm dầu vào vạc lửa Thang Hi Hàn nữa.
Anh nhìn lại con đường lúc nãy, nào có thấy bóng dáng chiếc giày nào. Thấy cô đứng đó nhìn anh một cách đáng thương, vẻ mặt tội lỗi, trong lòng anh chợt chững lại, bỗng nhiên mềm oặt đi, mắng cô thì cũng chẳng tìm lại được giày. Anh cúi người nắm lấy chân cô, cởi chiếc tất ra xem xét. Không có vết thương nào, chắc là do giẫm phải hòn đá nào đó nên đau thôi. Anh khẽ thở dài một tiếng, chẳng biết hôm nay là ngày gì nữa? Nhà để xe của khách sạn chật kín cả, hại anh phải để xe cách đó hai ngã tư, với tình hình này, chắc anh phải cõng cô đi qua hai ngã tư ấy rồi.
Anh đi tất lại cho cô, xoay lưng, nói:”Nhanh nào, lên đi nào.”
“Hả?”
“Nói với em bao nhiêu lần rồi hả? Là bạn gái anh thì không được nói “hả” nữa.” Anh mất bình tĩnh nói.
Một cơn gió lạnh buốt ùa tới, hình như cô cũng đã lấy lại chút tỉnh táo, ngoan ngoãn trèo lên lưng anh. Thang Hi Hàn cõng cô ngược gió tiến về phía trước.
Đêm đã về khuya, ánh đèn đường lung linh. Vì nhiệt độ mấy ngày nay đột nhiên hạ thấp, thế nên người đi đường cũng không đông lắm, thế nhưng có một chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú lúc này đang nhẹ nhàng cõng một cô nàng đang say khướt, bước đi trong đêm lạnh căm căm.
Người qua đường mỗi khi đi qua hai người đều không giấu được sự tò mò, liếc trộm hai người một cái. Ngọn đèn đường màu vàng cam toả ra từng tia sáng ấm áp, nhẹ nhàng bao trùm lên cơ thể hai người. Có lẽ trong mắt của những người đi đường đã không kìm chế nổi và cười thầm, cũng cảm thấy đây quả là một khung cảnh vô cùng bình yên.
Không lâu sau, anh chợt nghe thấy âm thanh tóp tép, những giọt nước rơi vào cổ, chợt có cảm giác giật mình: “Em đang làm gì thế?”
“Em... em đang ăn táo.”
Hãy còn thoải mái quá nhỉ? Sắp ăn cả cổ anh rồi đây này. Thang Hi Hàn dở khóc dở cười: “Em lấy đâu ra táo thế?”
“Em không biết, tự nhiên lúc nãy mò thấy trong túi áo, anh ăn không?”
“Không ăn!”
“Ăn đi mà, ngọt lắm.”
“Em ngậm miệng lại cho anh, Chu Tiểu Viên! Chờ đấy, xem ngày mai anh xử lý em thế nào, đã say rượu rồi lại còn lằng nhằng với tên khác, giờ lại còn ăn táo trên cổ anh nữa!”
“Nhưng mà táo ngọt lắm, anh ăn một miếng đi.” Cô vẫn y như hồi nhỏ, giơ quả táo ra trước mặt anh một cách rất sỗ sàng, rồi đưa hết từ trái lại đưa qua phải, lúc lắc trên lưng anh. Anh chỉ biết trả lời: “Được rồi, được rồi, anh ăn, em đừng có lắc nữa!”
Một người lớn thế này, giữa mùa đông ôm người khác chặt như buộc bánh chưng, trọng lượng cũng không hề nhẹ, sao mà có thể giữ cho cô ấy không lắc được chứ? Nghe tiếng anh cắn một miếng, cô mới hài lòng buông tay ra, tiếp tục ăn một mình.
Một lúc sau, chẳng có động tĩnh gì trên lưng nữa, xem ra cô nàng ăn hết táo rồi. Mặc dù bây giờ cô mê mệt chẳng biết gì, chắc là cũng chẳng hỏi han được gì, nhưng anh vẫn không kiềm chế nổi, hỏi: “Viên Viên, hôm nay em đã hẹn trước với cái tên Lý Phổ đó đấy à?”
Trên lưng vẫn im lìm, anh vừa có chút ghen tuông, có vừa chút ngại ngùng. Không nói năng gì chẳng lẽ coi như là thừa nhận? Anh cũng im lặng, hàng ngàn hàng vạn cảm giác rối bời trong lòng mà không thể nói ra. Đến gần chiếc xe, anh đặt cô xuống, quay đầu nhìn lại mới phát hiện, hoá ra cô vừa ngậm hạt táo vừa ngủ.
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên xe, dùng tay móc hạt táo trong miệng cô ra, vứt đi. Hình như cô cũng cảm nhận được, chép chép miệng vài cái, rồi lọ mọ tìm cho mình một tư thế thoải mái nhất và chìm sâu vào giấc ngủ. Anh nhìn thấy cảnh đó, bất chợt bật cười, dịu dàng hôn nhẹ lên đôi môi cô đang chu ra, trên đó vẫn còn chút mùi vị của quả táo.
“Uống nước!” Cô đập xuống giường, chẳng nể nang gì, hét lên. “Uống nước! Hu...”
“Được rồi, chờ một lúc, đừng gào nữa!” Thang Hi Hàn nói xong cũng ngẩn ra, còn cô ngồi trên giường nôn thốc nôn tháo.
Một mùi chua bốc lên.
Cô vợ nhỏ của anh ngồi giữa một đống sản phẩm, dùng đôi mắt lờ đờ nhìn về phía anh.
Thang Hi Hàn tức giận nói: “Lần sau mà em còn dám uống rượu nữa thì đừng có trách anh!”
Lúc này Tiểu Viên như cũng biết điều, ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Đừng có nôn nữa, còn nôn nữa là anh đánh cho đấy.” Thang Hi Hàn vừa dọn dẹp đống sản phẩm vừa nói.
Tiểu Viên lại ngoan ngoãn gật đầu một cách đáng thương, một giọt lệ tràn ra nơi khoé mắt.
Thang Hi Hàn thở dài một tiếng, mất sạch dũng khí.
“Được rồi, được rồi, ngoan nào, không mắng em nữa. Lần sau phải nhe lời, biết chưa?”
Cô sung sướng ngã vào vòng tay anh. Lợi dụng lúc đầu gục xuống, cô tựa vào người anh lau sạch khoé miệng.
Họ cứ ngồi như vậy đến mãi nửa đêm.
Cô ngủ cực kỳ không yên, Thang Hi Hàn chỉ còn cách ngồi bên cạnh cô.
Lại đòi uống nước! Thang Hi Hàn đỡ cô dậy, đưa chiếc cốc qua, cho cô uống được một ngụm.
Cô no nê nằm vật xuống, lẩm bẩm một câu: “Thang Hi Hàn là một tên tồi.”
Sặc! Anh không uống nước mà cũng bị mắc nghẹn. Cái cô Chu Tiểu Viên này!
“Thế ai thì tốt đẹp hả? Lý Phổ à? Em mới quen anh ta chưa được bao lâu. Đồ ngốc!”
“Lý Phổ? Lý Phổ... anh ta đang cưa cẩm em, còn tặng hoa, được một thời gian rồi...” Cô lẩm bẩm một cách vô thức.
“Còn thế nữa?” Thang Hi Hàn khổ sở phục vụ suốt một đêm, chẳng được cảm ơn câu nào, lại còn bị nói là tên tồi, tình địch thì tự nhiên ở đâu chui ra, đúng là điên hết chỗ nói!
Sau khi đánh mất “quả lựu đạn”, Chu Tiểu Viện chìm vào giấc ngủ ngon lành. Còn lại Thang Hi Hàn cứ nhìn khuôn mặt cô, rồi nghiến răng nghiến lợi, lòng dạ rối bời.
Mẹ Tiểu Viện bị say xe nặng, nên trước giờ rất ít khi ra ngoài. Nhưng một buổi sớm nọ, bà đã chuẩn bị đầy đủ thuốc men, cùng với bố Tiểu Viên lên đường. Cô con gái dọn ra ngoài cũng khá lâu rồi mà vẫn chưa về nhà lấy một lần, nói là Quân Quân có một căn nhà ở gần bệnh viện nên cô tạm thời dọn về đó ở tạm. Nhưng cái con bé này, từ bé đã chẳng giấu được chuyện gì, bà có cảm giác dạo gần đây cô có gì đó không bình thường, chắc không đơn giản chỉ là chuyện chuyển nhà. Chẳng ai hiểu con gái bằng mẹ, thế là bà quyết định đích thân tới xem sao.
Khi hai ông bà đến cổng khu nhà thì có chút bất ngờ. Toàn những căn nhà đẹp thế này, chắc là mới xây đây. Chắc là phòng để chuẩn bị kết hôn đây. Quân Quân để cho Tiểu Viên ở?
Đến chỗ thang máy nhưng không lên được, mẹ Tiểu Viên nói vào bộ đàm rồi đứng đợi. Lúc sau, một giọng nói uể oải, mệt mỏi, vẫn còn ngái ngủ vang lên. Cái này thì không vấn đề gì, vấn đề ở chỗ, đó là giọng Quân Quân! Mẹ Tiểu Viên nhìn bố Tiểu Viên, bố Tiểu Viên lại nhìn mẹ Tiểu Viên, ánh mắt hai người nhìn nhau cùng chung ý nghĩ: “Cái gì đang diễn ra thế này?”
Tiểu Viên trốn phía sau lưng Thang Hi Hàn, run cầm cập. Thang Hi Hàn lại tỏ ra hết sức bình tĩnh, thuật lại ngắn gọn sự việc xảy ra tối qua, trong lúc nói chuyện đã vô tình làm lộ ra mối quan hệ giữa anh và Tiểu Viên.
Khi hai ông bà nói chuyện với nhau, tất thảy đều phóng một ánh mắt gầm gừ về phía Tiểu Viên. Mẹ Tiểu Viên: “Yêu thì giấu bố mẹ làm gì? Chúng tôi cấm cô chắc?” Thang Hi Hàn: “Làm bạn gái anh xấu mặt lắm hay sao mà phải giấu giếm như vậy?” Tiểu Viên nhìn xa xăm: “Còn chưa kịp nói mà.”
Sau khi nghe xong, mẹ Tiểu Viên hắng giọng nói với Tiểu Viên: “Cô giấu cũng kỹ đấy nhỉ!”
Tiểu Viên lí nhí: “Mẹ, lần sau con không dám thế nữa đâu.”
“Cái gì, lại còn có lần sau?”
“Không có nữa đâu, từ nay con không dám uống rượu nữa.”
“Tôi không nói chuyện đấy, tôi nói chuyện cô và Quân Quân yêu nhau mà không thèm nói gì kia.”
“Cái này cũng không dám nữa, không dám nữa! Lần sau mà có yêu ai, nhất định con sẽ nói với bố mẹ.”
Thang Hi Hàn miệng cười méo xệch.
Khi hai ông bà chuẩn bị ra về, mẹ Tiểu Viên nhìn Tiểu Viên dặn dò kỹ lưỡng: “Giờ chỉ ở có một mình, phải chú ý... an toàn.”
Cô nàng Tiểu Viên ngốc nghếch lập tức trả lời: “Không sao, anh ấy sống ngay bên cạnh.”
Mẹ Tiểu Viên trừng mắt nhìn cô, nói từng chữ, từng chữ một: “Vẫn phải chú ý an toàn.”
Tiểu Viên chẳng hiểu mô tê gì, ngẩn ra đáp: “Vâng...”
Mẹ Tiểu Viên lại tiếp tục bổ sung: “Phải chú ý an toàn về mọi mặt!”
Sau khi tiễn hai ông bà về, Thang Hi Hàn cười rồi nằm xuống sofa. Tiểu Viên nghe tiếng cười của anh, cuối cùng cũng hiểu ra, hằm hè nhìn anh, nói: “Thực ra, em cũng chẳng cần phải chú ý an toàn nữa.”
“Vì sao?”
“Vì anh sắp chẳng phải là bạn trai em nữa rồi.” Rượu đã tỉnh từ lâu, trí nhớ cũng trở lại rồi, hoá ra cái việc mượn rượu tiêu sầu này chẳng có chút tác dụng gì. Chẳng thể quên được bất cứ điều gì, trong lòng rõ ràng còn rất đau, đúng là rượu chẳng có chút tác dụng nào. Bây giờ ngoài việc đau lòng, đầu cô cũng rất đau.
Nụ cười tắt ngấm: “Là vì cái tên Lý Phổ đó à?”
Tiểu Viên vô cùng tức tối, rõ ràng là anh lăng nhăng, mua cho em có một cái bánh thôi mà đã làm quen được với cô bán bánh, lại còn mấy cô gái hồng nhan tri kỷ gì đó nữa chứ!
Tất thảy đều là vấn đề của anh, còn nói đến Lý Phổ, Lý Phổ là ai chứ? Chẳng lẽ giữa chúng ta và anh ta có chút quan hệ gì sao?
Tự khắc trong lòng em biết phải làm gì, nói chuyện với anh mệt mỏi lắm rồi. Cô vừa ấm ức vừa tức tối.
Thang Hi Hàn đứng trước mặt cô, nhìn cô không ngừng sụt sịt, nhất thời không biết nói gì. Người con gái cùng anh bước trên con đường đi học về ấy, người con gái đã tô thêm màu sắc vào cuộc sống ảm đạm của anh ấy, em đã lớn rồi. Tuy anh đã giữ em trong trái tim mình từ rất lâu rồi, nhưng em của bây giờ, anh cũng chẳng dám chắc rằng em thực sự thân thiết đến vậy.
Rất nhiều năm sau này, anh đứng trước mặt em, hạnh phúc đến quên mất chính mình. Vào lúc ấy, em lại không hề nhận ra anh. Có lẽ nào, anh của rất nhiều năm trước chẳng để lại trong em chút ấn tượng nào sao? Em có biết rằng, anh đâu có yếu đuối đến mức để cho em bắt nạt như vậy, anh đâu có ngốc nghếch đến mức chẳng thể nhận ra những trò nghịch ngợm của em... Anh làm như vậy, chỉ bởi vì, anh muốn được nhìn thấy trên gương mặt em một nụ cười hồn nhiên và vô tư. Nếu như em chưa từng nhớ đến những gì đã xảy ra giữa chúng ta của bây giờ, nếu như tất cả chỉ là do anh ngu ngốc và nghĩ vậy, thì em bảo anh phải làm sao để giữ mãi trong lòng những cảm xúc về em đây?
Anh quay người bước đi, chỉ bỏ lại một câu: “Nếu như đó là điều em mong muốn, thì anh cũng chẳng biết làm sao để ngăn lại, nhưng xin em, hãy suy nghĩ thêm một chút, được không?”